Tam Nhặt - Tô Tha

Chương 73

Lâm Nghiệt đã đi rất nhiều nơi và tìm được vị trí của Uông Minh Nguyệt. Uông Minh Nguyệt đã sử dụng vũ khí Tây Bắc đánh chết một người trong cuộc biểu tình. Cả thế giới đã biết chuyện này, bây

giờ phải xác nhận cô ta ở chỗ nào và vũ khí trong tay cô ta rốt cuộc có phải do Tây Bắc cung cấp không.

Anh không tìm thấy Hình Tố, vì vậy việc đi tìm kẻ đã hại Hình Tố gặp rắc rối là đang làm chuyện đúng đắn.

Có điều muốn tìm thấy cô ta còn phải gửi đơn sang nước Anh nhờ trợ giúp, loại người không rõ lai lịch như cô ta phải mất vài ngày để kiểm duyệt. Nhưng nếu đợi đến lúc đó thì chỉ sợ tin tức đã thay đổi mất rồi, anh thấy hơi nực cười vì trước khi anh vào đây anh phải nói dối rằng anh và Uông Minh Nguyệt có quan hệ.

Quả nhiên có tác dụng, ngày hôm đó anh đã bị cảnh sát tạm giữ.

Bởi vì họ muốn xác nhận xem anh nói thật hay giả nên buổi tối anh đã gặp được Uông Minh Nguyệt.

Uông Minh Nguyệt không hiểu tại sao cô ta lại không có chút hảo cảm nào đối với cái người không biết từ đâu xuất hiện này, cuối cùng theo bản năng cô ta đã quy anh về cùng một hội với đám người Tây Bắc, trực tiếp nói không quen biết.

Lâm Nghiệt nhìn thấy cô ta chỉ hỏi một câu: “Bây giờ Hình Tố có an toàn không?”

Uông Minh Nguyệt cho rằng lỗ tai mình có vấn đề rồi, sắc mặt không có chút hòa nhã nào, đáp: “Chết rồi.”

Lâm Nghiệt không phải người lỗ mãng, anh cũng không đến chỗ này để chơi, nói tiếp: “Cô biết tôi nói với bọn họ chúng ta có quan hệ gì không?”

Uông Minh Nguyệt không có hứng thú, mấy ngày trước cũng có người tới nói có quan hệ với cô ta rồi cũng được cảnh sát dẫn tới đây, gặp mặt mới biết đó là một tiểu thuyết gia, anh ta muốn moi được chút thông tin từ cô ta để làm tư liệu sống viết tiểu thuyết.

Cô ta nói: “Tôi chỉ biết vì muốn gặp tôi mà anh nói dối, anh sẽ bị giam giữ vì tội quấy rối cảnh sát.”

Lâm Nghiệt nói với cô ta: “Tôi là con riêng của Uông Quốc Huy.”

Uông Minh Nguyệt sửng sốt. Lý trí bảo cô ta không nên tin tưởng nhưng chỉ cần nghĩ tới những lời người khác nói về ba của cô ta và những tình nhân của ông ta thì cô ta lại cảm thấy đây là sự thật.

Để tìm hiểu Hình Tố đã xảy ra chuyện gì Lâm Nghiệt đã điều tra rất kĩ càng. Thông qua các tin tức truyền thông anh biết được kẻ giết người là con gái của Uông Quốc Huy, cái tên này sao anh có thể không biết được? Bà ngoại anh ngày nào cũng nhắc rất nhiều, có điều cho tới bây giờ anh có tai mà như điếc.

Anh nói tiếp: “Cô không muốn biết năm đó mẹ của tôi năm đó đã xen vào giữa ba mẹ cô thế nào sao?”

Uông Minh Nguyệt không thể từ chối.

Lâm Nghiệt chiếm được quyền chủ động, anh bắt đầu ra điều kiện: “Nói cho tôi biết, bây giờ Hình Tố có an toàn không?”

“Anh không biết xem tin tức à?”

Nếu Lâm Nghiệt có thể biết rõ mọi chuyện từ những bản tin thì anh đã không tới đây, anh không biết mình phải làm gì cho đúng nhưng anh biết rõ Hình Tố chưa từng báo bình an với anh mà anh cũng không liên lạc được với cô, vậy có khả năng cô đã bị người ta bí mật giam lỏng.

Chuyện này cũng giống như khi một gia đình vô tình biết được một bí mật phi pháp rồi bị mất tích. Huống chi chuyện mà Hình Tố đang phải trải qua còn nghiêm trọng hơn so với chuyện biết bí mật phi pháp. Nó liên quan đến các thế lực ngầm giữa các quốc gia và anh không muốn Hình Tố trở thành vật hi sinh của âm mưu này.

Uông Minh Nguyệt thấy anh có vẻ đang rất vội, hơn nữa cô ta cũng rất muốn biết ba cô ta đã làm gì với mẹ anh nên lập tức nói cho anh biết: “Cô ấy vừa mới tới.”

Lâm Nghiệt hỏi: “Tới đây sao? Cô có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”

Uông Minh Nguyệt cũng không biết: “Tôi đã nói hết rồi, tới lượt anh.”

Lâm Nghiệt nhìn sắc mặt cô ta, không phát hiện ra điểm nào bất thường, chắc chắn những gì cô ta nói là thật mới thả lỏng tâm tình: “Tôi không biết.”

Uông Minh Nguyệt phát điên, cô ta nổi điên ngay tại chỗ.

Trước khi đi Lâm Nghiệt đã nhờ Tam Lạp chăm sóc bà ngoại, Tam Lạp không cẩn thận đã lỡ nói với bà ngoại chuyện Lâm Nghiệt đi nước Anh, bà ngoại cũng nhớ tới tin tức về Uông Quốc Huy. Bà ngoại không biết người này là ai mà lại có liên quan tới chính trị, nhưng bà phải tìm được cái thằng khốn khiếp nhà bà!

Ngay sau khi biết chuyện bà lập tức đi tìm Cảnh Nhuận, con gái của Cảnh Nhuận cũng ở đó, cô ta trông thấy bà ngoại thì theo phép lịch sự rót trà cho bà.

Cảnh Nhuận nghe nói bà ngoại đã đến, ông ta từ trên lầu đi xuống, tay bưng một chậu cây mới trồng, chuẩn bị khoe với bà ngoại.

Bà ngoại không rảnh để nghe ông ta kể mấy chuyện hoa hoa cỏ cỏ phát triển tốt thế nào, nói thẳng: “Lâm Nghiệt nhà chúng ta không thấy đâu nữa, thấy bảo là đi sang nước Anh, tôi không biết thằng bé tới nước Anh làm cái gì nhưng Uông Quốc Huy với con gái ông ta lại gặp chuyện không may ở nước Anh, chú có biết không?”

Sau đó bà còn muốn làm rõ sự tình thì con gái của Cảnh Nhuận đã xen vào: “Thím à, thím cảm thấy chuyện này ba tôi có thể cho người xử lý sao? Tuy ông ấy có chút địa vị ở thành phố này, nhưng tay của ông ấy cũng không thể vươn đến nước ngoài.”

Bà ngoại không để ý đến cô ta, tiếp tục nói với Cảnh Nhuận: “Bây giờ tôi muốn biết những lời chú hứa hẹn có còn tính hay không!”

Cảnh Nhuận gật đầu: “Đương nhiên! Từ trước đến nay tôi nói chuyện luôn giữ lời!”

Bà ngoại cũng gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ cháu ngoại tôi mất tích, chú có tìm giúp tôi không?”

Cảnh Nhuận vừa mở miệng thì con gái ông ta đã tiếp lời: “Không phải chứ. Thím, thím nói thế này có chút không hợp lý rồi, cháu ngoại thím mất tích thì liên quan gì tới ba tôi? Nói ra thì không dễ nghe cho lắm, ba tôi quản trời quản đất lại còn phải quản cả người nhà thím sao? Thím nói vậy mà không sợ bị người khác chê cười sao?”

“Nói chuyện kiểu gì đấy! Sợ miệng thiếu khe hở à?” Cảnh Nhuận mắng cô ta.

Con gái ông ta vẫn cố tình sủa bậy, nói với bà ngoại: “Thím, mong thím thông cảm, thím nên tự lo chuyện của mình cho tốt, ba tôi chỉ là cán bộ đã về hưu, không phải hội trưởng hội phụ nữ nên không thể để ý việc nhà thím được, thím nên tìm người khác.”

Cảnh Nhuận thấy mấy lời cô ta nói càng ngày càng khó nghe, đang định đuổi cô ta đi thì bà ngoại nói: “Nếu không phải ba của cô cầu xin tôi bán cách kinh doanh đẩy mạnh lượng tiêu thụ cho ông ta, thì tôi cũng không tới cửa nhà các người. Tôi được như bây giờ là dựa vào ai? Không dựa vào bất cứ ai cả. Ba của cô hứa hẹn với tôi nếu có chuyện gì nhất định sẽ giúp đỡ, tôi có tốt bụng thì cũng không cần giả vờ khách khí với loại người thế này. Nếu ba con hai người không muốn phối hợp thì các người cứ tự lo cho bản thân, tôi có thể tự tìm cháu ngoại của tôi.”

Con gái Cảnh Nhuận đã bị ngăn lại nhưng vẫn cố nói tiếp: “Thím nói ba tôi phải chạy theo bợ đỡ thím sao? Thím không biết bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi sao? Sao có thể nói ra mấy lời này mà không đỏ mặt chứ? Không phải thường có câu vi lão bất tôn sao?”

Bà ngoại nở nụ cười: “Ba của cô chính là kẻ nịnh bợ đấy, cô thấy tức sao?”

Con gái của Cảnh Nhuận thực sự bị chọc tức, lồng ngực lên xuống phập phồng, mở miệng nói ra những lời rất khó nghe, bộ dạng ngoan hiền lúc bà ngoại vừa mới bước vào cửa hoàn toàn biến mất.

Bà ngoại không hề sợ hãi còn cùng cô ta cãi nhau, mắng chửi người ấy à, bà ngoại chưa từng thua ai, còn chưa nói tới việc chính Cảnh Nhuận tìm đến tận cửa nhà bà hứa hẹn, đã bảo hứa thì sẽ làm, thế sao lại không làm được? Hay là do bây giờ bọn họ đã có bạn già của riêng mình? Hay là bà phải lập đền thờ trinh tiết?

Không hề có cái gì, vậy một vãn bối như cô ta lấy tư cách gì mà ở đây la lối om sòm?

Bà ngoại nghĩ nếu không cho cô ta khóc một trận, không dạy dỗ cô ta một lần thì chỉ sợ cô ta sẽ không thể nhớ nổi bà đã đơn thương độc mã nhiều năm như vậy để gây dựng được sức ảnh hưởng như ngày hôm nay!

Cuối cùng Cảnh Nhuận thấy con gái mình thật sự không phải là đối thủ của bà ngoại liền vội vàng đuổi cô ta đi.

Người vừa rời đi, bà ngoại cũng không đợi được nữa: “Được rồi lão già, chuyện này cứ như vậy đi, từ nay về sau cửa nhà chú tôi không đến, cũng mong chú đừng hứa hẹn hão huyền chuyện mình không làm được, tránh cho chúng ta phải lúng túng.”

Cảnh Nhuận dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.

Mà bà ngoại cũng không muốn nghe ông ta giải thích, từ nay về sau bà sẽ không qua lại với ông ta nữa, vị trí của ông ta trên thương trường cũng không có cơ hội trở lại.

Bà ngoại rời khỏi nhà Cảnh Nhuận thì lập tức đi tới đồn công an, bây giờ bà không biết dùng máy tính, lại càng không hiểu rõ về điện thoại cho nên bà cũng không thể lên mạng tra thông tin, cứ trực tiếp đến đồn công an tìm người hỏi là nhanh nhất.

Trong đồn cảnh sát cũng không thể nào nắm rõ tình huống cụ thể, họ chỉ có thể nói với bà những tin tức trên bản tin thôi.

Đối với bà ngoại mà nói có những tin tức này cũng đã đủ rồi.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, bà ngoại lại có điểm nghi hoặc khác: việc này thì liên quan gì tới Lâm Nghiệt?

Người ở đồn cảnh sát an ủi bà: “Bà ơi đừng lo quá, lỡ đâu cháu ngoại bà chỉ sang nước Anh chơi thôi thì sao?”

Bà ngoại hiểu rất rõ tên nhóc khốn khiếp kia, nếu không có chuyện gì lớn thì sao anh phải bảo Tam Lạp tới chăm sóc bà? Bà thiếu người chăm nom sao? Bà cũng không phải là người bị thiếu tay hay thiếu chân, sao không tự chăm sóc bản thân được chứ? Điều này cho thấy anh tới đó để làm mấy chuyện nguy hiểm!

Bà ngoại thấy người ở đồn công an không thể cung cấp thêm tin gì mới liền gọi cho Chung Thành Khê.

Hai người đều có wechat, bà ngoại gọi qua wechat anh ta lập tức nhận máy: “Bà ngoại! Có chuyện gì vậy! Nhớ cháu rồi hả?”

“Cháu có biết Lâm Nghiệt đi nước Anh không?”

Sự nhiệt tình của Chung Thành Khê bốc hơi hết, sau nửa ngày mới nói: “Làm sao vậy ạ? Cháu không biết, thật sự có chuyện như vậy sao? Cậu ấy đi nước nước Anh làm gì thế?”

Bà ngoại nghe ra trong lời của anh ta đang che giấu sự khẩn trương nên cứ lặp đi lặp lại thì biết ngay mọi chuyện không đơn giản như vậy: “Cháu nói thật thì bà sẽ cho cháu bước vào cửa nhà.”

Chung Thành Khê biết rõ sự lợi hại của bà ngoại, cứ coi như anh ta có thể giấu giếm nhất thời nhưng cũng chỉ có thể giấu giếm chuyện này một thời gian ngắn, hơn nữa bà ngoại cũng đã biết rồi, nói không chừng Lâm Nghiệt đã gặp chuyện xấu, nếu vậy thì anh ta càng không thể trì hoãn thêm nữa nên đành nói thật: “Lâm Nghiệt đi tìm bạn gái của cậu ấy.”

Bà ngoại nheo mắt lại.

Sau đó, Chung Thành Khê đem chuyện công việc của Lâm Nghiệt và Hình Tố nói sơ qua với bà ngoại.

Bà ngoại đã từng đối đầu với ‘bạn gái Lâm Nghiệt’ – người đứng đầu của công ty Tây Bắc nên nghe tới đây tất cả đều đã có lời giải thích.

Bây giờ bà biết rõ mình nên đi tìm ai rồi.

*

Trước kia Uông Minh Nguyệt thường hay ủ rũ từ trong tâm lý đến dáng vẻ bề ngoài, bây giờ ít nhất cô ta còn dám bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, cũng nhờ vậy mà khi làm gái gọi cao cấp cô ta đã tích lũy được kinh nghiệm ứng phó với các ông chủ lớn, dù có phiền muộn đến đâu thì cô ta cũng không nhạy cảm, tự ti nữa.

Cho nên khi bị Hình Tố vạch trần chân tướng và bị Lâm Nghiệt khiêu khích cô ta mới có thể thể hiện cảm xúc hỉ nộ ái ố ra ngoài giống như người bình thường.

Sau khi bị Lâm Nghiệt trêu đùa, cô ta không thèm quan tâm đến tính mạng của mình nữa mà thẳng thừng muốn động thủ, nhưng lại bị nhân viên an ninh và cảnh sát kịp thời xông vào bắt giữ. Uông Quốc Huy lẽo đẽo phía sau, trong tay ông ta còn đang cầm rau và hoa quả, mái tóc hoa râm và những nếp nhăn trên trán là minh chứng rõ ràng nhất cho những thăng trầm của cuộc đời ông ta.

Có phải quả báo của ông ta đã tới rồi không?

Thật sao? Nếu Lâm Hựu Đình còn sống, sao ông ta có thể tránh được kiếp nạn này đây?

Ông ta không nhìn Lâm Nghiệt, cũng không quản Uông Minh Nguyệt, chỉ im lặng tiến vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Hai tay Uông Minh Nguyệt bị khống chế nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ, Lâm Nghiệt cũng bị khống chế phải đứng lên. Ngay khi mấy vị cảnh sát đang chuẩn bị báo cáo tình hình với lãnh đạo thì căn hộ nơi bọn họ đang đứng phát ra một tiếng nổ “đoàng”. Sau vài giây khi tất cả mọi người kịp phản ứng lại thì bọn họ đều vội vã chạy thoát thân.

*

Tay Hình Tố run rẩy ấn mở tư liệu của Lâm Nghiệt, cô nhìn thấy bên cột thông tin của ba ghi tên Lâm Hựu Đình. Cô thẳng thừng cầm điện thoại di lên ném thẳng xuống đất, linh kiện bên trong giống như pháo hoa nổ, bắn ra xung quanh.

Cô dùng hết sức lực còn sót lại gầm nhẹ một tiếng: “Mẹ kiếp!”

Đàm Tiếu đứng cách đó gần nhất trông thấy sắc mặt của Hình Tố. Thành thật mà nói cô ấy có thể chịu đựng rất tốt, nhưng không biết vì sao cô ấy không thể bình tĩnh tiếp nhận bộ dạng này của Hình Tố.

Cô ấy hỏi cô: “Cậu đã nhìn thấy gì? Lâm Nghiệt cùng với…”

Hình Tố nghe cô ấy nói được một nửa thì giống như sực nhớ đến cái gì, cô vội vàng sải bước đến trước mặt cô ấy, hai tay tìm kiếm điện thoại trên người cô ấy: “Đưa điện thoại cho tớ! Mau lên! Đưa điện thoại cho tớ!”

Đàm Tiếu bị cô dọa sợ tới mức run rẩy, vội lấy điện thoại ra, đang định đưa cho cô thì đã bị cô cướp mất.

Hình Tố chuẩn bị ngừng báo cáo thông tin về đối tác tại Úc của Lâm Hựu Đình. Theo lý trí thì cô không nên làm vậy, nhưng Lâm Nghiệt không phải là người mà cô có thể dùng lý trí để quyết định, cô không thể đối xử với anh như vậy.

Mà một khi cô đã dám làm thì bất luận hành động ngu ngốc này có đem lại hậu quả gì cô đều có thể chấp nhận.

Ngay khi cô sắp kịp thời ngăn cản việc báo cáo thông tin thì ở bên ngoài có một tiếng nổ rất lớn, tin tức từ Tôn Diệu Vũ truyền tới.

Một vụ khủng bố đã xảy ra trên cầu tháp London bắc qua Sông Thames. Một tổ chức khủng bố đã cho nổ tung một căn hộ gần đó, hiện vẫn chưa rõ tình hình thương vong cụ thể.

Lâm Hựu Đình vừa nhận được tin tức xác nhận Uông Minh Nguyệt đã bị giết chết, Uông Quốc Huy nhân lúc hỗn loạn đã chạy thoát.

Ông ta đưa tay che đi một nửa bên mặt nạ, khóe môi chậm rãi cong lên rồi nói: “Thi Kỳ, em có nghe thấy không? Huyết mạch duy nhất trên đời của Uông Quốc Huy đã chết rồi, anh dường như có thể tưởng tượng ra cảnh viên đạn xuyên qua đầu của cô ta, thứ âm thanh này thật êm tai.”

Ông ta cho cha con Uông Quốc Huy được sống sót đến tận bây giờ là vì đang đợi Hình Tố luôn tự cho mình là đúng tìm tới.

Không sai, ông ta muốn Tây Bắc thay ông ta gánh vác thiệt hại sau khi cha con Uông Quốc Huy chết, đối thủ cũ ở Tây Bắc sẽ phải chịu tội thay cho ông ta.

Hình Tố rất ưu tú, sao cô có thể dễ dàng buông tha cho một đối thủ ưu tú như ông ta chứ? Lỡ như một ngày nào đó cô muốn giết chết ông ta để chứng minh sự tài giỏi của bản thân, vậy không phải lúc đó ông ta chỉ có thể chịu chết hay sao?

Cho nên ông ta không thể cho cô cơ hội này.

Hiện giờ cô là người cuối cùng nhìn thấy Uông Minh Nguyệt, vậy sau vụ khủng bố được dàn dựng này cô sẽ không có đường thoát, không muốn nhận tội cũng phải nhận.

Ngay khi ông ta còn đang ảo tưởng rằng vở kịch sắp thành công thì bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, sau đó cửa bị đá văng ra, một bà lão xông tới, ba người phía sau cũng không giữ nổi bà.

Bà đi rất nhanh, trong nháy mắt đã bước đến trước mặt Lâm Hựu Đình, chân giẫm lên trên mặt bàn, giơ tay tát thẳng vào mặt của ông ta hai cái, mặt nạ cũng bị hất tung.

Mấy người cùng theo vào đều sững sờ, bọn họ đứng thành một hàng, ngây ra như phỗng.

Lâm Hựu Đình nhận ra bản thân muốn trốn cũng không được, ông ta đã hiểu được nguyên do, đây là những gì ông ta mắc nợ, dù phải nhận bao nhiêu cái tát ông ta cũng có thể chấp nhận.

Người đến là bà ngoại, bà ngoại đánh xong liền mở miệng mắng: “Họ Lâm kia, tao cho mày biết! Chuyện của Thi Kỳ tao có thể không tính toán với mày vì chính nó nguyện ý, đáng đời nó lắm, tao sinh ra nó, dưỡng dục nó, nó lại không coi trọng tính mạng, nó quá ti tiện!

Nhưng nếu Lâm Nghiệt gặp chuyện không hay thì mày cứ chờ xem tao lấy mạng mày thế nào!”

Vốn dĩ gương mặt của Lâm Hựu Đình đang vô cảm nhìn về phía bà, hai dấu tay đỏ như máu in trên mặt cũng không làm nhạt đi vẻ mặt khiếp sợ của ông ta.
Bình Luận (0)
Comment