Tẩm Quân

Chương 41

Sau khi Trương Thái y đi khỏi, Hách Liên Bá Thiên lệnh cho Ngọc cô cô và các người hầu khác lui ra nốt.

Sau đó hắn quay đầu hỏi Khinh Tuyết: “Nàng còn nhớ được lúc đấy là ai đứng sau lưng nàng không? Nếu vẫn nhớ được, sẽ dễ dàng điều tra hơn rất nhiều, có thể dùng phương pháp loại trừ trong số đó.”

Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu mày, nghĩ nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Lúc đấy thần thiếp đang đứng ở mũi thuyền cùng Linh Phi tỷ tỷ ngắm hoa sen, không hề chú ý có những ai đứng đằng sau.”

“Hoàng Thượng, cố gắng cũng là vô ích, không bằng… Không bằng coi như chấm dứt tại đây…” Nàng cắn môi dưới, nhẹ nhàng nói, ánh mắt đau đớn và bất đắc dĩ đến cùng cực.

“Nàng thật sự có thể coi như mọi chuyện chấm dứt tại đây ?” Hách Liên Bá Thiên không ngờ là Khinh Tuyết sẽ nói như vậy, có chút ngoài ý muốn, vì thế hỏi lại. Bất quá cho dù Khinh Tuyết khẳng định bỏ qua, hắn cũng quyết không thể để một kẻ nhẫn tâm như kẻ chủ mưu ở lại trong hậu cung.

Nếu không giải quyết được chuyện lần này, chỉ sợ nó sẽ khuếch tan như độc dược.

Khinh Tuyết níu lấy một góc chăn, vò nát mới nhẹ nhàng gật đầu: “Vừa rồi thần thiếp đã nghĩ, kỳ thật thần thiếp mới đến Nhật Liệt Quốc không lâu, lại ít ra ngoài gặp những người khác, chưa từng gây thù chuốc oán với ai, vậy nên không thể có chuyện có ai đó vì hận thần thiếp mà nhẫn tâm xuống tay sát hại, nhất định là do lúc đấy thuyền quá chao đảo, nhất thời vô tình đẩy thần thiếp xuống.”

Hách Liên Bá Thiên nhìn chằm chằm Khinh Tuyết một hồi lâu, lúc sau mới thở dài: “Nàng thật quá thiện lương, cho dù nàng chưa từng gặp ai, người khác vẫn có thể oán nàng.”

“Các nàng ấy sao có thể oán thần thiếp chứ?” Khinh Tuyết nhẹ nhàng nói, dứt lời thì giống như nghĩ ra điều gì, sắc mặt trở nên ảm đạm: “Cùng là tỷ muội hầu hạ Hoàng Thượng, chẳng lẽ không thể chung sống hòa thuận sao? Chẳng phải đều biết hồng nhan rồi sẽ già, tranh đến tranh đi, cuối cùng có thể tranh được thứ gì chứ? Bất quá chỉ là phí phạm tuổi xuân, chẳng bằng tùy tâm mà sống…”

Nói đến đây, ngữ khí của nàng có chút thở than, như nhớ đến chuyện cũ, trong nhất thời ngực như nhói đau, hình ảnh mẫu thân lại hiện lên trong đầu nàng một lần nữa.

Cảnh tượng kia, lại tra tấn nàng một lần nữa.

Hách Liên Bá Thiên không biết là nàng nhớ đến mẫu thân, chỉ nghĩ là nàng vì thất vọng đau khổ mà biến sắc, nhất thời càng thêm yêu thích.

Loại nữ tử không so đo như nàng, hắn sao có thể không thương chứ!

Tuy trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc, dựa theo hiểu biết của hắn về Khinh Tuyết, nàng không phải loại nữ tử nhu nhược thế này, bất quá hắn vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.

Dù sao, nàng cũng là đặt một chân vào Quỷ môn quan rồi mới quay về, khó tránh khỏi sang chấn tinh thần.

“Nếu ai cũng được như nàng nghĩ thì tốt rồi, nhưng những kẻ kia, lại không nghĩ được thế.” Hắn ôm chặt nàng, thản nhiên nói.

“Có lẽ các nàng ấy cũng là quá yêu Hoàng Thượng, thế nên mới thành như thế, tình yêu có thể khiến người ta điên cuồng, đúng là như thế, nói không chừng, ngày nào đó, thần thiếp cũng sẽ trở nên như thế.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng nói.

“Trẫm tin tưởng nàng sẽ không.” Hách Liên Bá Thiên nói.

“Nếu thần thiếp thực sự trở thành người như thế thì sao?” Nàng thấp giọng hỏi: “Đến ngày đấy, Hoàng Thượng sẽ xử lý thần thiếp thế nào?”

Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì.

Khinh Tuyết cũng không cố chấp hỏi tiếp chuyện đó, nàng biết chuyện gì có thể làm, nếu làm quá, sẽ khiến người ta phản cảm.

Tuy rằng giờ phút này Hách Liên Bá Thiên có vẻ rất ôn nhu, nhưng rốt cục hắn vẫn là một người đầy khí phách, hơn nữa, dù hắn đã có chút tình ý với nàng, nhưng tình cảm đó chưa sâu sắc.

“Đừng suy nghĩ nhiều quá, nhanh khỏe lên, trẫm còn muốn uống trà nàng pha!” Hách Liên Bá Thiên cũng không có ý định trả lời câu hỏi kia của nàng.

Vì đáp án cho câu hỏi đó, chính bản thân hắn cũng đang cân nhắc không xong.

Chuyện chưa xảy ra, hắn cũng không có ý định sẽ nghĩ trước.

Nữ nhân này, là sủng phi của hắn tại thời điểm hiện tại, nhưng nàng quá thông minh, hắn không thể không có chút dè chừng.

“Nếu Hoàng Thượng muốn uống, thần thiếp đi pha cho Hoàng Thượng.” Khinh Tuyết vừa nghe thế, nở một nụ cười yếu ớt, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nhấc chăn ra, dáng vẻ muốn xuống giường.

Hách Liên Bá Thiên cản nàng lại: “Không cần gấp, trước tiên nàng hãy nghỉ ngơi mấy ngày đi, chờ khỏe hẳn rồi nói sau.”

“Thần thiếp không sao !” Khinh Tuyết cười nói, nhưng thật đúng lúc, thời điểm nàng đứng lên lại sa sẩm mặt mày lảo đảo ngã xuống.

Hách Liên Bá Thiên vội vàng ôm lấy nàng: “Còn nói không có việc gì, nàng nhìn đi, đứng cũng không vững, sắc mặt thì càng lúc càng tái nhợt!”

“Hoàng Thượng…” Khinh Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt đẹp như bị tổn thương.

Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, rồi sau đó nói: “Trước tiên nàng hãy nghỉ ngơi đi, trẫm xử lý chính sự xong sẽ về đây với nàng.”

“Nếu Hoàng Thượng có việc phải làm thì về đi! Thần thiếp không có việc gì.” Nàng nhu thuận nói, rồi sau đó nương theo cánh tay Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng đặt lưng nằm xuống giường.

Khinh Tuyết nở một nụ cười tuyệt mỹ, điềm tĩnh mà đẹp mắt.

“Nghỉ ngơi thật tốt, trẫm đi trước …” Hách Liên Bá Thiên nói xong, muốn đi, lại phát hiện ra, vạt áo bị Khinh Tuyết kéo lại.

Nhìn lại, thấy trong mắt nàng hiện vẻ không muốn buông tay.

Hắn cười một tiếng.

Lúc này nàng mới thẹn thùng không đành lòng mà buông tay.
Bình Luận (0)
Comment