Tiểu tướng trầm giọng nói.
- Ồ, đã nghe nói Kinh Châu giàu có nhất thiên hạ, hôm nay mới biết được quả nhiên không sai.
Hai mắt Dương Tùng sáng ngời nói.
Nghe thấy Dương Tùng nói vậy, tiểu tướng cười lạnh trong lòng, Kinh Châu giàu có, nhưng trong quân cũng không thể mang theo nhiều tiền tài như vậy, ngoại trừ một phần nhỏ do Kinh Châu mang đến, phần còn lại là thu được từ các huyện. Kinh Châu giàu có nhưng Hán Trung cũng dồi dào không kém, miễn cưỡng có thể thỏa mãn lòng tham của Dương Tùng.
- Chủ công nhà ta còn muốn làm một giao dịch với đại nhân, không biết đại nhân có hứng thú không?
- Giao dịch gì?
Dương Tùng dao động nói.
- Trương Lỗ chỉ huy binh lính ra khỏi thành đánh lén đại doanh Kinh Châu, đương nhiên hắn sẽ bị tổn thất thảm trọng. Chủ công nhà ta hi vọng khi chủ công nhà ta dẫn quân tới Nam Trịnh đại nhân sẽ đóng cửa thành chắn Trương Lỗ ở ngoài cửa. Không biết đại nhân thấy giao dịch này thế nào?
Giọng nói của tiểu tướng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không một cảm xúc nói.
- Sao?
Con ngươi Dương Tùng co rút lại, nhíu mày không nói, nếu đồng ý chuyện này không khác gì là phá hủy đường lui của mình, từ nay về sau sẽ không còn đường sống với Trương Lỗ.
Thấy Dương Tùng nhíu mày không nói, Tiểu tướng lại mở miệng:
- Chủ công nhà ta nói, nếu Dương đại nhân có thể làm vậy, chủ công nhà ta hứa sẽ bảo về bộ tộc Dương thị và vợ con đại nhân chu toàn. Hơn nữa sẽ đưa thêm cho đại nhân năm mươi vạn kim, nếu sau này đại nhân lập nhiều công lao cho Kinh Châu, đương nhiên sẽ không bạc đãi đại nhân.
- Hơn nữa dựa vào công lao của đại nhân, sau này muốn phong hầu phong tướng cũng không phải là khó.
Giọng nói của tiểu tướng lạnh như băng, không có chút cảm xúc nào, tuy nhiên nó lại khiến trong lòng Dương Tùng như có lửa nóng. Vừa được phong hầu phong tướng, lại còn vô số tiền tài, những thứ này là những thứ hắn theo đuổi. Trong thời loạn thế này, chỉ có quyền thế và tiền vàng mới có thể khiến hắn an toàn, bây giờ Hán Trung đã nguy rồi, theo hắn không có chút phần thắng nào, nếu chờ Kinh Châu công thành mới đầu hàng không bằng lúc này đáp ứng yêu cầu cua rkinh Châu, lập nên công lao không nhỏ.
- Ta đồng ý, ngươi về nói với Châu Mục đại nhân, nói tất cả mọi việc trong thành không cần Châu Mục đại nhân quan tâm, đến lúc đó chỉ cần đả thương nặng sĩ tốt dưới trướng Trương Lỗ, tại hạ sẽ chặn Trương Lỗ ở ngoài thành.
Trong lòng đã quyết định, Dương Tùng nói.
- Ha ha, có Dương đại nhân tương trợ, đánh chiếm được thành là lẽ đương nhiên rồi. Lần này tấn công Hán Trung, Dương đại nhân lập công đầu.
Tiểu tướng chắp tay nói.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trời tối đen như mực, mười ngàn binh mã Hán Trung đã tập kết trong thành Nam Trịnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chinh. Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Lỗ, trước đó mọi người đều không coi trọng lần đánh lén này, sau khi Trương Lỗ xuất hiện mới thay đổi cục diện này.
Từ khi khai chiến với Kinh Châu tới này, Hán Trung liên liếp thất thủ, hiện giờ đại quân Kinh Châu đã đóng quân ở ngoài cửa thành chuẩn bị tấn công Nam Trịnh, tình thế của Hán Trung chỉ cần nhìn qua là có thể hiểu thấu.
Nhưng Trương Lỗ lại có thể khiến cho sĩ khí đang suy sụp của mười ngàn binh sĩ dần lấy lại niềm tin, nâng cao một lần nữa. tuy Trương Lỗ không phải là vua nhưng ở Hán Trung cũng không khác gì vua, chính trị hợp nhất làm cho uy vọng của Trương Lỗ ở Hán Trung không ai sánh bằng, trong lòng bách tính Hán Trung, cho dù là thiên tử cũng không có địa vị cao như Trương Lỗ.
- Xuất binh.
Nhìn binh linh Hán Trung đang đứng hiên ngang, trong lòng Trương Lỗ cũng dâng lên một ngọn sóng, kìm nén để không kích động nói lớn, Trương Lỗ phất tay ra hiệu cho mười ngàn đại quân lao ra ngoài thành.
Hắn nhận được tin tức binh mã Kinh Châu vừa tới ngoài thành Nam Trịnh không lâu, các thành Nam Trịnh mười dặm. Hiện giờ đang là lúc binh mã Kinh Châu mệt mỏi, là thời cơ tốt nhất để đánh lén.
- Chủ công, phía trước chính là đại doanh của Kinh Châu.
Căn cứ theo trinh sát tìm hiều, phần lớn binh mã Kinh Châu đã ngủ say, lơ là p hòng bị, chính là thời cơ đánh lén, Trương Anh nói nhỏ.
- Tốt lắm, ngươi chỉ huy năm ngàn binh mã đánh phía sau lưng, ta tự mình chỉ huy năm ngàn binh mã tấn công trực diện, nhất định phải đánh cho Kinh Châu trở tay không kịp.
Trương Lỗ lộ vẻ hưng phấn, quay đầu nhìn Trương Anh nói.
- Chủ công, hay là mạt tướng đi theo bên người chủ công.
Trương Anh do dự một chút nói.
- Không cần, binh mã Kinh Châu vừa mới tới đây, lúc này đang mệt mòi, là thời cơ tốt để đánh lén, hai chúng ta hai mặt giáp công mới có thể khiến chúng bị tổn thương nặng.
Trương Lỗ lắc đầu nói.
- Nhưng…
- Đủ rồi, đây là quân lệnh.
Trương Anh còn muốn nói nữa nhưng bị Trương Lỗ ngắt lời. Trương Lỗ mất kiên nhẫn nói:
- Sau một khắc đồng hồ chúng ta cùng phát động tiến công, ngươi nhanh chóng đi bố trí đi.
- Vâng.
Trương Anh thờ dài nói, sau đó mang theo năm ngàn binh mã đi sắp xếp.
Một khắc đồng hồ trôi qua, Trương Lỗ hét lớn thúc ngựa phóng về phía đại doanh Kinh Châu, năm ngàn binh mã Hán Trung hộ vệ bốn phía Trương Lỗ theo sau.
Cùng lúc đó, Trương Anh cũng hạ lệnh tiến công, mười ngàn binh mã chia làm hai đường đồng thời phóng về phái đại doanh Kinh Châu, chỉ chốc lát đã vọt tới đại doanh Kinh Châu.
Từng tên binh lính Hán Trung kêu giết xống về bốn phía đại doanh Kinh Châu, mà thủ vệ doanh trại của Kinh Châu giống như là đang ngủ, không hề có bất cứ phản ứng nào với binh lính Hán Trung ở xung quanh.
- Giết!
Trương Lỗ múa trường đao chém một gã linh lính Kinh Châu ở cửa ra vào ngã xuống đất, hắn còn chưa kịp vọt vào đại doanh đã bị tình thế trước mắt làm cho kinh sợ.
- Người rơm?
Trương Lỗ kĩnh hãi nói, chỉ thấy người bị mình bổ ngã xuống đất chính là một người rơm, hắn ngẩng đầu lên thì thấy những người bị binh lính khác chém ngã cũng là người rơm.
- Giết!
Tiếng kêu giết đột nhiên vang lên từ phía sau làm cho Trương Lỗ bừng tỉnh, hắn quay đầu thì thấy binh lính Hán Trung không nhìn được rõ tình hình phía trước, một đám liều mạng xông về phía trước, khi nghe tiếng kêu giết đám binh lĩnh cũng sững người, năm ngàn người lập tức lâm vào đại loạn.
- Lui binh.
Trương Lỗ cao giọng quát, hi vọng binh lính phía sau có thể nghe được, tuy nhiên ngay lúc đó bọn hắn đã bị tiếng kêu giết bốn phía bao phủ.
Nhìn tình hình trước mắt, trên trán Trương Lỗ đã đổ mồ hôi lạnh, hắn biết lúc này cũng chỉ có thể dẫn mọi người tiến vào đại doanh mà thôi, tuy nhiên hắn cũng biết năm ngàn người này rất có thể sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nếu trong đại doanh đã không có binh mã Kinh Châu thì chỉ có thể làm một cái bẫy, cạm bẫy chết người đang đợi năm ngàn binh lính tự mình dẫn tới.
- Đi theo ta.
Trương Lỗ cắn răng nói, lúc này có muốn lui lại cũng không được, chỉ có thể đi theo một hướng khác ra khỏi đại doanh Kinh Châu mới có thể trở về Nam Trịnh.
Mây trăm thân binh bên cạnh Trương Lỗ cũng phát hiện tình hình hiện tại, một đám sắc mặt âm trầm đi theo Trương Lỗ, vây quanh Trương Lỗ, có mấy trăm người dẫn đầu, năm ngàn người an tâm đi theo, trong khoảnh khắc năm ngàn người cũng đã vọt vào đại doanh.
Chương 506Ở một phương hướng khác, Trương Anh lúc này đang đông cứng cả người, sắc mặt xanh mét, y vọt vào Kinh Châu, trong nháy mắt đã phát hiện đây chỉ là một cái bẫy.
- Làm sao có thể? Chẳng lẽ Kinh Châu biết ta tới đánh lén hay sao?
Trong mắt Trương Anh lộ ra vẻ không thể tin được, nhìn tình hình đại doanh Kinh Châu, hiển nhiên trong thời gian ngắn là có thể bố trí được, rõ ràng là biết bọn họ tới đánh lén, cố ý lập cạm bẫy cho bọn y.
- Chủ công?
Nghĩ đến Trương Lỗ, trong lòng Trương Anh cả kinh, y bất chấp trong đại doanh có cạm bẫy, dẫn sĩ tốt vọt vào, mười ngàn binh mã này có thể bị tiêu diệt nhưng Trương Lỗ không thể gặp bất trắc gì.
- Chủ công.
Trương Anh vọt vào đại doanh đã nhanh chóng tìm được Trương Lỗ, trong đại doanh cực kỳ vắng vẻ, ngoài y và Trương Lỗ cùng mười ngàn binh mã thì không còn gì khác, trong lều vải đều là bù nhìn, hiển nhiên là dùng để đánh lừa bọn họ.
- Trương Anh?
Nghe được tiếng gọi, Trương Lỗ quay đầu nhìn về phía Trương Anh.
- Chủ công đi mau, hiển nhiên binh mã Kinh Châu đã mai phục bốn phía.
Trương Anh bước nhanh về phía Trương Lỗ rồi nói nhỏ.
Trương Lỗ cười khổ, lúc này muốn chạy e là đã chậm. Tuy nhiên Trương Anh lại không quan tâm trong lòng Trương Lỗ đang nghĩ gì mà lôi Trương Lỗ đi ra ngoài cửa đại doanh, thời gian càng lâu binh mã Kinh Châu càng có sự chuẩn bị.
- Chỉ có lập tức chạy về Nam Trịnh mới có thể chống lại binh mã Kinh Châu.
Trong lòng Trương Anh tràn đầy lo lắng, lúc này không cần nghĩ cũng biết bốn phía đại doanh Kinh Châu đều bố trí trọng binh, tuy nhiên hắn cũng có mười ngàn binh mã, nếu tận sức cũng có thể hộ tống Trương Lỗ về thành.
- Chủ công, lần này Kinh Châu nhận được tin tức đương nhiên là do thành Nam Trịnh có nội gian, chủ công nhất định phải cẩn thận, ai cũng không thể tin tưởng.
Trương Anh vừa đi vừa nói, vài ngày trước Nam Trịnh đã phong bế cửa thành, mật thám Kinh Châu không thể biết được binh mã trong thành đang điều động, hơn nữa càng không thể biết được Trương Lỗ sẽ đánh lén đại doanh Kinh Châu, ngoại trừ nội gian, không còn khả năng nào khác.
Trương Anh thoáng nghĩ tới Dương Tùng, tuy nhiên không có chứng cứ cho dù y có nói cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến cho Trương Lỗ kinh hoảng.
- Giết!
Đang lúc hai người Trương Lỗ muốn ra khỏi đại doanh thì tiếng kêu giết lạnh lùng vang lên từ bốn phía, làm cho hai người Trương Lỗ biến sắc.
Cùng với tiếng kêu giết vang lên bốn phía thì xung quanh cũng xuất hiện từng đốm lửa cùng với tiếng bước chân dồn dập vang lên, ánh lửa càng ngày càng gần.
Nhìn thấy ánh lửa dày đặc bốn phía, Trương Lỗ biết lần này hắn khó mà chạy thoát, nhìn ảnh lửa bốn phía ít nhất cũng có mấy vạn người.
Trong phạm vi gần tiếng khôi giáp binh khí va chạm nhau ngày một lớn, những binh lính Hán Trung vốn đã ý thức được tình hình không bình thường nay sắc mặt càng trắng bệch, lúc này cho dù không nhạy bén cũng biết được đám người mình đang lâm vào vòng vây của Kinh Châu.
- Chủ công, không bằng nhân cơ hội này xông ra, nói không chừng còn có một con đường sống.
Sắc mặt Trương Anh lúc này đã như màu đất, nhưng nghĩ đến Trương Lỗ, Trương Anh cố gắng lấy lại tinh thần nói.
- Tụ tập lại một chỗ cùng ta xông ra ngoài.
Trương Lỗ hít sâu một hơi nắm chặt trường đao cao giọng quát.
- Giết!
Lúc này đã bị hãm sâu trùng vây, ngoại trừ liều chết xông lên thì không còn biện pháp nào khác, bởi vậy tuy lúc này sắc mặt mọi người trắng bệch nhưng lại cắn chặt hàm răng với dáng vẻ coi cái chết nhẹ như lông hồng.
- Quay về Nam Trịnh, giết!
Nhìn thấy binh lính bên cạnh rõ ràng đang trong nghịch cảnh nhưng lại đầy ý chí chiến đấu, Trương Lỗ nhân cơ hội hét to nói.
- Giết!
Mọi người vốn đã muốn liều chết, nghe được Trương Lỗ hét to, một đám giống như đang chết chìm mà nắm được dây thừng, trong mắt tràn đầy khát khao được sống, trở lại Nam Trịnh chẳng khác nào sống sót.
Theo tiếng hét to này, sĩ khí binh lính Hán Trung được nâng cao tới cực hạn, dưới sự chỉ huy của Trương Lỗ giống như thác lũ liều chết xông ra để quay về. với sĩ khí này, cho dù là núi cao nước sâu cũng không thể ngăn cản bọn họ.
- Đến hay lắm.
Ngụy Diên xông lên trước, nhìn thấy binh linh Hán Trung chủ động xông lên, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Sau khi tiến vào Hán Trung, tuy rằng khá thuận lợi nhưng hắn chưa được đánh một trận thoải mái, lúc này nhìn thấy binh lính Hán Trung không muốn sống xông lên liền vung trường đao lên nghênh tiếp, một vạn binh mã Kinh Châu đi sát theo sau.
Đại doanh của Kinh Châu hạ trại ở giữa đường, ngoại trừ hai con đường trước sau thì xung quanh không còn con đường nào khác, Trương Anh chỉ huy nhân mã đi một vòng đại doanh Kinh Châu tiêu tốn không ít thời gian mới tìm được một con đường, con đường này cách chỗ này rất xa. Bởi vậy một vạn binh mã Hán Trung bị binh mã Kinh Châu chia ra làm hai đường tiền hậu giáp kích.
Binh lính Hán Trung đã mang ý chí liều chết chiến đấu, trở lại Nam Trịnh là khát vọng duy nhất của họ, có thể nói bất cứ cái gì ngăn cản trước mặt họ đều bị bọn họ dập nát, mà sĩ khí của binh mã Kinh Châu cũng rất cao, quân tiên phong sắc bén, hai bên va chạm vào nhau dẫn đến đại chiến khốc liệt đến cực điểm.
Tay Ngụy Diên cầm trường đao thúc ngựa xông đến đối diện như thác lũ, trong nháy mắt thân ngựa đã bị thương ngã xuống đất. Tuy vậy Ngụy Diên dường như đã dự liệu được tình huống này nên khi ngựa ngã xuống đất hắn đã nhảy xuống đất tiện đà chém thủ cấp của một lính Hán Trung.
Khi đại quân thoáng dừng lại chưa kịp phản ứng thì trường đao trong tay Ngụy Diên lại được vung lên, đường đi vốn rộng rãi lúc này lại chật chội vô cùng, trường đao trong tay Ngụy Diên mỗi lần vung lên đều chém được thủ cấp của sĩ tốt Hán Trung, sau đó chưa kịp lau chùi vết máu trên đao đã lại chém tới một tên sĩ tốt khác.
Phía sau Ngụy Diên chính là ba ngàn quân tiên phong doanh do chính tay Ngụy Diên huấn luyện ra, binh lính tiên phong doanh này vốn là binh lính tinh nhuệ theo Trương Tú chinh chiến nhiều năm, lại được Ngụy Diên tự mình huấn luyện, hiện giờ đã hơn xưa rất nhiều.
Sau khi va chạm với binh mã Hán Trung, ba ngàn tên sĩ tốt này phóng trường thương trong tay mang theo tinh thần hăng hái, phập phập… tiếng trường thương đâm thủng áo giáp vang lên. Những người này không thu hồi trường thương trong tay mà bỏ lại tiện đà đoạt lấy vũ khí của kẻ dịch, sau đó không quay đầu lại mà tiếp tục đánh với binh mã Hán Trung.
Vừa mới giao chiến, hai bên đã lâm vào thế giằng co, mỗi một khắc đều có binh lính bỏ mạng, mỗi một khắc đều có binh lính bị thương nặng chưa kịp lui xuống đã bị binh lính khác đè ép trên mặt đất
- Giết!
Lúc này Trương Lỗ đã giết đến đỏ cả mắt, cánh tay cầm đao chếm giết binh lính Kinh Châu không biết mệt mỏi.
Ngay bên cạnh Trương Lỗ, Trương Anh dẫn đầu mấy trăm binh lính hộ vệ bốn phía Trương Lỗ, mỗi khi Trương Lỗ quá chật vật bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương những người này sẽ xông lên chém sạch binh mã Kinh Châu xung quanh Trương Lỗ, xông lên phía trước không quản thương thế trên người, thậm chí có thể dùng mạng đổi mạng, cùng liều chết với binh lính Kinh Châu.
Chương 507Mấy trăm binh lính càng nhuộm máu càng có nhiều binh lính Hán Trung tiến lên hộ vệ Trương Lỗ, các binh lính hét to xông lên phía trước, tuy nhiên còn chưa kịp chém giết người nào đã bị binh lính Kinh Châu phóng trường mâu xuyên thủng cơ thể, tuy vậy nhưng phía sau lại có càng nhiều binh lính Hán Trung xông lên.
Trong nhất thời thế cuộc chiến trường khó mà suy đoán được, hai bên không ai nhường ai, cho dù đều tổn thất nặng nề nhưng vẫn liều mạng xông lên chiến đấu.
- Không tốt.
Sắc mặt Lưu Kỳ cực kém kêu lên.
Kế hoạch ban đầu của hắn là buông tha cho Trương Lỗ, sau đó đuổi theo sau, biết rõ Trương Lỗ không thể về được Nam Trịnh, nếu truy sát không chỉ làm cho một vạn người của Trương Lỗ tổn thất nặng nề. Mà quan trọng hơn là khi Trương Lỗ về đến Nam Trịnh đối mặt với cửa thành đóng chặt sẽ khiến cho lòng người suy sụp, đến lúc đó đại quân Kinh Châu thừa cơ xông lên, một vạn binh mã này sẽ không có sức phản kháng nữa.
- Tăng thêm tốc độ.
Dương Linh đứng bên cạnh quát, Lưu Kỳ xông lên trước phóng về binh lính Hán Trung.
Ngay bên cạnh Lưu Kỳ, đám người Dương Linh cũng trầm xuống, đồng thời hắn cũng bước nhanh đến chỗ Lưu Kỳ, hộ vệ phía sau Lưu Kỳ.
- Người nào lấy đầu Trương Lỗ ta sẽ tấu lên Thiên Tử phong hầu phong tướng.
Nhìn thấy động tác của Dương Linh, Lưu Kỳ hiểu rõ nếu mình xông lên đầu tiên thì những người này sẽ không thể thoải mái xông lên liều chết, vì vậy hắn chỉ có thể dùng công huân để cổ cũ những người này anh dũng xông lên phía trước.
- Chém đầu Trương Lỗ, phong hầu phong tướng.
Theo tiếng hét to của Lưu Kỳ, mấy trăm Cẩm Y Vệ bốn phía cũng lập tức cao hứng, nhất thời truyền ra thật xa, thậm chí ngay cả Trương Lỗ và đám người Ngụy Diên đang giao chiến cũng có thể nghe thấy được.
- Giết!
Ngụy Diên hét to, hắn không hề để tâm đến vết thương trên cánh tay mà phóng về phía Trương Lỗ, phong hầu phong tướng vẫn là mục tiêu mà hắn theo duổi, hiện giờ Trương Lỗ đang ở trước mặt làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội lần này.
- Muốn lấy thủ cấp của lão tử cho dù là Lưu Biểu đích thân tới đây cũng chưa chắc được huống chi một đứa con nít ranh miệng còn hôi sữa.
Mắt nhìn thấy binh mã Kinh Châu đã gần trong gang tấc, Trương Lỗ biết lần này mình khó mà chạy thoát, trong đám người hắn cố gắng chiến đấu, Trương Lỗ cao giọng mắng.
Mắng xong Trương Lỗ cũng không để ý tới mấy hộ vệ bên cạnh mà xông về phía Ngụy Diên, có thể bình định Hán Trung lại trú đóng ở Hán Trung mười năm sao có thể là nhân vật đơn giản.
- Giết cho ta.
Vừa xông liên liều chết vừa cao giọng quát. Dường như được Trương Lỗ khơi dậy ý chí chiến đấu, từng tên binh lính Hán Trung gào thét rung trời, trong mắt tràn đấy sát ý, lúc này mọi người đã quên mất ước định phải trở về Nam Trịnh ban đầu, một đám đang giết đỏ cả mắt lại được Trương Lỗ kích thích giống như sát ý đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh lại, xung phong liều chết xông về phía binh lính Kinh Châu.
Những người này phần lớn đều là lão binh đã từng đi theo Trương Lỗ bình định Hán Trung, tuy đã rất lâu không có chiến sự nhưng trên chiến trường vẫn chiến đấu anh dũng, chưa từng mát đi sát ý và ý chí chiến dầu. Theo sát bước chân của Trương Lỗ, những người này xông về phía binh lính Kinh Châu, cục diện thế lực hai bên đang ngang nhau đột nhiên nghiêng về phía Hán Trung.
Dường như bị Hán Trung bộc phát xung kích làm cho chấn động, lực công kích của binh lính Kinh Châu giảm đi không ít, dưới sự công kích của binh lính Hán Trung binh lính Kinh Châu liền lui về phía sau.
- Trương Lỗ để mạng lại.
Ngụy Diên quát to làm chấn động bốn phía, trường đao trong tay Ngụy Diên vung lên chém giết tất cả những binh lính Hán Trung đứng trước mặt hắn, chỉ trong chốc lát đường chật hẹp đã bị Ngụy Diên tạo ra một đường máu. Dưới sự chỉ đạo của Ngụy Diên, một vạn binh lính Kinh Châu lại lấy lại tinh thần, càng đánh càng hăng dần dần ổn định lại cục diện.
Lúc này Ngụy Diên cách Trương Lỗ chỉ vài bước, giữa hai người chỉ cách vài tên lính Hán Trung. Hắn vung đao chém bỏ một tên sĩ tốt Hán Trung, Ngụy Diên xông thẳng vào Trương Lỗ.
- Giết hắn.
Hành động của Ngụy Diên đã gây sự chú ý tới thân binh bên cạnh Trương Lỗ, bởi vậy không cần Trương Lỗ dặn dò, những người này đã xông về phía Ngụy Diên. Ngụy Diên vô cùng vũ dũng, không ai dám đảm bảo Trương Lỗ có thể ngăn cản được sự tiến công của Ngụy Diên.
Phập! Trường đao xuyên qua thân thể một gã binh lính, không ngờ người này lại ôm lấy cánh tay của Ngụy Diên, miệng đầy máu tươi cắn Ngụy Diên. Bị tên binh lính này liều mạng khiến cho Ngụy Diên ngẩn ra, ngay lập tức Ngụy Diên vô cùng tức giận, cánh tay dùng sức rút trường đao xuyên thủng thân thể tên binh lính này, làm cho máu tươi chảy ra ồ ạt.
- Keng keng keng.
Trường đao tiếp tục vung vẩy đỡ đòn những binh khí xung quanh, Ngụy Diên nổi giận gầm lên không lùi mà tiến lên, trường đao chém bỏ đầu một tên binh lính Hán Trung.
Ngụy Diên nỗ lực xung kích đến trước Trương Lỗ. Trương Lỗ đã sớm chuẩn bị, hắn không chờ Ngụy Diên đứng lại mà vung trường đao chém về phía đầu của Ngụy Diên, nhân lúc Ngụy Diên chưa đứng vững chém giết Ngụy Diên.
- Chết!
Ngụy Diên trợn mắt nhìn, hắn không để tâm đến trường đao của Trương Lỗ mà dùng trường đao trong tay chém đến cổ Trương Lỗ, muốn cùng chết với Trương Lỗ.
- Hừ!
Trương Lỗ tức giận hừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, hắn cũng không quan tâm sẽ bị thương ngược lại càng nhanh hơn vài phần.
- Phập.
- Phập!
Hai tiếng binh khí đâm thủng khôi giáp vang lên, tiếp theo là hai tiếng kêu rên truyền ra, cơ thể Ngụy Diên hơi run nhìn bóng dàng người chặn trước mặt. khi trường đao của hắn sắp giết được Trương Lỗ, người này đã che ở trước người Trương Lỗ, dùng thân thể cua chính mình đỡ một đao dùm cho Trương Lỗ. Mà trường đao của Trương Lỗ cũng không gặp phải trở ngại nào đâm vào thân thể của hắn, có điều cũng may vì người kia đột nhiên xuất hiện nên có một chút sai lệch, mới không khiến cho Ngụy Diên bị mất mạng.
Ngụy Diên cố gắng kìm nén nỗi đau không kêu thành tiếng, hắn vung tay chém một tên lính đánh lén rồi quay đầu nhìn về phía Trương Lỗ.
Lúc này Trương Lỗ đang ôm Trương Anh với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Trương Anh đã ngừng thở, trong chốc lát Trương Lỗ cảm giác như đang quay về mấy năm trước lúc đang dẫn theo binh lính dưới trướng đi chinh chiến, khi đó các đại trướng dưới trướng chết ngay trước mắt mình như vậy, không ngờ hôm nay cũng vì sai lầm của mình mà lại khiến cho một đại tướng chết vì mình.
Giao thi thể Trương Anh cho thân binh phía sau, ánh mắt đỏ thẫm tràn đầy uy nghiêm, lúc này Trương Lỗ giống như một con sư tử nổi giận, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Thấy Trương Lỗ như vậy. Ngụy Diên hừ lạnh một tiếng, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, tuy đang bị thương nặng nhưng hắn không hề sợ Trương Lỗ, ngược lại sát ý càng nặng hơn. Lúc này ngay cả Ngụy Diên cũng không rõ tình trạng của mình, hắn bị Trường đao của Trương Lỗ xuyên qua thân thể, cho dù dũng mãnh hơn nữa cũng không chịu được, có thể nói hiện tại hắn còn đứng vững cũng là cố gắng hết sức rồi.
Chương 508Có thể là do khát vọng quyền thế, hoặc có thể là báo đáp ơn tri ngộ của Lưu Kỳ, Ngụy Diên dùng hết sức mình đứng ở đó, hắn có cảm giác hiện tại chỉ cần một tên binh lính bình thường cũng có thể đánh bai hắn. Nếu không có mấy trăm thân bình xông lên ngăn cản binh lính Hán Trung ở xung quanh thì có lẽ hắn đã mất mạng rồi.
Cùng với tiếng la hét liên tục, Lưu Kỳ dẫn theo một vạn đại quân vọt lên, tiền hậu giáp kích binh mã Hán Trung cùng Ngụy Diên, cho dù có khí thể cao thế nào dưới làn sóng công kích như vậy cũng bị giảm xuống, thậm chí trong đại quân Hán Trung đã xuất hiện sự hỗn loạn.
ở phía trước dưới sự chỉ huy của Trương Lỗ vẫn tấn công linh hoạt, sắc bén như vũ, nhưng ở phía sau dưới sự tấn công của binh mã Kinh Châu thì binh mã Hán Trung đã bắt đầu sụp đổ, tan tác.
Trương Lỗ quay đầu nhìn qua tình hình phía sau, sắc mặt càng thêm âm trầm, tái xanh. Hôm nay không chỉ không đánh lén được Kinh Châu mà ngược lại còn trúng bẫy của Kinh Châu, lúc này tổn binh hao tướng, sau đó còn có thể bị tiêu diệt hoàn toàn, trên thực tế sau khi đại quân của Lưu Kỳ đuổi tới thì hắn đã không còn bất kỳ cơ hội nào nữa, một vạn đại quân đã không thể nào tiến lên.
Nhìn sang thi thể của Trương Anh, Trương Lỗ liền nghĩ tới nội gian trong thành Nam Trịnh, đến lúc này cho dù là không tin thì nội gian vẫn là Dương Tùng.
Lúc này Trương Lỗ hận không thể trở lại thành Nam Trịnh chém Dương Tùng ra làm ngàn mảnh, nhưng mọi chuyện đã không thể nào nữa.
- Giết!
Trương Lỗ quát một tiếng rồi xách đao xung phong liều chết về phía binh mã Kinh Châu, nếu đã không thể chạy đi thì cũng chỉ có thể kéo thêm một hai người chung số mệnh, đặc biệt là Ngụy Diên đã chém chết Trương Anh, càng nghĩ trong lòng hắn càng muốn giết người.
Tiếng hét to mang theo sự bi hùng được truyền ra, mấy trăm thân binh bên người Trương Lỗ cũng biến sắc, bọn họ lập tức ầm trường đao hét to đi sát theo sau, bầu không khí tràn ngập bi tráng, trên mặt mấy ngàn binh mã còn lại của Hán Trung đều mang theo vẻ bi thương, công kích càng thêm linh hoạt và sắc bén.
- Những binh lính Hán Trung này đều muốn tử chiến.
Đại quân Hán Trung vừa vọt tới thì Lưu Kỳ đã cảm nhận được không khí tràn đầy bi tráng của binh mã Hán Trung, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, dạng binh mã đáng sợ nhất là binh mã biết không còn cách nào chạy thoát nên muốn tử chiến, những binh lính này cho dù chết cũng muốn kéo thêm một hai người chết theo.
Lúc này binh lính Hán Trung chính là như vậy, tuy nhiên lần này Kinh Châu chinh chiến Hán Trung có ba vạn người, nếu ở đây tổn thất quá mức nghiêm trọng thì làm sao có thể phòng bị biến hóa ở Ích Châu và Thượng Dung.
- Tập trung toàn bộ cung nỏ và mũi tên trong quân lại đây, không ngừng bắn tên cho ta.
Lưu Kỳ quay đầu hét to với một gã tiểu tướng.
- Vâng.
Tiểu tướng chắp tay xác nhận rồi xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Nghĩ đến điều này không phải chỉ có một mình Lưu Kỳ, này lúc Truong Lỗ cầm đao xông lên chém giết thì một vạn binh mã dưới trướng Ngụy Diên đã tập hợp toàn bộ cung nỏ bắn về phía binh mã Hán Trung, binh mã Hán Trung căn bản không có nơi nào để trốn, mỗi lần mưa tên bắn ra đều có hàng trăm binh lính Hán Trung bị trúng tên.
Từng vòng mưa tên được bắn ra có hàng ngàn binh lính Hán Trung bỏ mình, càng ngày có càng nhiều binh lính bị trúng tên, thương vong lớn như vậy nhưng không những không làm cho sự tấn công của binh lính Hán Trung giảm xuống mà ngược lại càng ác liệt hơn.
Quay lại phía sau đại quân rốt cuộc Ngụy Diên đã biết mình phạm phải sai lầm lớn cỡ nào, nếu thật sự một vạn binh mã đều bị chết ở đây thì Kinh Châu sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Hít sâu một hơi, Ngụy Diên quan sát tình hình chiến trường, lúc này một vạn binh mã Kinh Châu cũng thamg gia chiến đầu, làm cho sự công của Hán Trung gặp khó khăn mới sinh ra không khí bi tráng ngột ngạt như vậy, điều đó chẳng khác gì gia tăng thêm biến số trên chiến trường.
- Bắn tên.
Sau khi đưa cung nỏ tới, số cung nỏ tấn công binh lính Hán Trung gia tăng không ít, thế nhưng tuy sau khi mũi tên bắn thương binh lính Hán Trung, những binh lính này đột nhiên xông lên chém giết binh lính Kinh Châu, hơn nữa giống như nguyên liệu đốt cháy, càng ngày càng nhiếu binh lính xông về phía binh lính Kinh Châu.
- Không thể kéo dài thêm được nữa.
Nhìn chiến trường ngày khác khốc liệt, trong lòng Ngụy Diên đã có quyết định. Thời gian càng lâu sẽ càng bất lợi cho Kinh Châu, lúc này đại quân của Trương Lỗ bi thưởng, Kinh Châu đánh bại Hán Trung là lẽ đương nhiên, tuy nhiên nếu cứ giằng có sẽ càng khiến cho Kinh Châu thương vong nhiều hơn.
- Đi tìm mười mấy cái cự mã tới đây.
Ngụy Diên quay về tiểu tướng đang đỡ mình nói.
- Vâng.
Tiểu tướng chỉ bảo người băng bó miệng vết thương cho Ngụy Diên rồi mang theo mấy trăm binh lính rời khỏi.
Một lát sau tiểu tướng đã mang về hơn mười cự mã, Ngụy Diên chỉ huy cho đặt ở giữa đường, dường như muốn phá hỏng đường đi.
Sau đó Ngụy Diên lệnh cho một vạn đại quân lui lại, sau khi những binh lính vốn không tham gia chiến đầu đều lui lai phía sau cự mã, những binh lính đang giao chiến cũng từ từ lui lại phía sau đợi đến lúc gần cữ mã mới vọt lên tấn công binh lính Hán Trung lui xuống, sau đó chui qua khe hở của cự mã.
Đợi cho những người này lui ra, hơn mười người liền hợp những cự mã này lại với nhau, ngay lập tức binh lính kinh Châu mà binh lính Hán Trung bị ngăn cách bởi mấy hàng cự mã, cho dù binh lính Hán Trung tấn công thế nào thì cũng đều bị cự mã cản lại.
Nhìn thấy mười cự mã đã phong tỏa toàn bộ đường đi, lòng Trương Lỗ càng nặng trĩu, nếu không hủy diệt những cự mã này thì nhóm người mình sẽ bị động, bị tấn công cũng không có sức phản kháng.
- Chém đứt những cự mã này.
Trương Lỗ quát những người xung quanh.
Hàng trăm trường đao chém vào cự mã phát ra tiếng vang, một cự mã bị mười mấy tên binh lính chém lập tức bị tan vỡ.
- Rút lui.
Ngụy Diên quát to, một vạn binh lính dưới mệnh lệnh của Ngụy Diên lập tức rút lui, đến khi binh lính Hán Trung hủy diệt toàn bộ cự mã thì Ngụy Diên dẫn theo binh mã đi được hai dặm.
Nhìn thấy binh mã Kinh Châu lui lại, những binh lính Hán Trung đang tấn công đều ngẩn ra, ngay cả Trương Lỗ cũng kinh ngạc, lúc này mình đã như cá trong chậu tại sao Kinh Châu lại chọn lui binh, chẳng lẽ Ngụy Diên bị thương nặng mất mạng rồi?
Trương Lỗ âm thầm suy đoán, tuy nhiên hắn cũng không lệnh cho binh lính Hán Trung truy kích, ngược lại đợi sau khi binh lính ổn định mới lệnh cho lui binh. Về phía Lưu Kỳ sau khi biết binh mã Ngụy Deien lui binh cũng đã đoán được kế hoạch của Ngụy Diên, bởi vậy cũng không vội vã truy kích mà chỉ duy trì một khoảng cách với binh lính Hán Trung.
- Tướng quân, rút lui đi đâu?
Hai gã tiểu tướng nhìn Ngụy Diên nói.
- Rút lui về Nam Trịnh.
Ngụy Diên liền nghĩ đến Nam Trịnh, đi Nam Trịnh không tính là xa nhưng cũng không tính là gần, trên đường này có thẻ kéo cho binh lính Hán Trung sụp đổ, đẩy cõi lòng hi vọng trở về Nam Trịnh của họ phải đối diện với cửa thành đóng chặt, đến lúc đó binh mã Hán Trung không đánh mà tự tan.
Chương 509Phía trước là một vạn đại quân Kinh Châu đi như bay, ngay sau đó là mấy ngày binh lính Hán Trung, cuối cùng là một vạn binh mã Kinh Châu cũng theo sát.
Dưới mệnh lệnh của Lưu Kỳ, cứ cách một thời gian đại quân sẽ đi nhanh chém giết một bộ phận của binh lính Hán Trung, lai bắt được binh lính Hán Trung bị thương, mấy ngàn binh mã Hán Trung lui lại lúc này chỉ còn chưa đến bốn ngàn người.
Mặc dù Trương Lỗ biết tình hình phía sau nhưng cũng không có cách nào khác, những binh lính phía sau đều bị thương nên không thể chạy nhanh, đại quân không thể vì những người này mà lại lâm vào vây hãm.
Tuy Nam Trịnh có thể đã xảy ra chuyện, nhưng Trương Lỗ vẫn hi vọng có thể thuận lợi trở về thành Nam Trịnh.
Đến Nam Trịnh đầu tiên chính là một vạn binh mã của Ngụy Diên, lúc này Nam Trịnh đã rơi vào trong tay Dương Tùng, ngay sau khi Trương Lỗ rời khỏi thành không lâu, Dương Tùng và Dương Bá lôi kéo một bộ phận thế gia, hơn nữa Dương Bá thu lại binh quyền khống chế quan viên của Trương Lỗ, cho dù là vợ con của Trương Lỗ cũng bị bắt hết.
Nghe được có binh mã tới, đám người Dương Tùng đang ở trên cổng thành liền đứng lên nhìn xuống. không bao lâu sau ánh lửa mập mờ đã tới trước cửa thành, dưới ánh lửa kia đám người Dương Tùng lập tức nhận ra binh lính Kinh Châu.
Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, nếu là binh mã Kinh Châu thì rất có thể đám người Trương Lỗ đã bị đánh bại, tuy nhiên điều làm mấy người kinh ngạc chính là binh mã không dừng lại dưới thành lâu mà chạy qua cửa thành, sau đó lại xuất hiện hàng ngàn ánh lửa cách đó không xa.
- Chẳng lẽ có người truy kích binh mã Kinh Châu?
Mấy người căng thẳng tự hỏi.
Cho đến khi những người này đến dưới thành, sắc mặt mấy người Dương Tùng đều đại biến, dưới cổng thành chính là binh mã Hán Trung, dưới ánh đen mấy người Dương Tùng đều có thể nhìn rõ ràng đám người Trương Lỗ.
Trương Lỗ không chết, hơn nữa còn dẫn người trở về, ngược lại binh mã Kinh Châu bị truy kích, điều này làm đám người Dương Tùng sợ hãi. Sở dĩ bọn họ dám mưu phản là vì đoán chắc Trương Lỗ sẽ bị đánh bại, thậm chí có thể bị giết, lúc này Trương Lỗ lại bình yên trở về, hơn nữa còn truy kích binh mã Kinh Châu, làm cho trong lòng mấy người tràn đầy sợ hãi.
- Mau mau mở cửa thành ra nghênh đón chủ công vào thành.
Đuổi tới dưới thành Nam Trịnh, trên mặt sĩ tốt Hán Trung đều mang vẻ vui mừng, không đợi Trương Lỗ lên tiếng đều kêu binh lính trên cổng thành mở cửa thành ra.
- Làm sao bây giờ, Dương đại nhân? Chủ công đã bình an trở về, hơn nữa còn đánh lén thành công, đánh tan binh mã Kinh Châu, nếu chủ công biết bọn ta làm như vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.
- Đúng vậy, binh mã Kinh Châu đã bị đánh tan, làm sao ta có thể thủ được thành Nam Trịnh.
Nhìn thấy Trương Lỗ dưới cổng thành sắc mặt của mấy người đều trắng bệch, tuy bọn họ đã tạm thời khống chế được binh mã trong thành Nam Trịnh, nhưng Trương Lỗ không chỉ là thái thú của Hán Trung mà còn là giáo chủ Ngũ đấu mễ giáo, đã thống nhất chính giáo ở Hán Trung và lãnh đạo Hán Trung mấy năm. Nếu hắn binh bại thì không nói nhưng nếu thắng lợi lại đang trong tình thế nguy cấp thì binh lính trên thành làm sao có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn.
- Các vị không cần sợ, tuy tại hạ không biết tình hình bên ngoài nhưng Trương Lỗ dẫn đầu một vạn binh mã xuất chiến, lúc này chỉ còn lại mấy ngàn người thì có thể thấy được cho dù hắn không binh bại cũng tổn thất thê thảm, chúng ta có thể một mặt lá mặt lá trái với Trương Lỗ, một mặt phái người ra ngoài tìm hiểu tình hình, nếu binh mã Kinh Châu bị đánh tan, ta đây cũng chỉ có thể chạy trốn.
Dương Tùng nói xong lại nhìn mọi người nói tiếp:
- Các vị không cần nghĩ gì khác, bằng với những việc chúng ta làm cũng đủ cho Trương Lỗ giết chúng ta vài chục lần, nếu bây giờ mở cửa thành ra, chờ đợi chúng ta không chỉ không phải là lấy công chuộc tội mà còn cả họa diệt tộc.
Nghe Dương Tùng nói như vậy, tất cả mọi người đều rùng mình, tuy nhiên họ hiểu những lời Dương Tùng nói là sự thật, bọn họ không chỉ mưu phản mà còn ra tay với người nhà của Trương Lỗ, tuy còn chưa xử trí người nhà của Trương Lỗ nhưng với tâm tính của Trương Lỗ nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
- Vậy cứ theo lời Dương đại nhân, tuyệt đối không thể mở cửa thành.
Mọi người đều gật đầu.
- Các ngươi là người phương nào?
Dương Tùng đứng trên thành nhìn người dưới thành nói.
- Dương đại nhân, là chủ công trở về, Dương đại nhân mau mở cửa thành.
Khi nhìn thấy Dương Tùng tất cả mọi người đều buông lỏng, tuy Dương Tùng bất hòa cùng mấy người khác nhưng ở Hán Trung cũng có quyền cao chức trọng.
- Ta làm sao biết được các ngươi có phải là binh mã Kinh Châu giả trang hay không? Làm phiền các ngươi chờ ở ngoài thành một lát, ta phải phái người ra bên ngoài
Ánh mắt Dương Tùng lóe sáng gật đầu nói.
- Dương đại nhân, chủ công ở đây làm sao có thể là giả.
Tiểu tướng biến sắc cao giọng quát. Bọn họ bị binh mã Kinh Chây vây khốn phải liều chết mới có thể phá vây, trong lòng đều rất sốt ruột, nếu bình thường thì gã còn có thể khách khí với Dương Tùng nhưng lúc này thì nói gì cũng vô nghĩa.
Dương Tùng còn muốn nói nữa nhưng Trương Lỗ đã thúc ngựa đi lên, híp mắt nhìn lên cổng thành, lúc này sắc mặt hắn đã âm trầm như nước, người nào phản bội hắn sớm đã đoán được, Dương Tùng vốn không có bản lĩnh gì, nếu không phải muốn lôi kéo gia tộc Dương thị thì hắn tuyệt đối sẽ không cho huynh đệ Dương Tùng chức quan nào, không ngờ hai người này lại sinh lòng mưu phản.
- Dương Tùng, nếu bây giờ ngươi mở cổng thành ra, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi câu kết với Kinh Châu, cho phép các ngươi rời khỏi Hán Trung. Nhưng nếu ngươi vẫn ngoan cố, cho dù ta liều mạng từ bỏ Hán Trung cũng phải giết cửu tộc Dương thị.
Thanh âm lạnh lẽo vang lên trong đêm tối khiến cho những binh lính còn lại đều biến sắc. Binh lính trên cổng thành đều là thân tín của Dương Tùng, bọn chúng chỉ hơi bất ngờ rồi cũng không để ý tới nữa. Tuy nhiên ánh mắt mọi người dưới thành giống như có lửa, kinh ngạc có, phẫn nộ có, sát ý có, đủ hàm ý hiện lên trong mắt mọi người, cuối cùng tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn Dương Tùng.
- Còn tất cả các ngươi, nếu bây giờ các người giết Trương Tùng rồi ra khỏi thành đầu hàng thì có thể được miễn tội, nhưng nếu muốn câu kết với Dương Tùng làm việc xấu, cũng sẽ bị chu di cửu tộc như vậy.
Mặc dù biết cho dù hắn thực sự hạ được thành Nam Trịnh thì hắn cũng không thể giết hết cửu tộc nhà mình nhưng mọi người vẫn thay đổi sắc mặt. Tuy nhiên mọi người cũng chỉ thay đổi sắc mặt rồi bình tĩnh nhìn xuống dưới thành, trước khi thám báo quay trở về, ai cũng không được mở cửa thành. Cho dù thám báo trở về xác nhận Trương Lỗ có bản lĩnh như vậy thì bọn họ cũng không nghe theo đề nghị của Trương Lỗ, cùng lắm là mang theo người nhà của mình suốt đêm chạy khỏi Hán Trung cũng không tin Kinh Châu binh bại, làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này.
Thấy sau khi mình nói xong, trên cổng thành vẫn yên lặng, Trương Lỗ gượng cười, tuy hắn đã dự liệu được tình huống như vậy nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
Chương 510- Chủ công, binh mã Kinh Châu ở phía sau sắp đuổi tới rồi.
Một gã tiểu tướng chạy tới nói.
Trương Lỗ gật đầu, hắn cũng không phí thời gian với mấy người trên cổng thành mà xoay người chỉ huy mọi người bỏ đi.
Tuy mấy ngàn người không cam lòng nhưng cũng hiểu tình cảnh lúc này, im lặng đi theo Trương Lỗ.
Trương Lỗ dẫn đầu đang chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên biến sắc, ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn độn vang lên, hai bên cửa thành đều có ánh lửa chập chờn, những tiếng bước chân cũng từ hai bên cửa thành truyền đến.
Mấy người trên cổng thành đang không hiểu vì sao Trương Lỗ lại bỏ đi thì phát hiện tình huống hai vên cửa thành, sắc mặt đều biến sắc nhìn xuống.
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập, chỉ trong chốc lát đều đã chạy đến dưới cửa thành, bao vây đám người Trương Lỗ.
Bầu không khí bi thương, chết chóc bỗng nhiên được hình thành trong đại quân, sắc mặt Trương Lỗ trắng bệch, Lưu Kỳ này rõ ràng là không cho mình một cơ hội để phản kháng.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú thì Lưu Kỳ đi ra từ trong đám người, Dương Linh đi theo sát bên cạnh, Ngụy Diên cũng thúc ngựa đi bên cạnh Lưu Kỳ vẻ mặt đề phòng.
- Trương Lỗ?
Lưu Kỳ nhìn người trung niên mặt tái nhợt nói.
- Lưu Kỳ?
Trương Lỗ kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, mặc dù biết Lưu Kỳ tuổi còn trẻ nhưng trẻ như vậy khiến cho hắn kinh hãi, dường như so với lời đồn còn trẻ hơn nhiều.
- Ngươi có nguyện hàng không?
Lưu Kỳ nói.
- Hàng? Ha ha, lúc này ngươi đã nắm chắc phần thắng, còn cần ta nguyện hàng sao? Là ngươi không muốn ta sắp chết còn kéo theo binh mã Kinh Châu thương vong nặng nề?
Trương Lỗ bật cười ha ha, vừa rồi khi Ngụy Diên cố ý lui lại hắn đã nhìn ra ý đồ của Ngụy Diên, cho dù nhìn ra thì sao? Hán Trung vẫn binh bại.
- Đúng vậy, ta đúng là không muốn Hán Trung là cho binh mã tinh nhuệ của Kinh Châu bị thương vọng nặng nề.
Lưu Kỳ không dấu diếm nói.
- Tinh nhuệ của Kinh Châu?
Trương Lỗ nìn hai vạn binh mã phía sau Lưu Kỳ:
- Theo ta được biết thì binh mã tinh nhuệ của Kinh Châu là Phi Long Quân và Phi Hổ Quân đã mười năm không xuất chiến, chẳng lẽ chính là bọn họ?
- Ha ha, ở đây có một ít binh mã Phi Hổ Quân, Phi Long Quân còn chưa xuất chinh, không biết trong mắt ngươi binh mã Kinh Châu thế nào?
Lưu Kỳ không thèm bận tâm nói.
- Hoàn toàn chính xác là tinh nhuệ.
Trương Lỗ gượng cười nói, hắn vốn muốn chế nhạo Lưu Kỳ vài câu nhưng khi biết Kinh Châu Phi Long Quân và Phi Hổ Quân còn chưa chính thức xuất động mà mình dã bị đánh bại, thua một cách triệt để.
- Vậy lúc này ngươi có nguyện hàng không?
Lưu Kỳ nhìn Trương Lỗ no í, Trương Lỗ có uy vọng rất cao ở Hán Trung, nếu muốn trong thời gian ngắn ổn định Hán Trung tăng thêm thế lực của Hán Trung thì Trương Lỗ chính là người lựa chọn thích hợp nhất.
- Hàng? Trận chiến này đã làm cho quân tinh nhuệ của Hán Trung tổn thất thê thảm, nếu ta hàng thì chẳng phải khiến cho các tướng sĩ chết khi chinh chiến vì ta phải thất vọng.
Nói đến đây, Trương Lỗ cảm thấy đau đớn, khàn khàn nói tiếp:
- Chỉ hận không thể báo thù cho các tướng sĩ chết trận.
- Nếu ta cho ngươi cơ hội báo thù ngươi có nguyện hàng?
Lư Kỳ trầm ngâm mở miệng nói:
- Cái gì?
Trương Lỗ kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, đương nhiên hắn không nghĩ có thể chém giết đám người Lưu Kỳ, người Lưu Kỳ nói là đám người phản bội mình ở trong thành.
- Không sai.
Lưu Kỳ gật đầu nói.
- Cái gì…
Đám người Dương Tùng trên cổng thành cũng kinh ngạc, lập tức chuyển sang kinh hoảng.
Lúc đầu thì trong lòng tràn đầy mong đợi, sau khi Trương Lỗ trở về thì tràn đầy nôn nóng bất an, đến lúc này thì tràn đầy kinh ngạc hoảng sợ, chỉ vẻn vẹn chưa đến một khắc đông hộ mà mọi người đã trải qua nhiều biến hóa như vậy.
- Điều này sao có thể?
Những tướng lĩnh đi cùng Dương Tùng đều lộ vẻ mặt không thể tin, Dương Tùng là nội ứng của Lưu Kỳ mà, làm sao Lưu Kỳ có thể để Trương Lỗ chếm chết Dương Tùng, mà bọn họ cũng được xem như công thần của Kinh Châu.
- Ngươi nói thật ư?
Trương Lỗ cũng lộ vẻ mặt không thể tin, trên mặt cũng có vài phần hi vọng.
- Loại người bán chủ cầu vinh, ai cũng có thể giết, tuy thế lực của Kinh Châu ta không lớn nhưng cũng không cho phép loại người này tồn tại.
Lưu Kỳ nói, đám người Dương Tùng vì tiền tài mà bán tin tức cho hắn, vì hoàn cảnh mà bán Trương Lỗ, sau này cũng có thể bán Kinh Châu, người như vậy chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, tuy nhiên Dương Tùng có công với Kinh Châu, giao cho Trương Lỗ xử trí là thích hợp nhất.
Chuyện này không giống với chuyện của Trương Tùng, khác với trường hợp của Trương Tùng, tuy Trương Tùng âm thầm đầu nhập vào Kinh Châu nhưng chưa từng làm gì với Lưu Chương, cho dù sau này Kinh Châu đánh hạ được Ích Châu thì đám người Trương Tùng cũng sẽ khuyên bảo Lưu Kỳ tha cho Lưu Chương, ở thời đại này trường hợp như vậy không có gì là lạ.
- Hay cho một câu ngươi bán chủ cầu mình ai cũng có thể giết, ta thua thật không oan.
Trong lòng Trương Lỗ lúc này không những không hề oán hận mà còn thấy xúc động. Lưu Kỳ vừa nhìn Dương Tùng bất lương đã lập tức muốn chém giết Dương Tùng, vậy mà hắn tuy được Diêm Phố khuyên can nhiều lần nhưng vẫn không xử trí Dương Tùng nên mới dẫn đến bại trận ngày hôm nay, chỉ dựa vào điểm này hắn đã thua Lưu Kỳ.
- Như vậy ta có thể cho là ngươi đồng ý có được không?
Lưu Kỳ mở miệng nói.
- Tại hạ nguyện hàng.
Trương Lỗ nhìn xung quanh rồi gượng cười nói, bất kể là vì mình hay vì người nhà của mình, hay là vì những binh lính theo hắn vào sinh ra tử, hắn đều không có lý do để từ chối.
- Những người trên cổng thành mặc ngươi xử trí.
Lưu Kỳ cười nói, giao cho Trương Lỗ xử trí không chỉ làm một số gia tộc Hán Trung kính sợ mà còn là một cách để khống chế Hán Trung.
- Không hay rồi. Dương đại nhân giờ chúng ta phài làm sao?
- Đóng cửa thành không cho ai ra vào, nhất định không thể để cho Trương Lỗ và Lưu Kỳ vào thành.
Dương Tùng sợ hãi nói.
- Đúng đúng đúng… không thể để cho hai người đó vào thành.
Mọi người phụ họa nói.
Đúng lúc này, tiếng mở khóa vang lên, sắc mặt mấy người Dương Tùng đại biến nhìn về phía dưới thành thì thấy cầu treo đang từ từ hạ xuống, cửa thành dường như cũng đang mở rộng.
- Không hay, là gian tế của Kinh Châu.
Dương Tùng kinh hoảng kêu lên, trước đó tiên tiểu tướng tìm hắn để liên hệ với hắn và Kinh Châu nói muốn tự mình gác của thành để nghênh đón đám người Lưu Kỳ vào trong thành, hắn không suy ngĩ đã đồng ý, không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này.
- Đi mau.
Bây giờ ngăn cản cũng không kịp nữa rồi, hơn nữa binh lính trên cổng thành cũng đã nhìn rõ tình hình dưới thành, tuyết đối sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bọn họ nữa.
Sáng sớm hôm sau toàn bộ thành Nam Trịnh đã yên bình trở lại, tuy nhiên nhìn những vết máu xung quanh thành vẫn có thể biết được trận chiến đầu kịch liệt ngày hôm qua.
Qua một đêm chiến đấu ác liệt, đám người Dương Tùng đã bị Trương Lỗ bắt và giết toàn bộ, ngoài ra gia tộc của bọn họ cũng bị giết toàn bộ. Đối với loại người này, Lưu Kỳ cũng không mở miệng xin cho mà mặc kệ Trương Lỗ làm gì thì làm, bởi vậy qua một đêm toàn bộ thành Nam Trịnh đều bị Trương Lỗ thanh lý toàn bộ.
Chương 511So với đám người Dương Tùng thì những thế gia đã truyền tin quy thuận Kinh Châu, cũng không nói muốn lấy tính mạng Trương Lỗ nên gia tộc của họ may mắn thoát chết.
Lúc này phủ Thái thú đã là trụ sở tạm thời của Lưu Kỳ, Phi Hổ Vệ đã canh gác xung quanh phủ Thái Thú, bất cứ kẻ nào cũng không thể trà trộn vào.
- Mạt tướng tham kiến chủ công.
Trên đại điện Trương Lỗ cùng hơn mười tiểu tướng quỳ xuống trước mặt Lưu Kỳ.
- Trương tướng quân cần phải hiểu rõ, nếu như hiện tại trong lòng các ngươi còn có bất mãn gì thì có thể rời khỏi đây. Thế nhưng nếu sau này có bất kỳ suy nghĩ gian dối nào ta tuyệt đối sẽ không tha.
Lưu Kỳ nhìn mấy người trong đại điện trầm giọng nói, nếu miễn cưỡng những người này quy thuận Kinh Châu không bằng tha cho họ rời khỏi đây.
- Chủ công yên tâm, bọn ta đều thật tâm quy thuận tuyệt đối không có một chút miễn cưỡng nào.
Trương Lỗ nói to. Giết được đám người Dương Tùng cũng coi như Trương Lỗ đã giải quyết xong tâm sự trong lòng, nếu rời khỏi Hán Trung hắn cũng chỉ có thể đầu nhập dưới trướng người khác, đã vậy còn không bằng trợ giúp Lưu Kỳ bình định Hán Trung kiếm chút công lao. Những điều này là Diêm Phố lén sai người nói cho hắn biết, Diêm Phố thân ở đại doanh Kinh Châu nên mọi hành động đều dưới sự giám sát của LưuKỳ, Lưu Kỳ đương nhiên biết chuyện này, Lưu Kỳ có thể dung nạp được Diêm Phố đương nhiên có thể dung nạp được hắn, hơn nữa chẳng phải sau khi Uyển Thành Trương Tú đầu nhập vào Lưu Kỳ vẫn được cầm trọng binh hay sao?
- Bọn ta thực tâm quy thuận, kính xin chủ công thu nhận và giúp đỡ.
Trương Lỗ nói xong, những tiểu tướng phía sau cũng hành lễ nói.
- Tốt lắm, một khi đã như vậy Trương tướng quân tạm thời giữ chức vụ Trung Lang Tướng Hán Trung, thống lĩnh một vạn binh mã dưới trướng, Ngụy Diên là đô úy Hán Trung thống lĩnh một vạn binh mã, đợi sau khi Tưởng Uyển đến thì hai người các người cùng hắn trấn thủ Hán Trung.
Lưu Kỳ hạ lệnh.
- Đa tạ chủ công.
Trên đại điện tất cả mọi người cùng khom mình thi lễ.
Khi bình định Hán Trung binh mã dưới trướng của Ngụy Diên chỉ có ba ngàn người, nhưng lúc này Lưu Kỳ đã chấp nhận cho Ngụy Diên thống lĩnh một vạn binh mã, đương nhiên Ngụy Diên tràn đầy vui mừng, bởi vậy cũng hạ bái cùng đám người Trương Lỗ.
- Hiện giờ tuy Trương tướng quân đã gia nhập Kinh Châu, nhưng dân chúng Hán Trung còn chưa biết tin tức này, từ hôm nay trở đi đình chỉ chinh phạt Hán Trung, dán tuyên cáo nhất định trong vòng một ngày dân chúng Hán Trung đều phải biết tin tức này, tất các các huyện ủy các tướng phòng giữ quan khẩu trong vòng ba ngày phải tiến đến Nam Trịnh nghị sự.
Lưu Kỳ đứng lên nói, nếu như Trương Lỗ đã quy thuận thì ác huyện còn lại và quan Dương Bình đương nhiên không cần phải tấn công nữa.
- Vâng.
Mọi người khom mình thi lễ nói.
- Mệnh Cam Ninh ở Bách Lao quan lập tức phải thám báo đi tới Ích Châu tìm hiểu tình hình đại quân Kinh Châu.
Lưu Kỳ lại hạ lệnh, hắn có chút lo lắng cho đại quân của Gia Cát Lượng ở Ích Châu, dù sao cũng ở Ích Châu, cho dù Gia Cát Lượng cơ trí nhiều mưu những cũng có thể chịu thiệt.
. . . .
Dương Bình Quan
- Không thể nào.
Sau khi nhận được tin truyển đến từ Nam Trịnh, cảm giác đầu tiên của Trương Vệ chính là có lẽ mình nghe lầm, làm sao Kinh Châu có thể đánh hạ Nam Trịnh trong thời gian ngắn như vậy, đại ca làm sao có thể đầu hàng Kinh Châu? Liên tiếp những nghi hoặc khiến trong lòng Trương Vệ kinh ngạc vô cùng, đợi đến khi được người đưa tin xác nhận vài lần Trương Lỗ mới sững sờ im lặng.
- Dương Tùng ăn cây táo rào cây xung, thật là đáng chết.
Sau khi nghe người đưa tin giải thích, Trương vệ nói với vẻ mặt phẫn hận.
- Tướng quân yên tâm, Dương Tùng cùng những người mưu phản huynh trưởng của Trương tướng quân đều đã bị huynh trưởng của Trương tướng quân chém chết, hiện giờ huynh trưởng của ngài đã cùng Hán Trung đầu nhập vào Kinh Châu, tướng quân nên sớm về Nam Trịnh cho kịp.
Người đưa tin khom người nói.
- Ta biết rồi, ngươi trở về bẩm báo với Châu Mục đại nhân nói là bổn tướng trong vòng 3 ngày sẽ tới Nam Trịnh.
Trương Vệ gật đầu nói, tuy hắn kinh ngạc khi Trương Lỗ đầu hàng Kinh Châu nhưng huynh trưởng đã đi đến bước này hắn cũng không còn gì để nói. Hắn cũng không có lòng tin dựa vào Dương Bình Quan có thể chống lại binh mã Kinh Châu, tuy Dương Bình Quan có địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công nhưng đó là đối với người ngoài Hán Trung, còn nếu là người Hán Trung thì tấn công rất đễ dàng.
- Tướng quân, Dương tướng quân đã trở về.
Trong lúc Trương Vệ đang suy nghĩ, một gã tiểu tướng chạy vào nói.
- Dương tướng quân?
Trương Vệ kinh ngạc nói.
- Vâng, là Dương Ngang tướng quân đã đi tới Lương Châu mượn binh, Dương tướng quân mượn được năm ngàn binh mã Lương Châu, hiện giờ đã đến ngoài cửa thành.
Tiểu tướng vui mừng nói.
- Cái gì? - Trương Vệ kinh ngạc nói, trong lòng phát sợ: - Đã cho bọn họ vào thành chưa?
- Không ạ, tướng quân đã phân phó không có lệnh của ngài bất cứ người nào cũng không được ra vào, bởi vậy đám người Dương tướng quân vẫn đang đóng quân ở ngoài thành.
- Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.
Trương Vệ thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ huynh trưởng đã đầu nhập vào Kinh Châu, năm ngàn binh mã đi mượn này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, nếu để bọn họ vào Hán Trung, có thể sẽ khiến Lưu Kỳ hoài nghi huynh trưởng.
Không phải Trương Vệ không nghĩ đến việc dẫn binh mã Lương Châu tới Nam Trịnh cứu viện Trương Lỗ, mặc dù hắn chưa ra khỏi Hán Trung nhưng cũng đã từng nghe nói sự lợi hại của vị Kinh Châu Mục mới nhậm chức này, nhân vật như vậy làm sao lại không phòng bị huynh trưởng, nói không chừng lợn lành chữa thành lợn què, ngược lại lại hại huynh trưởng.
- Lệnh tất cả binh mã trong quan đều phải đề phòng, binh lính trên cổng thành phải gia tăng gấp đôi, chú ý chặt chẽ tình huống của binh mã Lương Châu.
Trương Vệ đi một vòng quanh phòng rồi hạ lệnh nói.
- Dạ?
Tiểu tướng kinh ngạc nhìn Trương Vệ, đáng lẽ phải dẫn binh mã Lương Châu vào Hán Trung để chống lại Kinh Châu, nhưng sao Thái thú đại nhân lại hạ lệnh như vậy, làm sao tướng quân là khẩn trương như vậy?
- Còn không mau đi.
Trương Vệ mất kiên nhẫn quát lớn.
- Tướng quân, đây chính là mệnh lệnh của Thái thú đại nhân, nếu Thái thú đại nhân trách tội…
- Là cái rắm, đại ca cũng quy thuận Kinh Châu rồi, những binh mã Lương Châu này làm sao có thể tiến quan?
Trương Vệ quát lớn.
- Sao? Thái thú đại nhân đầu nhập vào Kinh Châu rồi?
- La gì mà la? Còn không mau đi?
Trương Vệ nói, hắn cũng không có ý định che giấu chuyện này, không đến hai ngày chuyện này sẽ truyền khắp toàn bộ Hán Trung, đến lúc đó không cần hắn nói thì bọn họ cũng biết.
- Dạ dạ dạ.
Không ngờ Thái thú đại nhân lại đầu phục Kinh Châu, vậy chẳng phải nói giờ mình đã là người của Kinh Châu, những người kia chẳng phải là địch của mình hay sao, suy nghĩ hiểu rõ mấu chốt trong đó, tiểu tướng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chạy đi truyền lệnh.
- Người đâu.
Sau khi tiểu tướng rời khỏi không lâu, Trương Vệ gọi người ngoài cửa.
- Tướng quân.
Chương 512- Lập tức truyền lệnh, từ hôm nay trở đi Hán Trung trực tiếp nghe theo lệnh của Kinh Châu Mục Lưu Kỳ, Trương Lỗ là Trung Lang Tướng Hán Trung thống lĩnh một vạn binh mã Hán Trung, tất cả chúng ta đều dưới trướng của huynh trưởng, lệnh cho binh lính phòng bị Lương Châu đánh lén.
Trương Vệ nói.
- Vâng.
Sĩ tốt kinh ngạc nhưng sau khi nghe Trương Vệ nói vậy lại thở phào nhẹ nhõm rồi đi truyền lệnh.
Sau khi lệnh của Trương Vệ được truyền xuống không lâu lập tức đưa tới một trận nghị luận.
- Thái thú đại nhân làm sao có thể đầu hàng Kinh Châu?
- Không thể nào. Binh mã Kinh Châu làm sao có thể đánh bại Thái thú đại nhân?
- Kinh Châu chính là một trong những thế lực lớn nhất thiên hạ, Thái thú đại nhân đầu nhập vào Kinh Châu là một quyết định sáng suốt.
... ... ... ... ... ... ... . . . . .
Dương Bình Quan đều có đủ các loại nghị luận, nhưng sau khi Trương Vệ ra mặt giải thích, tất cả mọi người đều chấp nhận chuyện này tuy có một số nhóm người không thoải mái, nhưng mọi người cũng không phải đối quyết định của Trương Lỗ.
Sau khi trấn an mọi người, Trương Vệ bắt đầu đau đầu về binh mã Lương Châu, những người này là do Hán Trung mời đến, nếu lúc này cho bọn họ biết Hán Trung đã quy thuận Kinh Châu, không cần bọn họ nữa thì nhất định sẽ chọc giận bọn họ, chỉ cần sai sót một chút có thể khiến cho hai bên xảy ra đại chiến.
- Người đâu, mời Dương tướng quân ở ngoài quan đến.
Trương Vệ ngẫm nghĩ một chút nói với người ngoài cửa.
- Vâng.
Đồng thời Trương Vệ cũng sai người đưa tin đại quân Lương Châu đuổi tới đến chỗ Nam Trịnh Lưu Kỳ, Lưu Kỳ vừa tiếp nhận Hán Trung đương nhiên sẽ sắp xếp nhiều cơ sở ngầm để giám thị khắp nơi, nếu che giấu không thông báo ngược lại không tốt.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
- Trương tướng quân, binh mã Lương Châu đã đợi bên ngoài suốt một canh giờ rồi, vì sao còn không mở cửa, Mã Siêu đã nổi giận rồi.
Dương Ngang còn chưa bước vào trong thì đã nghe thấy giọng nói truyền vào.
- Dương tướng quân yên tâm chớ vội, ngươi nóng lòng xin binh mã Lương Châu đến đây làm cho ta có chút khó xử.
Trương Vệ gượng cười nói.
- Nói gì vậy, ngươi là đệ đệ của chủ công, bây giờ chủ công đang lâm nguy ở Nam Trịnh ngươi không lo lắng mà ngược lại còn nói như vậy?
Dương Ngang trung thành và tận tâm với Trương Lỗ, sau khi nhận được mệnh lệnh của Trương Lỗ đã không ngừng nghỉ phi ngựa tới Lương Châu, trong vòng một ngày đã thuyết phục Mã Đằng Lương Châu cho Hán Trung mượn binh, sau đó lại ngày đêm không nghỉ trở về, nhưng Trương Vệ lại không mở cửa thành, ngược lại còn nói mát như vậy thật sự khiến y tức giận.
- Ha ha, Dương tướng quân quá lo lắng, ta không hề bất kính với đại ca,chỉ có điều nếu lúc này mở cửa thành ra mới khiến cho chủ công gặp phiền phức.
Trương Vệ lắc đầu nói.
- Xin chỉ giáo cho?
Dương Ngang kinh ngạc nói, trên thực tế trên đường về y đã phát hiện điều bất thường, chỉ có điều lo lắng cho an nguy của Hán Trung nên không hỏi, hiện tại xem ra đúng là xảy ra chuyện gì mà y không biết.
- Dương tướng quân có điều không biết, hôm qua đại ca đã quy thuận Kinh Châu Lưu Kỳ, hiện giờ toàn bộ Hán Trung đều dưới sự khống chế của Lưu Kỳ rồi.
Trương Vệ mở miệng nói.
- Cái gì?
Dương Ngang đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị tin tức này làm cho chấn động.
- Dương tướng quân không cần lo lắng, đây là đại ca tự nguyện.
Nói xong Trương Vệ nói chuyện xảy ra với Nam Trịnh cho Dương Ngang nghe.
- Không ngờ Diêm Phố tiên sinh lại nói đúng, Dương Tùng là một tiểu nhân là vong ân phụ nghĩa, lần này chủ công giết hay lắm.
Dương Ngang phẫn hận nói.
- Đúng vậy, Kinh Châu Lưu Kỳ bản lĩnh cao cường, một con chim trúng hai đích, vừa lọa trừ được tiểu nhân gian trá như Dương Tùng vừa thuận lợi chiếm được Hán Trung. Chỉ có điều lúc này binh mã Lương Châu đã tới dưới thành, nếu để cho bọn họ trở về rất có thể sẽ khiến cho Lương Châu không vui, đại ca có thể rước lầy phiền phức.
Trương Vệ cười gượng nói.
- Vậy cũng đúng, tuy Lương Châu Mã Siêu dũng mãnh hơn người nhưng tình tính cũng rất nóng nảy, nếu cho hắn biết thì hắn sẽ không bỏ qua đâu.
- Kinh Châu Mã Siêu?
Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn người đưa tin, binh mã Lương Châu tới nhanh thật.
- Đúng vậy, Lương Châu Mã Siêu dẫn theo năm ngàn binh mã đã tới gần Dương Bình Quan, tướng quân không dám tự quyết nên mời Châu Mục đại nhân quyết định.
Người đưa tin cẩn trọng nói.
Thấy người đưa tin nói vậy mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Trương Lỗ vừa mới sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, y sợ hãi đệ đệ của y làm gì đó mà không suy nghĩ đến cục diện.
- Chủ công, binh mã Lương Châu là do thuộc hạ phái người mời tới, vốn là muốn chống lại chủ công, hiện giờ Hán Trung đã là của chủ công, không nên cho binh mã Lương Châu tiến vào Hán Trung thì tốt hơn.
Trương Lỗ tiến lên khom người nói.
- Chủ công, Lương Châu là nơi dân phong dũng mãnh, Mã Siêu rất nóng tính, nếu để cho hắn biết mình bị lừa thì rất có thể hắn sẽ khơi binh tấn công Dương Bình Quan, nếu vậy sẽ rất dễ khiến cho Lương Châu và Hán Trung xảy ra đại chiến, chuyện này chủ công không thể không phòng.
Diêm Phố ngay cạnh Trương Lỗ tiến lên khom người nói.
Từ sau khi Trương Lỗ quy thuận Kinh Châu, Diêm Phố cũng không lạnh nhạt với Lưu Kỳ như trước, ngược lại chủ dộng gọi Lưu Kỳ là chủ công.
- Theo ý kiến của ngươi thì nên làm thế nào?
Lưu Kỳ nhìn Diêm Phố nói.
- Chủ công, sở dĩ lần này binh mã Kinh Châu tới Hán Trung là vì lương thảo của Hán Trung, chỉ cần chủ công phái người đưa một ít lương thảo và giải thích chuyện của Hán Trung với Mã Siêu, thuộc hạ nghĩ có lẽ hắn ta sẽ không ở lại lâu. Tuy nhiên để phòng ngừa vạn nhất, chủ công vẫn nên phái đại tướng trấn thủ Bình Dương Quan.
Diêm Phố khom người nói.
Lưu Kỳ lắc đầu không nói, nếu Mã Siêu có tính tình táo bạo thì càng không thể suy đoán theo lẽ thường được. Mã Siêu tuổi trẻ đã thành danh, ở Lương Châu và những nơi khác đều có uy danh rất cao, nếu dễ dàng cho gã lương thảo như vậy, nói không chừng gã sẽ nói Kinh Châu xem thường gã, lợi dụng cơ hội này.
- Ngươi lập tức tới Dương Bình Quan, nói lại chuyện của Hán Trung cho Mã Siêu biết, nói nếu hắn nguyện ý mang binh giúp Kinh Châu ta thu phục quận Thượng Dung thì Hán Trung sẽ cung cấp lương thảo và đồ nhu cho hắn trong vài năm tới.
- Vâng.
Diêm Phố suy nghĩ một lát đã hiểu rõ dụng ý của Lưu Kỳ, cái gọi là không có công không được hưởng, người như Mã Siêu lại càng hiểu rõ ý này, tấn công Thượng Dung đơn giản hơn tấn công Hán Trung nhiều, làm như vậy đã mở đường cho Lương Châu.
- Có tin tức gì của Ích Châu không?
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Ngụy Diên.
- Không ạ, tuy nhiên có lẽ hai ngày nữa sẽ có tin tức truyền lại.
Ngụy Diên chắp tay nói.
…..
Dương Bình Quan, hai ngày nay Trương Vệ và Dương Ngang đều cố gắng hết sức để kéo dài thời gian giữ binh mã Lương Châu ở ngoài thành. Tuy nhiên nếu kéo dài thêm, Mã Siêu đã hết kiên nhẫn, nếu không có nguyên cớ thích hợp…, Mã Siêu có thể sẽ thẹn quá hóa giận.
Chương 513- Tướng quân, Diêm Phố tiên sinh tới.
Đúng vào lúc này một gã tiểu tướng chạy vào nói.
- Diêm Phố tiên sinh tới đây.
Trương Vệ mừng rỡ nói.
- Thế nào? Chẳng lẽ không chào đón ta hay sao?
Giọng nói của Diêm Phố vang lên.
- À?
Trương Vệ và Dương Ngang đều kinh ngạc nhìn Diêm Phố bước vào phòng.
- Làm sao có thể như vậy?
Trương Vệ cười to nói.
- Diêm Phố tiên sinh tới đây, có phải chủ công có quyết định gì?
Trương Vệ tiến lên phía trước nói.
- Đúng vậy, chủ công đã có quyết định.
Diêm Phố cười nói.
- Hai ngày nay binh mã Lương Châu có phản ứng gì không?
Diêm Phố thu lại nụ cười nhìn hỏi hai người. Lúc này không phải lúc nói chuyện phiếm, tranh thủ thời gian là tốt nhất.
- Tiên sinh, lúc này Mã Siêu sắp nổi giận, nếu không xử lý thỏa đáng, rất có thể hắn sẽ trút giận lên Hán Trung.
Dương Ngạng cười gượng nói.
- Vậy ta phải nhanh chóng gặp Mã Siêu.
Diêm Phố gật đầu nói.
- Tiên sinh mời.
Dương Ngang chắp tay nói.
Không bao lâu sau Dương Ngang dẫn Diêm Phố ra khỏi cửa thành, còn Trương Vệ ở lại trên cổng thành quan sát mấy người rời khỏi thành.
……………….
- Có tin tức gì của Hán Trung không?
Trong đại trướng, một thanh niên mặc cẩm phục vẻ mặt lạnh lùng nói với người ngoài cửa, người thanh niên này hơn hai mươi tuổi, toàn thân toát ra vẻ hào hoa phú quý, tuy nhiên hai đầu lông mày như sắp nổi lên một cơn bão táp.
- Thiếu tướng quân, vừa mới có tin tức nói Hán Trung Trương Lỗ đã đầu hàng Kinh Châu Lưu Kỳ, hiện giờ Hán Trung đã rơi vào tay Kinh Châu.
- Hừ! Trương Lỗ đúng là rác rưởi, thời gian ngắn như vậy mà đã đánh mất Hán Trung, nếu hắn đi mời ta sớm một chút nói không chừng có thể đuổi Kinh Châu ra khỏi Hán Trung rồi.
Mã Siêu lạnh lùng nói.
- Khởi bẩm thiếu tướng quân, bên ngoài có sử giả của Hán Trung cầu kiến.
- Để cho hắn vào.
Mã Siêu sửng sốt nói.
- Thiếu tướng quân, Hán Trung đã rơi vào tay Kinh Châu Lưu Kỳ, xem ra lần này chúng ta coi như là một chuyến tay không rồi.
Cách Mã Siêu không xa có một gã tuổi xấp xỉ thanh niên mở miệng nói, người này chính là Bàng Đức.
- Hừ, một chuyến tay không? Nếu một ngày mà Trương Lỗ không đưa tới lương thảo và đồ quân nhu đã hứa thì ngày đó ta còn không lui bình, ta muốn xem binh mã kinh Châu lợi hại như trong đồn đại hay không.
Mã Siêu hừ lạnh một tiếng, nếu bây giờ gã trở về mà không mượn được lương thảo sẽ có người nói gã không cứu viện kịp mới để cho Hán Trung thất thủ.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Diêm Phố và Dương Ngang dưới sự hướng dẫn của thám báo đi vào.
- Bái kiến thiếu tướng quân.
Hai người Diêm Phố khom người nói.
- Ngươi là người phương nào?
Mã Siêu không kiên nhẫn nhìn Diêm Phố nói.
- Tại hạ Diêm Phố phụng mệnh chủ công tới thương lượng với thiếu tướng quân.
- Hả? Chuyện gì? Lúc này Hán Trung đã rơi vào tay Kinh Châu, chẳng lẽ Lưu Kỳ phái ngươi tới hay sao?
Mã Siêu nói.
- Thiếu tướng quân quả nhiên đã biết, không sai, chính là tại hạ phụng mệnh Kinh Châu Mục Lưu Kỳ tới thương lượng chuyện quan trọng với thiếu tướng quân.
Diêm Phố nói.
- Có chuyện gì nói đi?
Mã Siêu kinh ngạc nhìn Diêm Phố nói.
- Ha ha, thiếu tướng quân đã vất vả đi tới Hán Trung, không ngờ việc của Hán Trung đã xong, tuy nhiên thiếu tướng quân đến Hán Trung là vì lương thảo và đồ quân nhu, chủ công nhà ta đã nói, nếu thiếu tướng quân có thể giúp ta bắt quận Thượng Dung, lương thảo và đồ quân nhu sẽ tăng thêm ba phần, không biết thiếu tướng quân nghĩ sao?
Diêm Phố chắp tay nói.
- Ta không cảm thấy thế nào cả? Lưu Kỳ là đánh thật hay đang tính toán để Lương Châu ta trở mặt với Tào Tháo, Kinh Châu ngươi có thể là ngư ông đắc lợi.
Mã Siêu lạnh lùng nói.
- Ha ha, thiếu tướng quân lo xa, không sai, thật sự thì chuyện này sẽ khiến Lương Châu trở mặt với Tào Tháo, nhưng phụ thân ngươi và Tào Tháo vẫn luôn như nước với lửa, lần trước phụ thân người tới Hứa Đô suýt nữa là bị Tào Tháo tru sát. Từ sau khi chủ công ta thu phục Hán Trung, Thượng Dung và những nơi khác có thể thu phục bất cứ lúc nào, sở dĩ giao chuyện này cho thiếu tướng quân là vì không muốn để thiếu tướng quân đi tay không chuyến này. Thiếu tướng quân không chỉ có thể trút giận cho phụ thân ngươi mà còn có thể phát triển thêm lương thảo và đồ quân nhu cho Lương Châu, kính xin thiếu tướng quân suy nghĩ kỹ.
Diêm Phó chắp tay nói.
- Thiếu tướng quân, chuyện này có lợi cho Lương Châu ta.
Bàng Đức chắp tay nói.
- Một khi chủ công nhà ngươi đã nói như vậy thì lương thảo và đồ quân nhu tăng năm phần.
Mã Siêu gật đầu nói, gã hiểu rõ Kinh Châu Hán Trung muốn thu phục Thượng Dung chỉ là chuyện trong nháy mắt, sở dĩ Kinh Châu làm như vậy là muốn giao hảo với Lương Châu mà thôi.
- Vậy thì tại hạ sẽ trở về bẩm báo với chủ công, thiếu tướng quân muốn chinh phạt Thượng Dung có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
Diêm Phố chắp tay nói.
Mã Siêu phất tay không tiễn mà để Bàng Đức đứng lên đưa tiễn
- Mã Siêu này không hề nóng tính giống như lời đồn.
Diêm Phố lắc đầu nói.
- Đúng vậy, ta còn tưởng hắn sẽ gây khó dễ cho tiên sinh, không ngờ hắn đã biết rõ chuyện Hán Trung, là trước kia chúng ta đã coi thường hắn.
Dương Ngang lắc đầu nói.
- Tốt lắm, chúng ta nhanh chóng trở về Nam Trịnh bẩm báo việc này với chủ công.
Diêm Phố gật đầu nói.
- Thiếu tướng quân, tăng thêm ba phần đã đủ cho Lương Châu ta sử dụng, vì sao phải tăng thêm năm phần?
Bàng Đức nhíu mày nói.
- Không có gì, ta chỉ muốn thử thái độ của Kinh Châu, không ngờ tăng thêm năm phần mà hắn cũng đồng ý, xem ra Kinh Châu thật sự không muốn trở mặt với Lương Châu ta.
Mã Siêu nói.
- Theo ta được biết, lần này Kinh Châu tấn công Hán Trung chia ra làm hai đường, một đường Lưu Kỳ đã chiếm được Hán Trung, còn binh mã của Gia Cát Lượng ở đường kia vẫn chưa có tin tức, xem gia binh mã của Gia Cát Lượng có vấn đề.
Bàng Đức tự lẩm bẩm một mình.
- Ồ, ngươi không nói ta cũng quên, hiện giờ hơn phân nửa binh mã của Tào Tháo đang giằng co với Viên Thiệu, nếu Kinh Châu muốn thu phục Thượng Dung thì quá dễ dàng, nhất định sẽ không chờ đến sau khi chiếm được Hán Trung mới nhớ tới việc này, nếu đoán không lầm thì có thể Ích Châu và Kinh Châu đã xảy ra vấn đề, hơn nữa rất có thể là do Tào Tháo đứng ở phía sau giở trò.
Mã Siêu cười nói.
- Thiếu tướng quân anh minh, tuy nhiên sau khi chúng ta tiến vào Hán Trung thì có thể tìm hiểu chuyện này dễ dàng.
Bàng Đức nói.
- Ngươi lập tức phái người đi tới Thượng Dung tìm hiểu tin tức, xem Tào Nhân ở Thượng Dung có phòng bị không.
Mã Siêu mở miệng.
……………………
- Bách Lao quan đã bị Cam tướng quân hạ?
Bên trong Kiếm Các, Triệu Vân vui mừng nói với binh lính Phi Long Vệ.
- Đúng vậy, Cam tướng quân đã phái người đưa tin là đang ở ngoài Kiếm Các, tướng quân nên sớm đón bọn họ, ta nghĩ sau khi Cam tướng quân xử lý xong chuyện ở Bách Lao quan sẽ mang binh tới đây viện trợ.
- Tốt lắm, ngươi lập tức cẩm thủ lệnh đi mở cửa.
Nói xong Triệu Vân lấy ra một thẻ tre đưa cho tiểu tướng, phần thẻ tre này là Triệu Vân đã chuẩn bị từ trước.
Chương 514- Vâng.
Thấy lính Phi Long Vệ rời khỏi, Triệu Vân xoay người đi vào phòng, nơi này chính là nơi giam Ngô Ý.
- Triệu tướng quân đến đây có chuyện gì?
Ngô Ý nhìn Triệu Vân nói.
- Đương nhiên là tương trợ Ngô tướng quân.
Triệu Vân nói.
- Có phải binh lính trong Kiếm Các đã phát hiện điều gì, ha ha, ta nghĩ Triệu tướng quân nhanh chóng đưa binh lính dưới trướng rời khỏi Kiếm Các, nói không chừng còn có thể bảo toàn thực lực.
Ngô Ý cười nói.
- Hừ! nếu không phải vì một vạn binh mã bên trong Kiếm Các này, Ngô tướng quân nghĩ một vạn ngươi fnafy còn có thể sống đến hôm nay?
Triệu Vân hừ lạnh nói.
- Vậy…
Ngô Ý chợt tỉnh ngộ, theo như lời Triệu Vân nói thì cho dù một vạn binh mã này có phòng bị nhưng cũng không thể ngăn cản được Phi Long Vệ đánh lén, nếu Phi Long Vệ hạ độc trong thức ăn nước uống thì sẽ tiêu diệt toàn bộ một vạn người này.
- Ta tới đây là hi vọng Ngô tướng quân viết một thủ lệnh, sau này Phi Long Vệ sẽ gác cửa chính Kiếm Các.
Triệu Vân nói.
- Viện quân Kinh Châu tới rồi?
Trong lòng Ngô Ý trầm xuống nói.
Triệu Vân chỉ cười mà không nói.
ên trong Bách Lao quan.
- Tướng quân, hiện tại Kiếm Các vẫn trong sự khống chế của Triệu tướng quân, Triệu tướng quân và Phi Long Vệ dã khống chế được cửa chính của Kiếm Các, chỉ chờ viện binh của tướng quân đến sẽ chiếm lĩnh Kiếm Các.
- Người trở về nói với Tử Long là viện vinh sẽ tới ngay.
Cam Ninh đứng lên nói, lúc này hắn đã hoàn toàn khống chế Bách Lao quan, cho dù mấy vạn đại quân đến tấn công cũng có thể duy trì được vài ngày.
- Vâng.
Tiễn Phi Long Vệ đi, Cam Ninh đến giáo trường, năm ngàn binh mã đã tập kết xong, lần này tới Kiếm Các Cam Ninh chỉ đưa theo năm ngàn binh mã, năm ngàn binh mã còn lại sẽ ở lại để trấn giữ Bách Lao quan đề phòng ngừa bị chặt đường lui.
Năm ngàn binh mã rời khỏi Bách Lao quan đi thẳng tới Kiếm Các, so với sự yên bình của Bách Lao quan thì Kiếm Các lại vô cùng căng thẳng, thành lầu vốn là nơi trọng yếu nhất của Kiếm Các, Phi Long Vệ chỉ dựa vào một đạo mệnh lệnh khiến binh lính Ích Châu giao nơi trọng yếu như vậy cho binh mã Kinh Châu, làm sao họ có thể bỏ qua.
Tuy tình thế rất căng thẳng nhưng hai bên cũng không làm to chuyện, một mặt là tin tức giữa Kiếm Các và Ích Châu đã bị cắt đứt, mặt khác Ngô Ý và Triệu Vân cũng không ra mặt, ai cũng không dám rat ay trước. Phi Long Vệ đã được Triệu Vân giao phó, cố gắng hết sức kéo dài thời gian nên cũng không động thủ.
- Không được, ta nghĩ tướng quân nhất định đã bị Triệu Vân giam lỏng rồi, nếu không sao nhiều ngày như vậy rồi mà không xuất hiện.
- Đúng vậy, lần trước khi gặp tướng quân ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, tướng quân là thống lĩnh ở đây, vì sao lai nghe theo Triệu Vân… Dường như tướng quân có gì đó khó nói?
- Luận bàn võ nghệ đâu cần phải lâu như vậy, thậm chí ngay cả phòng thủ cũng buông lỏng, từ trước tới giờ tướng quân không bao giờ như vậy.
…………….
Bên trong một doanh phòng của Kiếm Các, vài tên tiểu tướng tụ tập lại thương lượng chuyện gì đó, những tiểu tướng này vốn phụ trách trấn thủ thành lâu, lần này lại bị binh mã Kinh Châu cướp mất, làm sao có thể ở yên.
Quân coi giữ của Kiếm Các cũng không phải là chắc như thép nhưng nếu bị tước đi việc đương nhiên sẽ bị người khác chê cười, chuyện này vốn cũng không có gì, tuy nhiên lại bị người ngoài như Kinh Châu đoạt đi thì không còn gì để nói.
- Được rồi, những binh lính Kinh Châu này chỉ trấn thủ ba ngày mà thôi, các ngươi cứ ở đây là được.
Thấy mọi người nhìn về phía mình, tiểu tướng mở miệng nói tiếp:
- Các ngươi có biết vì sao tướng quân để binh mã Kinh Châu trấn thủ trành?
- Ngươi biết?
- Sở dĩ binh mã Kinh Châu mượn đường đến tận đây chẳng qua là vì để tấn công Hán Trung, ta nghĩ bọn họ vài ngày nữa sẽ tấn công Hán Trung, các ngươi không phải là không biết Hán Trung Trương Lỗ, tính tình hung hãn, những người này đi có thể sẽ không còn đường sống trở về.
Tiểu tướng lắc đầu nói.
- Thì ra là thế, những người này quả thực quá to gan, ba ngàn người mà muốn đánh lén Trương Lỗ, thật sự không biết lượng sức.
- Ích Châu ta xuất mấy vạn binh mã cũng không thể đánh hạ được Hán Trung, Không ngờ Kinh Châu chỉ dựa vào ba ngàn người mà muốn tấn công Hán Trung, khác gì tìm lấy cái chết?
- Ta nghe nói lần này Kinh Châu phái ba vạn binh mã mượi đường Ích Châu ta, sao lại chỉ có ba ngàn người?
…………….
Nhìn thấy mọi người nghị luận, tiểu tướng mới thở phào nhẹ nõm, người tiểu tướng này chính là Phi Long Vệ giả trang đến đây để trấn an binh mã Ích Châu, cố gắng kéo dài thời gian cho Phi Long Vệ.
- Tướng quân, đã không sao rồi, hiện tại những binh mã bị chúng ta đổi đi đã không còn địch ý với chúng ta nữa.
Một khắc sau Phi Long Vệ trở lại bên cạnh Triệu Vân nói.
- Như vậy cũng tốt, có tin tức gì của quân sư không?
- Không có, chúng ta và quân sư đã ba ngày chưa có tin tức truyền lại.
Trong lòng Triệu Vân cảm thấy nặng nề, từ sau khi rời đại quân đi, hầu như mỗi ngày Gia Cát Lượng đều phái người liên hệ tới đây, ba ngày không có tin gì rất có thể đại quân Gia Cát Lượng đã xảy ra chuyện. Ở Ích Châu, binh mã Kinh Châu đang ở thế yếu.
- Lập tức phái người đi tìm hiểu tin tức của đại quân, mặt khác chặt chẽ chú ý mệnh lệnh của Ích Châu Lưu Chương, có tin tức gì lập tức báo cho ta biết.
- Vâng.
Nhìn lính Phi Long Vệ rời khỏi, trong lòng Triệu Vân cảm thấy bất an, dường như Ích Châu cũng không đơn giản như bề ngoài của nó.
……………………………
Triệu Vân cũng không biết rằng lúc này đại quân của Gia Cát Lượng đích thực là gặp phiền phức, dưới sự tương trợ của Lý Khôi Gia Cát Lượng đã thành công khi dùng thuật che mắt thám báo của Ích Châu, biến mất khỏi tầm mắt của thám báo Ích Châu.
Đại quân Gia Cát Lượng biến mất trong vài ngày, vì vậy toàn bô Ích Châu đều sốt sắng, Thành Đô Lưu Chương hạ lệnh tìm kiếm binh mã Kinh Châu, đồng thời nghiêm lệnh sau khi tìm thấy đại quân Gia Cát Lượng thì nhất định phải coi chừng đại quân Gia Cát Lượng.
Ai cũng không ngờ sự việc lại tiến triển đến bước này, ngay cả Trần Quần vẫn luôn ngăn cản Lưu Chương không cho binh mã Kinh Châu tiến vào Ích Châu lúc này cũng hối hận vì đã nhúng tay vào việc này, Tào Tháo trước khi xuất binh đã nghiêm lênh không cho Thượng Dung xung đột với Kinh Châu, hắn làm như vậy nếu thành công thì còn được, nhưng nếu thất bại rất có thể khiến cho Tào Tháo càng bị động hơn.
Đến lúc đó hắn có thể bị xem là hình nhân thế mạng, ném ra để làm tiêu cơn giận của Kinh Châu. Có điều lúc này Trần Quần đã không còn đường lui, sau khi binh mã Kinh Châu biến mất, Trần Quần đang ẩn thân ở Thành Đô lại lén lút gặp Lưu Chương một lần nữa, lần này hắn vẫn khuyên Lưu Chương trục xuất binh mã Kinh Châu ra khỏi Ích Châu, mà Lưu Chương cũng đang vì chuyện binh mã Kinh Châu biến mất mà giận giữ, dứi sự ly gián của Trần Quần, đương nhiên Lưu Chương đồng ý với kiến nghị của Trần Quần.
Lưu Chương giận quá liền lệnh cho Trương Nhậm làm đại tướng dẫn đầu ba vạn binh mã tới Kiếm Các chặn đường đi của binh mã Kinh Châu. Khi đám người Trương Tùng nhận được tin thì mệnh lệnh của Lưu Chương đã được truyền ra, mặc dù Lưu Chương cũng cảm giác đạo mệnh lệnh này của mình hơi lỗ mãng nhưng hắn cũng không thu hồi mệnh lệnh mà từ từ đợ sự tình phát triển.
Chương 515Đại quân của Gia Cát Lượng cũng không biết chuyện xảy ra ở Ích Châu, khi đại quân Gia Cát Lượng chạy tới quận Tử Đồng đã bị binh mã Ích Châu phát hiện vì vậy Ích Châu đại tướng Trương Nhậm cũng chạy tới đây, lúc này Trương Nhậm triệu tập binh mã vùng phụ cận sát nhập lại thành mấy vạn binh mã vây nhốt đại quân Gia Cát Lương ở quận Tử Đồng.
- Quân sư, rõ ràng Ích Châu muốn khai chiến với Kinh Châu ta, Lưu Chương đã hạ lệnh đuổi ta ra khỏi Ích Châu.
Trong đại trướng Hoàng Trung nhìn Gia Cát Lượng nói, lúc này trong lòng hắn cực kỳ tức giận, mình đã trốn mấy ngày nay mà vẫn không trốn thoát khỏi sự quấy rầy của binh mã Ích Châu, lúc này bọn họ bị vây ở chỗ này, ngay cả tin tức cũng không thể truyền đi.
- Hoàng tướng quân an tâm chớ vội, lúc này Trương Nhậm cũng không dám khinh động, ta nghĩ hắn sẽ xin chỉ thị của Lưu Chương, nếu hắn thật sự hạ lệnh xuất binh vậy có nghĩa là khai chiến với Kinh Châu ta, ta nghĩ Trương Nhậm không dám lớn mật như vậy.
Lý Khôi lắc đầu nói.
- Nếu là người khác thì không cần lo lắng Ích Châu sẽ tấn công trước nhưng người này là Trương Nhậm thì lại khác, người này thuộc lòng binh pháp am hiểu đạo dụng binh, nếu hắn phát hiện ra sơ suất gì của quân ta sẽ xuất binh đánh tan quân ta sau đó trục xuất ta ra khỏi Ích Châu. Đến lúc đó chuyện đã rồi, cho dù Lưu Chương cũng không thể nói gì được. Mà lúc này Kinh Châu ta đang giao chiến với Hán Trung, không thể đủ thực lực để khai chiến với Ích Châu.
Gia Cát Lượng trầm ngâm nói. Lúc này trong lòng Gia Cát Lượng cũng rất kinh sợ, nếu không phải là không biết tình hình của Hán Trung thì y đã hạ lệnh tấn công binh mã Ích Châu, Lưu Chương đã nhiều lần vô lễ với Kinh Châu, chọc giận đến y.
- Chặt chẽ chú ý tình huống đại quân của Trương Nhậm, nếu có thể liền phái người tìm hiểu tin tức của Kiếm Các.
Gia Cát Lượng suy nghĩ một chút nói.
- Vâng.
Hoàng Trung, Lý Khôi khom người nói.
- Mặt khác, đại quân lúc nào cũng phải đề phòng, thay nhau nghỉ ngơi chuẩn bị khai chiến với Ích Châu.
Gia Cát Lượng hung ác nói.
Trong lòng hai người Hoàng Trung đều căng thẳng, lập tức khom mình thi lễ rồi bước nhanh ra ngoài chuẩn bị.
- Hi vọng chủ công có thể thuận lợi bình định Hán Trung.
Gia Cát Lượng thở dài nói, lúc này đại quân đã bị binh mã Ích Châu vây khốn không thể thoát thân ra được, y đã chuẩn bị khai chiến với Ích Châu. Mặc dù Trương Nhậm có mấy vạn đại quân nhưng những binh mã này đều là binh mã từ các quận do Trương Nhậm chắp vá lại, thậm chí y còn muốn một lần triệt để đánh tan mấy vạn đại quân này của Trương Nhậm, đánh Ích Châu bị thương nặng sau đó đánh chiếm các nơi khác của Ích Châu.
- Lưu Chương?
Gia Cát Lượng cười lạnh, Gia Cát Lượng đã hoàn toàn hiểu rõ Lưu Chương, Lưu Chương chính là một người ngu xuẩn không ai bằng
……………………
- Binh mã Kinh Châu có phái người tới đây không?
Tại một chỗ đất bằng phẳng cách đại quân của Gia Cát Lượng không xa, có rất nhiều lều trại được dựng ở đây, trong số rất nhiều lều lớn thì có một lều trại lộng lẫy chính là lều trại của Ích Châu Đại Tướng Trương Nhậm.
- Không có, sau khi bị bao vây thì binh mã Kinh Châu vẫn án binh bất động, hiện tại bọn họ hạ trại giữa đường bố trí phòng ngự, có lẽ là không có ý định rút lui.
- Hừ! Rốt cuộc binh mã Kinh Châu sống chết tới cùng, có điều đừng tưởng ta không tiến công bất ngờ, Lưu Kỳ đang bị nhốt ở Hán Trung, nếu như binh mã Kinh Châu bị đánh tan thì Kinh Châu có thể làm gì được?
Trương Nhậm cười lạnh nói.
- Mấy ngày nay có thám báo nào trốn thoát không?
Trương Nhậm nói.
- Không có, sau khi có vài tên thám báo bị bắt thì Kinh Châu không phái thám báo đi nữa.
- Ngươi đi đi, chặt chẽ chú ý động tĩnh của binh mã Kinh Châu, nếu bọn họ dám phá vậy thì lập tức tiêu diệt.
Trương Nhậm phất tay nói.
- Vâng.
Sai khi tiểu tướng rời khỏi Trương Nhậm với quay đầu nhìn về bức bản đồ ở phía sau, bức bản đồ này rất lớn, những núi non sông ngòi đều bị đánh dấu rõ ràng, thậm chí ngày cả núi nhấp nhô cũng được đánh dấu rõ ràng.
- Rốt cuộc làm thế nào mà binh mã Kinh Châu lại biết con đường này, nếu không phải là người quen thuộc Ích Châu thì không thể nào lại biết địa hình tỉ mỉ như vậy, từ chỗ này đi ra chính là vị trí của đại quân Kinh Châu, trong đại quân Kinh Châu tất nhiên có người quen thuộc dịa hình của Ích Châu, là ai chứ?
Trương Nhậm cau mày tự nhủ.
- Tướng quân, đã tìm hiểu rõ, mấy ngày trước trong đại quân Kinh Châu mới có một giám quân, người giám quân này là Lý Khôi.
- Lý Khôi?
Trương Nhậm trầm ngâm không nói, gã chưa từng nghe nói qua về người này, những người đọc sách trong địa phận của Ích Châu vã đã từng nghe nói vì sao không có ấn tượng người có tên Lý Khôi này?
- Tướng quân, Lý Khôi vốn là một tiểu quan một huyện trong quận Ba Tây của Ích Châu, là chức quan thấp nhất, lần trước lúc đại quân Kinh Châu đi qua quận Ba Tây cso người nhìn thấy hắn tới nương tựa vào đại quân Kinh Châu.
- Xem ra chính là hắn.
Trương Nhậm gật đầu nói:
- Ngươi lập tức phái người tới quận Ba Tây tìm hiểu về người tên Lý Khôi này.
- Vâng.
- Không thể kéo dài thêm được nữa, thời gian càng dài thì càng phát sinh nhiều chuyện, không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Trương Nhậm nắm tay nói.
- Tướng quân, trước mặt chính là Kiếm Các, Triệu tướng quân đã khống chế cửa chính của Kiếm Các, chỉ đợi đến ban đêm ít người là có thể mở cửa cho chúng ta vào.
Trên một sườn núi các Kiếm Các không xa, Cam Ninh mang theo hơn mười tên tiểu tướng nhìn về phía Kiếm Các.
- Ừ.
Cam Ninh gật đầu nhìn về phía Kiếm Các, chỉ thấy xung quanh Kiếm Các đều là vách vúi vách đá thẳng đứng, giữa những vách đá này có một con đường dẫn đến Kiếm Các, nhìn từ xa Kiếm Các cực kỳ to lớn, địa hình bốn phía nhìn rất hung hiểm.
- Mệnh lệnh đại quân ẩn náu, các ngươi phái người đi tới Kiếm Các đem tin tức của ta báo cho Triệu tướng quân biết.
Cam Ninh quay đàu nói với mấy người.
- Vâng.
Tiểu tướng khom mình thi lễ rồi nhanh chóng bỏ đi.
- Các ngươi phân tán ra để che giấu hành tung của đại quân, không được để binh mã Ích Châu bên trong Kiếm Các phát hiện ra hành tung của đại quân.
Cam Ninh quay đầu nhìn về phía mấy người nói.
- Vâng.
Đợi cho mọi người rời khỏi, Cam Ninh mới mang theo vài tên thân binh trở về đại doanh. Vừa về tới đại doanh, Cam Ninh hạ lệnh cho binh lính ăn lương khô đơn giản và nghỉ ngơi ngay tại chỗ, để ban đêm có thể tiến vào bên trong Kiếm Các.
………………
- Tướng quân, đại quân của Cam tướng quân đã tới ngoài thành Kiếm Các, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào Kiếm Các.
Bên trong Kiếm Các, trong phòng của Phi Long Vệ, một gã lính Phi Long Vệ bẩm báo tình hình với Triệu Vân.
- Nhanh vậy sao? Tổng cộng có bao nhiêu binh mã?
Triệu Vân âm thầm kinh hãi, mới có mấy ngày mà Cam Ninh đã đem theo binh mã từ Trăm Lao Quan tới đây.
- Tổng cộng năm ngàn binh mã do Cam tướng quân tự mình chỉ huy.
- Ta biết rồi, ngươi nói cho Cam tướng quân biết, tối nay giờ tý cửa của Kiếm Các sẽ mở ra, đến lúc đó để hắn nhanh chóng vào Kiếm Các, trấn áp quân coi giữ Kiếm Các.
Chương 516- Vâng.
Đợi sau khi tiểu tướng ra ngoài, Triệu Vân nhìn một binh lính bên cạnh nói:
- Tối nay cho thuốc mê vào cơm canh của đại quân, cố gắng làm càng nhiều binh mã Ích Châu mất đi sức chống cự.
- Vâng.
- Truyền lệnh xuống, ban đêm đại quân rời khỏi Kiếm Các.
Triệu Vân lại mở miệng nói.
- Triệu tướng quân quả nhiên là giỏi tính toán?
Triệu Vân vừa nói xong, Ngô Ý từ bên ngoài vào cười gượng nói.
- Ngô tướng quân đã nghe thấy thì tại hạ cũng không nhiều lời, tối này đại quân Kinh Châu ta sẽ tới Kiếm Các, chiếm cứ Kiếm Các, kính xin Ngô tướng quân sũy nghĩ kĩ lời của tại hạ. Hơn nữa chủ công nhà ta đã từng nói rằng đánh chiếm Hán Trung không phải là mục đích cuối cùng, Ích Châu sớm muộn gì cũng là của Kinh Châu, Ngô tướng quân không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho gia tộc Ngô thị, mấy ngày này tại hạ cũng hiểu đại khái tình hình của Ích Châu, mặc dù gia tộc Ngô thị là đại tộc của Ích Châu nhưng lại bị khốn ở Ích Châu, hơn nữa cũng không có không gian phát triển, nếu gia tộc Ngô thị nương nhờ vào chủ công nhà ta, thế lực sẽ phát triển như thế nào cũng không cần tại hạ nói nữa chứ?
Triệu Vân lắc đầu nói.
Ngô Ý chỉ cười gượng không nói gì, cho dù y có lòng muốn đầu hàng nhưng gia tộc Ngô thị cũng không phải một mình y có thể định đoạt được.
- Chưa nói đến sự việc của gia tộc Ngô Thị, nhưng một vạn binh mã trong Kiếm Các, chẳng lẽ Ngô tướng quân trơ mắt nhìn bọn họ phản kháng tới cùng?
Triệu Vân cười nói.
Nhìn Ngô Ý trầm mặc không nói, Triệu Vân đứng lên không nói:
- Có cứu bọn họ hay không là do một ý nghĩ của Ngô tướng quân, tướng quân nên suy nghĩ thật kỹ, giờ tý tối nay đại quân Kinh Châu sẽ tiến vào Kiếm Các, tất cả binh lính chống cự sẽ bị chém giết tại chỗ, hi vọng tướng quân sẽ suy nghĩ kỹ.
- Giờ tý đã đến, các ngươi theo ta tiến vào Kiếm Các.
Cam Ninh nhìn trời rồi nói với mọi người ở phía sau, nói xong đi trước tiến vào Kiếm Các.
Đồng thời phía trên Kiếm Các, Triệu Vân cũng quay đầu nói với binh lính:
- Mở cửa!
- Ầm!
Tiếng xích sắt chuyển động vang lên, cửa chính nặng nề của Kiếm Các từ từ được mở ra, Ngô Ý đứng phía sau Triệu Vân nhìn cửa chính của Kiếm Các từ từ mở ra, vẻ mặt phức tạp.
Ầm! Khi cửa chính được mở rộng, xung quanh cửa chính cũng xuất hiện vô số cây đuốc sáng, dưới ánh đuốc là những binh lính Kinh Châu thân mặc khôi giáp đứng ngang nhiên.
Người cầm đầu tay cầm đan kích, ngẩng đầu nhìn lên thành, sau đó ra lệnh cho năm ngàn binh lính Kinh Châu tràn vào Kiếm Các.
- Ai đó?
Binh lính tuần tra Kiếm Các phát hiện ra binh lính Kinh Châu tiến vào Kiếm Các đầu tiên.
- Phập.
Cam Ninh xông lên, binh lính tuần tra chưa kịp lên tiếng đã bị Cam Ninh chém chết:
- Người nào phản kháng sẽ bị chém ngay tại chỗ.
Theo tiếng hét to của Cam Ninh, tiếng hô chém giết bên trong Kiếm Các cũng bắt đầu vang lên, ngoại trừ những binh lính Ích Châu còn đang mê ngủ thì mấy ngàn binh lính Ích Châu đang thủ vệ bốn phía khi phát hiện tìn hình cũng lao đến.
- Giết!
Cam Ninh chỉ huy binh lính Kinh Châu vọt vào Kiếm Các, đại quân chia làm mấy đối phóng về những phương hướng khác nhau, chỉ một lát sau đã chém chết binh lính Ích Châu thủ thành Kiếm Các.
- Ngô tướng quân, ngươi cảm thấy thế nào?
Hai ngàn Phi Long Vệ không tham dự giao chiến mà chỉ gác trên thành lâu phòng ngừa binh lính Ích Châu tấn công từ trên cao xuống.
Ngô Ý nhìn cảnh chém giết dưới thành không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào đơn kích đang chém người giống như làm thịt dê, Cam Ninh vọt vào chếm giết binh mã Ích Châu, mỗi một lần tấn công đều có vài binh lính Ích Châu bị thương hoặc bị giết tại chỗ.
Một lát sau, không có một binh lính Ích Châu nào dám tới gần Cam Ninh, một mình Cam Ninh đã trấn áp toàn bộ khí thế của binh lính Ích Châu tại Kiếm Các.
Mà mấy đường khác của binh lính Kinh Châu, tuy không được Cam Ninh tự mình chỉ huy nhưng khí thế như chẻ tre, đánh áp binh lính Kinh Châu, dưới sự tấn công của binh mã Kinh Châu, mấy ngàn binh lính Ích Châu căn bản không có sức phản kháng.
Ngô Ý thở dài nhìn tình hình bên trong Kiếm Các, y biết trận này không có bất kỳ cơ hội nào để lật ngược tình thế, chưa nói tới mấy ngàn binh mã Ích Châu không ngăn cản được năm ngàn binh mã Kinh Châu, mà chỉ nhìn hai ngàn Phi Long Vệ đứng phía sau mình còn chưa ra tay đã biết được sự chênh lệch nó lớn thế nào.
- Triệu tướng quân hãy để vị tướng quân này chờ một lát, tại hạ sẽ khuyên binh lính Ích Châu đầu hàng.
Ngô Ý cười gượng nói.
- Vậy tại hạ đa tạ.
Triệu Vân chắp tay rồi báo cho binh lính Phi Long Vệ phía sau.
Tùng tùng tùng...
Tiếng trống trận vang lên dồn dập khiến cho những binh lính đang giao chiến ngẩn ra, binh lính Kinh Châu nhanh chóng tập kết giống như đã giao hẹn từ trước, chỉ mười mấy hơi thở đã tập kết phía sau Cam Ninh. Ngô Ý đang ở trên cổng thành thấy vậy, trong lòng âm thầm thở dài, huấn luyện như vậy binh mã Ích Châu không thể so sánh được.
- Bỏ vũ khí xuống.
Ngô Ý tới trước mặt binh lính Ích Châu bỏ binh khí xuống đầu tiên.
- Tướng quân.
Mấy ngàn binh lính Ích Châu đều kinh ngạc kêu lên, khi nhìn thấy Ngô Ý tiến đến bọn họ còn nghĩ Ngô Ý có thể xoay chuyển tình thế, không ngờ Ngô Ý bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
- Bỏ vũ khí xuống.
Ngô Ý trầm giọng nói.
Triệu Vân đang đứng trên cổng thành thấy vậy cũng vung tay lên. Mấy trăm tên Phi Long Vệ đưa gia mấy chục giá cung nỏ, còn có mấy trăm binh lính Phi Long Vệ cầm cung kéo, tiếng động vang lên.
- Tướng quân.
Lại có mấy tên tiểu tướng kinh ngạc kêu lên, nhìn Ngô Ý với vẻ mặt không thể tin.
Ngô Ý không nói gì, ngẩng đầu nhìn lên cổng thành, hơn mười kiện cung nỏ và mấy trăm cung tiễn dưới ánh lửa phát ra những tia sáng lạnh lẽo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn chết mấy ngàn binh lính Ích Châu.
Nhìn theo ánh mắt của Ngô Ý, mọi người đều nhìn lên cổng thành, chỉ thấy Triệu Vân toàn thân mặc khôi giáp màu trắng, tay cầm trường thương được chiếu sáng rạng rỡ, nhìn giống như một chiến thần hạ thế.
Nhìn thấy Triệu Vân, tất cả mọi người đều biến sắc, lập tức nghĩ tới các khả năng, lúc này mọi người mới hiểu hóa ra chính người này đã mở cửa cho những người kia tiến vào Kiếm Các. Cũng người này đã nhốt Ngô Ý, âm thầm hạ lệnh điều động quân coi giữ Kiếm Các.
Cạch, keng..
Một tiếng động vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy một tên tiểu tướng buông bỏ vũ khí trong tay, đi tới phía sau Ngô Ý.
Cạch, keng…Cạch, keng..
Lại hai tiếng động nữa vang lên, tiếng binh khí rơi trên mặt đất rơi vào trong tai mọi người nghe chói tai kỳ lạ, đang lúc mọi người chú ý lại có hai tên tiểu tướng cúi đầu đi tới phía sau của Ngô Ý.
Khi hai gã tiểu tướng này đứng ra đầu hàng, trong lòng mọi người bắt đầu nguội lạnh. Qủa nhiên chỉ một lát sau lại có vài tên binh lính đi ra, thời gian trôi qua lại càng có nhiều binh lính đi ra, chỉ sau nửa canh giờ chỉ còn lại vài trăm tên binh lính vẫn cứ kiên cường chiến đấu.
Mấy trăm cung tiễn, hơn mười kiện cung lắc về phía này, mà phía trước lại có mấy ngàn tên mặc áo giáp, tay cầm binh khí lạnh lùng nhìn chăm chú, lúc này mấy trăm tên binh lính Ích Châu mặt mày tái nhợt, tinh thần dao động.
Chương 517- Vỏ binh khí xuống.
Ngô Ý biến sắc nhìn mấy trăm binh lính này mở miệng lần nữa.
Cạch, keng…
Cạch, keng…
………..
Những tiếng động vang lên không dứt, trong nháy mắt mấy trăm binh lính đã buông bỏ binh khí trong tay, sau đó hai mắt vô thần im lặng không nói.
- Triệu tướng quân, hiện tại chúng ta cũng đã đầu hàng, không biết Triệu tướng quân sẽ xử trí chúng ta như thế nào?
Ngô Ý quay đầu nhìn về phía Triệu Vân đang đứng trên cổng thành nói.
- Ngô tướng quân yên tâm, Kinh Châu ta không giết người đầu hàng! Về phần xử trí những người này như thế nào, còn cần phải bẩm báo chủ công mới có quyết định.
Triệu Vân lệnh cho binh lính bỏ cung nỏ, đi xuống dưới thành nói.
- Áp tải bọn họ xuống doanh trại, tách ra trông coi.
Triệu Vân nhìn về phía Cam Ninh, thấy Cam Ninh gật đầu, mới mở miệng nói.
Thấy Triệu Vân nói vậy, Ngô Ý mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Cam Ninh.
- Triệu tướng quân!
- Cam tướng quân!
Hai người tiến lên chắp tay nói.
- Không biết tình hình Hán Trung thế nào rồi!
Vào trong quân doanh Triệu Vân liền mở miệng nói.
- Tử Long yên tâm, Hán Trung mọi việc đều thuận lợi, chủ công dã ổn định được cục diện, mặc dù binh mã của quân sư không tới cũng có thể đánh hạ Hán Trung.
Cam Ninh nói.
- Vậy là tốt rồi, Hưng Bá tới đúng lúc lắm, ngày mai ta sẽ dẫn binh mã chạy về Ích Châu tiếp ứng quân sư, ta và quân sư đã mấy ngày không thể liên hệ được, khả năng quân sư đã xảy ra chuyện?
Triệu Vân nghiêm trọng nói.
- Cái gì? Vài ngày không có tin tức, chẳng lẽ Ích Châu động thủ với binh mã Kinh Châu ta?
Cam Ninh biến sắc nói.
- Không biết, tuy nhiên Lưu Chương đã hạ lệnh đuổi binh mã Kinh Châu ta ra khỏi Ích Châu, nói không chừng sẽ thật sự động thủ.
Triệu Vân lắc đầu nói.
- Tướng quân.
Đúng lúc này có một tiếng thét kinh hãi truyền vào, sau dó tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Cam Ninh, Triệu Vân nhìn nhau rồi đột nhiên đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa…
Chỉ nhìn thấy một binh sĩ Phi Long Vệ cả người đều là máu bước nhanh đi vào, bước chân hỗn loạn lộn xộn, giống như tùy lúc đều có thể ngã xuống.
- Chẳng lẽ trong Kiếm Các xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng Triệu Vân cả kinh, binh lính Phi Long Vệ này hiển nhiên là vừa trải qua một cuộc giao chiến kịch liệt.
- Tướng quân, Ích Châu có biến!
Một câu khiến Triệu Vân và Cam Ninh sắc mặt đột biến, ba vạn binh mã của Kinh Châu vẫn còn ở Ích Châu, Phi Long Vệ này nói chính là đại quân của Gia Cát Lượng.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Triệu Vân đem binh lính Phi Long Vệ dìu đến trên ghế ngồi, mở miệng hỏi.
- Tướng quân, ngay sau khi tướng quân đem binh mã rời đi, quân sư đột nhiên bổ nhiệm một vị giám quân.
Binh sĩ Phi Long Vệ thở gấp nói.
- Giám quân?
Trong lòng Triệu Vân vừa động, chức vị Giám quân trong quân đội quyền lực không thấp, lập tức bổ nhiệm một người làm giám quân tất nhiên là có điều kì lạ.
- Dưới sự dẫn dắt của vị giám quân này, đại quân thành công tránh đi tai mắt của Ích Châu, không bao lâu thì liền chạy đến Quận Tử Đồng.
- Thì ra là thế.
Triệu Vân nhẹ nhàng thở ra, Gia Cát Lượng bổ nhiệm chức vị giám quân có lẽ là vì cho hắn yên tâm dẫn dường đi, Quận Tử Đồng cách đó không xa, trong khoảng đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Sau đó thì sao?
- Biết được đại quân quận Tử Đồng bị Ích Châu phát hiện, nhưng mà Lưu Chương ở Ích Châu kia sau khi đại quân biến mất liền hạ lệnh tìm kiếm chúng ta, hon nữa bổ nhiệm Trương Nhậm làm đại tướng, thống lĩnh ba vạn quân đến Kiếm Các chuẩn bị ngăn chặn chúng ta, đại quân đến quận Tử Đồng liền đụng phải đại quân Trương Nhậm, Trương Nhậm kia không nói hai lời liền mệnh lệnh đại quân bao vây quân ta, sau đó điều thêm mấy vạn binh mã đem bốn phía của đại quân đều chặn lại, những trinh sát quân sư mấy ngày trước phái đi đều bị chặn lại dưới trướng của Trương Nhậm rồi.
Binh sĩ Phi Long Vệ ho khan vài tiếng, mang theo từng vệt máu.
- Quân sư hiện tại ra sao?
Triệu Vân sắc mặt âm trầm, tình thế Ích Châu so với hắn tưởng tượng còn tệ hơn, Lưu Chương Ích Châu này cư nhiên cũng dám trở mặt.
- Quân sư lệnh thuộc hạ xông ra ngoài vì xem tướng quân có khống chế Kiếm Các trong tay hay không, ngoài ra muốn biết tình huống của Hán Trung. Nếu như tình huống các nơi của Hán Trung quá không xong, quân sư sẽ ẩn nhẫn nghĩ cách kéo dài thời gian, nếu như đại thế Hán Trung đã định, quân sư sẽ đem binh mã đột phá vòng vây, chính thức khai chiến với Ích Châu.
- Khai chiến?
Triệu Vân nhíu nhíu mày nói, mặc dù hắn biết tình thế Hán Trung đối với Kinh Châu có lợi, nhưng cũng không tán thành hiện tại khai chiến với Ích Châu.
- Quân sư nói Trương Nhậm kia cực kì khó đối phó, tám phần là đã động sát tâm đối với Kinh Châu ta, có thể bao vây đại quân bất cứ lúc nào, hiện giờ đại quân đã toàn diện đề phòng bất cứ lúc nào chuẩn bị khai chiến.
Binh sĩ Phi Long Vệ cười khổ một tiếng nói.
- Trương Nhậm kia không ngờ lại to gan như thế.
Triệu Vân lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, Trương Nhậm kia hiện tại dưới trướng ít nhất cũng có năm vạn binh mã, lại đem quân ta bao vây, nếu như cưỡng ép tiến công, nói không chừng tạo thành uy hiếp đối với quân sư. Mà quân sư cũng nghĩ nhân cơ hội thế lực Ích Châu suy yếu, vì tương lai chủ công tấn công Ích Châu chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là không yên tâm tình huống các nơi của Hán Trung, cho nên mới lệnh thuộc hạ đến trước xem xét tình huống.
- Việc này ta đã biết, ngươi lưu lại vị trí quân sư của đại quân, ta sẽ phái người khác đi liên hệ với quân sư, ngươi trước tiên lui xuống nghỉ ngơi đi.
Triệu Vân phất tay, lệnh binh sĩ Phi Long Vệ đem hắn đi xuống nghỉ ngơi.
- Hưng Bá, việc này ngươi xem thế nào?
Triệu Vân nhìn Cam Ninh nói.
- Quân sư tuy ta không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết ánh mắt quân sư tinh tế, nếu quân sư đã nói Trương Nhậm này có ý đồ động thủ với đại quân Kinh Châu, vậy thì có lẽ là thật, vì kế hoạch hôm nay nên nghĩ cách trợ giúp quân sư mới đúng. Tuy quân sư có biện pháp xông ra ngoài, nhưng nhiều thêm một phần lực lượng tự nhiên sẽ thêm một phần nắm chắc.
Cam Ninh nói.
- Hưng Bá nói không sai, ta chuẩn bị thống lĩnh Phi Long Vệ tiến đến tiếp ứng với quân sư, Kiếm Các này liền làm phiền Hưng Bá trấn thủ vậy.
Triệu Vân chắp tay nói.
- Tử Long cứ việc đi, ta sẽ đem việc này bẩm báo với chủ công, xem chủ công có biện pháp khác hay không.
Cam Ninh nói, hắn tuy cũng thống lĩnh năm ngàn binh mã, nhưng không rút được binh lực giúp đỡ Triệu Vân.
- Ừ.
Triệu Vân gật gật đầu, cũng không lưu lại thêm, lúc này đứng dậy hướng bên ngoài cửa mà đi.
Không bao lâu, tiếng trống dồn dập vang lên, Phi Long Vệ làm cho một binh lính đang bận rộn buông sự việc trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến giáo trường.
Một khắc đồng hồ sau, Triệu Vân dẫn theo hai ngàn Phi Long Vệ ra khỏi Kiếm Các, hướng quận Tử Đồng mà đi. Phía sau, Cam Ninh mệnh lệnh cho binh mã Kinh Châu tiếp nhận Kiếm Các, chỉ huy binh sĩ phòng vệ.
- Hiếu Trực, hiện giờ Châu Mục đại nhân muốn trở mặt với Kinh Châu, lần này có thể là phiền toái to rồi.
Chương 518Trong thành Thành Đô, Trương Tùng gấp gáp nói với Pháp Chính.
Nhìn Trương Tùng từ trước tới nay đều trấn định thong dong, lại vì việc của Kinh Châu mà biến thành vội vàng như thế, trong lòng Pháp Chính cười khổ liên tục, Lưu Kỳ Kinh Châu kia cũng không biết là nhân vật như thế nào, cư nhiên khiến bạn tốt của chính mình gấp gáp như thế, lắc lắc đầu nói:
- Có phiền toái cũng là Kinh Châu kia, ngươi đến cùng là gấp cái gì?
- Hiếu Trực!
Trương Tùng trừng mắt nhìn Pháp Chính.
- Được rồi, chuyện này cũng đã phát sinh rồi, ai cũng không thể ngăn cản. Ngươi không phải nói Gia Cát Lượng kia có tài làm thiên địa kinh ngạc quỷ thần khiếp sợ sao? Nếu như ngay cả cửa này đều không qua được, vậy thì tài năng của hắn cũng chẳng phải là thổi phồng quá mức sao?
Pháp Chính lắc đầu nói.
- Ha! Ngươi không nói ta cũng thật đã quên, thống lĩnh đại quân Kinh Châu lần này lại là Gia Cát Khổng Minh, Trương Nhậm này tuy có chút bản lĩnh, nhưng cũng không qua được Khổng Minh, chính là không biết được tình huống các nơi Hán Trung ra sao?
Trương Tùng thở ra một hơi nói.
- Ồ, ngươi đối với Gia Cát Khổng Minh kia tin tưởng như thế, theo như lời ngươi nói, Gia Cát Khổng Minh cũng chỉ vừa vặn là thống lĩnh binh mã mà thôi, làm sao có thể vượt qua được Trương Nhậm đại tướng thân kinh bách chiến kia chứ?
Pháp Chính kinh ngạc nhìn Trương Tùng nói.
- Ngươi chưa từng gặp hắn, không thể biết được bản lĩnh của hắn, nhưng ta lại tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của hắn, ngay cả người như Tuân Văn Nhược cũng bị thua thiệt ở trong tay của hắn. Hơn nữa lần trước đại quân Giang Đông tấn công Giang Hạ, thế nhưng nhờ kế hoạch trong tay hắn dẫn đến Giang Đông thất bại, hơn nữa khiến đại quân Giang Đông bị tổn thất nặng nề.
Trương Tùng cười cười nói.
- Nếu đã như thế, Kinh Châu hiện tại đang cùng Trương Lỗ ở Hán Trung đánh đến khó thể hòa giải, Gia Cát Lượng này cho dù bản lĩnh thông thiên, một mình xâm nhập Ích Châu, làm sao có thể là đối thủ của Trương Nhậm?
Không hiểu được tự tin lớn như thế Trương Tùng lấy ở đâu ra, theo y thấy, mặc dù Gia Cát Lượng này có tài, nhưng cũng chỉ là đấu cờ vây thôi.
- Tin tức của Hán Trung đã có mười ngày không truyền về, làm sao ngươi biết trong mười ngày này Kinh Châu sẽ không đánh hạ Hán Trung.
Trương Tùng cười nói.
- Mười ngày? Tuy từ Kinh Châu công kích Hán Trung dễ dàng hơn một chút, thế nhưng ngươi đừng quên Kinh Châu và Hán Trung thấy cách một bức tường là Thượng Dung, Trần Quần kia trăm phương bách kế ngăn trở Kinh Châu đánh chiếm Hán Trung, ngươi cho rằng Tào Nhân ở Thượng Dung kia dễ dàng để Kinh Châu lấy được Hán Trung hay sao?
Pháp Chính lắc đầu nói, Trương Tùng này đối với Kinh Châu dường như tin tưởng quá mức.
- Ha ha, thế lực của Tào Tháo sẽ không để Kinh Châu dễ dàng đánh chiếm Hán Trung đâu, nhưng Tào Tháo kia lúc này đang cùng Viên Thiệu chiến đấu kịch liệt, làm sao cũng khai chiến cùng Kinh Châu?
Dương Tùng cười nói.
- Ngươi đó!
Pháp Chính trừng mắt nhìn Trương Tùng, không muốn tranh cãi cùng Trương Tùng nữa.
- Ngươi có thể tìm được Trần Quần chưa?
Pháp Chính thu hồi tươi cười, sắc mặt nghiêm túc nói.
- Không tìm được, ta đã phái người đi tìm nhưng đều mất dấu, dường như Trần Quần này biết chúng ta đang tìm kiếm hắn, sau lần gặp Châu Mục đại nhân thì biến mất, Thành Đô này chắc chắn có người cùng Tào Tháo ngầm liên hệ, nếu không Trần Quần này tuyệt nhiên sẽ không trốn đến kĩ càng như thế.
Trương Tùng cũng nghiêm túc nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa thế lực cái người ngầm câu kết với Tào Tháo ở Thành Đô cũng chắc chắn không nhỏ, nếu không cho dù có tâm giúp đỡ cũng không có khả năng làm được.
Pháp Chính gật gật đầu nói, đột nhiên xuất hiện đối thủ, khiến hai người đều cảm thấy có chút khó giải quyết.
- Hừ, Trần Quần này còn tưởng có thể thông qua Ích Châu khiến kế hoạch đánh chiếm Hán Trung của Kinh Châu thất bại ư. Kinh Châu và Hán Trung chỉ thấy cách quận Thượng Dung, nhưng Tào Tháo lúc này không thể không e dè tình huống của Kinh Châu, điểm này đối với Kinh Châu mà nói là không, nếu đã như thế Kinh Châu kia vì sao lại tốn công sức mượn đường Ích Châu?
Nói đến đây, Pháp Chính nhìn thật sâu Trương Tùng, tiếp tục nói:
- Trần Quần này là Tào Tháo phái đi gây phiền toái, không biết như thế ngược lại có khả năng chữa lợn lành thành lợn què, thêm phiền toái cho Tào Tháo hay không.
- Điểm này cũng không tồi, Lưu Kỳ tuy là người ôn hòa nhưng quả thực có thù tất báo, món nợ Trần Quần này hắn tự nhiên sẽ tính trên người Tào Tháo. Trước cường địch Viên Thiệu, sau lại đắc tội sài lang, haha Tào Tháo này thật đúng là nhà dột lại gặp trời mưa.
Trương Tùng bỗng phá lên cười.
- Mạnh Đạt chuẩn bị xong rồi?
Pháp Chính đột nhiên hỏi.
- Ai, sao có thể đơn giản như thế, thế lực Ích Châu rắc rối khó giải, muốn một mình nắm trong tay một chi binh mã quả thực là chuyện khó, Mạnh Đạt muốn thành công đem một chi binh mã này nắm chặt chẽ trong tay còn cần một ít thời gian.
Trương Tùng lắc đầu nói, hắn dựa vào sự tình của Kinh Châu, nói cho Pháp Chính, hai người bạn này không có bất kì suy nghĩ nào liền ủng hộ quyết định của Trương Tùng, khiến Trương Tùng mặc cảm không bằng.
- Ha ha, một Mạnh Đạt tự nhiên không dễ dàng thành công, nhưng nếu như thêm ngươi nữa thì không nhất định, trong khoảng thời gian này binh mã ÍCh Châu điều động thường xuyên, ngươi đại khái có thể đem chút vướng bận như đề bạt tướng lĩnh hoặc điều động bình cấp đi, ai sẽ đi nghi ngờ ngươi?
- Nói thật nhẹ nhàng, thế gia Ích Châu cũng không chỉ trừng mắt nhìn, chỉ cần có vị trí trống liền đem con cháu trong thế gia của mình thêm vào, làm sao có thể có chỗ cho người khác?
Trương Tùng oán hận nói.
- Vấn đề đơn giản như thế, ngươi chỉ cần đem điều lệnh mang đến tay, ta nghĩ nhưng gia tộc đó tất nhiên sẽ giúp ngươi điều lệnh Uyển Thành.
Pháp Chính nói.
- Hả?
Trương Tùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Pháp Chính, nhìn Pháp Chính vẻ mặt chắc chắn, âm thầm trầm tư một chút, lúc này liền suy nghĩ minh bạch mấu chốt trong đó. Những tướng lĩnh kia căn bản đều xuất thân thế gia, nếu như đem bọn hắn đề bạt, thế gia phía sau bọn hắn tự nhiên sẽ đứng ra giúp đỡ, đến lúc đó nội bộ thế gia Ích Châu đầu tranh hắn không có quan hệ gì với y.
Ngẩng đầu nhìn về phía Pháp Chính:
- Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ khuyên bảo từ tướng lĩnh tầng thấp chọn ra tướng lĩnh có thực lực, đề bạt trọng dụng. Ta nghĩ những thế gia kia tuyệt đối không ngờ sẽ có kết quả như thế.
- Như thế chờ tin tức Kinh Châu bên kia, hi vọng ánh mắt của Tử Kiều không cần quá không chuẩn mực là được.
Sự tình giải quyết xong, Pháp Chính lần nữa trêu chọc nói.
- Chủ công, Ích Châu truyền đến tin tức.
- Nói!
Lưu Kỳ đứng dậy nói.
- Khởi bẩm chủ công, Gia Cát quân sư thống lĩnh ba vạn quân đã bị bao vây ở Ích Châu, đại tướng Ích Châu Trương Nhậm đãn dắt vài vạn binh mã đem quân ta bao vây tại quận Tử Đồng, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng khai triển tập kích đại quân.
Dương Linh khom người nói.
- Nhanh như vậy?
Lưu Kỳ hơi kinh ngạc, đã sớm biết lần này có khả năng sẽ khai chiến cùng Ích Châu, nhưng cũng không ngờ là nhanh như vậy đã đến.
Chương 519- Chủ công, Triệu tướng quân đã dẫn hai ngàn Phi Long Vệ đi trước để tiếp ứng, mà Cam tướng quân thỉnh cầu chủ công giúp đỡ. Kiếm Các và Bách Lao Quan đã bị quân ta nắm trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến đến Ích Châu.
Dương Linh nói.
- Ta đã biết.
Lưu Kỳ phất tay quay đầu nhìn về phía Ngụy Diên và Trương Lỗ nói:
- Ngụy Diên và Trương Lỗ nghe lệnh.
- Có mạt tướng.
Trương Lỗ và Ngụy Diên cả người chấn động bước ra nói.
- Việc của Hán Trung giao cho hai ngươi, sớm đem Hán Trung ổn định lại, đem binh đến trợ giúp ta.
Lưu Kỳ nhìn thật sâu Ngụy Diên và Trương Lỗ.
- Rõ.
- Dương Linh, truyền lệnh Kinh Châu, chuẩn bị cùng Ích Châu khai chiến bất cứ lúc nào.
Lưu Kỳ nói.
- Rõ.
Ngoài thành Nam Trịnh, cờ bay phấp phới, ba vạn đại quân Kinh Châu chờ xuất phát. Ích Châu không giống Hán Trung, ba vạn binh mã có thể đánh bại Hán Trung, nhưng nếu phải đánh hạ nhiều tướng mạnh của Ích Châu thì sẽ có chút lấy trứng chọi đá, hơn nữa lúc này đại quân Kinh Châu vẫn chưa đến, lần này Lưu Kỳ chỉ chuẩn bị đem đại quân Gia Cát Lượng tiếp ứng đi ra, sau đó đứng vững gót chân ở Ích Châu chờ Kinh Châu tiếp viện.
Ba vạn đại quân vừa rời đi, toàn bộ Hán Trung chỉ còn lại một vạn thủy quân Kinh Châu, đại bộ phận binh mã khác đều là binh mã Hán Trung, nhưng mà binh mã dưới trướng Ngụy Diên đã mở rộng đến một vạn quân, đối phó với thế lực còn lại của Hán Trung là đủ rồi.
Tình huống của Ích Châu với Kinh Châu lúc đầu khác biệt cũng không lớn, tuy không thể khuếch trương thế lực, nhưng tự bảo hộ cũng là dư dả, bởi thế Lưu Kỳ không dám có một chút sơ suất nào. Trên lịch sử Lưu Bị mang theo xu thế thắng lợi, đại tướng dưới trướng đều suýt chút nữa thua tại Ích Châu, thậm chí ngay cả Phượng Sồ đều chết ở Ích Châu, điểm này tuy Lưu Kỳ đã sớm chuẩn bị, nhưng cũng không có một chút nắm chắc nào.
Phượng Sồ lúc đó ăn thiệt ở Ích Châu, dẫn đến chính mình chết tại đó, Ngọa Long kia có phải giống như thế ăn thiệt ở Ích Châu dẫn đến binh bại hay không? Dựa theo như trên tình báo nói, binh mã Kinh Châu lúc này đã vượt qua năm vạn, hơn nữa còn tiếp tục gia tăng, mà binh mã Kinh Châu lại chỉ có ba vạn.
Ba vạn binh mã này tuy rằng đều là tinh nhuệ của Kinh Châu, nhưng lương thảo đồ quân nhu thâm nhập Ích Châu cũng không được bổ sung, lại trải qua đường xá xa xôi sớm đã mệt mỏi không chịu được, nếu là khai chiến chính diện cùng Ích Châu, ngay cả Lưu Kỳ cũng không có lòng tin nói rằng Kinh Châu sẽ thắng.
- Chủ công yên tâm, mạt tướng trong mười ngày sẽ đem các nơi ở Hán Trung ổn định, sau đó thống lĩnh binh mã đến giúp chủ công.
Ngụy Diên trước mặt đại quân trịnh trọng khom người nói.
- Ừ, không cần quá mức vội vàng, lúc này còn không phải là thời gian khai chiến với Ích Châu. Trương tướng quân ở Hán Trung hơn mười năm, ngươi có điều không hiểu phải hỏi tướng quân nhiều một chút?
Lưu Kỳ gật gật đầu, hiện giờ Ngụy Diên mang binh, đã có thể thuận buồm xuôi gió rồi, ở Hán Trung hầu như không có ai có thể chống đỡ được đội quân tiên phong của Ngụy Diên.
Ngụy Diên và Trương Lỗ đều gật gật đầu.
- Xuất phát!
Lưu Kỳ ra lệnh một tiếng, ba vạn binh mã lập tức xuất phát. Lưu Kỳ trước tiên phải đến Kiếm Các hội họp với Cam Ninh, sau đó mới có thể chạy đến Ích Châu.
Quận Tử Đồng, trên sườn một ngọn núi, Trương Nhậm đang giương mắt nhìn ra xa, theo ánh mắt của hắn chính là có thể nhìn thấy tình huống bên trong đại doanh Kinh Châu, thậm chí có thể nhìn rõ ràng tình cảnh bốn phía bận rộn của binh lính Kinh Châu.
Hai ngày nay Trương Nhậm đã không phải là lần đầu tiên ở đây nhìn, cách mỗi một đoạn thời gian hắn đều sẽ đến đây quan sát tình huống của đại doanh Kinh Châu.
Đại quân Kinh Châu lần này đều là thống lĩnh xuất sắc, Trương Nhậm sớm đã đem bọn họ hỏi thăm rành mạch, nhưng chính là vì như vậy, Trương Nhậm mới không dám hạ quyết định tiến công.
Trong ba vạn binh mã, chói mắt nhất không nghi ngờ chính là Gia Cát Lượng tuổi còn trẻ đã thống lĩnh đại quân. Tư liệu Gia Cát Lượng mà Trương Nhậm có trong tay có rất nhiều, bao gồm từng li từng tí khi Gia Cát Lượng sinh sống ở Kinh Châu, mà cặn kẽ nhất chính là đạn thời gian đại quân Giang Đông công kích Giang Hạ lần trước, đoạn thời gian đó từng ngôn ngữ cử chỉ của Gia Cát Lượng thậm chí phản ứng của các lộ đại quân trước sau đều bị hắn tìm hiểu vô cùng rõ ràng.
Tư liệu của Gia Cát Lượng, Trương Nhậm nhìn không dưới mười lần, nhưng mỗi lần xem hắn đều hiểu được thời cơ Gia Cát Lượng nắm chắc đều vừa chuẩn, mỗi lần đều có thể nắm giữ được sơ hở của đối thủ, dồn đối thủ vào chỗ chết, chuyển bại thành thắng, lấy ít địch nhiều được Gia Cát Lượng dùng vô cùng nhuần nhuyễn.
Gia Cát Lượng dường như biết được tướng lĩnh đối phương đang nghĩ gì, đem nhất cử nhất động của hắn tính đến vô cùng rõ ràng.
Một người như vậy, Trương Nhậm không tin hắn ta không nhìn ra mình động sát tâm với binh mã Kinh Châu. Nhưng binh mã Kinh Châu lại quá yên tĩnh, dường như không có nhận thức được sự thực là chính mình bị bao vây vậy, điểm này làm Trương Nhậm có chút khó hiểu.
Theo hắn thấy Gia Cát Lượng này nếu như nhìn ra được hắn sẽ động thủ với binh mã Kinh Châu, vậy thì nên có chút phản ứng mới phải, mà mình có thể từ trong đó nhìn ra được sơ hở, đánh bại binh mã Kinh Châu, như vậy có thể bảo tồn được thực lực của Ích Châu, phòng bị Kinh Châu báo thù, lại có thể đem dã tâm của Kinh Châu đánh tan, khiến cho có thể bảo toàn được Ích Châu.
Nhưng Gia Cát Lượng này lại cố tình yên tĩnh như thế, thậm chí yên tĩnh có chút quỷ dị, điểm này khiến Trượng Nhậm cực kỳ bất an, Gia Cát Lượng này dường như là chờ mình ra tay trước, sau đó tìm cơ hội mình có sơ hở để đánh bại.
Gia Cát Lượng này cư nhiên so với chính mình còn bình tĩnh hơn.
- Truyền lệnh, mệnh lệnh đại quân tiến công!
Thu hồi ánh mắt, Trương Nhậm quay đầu hướng binh lính truyền lệnh bên cạnh nói.
- Rõ.
Binh lính truyền lệnh phân di tản ra, đi về hướng các phương hướng khác nhau.
- Tướng quân, giờ là ban ngày nha!
Một gã tiểu tướng hô lên.
- Chính là ban ngày tiến công mới có thể nhìn ra manh mối, binh mã Kinh Châu này quá mức yên tĩnh, ta rất muốn nhìn xem Gia Cát Lượng này sẽ có phản ứng như thế nào. Ban ngày tuy không thể đánh lén, nhưng binh mã Ích Châu ta lúc này đã tập hợp được sáu vạn binh mã, gấp đôi binh mã Kinh Châu, cho dù là chết cũng phải đem binh mã Kinh Châu chết cùng. Hơn nữa, binh mã Kinh Châu xe ngựa mệt mỏi, lương thảo cũng cung ứng không kịp, làm sao là đối thủ của Ích Châu ta được.
Trương Nhậm lắc đầu, lại giương mắt nhìn về phía đại doanh Kinh Châu.
Theo vài tên binh lính truyền lệnh, đem mệnh lệnh của Trương Nhậm truyền xuống, binh mã đang đóng quân bốn phía Ích châu nhanh chóng được điều động bắt đầu chuyển động, nương theo tiếng trống động trời, cùng tiếng bước chân ầm ầm, từng tên binh lính Ích Châu rất nhanh hiện ra vây quanh đại doanh Kinh Châu.
Tùng tùng tùng… …
Gần như ngay lúc binh mã Ích Châu xuất hiện, trong đại doanh Kinh Châu cũng xuất hiện tiếng trống dồn dập, trong đại doanh tất cả binh lính không chút nghĩ ngợi, trong thời điểm tiếng trống vang lên, bỏ đồ vật trong tay xuống, thuận tay nắm lên binh khí một bên xông về hướng giáo trường.