Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 10

Editor: Táo

Vào phòng, Cam Ninh lại không có ở đây, có lẽ là do thời tiết, trong phòng tối đen như mực.

Ở trong ngực Lữ Mông thoải mái như vậy, sức lực cũng khôi phục ít nhiều. Sau khi được hắn đặt xuống, tôi ngày lập tức đóng cửa và nói với hắn: “Đừng thắp đèn”. Sau đó tôi ra phía sau lưng hắn và nói: “Đừng quay lại! Giờ ta sẽ thay quần áo ướt, mặc dù cùng nam tử, nhưng ta cũng không quen với việc bị nhìn thấy.”

“Tối như vậy cũng không nhìn thấy cái gì.” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.

Mà lúc đó chúng tôi cũng không nghĩ tới, hắn vốn có thể bỏ tôi lại rồi rời đi ngay.

Nhưng không.

Hắn không rời đi, còn tôi ở phía sau hắn, cởi ra một chút, lau khô thân thể ướt đẫm.

Dù cho lúc ấy, hắn từng quay đầu lại, tôi cũng không sợ bị bại lộ, vì ở trong không gian tối như thế này dù có đưa tay ra cũng không thấy năm ngón tay.

Nhưng cũng không thể nào.

Chờ tôi kiếm quần áo sạch ra mặc, tôi mới nhớ tôi vốn không còn quần để mặc, cái quần ướt này vốn là mượn Cam Ninh. Buổi sáng tôi mới giặt sạch giờ trời thì mưa sao khô nổi chứ?

Đang lúc tôi vì đôi chân trần này mà phát sầu, chợt nghe ra bên ngoài một tiếng ồn ào đang đến gần. Xem ra là những nam nhân bị trận mưa gội rửa đang vui vẻ trở về.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, chui vào chăn, quấn chặt thân mình

Cùng lúc đó, cửa bị đẩy ra, tôi lờ mờ nhìn Cam Ninh đi vào cửa bị Lữ Mông đang đứng đó dọa lui về phía sau một bước.

“Ai?” Cam Ninh cảnh giác hỏi.

“Xong rồi sao?” Tôi thấy Lữ Mông hơi quay đầu, giống như đang hỏi tôi.

Tôi trả lời. Sau đó chỉ thấy Lữ Mông thắp đèn.

Lần này, tất nhiên lại không thoát khỏi bị Cam Ninh đánh giá một phen.

“Lữ Mông, sao mấy ngày nay huynh lại ở cùng tiểu tử này! Vừa rồi hai người ở trong căn phòng đen sậm này làm gì đấy?”

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào hắn và không nói gì.

“Đệ ấy ngất xỉu trên sân tập, ta đưa đệ ấy về.” Lữ Mông thản nhiên giải thích với Cam Ninh.

“Hắt xì…” Đúng vậy, tôi không bị cảm mới là lạ.

“Uống thêm chút nước, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lữ Mông nhìn tôi dặn dò một tiếng, đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên cảm thấy hắn đối với tôi xa cách đến như vậy. Rõ ràng trước khi Cam Ninh tới, cảm giác của tôi không phải như vậy.

Là bởi vì, có người khác ở đây sao? Vốn là tôi suy nghĩ nhiều rồi.

Cũng đúng, một người đàn ông đối với một người đàn ông khác, còn có thể như thế nào.

“Còn ổn không?” Đầu giường vang lên. Lại là Cam Ninh đi tới.

“Ngất xỉu trong khuôn viên sân tập? Không có gì đáng ngại? “Biểu cảm của hắn cũng rất nghiêm túc.

“Ừm, không sao.” Mới mở miệng, lại phát giác cổ họng đều khàn, có chút khó chịu.

Một ly nước rất thân mật đưa tới: “Này, uống đi. ”

Tôi nhìn hắn và mỉm cười. ” Đa tạ huynh. ”

Cam Ninh cũng không biết có phải cố ý viết đầy biểu cảm rất phiền phức của tôi hay không, tóm lại làm cho tôi cảm giác rất ấm áp.

Nửa đêm, mơ mơ màng màng ngủ, tôi chỉ cảm thấy cả người lạnh đến run rẩy. Run rẩy, giống như trong vùi mùa đông, lạnh đến nỗi cả răng va vào nhau.

Cả người cố gắng cuộn mình, muốn hấp thu nhiệt độ ấm áp.

Nhưng càng co lại càng lạnh.

Giống như chưa từng khó chịu như vậy, cái loại cảm giác lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng, từng đợt xuyên qua thân thể.

Tôi có thể biết mình đang sốt.

Đầu còn đau, tinh thần hoảng hốt cực độ.

Mắt khép lại, cổ họng không lên được tiếng, không có một chút sức lực nào.

Cho đến sau này tôi cảm thấy dường như có một vòng tay rất ấm áp ôm lấy tôi, không biết có phải là trong giấc mơ hay không.

Sự ấm áp đó là thật, liên tục cho tôi nhiệt độ mà tôi cần.

Lưng tôi dán chặt vào vòng tay nóng bỏng đó, giống như có một bàn tay mạnh mẽ giữ tôi chặt chẽ. Không để lại một khoảng trống nào làm ấm tôi.

Cuối cùng, tôi cảm thấy thoải mái. Trong mộng đều cảm thấy khóe miệng mình cười, có cảm giác thoải mái.

Ngày hôm sau, đúng là bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.

Cố gắng muốn động thân thể một chút, lại cảm giác toàn bộ thân thể giống như bị cái gì đó kìm chế, trong lúc đó đúng là tránh cũng không thoát được.

Mí mắt không tình nguyện nâng lên, trước tiên nhảy vào mắt tôi lại là một cánh tay tráng kiện. Tôi nhất thời còn có chút mờ mịt, nhìn tư thế cánh tay này hình như là vòng quanh ngực tôi.. phía trên một chút?!

Tâm trí trong nháy mắt bị đánh thức, tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn lại, bên gối là khuôn mặt Cam Ninh vẫn còn ngủ.

Hắn một mặt ngủ, đầu khẽ cúi xuống, đồng đều mang toàn bộ hơi thở phả vào cổ tôi.

Ánh mắt tôi nhìn xuống một chút, thế nhưng hắn lại không mặc quần áo! Bởi vì chân của tôi trần, tôi có thể cảm thấy hắn mặc quần bên dưới.

Giống như phát giác động tĩnh của tôi, hắn còn ôm chặt tôi vào trong ngực hơn.

Chúa ơi, đây là tình huống gì vậy? Ai có thể cho tôi biết làm sao tên phá hủy này có thể xuất hiện trên giường của tôi! Chẳng lẽ tôi cứ như vậy bị hắn ôm ngủ một đêm! Hắn lộ ra thân thể, tôi chân trần, thật đúng là cho da thịt xem mắt nhau mà!

Tiếng gõ cửa càng lúc càng vang lên, đồng thời còn giương lên giọng âm Lữông ở cửa: “Cam Ninh, Ôn Nhiễm… nghe thấy không? Đã muộn hơn thời gian quy định, sao các người còn không dậy? Cam Ninh, Ôn Nhiễm…”

Không xong, nếu bị Lữ Mông nhìn thấy thì rất không ổn. Tâm tình của tôi giờ phút này ngàn vạn lần không thể để Lữ Mông biết tôi cùng Cam Ninh ngủ chung giường một đêm như vậy.

Đành phải nhịn xuống một phen phát tác với Cam Ninh, tôi thật cẩn thận giãy ra khỏi ngực hắn. Quần ngày hôm qua bị ném sang một bên không khô, giờ phút này cũng mặc kệ mặc rồi tính sau.

Một bên hướng ngoài cửa Lữ Mông hô: “Tử Minh huynh đi qua trước đi. Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, chúng ta sẽ không bị trễ đâu! ”

Tiếng gõ cửa lúc này mới dừng lại.

Cũng không thấy người ngoài cửa có phản ứng gì, tôi nghĩ hắn hẳn là đã đi rồi.

Sau khi sửa sang lại xong, tôi lại nhìn về phía Cam Ninh trên giường, vẫn là dáng vẻ ngủ đến chết. Chuyện này cũng không giống hắn, bình thường có một chút gió thổi cỏ lay đều là người rất dễ dàng tỉnh.

“Này…”Tôi đi qua xốc chăn lên, dáng người kia ngược lại không lười biếng, cơ bắp cảm giác so với Lữ Mông còn rắn chắc hữu lực hơn một chút.

Ách, vội vàng ngăn lại loại ý niệm này trong đầu, dời ánh mắt hô: “Thật muốn ngủ đến chết sao, vậy ta không ngăn huynh ha. Đi trước một bước, về rồi tính sổ! ”

“Ôn… “Ôn…” Âm thanh có chút khàn khàn.

“Sao đệ lại chết như thế này?” Bước chân của tôi dừng lại một lần nữa, cau mày nhìn hắn. Ai bảo Cam Hưng Bá này rất sinh long hoạt hổ chứ, hiện tại dáng vẻ suy yếu này thật là có cảm giác không đúng.

“Ta.. Hình như ta bị bệnh…” Dáng vẻ kiêu ngạo của hắn giờ phút này vô cùng dịu dàng.

Thì ra hổ sinh bệnh, thật đúng là trở nên giống như mèo con.

Nhưng nhớ tới tối hôm qua bản thân khó chịu, hiện tại lại tinh thần rất tốt, cảm giác giống như không sao. Có lẽ là hắn nhìn dáng vẻ run rẩy của tôi, mới đến ôm tôi ngủ muốn làm cho tôi ấm lại. Và virus cảm lạnh của tôi đã lây nhiễm cho anh ta như vậy sao?

Nghĩ đến đây, tôi vừa nói cái gì tìm hắn tính sổ cũng thật sự quá đáng.

Sau khi tất cả, hắn vẫn tốt với tôi. Có thể thấy được hắn quả thật coi tôi như bằng hữu như huynh đệ.

Về sau, Lữ Mông từng nghi vấn như vậy: “Rõ ràng là đệ bị mưa ướt một thân, sao lại là Cam Ninh đồng xá của đệ bị bệnh. ”

Mà tôi từng chột dạ trả lời: “Có lẽ là con ma bệnh tật chiếu cố ta, hoặc là nó hợp với Cam Ninh. ”

Về sau, tôi còn cầm thuốc lắc lư trong tay uy hiếp Cam Ninh không thể đem chuyện hắn ôm tôi ngủ một đêm nói cho người thứ ba biết.

“Có can hệ gì chứ? ” Hắn nhìn chằm chằm thuốc trong tay tôi, lông mày không có tinh thần run rẩy.

“Chính là không được nói! Vạn nhất làm cho người ta hiểu lầm có cái gì mà gãy tay áo thì sao. Huynh ta không biết, còn ta cần thanh danh. “Tôi một bộ đại nghĩa lẫm liệt.

“Vậy…”

“Được, thề không nói, lần này có thể đưa thuốc cho ta đi.”

Tôi đem thuốc cho hắn uống: “Đổi ý ta nguyền rủa huynh không lấy được thê tử, ha ha! ”

Ánh mắt của hắn tựa như bay tới mấy luồng ai oán: “Trái tim đệ sao so với đọc phụ còn độc hơn. ”

“Nói…” Hắn bỗng nhiên lại lộ ra nụ cười nham hiểm vốn có nhìn tôi: “Chân đệ ngược lại lại mềm mại như một nữ nhân. ”

“Phá dỡ, ngươi!” Nếu như hiện tại hắn không phải nằm, tôi thật sự muốn một chưởng vỗ lưng hắn bảo hắn đem thuốc nhổ ra cho tôi: “Huynh, huynh thế mà sờ… Chạm / Ta?! ”

“Khụ khụ, không phải sờ, chỉ là không cẩn thận đụng phải.” Ánh mắt của hắn nhìn về phía tôi.

“Không cẩn thận? Làm thế nào bàn tay của huynh có thể vô tình đi qua đó! ”

“Không có không có, không phải tay, là chân không cẩn thận cọ đến.”

“Ngươi mặc quần có thể cảm giác được sao một con quỷ!”

Tôi nói vậy khiến hắn dường như nghĩ mình đã làm ra chuyện gì đó sai trái! Cuối cùng, hắn thực sự lo lắng.

Sau đó, tôi mỉm cười.

Sau đó, Cam Ninh cũng mỉm cười.

Tôi không nên là một tiểu nữ tử thẹn thùng thẹn thùng cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi sao.

Nhưng tôi vẫn lựa chọn nhìn Cam Ninh như vậy, cất tiếng cười rộ lên.

Trong câu chuyện đó, tôi thấy thật có phước khi có một người coi mình là bạn bè.

Bằng hữu, huynh đệ, như thế nào là tốt. Ít nhất tôi tin rằng hắn là người rất quan trọng ở đây.
Bình Luận (0)
Comment