Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 16

Editor: Táo

Trở lại thời điểm đó, tôi không hề để ý đến thâm ý mà Tào Tháo lặp đi lặp lại.

Tôi chỉ đứng trước lan can vây quanh lầu, cuối cùng cũng nói ra nghi vấn của tôi với Lữ Bố. Tôi lớn tiếng hỏi hắn, chỉ có mấy chữ rất đơn giản: “Lữ Bố, Điêu Thuyền của ngài đâu? ”

Đó là một câu hỏi đơn giản. Tôi cũng muốn biết kết thúc mà không được ghi lại trong lịch sử này.

Lữ Bố hình như có chút nhúc nhích, từ từ nâng khuôn mặt tóc tai bừa bãi lên nhìn chúng tôi.

Đó là gương mặt góc cạnh rõ ràng, phô ra vẻ sắc bén. Cho dù ở thời khắc khốn cảnh chí nghèo của sinh mệnh, ánh mắt kia vẫn là nghiêm sát như trước, không có lộ ra chút thảm bại cùng ảm đạm nào.

Ở ánh mắt túc sát kia, tôi phát hiện đều hướng về phía sau tôi, Tào Tháo!

“Tào hắn giấu! Nếu dám hủy hoại Điêu Thuyền ta…”

Không còn kiên nhẫn chờ hắn phát tiếng rống giận cuối cùng, Tào Tháo chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, vòng dây thừng kia đã siết chặt cổ Lữ Bố.

Không hề hồi hộp, Lữ Bố ở Bạch Vân Lâu, đã chết.

Tâm tình của tôi lúc này lại rất không bình tĩnh. Mặc dù là đây người không có liên quan gì đến tôi, tuy đã sớm quen với đoạn lịch sử này, nhưng giờ phút sau khi chứng kiến cảnh này, cảm xúc của tôi có chút loạn xạ không thể trấn định nổi.

Quay đầu lại, tôi nhìn chằm chằm Tào Tháo: “Hóa ra là ngài? Phương Thiên Họa Thích, Xích Thố Mã, Điêu Thuyền… Những thứ quan trọng trước mặt Lữ Bố đều nằm trong tay ngài? ”

Tào Tháo thản nhiên nhìn tôi, từ chối cho ý kiến. Chợt trêu chọc nói với tôi.” Điêu Thuyền quả thực nằm trong tay Tào mỗ. Xem ra tiểu huynh đệ ngươi ngược lại lại là người thương hương tiếc ngọc, cái gọi là mỹ nhân xứng anh hùng…”

“Đúng vậy, mỹ nhân xứng anh hùng.” “Tôi lại vô ý thức ngắt lời Tào Tháo: “Có lẽ sau này ngài cũng sẽ đem nàng giống như Xích Thỏ Mã, tặng cho anh hùng mà ngài thưởng thức. “Lúc này, tôi nhìn về phía Quan Vũ phía sau Lưu Bị.

“Vân trưởng huynh, nếu có mỹ nhân ở phía trước, ngài sẽ không thờ ơ chứ?” Ma xui quỷ khiến, thật đúng là tôi muốn đem những lời này nói với Quan Vũ.

Đúng vậy, không biết tại sao, tôi liền nhớ tới những lời này của Quan Công Nguyệt Hạ Trảm Điêu Thuyền. Tôi bỗng nhiên rất tin tưởng, bến đỗ cuối cùng của Điêu Thuyền chính là được Tào Tháo tặng cho Quan Vũ, cùng với con ngựa thỏ đỏ kia.

Tôi thấy Quan Vũ rất nghi ngờ nhìn tôi, dường như không chắc chắn tại sao tôi đột nhiên chuyển sang hướng hắn nói chuyện.

“Vị tiểu huynh đệ này lại còn biết Vân trưởng huynh sao?” Là giọng nói của Tào Tháo, khơi mào đầu lưỡi.

Tôi nhìn về phía Tào Tháo, nói: “Đâu chỉ biết “Vừa dứt lời, tôi lại cười vì lời mình vừa nói ra: “Không dám nói quen biết, chỉ là biết mà thôi. Anh hùng đương thời, đa số đều nghe qua một chút. ”

Nói xong, tôi nhịn không được lại nhìn Quan Vũ, sau đó lại nhìn Lữ Mông bên cạnh. Thế sự thật sự là kỳ diệu khó lường, giống như hai người này, hiện tại nhìn như không hề gặp nhau, chính bọn họ khẳng định cũng cảm thấy cùng đối phương sẽ không có bất kỳ liên hệ nào.

Nhưng Quan Vũ vạn người sùng bái này lại chết dưới tay người nam nhân trẻ tuổi tôi chọn.

Lữ Mông của Khắc Kỷ. Áo trắng vượt sông. Bắt Quan Vũ, người kỳ diệu nhất. Hậu nhân đối với chàng đều hết lời khen ngợi.

Tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lại nghe được giọng nói nhỏ nhẹ chạy tới vội vàng nói: “Chủ công, Điêu… Điêu… Thuyền tự sát! ”

“Cái gì?!” Rõ ràng là đang đàm đạo với Tào Tháo, nhưng tôi trước tiên lại đưa ra phản ứng giật mình như vậy.

Hóa ra Điêu Thuyền ở chỗ này sao, thì ra mỹ nhân mất đi anh hùng, cuối cùng sẽ đồng quy vu tận sao?

Nếu thật sự là như thế, tuy nàng đã ra đi, nhưng tôi lại càng muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của mỹ nhân trung liệt này ra sao?

“Nàng ấy ở đâu, đưa ta đi xem!” Tôi nắm lấy tay người đến báo cáo kia thốt lên.

“A?” Người kia bị người xa lạ như tôi làm cho giật mình, lập tức khó xử nhìn về phía Tào Tháo, chờ chủ công của hắn ra hiệu.

Ai ngờ Tào Tháo lại gật đầu.

Tôi vừa kích động định đi theo người nọ, nhớ tới còn có Lữ Mông ở đây, đang muốn kéo hắn, lại bị Tào Tháo vươn bàn tay ra chặn trước tôi trước một bước.

“Ta thấy vị Lữ Mông huynh đệ này có vẻ là một tướng tài, Tào mỗ có đồ muốn tặng. Tiểu huynh đệ nếu không bỏ được Điêu Thuyền cô nương, xin hãy đi một mình. Tào mỗ còn muốn cùng Lữ Mông huynh nói vài lời. “Hắn đã nói không chừa một chút đường nào.

Tôi cũng không dám nghĩ Tào Tháo tóm lại muốn bán đồ tặng vật gì. Hành động như vậy là có huyền cơ gì?

“A Nhiễm…” Lữ Mông nhíu mày, nhìn tôi.

Tôi cười cười với chàng, thật sự không muốn để chàng lo lắng: “Yên tâm đi, có huynh ở đây, Ôn Nhiễm nhất định sẽ không sao. Ta tin huynh. ”

Cuối cùng, Lữ Mông miễn cưỡng tập gập đầu, dặn dò: “Phải nhanh trở về. ”

Tôi cũng gật đầu đáp ứng chàng, lúc này mới đi theo người nọ chạy về con đường phía sau.

Người đàn ông đi phía trước rất nhanh, tôi gần như không thể theo kịp. Trong miệng định bảo hắn chậm một chút chờ tôi, hắn như hoàn toàn không nghe thấy.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảnh rừng trúc dài rậm rạp, chỉ thấy thân hình người nọ chợt lóe lên, khi tôi chạy tới bên kia xem lại, sớm đã không thấy bóng người nào.

Hiện giờ, tôi thực sự cảm thấy không ổn. Nhất định là bị lừa, nhưng lừa tôi đến bên này thì có dụng ý gì.

Qua lại nhìn lại, lại có hai con đường bày ra trước mặt tôi, quả thực khiến cho tôi líu lưỡi. Làm thế nào tôi có thể nhớ phải đi đâu? Vả lại, nếu đã đến nơi này, hẳn là cũng không dễ dàng đi ra ngoài như vậy.

Làm sao bây giờ, cũng không biết Lữ Mông sao? Hẳn là sẽ không có gì bất trắc chứ, tốt xấu gì trong lịch sử chàng không đến mức đoản mệnh như vậy, tôi cũng đành phải cố trấn an chính mình.

“Chỉ có một nam nhi ăn mặc như nữ nhi mà thôi, không có chỗ nào đặc biệt.” Một luồng âm thanh rất lười biếng lọt vào trong tai.

Tôi theo tiếng vọng nhìn lại, thì ra phía sau trúc là một hành lang dài. Có một người thân trên tựa vào cột hành lang, thân dưới vểnh chân lên tấm ván màu xám đá nối liền hai cột hành lang.

Trên tay hắn còn không biết cầm một gốc hoa cỏ gì, đặt ở dưới mũi khẽ ngửi. Có ánh mặt trời chiếu vào, vừa lúc trút xuống trên người hắn.

Thật là một dáng vẻ thoải mái nhàn tản, tiếng vọng vừa rồi, cũng nhất định là xuất phát từ miệng người này.

“Ngài vừa mới nói ta sao?” Tôi đẩy ngọn tre ra và đi về phía hắn. Xuất phát từ sự tò mò, không có ý định ngăn cản mặt trời của hắn, dừng lại đối diện hắn… cái chân kia vểnh kia vẫn tỏ vẻ rất khoan thai.

“Yo, không hề che dấu.” Người nọ vốn nhắm mắt lại mở ra, ném tới một ánh nhìn về phía tôi.

Vẫn là ánh mắt nhàn rỗi, nhàn nhã.

Mà lúc này tôi mới nghiêm túc nhìn rõ nam nhân trước mắt.

Hẳn là hơn hai mươi tuổi, cằm hơi có chút ria mép, tóc buộc tùy ý, mặc một thân ngoại bào màu xanh ẩn, cổ áo là viền vàng sẫm, hoa văn kết cấu đơn giản lại cảm thấy rất tao nhã. Dáng vẻ của hắn, tôi không biết nên định nghĩa như thế nào, không phải đơn thuần là anh tuấn hay đẹp mắt. Ở trong mắt một nhóm người hẳn sẽ cảm thấy rất có một chút hương vị, mặt mày khóe môi kia, hoàn toàn lộ ra một vị tiêu sái đến phiêu dật.

Còn tôi, rất không biết xấu hổ để nói, thuộc về gu của một vài người.

Đáng chú ý nhất phải là khí khái trong mắt hắn, trong sáng như có một luồng sáng khẽ động đậy. Giống như tâm sự của bất cứ kẻ nào hắn cũng đều hiểu rõ.

Tôi không biết hắn là ai, cũng không dám suy đoán thân phận của hắn.

“Ánh mắt của ngài, ngược lại rất cẩn trọng.” Tôi âm thầm muốn biểu hiện trấn định một chút, vì thế cũng thản nhiên trả lời một câu.

Có nha hoàn vội vàng đi qua đi lại bên cạnh chúng tôi, nam nhân kia lại hơi khẽ động người, một tay túm lấy cổ tay tiểu nha hoàn kia đặt ở bên mũi ngửi ngửi, hoàn toàn không để ý có người như tôi đang đứng xem. Tiểu nha hoàn kia bất chợt sợ hãi, hắn vẫn say sưa tự nói: “Mộc Lan Hương. Quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân, hương vị này cũng không kém. ”

Sau đó, buông tay thả nha hoàn kia đi.

Sự chú ý của tôi trong nháy mắt đặt ở trên lời nói vừa rồi của hắn, có chút không xác định hỏi: “Mỹ nhân tuyệt sắc ngài nói, là…”

Hắn nhìn tôi, khẽ gật đầu.

“Ách…” Lần này, đôi lại là tôi có chút bối rối: ” Ngài biết ý của ta là… Có phải là có một người có thể được hưởng đặc ân này không? ”

Hắn vẫn như trước không giữ lại chút dáng vẻ: “Ở đây, ngoại trừ Điêu Thuyền, còn có người nào có thể xứng đáng với hai chữ tuyệt sắc.”

“À…” Hắn chợt thu lại ý cười trên nét mặt vẫn còn khi còn tinh khiết, nhìn tôi bổ sung một câu: “Vô ý mạo phạm! ”

Tôi ngẩn ra mấy giây mới hiểu. Thái độ của người này quả thực không dễ nắm bắt. Mới vừa rồi còn đối với một nha hoàn làm ra hành động không đứng đắn như vậy, giờ lại gián tiếp phủ nhận tướng mạo của tôi. Còn nói ra lời quân tử như vậy nữa.

Thật sự là làm cho người ta bất lực đỡ trán.

Nhưng tôi nhất thời cũng không biết tìm lời gì đối lại hắn, cuối cùng chỉ ngây ngốc nói một câu: “Không cần không cần, ta tự biết rõ. ”

Sau đó tôi mới nhớ tới chuyện gì đó, ngạc nhiên: “Vậy, Điêu Thuyền kia ở chỗ này, nàng còn sống sao? ”

“Tất nhiên còn sống. Những nha hoàn kia đang hầu hạ nàng tắm rửa, cho nên ta sẽ biết trên người bọn họ dính vào mùi hương của nàng. ”

“Tắm rửa?!” Đầu tôi mù mờ, lại có chút khó hiểu: “Nàng ta làm sao còn tâm tình tắm rửa? Nàng không biết Lữ Bố vừa chết sao? Đó không phải là người nàng ấy yêu sao?”

Người trước mắt ngược lại lại không bị phản ứng lớn của tôi quấy nhiễu như trước, vẫn vân đạm phong khinh nói: “Lữ Bố chết, từ lúc hắn bị bắt, nàng đã biết sẽ có kết cục như thế. Chỉ là có lẽ nàng không biết, Lữ Bố vừa mới bị treo cổ một giây trước đó. ”
Bình Luận (0)
Comment