Tam Nhặt - Tô Tha

Chương 65

Ngay đêm đó Hình Tố đã đến nơi. Xuống sân bay xong cô lại gọi một chiếc taxi đi đến căn cứ huấn luyện quân sự ở vùng ngoại ô theo địa chỉ mà trợ lý đã đưa.

Ban đầu thấy cô muốn đi ra ngoại ô thì tài xế không muốn đi, dù sao cũng là một chuyến, đêm hôm khuya khoắt thế này đi tới đi lui chỉ thu được tiền. Nhưng sau đó lại thấy Hình Tố xinh đẹp như vậy nên cũng nghiến răng nghiến lợi mà đi.

Trên đường, tài xế vẫn luôn nói chuyện phiếm với Hình Tố, còn không ngừng từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô, bầu không khí bên

trong xe dần dần phát triển theo hướng kỳ lạ.

Sức cảnh giác của Hình Tố rất cao nên đương nhiên đã nhận ra, chẳng qua bởi vì cô có thể đối phó được nên không nói dừng xe.

Vốn dĩ trợ lý gọi vệ sĩ của công ty cho cô nhưng cô không làm thế. Dẫn theo vệ sĩ đi gặp Lâm Nghiệt sao, quá là ngu ngốc.

Xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong công việc kinh doanh của bọn họ ở trong nước là cực kỳ nhỏ, nhưng nếu là ở nước ngoài thì cũng xem như một ngành sản xuất có nguy cơ cao, vì suy cho cùng vũ khí không chỉ dùng cho phòng thủ mà hơn hết vẫn là dùng để tấn công người khác.

Đối với những người mất nhà cửa gia đình vì chiến tranh, ý nghĩa duy nhất của cuộc đời cũng chỉ có báo thù.

Với tư cách là một người cung cấp vũ khí, đương nhiên là Hình Tố cũng nằm trong danh sách báo thù của bọn họ.

Ngoài việc có hệ thống vệ sĩ riêng, Tây Bắc còn ký thoả thuận với công ty vệ sĩ ở các nơi trong cả nước để đảm bảo an toàn cho chính bọn họ, cũng như an toàn cho các cuộc giao dịch vũ khí.

Hình Tố vào nghề nhiều năm như vậy, có trường hợp nào mà cô chưa từng gặp, một người bình thường có ý xấu với cô thế này vẫn không khó đối phó.

Sau khi xe qua trạm thu phí, tài xế nói hết xăng nên muốn xuống cao tốc để đổ xăng, vừa lúc cổng vào đường cao tốc có trạm xăng dầu.

Không chờ Hình Tố đồng ý thì anh ta cũng đã quẹo vào cổng vào đường cao tốc, Hình Tố chưa nói cái gì cả.

Khi đổ xăng, anh ta xuống xe, nhìn thấy xăng đã đổ xong rồi liền lái xe chạy sang một bên, sau đó quay đầu nói với Hình Tố: “Tôi muốn ăn mì ăn liền.”

Ý đồ xấu xa càng ngày càng rõ ràng, Hình Tố vẫn không hề lộ ra một chút hoảng sợ.

Tài xế hỏi cô: “Tôi thấy hơi đói bụng, hơn nửa đêm chạy xe thế này đúng là dễ bị đói, mệt với cả đói khát rất ảnh hưởng đến chất lượng lái xe, vì an toàn, hẳn là cô không ngại chứ?”

Hình Tố có để bụng. Cô chĩa súng nhắm ngay đầu anh ta: “Anh nghĩ thế nào?”

Tài xế bị họng súng lạnh lẽo chĩa vào trán, cả người ngây đơ ra, đừng nói là ăn mì gói, nói cũng không dám nói đây này. Sao mà người phụ nữ này lại có súng thế? Nhìn không giống cảnh sát mà! Vậy là có giấy phép sử dụng súng sao? Hay là cô bất hợp pháp……

Vừa nghĩ như vậy, lá gan của tài xế cũng bị dọa cho vỡ nát, giọng nói phát ra run lên gấp ngàn lần: “Tôi lập tức đưa cô…… Cô đi……”

Hình Tố không thu lại khẩu súng mà cứ chĩa vào đầu anh ta như vậy cho đến khi đến nơi.

Sau khi cô xuống xe, chiếc xe taxi chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Hình Tố đứng ở trước căn cứ huấn luyện quân sự, nhưng cô lại do dự. Thật là không giống cô. Trước đây cô đều làm theo ý mình, gần như là không có thời điểm cô do dự, kể cả mới vừa rồi khi đối mặt tên tài xế kia, cô cũng chỉ dứt khoát nhanh nhẹn rút súng ra…… Nhưng tại sao khi muốn gặp Lâm Nghiệt, ngược lại cô có vẻ băn khoăn?

Cô không nghĩ thông suốt được nên đứng suy nghĩ một hồi, cuối cùng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà cô đã từ bỏ.

Dường như chính là bắt đầu từ khi Lâm Nghiệt đến xưởng chế tạo vũ khí tìm cô, anh đã thay đổi và cô cũng có chút thay đổi. Đại khái cô có thể đoán ra được lý do của Lâm Nghiệt, tuy rằng có thể sẽ có sự sai lệch. Nhưng cô thật sự không nghĩ thông suốt được bản thân cô là vì lý do gì.

Nếu như bóng hình trong camera giám sát khiến cô càng chắc chắn bản thân có tình cảm với cậu nhóc đó, vậy thì thế nào chứ? Thích anh có thể khiến cả con người cô nảy sinh một ít sự thay đổi sao?

Điều này không hợp lý.

Từ sau khi bị ba mẹ phân biệt đối xử rõ ràng, cô đã học được rằng nếu không thể trở thành người không có ham muốn, vậy thì không nên bị dắt mũi bởi những thứ mà mình yêu thích. Bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn tuân theo quan điểm sống này, không thể nói được là cô hạnh phúc bao nhiêu, nhưng ít ra sẽ không để bản thân chịu oan ức……

Hiện tại tất thảy điều này lại bị Lâm Nghiệt phá vỡ.

Chân trước mới vừa nói với Hình Ca rằng cô có thể kiểm soát tình cảm của cô, lúc này chân sau đã giống như bị thứ gì ám vào người, ma xui quỷ khiến đi đến chỗ này…… Cũng khó trách cô lại do dự.

Cô cần phải suy nghĩ thật kỹ càng, và trước khi cô suy nghĩ thấu đáo thì tốt hơn là không gặp anh.

Nghĩ thế, cô lại gọi xe chuẩn bị quay về thành phố ở lại một đêm rồi ngày hôm sau trở về.

Hơn hai giờ, xe thì có nhưng không ai muốn đến cả, người ngồi xe đến chỗ hẻo lánh sợ tài xế có ý đồ xấu, tài xế cũng sợ.

Hình Tố bỏ thêm gấp đôi tiền boa, lúc này mới có người nhận đơn.

Cô đợi một tiếng rưỡi, không đợi được xe ngược lại đợi được cảnh sát đến… Tên tài xế trước đó thấy cô có súng nên đã báo cho cảnh sát.

Bởi vì cảnh sát đến cho nên ánh đèn của căn cứ huấn luyện quân sự được bật sáng. Sĩ quan huấn luyện và tất cả lãnh đạo bên phía trường học đều ra phối hợp công tác, động tĩnh không nhỏ khiến

học sinh cũng bị đánh thức hơn một nửa, có không ít người mượn cớ đi WC để ra hóng hớt.

Quản lý viên đuổi bọn họ về ngủ, bọn họ lại bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ai cũng đang khá là tò mò chuyện gì có thể đánh động đến cảnh sát.

Một nửa số người trong ký túc xá của Lâm Nghiệt đều tràn đầy tinh thần, tất cả đều nằm lên bệ cửa sổ nhìn bóng người dưới ánh đèn pha ở bên ngoài.

Ngụy Tội còn hỏi Sử Thông Dịch: “Chỗ chúng ta có trộm à?”

Sử Thông Dịch nhìn thì thấy không giống: “Trộm mà bày ra thế trận lớn như vậy à? Không thể là việc nhỏ được.”

Ngụy Tội nghĩ không ra: “Chẳng lẽ có tội phạm giết người trốn đến chỗ này của chúng ta? Vậy thì không phải chúng ta rất nguy hiểm sao?”

Bên ngoài và bên trong đều quá ồn ào, Lâm Nghiệt không ngủ nổi nữa nên dậy đi tiểu.

Ngụy Tội còn ngăn cản anh: “Đừng đi ra ngoài! Nguy hiểm đấy!” Lâm Nghiệt không quan tâm.

Có người tiếp nối Ngụy Tội nói một câu: “Đối với bọn họ mà nói thì Lâm Nghiệt cũng rất nguy hiểm.”

Sử Thông Dịch và Ngụy Tội cùng thống nhất động tác liếc sang: “Câu nịnh hót này của cậu tuyệt vời đấy.”

Người nọ cợt nhả: “Cậu quên rồi à? Sinh viên mới đánh thắng được cậu ta không vượt quá mười người, điều này có nghĩa là gì? Hơn hai ngàn người cũng đánh không lại, mấy chục người ở bên ngoài có thể đánh được cậu ta sao?”

Ngụy Tội cười nhạo sự ngu dốt của anh ta: “Cậu lấy vị thành niên trói gà không chặt lại còn suy dinh dưỡng và mệt mỏi quá mức ra so sánh với mấy chú cảnh sát hả?”

Người nọ không nói nữa.

Lâm Nghiệt không có lấy một chút hứng thú đối với những gì xảy ra ở bên ngoài, anh ra ngoài chỉ để đi tiểu. Vừa ra khỏi ký túc xá nam thì đụng phải Lý Tứ Bình cũng đi WC, không ai nói chuyện với ai cả.

Từ WC đi ra, Lâm Nghiệt thấy Lý Tứ Bình đang đợi anh nhưng anh cũng không quan tâm, anh muốn ngủ.

Lý Tứ Bình lại đưa cho anh điếu thuốc. Lâm Nghiệt không nhận.

Lý Tứ Bình kiên trì đưa cho anh: “Hút một điếu.”

Lâm Nghiệt không hút chính là không hút, anh lướt qua cô ấy đi về hướng ký túc xá.

Trong lúc đang tiếp nhận bước đầu thẩm tra, Hình Tố thoáng ngước mắt nhìn thì nhìn thấy Lâm Nghiệt, ánh đèn màu vàng ấm áp trên cột điện chiếu sáng đến anh thật là đẹp mắt. Gần một tháng không gặp, dường như anh không thay đổi dù chỉ một chút.

Khi cô đang nhìn chằm chằm Lâm Nghiệt đến xuất thần thì từ phía sau anh có một cô gái cùng đi ra theo……

Trong nháy mắt đó, cô ù tai và đánh mất giọng nói, cảnh tượng cũng biến thành đường ống dẫn ba chiều không ngừng được trừu tượng hóa hiện ra trước mắt cô.

Trễ như thế này rồi, anh đang làm gì? Cô ấy đang làm gì? Bọn họ đang làm gì?

Lần đầu tiên Hình Tố phát hiện, hóa ra đau lòng thật sự là một phản ứng sinh lý…… Đột nhiên cô quay đầu lại, đưa hai tay cho cảnh sát: “Dẫn tôi đi!”

Cảnh sát đã gọi điện thoại xác minh thân phận của Hình Tố đều ngơ ra, nhưng nghĩ rằng chỗ này thật sự không phải là nơi để hỏi rõ chân tướng cho nên liền dẫn cô đi trước, trả lại sự yên tĩnh cho căn cứ huấn luyện quân sự.

Vì sao Hình Tố phải bỏ đi chứ?

Cô có một loại dự cảm mãnh liệt rằng nếu còn tiếp tục ở lại thêm một lát thì cô có thể sẽ chết ở chỗ này.

Cục Cảnh Sát.

Thân phận của Hình Tố đã được xác minh rõ ràng, cảnh sát đến nói chuyện với cô: “Sau này cô Hình vẫn nên dùng xe chuyên dụng khi đi ra ngoài thì hơn, để giảm bớt những hiểu lầm thế này lại phát sinh, giảm bớt những phiền phức không cần thiết, vì cô cũng là vì chúng tôi.”

Sắc mặt Hình Tố tái nhợt, hai tay cô lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như một người chết trợn trừng mắt. Cô hoàn toàn không nghe thấy lời cảnh sát nói, cô đang không ngừng ép bản thân nhớ lại những điều đẹp đẽ để ngăn chặn hình ảnh Lâm Nghiệt cùng với nữ sinh một trước một sau đi ra từ chỗ tối đang không ngừng xuất hiện.

Chỉ là, tại sao lại không đè xuống được?

Là vì cô không có ký ức nào tốt đẹp hay sao? Hay là vì sự tấn công và lực sát thương của cảnh tượng vừa rồi quá mạnh, hệ thống phòng ngự của cô lại quá yếu?

Cảnh sát thấy Hình Tố thất thần, bàn tay quơ quơ trước mắt cô: “Cô Hình?”

Không biết đã gọi bao nhiêu tiếng, cuối cùng cô cũng hoàn hồn, sau đó lại nghe cảnh sát lặp lại một lần: “Cảm ơn đã hợp tác.”

Điểm lợi hại nhất của Hình Tố là ở chỗ dù cho trái tim cô có nát vụn thì đầu óc vẫn có thể xoay chuyển, cô nói với anh ta: “Kiểm tra lại người tài xế đó, chiêu trò của anh ta mạch lạc, hơn nữa trạng thái không hề có chút căng thẳng nào, không giống như là lần đầu tiên.”

Cảnh sát ngẩn ra, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào chuyện Hình Tố cầm súng nên đã không chú ý điểm này.

Từ Cục Cảnh Sát đi ra, xe chuyên dụng đã đến và đưa cô về khách sạn.

Mới vừa bước vào cửa khách sạn, cô đã bước hụt chân, ngã thẳng đờ nằm trên thảm. Cô duy trì tư thế nằm này trong chốc lát, sau đó cuộn mình lại giống như con sâu lông chịu phải sự tấn công.

Hoá ra Lâm Nghiệt thay đổi không phải vì biết thân phận của cô mà là anh đã gặp được trời đất càng rộng lớn hơn.

Đúng vậy, dựa vào đâu mà cô yêu cầu anh dành hết lòng dạ cho cô chứ? Cô nói với anh cô ba mươi tuổi rồi, còn từng ly hôn, không có một người bình thường nào sẽ bị mất phương hướng trong loại câu hỏi lựa chọn này đâu, nên làm sao Lâm Nghiệt có thể là ngoại lệ?

Cô có thể nghĩ thông suốt, cô hiểu rõ nhất, từ nhỏ đến lớn cô nhạy cảm quá mức, đặc biệt là cô có thể nhìn thấu ánh mắt không để ý đến cô của người khác. Cô cũng không lấy lòng những người đó, cô thà rằng một mình chết đi không nơi nương tựa chứ tuyệt đối sẽ không cúi đầu với người ghét bỏ cô để cầu xin một chút thuận lợi……

Cô cẩn thận lại có sự cảnh giác cao, ở xung quanh mình xây một cái hầm trú ẩn và đặt bản thân ở vị trí trung tâm của hầm trú ẩn ấy. Cô không cho người khác tiến vào cũng không cho chính mình đi ra, đây chính là cô đấy. Bằng cách này cô mãi mãi sẽ đứng ngoài cuộc,

mãi mãi có thể bảo vệ được chính mình, nhưng tại sao viên đạn vẫn lọt vào được?

Nó đánh vào lòng cô, máu thịt bay tứ tung, cô cúi đầu nhìn ngực của bản thân trong sự nghi ngờ, tất cả đều là máu, đau, thật sự rất đau.

Di động của cô vẫn đang vang lên nhưng dường như cô không nghe thấy, cô vẫn đang chịu đựng từng giây từng giây, còn chịu đựng đến mức sinh ra ảo giác.

Cô thấy Hình Ca ngồi trên chiếc sô pha đơn ở phía trước, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, lo lắng hỏi cô: “Tố Tố, em có mệt không?”

Với một câu nói này, nước mắt cô trút xuống không thôi.

Cô là Hình Tố mà, cô không nên như thế này. Hình Tố là ai chứ, dù có rơi nước mắt cũng chỉ là diễn kịch thôi, và rơi nhiều hay rơi ít đều do bản thân cô là người định đoạt, nhưng tại sao cô lại không thể khống chế được nước mắt vậy?
Bình Luận (0)
Comment