Hình Tố đưa Lâm Nghiệt về nước an toàn rồi trở lại nước Anh, lúc này là thời điểm dầu sôi lửa bỏng, dù cô lo lắng cho Lâm Nghiệt như thế nào thì cũng phải nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, nhưng lần này cô không dám không báo tin bình an cho anh nữa.
Cánh tay của Lâm Nghiệt bị thương không nặng lắm, vào khoảng thời gian đó, bà ngoại gọi anh đến, đưa cho anh chiếc mặt nạ mà bà đã nhặt được từ chỗ Lâm Hựu Đình.
Anh không nhận: “Cái gì vậy ạ?”
Giọng bà ngoại không còn mạnh mẽ như mọi khi, dù sao bà cũng đã già rồi: “Đây là đồ của ba cháu.”
Lâm Nghiệt không nói gì.
Bà ngoại nói thêm: “Ba cháu tên là Lâm Hựu Đình. Nó đưa mẹ cháu đi, nhưng không bảo vệ được con bé. Sau đó, mẹ cháu vì tự vệ quá mức mà lỡ tay giết người. Ba cháu thay mẹ cháu ngồi tù mấy năm. Nó làm như vậy không chỉ vì yêu mẹ cháu, mà còn vì lúc đó mẹ cháu đã mang thai cháu.”
Lâm Nghiệt yên lặng lắng nghe, không có bất kỳ phản ứng nào.
Bà ngoại đặt chiếc mặt nạ vào tay anh, rồi nói: “Lúc ba cháu mới vào tù, mẹ cháu đã bị người khác cưỡng đoạt đi mất. Con bé sinh cháu xong thì bị mắc chứng trầm cảm sau khi sinh, lao vào đường ray tự tử. Về phần ba cháu, sau khi ra tù thì trở thành ông chủ lớn.”
Bà ngoại không nói chi tiết, Lâm Nghiệt cũng không có biểu hiện như là muốn biết. Bà ngoại cũng không biết trong lòng anh nghĩ cái gì, muốn nghe tâm tư của anh, nhưng chỉ là nhạn nhạt hỏi: “Trưa nay cháu muốn ăn gì nào?”
Với thái độ của anh, bà ngoại không biết là nên vui hay buồn nữa: “Cháu không có gì muốn hỏi bà về ba mẹ cháu sao?”
Giọng điệu Lâm Nghiệt có phần lý do đương nhiên là thế: “Không phải đã nói hết rồi sao ạ?”
Bà ngoại không tiếp tục nói nữa, có lẽ Lâm Nghiệt nói đúng, nếu ngay từ đầu họ đã không tham gia vào cuộc sống của anh, thì lý do vì sao không tham gia vào cuộc sống của anh cũng không còn là vấn đề quan trọng nữa rồi.
Từ nay về sau chủ đề về ba mẹ của Lâm Nghiệt không bao giờ được nhắc đến nữa.
Lý do khiến Lâm Nghiệt không hứng thú với câu chuyện giữa họ không chỉ vì xa lạ không quen, mà còn bởi vì lúc ở Anh, anh đã biết điều đó từ Uông Quốc Huy.
Anh đã sớm biết mình không có quan hệ gì với Uông Quốc Huy. Đây có lẽ là một loại thần giao cách cảm giữa hai cha con mà anh và Uông Quốc Huy không hề có, nét mặt họ cũng không có điểm nào giống nhau, ở đâu ra hai từ cha con?
Lâm Nghiệt luôn cho rằng anh không để bụng đến việc ba mẹ bỏ rơi mình, nhưng trong rất nhiều trường hợp, bản năng trong tiềm thức của anh đã lật đổ ám thị này.
Tỷ như lúc sinh tử anh vẫn là uy hiếp Uông Quốc Huy nói cho anh sự tình năm đó, anh vẫn là muốn biết.
Sau khi nghe phiên bản của bà ngoại, anh phát hiện Uông Quốc Huy đã che giấu chuyện ông ta cưỡng đoạt mẹ mình, có thể còn có những hành vi đáng khinh bỉ hơn nữa, nhưng không sao cả, ông ta cũng chẳng còn bao nhiêu ngày để sống, mảnh đạn đi vào nội tạng của ông ta đã là chuyện của mấy ngày nay rồi.
Lâm Nghiệt vẫn nhớ đến lúc ấy, có một khẩu súng vụt qua mình và găm thẳng vào cha con họ, khi đó anh mới biết tất cả chỉ là một âm mưu, và Hình Tố cũng nằm trong kế hoạch của kẻ đứng sau. Mà người này chính là Lâm Hựu Đình.
Liệu Lâm Hựu Đình có tùy tiện tìm thấy hai người, đánh đổi mạng sống của họ để kết thúc sự nghiệp của Hình Tố?
Có lẽ sẽ, nhưng nó hơi tốn kém và hơi lãng phí. Làm sao một doanh nhân có thể lãng phí như vậy? Vì vậy khả năng cao là ông ta có thù oán với hai người này, và người duy nhất có thể liên kết họ chính là Thi Kỳ.
Vốn dĩ sau khi Uông Minh Nguyệt chết là đến lượt Uông Quốc Huy, nhưng cảnh sát đến quá nhanh, những kẻ khủng bố đã để ông ta thoát đi.
Nếu lúc đó Uông Quốc Huy được kịp thời chạy chữa, tính mạng ông ta có thể được cứu sống. nhưng sau khi Lâm Nghiệt làm rõ suy luận của toàn bộ sự việc, anh đã không nói với ông ta rằng mảnh đạn đâm vào ngực ông ta giống như nước ấm nấu ếch, điều đó sẽ làm cho ông ta chết dần chết mòn trong đau đớn.
Có lẽ trong xương cốt anh có một ít tà ác, có thể là do mối quan hệ huyết thống của anh với Lâm Hựu Đình và Thi Kỳ, đây một lĩnh vực mà khoa học không giải thích được. Mà cho dù là vì cái gì đi nữa, ông ta chết là cái chắc, không cứu được nữa rồi.
*
Tới ngày giỗ của Thi Kỳ, Lâm Nghiệt đến nghĩa trang công cộng.
Anh đứng trước mộ bà rất lâu, không có gì để nói, nhưng lần này anh đến là có đồ muốn trả lại cho bà: chính là chiếc mặt nạ.
Mặt trong của chiếc mặt nạ có một dòng chữ nhỏ, là Thi Kỳ cho Lâm Hựu Đình, bà ngoại mang nó không thích hợp, anh thì không tìm được Lâm Hựu Đình, cũng không muốn tìm. Vì vậy anh đã mang theo nó đến cho người mà ông ta yêu thương nhất.
Logic này không bao giờ có thể sai.
Bỏ mặt nạ xuống, anh đột nhiên nhìn về phía xa, nơi mà trời và đất kết nối với nhau, có một ảo giác rằng sự sống và cái chết có thể tồn tại cùng một lúc. Gió thổi bay những chiếc lá trước bia mộ, anh thu mắt lại, nói một câu duy nhất: “Mẹ thắng rồi, cả đời này ông ta chỉ yêu mình mẹ.”
Nói xong anh xoay người rời đi.
Đi ra khỏi nghĩa trang liền thấy có một chiếc ô tô đi vào, Lâm Nghiệt và Lâm Hựu Đình ngồi trên xe không để ý đến nhau, cũng không quay đầu nhìn lại, giống như đang biểu thị rõ ràng đây là vị trí trong cuộc đời của nhau – rõ ràng là họ là máu mủ thân nhất nhưng lại là hai đường thẳng song song, sẽ không bao giờ có ngày chúng giao nhau.
Khi Lâm Hựu Đình nhìn thấy chiếc mặt nạ, ông ta vô thức quay đầu tìm người, nhưng khi suy nghĩ lại thì ông ta đã từ bỏ ý định.
Tìm cái gì đây?
Không cần thiết tìm nữa.
Cũng không phải mỗi lần quen biết nhau đều có giá trị.
Rất nhiều năm sau, Lâm Hựu Đình qua đời ở nước ngoài, tài sản trước khi chết đều thuộc về nhà nước, cuộc đời của ông được người xung quanh viết thành tiểu sử, bán chạy suốt một đoạn thời gian dài. Khi còn trẻ ông ta lăn lộn trong giới xã hội đen, ngồi tù thay vợ, lúc trung niên thì làm chuyện phi pháp, không ngừng giao dịch với các tổ chức khủng bố, giết người, giá họa, còn gây nên chiến tranh thương mại giữa hai nước Trung- Anh. Nhưng dường như ông ta cũng đóng góp cho đất nước rất nhiều, điều này gây ra một số thảo luận và suy nghĩ, người như vậy ưu khuyết điểm có thể bù trừ lẫn nhau sao?
Các nhân vật có thẩm quyền trong giới chính trị và giới luật pháp đã phân tích nhiều câu trả lời dựa trên luật hình sự của năm, mỗi loại đều kết án ông ta tội tử hình.
Nhiều người đã phân tích, mục đích của tiểu sử này là gì? Là sở thích của Lâm Hựu Đình sao? Ông ta muốn khoe khoang cuộc sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật của ông ta? Đánh lừa một số thanh niên có thể biết pháp phạm pháp, miễn là đủ thông minh để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật?
Các cuộc thảo luận theo hướng này càng gây ra một sự náo động lớn, cho đến khi tác giả của cuốn sách này- người luôn theo sát chặt chẽ cuộc đời của Lâm Hựu Đình xuất hiện trước công chúng. Anh ta nói với họ rằng không có ai là Lâm Hựu Đình, vì vậy sẽ không có ai thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật như ông ta. Càng không có người bởi vì một cuốn tiểu sử vẫn chưa được xác định rõ ràng, sử dụng quá nhiều tính từ gây hiểu lầm cho người khác mà học xấu theo nó.
Anh ta cho rằng ý định ban đầu của mình là để cảnh báo người đời, nhưng rõ ràng có ai đó đang dẫn dắt sự chú ý của công chúng theo một hướng sai lệch.
Điều đáng nói là vấn đề này và sự nổi tiếng của cuốn sách này nhanh chóng bị thay thế bởi những thứ khác, không còn ai quan tâm mặt tiêu cực của tiểu sử Lâm Hựu Đình có phải nên liệt vào mục lục sách cấm hay không.
Lại sau nhiều năm nữa, cuốn sách này đã được các đạo diễn của thời đại mới dựng thành phim, làm cho một ít diễn viên thành tựu.
Tiếp theo là cải biên, giá trị lịch sử của Lâm Hựu Đình không ngừng được cải tạo …
Thật thú vị.
Nó cũng khá thực tế.
*
Vào tháng cuối năm, Lâm Nghiệt chỉ gặp được Hình Tố ba lần, hai người cứ như là yêu đương vụng trộm không bằng, cô về rồi lại đi tiếp. Cũng không có cách nào, trận mua bán này cò cưa như vậy, mặc dù cô không phải là diễn viên chính ký tên trong văn kiện, nhưng cô cũng có thể dẫn đầu danh hiệu với vai trò quan trọng.
Tất cả mọi người trong trường đều biết bạn gái của Lâm Nghiệt là Hình Tố, cũng biết rằng cô đang sứt đầu mẻ trán trên chiến trường quốc tế, cho nên đối với anh đều dâng lên sự kính trọng.
Nhưng gần đây trạng thái của Lâm Nghiệt không ổn lắm, nghe người trong kí túc xá nói tâm trạng của anh có vẻ không tốt, cũng không có liên lạc với Hình Tố, không biết có phải đã chia tay hay không.
Khi cuộc thảo luận trong trường về chuyện chia tay của Lâm Nghiệt trở nên sôi nổi, những cô gái trước đây có ý thức rút lui vì sự xuất sắc của Hình Tố bắt đầu có dấu hiệu quay lại, liên tiếp gây nên chuyện vô tình gặp gỡ, tiếp tục tặng đồ cho anh, làm đồ ngọt, xin chỉ bảo các thứ.
Dường như Lâm Nghiệt-người đã ở cùng với Hình Tố khiến họ càng muốn chinh phục hơn. Lần này bọn họ tấn công, khí thế có chút hung hăng hơn trước kia nhiều.
Ngụy Tội cũng tò mò: “Cậu sao thế? Gần đây không đúng lắm.” Lâm Nghiệt không trả lời, nằm trên giường giả chết.
Lầu bên cạnh có một cô gái từng tham gia chương trình “Nữ sinh tri thức”, trong chương trình cô ta đã nhiều lần công khai khen ngợi Lâm Nghiệt nhưng mỗi khi khách mời trêu chọc cô ta có phải thích anh rồi không, cô ta lại mỉm cười phủ nhận, bày tỏ chẳng qua là sự tán thưởng mà thôi.
Mỗi một tập chương trình, Ngụy Tội đều theo dõi. Trong tập này cô gái đó cũng không ngoại lệ, vẫn nhắc đến Lâm Nghiệt, còn cảm ơn anh đã cho cô ta ý tưởng để giải quyết vấn đề.
Ngụy Tội nhướng mày, chép miệng: “Chuyện xảy ra khi nào thế? Cậu không thích ngự tỷ (*) nữa hả? Đổi thành loại thanh niên có học thức này à?”
(*) Ngự tỷ: chỉ những người phụ nữ hoàn hảo trong lòng các chàng trai, giống như “Soái ca” trong tâm trí các chị em vậy.
Lâm Nghiệt mở mắt: “Chó má.”
Ngụy Tội cầm laptop đi tới, chỉ vào một điểm: “Cậu nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô gái kia xem, có giống với cái cậu mua cho chị ấy không? Lúc đó cậu mua hai sợi à?”
Lâm Nghiệt trước đây chưa từng xem qua, Ngụy Tội nói anh mới nhìn kỹ, quả thật có chút giống.
Ngụy Tội còn nhớ rõ là đầu tháng, lần đầu tiên Lâm Nghiệt tham gia sự kiện mở rộng, anh giành được vị trí quán quân, kiếm được tiền thưởng, sau đó anh dùng số tiền đó đi mua sợi dây chuyền này cho Hình Tố, mất hết mấy vạn chứ ít gì.
Với Hình Tố đó có thể là một số tiền nhỏ nhưng với những học sinh nghèo như họ thì mấy vạn là một số tiền rất lớn.
Lâm Nghiệt tặng xong cũng không có kể lại, Ngụy Tội hỏi mấy lần anh cũng không trả lời, vì vậy anh ấy cũng không hỏi nữa.
Ngoại trừ xác nhận, Lâm Nghiệt đối với sợi dây chuyền cũng không có phản ứng nào khác. Xong việc anh tiếp tục nằm trên giường.
Ngụy Tội ở bên cạnh lo lắng suy nghĩ, cũng không có làm phiền anh nữa.
Buổi chiều Lâm Nghiệt gọi điện cho Hình Tố, Hình Tố gác máy, rồi gửi vội cho anh một tin nhắn.
Anh trùm chăn ngủ đến hai giờ đêm, sau đó anh dậy ra ban công hút nửa bao thuốc rồi quay lại giường, không ngủ được nữa.
Lật đi lật lại hơn nửa tiếng đồng hồ, anh vẫn là lấy điện thoại ra, bấm vào công cụ tìm kiếm, gõ một dòng:
“Làm sao có thể ngăn cản bạn gái mặc đồ hở hang?”
Sau khi anh mua sợi dây chuyền cho Hình Tố, ngày nào cô cũng mặc váy trễ ngực, mấy bức ảnh xuất hiện trên bản tin đều mơ hồ còn thấy được cả khe rãnh. Anh thật sự rất phiền nhưng lại không thể nói, chỉ cần anh mở miệng cô sẽ phản bác lại anh bằng câu “Em muốn người khác nhìn thấy sợi dây chuyền mà anh mua cho em.”
Hoàn toàn là tự bê đá đập chân mình.
Mấy sợi dây chuyền chết tiệt, lúc mua người bán cũng đâu có nói là phải thường xuyên mặc trang phục trễ ngực đâu! Mẹ nó, căn bản là lừa gạt anh đây mà.
Anh chính là vì chuyện này mà phiền muộn mấy ngày nay, cơm không muốn ăn, trà không muốn uống.
Trường học của Lâm Nghiệt có một góc được phép lập quầy hàng, có học sinh ở đó bán rất nhiều hàng hóa, phần lớn là tác phẩm của những người đam mê thủ công, hoặc là sách sưu tầm, cũng có sách do họ tự viết, mỹ phẩm hay túi hàng hiệu cũng đều có luôn.
Ngụy Tội bán đề thi lên thạc sĩ, do chính anh ấy biên soạn ra.
Đây là sự khác biệt, một số người vừa mới lên đại học năm nhất đã bắt đầu viết đề thi, còn được giáo viên tán thành ra đề, dùng nó để kiếm tiền sinh hoạt phí. Một số người thì bài chuyên ngành không được đạt tiêu chuẩn.
Ngụy Tội in hơn sáu mươi bộ, bán được nửa chừng thì đau bụng, khóc lóc kêu cha gọi mẹ thỉnh cầu Lâm Nghiệt hồi lâu, cuối cùng anh ấy cũng thành công gọi được anh đến trông chừng giúp quầy hàng.
Cô gái nhiều lần công khai bày tỏ sự cảm kích của mình đối với Lâm Nghiệt vừa khéo đi ngang qua đây. Cô ta thấy Lâm Nghiệt, một nhân vật được yêu thích như vậy xuất hiện bèn dừng lại trước gian hàng của anh, cầm một quyển đề mục lên, nói: “Đề thi của Ngụy Tội quả thực đáng để mua.”
Lâm Nghiệt mặc kệ cô ta, dù sao giá tiền đều có ghi rõ ràng, muốn mua thì quét mã rồi lấy đi thôi.
Cô gái kia còn muốn nói với anh chút chuyện, cô ta cho rằng cô ta đã khen ngợi anh lâu như vậy, ít nhất anh cũng sẽ có chút ấn tượng về cô ta chứ? Ngay khi cô ta định tiến lại gần anh, một bàn tay duỗi ra chặn trước giữa cô ta và ngực Lâm Nghiệt.
Cả hai cùng lúc nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hình Tố.
Lâm Nghiệt vừa có chút kinh ngạc, sao cô trở lại rồi? Anh vừa ngạc nhiên mừng rỡ tới mức quên cả nói chuyện.
Hình Tố phớt lờ cô gái kia, nhìn về phía Lâm Nghiệt: “Em đến ký túc xá tìm anh, bạn học anh bảo anh đang ở đây.”
Lâm Nghiệt hỏi cô: “Tại sao em không nói với anh là em trở về?”
Hình Tố hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sợi dây chuyền mà sáng nay anh tặng cho em suýt bị lấy trộm. Em rất tức giận đối với hành vi của
tên đó. Anh biết tính em rồi đấy, kẻ nào dám cướp đồ của em, em chặt tay kẻ đó.”
Vẻ mặt cô gái bên cạnh xấu hổ, tay cô ta đè lên sợi dây chuyền đang đeo trên cổ tương tự như của Hình Tố, sau đó chuồn đi mất.
Phiền muộn nhiều ngày của Lâm Nghiệt trôi sạch, anh mặc kệ những người khác, đưa tay vòng lấy eo cô, ôm cô vào trong lòng: “Bình dấm này chua thật đấy.”
Hình Tố đẩy anh ra: “Sợi dây chuyền của cô ta giống của em.”
Lâm Nghiệt mới nhận ra là Hình Tố đến để hỏi tội: “Anh không có mua nó.”
“Chuyện cô ta khen ngợi anh trong chương trình cũng không liên quan?”
“Chuyện này liên quan gì đến anh? Ai khen anh, anh đều phải quản à?”
“Anh đây là trả treo với em đúng không?”
Lâm Nghiệt cũng tính sổ với cô: “Vậy anh không cho em mặc đồ hở hang, em không những thường xuyên mặc, còn mỗi ngày ở trên tin tức kích thích anh, sao em không nói? Hình Tố, em nói lý lẽ xem.
Tiền thưởng chỉ có năm vạn, anh có thể mua hai sợi dây chuyền không?”
Hình Tố không nói gì.
Lâm Nghiệt cũng không hỏi ai đã nói với cô, anh định cùng cô mỗi bên lùi một bước, kết quả Hình Tố đã thừa nhận sai lầm của mình trước: “Được rồi, đó là vấn đề của em.”
Ai mà không thích một người chị gái có chừng mực, biết tiến biết lùi chứ? Cô quá hiểu chuyện, tính tình ầm ĩ nhỏ nhen cũng có thể khiến người ta yên ổn, trái tim Lâm Nghiệt như tan chảy, anh ôm lấy cô: “Vậy về sau em còn mặc đồ trễ ngực không?”
“Anh không muốn mọi người nhìn thấy sợi dây chuyền mà anh mua cho em à?”
“Không muốn.” “Em muốn.”
“Vậy được, em mặc bộ nào anh xé bộ đó.” “Em mua lại.”
“Em mua bao nhiêu, anh xé bấy nhiêu.” “…”
“…”
Không biết cá nhân họ có nghĩ rằng họ ngây thơ không, dù sao người bên ngoài cho rằng họ không trưởng thành cho lắm, họ hoàn toàn khác với hình ảnh thường xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhưng chính điều này đã chứng minh đầy đủ họ yêu nhau đến nhường nào.
Tình yêu chính là sẽ khiến con người ta trở nên ngốc nghếch.
Hình Tố không nói với Lâm Nghiệt về việc liên quan đến Lâm Hựu Đình là đối thủ cạnh tranh của cô, bao gồm cả việc cô vì Lâm Nghiệt mà thả cho Lâm Hựu Đình một con đường sống, Lâm Nghiệt cũng không nói với Hình Tố chuyện về ba mẹ của anh.
Họ đều ngầm tập trung sự chú ý vào người trước mặt. Một lần chia cách này thực sự quá lâu.
Họ còn ngại không đủ, vậy muốn hỏi họ bao nhiêu mới coi là đủ?
Không đủ.
Không bao giờ đủ.
Cuộc đời Hình Tố bị người ta đánh giá quá nhiều, bọn họ là người ngoài cuộc, đã quyết định thời điểm nổi bật và đỉnh cao của cuộc đời cô. Nhưng trên thực tế, chỉ đến khi cô gặp Lâm Nghiệt, thích Lâm Nghiệt và yêu Lâm Nghiệt, ba thời điểm này mới là điểm cao trào của cuộc đời cô.
- HOÀN CHÍNH VĂN-
Lời của tác giả:
Tôi đã viết xong 30. Cuốn sách này không giống như Dương Xuân, Phong Nguyệt, có một đầu mối chính, kể một câu chuyện. Cuốn sách này khá rời rạc, nhưng đọc kỹ sẽ có thể thấy những gì tôi viết.
Tôi viết hai hướng, cuối cùng gộp lại thành một.
Một là cuộc sống của một học sinh trung học lấy Lâm Nghiệt làm trung tâm, một là thế giới người lớn tập trung vào Hình Tố, người luôn theo cái lợi tránh cái hại. Tôi viết về tác động của gia đình và môi trường ảnh hưởng lên con người của họ, cách mà những người này hòa hợp với mọi người, nảy sinh phản ứng hóa học gì, bao gồm cả những phán đoán và lựa chọn của họ trong một số việc, liệu con đường tương lai của họ có đầy rẫy những chông gai hay không.
Cuối cùng, Lâm Hựu Đình mang hai người vốn dĩ không cùng chung một thế giới là Lâm Nghiệt và Hình Tố trói chặt với nhau, chính là để bày tỏ sự cố chấp của tôi đối với những chuyện không thể nào.
Tôi vẫn rất hài lòng với cuốn này.
Hẹn gặp lại các bạn vào cuốn sách tiếp theo.