TAM QUỐC TRANH PHONG
.
☆
——— o O o ———
Chương 1: Mở đầuCuối thời Đông Hán, thiên hạ đại loạn, chư hầu hỗn chiến, người chết đầy đường, dân chúng lầm than. Trước sau có Tào Tháo, Viên Thiệu, Lữ Bố, Viên Thuật, Tôn Kiên, Công Tôn Toản, Mã Đằng, Lưu Biểu. . . Các chư hầu hỗn chiến thiên hạ.
Công nguyên năm 199, Viên Thiệu cuối cùng chiến thắng Công Tôn Toản, chiếm được U Châu, Dực Châu, Thanh Châu, Tịnh Châu và Hà Bắc. Tào Tháo cũng đánh bại Lữ Bố, Viên Thiệu, chiếm được Duyệt Châu, Từ Châu và khu vực Dự Châu, Ti Đãi. Hai đại chư hầu phương bắc nghỉ ngơi lấy sức chờ phát động, tùy thời chuẩn bị thâu tóm các vùng khác nhằm tăng cường thế lực. Vào lúc này thiên hạ lâm vào thời kỳ chinh chiến không ngớt được bình yên trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Từng trận từng trận gió lạnh đêm đầu xuân, suy cho cùng cũng khiến người ta nhớ tới mùa đông giá rét. Ánh tà dương rũ xuống mọi người trong thành Tương Dương nối gót nhau trở về nhà, khiến ngã tư đường người người qua lại tấp lập. Cho tới khi tia nắng cuối cùng ẩn phía chân trời, thành Tương Dương đã trở nên yên tĩnh vô cùng.
Trời cao như cái vung, trăng sáng treo cao, tràn ngập ánh sao lốm đốm, bát ngát mênh mông tựa như biển rộng.
Ánh trăng đêm nay tựa hồ sáng ngời phá lệ, tinh quang như ngọc, ánh trắng pha trộn lẫn tinh quang khiến nước sông thành Nam cuộn khởi lân quang, kết hợp với ánh đèn dầu trong thành Nam lại càng thêm sáng ngời, thực sự có thể nói là " Vạn gia đăng hỏa thành tứ bạn, tinh hà nhất đạo thủy trung ương" .
Vào giữa đêm, thành Tương Dương đã là một mảnh hắc ám, hoàn toàn yên tĩnh dưới ánh trăng hư ảo.
Ánh trăng vẫn sáng tỏ như nước, tinh quang vẫn sáng lạn như trước, mà ở phía chân trời không biết từ khi nào dâng lên một đạo hắc tuyến, khi nhìn kỹ đạo hắc tuyến kia đã hóa thành một mảnh mây đen. Mảnh mây đen này cuộn khởi cuồn cuộn giống như ma quỷ từ lòng đất thức tỉnh thôn phệ hết sạch minh quang.
Tốc độ mây đen cực nhanh, giống như cuộn sóng chạy chồm trên bờ biển. Cuộn sóng này lướt qua phá vỡ tinh thần ( ngôi sao), thời gian nghịch chuyển. Hắc ám rũ xuống che khuất quang minh đầy trời, khiến ánh trăng bồng bềnh giữa áng mây hắc ám càng thêm sáng ngời, tựa như vận dụng toàn bộ năng lượng phát ra tia quang huy chói mắt cuối cùng.
Thành Tương Dương trắng đen phân rõ, dường như trắng một nửa đen một nửa, hắc ám và ánh quang minh sóng lên sóng xuống, hiển hiện rõ ràng.
Sau khi tia sáng cuối cùng lóe lên, mây đen hắc ám che khuất toàn bộ không trung, toàn bộ Cửu Châu đại địa chìm đắm trong một mảnh hắc ám.
Mây đen quay cuồng, xen lẫn từng trận sấm vang kéo dài không dứt, giống như ác ma rít gào.
Vô số kỳ nhân dị sĩ Cửu Châu đại địa đều bị dù họa, tất thảy khi thì ngẩng đầu nhìn trời, khi thì cúi xuống trầm tư, khi thì bấm bấm đốt ngón tay suy tính xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Chung Nam Sơn từ xưa đến nay luôn là thánh địa của đạo gia Trung Hoa, lúc này trên đỉnh Chung Nam Sơn có hai đạo nhân ảnh sóng vai mà đứng.
Người bên trái khoảng bốn năm mươi tuổi, thân mặc đạo bạo, tay cầm phất trần, sắc mặt ôn hòa, hai mắt thản nhiên giống như tất thảy mọi thứ trên thế gian đối với y chỉ là hư vô, chỉ có điều đôi mày khẽ chau lại, cho thấy trong lòng y lúc này cũng không bình tĩnh.
Người bên phải hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, tay cầm bảo kiếm, ánh mắt nhìn không trung tràn ngập vẻ lo lắng.
- Sư huynh, thế này là có chuyện gì? Ta vừa nãy suy tính phát hiện thiên cơ hỗn loạn, trong lòng cảm giác thiên cơ tựa hồ lệch khỏi quỹ đạo.
Gã đạo nhân bên phải không kiềm chế nổi hỏi.
- Mây đen hắc ám rũ xuống, thời gian nghịch chuyển, tất có dị nhân đến trái đất. Xu thế thiên hạ chia ba e là càng thêm thăng trầm.
Ánh mắt gã đạo nhân bên trái chợt lóe.
- Vậy phải làm thế nào cho phải? Từ thời Hán Linh Đế tới này, trong vòng vài chục năm, đầu tiên có Thập Thường Thị loạn chính, lại có Đổng Trác bá quyền, hiện tại có Tào Tháo, Viên Thiệu. . . Các chư hầu chia tách, Trung Nguyên chiến loạn không ngớt, đất đai trống trơn, đau thương khắp trốn, nếu như càng thêm trắc trở, e là dân chúng lại phải chịu lầm than.
Gã đạo nhân bên phải vẻ mặt ưu sầu nói.
- Từ khi Hán Cao Tổ lập Hán đến nay đã mấy trăm năm, triều đình dĩ nhiên mục nát. Cái này gọi là không loạn không trị an, sau khi đại loạn, tất có trật tự, biến cố lần này nói không chừng chính là chuyện tốt, nhưng không biết người nào có thể khiến hiện tượng thiên văn biến đổi lớn như vậy?
Gã đạo nhân bên trái nhìn không trung nói.
- Ta muốn đi tra xét một phen, cũng muốn nhân cơ hội này chặt đứt trần duyên, tâm tư vô ưu vô lo.
Gã đạo nhân bên phải hiển nhiên lo lắng.
- Cũng tốt, phàm tâm của sư đệ quá nặng, vì thế gây trở ngại đối với việc tu hành. Dị tượng thiên địa vừa nãy, tử vi tinh thiên hướng về phương nam, cho nên ta cảm nhận được người gây lên dị tượng này tất ở phương nam, sư đệ có thể đi về phương nam truy tìm.
Gã đạo nhân bên trái trầm ngâm nói.
- Được, ta sẽ đi ngay bây giờ, đợi sau khi trở về sẽ thỏa sức uống rượu với sư huynh, cáo từ.
Gã đạo nhân bên phải hiển nhiên là người nôn nóng, nói xong liền bước nhanh về phía chân núi.
Gã đạo nhân bên trái nhìn sư đệ vội vàng mà đi, không khỏi lắc đầu, nhỏ giọng thở dài:
- Hy vọng ngươi có thể nắm lấy cơ hội lần này.
Sau khi nói xong, y yên lặng nhìn không trung tối đen như mức, rồi đợi tới khi dị tượng thiên địa tan biến mới xoay người rời đi.
Dị tượng thiên địa luẩn quẩn hồi lâu, sau đó mây đen dần dần tiêu tan, quang minh lại bao phủ đại địa lần nữa, đêm tối vẫn yên tĩnh như trước giống như chưa phát sinh chuyện gì.
Toánh Xuyên, trong thôn trang nho nhỏ không rõ tên, im ắng không tiếng động, bỗng nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa phi thường vang dội trong đêm tối yên tĩnh.
Trong thôn trang nhỏ có một nhà vẫn thắp đèn, trong phòng vẫn liên tục vang lên tiếng dệt vải xột xoạt, trên cửa sổ hiện rõ một đạo thân ảnh dáng vẻ già nua, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.
Khi mây đen bao phủ đại điện, cửa sổ căn phòng đã mở ra, có một thanh niên khoảng hai bảy, hai tám, mặc đồ vải thô màu xanh chau mày nhìn mây đen đầy trời.
Đợi khi mây đen tan hết, tinh thần tái hiện, mới thở dài nỉ non nói:
- Tử vi hướng nam, nhưng chỉ là thay đổi nhỏ, thiên cơ vẫn đen tối không rõ. Xem ra phải đi tới phương nam tìm kiếm, nhân tiện thăm viếng một số bằng hữu xưa.
- Khụ. . . Khụ. . . Khụ. . .
Tiếng ho khan phòng bên truyền đến khiến y lại nhíu mày. Thanh niên này ra khỏi phòng, đi tới trước cửa phòng bên nhỏ giọng nói:
- Mẫu thân nên nghỉ sớm, đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe.
- Con ta cũng chưa nghỉ sao?
Người trong phòng không đáp mà hỏi ngược, thanh âm vô cùng già nua, nhưng trung khí mười phần khiến người nghe phải tin phục.
- Hài nhi suy nghĩ một chuyện, nên không ngủ được.
Thanh niên này thành thật nói, giọng điệu vô cùng cung kính đối với người trong phòng.
- Vào đi.
Bà lão hít sâu một hơi nói.
Chàng thanh niên đẩy cửa vào phòng, dưới ánh đèn, khuôn mặt chàng thanh niên này hiện rõ vẻ ôn hòa, thoáng nhìn bộ dáng có chút khiêm tốn, nhưng lại xen lẫn vài phần oai hùng, lẳng lặng đứng một chỗ khiến người ta cảm thấy có chút kiên cường.
Chương 1Bà lão trong phòng không biết đã hạ canh cửi từ khi nào, đứng ở một bên, trên khuôn mặt hiền lành của bà lão toát lên vẻ không giận mà uy.
- Mẫu thân.
Chàng thanh niên đi tới bên cạnh bà lão hành lễ nói.
Bà lão ừ một tiếng, đi tới trước người chàng thanh niên, giúp y chỉnh đốn lại trang phục có chút hỗn độn:
- Chính là liên quan đến dị tượng vừa nãy.
- Vâng.
Chàng thanh niên không hề che giấu. Vừa nãy động tĩnh quá lớn, mẫu thân ở gần cửa sổ không thể không phát hiện.
- Aizzz, ta biết con không thể ngây ngốc ở nhà được, con dự tính khi nào thì đi?
Bà lão hỏi.
- Hài nhi dự định ngày mai lên đường đi Kinh Tương trước.
Chàng thanh niên do dự một chút rồi nói. Y tính trước hết đi bái phỏng vài vị bằng hữu, không muốn mẫu thân phải bận tâm vì y, dù sao phương nam quá rộng lớn.
- Ta biết lòng con mang khát vọng, muốn làm nên đại sự. Nhưng hãy nhớ, đừng có làm bừa. Ngày mai ở lại nhà, ngày kia hãy đi.
Bà lão nghe y nói đi Kinh Tương, hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.
- Vâng, ngày kia hài nhi đi.
Chàng thanh niên do dự một chút, rồi đáp ứng. Y biết mẫu thân làm như vậy nhất định có chuyện.
- Đã như vậy, con nên đi nghỉ sớm chút.
Bà lão nói.
- Mẫu thân cũng nghỉ sớm đi.
Chàng thanh niên nói xong liền khom người vái chào bà lão, đi ra ngoài.
Sau khi bà lão đợi chàng thanh niên đi ra ngoài, lại ngồi bên canh cửi lần nữa.
Trên đồi Ngọa Long Nam Dương, có hai thanh niên sóng vai mà đứng, trong gian phòng trúc phía cách đó không xa có bàn cờ hai người lúc trước chơi dở biểu hiện vô cùng hắc ám, quân trắng quân đen giăng khắp bàn cờ, sát khí nồng đậm.
- Sĩ Nguyên, huynh cảm nhận dị biến ngày hôm nay thế nào?
Người nói chuyện là chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, bộ dáng phong thần như ngọc, tuấn mỹ dị thường. Tay phe phẩy cây quạt lông, tóc mai tung bay, thoáng liếc nhìn giống như công tử con nhà giàu phong lưu lỗi lạc.
Than niên bên cạnh y bộ dáng cực xấu, cực xấu ở đây không phải quá mức xấu xí, mà là xấu hơn công tử áo trắng bên cạnh y. Nhưng y không chút phật ý, mà ngắm nghía quân cờ trong tay nói:
- Hiện tượng thiên văn dị biến vừa nãy, đàn tinh đen tối, thiên cơ mấy ngày hôm trước mới biểu hiện đã phát sinh biến hóa, tất xuất hiện minh chúa, ta trước mắt muốn tìm người này trợ giúp hoàn thành bá nghiệp, Khổng Minh huynh nghĩ sao? Không bằng đi cùng ta, như vậy trên đường đỡ cô đơn.
Khi nói chuyện dáng vẻ tùy ý, nhưng lại cố ý mang theo một tia khí phách, tự tin, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Hai người này chính là Gia Cát Lượng và Bàng Thống, được xưng là Ngọa Long, Phượng Sồ.
Gia Cát Lượng cười cười nói:
- Cuộc sống ruộng vườn bình yên, ta bây giờ còn chưa muốn rời đi.
Bàng Thống xuy xuy cười một tiếng, mắng:
- Ta thật không hiểu được huynh, huynh nếu muốn sống quy ẩn vì sao lại sai người tìm hiểu chuyện bên ngoài. Vì sao cả ngày than thở nhìn bản đồ. Huynh không phải muốn làm Khương Thái Công đấy chứ? Hay vẫn nhung nhớ Lưu Bị?
Nói đến đây, Bàng Thống dừng lại một chút, thần sắc nghiêm túc nói:
- Huynh chớ ôm hy vọng quá lớn. Nếu như hiện tượng thiên văn không thay đổi, nói không chừng Lưu Bị kia sẽ đến mời huynh sau đó dựng bá nghiệp. Nhưng huynh đừng quên, Lưu Bị cho dù có huynh phò tá, nhiều nhất cũng chỉ tạo lên thế chân vạc, nếu muốn thống nhất thiên hạ lại càng thêm khó khăn. Ta hiểu huynh, nhưng hiện tại hiện tượng thiên văn không rõ, tương lai Lưu Bị còn gặp khó khăn. Huynh vì sao không cùng ta đi tìm minh chúa phò tá, cũng không lãng phí một thân bản lĩnh của huynh.
Gia Cát Lượng cười khẽ một tiếng, nói:
- Ta sao lại không biết, Hoa Hạ mênh mông, minh chúa sao có thể dễ tìm như vậy, chi bằng làm Khương Thái Công một lần.
Bằng Thống cười ha hả:
- Nói cả buổi, huynh cũng không chịu rũ bỏ một thân ngạo khí.
Nói xong liền thở dài:
- Trong mấy người chúng ta huynh là người có bản lĩnh cao nhất, nhưng ngạo khí của huynh cũng lớn nhất, huynh lúc này chính là tùy ý bỏ qua cơ hội tốt.
Sắc mặt Gia Cát Lượng cực kỳ kiên quyết nói:
- Nếu như y ngay cả điểm ấy cũng không làm được, ta dù chủ động đi tìm cũng không thể phát huy tài năng của ta, như thế ta thà tình nguyện sống quãng đời còn lại trong núi rừng.
Lời nói quanh quẩn thật lâu trên đỉnh núi, kinh động bầy chim bay toán loạn.
Bàng Thống trằm mặc một hồi, trịnh trọng nói:
- Dựa vào những lời này, sau này nếu như ta tìm được minh chúa nhất định sẽ để người đích thân tới mời huynh.
- Tất cả dựa theo ý trời, chuyện tương lai ai có thể nói rõ.
Gia Cát Lượng nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo vài phần quật cường và cảm kích.
Bàng Thống cười cười không nói gì.
Hai người cứ đứng như vậy cho đến khi mây đen tan hết, quang minh soi sáng đại địa lần nữa mới trở về phòng.
Tình cảnh hắc ám xảy ra trong khoảng thời gian ngắn khiến rất ít người chú ý, nhưng những người này ý thức được thiên hạ sau này có thể vì tràng mây đen vừa nãy che lấp mặt trăng mà phát sinh biến hóa. Điều này đối với bọn họ là kỳ ngộ, là vận mệnh chuyển biến. Nhưng đối với những người khác mà nói, chẳng qua đây chỉ là mây đen che lấp tinh nguyệt, thường xuyên xuất hiện giữa mùa hè. Về phần vì sao xuất hiện vào lúc này, hoàn toàn không phải chuyện bọn họ lo lắng. Đối với những người không phát hiện dị tượng thiên địa này mà nói, bọn họ càng thêm hạnh phúc, bởi vì trong lòng bọn họ sẽ không bởi vậy mà bận tâm.
Bởi vậy tràng cảnh mây đen che lấp tinh nguyệt vừa nãy không tạo lên nhiều gợn sóng, ngay lập tức đã tan biến thành mây khói.
Nhưng trong thành Tương Dương lại không bình yên. Bởi vì ba ngày trước nhi tử của Lưu Biểu – Lưu Kỳ té xỉu còn chưa tỉnh lại.
Mới đầu không khiến người khác chú ý, nhưng sau hai ngày, Lưu Kỳ còn chưa tỉnh lại, tất thảy thầy thuốc nổi danh thành Tương Dương đều được mời tới, nhưng bọn họ đều nói bởi vì âu sầu quá độ vì thế mới hôn mê bất tỉnh. Cũng bởi vậy thành Tương Dương trở nên huyên náo.
Đến ngày thứ ba, mọi người cũng đều bắt đầu lo lắng cho chính mình hoặc gia tộc của chính mình, bởi vì Lưu Biểu tổng cộng có ba nhi tử, trưởng tử Lưu Kỳ, thứ tử Lưu Tông, tam tử Lưu Tu.
Lưu Tu thì không cần bàn, y không phải trưởng, hơn nữa mẫu thân lại chết sớm, một người tứ cố vô thân không thể kế thừa vị trí của Lưu Biểu, tự nhiên bị người loại trừ.
Lưu Kỳ là trưởng, dựa theo lệ thường Lưu Kỳ chính là người kế vị danh chính ngôn thuận. Nhưng Lưu Kỳ cũng không có mẫu tộc ủng hộ, hiện tại mặc dù có thế lực Y Tịch ủng hộ, nhưng bọn họ phần lớn xuất thân từ hàn môn, tuy có chút danh vọng nhưng thế lực không lớn, hiện tại tranh đấu cùng Lưu Tông rõ ràng có chút nép vế.
Còn Lưu Tông mặc dù là thứ, nhưng mẫu thân y xuất thân từ Thái Thị, Thái Thị là đại gia tộc tại Kinh Châu chỉ dưới Lưu Biểu, thế lực cực kỳ, hơn nữa từ nhỏ Lưu Tông thông minh lanh lợi được Lưu Biểu yêu mến, cho nên khả năng kế vị tính ra lớn hơn Lưu Kỳ.
Vốn chuyện này phải đợi Lưu Biểu quyết định, nhưng hiện tại Lưu Kỳ có thể ốm chết, điều này khiến bọn họ không thể chậm trễ biểu tấu lên trên, bởi vậy hai ngày nay thành Tương Dương phi thường huyên náo.
Chương 2Nhưng tràng sóng gió này vì Lưu Kỳ tỉnh lại mà chấm dứt, ít nhất bên ngoài thành Tương Dương đã rất yên tĩnh.
Lưu Kỳ cảm giác bản thân tựa như có nghìn vạn con kiến chui vào thân thể cắn loạn vô cùng khó chịu, đồng thời cảm giác được chính mình rất suy yếu, không chỉ suy yếu thân thể, mà cảm giác vô lực kia còn đến từ linh hồn, giống như thân thể gắng sức chống đỡ giữa biển rộng mênh mông, linh hồn và thân thể khi thì tách rời khi thì dung hợp. Nỗi khổ linh hồn phân liệt này khiến Lưu Kỳ muốn hét lớn nhưng lại không thể phát ra thành tiếng, sau đó dần dần mất đi cảm giác.
Không biết trải qua thời gian bao lâu, giống như chỉ trong cái nháy mắt, lại giống như vạn năm, Lưu Kỳ dần dần khôi phục cảm giác. Theo thói quen muốn đưa tay dụi dụi mắt, nhưng cánh tay vừa nâng lên, toàn thân liền truyền đến cảm giác đau nhức khiến hắn thực sự muốn hít sâu một ngụm lương khí.
Khó khăn mở mắt, Lưu Kỳ đầu tiên nhìn thấy là nóc nhà có đủ loại hoa văn điêu khắc hoa lệ, bên trong mỗi nét hoa văn còn kèm thêm chút văn tự hắn nhìn không hiểu, có chút giống như văn tự Trung Quốc cổ đại.
Vài tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ tỉ mỉ điêu khắc đang để trống, chiếu sáng cả không gian bên trong.
Chiếc giường và cái bàn làm bằng gỗ lim tản ra mùi thơm thoang thoảng, khiến tinh thần hắn khẽ rung lên. Cạnh giường đặt một chiếc bàn, trên bàn đặt mấy quyển sách làm bằng trúc, bên trong cũng tản ra hương thơm thoang thoảng.
- Sao lại thế này? Đây là nơi nào?
Lưu Kỳ vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh, vừa nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, sau khi mở mắt ra, trong mắt Lưu Kỳ hiện lên một tia bất đắc dĩ lại pha lẫn một tia thoải mái. Hắn không phải không thừa nhận chính mình xuyên việt, tuy cùng tên, cũng gọi là Lưu Kỳ nhưng kém xa vạn dặm. Trước là thanh niên ưu tú thế kỉ 21, sau là con trai Tam Quốc chư hầu – Lưu Biểu.
Lưu Kỳ không thể không tiếc nuối vận mệnh chính mình, bản thân ở thế kỷ 21 sống cuộc sống tốt, không biết vì sao lại chạy tới trên người gã Lưu Kỳ cùng tên cùng họ này. May mắn tâm tình hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại, hắn biết hiện tại không phải là lúc cảm thán oán giận, mà phải nhanh chóng làm rõ tình cảnh trước mắt mình.
Tam Quốc là loạn thế, tại thời kỳ loạn thế này tính mạng tùy thời không còn thuộc về chính mình, khiến người ta không có cảm giác an toàn.
Huống hồ tình cảnh hiện tại của Lưu Kỳ cũng không quá tốt. Tuy vẻ ngoài là trưởng tử của Kinh Châu Mục Lưu Biểu, tương lai thừa kế phụ thân, nhưng trên thực tế, ngay cả " Lưu Kỳ " cũng biết chính mình hiện tại rất nguy hiểm, chỉ cần vô ý sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Thái thị lấy Thái phu nhân dẫn đầu hy vọng phế trưởng lập thức, nâng đỡ Lưu Tông kế vị, bởi vậy vẫn luôn coi " Lưu Kỳ " là cái đinh trong mắt. Còn Khoái thị lấy Khoái Việt, Khoái Lương cầm đầu vẫn luôn muốn đầu hàng Tào Tháo, dâng Kinh Châu lấy đường tiến thân, há có thể cho phép chướng ngại vật " Lưu Kỳ " tồn tại.
Quan trong nhất chính là " Lưu Kỳ " hiện tại trước mặt Lưu Biểu không còn được yêu mến như trước, Lưu Biểu đã dần dần yêu mến Lưu Tông, tuy chưa chán ghét đến mức vứt bỏ hắn, nhưng nếu "Lưu Kỳ" không có biện pháp, như vậy thời gian Lưu Biểu chét ghét vứt bỏ hắn sẽ không còn xa.
" Lưu Kỳ " chính vì sống trong hoàn cảnh này mà u buồn sinh bệnh, nằm trên giường không dậy nổi. Được Lưu Kỳ hiện tại nhập vào thể xác.
Lưu Kỳ vừa suy nghĩ tình cảnh của chính mình, vừa nghĩ đối sách.
- Thôi được, nếu như chiếm được thân thể ngươi, như vậy coi như có được địa vị kia của ngươi. Như vậy coi như ta có thể tiếp tục sinh tồn.
Trong lúc Lưu Kỳ khốn khổ suy tư phải làm thế nào để sinh tồn tại thế giới này? Đột nhiên có hai thiếu nữ đi tới mở cửa phòng, hai thiếu nữ này tuy không tính là tuyệt đẹp, nhưng dung mạo cũng được coi là thanh tú, bất kể ai nhìn đều không thấy buồn chán. Hai thiếu nữ, một người cầm bồn nước, một người cầm khăn, bộ dáng dường như là nha hoàn, nhưng trong lúc hành tẩu nhất cử nhất động tự nhiên toát ra tư thái ung dung. Vẻ ung dung này khiến hai nha hoàn càng thêm quyến rũ mê người.Lưu Kỳ đang trầm tư cũng bị hai nha hoàn này thức tỉnh, hắn quay đầu nhìn về phía hai người. Trong lòng không khỏi kinh diễm, trong mắt Lưu Kỳ, hai nha hoàn này có thể sánh ngang với minh tinh màn bạc hậu thế.
Lưu Kỳ dựa theo trí nhớ được kế thừa không tìm được tin tức về hai nha hoàn này, hiển nhiên là sau khi Lưu Kỳ sinh bệnh mới đến. Mà dựa theo một sự kiện khác biết được trong ký ức, vốn Lưu Kỳ sợ phụ thân quở trách, vì thế đuổi toàn bộ thị nữ bên cạnh ra ngoài, một người cũng không sót lại.
- Thực là đầu óc củi mục, làm như thế có tác dụng vậy thì quá đơn giản.
Trong lòng Lưu Kỳ thầm mắng " Lưu Kỳ ".
Hai nha hoàn thấy Lưu Kỳ tỉnh lại, trong mắt hiện lên tia kịch ngạc, nhanh rất nhanh liền biến mất. Lưu Kỳ lúc này ngắm nghía hai nàng, còn đang kinh ngạc trước vẻ đẹp của hai nàng, vì thế cũng không chú ý tới dáng vẻ dị thường của hai nàng.
Hai nàng đi tới bên cạnh Lưu Kỳ, buông bồn nước và khăn mặt xuống, một trái một phải nâng Lưu Kỳ dậy, sau đó phủ áo gấm lên lưng Lưu Kỳ, rồi để Lưu Kỳ nằm nửa người trên giường. Đôi bàn tay ôn nhu mềm mại tỏa ra mùi thơm thoang thoảng khiến Lưu Kỳ cảm thấy có chút bồn chồn khó chịu.
Không đợi Lưu Kỳ lên tiếng, một nàng đã dùng khăn mặt thấm ướt lau mặt và tay Lưu Kỳ. Còn nàng kia đi ra ngoài, dặn bảo người ngoài cửa mang đồ ăn tới.
Chỉ chốc lát liền có nha hoàn mang đồ ăn tới, nha hoàn này hiển nhiên thua kém so với hai thị nữ lúc trước, cả đám nha hoàn cúi đầu không dám thở mạnh.
Các nàng dưới sự chỉ huy của hai thị nữ, để đồ ăn lên bàn cạnh giường sau đó lui ra ngoài.
Lưu Kỳ vẫn không động đậy, hai thị nữ kia đành phải khẽ lay lay hắn, Lưu Kỳ thực sự không thích cảm giác được hầu hạ giống như trẻ nhỏ. Kiếp trước hắn tuy là chủ một xí nghiệp, nhưng cha mẹ hắn đều là nông dân, cuộc sống đều tự mình xử lý, cho dù sau này gây dựng sự nghiệp thành công, cũng không quen việc người khác giúp hắn xử lý chuyện sinh hoạt.
Nhưng hiện tại hắn không có cách nào phản kháng, chỉ có bất đắc dĩ chấp nhận. Tuy hiện tại chiếm đoạt thân thể này, nhưng nhất thời còn chưa tiếp thu được sự đãi ngộ của thân phận mới.
Vào lúc này được bàn tay mềm mại như ngọc xoa bóp, mùi hương hấp dẫn, nhưng Lưu Kỳ lại không có lòng dạ hưởng thụ.
Vất vả ăn xong bữa cơm, Lưu Kỳ mới được giải thoát.
Chờ sau khi hai nàng rời đi, Lưu Kỳ một mình nằm trên giường suy nghĩ con đường tương lai.
Ở hậu thế đã đạt được sự ổn định, hắn tự mình gây dựng sự nghiệp, tuổi còn trẻ thành lập lên xí nghiệp của riêng mình, có địa vị tương đối ổn trong thế giới thương mại, muốn sinh tồn thực sự dễ dàng.
Tưởng nhớ một chút, trước kia khi xem tam quốc nhiệt huyết sôi trào, Lưu Bị nhân nghĩa, Tào Tháo gian trá, Gia Cát Lương túc trí đa mưu xuất quân ra trận không biết mùi thất bại, Quách Gia một đời thiên tài lại đố kỵ anh tài, Chu Du " Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố" ( ý nói đến điển cố nếu có người đánh đàn sai, Chu Lang dù say cũng ngoảnh đầu nhìn lại), còn có Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Từ Thứ, Bàng Thống... Hàng loạt văn thần võ tướng, Lưu Kỳ luôn luôn sản sinh cảm giác muốn hướng tới.
Chương 3Thế nhưng không phải nghĩ là có thể thực hiện được, dựa vào trí nhớ của Lưu Kỳ, hiện tại chỉ cách trận chiến Quan Độ nhiều nhất một hai năm, phần lớn những văn thần võ tướng này đã có chỗ dốc sức, hoặc trong lòng đã chọn người lương nhờ, phỏng chừng phải tìm ra lý do xác đáng để những người này dốc lòng vì ngươi mới được.
- Aizzz, thực sự phiền toái.
Lưu Kỳ suy nghĩ rồi mơ mơ màng màng ngủ.
Khi Lưu Kỳ tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Áo ngủ bằng gấm sau lưng cũng không biết bị lấy đi khi nào, mà ngay cả đau đớn trên người cũng đã tiên tan rồi.
Sau khi Lưu Kỳ mở mắt, thấy vẫn là phòng ngủ lúc trước hắn có chút thất vọng thở dài, sau đó lại không khỏi tự giễu:
- Ngày hôm qua đang tốt lành, bỗng nhiên lại tới nơi này, hôm nay hi vọng có thể quay trở về.
Lưu Kỳ đang muốn đứng dậy, thì có vài ả nha hoàn đã mang bồn nước, khăn mặt gột sạch vào. Bọn họ chính là hai nha hoàn hôm qua hắn gặp.
Rõ ràng đã đứng ở bên ngoài chờ từ sớm, chờ tới khi nghe thấy Lưu Kỳ có động tĩnh mới tiến vào.
Lưu Kỳ được hai nàng hậu hạ, sau khi rửa mặt xong, liền đi ra đại sảnh dùng bữa.
Tình nhi, Uyển nhi chính là tên của hai nha hoàn hầu hạ hắn. Các nàng là nha hoàn trong mấy chục nha hoàn do quản gia Chương Bá tìm về chuyên môn chăm sóc Lưu Kỳ trong thời hắn hôn mê.
Hắn cũng đã hôn mê ba ngày ba đêm.
Đây chính là tin tức vừa nãy Lưu Kỳ đạt được từ miệng Tình nhi, Uyển nhi. Còn về phần những thứ khác hai người đều không biết.
Lưu Kỳ vừa ăn cơm xong, Chương Bá liền đến.
- Thiếu gia tỉnh lại là tốt rồi, ngày hôm qua vốn phải đến thăm thiếu gia, nhưng thiếu gia vừa mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi, cho nên ta không tiện quấy rầy, mong thiếu gia không trách.
Chương Bá nói xong xem xét Lưu Kỳ, thấy toàn thân hắn không có chỗ nào không ổn, trên mặt cũng nhếch lên tia tươi cười.
Quản gia Chương Ba năm nay hơn năm mươi tuổi, đôi mắt bình thản mà lại sâu thâm. Toàn thân áo xanh khiến người ta cảm thấy bộ dáng y không tương xứng với tuổi.
Dựa theo trí nhớ của Lưu Kỳ, từ khi Lưu Kỳ còn nhỏ Chương Bá đã đi theo Lưu Kỳ, Lưu Kỳ rất cung kính đối với y, vẫn luôn gọi y là Chương Bá.
- Không việc gì, hai ngày nay đã khiến Chương Bá bận tâm rồi.
Lưu Kỳ đứng lên nhìn Chương Bá, thấy ánh mắt Chương Bá có chút mệt mỏi, tuy cực lực che dấu, nhưng không thể nào dấu được Lưu Kỳ.
- Hai ngày ta hôn mê, người vất vả nhất hẳn là Chương Bá.
Lưu Kỳ nhẹ giọng nói.
- Công tử nói đùa, đây đều là việc ta phải làm.
Chương Bá cười nói.
- Ta hôn mê hai ngày, có chuyện gì phát sinh không?
Lưu Kỳ hỏi, với thân phận của hắn hiện tại hôn mê ba ngày, tất sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh.
- Trấn Nam Tướng Quân từng phái người tới đây một lần, xác nhận công tử không có việc gì sau đó liền trở về. Bàn công tử và Tam công tử cũng ở đây canh giữ hai ngày, thấy bọn họ thực sự quá mệt mởi, lão hôm qua đành để bọn họ trở về, ta đã phái người thông báo tin tức thiếu gia tỉnh lại, có lẽ tí nữa sẽ có tin tức phản hồi.
Chương Bá nói.
- Xem ra ta đây thực sự không được coi trọng.
Hôn mê ba ngày Lưu Biểu chỉ phái người đến hỏi thăm một chút rồi thôi. Ngoài ra Lưu Kỳ nghĩ đến hai tiểu tử kia, không khỏi cười hỏi:
- A, hai tiểu tử kia không gây ra chuyện gì đấy chứ?
Trấn Nam Tướng Quân chính là phụ thân của Lưu Kỳ - Lưu Biểu. Sau khi Lưu Biểu bình định Kinh Châu, lần lượt được phong làm Trấn Nam Tướng Quân, Kinh Châu Mục, Thành Võ Hầu, có quyền thảo phạt các chư hầu. Mọi người có thể gọ là Trấn Nam Tướng Quân, Châu Mục đại nhân, hoặc là Võ Hầu đại nhân.
Đương nhiên những người có uy danh cao, ví như Bàng Đức Công, Hoàng Thừa Ngạn... Có thể trực tiếp gọi Lưu Biểu là Cảnh Thăng. Đối với việc Lưu Biểu thăm hỏi, Lưu Kỳ không cảm thấy bất ngờ, chân chính để hắn để ý chính là hai người khác.
Tam thiếu gia là đệ đệ của Lưu Kỳ - Lưu Tu, Lưu Tu là con trai thứ ba của Lưu Biểu, Lưu Kỳ không có ấn tượng đối với y, vì trên lịch sử không có thanh danh gì. Nhưng dựa theo trí nhớ của " Lưu Kỳ ", Lưu Tu rất thân cận đối với hắn, bởi vì Lưu Tu mất mẹ từ nhỏ có thể nói là cùng cảnh ngộ với Lưu Kỳ, hơn nữa từ nhỏ kính nể học thức của vị đại ca Lưu Kỳ, cho nên mọi việc đều nghe theo Lưu Kỳ.
Bàn thiếu gia Lưu Bàn là con trai của đường huynh Lưu Biểu, khi trước phụ thân y đi theo Lưu Biểu bình định Kinh Châu bị chết trận, ngay sau đó mẫu thân lại ốm chết, để lại Lưu Bàn không ai chăm sóc, Lưu Biểu liền mang theo bên người nuôi nấng.
Lưu Bàn từ nhỏ thích võ ghét văn, luyện thành một thân võ nghệ cực tốt, thường xuyên đánh lộn cùng người, thuộc loại người không sợ trời không sợ đất. Duy chỉ sợ Lưu Kỳ.
Bởi vì từ nhỏ Lưu Bàn và Lưu Kỳ cùng nhau đọc sách, ham chơi nên luôn luôn bị Lưu Kỳ giáo huấn. Lâu ngày khiến y rất sợ Lưu Kỳ, biết Lưu Kỳ muốn tốt cho mình vì thế rất kính nể Lưu Kỳ, từ nhỏ theo bên cạnh Lư Kỳ, bất cứ ai dám bất kính đối với Lưu Kỳ, đều bị y giáo huấn. Nghiễm nhiên trở thành bảo tiêu của Lưu Kỳ.
Ba người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau đọc sách, cùng ngủ, cùng chơi đùa. Lưu Kỳ giống như huynh trưởng của hai người chăm sóc hai người bọn họ, cũng giống như phụ thân dạy bảo bọn họ. Ngoại trừ Chương Bá, hai người này là người Lưu Kỳ có thể tin tưởng nhất.
- Lưu Kỳ này cũng không quá tệ, ít nhất có hai huynh đệ này có thể tin cậy.
- Ha ha, thiếu gia lần này nhầm rồi, sau khi thiếu gia hôn mê, tam thiếu gia và Bàn thiếu gia cũng không gây chuyện, trầm ổn hơn nhiều so với trước kia.
Chương Bá cười nói.
- Thiếu gia, tam thiếu gia, Bàn thiếu gia tới.
Một gã tùy tùng chạy tới nói.
- Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lưu Kỳ theo bản năng nghĩ tới câu này, may mắn không có nói ra, thầm nghĩ chính mình phải chú ý mới được, bằng không bị người chê cười là chuyện nhỏ, chọc người hoài nghi mới là chuyện lớn.
Lưu Kỳ và Chương Bá đi ra ngoài cửa, còn chưa tới cửa phủ đã thấy hai thiếu niên ở bên ngoài đi tới.
Thiếu niên bên trái bộ mặt thanh tú, mặc áo bào màu lam, trên áo bào có thêu đường viền màu tím, thoạt nhìn toàn thân khí thế hiên ngnag khiến người ta không dám trực tiếp nhìn thẳng, thiếu niên này chính là Lưu Tu.
Thiếu niên bên phải mặt sắc như đao, môi hồng răng trắng, đi thẳng đến để lộ ra cảm giác anh tuấn uy vũ, chính là Lưu Bàn.
Nhưng trong mắt hai người đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Đại ca.
- Đại ca.
Hai người thấy Lưu Kỳ liền bước nhanh hơn.
- Ha ha ha, hai tiểu tử các người vừa gây họa phải không?
Lưu Kỳ cười nói.
- Đại ca, đừng khinh người quá đáng.
Lưu Bàn nói. Lưu Bàn và Lưu Tu quan sát một hồi, thấy Lưu Kỳ không việc gì, đều thở phào nhẹ nhõm.
- Đi, hôm nay đến Tụ
Phúc Lâu chúc mừng đại ca một chút.
Lưu Tu ở bên thuận miệng nói.
- Được, hôm nay không say không về.
Lưu Kỳ thấy hai người hứng thú, lập tức vui vẻ đáp ứng.
- Thiếu gia chờ chút, ta đi chuẩn bị xe ngựa.