Tam Phu Ký

Chương 21

“Ưm”, nàng khó chịu nhíu mày.

Nghe tiếng động, hắn mau chóng đi tới. Xoa xoa mi tâm và thái dương thái dương của nàng đến khi nàng thoải mái thả lỏng thì mới dừng tay.

Vuốt ve khuôn mặt của nàng, cảm nhận được độ ấm, sự chân thật của nàng. Hắn có chút thỏa mãn.

Nàng đi vào trong giấc mộng của hắn, quấy rối hắn mỗi khi hắn chợp mắt nghỉ ngơi. Lúc đầu, hắn thực sự rất khó chịu. nhưng rồi dần dần hắn quen với việc mỗi ngày mơ nhìn thấy nàng, quan sát nàng, thấu hiểu nàng. Nàng và cả thế giới của nàng đều làm hắn phải trầm trồ khen ngợi.

“Lôi Lôi", hắn nỉ non.

Sáng hôm sau, khi nàng mơ mơ màng màng. Tay quơ qua quơ lại, dịch thân mình tìm chăn. Ô ô, êm êm mềm mềm!

Càng ôm càng thoải mái, nàng một cọ hai cọ.

Giang Tuấn cứng người, đổ cả mồ hôi. Nàng không biết, sáng sớm nam nhân sẽ khó mà cầm giữ được khi bị nữ nhân khiêu khích sao.

Nàng cọ đến nghiền, làm cho thân dưới của hắn có phản ứng.

Hắn đẩy vai tách nàng ra khỏi người, đắp chăn lại cho nàng rồi co giò bỏ chạy thục mạng. Hắn không muốn cưỡng ép nàng, càng không muốn chiếm tiện nghi lúc nàng không tỉnh táo.

“Phu nhân, người tỉnh rồi”, tiểu cô nương đang tươi cười, bưng một cái chậu và khăn bước vào.

Nàng dụi dụi mắt, mông lung hỏi, “ngươi là ai?”.

“Nô tỳ tên Tiểu Kha, từ hôm nay sẽ hầu hạ người”, nàng hưng phấn nhìn Lôi Lôi.

“Còn Tiểu Nha thì sao?”, nàng thắc mắc hỏi.

Ánh mắt Tiểu Kha có chút u ám, “Phụ mẫu nàng qua đời, nên nàng phải về quê an táng”, nàng nói không chút sơ hở.

Ôi, nàng còn chưa điều tra ra được thân thế của nàng mà. Gương mặt nàng ỉu xìu.

Sau khi vệ sinh cá nhân và dùng điểm tâm xong, Tiểu Kha bồi nàng đi dạo hoa viên.

Nàng xụ mặt, ủ rũ, không chút sức sống.

Tiểu Kha thấy thế ra chút ý tưởng, “Phu nhân, người có muốn đi dạo ở ngoài phủ không?”.

Hai mắt nàng bỗng sáng lên, hưng phấn tột cùng nói, “đương nhiên muốn nga”.

Tiểu Kha có chút võ công có thể bảo vệ nàng nên không gọi hộ vệ theo. Nhưng mà phu nhân, người hưng phấn thì hưng phấn không cần hành động nhưng ở trên núi mới xuống chứ. Xấu hổ quá a, nàng khóc không ra nước mắt.

Vừa đi vừa ghé vào các sạp hàng trên đường, nàng vừa thấy lạ cũng vừa thấy quen. Suy nghĩ lại suy nghĩ, nếu một gia đình bình thường mất đi đứa con gái thì chắc là họ sẽ đi tìm. Nhưng mà ở đây lại không có điểm khác thường.

Thế thì chỉ có thể đặt giả thuyết. Một, nàng không phải người vùng này, bị người ta bắt đến đây. Hai, nàng bị thân nhân bán. Ba, nàng có thể là kỹ nữ tự nguyện muốn thoát khỏi chốn hồng trần và có được danh phận.

Trước mắt không thể phủ nhận được giả thuyết nào, đành phải cố gắng tự thân nhớ lại thân phận thôi.

Thở dài một hơi, trước mắt chơi trước đã.

Năng nỉ phu nhân một hồi, nàng mới chịu hồi phủ. Ô ô, bị chủ nhân phạt chắc rồi, nàng thật đáng thương.

Thật không ngoài dự tính, nàng bị phạt đánh. Nhưng nhờ phu nhân bênh vực, nàng mói thoát được.

Lôi Lôi lại quên mất một người, đó là tên đáng ghét Giang Tuấn.

Đến tối, mò vào phòng nàng. Nàng căm phẫn nhìn hắn, chuyện ăn uống của nàng hắn đã can thiệp, bây giờ nàng ngủ cũng không cho. Nàng muốn kiện lên quan.

“Tướng công, chàng xem thiếp … khụ khụ … thiếp bị nhiễm phong hàn rồi, sợ lây cho chàng. Chàng vẫn nên về phòng của mình ngủ thì hơn”, nàng che miệng cười thầm, “đuôi” cũng phe phẩy theo.

“Ta rất khỏe, nàng không cần lo lắng điều đó. Hơn nữa mẫu thân nói muốn bồng cháu”, hắn đứng đắn mà nói.

Nàng: “ ….. ”, cái này là vừa dụ dỗ vừa uy hiếp đúng không.

Thấy nàng không trả lời, hắn tự nhiên bước tới giường giở chăn chui vào.

Ôi, tự nhiên như ở nhà. Mà không đây đúng là nhà của hắn. Nể bộ dáng tuấn tú của hắn mà cho hắn lên giường vậy. Nhưng mà bỗng nhiên hắn nổi thú tính thì sao.

Còn chưa hết luồn suy nghĩ, thì nàng nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ kế bên nàng.

Mừng thầm nàng dịch chăn đi vào giấc ngủ, nhưng vẫn không quên dùng gối chắn ở giữa đề phòng vạn nhất.

Nhưng mà … ô ô … không ngờ người nổi thú tính là nàng. Tay chân nàng quấn lấy hắn như con bạch tuộc, đá văng hết gối phòng thủ xuống mặt đất.

Nàng không phải là con sói đói đâu ô ô.

Nhanh chân, bò xuống trước khi hắn tỉnh. Không thôi cái mặt già này cũng vứt đi rồi.

Té lên té xuống, vấp phải đủ thứ. Vất vả lắm mới đứng dậy được.

Đến khi chạy ra được ngoài cửa, nàng khựng lại. Hét lớn, “tên chết tiệt”. Thì ra hắn giả ngủ nàng chỉ vì chờ đợi cơ hội cười vô mặt nàng.

“Tên chết tiệt” nào đó vẫn còn đang cười rung trời.

Vào nhà chính lại bị mẫu thân của hắn quấn quýt hỏi đủ thứ ngượng ngùng. Cái gì mà hắn có dịu dàng với nàng không, có ép buộc nàng đến sáng không, hắn có mạnh mẽ không? ….

Nàng cười cười xấu hổ không nói gì, nhưng trong lòng rất muốn nói, “suốt ngày hắn chỉ muốn chơi chết ta, chứ dịu dàng cái gì!”.
Bình Luận (0)
Comment