Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 37

Editor: Táo

Thay máu, thay bao nhiêu?

Tất cả.

Vậy, tôi không phải sẽ chết sao?

Vâng.

Trong giấc mơ đêm nay, vẫn quanh quẩn mãi cuộc đối thoại này với Hoa Đà. Về sau, thực sự ngủ cũng không xong, tôi mở to đôi mắt, nhìn ra ngoài cửa. Vẫn một vùng đêm đen tăm tối.

Nhớ tới chuyện ban ngày, từ đoạn đối thoại trên, tôi ngay cả do dự cũng không có một chút nào, mà vội vàng cáo từ Hoa Đà.

Phải, tôi phải không do dự. Tôi đương nhiên sẽ không hy sinh tính mạng của mình để mình cứu lấy một người ngàn năm trước. Cái chết của người này, lịch sử đã định. Tôi cho dù có thực sự thay máu cho hắn, hắn vẫn là Kiến An năm thứ mười hai sẽ chết đi.

Vì vậy … Tôi trở về và lặp lại rất nhiều lần.

Tôi hoàn toàn không cần phải có gánh nặng tâm lý trong chuyện này! Dù sao, tôi cùng hắn, hai người ở hai thời đại hoàn toàn khác biệt gặp nhau, nói cho cùng, cũng không thể nào có giao tình sâu sắc hơn!

Không biết khi Quách Gia đến uống thuốc, liệu Hoa Đà có nói gì không? Bởi vì hình như hôm đó tôi không hề dặn Hoa Đà giữ kín bí mật nhỏ này. Tóm lại, tôi vẫn sẽ tiếp tục nhỏ máu, còn thái độ của Quách Gia vẫn như mọi ngày.

Có vẻ như mọi thứ đều không có gì khác thường.

Tào Tháo thắng trận Bạch Mã, nghe nói đã lui về trấn giữ Quan Độ.

Còn Quách Gia mang theo tôi, trong khoảng thời gian này trở thành khách quen của Tuân Úc phủ.

Lần đầu tiên đặt chân đến Phủ Tuân Úc, tôi chỉ có một cảm giác…thơm. Đi tới đâu, cũng có mùi hương thoang thoảng qua cánh mũi.

Còn tình cảm đại thúc kia trong người tôi, cũng bị Tuân đại nhân khơi dậy thật sâu. Đại thúc này quả thực rất đẹp, chính là một trang tuấn mỹ không hề khen quá lời. Bởi vậy, tôi còn giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng coi như chuyện không hợp khẩu vị bản thân. Nhưng khía cạnh này cũng không ảnh hưởng đến sự đánh giá tốt đẹp của tôi.

“Vị cô nương này sao cứ nhìn ta mà cười, Phụng Hiếu huynh?” Tuân Úc bỗng chuyển đề tài từ trận đánh Quan Độ sang chuyện này.

Tôi nghe xong, nhất thời lúng túng đỏ mặt.

Quách Gia nhìn tôi quỳ gối sau lưng hắn, dừng một chút mới mở lời: “Tất nhiên là bị phong thái của Văn Nhược huynh hấp dẫn!”

“Chà chà!”. Tuân Úc vuốt bộ râu dài, ý cười ngâm nga: “Phụng Hiếu lại chê cười”.

“Cô nương nói xem, vị cô nương này?” Quách Gia quay đầu hỏi tôi, một dáng vẻ ung dung.

Lúc này, tôi không biết nói gì, chỉ liếc hắn một cái. Đôi với Tuân Úc, mộ bộ ngượng ngùng chất lên khuôn mặt tươi cười mà đáp: “Đại nhân thứ cho, ta chỉ cảm thấy… Trong phủ đại nhân, hương thơm thật sự không biết nên nói sao, ta cũng đành ngây ngốc theo”.

“Ha ha, đa tạ.” Đại thúc tốt đẹp, lịch sự gật đầu với tôi, tôi một lần nữa cảm thấy mình thực sự là ba đời may mắn.

Ánh mắt một lần nữa liếc nhìn Quách Gia, tay hắn cầm chén rượu, lại nghiêng đầu cùng ý cười uyển chuyển nhìn tôi.

Mà Tuân Úc, không hiểu sao, khơi mào ra một đề tài giống như vậy nữa:”Phụng Hiếu huynh, cũng đã đến lúc cưới thê tử rồi? ”

“Ừm” Quách Gia quay đầu nhìn Tuân Úc, khóe môi cong cong: “Văn Nhược sao lại hỏi như vậy? ”

“Ta cũng quan tâm. Nhân sinh dù sao cũng phải có một người kề gối, mà tuổi của Phụng Hiếu huynh, người thường đều đã có hài tử”.

“Ai, Văn Nhược…” Quách Gia thản nhiên lắc đầu: “Đừng nhắc lại chuyện này. Ta thậm chí còn thấy đau đầu, đều không nếm được hương vị trong rượu của huynh đây.”

Tuân Úc lại mỉm cười lắc đầu, hướng về phía Quách Gia cạn chén rượu đầu tiên.

“Báo… ” Ngoài cửa có người vội vàng cấp báo.

“Đại nhân có thư cấp báo!”

Tuân Úc nhận được thư đưa tới, nhanh chóng đọc xong rồi đưa cho Quách Gia.

Quách Gia nhìn qua, hai người Tuân Úc nhìn nhau gật đầu. Vì vậy, Tuân Úc lại nhanh chóng trả lời thư cho người gửi cho Tào Tháo.

Chỉ có tôi ở bên cạnh ban đầu không hiểu gì, sau đó nhìn hai người này như có linh tê, rất ăn ý, lại cảm thấy vô cùng thú vị.

“Cô nương… Không tò mò chút nào sao?” Quách Gia lại cười thật sâu nhìn tôi như vậy, nói ra những lời xưng hô cố ý.

Tôi lại giật mình, như ở trong bóng cười thoải mái thoải mái của hắn. Hàng ria mép của hắn hình như đã được tỉa gọn, lông mi cũng mọc dài ra phủ lên đôi mắt trong trẻo kia. Cũng không phải lần đầu tiên tôi phát giác ra, nụ cười của Quách Gia có đôi khi có thể làm người ta cảm giác như gió xuân thổi qua. Nhưng một người như vậy… Tại sao không thể sống lâu? Đáy lòng tôi, lại dấy lên một cảm giác chua xót khó tả.

Tôi cảm thấy tâm tình của mình thật kỳ lạ, vội cúi đầu, làm bản thân bình tĩnh nhất có thể.

“Cô nương có thể đoán những gì chủ công viết trong thư không?” Giọng nói của hắn giống như vang vọng ngay bên tai tôi, còn hỏi tôi.

Đầu tôi vẫn cúi đầu, đồng thời cũng đang cố gắng suy nghĩ. Qua một hồi, mới trấn an lại tâm trạng, ngẩng đầu nói với Quách Gia: “Có lẽ chủ công ngài đối với việc trường kỳ trấn thủ Quan Độ tâm có nghi ngờ, muốn thương lượng với các ngài xem có nên lui về Hứa Đô trấn thủ hay không?”

Tôi vốn không chắc chắn về những lời này lắm, nhưng hắn lại hỏi tiếp, tôi đoán mình hắn đá đoán đúng hơn phân nửa.

“Vậy cô nương nghĩ sao? Nên thủ hay nên lui?”

“Tất nhiên là thủ rồi, ta đã sớm nói qua, Quan Độ là trận chiến tất thắng, là chuyện một hai tháng tới.”

Đúng vậy, Kiến An năm thứ năm đã đã trôi qua hơn nửa thời gian. Ngày tháng, cho dù có đặc sắc hay nhàm chán đến đâu, đều là khe hở mãi lướt qua mà không giữ nổi.

Tôi thấy Quách Gia gật đầu cười, sau đó quay đầu nói với Tuân Úc: “Cho nên, Văn Nhược nên biết lý do ta giữ lại nữ tử này.”

Thái độ Tuân Úc hơi giật mình, sau đó từ từ nhìn tôi gật gật đầu.

Đến chiều, chúng tôi cáo từ Tuân Úc.

Tôi đi theo phía sau Quách Gia, nhìn bóng lưng y phục xanh đi lại phía trước. Hôm nay hắn mặc một bộ y phục vải màu xanh, thấp thoáng bóng dáng thư sinh.

Vừa rồi từ phủ Tuân Úc đi ra nghe được không ít chuyện, muốn hỏi lại cũng không dám nhiều lời.

“Đoán chừng tối nay vừa hay có trăng sáng, chúng ta đi dưới trăng đối ẩm ngâm thơ được không?” Có một âm thanh trôi dạt vào tai từ phía trước.

“Vâng?” Tôi không chắc chắn: “Ngài đang nói chuyện với ta?”

“Đúng vậy.” Bóng lưng áo xanh cho tôi một câu trả lời chắc nịch.

“Ách… Ngài nói uống rượu với ta sao?” Tôi vẫn là một con hồ ly đầy nghi ngờ. Bạn rượu của hắn tất nhiên là không ít, sao có thể đi tìm người chưa từng uống rượu trước mặt hắn như tôi chứ?

“Ừ. Nếu tối nay ánh trăng sáng, cô nương có sẵn lòng không?” Hắn dừng bước, xoay người nhìn tôi, có vẻ như rất nghiêm túc.

Đáy lòng như nổi lên một trận kích động nhỏ, trước tiên tôi thẳng thắn đáp lại: “Tất nhiên nguyện ý. Chỉ là… Ta không thể uống rượu. ”

“Không sao, hôm trước Hoa Đà đưa cho ta một bình rượu đặc biệt, ta nghĩ, dành cho cô nương uống sẽ hợp”.

“Thật sao? Được lắm! “Tôi cười khanh khách đáp lại, cũng không nghĩ đến chuyện Hoa Đà lại đưa cho Quách Gia một bình rượu.

Buổi tối. Ánh trăng sáng rọi xuống vùng sân nhỏ, chiếu sáng cả đám hoa dong riềng lớn.

Mặt trăng đầy đặn, quả nhiên là một đêm tuyệt vời.

Quách Gia dẫn tôi đến nơi này ngắm trăng uống rượu, so với ở trong phòng thì mát mẻ hơn không ít.

“Đây, rượu của Hoa Đà.” Vừa ngồi xuống, Quách Gia đã đưa cho tôi một bầu rượu.

“Nếu như ngài ấy biết ngài cho ta uống rượu, đoán chừng…” Tôi nhìn một bình thuốc mập thấp đưa tới trong tay, trong nháy mắt mất hết ngôn ngữ.

Đúng vậy, đương nhiên là bình thuốc, ngoại trừ bình thuốc, Hoa Đà còn có thể lấy cái gì để đựng rượu đây.

Quách Gia có lẽ là thấy được thái độ của tôi, ở đó cười nói: “Ha ha, cũng không phải là cái tên Đà Đà kia! Ôn Nhiễm cô nương, xin mời xuống.”

“Này, tốt xấu gì ngài cũng nên cho ta một cái chén rượu đi, phải không?”

Quách Gia không nhiều lời, từ phía sau đúng thật lấy chén ra cho tôi. Quả nhiên, tôi uống rượu còn được đãi ngộ lớn như vậy, thầm nghĩ thường ngày hắn nào có thường dùng chén.

“Tùy ý cô nương.” Hắn ta mở miệng. Tôi lúc này mới phát hiện ra hắn không dùng cái chén tinh xảo kia, trực tiếp giơ bình rượu loại nhỏ lên rót vào trong miệng một ngụm lớn.

“Ách…” Tôi ngẩn người, quyết định im lặng, nhìn đối phương uống rượu mà bản thân cứ lải nhải sẽ làm người ta mất hứng, vì thế cũng rót một chén, đưa vào bên miệng.

Nhưng ngay sao đó “sặc…” một tiếng, rượu còn chưa xuống cổ họng, mặt mày đã say xẩm mà phun ra.

“Rượu gì chứ? Vị kỳ lạ quá đi! Còn nồng tận cổ!” Tôi sặc sụa đến mức rơi mất vài giọt nước mắt.

“Khó nuốt xuống thế sao?” Quách Gia hình như có chút không tin: “Hoa Đà nói rượu này có tên là rượu vang, gần đây hắn mới học ủ”.

“Cái gì?!” Tôi choáng váng. Có lẽ đó chính là sáng kiến ủa rượu vang của tôi. A, đúng rồi, quên mất giờ đã vào tháng tám. Nhưng Hoa Đà hoàn toàn không hiểu cách ủ rượu nên đã làm sai mất tiêu rồi.

“Hoa Đà còn nói, không biết Ôn Nhiễm cô nương có hứng thú cùng hắn ủ rượu vang không? Dù sao hắn cũng không rõ cách điều chế rượu”.

“Ách…” Tôi kinh ngạc cực độ: “Ngài ấy, ngài ấy nói với ngài như vậy sao? Ta tưởng… Ngài ấy thực sự phớt lờ ta rồi. ”

“Hả? Sao cô nương lại nói vậy?” Quách Gia buông vò rượu xuống.

“A, không, không có gì! Từ sau sự kiện thay máu lần trước, tôi hầu như không tiếp xúc với Hoa Đà, vốn tưởng ngài ấy sẽ không để ý tới tôi nữa.

May mắn thay Quách Gia cũng không hỏi gì thêm.

Sau đó, rượu của Hoa Đà gần như vứt đi không thể uống được, tôi đành phải lấy rượu của Quách Gia cùng uống mấy chén.

Một đám lớn hoa dong riềng nở rộ trước mắt sau lưng nam tử áo xanh. Dưới ánh trăng thanh vắng lặng như vậy, một vùng màu đỏ thẫm điểm xuyến một thân xanh nhạt kia, màu sắc rõ ràng, mắt tôi cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Rõ ràng, giống như số phận được viết bởi nhân thế này.

Tôi chợt lớn gan hơn, hỏi về đề tài vốn không dám liên quan.

“Hôm nay, nghe Tuân Úc đại nhân nói, mới nghĩ ngài thế mà còn chưa thành thân. Sao ngài không cưới thê tử? Thật khiến người ta kinh ngạc!”. Tôi lại nhấp một ngụm rượu, cho mình thêm can đảm.

Tôi sợ hắn lặng im không trả lời, nhưng tôi lại càng sợ hơn hắn không có gì muốn nói với tôi, cứ thế lặng im.
Bình Luận (0)
Comment