Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 30

Editor: Táo

Tôi đứng tại chỗ sững sờ nửa vời, ngơ ngác suy nghĩ vì tự làm mình mất mặt như vậy. Xem ra vẫn nên điều chỉnh lại cái miệng thích nhiều lời này.

Quá nhàm chán, nhưng thực không dám ở nơi xa lạ này đi lung tung, luôn cảm thấy Tào Doanh là một nơi có sát khí đằng đằng.

Nặng nề ngáp, xem ra chỉ có thể trở về phòng ngủ bù. Tôi há to miệng xoay người, nhìn thấy cách đó không xa có một nha hoàn hai tay xách thùng gỗ về phía bên này.

Nhìn dáng vẻ của nàng, có thể thấy được đối với trọng lượng của thùng kia có chút vất vả. Tôi đang do dự có nên đi giúp nàng một phen hay không, lại nhìn rõ nàng chính là Kỳ Nguyệt hôm qua đối với tôi không có chút lễ phép gì. Vì vậy, tôi càng do dự hơn, và sau đó vẫn không có hành động gì, bởi vì nàng ấy đã đến gần tôi hơn.

Nàng cũng nhìn thấy tôi, lại vội vàng liếc mắt một cái, ánh mắt cũng giống như tôi lại chuyển hướng.

“Chuẩn bị nước nóng cho công tử tế tửu, có muốn ta hỗ trợ không?” Tôi nói, nhưng cũng chỉ nói rất bình thường, không hề ân cần. Ngược lại mấy chữ công tử tế tửu này nói ra, cảm thấy rất thú vị.

“Không, không cần.” Nàng đẩy cửa ra và đi vào.

Tôi cũng lười nói, đi về phía phòng của mình.

“Cô nương… ” không ngờ nàng lại gọi tôi lại: “Hôm qua, thái độ của Kỳ Nguyệt, thực có lỗi. ”

Tôi gần như sắp bị ngã, nhìn nàng ấy trong sự ngạc nhiên. Thật sự nghĩ không ra thái độ đột nhiên thay đổi này của nàng ấy là vì điều gì.

“Cô nương vốn không phải thân phận như Kỳ Nguyệt, Kỳ Nguyệt có mắt không tròng”. Nàng giải thích như vậy.

Nghe nàng ấy nói như vậy, tôi thật sự luống cuống tay chân… “Cô, sao cô lại nói như vậy. Ta và tất cả các nàng, tất nhiên đều giống nhau! ”

“Sao có thể nói như vậy được. Cô nương cô, có thể cùng công tử bọn họ uống rượu ăn thịt.” Nàng như cúi đầu thở dài, nói xong, đã xách nước đi vào trong phòng.

Chân tôi cũng theo nàng đi vào, trong lòng thì thầm nghĩ tin tức này có phải cũng truyền quá nhanh hay không. Quả nhiên chuyện bát quái này ở các triều đại đều giống nhau.

“Cô nương xem, chỉ là tin nhảm thôi, rõ ràng ta chỉ đi ngóng bọn họ ăn mà thôi”. Tôi nghĩ cũng không sai, ít nhất lấy Dương Tu làm ví dụ, hắn khẳng định không thể dễ dàng tha thứ cho một nữ tử đàm luận chuyện ăn uống của hắn. Hoặc là nói, một nữ tử không có chỗ dựa.

Thấy Kỳ Nguyệt rót xong một thùng nước, tôi lại mở miệng nói: “Còn lại ta sẽ đi cùng cô nương, một mình cô nương thật sự quá mệt mỏi. ”

Nàng ấy nhìn tôi mà không từ chối nữa.

Trên đường xách nước trở về, chợt nghe thấy Kỳ Nguyệt bên cạnh nhẹ giọng nói: “Lại là nha đầu kia, nhưng hôm nay công tử dậy muộn một chút, nàng sợ là không gặp được. ”

“Ừ?” Tôi không hiểu, nhìn bốn phía, thấy một tiểu nha đầu hơi quen mắt. Ký ức rất mạnh mẽ nhớ lại, chính là người hôm qua nửa đường Quách Gia ngăn lại, đang bưng mâm quả đứng trên đường hôm qua đi tới.

“Cô nương có ý gì?” Tâm tính lần này, tôi thật sự tò mò.

“Ta chú ý nàng vài ngày, mỗi lần đều đi đường dài đi ngang qua nơi này một chút. Nơi này có gì chứ, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy nàng nhất định là vì muốn gặp công tử chúng ta một cái. Bởi vì thời gian nàng đi tới đây cũng không sai biệt lắm, sau khi công tử tắm rửa xong.”

Tôi lại bị kinh ngạc nho nhỏ, đột nhiên nhớ tới, hỏi: “Cô nương có biết chủ tử của nàng là ai không? ”

“Ừm, người làm cho nữ tử thiên hạ đều phải hâm mộ… Điêu Thuyền.”

Tôi nhịn không được nhìn về phía người bên cạnh này, quả nhiên thấy mặt nàng dâng lên nổi lên một thần sắc ước mơ. Vì thế ghẹo nàng một chút: “Cô nương hâm mộ dung mạo của nàng, hay là một ít dung mạo bên ngoài… Ví dụ, thành thân với một đại anh hùng hay là điều gì khác? ”

“Ai nha” Nữ tử hờn dỗi: “Ta cũng không muốn thành thân! Chính là dung mạo của nàng, đó không phải là chuyện khiến người ta hâm mộ nhất sao! ”

“Cô nương sinh ra đã rất đẹp, nhìn Dương Tu tên kia đối với cô nương nhớ mãi không quên. À lại nói, cô nương vốn là nha hoàn của Dương Tu sao, vậy sao lại đến bên Quách Gia? ”

“Hình như bọn họ đánh cược chuyện gì đó, Tu công tử thua, mới đem ta đưa cho công tử tế tửu.”

Bước vào trong phòng, tôi quay đầu lại nhìn nha hoàn đang đợi Quách Gia trong truyền thuyết, có lẽ hiểu được chúng tôi mới chuẩn bị nước, đoán chừng là không có hy vọng, vì thế nhìn thấy dáng vẻ nàng cúi đầu lặng lẽ rời đi ngay

“Nhiễm tỷ tỷ, tỷ vừa nói. Nói… Tu công tử có nhớ ta sao? “Chuẩn bị nước xong, tôi thấy Kỳ Nguyệt đi ra ôm một bụng suy nghĩ.

Thật sự là có trái tim rung rinh, Quách Gia có lẽ cũng ghi nhớ chuyện này.

“Thì ra, cô nương đối với Tu công tử của mình, cũng là nhớ mãi không quên.” Tôi mỉm cười, đưa tay ra để lấy cỏ biệt ly, đặt nó trong nước.

Lại nghe Kỳ Nguyệt nói một tiếng “Cẩn thận”, đồng thời đầu ngón tay tôi cũng truyền đến cảm giác đau đớn bén lạnh.

Tôi vội vàng rút tay về, nhìn thấy mấy vết cắt.

“Thứ này, cỏ này sắc bén như vậy sao?” Tôi rất ngạc nhiên.

“Ừm, biệt ly thảo này rất kỳ lạ, gặp nước sẽ mềm mại dị thường, vừa rời khỏi nước, sẽ trở nên bén cứng”. Kỳ Nguyệt giải thích, tôi thấy nàng hơi nhíu mày với vài vết máu rớm trên cỏ.

“Thứ lỗi.”

Nàng lại đem cỏ kia đổ vào thùng tắm.

“Ách… Những chiếc lá dính máu bị bẩn, không sao chứ? ”

“Dù sao chỉ có hai người chúng ta biết, chắc là không có việc gì!”

Tôi nhìn tiểu nha đầu xinh đẹp trước mắt này, bỗng nhiên cảm thấy giữa chúng tôi có phải đã có thể thành lập một thứ gọi là liên minh hữu nghị hay không.

Lúc Quách Gia trở về, tôi cùng Kỳ Nguyệt vừa chuẩn bị xong xuôi tươm tất, ngồi ở ngoài cửa. Còn chưa kịp nói chuyện phiếm, đã nhìn thấy Quách Gia mang theo mấy gói thuốc xuất hiện.

Khi hắn gặp chúng tôi, lông mày xinh đẹp dường như hơi nhíu lại.

Lười bước vào trong phòng, Quách Gia quay đầu nói với chúng tôi: “Kỳ Nguyệt, phiền ngươi.”Đồng thời giơ tay lên ném thuốc hắn mang về vào trong ngực tôi.

“Nếu nhớ không lầm, ngươi dường như rất có hứng thú với chuyện Điêu Thuyền. Lát nữa muốn cùng ta đi gặp tuyệt sắc đương thời không?”

Tôi hoài nghi mình nghe lầm, kiềm chế không nổi mừng rỡ, vội vàng liên tục gật đầu.

“Cho phép ta tắm rửa trước, thuốc này ngươi giữ cho kỹ.” Hắn đối với một vẻ biểu cảm vui mừng đến chết như tôi, lại ra hiệu Kỳ Nguyệt đưa hắn vào phòng hầu hạ.

Còn tôi thì kinh ngạc, giống như hết thảy đều không phải thật.

Cầm thuốc Quách Gia cho, đi theo hắn trên đường đi tới gặp tuyệt thế mỹ nhân, tôi cảm giác tim mình đập mạnh.

Mà người đi phía trước, dáng vẻ như gió, tinh thần nhìn rất tốt. Thàm nghĩ có nên chọc hắn một phen, nhưng cuối cùng vẫn cầm lòng ngoan ngoãn im lặng.

Ai ngờ, Quách Gia tự mình nói: “Hôm nay cảm giác khí huyết thuận lợi hơn rất nhiều, so với ngày thường rất tốt. ”

“Yo, ” Tôi vội vàng tiếp lời: “Quả nhiên là hiệu ứng mỹ nhân. ”

“Phải không? Quách mỗ đã lướt qua vô số mỹ nhân, lời này của ngươi còn kém lắm.” Hắn ta đi phía trước lắc đầu.

“Xùy..Hai Kiều lớn nhỏ ở Giang Đông, không phải ngài không có duyên gặp sao?”

“Mỹ nhân ân khó tiêu. Ta thấy Chu Du cũng không phải là người có mạng dài.”

“Tôi ngạc nhiên: ” Ngài đúng là một con quạ (Ô Nha).”

“Ai, quên mất.” Hắn quay đầu, giống như cười như không: “Tiên tri ở đây.”

Tôi liếc nhìn hắn một cái, lười biếng để ý đến hắn.

Cứ như vậy đi được một đoạn, cuối cùng chúng tôi cũng đi tới đích… phủ của Quan Vũ.

Quả nhiên, Tào Tháo đối với Quan Vũ này đầy đủ tâm ý, đại trạch rộng lớn không nói, lướt qua những nha hoàn, nha sai kia khiến tôi hoa cả mắt. Chủ yếu là, đám người này đều nhàn rỗi không làm việc, tất cả đều ở đó uống trà nói chuyện phiếm phơi nắng!

Việc thoải mái nhất trên thế gian, không ai khác chính là nhưng gia nhân trong phủ Quan Vũ. Nhưng đám người nhàn nhã này, chung quy cũng chỉ là đàm hoa nhất hiện*.

*Đàm hoa nhất hiện là hoa chỉ nở thoáng qua rồi tàn trong khoảnh khắc. Đàm hoa nhất hiện là tên gọi khác của hoa Quỳnh trắng.

Trong lòng tôi cảm khái đám người này một hồi, ngẩng đầu lên đã thấy cảnh hai nam nhân chào nhau.

Là Quan Vũ, là mỹ râu, người đã gặp trên lầu.

Vóc dáng rộng lớn, vẻ mặt đứng đắn, đối diện cùng Quách Gia cười hì hì này, có chút đối lập rất rõ ràng.

“Quân sư tế tửu sao có thể tới đây.”

“Quấy rầy Quan tướng quân. Hoa thần y không được rảnh, nhờ ta đưa thuốc tới cho Điêu Thuyền phu nhân.”Nói xong, chỉ một túi thuốc trong tay tôi.

“Như thế… Quan mỗ nhận của hai vị trước.”

“Khách sáo rồi!”
Bình Luận (0)
Comment