Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 52

Editor: Táo

Ngày hôm sau, chúng tôi tỉnh dậy với tâm trạng sảng khoái và sẵn sàng xuất phát. Vừa ra tới cửa, thoáng nhìn, lại không thấy xe ngựa tiểu nhị chuẩn bị cho chúng tôi đâu.

Ngược lại, lại có một thiếu niên xa lạ hỏi chúng tôi: “Hai vị chính là khách muốn đi Nam Dương sao?”

Tôi thấy hắn ăn mặc rách nát, giống như đi mưu sinh bằng nghề ăn xin đầu đường xó chợ. Không chút quan tâm, chúng tôi phớt lờ câu hỏi của hắn về hành trình của chúng tôi và tiếp tục đợi xe. Thiếu niên kia vẫn kiên trì: “Chủ nhân xe ngựa ở bên kia, nhờ ta chuyển lời tới. Nếu hai người muốn đi về phía Nam Dương, nàng ấy có thể chở các người đi. Nơi này thôn quê vắng, muốn tìm được một chiếc xe ngựa tốt cũng không dễ dàng.”

Tôi nhìn về phía chỗ hắn chỉ, quả nhiên có một chiếc xe ngựa nhìn có vẻ không tồi đang dừng lại.

Thiếu niên dặn dò xong vội rời đi. Tôi cùng Quách Gia liếc nhau một cái, cùng nhau đi về phía xe ngựa.

Người phu xe ngậm một cành lúa sữa trong miệng, dáng vẻ rất nhàn nhã ngồi trên đó, cũng mặc kệ chúng tôi đang tiến lại.

Xe ngựa dùng rèm rất dày chắn gió, bên trong lặng im, dường như không nghe được một chút tiếng động nhỏ nào.

Tôi hắng giọng và hỏi: “Không biết hà cớ gì mà chủ nhân chiếc xe ngựa này lại biết chúng ta sẽ đi Nam Dương? Chúng ta vô cùng cảm kích, nhưng cũng thực sự cũng rất e ngại…”

Vài giây sau, trong xe truyền đến giọng nói của một nữ tử: “Nơi này rất khó tìm được một chiếc xe ngựa, nghe chủ quán trọ nói các vị cũng muốn tìm xe ngựa đi Nam Dương. Vậy thì thuận đường tiện lối còn có thể bầu bạn. Chỉ mong hai vị không ghét bỏ”. Dịu dàng mà uyển chuyển, rất êm tai.

“Vậy quả thực phải cảm tạ cô nương, thất lễ rồi.” Quách Đương Gia lên xe trước, lại còn không chút khách khí đáp lại lời nữ tử kia.

Lên trên xe, mới phát hiện bên trong chỉ có một mình nữ tử kia. Nàng ấy lại dùng mạng lụa mỏng che kín mặt, cảm giác càng thêm bí ẩn. Đôi mắt to tròn mà sáng ngời, có cảm giác bên trong lấp lánh như sao trời, trí tuệ thông đạt.

Sau khi ổn định lại chỗ ngồi, phu xe bắt đầu khởi hành.

Chúng tôi ngồi ở hai bên, ban đầu còn rất im lặng. Trong lòng tôi còn có chút lo lắng, cứ như vậy mà tùy tiện ngồi trên xe người lạ có sao không biết? Dù sao, hiện giờ Quách Gia còn mất trí nhớ. Vạn nhất xảy ra sai lầm gì, một mình tôi có thể ứng phó như thế nào đây?

Trong đầu tôi nghĩ rất nhiều, chỉ mong nhanh chóng tìm được Gia Cát Lượng. Ngài ấy lợi hại như vậy, nói không chừng có kỳ trân dị thuật gì đó để chữa khỏi cho Quách Gia cũng nên..

Trong lúc vô tình, tôi lại phát hiện nữ tử đang ngồi đối diện kia, cứ thế nhìn thẳng, còn cứ nhìn chằm chằm vào Quách Gia mãi!

Ánh mắt kia, tuyệt đối không giống như đang đơn thuần đánh giá một người xa lạ, lại càng giống như mang theo cảm xúc nào đó muốn kể ra nhưng lại không thể kể ra.

Dường như cảm thấy bị tôi phát hiện ra, nàng ta lại lạnh nhạt thu hồi ánh mắt vừa rồi.

Trái tim tôi thậm chí còn trống rỗng hơn.

“Ta tên là Ôn Nhiễm, không biết cô nương có thể tiết lộ cao danh không?”

“Ta họ Hoàng.”

“À, Hoàng cô nương… Nam Dương có gì thú vị sao? Cô nương đến đấy để chơi à?”

“Nhà ta ở phía Nam Dương. ”

“À, vậy có lẽ cô nương biết người chúng ta muốn tìm.” Quách Gia mở miệng, nói thay tôi.

Ánh mắt của cô nương kia lại rơi xuống trên người Quách Gia: “Các người muốn đi Nam Dương tìm ai? À, nếu biết, ta có thể giúp”.

“Cô nương nói người muốn tìm tên họ là gì nhỉ?” Quách Gia lại quay sang hỏi tôi.

Tôi còn suy nghĩ ở trong lòng nói hay không nói, thấy ánh mắt bọn họ đều rất nhiệt tình nhìn tôi. Cuối cùng, tôi cũng âm thầm quyết định tin nữ tử này một lần, đem ba chữ Gia Cát Lượng nói ra.

“Không biết cô nương có biết người này hay không? Ta nghe Ôn Nhiễm nói, người này rất nổi danh.”

Nữ tử kia đột nhiên không nói lời nào. Nàng nhìn Quách Gia, lại là loại ánh mắt này, nhưng một câu cũng không nói.

Rất lâu sau, mới nghe nàng mở miệng: “Các người tìm hắn làm gì?”

“Vậy, đây chính là người quen của cô nương sao?” Tôi bỗng rất phấn khích.

Ai ngờ nàng khẳng định chắc như đinh đóng đường sắt: “Ta không biết!”

Tôi bị sặc đến mức không có gì để nói. Quách Gia vỗ vỗ tay tôi, bầu không khí lại an tĩnh lại.

Xe ngựa đi đường rất xóc nảy.

Tôi hình như nhìn thấy nữ tử đối diện trong tấm mạng che mặt kia, dưới khóe mắt, rơi xuống một giọt nước mắt dài.

Cũng không có gì để chuyện qua đêm. Ngày hôm sau, lại tiếp tục lên đường. Xe ngựa có lẽ đã không cẩn thận đâm vào tảng đá lớn ven đường, Quách Gia người cao, đầu không cẩn thận đã bị lắc đến đụng vào trên trần xe.

“Này, không sao chứ!” Tôi cùng nữ tử họ Hoàng kia đều đồng thanh lên tiếng, chỉ là nàng thiếu một chữ “chàng” kia.

“Ha ha” Quách Gia cười xoa xoa mũi:”Không có gì đáng ngại.”

Chàng tuy nói không có gì đáng ngại, thời gian sau đó, tôi lại phát hiện ra tay chàng vẫn còn ở bên đầu bên kia, thỉnh thoảng còn xoa xoa.

“Rất đau? Có phải chạm phải vết thương không?” Tôi hỏi.

Chàng chỉ lắc đầu để tôi không phải lo lắng.

“Như thế nào? Sao tướng công của cô nương trước đó lại bị thương?”. Nữ tử kia hỏi.

“À. Chàng còn chưa tính là tướng công của ta.” Tôi giải thích như thế, dù sao Quách Gia đơn thuần đã mất trí nhớ, tôi cũng không muốn làm cho chàng xấu hổ.

“À? Ta hiểu chút y thuật, nếu không ngại, ta có thể mượn tay vị công tử này xem qua một chút hay không?” Nàng nói, trực tiếp dựa vào tay, chẩn mạch cho Quách Gia.

Một lát sau, nàng buông tay xuống, lông mày nhíu lại: “Huyết khí đều bình thường.”

Tôi nghĩ chàng bị thương ở đầu mất trí nhớ, cùng với huyết khí tất nhiên là không có liên quan gì nhiều rồi..

Chỉ là nếu đã bình thường, nàng sao lại nhíu mày?

“Cô nương, đến rồi.” Cảm thấy chiếc xe ngựa đã dừng lại, người phu xe hô lên với chúng tôi đang ngồi bên trong.

Cô nương họ Hoàng vén rèm lên, nói với chúng tôi: “Đến nơi rồi, các người có thể xuống xe.”

Tôi còn ngỡ ngàng một chút, điểm đến này là chỉ…? Nhìn ra ngoài rèm cửa, đó là một túp lều được bao quanh bởi một hàng rào nhỏ.

Túp lều tranh, nơi Gia Cát Lượng sống!?

“Cô nương không phải…” Tôi nhịn không được hướng về phía nữ tử kia khẽ hô lên. Tôi muốn nói cô nương không phải không biết Gia Cát Lượng sao!

“Cô nương thật kỳ lạ, lại nói với ta cô nương không hề biết ngài ấy?” Mặc dù dùng mạng che mặt, dường như tôi vẫn có thể cảm nhận được nụ cười nhè nhẹ của nàng: “Ta cùng hắn… Đâu chỉ biết.” Nói xong, nàng ấy còn ra hiệu mời chúng tôi xuống xe.

Chúng tôi không tiện hỏi thêm gì nữa, đành phải xuống xe, đa tạ nàng ấy thêm lần nữa.

“Không cần.” Nàng nhìn Quách Gia nói: “Sau này sẽ có kỳ ngộ. Nói xong, nàng ấy đã vào lại trong xe ngựa.

Xe ngựa lại đi lên. Tôi nghe được lời Quách Gia lẩm bẩm: “Nữ tử này… Hình như đã gặp qua ở đâu đó…” Lúc đó, tay chàng vẫn xoa đầu như ban nãy.

Còn tôi thì đang bất ngờ đến mức ngây người ra đó, liệu…liệu không biết mình có thể ngay lập tức nhìn thấy Gia Cát Khổng Minh trong truyền thuyết không? Giờ đây, cũng không để ý Quách Gia tóm lại đang định nói thầm cái gì? Nhẹ nhàng đẩy cửa hàng rào bé ra, còn chưa bước tới, cửa túp lều đã đột ngột mở ra, là một tiểu thư đồng mười tuổi chạy ra. Nó nhìn tôi, lại nhìn về phía sau tôi, mở miệng: “Tiên sinh nhanh như vậy đã trở về rồi sao?”

Tôi ngẩn người! Gia Cát Lượng ở ngay sau lưng tôi sao?! Mừng rỡ tới mức đang định quay đầu lại, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, giống như có người vừa ở phía sau tập kích tôi! Ý thức trong nháy mắt mất đi, trong nháy mắt hôn mê giống như còn chưa kịp nghe được tiếng kinh hãi la hét của tiểu đồng kia cùng Quách Gia: “Ta nhớ tới…”
Bình Luận (0)
Comment