Tam Nhật Triền Miên

Chương 45

“Còn không phải là chuyện tốt của ngươi sao…” Liễu Dịch Trần hậm hực nói, ánh mắt đầy vẻ ai oán.

“Ta?” Chỉ tay vào mũi mình, Lâm Thiên long không thể tin nổi. “Ta đánh ngươi lúc nào? Không đúng, ta vốn đánh không lại ngươi, sao có thể làm ngươi bầm tím mắt được…”

“Tối qua…” Vậy là thuật chuyện tình tối qua một lượt, Liễu Dịch Trần lược bớt tình tiết mình bị người ta ảo dâm kia.

“A ha ha ha ha… xin lỗi… chuyện đó, tính khí ta lúc ngủ không tốt lắm. Ha ha ha…” Nghe Liễu Dịch Trần nói xong, Lâm Thiên Long không kìm ngồi cười lớn.

Ở sơn trại, hắn nổi tiếng là rất gắt ngủ, hơn nữa, kẻ nào dám đánh thức hắn dậy, chín phần sẽ bị hắn đánh bay, cho nên, người trong sơn trại đều rất tự giác không mò đến phòng hắn lúc sáng sớm.

Liễu Dịch Trần quả thực khóc không ra nước mắt, ai biết được “vợ” mình lại đấm một quyền ngay giữa lúc đang hôn nồng nhiệt nhất chứ, thế nên y chẳng có thời gian phản ứng, thẳng thừng bị đánh bay, sáng sớm hôm nay đến bên suối nhìn mới phát hiện ra mắt mình đã tím đen hoàn toàn.

“Phì…” Thấy dáng vẻ tức tối của Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long lại thấy buồn cười. Tới khi trông thấy một tia nguy hiểm vọt ra từ mắt Liễu Dịch Trần, mới thu lại vẻ biểu hiện một chút, ho khan hai tiếng, không cười nữa.

Đưa cho Lâm Thiên Long một con cá nướng, Liễu Dịch Trần đang cân nhắc xem nên trừng phạt hành vi của hắn tối qua như thế nào, thì tai khẽ động, nghe thấy có ngươi đang đi về phía này.

“Hai vị dậy sớm thật.” Tân Tiêu Lộ mỉm cười nói với họ.

Lâm Thiên Long nhịn xuống không thèm để ý tới hắn, tập trung ăn cá nướng trong tay mình, đùa gì chứ, tên gia khỏa này hôm qua rất xem thường mình, mình để ý hắn làm gì.

Sắc mặt Liễu Dịch Trần khi thấy Tân Tiêu Lộ bước ra khỏi lùm cây thì trở nên rất khó nhìn, nửa đêm qua, cảnh bản thân bị Tân Tiêu Lộ mang ra thủ dâm lại hiện lên trong đầu y.

Đè xuống cảm giác buồn nôn, Liễu Dịch Trần cố gắng bình tĩnh lại. Nhẹ nhàng hỏi:

“Xin hỏi, có việc gì vậy?”

“Là thế này.” Tân Tiêu Lộ chắp chắp tay. “Không biết hai vị đi đâu.”

Liễu Dịch Trần nhíu mày, tên gia khỏa này hỏi thăm chuyện này làm gì? Lâm Thiên Long nghe xong, liền buông con cá nướng xuống, cảnh giác nhìn hắn.

Thấy Liễu Dịch Trần tỏ vẻ không vui, Tân Tiêu Lộ vội vàng giải thích.

“Phía trước con đường này là núi Khốn Long, nghe nói đó là địa bàn của sơn tặc, tôi là lo quý phu nhân bị sơn tặc cướp đường.”

Liễu Dịch Trần lúc này mới hiểu rõ mà gật đầu, hóa ra là muốn lôi kéo làm thân.

Lam Thiên Long thì bĩu môi coi thường, đây là địa bàn của lão tử, lí nào lại bị cướp chứ.

Thấy vẻ mặt Liễu Dịch Trần có chút đăm chiêu, lòng Tân Tiêu Lộ địa hỉ, cho rằng y động lòng rồi.

“Tại hạ là nhị công tử của Kỳ Lân sơn trang, những người tối qua hai vị gặp là cữu cữu cùng biểu đệ, biểu muội của ta, nếu như phu nhân không ngại, có thể đi chung với chúng ta, tuy võ công của tại hạ không dám nói là xưng bá một phương, nhưng để đối phó với vài tên giặc cỏ thì chỉ là chuyện nhỏ.”

“Việc này…” Lễu Dịch Trần có phần do dự, nếu tiếp tục đi về phía trước, thành trấn gần nhất chính là huyện Quan Hà qua núi Khốn Long tầm năm mươi dặm, nếu như muốn đến huyện Quan Hà, thì đi cùng bọn họ quả là lựa chọn khá thuận tiện, thế nhưng đích đến của y và hắn là núi Khốn Long, thực sự khó vẹn cả đôi đường. Y vừa không muốn những người kia biết mình muốn đến núi Khốn Long, vừa không muốn đi chung với cái kẻ đáng kinh này.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có cách nào thích hợp, cân đo hai thứ xong, y chỉ đành đáp ứng “ý hay” của Tân Tiêu Lộ.

“Đã vậy, thì đa tạ rồi.” Liễu Dịch Trần gật đầu, bất đắc dĩ đồng ý với ý kiến của đối phương.

Tân Tiêu Lộ nghe “nàng” đã đồng ý, thì khoái trí vô cùng, giúp “nàng” thu dọn một chút, liền dẫn hai người qua tập trung với cữu cữu của mình.

“Đây là phu quân của ta Liễu Thiên Long, chúng ta thật cảm tạ ý tốt của các vị.” Sau khi gặp mặt ba người ia, Liễu Dịch Trần chỉ về phía Lâm Thiên Long nói.

Lâm Thiên Long im lặng nhìn y một cái, thản nhiên không vạch trần lời nói dối của y.

“Tại hạ Tân Tiêu Lộ, vị này là cữu cữu của ta Vương Thanh Xá, biểu đệ Vương Hạ Lâu, biểu muội Vương Tụng Doanh.”

Thi lễ xong, Liễu Dịch Trần sắc sảo phát hiện ra, cô nàng Vương Tụng Doanh kia hình như có chút địch ý với mình. Nhoẻn miệng cười sâu sa, cô nương này có vẻ có ý với Tân Tiêu Lộ đó…

“Này, ngươi đi chung với họ làm gì?” Sau khi cùng lên đường, Lâm Thiên Long cố ý đi chậm lại, cách đám người kia một đoạn, Liễu Dịch Trần đương nhiên cũng nhắm mắt làm theo hắn. Mọi người đều cho rằng cặp phu thê này muốn nói chuyện riêng, đương nhiên cũng không đi qua gần, chỉ có Tân Tiêu Lộ là cứ đỏ mắt nhìn khoảng cách ngày một xa giữa mình và Liễu Dịch Trần.

Sau khi cách xa một khoảng nhất định, Lâm Thiên Long mới hỏi y câu hỏi ban nãy.

“Ta cũng không muốn, thế nhưng, chúng ta không thể nói cho họ biết mình muốn đến núi Khốn Long được.” Liễu Dịch Trần thực sự bất lực. Lâm Thiên Long nhất thời nghẹn lời, nghĩ một lát lại nói:

“Nửa ngày nữa là tới núi Khốn long rồi, đến lúc đó thì phải làm sao?”

“Hết cách.” Bất lực thở dài một hơi, Liễu Dịch Trần có chút đau đầu. “Chỉ có thể giả vờ cùng họ đến huyện Quan Hà, sau khi đến nơi thì tách ra thôi.”

“Không phải chứ, vậy chẳng quá phải vòng lại lần nữa sao…” Vẻ mặt Lâm Thiên Long rất khó chịu, nỗi nhớ nhà vốn nhức nhối không yên, tưởng rằng hôm nay có thể gặp lại mọi người trong sơn trại rồi, ai ngờ đâu lại xuất hiện cái người chẳng ra làm sao này.

“Nhẫn nại đi, ai biểu ngươi là sơn tặc cơ chứ, vẫn nên kiêng dè một chút thì tốt hơn.” Liễu Dịch Trần vuốt vuốt lưng hắn an ủi. Đang nghĩ xem nên nói tiếp cái gì, lại nhạy bén nghe thấy có người lại gần.

Quay đầu sang, vừa đúng lúc thấy Tân Tiêu Lộ cầm túi nước tới.

Không khỏi nhíu mày, Liễu Dịch Trần phiền muốn chết, tên gia khỏa này lại tới chi vậy.

“Liễu phu nhân, đường núi khó đi, phu nhân cực khổ rồi, uống chút nước đi.” Tân Tiêu Lộ cười đưa túi nước qua.

“Đa tạ.” Liễu Dịch Trần tuy ghét cay ghét đắng người này, thế nhưng lại không lộ ra mặt, nhận lấy túi nước, rất tự nhiên đưa sang cho Lâm Thiên Long.

“Tướng công, uống trước đi.”

Lâm Thiên Long buồn cười nhìn vẻ mặt lập tức xanh mét của Tân Tiêu Lộ, sau đó cầm lấy túi nước một cách vui vẻ, uống một ngụm lớn. Rồi đưa lại cho Liễu Dịch Trần.

Liễu Dịch Trần dường như hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt của Tân Tiêu Lộ, cười híp mắt uống một ngụm nhỏ, lúc đang định trả lại cho Tân Tiêu Lộ, lại đột nhiên bị Lâm Thiên Long cản lại.

Khó hiểu nhìn đôi tay trước mặt, Liễu Dịch Trần không hiểu đây là ý gì.

“Ta vẫn muốn uống.” Lời của Lâm Thiên Long rất đúng lí hợp tình.

Liễu Dịch Trần đương nhiên không phản đối, đưa túi nước lại cho hắn.

Lại ừng ực uống một ngụm lớn, Lâm Thiên Long mới thỏa mãn trả lại túi nước.
Bình Luận (0)
Comment