Tam Nhật Triền Miên

Chương 110

Một gia khỏa ngày nào cũng quấn lấy hắn, chỉ cần có cơ hội là giở trò, khiến hắn thực sự không nghĩ ra bản thân có chỗ nào quyến rũ.

Nghe hắn nói, mắt Liễu Dịch Trần sáng lên, tiến lại gần, ôm hắn từ phía sau, tựa như một con mèo nhỏ, liếm liếm cổ hắn: “Thế nhưng, ta thích Thiên Long mà, đương nhiên muốn gần gũi ngươi.”

Lâm Thiên Long không khỏi đảo trắng mắt: “Dù thích cũng không cần nhìn chằm chằm mông ta cả ngày, mất mặt chết được.”

Liễu Dịch Trần cười híp mí không nói gì.

—-

“Này, ở đây có thể tìm được cái gì.” Lâm Thiên long cũng học theo bộ dạng của Liễu Dịch Trần, mở lớn mắt, tìm kiếm manh mối trên thảm cỏ gần nơi vứt xác.

“Không biết.” Liễu Dịch Trần cười cười, vẫn chăm chú truy lùng dấu tích ẩn tàng trong thảm cỏ.

“Không biết?” Lâm Thiên Long trợn mắt nhìn Liễu Dịch Trần, không biết thì sáng sớm ngày ra đến đây làm gì.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Liễu Dịch Trần bất lực cười một tiếng: “Đây là nơi vứt thi thể phải không?”

Lâm Thiên Long gật đầu.

“Vậy tại sao lại vứt thi thể ở đây? Nếu không muốn bị người ta phát hiện, thì còn rất nhiều nơi hợp lý hơn.”

Lâm Thiên Long gật đầu, dốc Ngũ Lý này không phồn hoa như nội thành, thế nhưng lượng người lui tới hằng ngày không hề ít, hơn nữa cỏ ven đường cũng đã vàng úa gần hết, căn bản không có khả năng che chắn, giống như Liễu Dịch Trần nói, nếu muốn người khác không phát hiện ra thi thể, thì nên vứt xuống một cái giếng khô, như thế an toàn hơn nhiều.

“Nhìn từ góc độ khác, hẳn là do vứt thi thể tại đây khá thuận tiện? Ví dụ như hiện trường vụ án cách đây không xa?”

Lâm Thiên Long đang định gật đâu, lại chợt phát hiện có chút không hợp lý.

“Chúng ta đã xem qua thi thể của cậu bé kia rồi, những vết thương trên người không phải được gây ra trong thời gian ngắn, xem ra, hung thủ ít nhất cũng phải tra tấn vài canh giờ, mà miệng cậu bé không hề có dấu hiệu bị bịt lại, cũng chính là nói, cậu bé ấy chắc chắn sẽ kêu gào thảm thiết.” Nói đến đây, mắt Liễu Dịch Trần tối lại, cục đất trong tay vỡ ra từng mảng. Cậu bé đáng thương, bị hung thủ tra tấn đến chết.

“Cũng chính là nói, cậu bé bị giam trong mật thất, mà nơi này người lui tới tấp nập, khả năng có mật thất không cao, ý ngươi là vậy phải không.” Lâm Thiên Long trầm ngâm nói. Liễu Dịch Trần gật đầu.

“Vậy rốt cuộc vì sao lại vứt thi thể ở đây?” Lâm Thiên Long cảm thấy khó hiểu.

Liễu Dịch Trần chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn quanh, khung cảnh xung quanh vừa nhìn là biết không có thứ gì có thể che tầm nhìn, là ai, rốt cuộc là ai, lại dụng tâm bỏ thi thể ở đây.

“Có lẽ… Hung thủ cố ý cho người ta phát hiện ra thi thể của cậu bé.” Cuối cùng, Liễu Dịch Trần đạt được kết luận như vậy.

“Vì sao?” Lâm Thiên Long hỏi, không hiểu ra làm sao.

“Thị uy.” Ngữ khí bình tĩnh không một gợn sóng. “Có lẽ là muốn thị uy với ai đó.”

“Thị uy.” Lâm Thiên Long lửa giận bừng bừng, “Chỉ để thị uy mà tra tấn một đứa nhỏ không ra hình người rồi vứt xác nơi đồng không mông quạnh???”

Liễu Dịch Trần điềm tĩnh nhìn hắn, đi theo Khốn Long lão nhân nhiều năm, cuồng đồ chết trên tay sư phụ y nhiều không đếm xuể, trong đó cũng không thiếu kẻ phát điên, cảnh ngộ của đứa trẻ này tuy thê thảm, nhưng cũng không thể so với cảnh thê thảm nhất y từng trông thấy. Nhưng y không cách nào giải thích với Lâm Thiên Long cho được.

Dư quang khóe mắt phát hiện phía xa có một bóng đen lướt qua.

“Ai?” Liễu Dịch Trần quát một tiếng, thân hình bay lên, bóng người đeo mặt nạ ở phía xa khoogn biết vác trên vai thứ gì, đang vội vàng phóng đi.

“Chết tiệt!” Lâm Thiên Long cáu giận nhìn hai thân ảnh thoắt cái biến mất, lòng lo lắng không thôi, nếu võ công mình cao hơn một chút thì tốt rồi.

Liễu Dịch Trần bám sát theo sau người kia, càng đuổi lòng hoài nghi càng lớn, thân hình người phía trước nhỏ thó nhưng tốc độ không hề chậm, hơn nữa còn rất thông thạo việc lợi dụng địa hình để thay đổi phương hướng, một hòn sỏi, một cành cây đều được y biến thành công cụ gia tốc. Nếu không phải khinh công của Liễu Dịch Trần khá khẩm, thì chỉ e đã mất dấu y rồi.

Bóng người phía trước hình như quan sát thấy khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn, lòng lo lắng, thẳng thừng vứt bao tải trên vai mình xuống, nhún một cái, đột nhiên biến mất giữa rừng cây.

Liễu Dịch Trần kinh ngạc vô cùng, lại cẩn thận tìm kiếm xung quanh một vòng, không phát hiện được gì, đối phương tựa như tan vào không khí, biết mất vô tung.

Trở lại nơi bao tải bị ném xuống, miệng túi mở ra liền xuất hiện gương mặt trẻ con tái nhợt.

Đưa tay xem xét hô hấp, tuy yếu nhưng vẫn xem là ổn định, Liễu Dịch Trần thở phào một hơi, đang tính kéo người ra khỏi bao tải lại phát hiện đối phương đột nhiên mở mắt trừng trừng. Một làn khói đặc tỏa ra từ miệng đối phương, phả thẳng vào mặt.

Nguy rồi!!!

Giây cuối cùng trước khi chìm vào hôn mê, suy nghĩ duy nhất của Liễu Dịch Trần đó là — May mà Thiên Long không đi theo.

Tí tách! Tí tách!

Tiếng nước mưa vang lên nơi nhà giam vắng lặng trở nên bắt tai dị thường.

Liễu Dịch Trần nằm trên một chiếc giường cứng, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, toàn thân bủn rủn không có khí lực. Nhớ lại tình cảnh trước khi hôn mê, y vô cùng cảnh giác mà nhắm chặt mắt.

Cạch một tiếng, cửa nhà giam mở ra, có vài người bước vào, tiếng bước chân của một người trong số đó ngày một gần y, cảm thấy được cằm mình bị người ta nâng lên, ngón tay nhỏ thoo ráp vuốt ve trên mặt mình. Y gắng sức nén cảm giác buồn nôn, giả vờ như vẫn chưa tỉnh lại.

“Chậc chậc, quả là xinh đẹp. Gương mặt trắng nõn nà, còn ngon hơn cả Hanagi.” Giọng nói trầm thấp đầy vẻ dâm ô vang lên bên tai.

Bốp!

Một cái tát đột ngột giáng xuống mặt Liễu Dịch Trần. Liễu Dịch Trần bị buộc tỉnh dậy giữa lúc “mê man”.

Người đứng trước mặt là một nam nhân vận trang phục võ sĩ màu xanh tím than, dáng người cao to, khiến người ta có cảm giác áp bức mơ hồ, theo sau là bốn thị vệ mặt vô biểu tình, một trong số đó có thân hình nhỏ thó, rất giống người mà y nhìn thấy trong rừng, đứng cạnh nam nhân là một thiếu niên thanh tú, gương mặt ấy — chính là người nằm trong bao tải.

Nhìn gã đàn ông mặt mày hung ác, ánh mắt tàn nhẫn trước mặt, Liễu dịch Trần tỏ ra đôi chút tức giận, y nhận ra, từ khi thi thể của cậu bé kia được phát hiện, chỉ e bản thân đã rơi vào bẫy của đối phương rồi.

“Quả nhiên, hằn thêm vài dấu tay đỏ, ngươi liền đẹp hẳn lên.” Ikeda đưa tay miết nhẹ trên gò má nơi Liễu Dịch Trần bị hắn đánh cho đỏ ửng, thỏa mãn nói.

“Ngươi là ai?” Liễu Dịch Trần bất động thanh sắc hỏi, thế nhưng, y đã loáng thoáng đoán được điều này qua y phục của đối phương rồi.
Bình Luận (0)
Comment