Trong đại trướng Tào Tháo, đám người Quách Gia đều tụ tập lại, lúc này đang thảo luận chiến sự.
- Ừ, Nam Dương cửu kinh chiến loạn, các chư thành còn lại không nói, duy chỉ có thành Uyển Thành chắc chắn dễ thủ khó công, dù cho Trọng Đức có mười vạn đại quân sợ rằng cũng phải phí chút bản lĩnh. Lần này phụ trách trấn thủ Uyển Thành là người phương nào?
Lúc này sắc mặt Tào Tháo trầm ngưng, hiển nhiên là cực kì coi trong trận chiến này, không chấp nhận một sai lầm nào.
- Trấn thủ Uyển Thành chính là Tướng lĩnh Hoàng Trung dưới trướng Lưu Kỳ, tuy Hoàng Trung này đã gần năm mươi tuổi, nhưng võ nghệ không hề giảm sát, nghe nói chỉ một lưỡi đại đao có thể tung hoành Kinh Tương không ai địch nổi, lúc trước Lưu Kỳ tru sát Trương Tiện là lúc dưới trướng chỉ có Cam Ninh có thể coi là ngang tài ngang sức với người này. Mà cùng với Hoàng Trung ở đó còn có Từ Thứ Từ Nguyên Trực dưới trướng Lưu Kỳ, Từ Thứ Từ Nguyên Trực này là một trong những người đi theo Lưu Kỳ ngay từ đầu, nghe nói có chút khó chơi. Trọng Đức biết chút về người này, mà người này khiến hắn cũng có chút kiêng kị. Không ngờ đối thủ trận chiến này với hắn lại là Từ Thứ.
Quách Gia nhíu mày nói:
- Lần này Lưu Kỳ điều động hơn mười vạn binh mã Kinh Châu, trong đó có năm vạn binh mã ở Uyển Thành, sợ là phải có một cuộc ác chiến rồi.
Thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc phân chi (nếu thực lực ta hơn địch gấp 10 thì bao vây địch, nếu thực lực ta hơn địch gấp 5 thì tiến đánh địch, nếu thực lực ta hơn địch gấp 2 thì hãy phân tán địch). Mọi người đều đã thạo binh pháp, tuy binh mã dưới trướng Trình Dục gấp hai lần Từ Thứ, nhưng Từ Thứ dựa thành mà thủ, muốn giành chiến thắng cũng không phải chuyện dễ.
- Ừ, Từ Thứ ở Uyển Thành sao?
Sắc mặt Tào Tháo như thường, tực hồ không có chút kiêng dè Từ Thứ.
- Sau khi Từ Thứ, Hoàng Trung nhận được mệnh lệnh của Lưu Kỳ, đã thúc ngựa chạy tới Uyển Thành trong hôm nay.
Quách Gia khom người nói, tuy rằng Lưu Kỳ tụ tập mười vạn đại quân, nhưng lại sớm điều mười vạn đại quân đến Tương Dương tiến Bắc, sau khi nghe được tin Tào Tháo xuôi Nam, binh mã cũng nhanh chóng lao tới Uyển Thành, chắc sẽ tới nhanh hơn Từ Thứ, Hoàng Trung.
- Lưu Kỳ phái người nào đóng tại Hán Trung?
Tào Tháo hỏi.
- Đóng ở Hán Trung chính là danh tướng Kinh Châu Văn Sính, đang cùng hắn ở vùng Kinh Tương chính là Ngọa Long danh xưng Gia Cát Lượng, lần trước Giang Đông binh bại, cùng với đánh chiếm Ích Châu đều là người này bày mưu tính kế. Đóng ở Hán Trung cũng có năm vạn binh mã.
Quách Gia nói.
- Ồ, ngươi mới nói tuy lần này Kinh Châu tụ tập mười vạn binh mã, lần này điều động toàn bộ, chẳng lẽ không sợ sau khi binh bại không còn chút cơ hội nào nữa sao?
Tào Tháo khẽ cười nói:
- Nếu mười vạn binh mã này đều bị đại quân ta kiềm hãm, ta sẽ phái đại quân vượt Uyển Thành thẳng tiến Tương Dương, Lưu Kỳ kia chẳng phải là bó tay chịu trói sao?
Quách Gia sửng sốt, lập tức thầm than một tiếng quả nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Tào Tháo, bất đắc dĩ nói:
- Chủ công, Kinh Châu nhiều sông ngòi, khi đại quân ta xâm nhập vào Kinh Châu sẽ bị ngăn trở, đến lúc đó đại quân dễ bị thủy quân Kinh Châu thừa dịp tấn công, hơn nữa Kinh Châu đã đạt thành minh tước với Giang Đông, trong mấy ngày tới, Tôn Sách Giang Đông cũng sẽ dẫn dắt năm vạn đại quân tiến Bắc, cùng với Lưu Kỳ Kinh Châu đối kháng chủ công.
- Sao lúc này Tôn Bá Phù quyết đoán vậy, có thể tạm gác lại thù giết cha đoạt vợ, kết minh với Kinh Châu?
Tuy rằng đã sớm đoán trước nhưng khi nghe nói năm vạn đại quân Tôn Kiên tiến Bắc, Tào Tháo vẫn còn kinh hãi.
Tôn Sách dũng mãnh, hơn nữa binh mã Giang Đông hung hãn, quả thật có thể gây rối cho hắn.
- Từ nửa năm trước, các quận Nhữ Nam cũng đã gia cố thành trì, tăng cười viện quân. Kiềm chế Tôn Sách không khó lắm, ta nghĩ Lưu Kỳ sẽ tuyệt đối không cho phép binh mã Giang Đông tiến vào Kinh Châu.
Lúc này Hứa Du mở miệng nói:
- Chỉ cần giành thắng lợi ở Uyển Thành và Hán Trung, là có thể quyết định thắng bại trận chiến này.
- Tử Viễn nói không sai, trong thời gian ngắn hẳn Tôn Sách sẽ không gây nhiều phiền toái, mấu chốt là sớm có thể đánh thắng Uyển Thành và Hán Trung.
Quách Gia cũng gật đầu đồng ý với lời của Hứa Du.
- Ừ, tăng thêm thám báo, chú ý cặn kẽ Hán Trung và Uyển Thành, nếu có tin gì lập tức báo lại. Còn nữa, truyền lệnh cho chư quận Nhữ Nam, nếu Tôn Sách tiến Bắc, chỉ có thể cố thủ, không thể xuất chiến.
Ánh mắt Tào Tháo kiên định, hạ lệnh.
- Mặt khác phái mật thám tiến vào Kinh Châu, tìm xem hiện giờ Lưu Bị đang ở đâu?
Tào Tháo cực kì kiêng kị Lưu Bị này, cũng biết lòng người này luôn có chí lớn, nếu có cơ hội nhất định sẽ thừa cơ khởi lên, nếu người này tới Kinh Châu, hiển nhiên là muốn mượn Kinh Châu để quật khởi, một khi đã vậy có thể lợi dụng người này làm náo loạn Kinh Châu một phen.
- Ừ, nghe nói sau khi Lưu Bị tới Kinh Châu, vẫn bị Lưu Kỳ lạnh nhạt, mà ngay cả chư tướng Quan Vũ dưới trướng cũng bị giam cầm, nếu có thể khiêu khích người này kiếm chuyện ở Kinh Châu, hẳn sẽ có lợi cho chủ công.
Hứa Du gật đầu nói.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Ngay lúc đám người Tào Tháo thảo luận nên ứng đối liên minh Kinh Châu và Giang Đông như thế nào, Tào Nhân đã dẫn dắt mười vạn đại quân đến ngoài thành Uyển Thành, và hoàn thành dựng trại đóng quân cách ngoài thành mười dặm.
Cùng lúc đó, trong Uyển Thành, Từ Thứ, Hoàng Trung cũng nhận được tin đại quân Tào Tháo đã đến, bầu không khí bên trong thành lập tức khẩn trương hơn, đại chiến hết sức căng thẳng.
Sáng sớm hôm sau, mấy vạn binh mã chậm rãi kéo tới ngoài thành Uyển Thành, tiếng trống rung trời đã sớm kinh động đến binh mã Kinh Châu bên trong Uyển Thành.
Đám người Từ Thứ, Hoàng Trung đi lên thành lâu, chỉ thấy dưới cổng thành đông nghịt một mảng, đi tới giữa có thể nghe rõ tiếng giáp sắt va chạm vào nhau ù ù, một chiến trận liên kết chặt chẽ, khí thế như hồng.
Mà ở phía trước rõ ràng là Tào Nhân, cùng với phó tướng Lý Điển, Tào Thuần, sau ba người còn có hơn mười tên tướng lĩnh đang mặc giáp sắt, lúc này mấy người đều đang híp mắt ngẩng đầu nhìn về phía trên cống thành.
- Đại ca, sao không hạ lệnh công thành.
Sắc mặt Tào Thuần lạnh lùng nghiêm nghị, trong giọng nói mang theo vài phần nôn nóng.
Thấy bộ dạng Tào Thuần như vậy, Tào Nhân không khỏi lắc đầu, nói:
- Tử Hòa, kẻ làm tướng phải bình tĩnh cẩn thận, vạn không thể bị tư tưởng mê hoặc, càng không thể bị tình cảm chi phối. Uyển Thành này ngay cả chủ công mấy lần chinh phạt đều không thể đánh chiếm, vạn không thể coi thường. Ngươi xem binh lính trên cổng thành, tuy rằng tăng lên không ít, nhưng lại không thấy bối rối chút nào, hiển nhiên đã sớm đề phòng chúng ta. Kinh Châu dựa thành mà thủ, không thể mạnh mẽ công thành.
- Đại ca trực tiếp hạ lệnh đi, ta nghe đại ca.
Tào Thuần lắc đầu, tựa hồ nghe cũng chẳng lọt mấy lời dạy bảo của Tào Nhân.
- Trước hết nên thăm dò hư thực trong thành.
Tào Nhân gật đầu, hiển nhiên đã quen với hành động của Tào Thuần:
Chương 645- Tử Hòa có thể tiến đến khiêu chiến, dẫn binh mã vào thành.
Nói xong quay đầu nhìn về phía Lý Điển:
- Mạn Thành tiến tới áp trận, phòng ngừa vạn nhất.
- Được!
Tào Thuần gật đầu, cùng Lý Điển lao ra chiến trận.
- Mỗ là Tào Thuần, bọn chuột nhắt trong thành có dám ra khỏi thành chiến một trận?
Còn chưa kéo ngựa dừng lại, tiếng gào của Tào Thuần đã truyền khắp toàn bộ chiến trường, mà Tào Nhân cũng phất tay ra hiệu ngừng trống trận lại, trong phút chốc, tiếng la của Tào Thuần vang vọng toàn chiến trận.
Tào Thuần khiêu chiến, đám người Từ Thứ chẳng để ý quá nhiều, ngược lại lại hứng thú quan sát binh mã dưới thành:
- Tào Thuần? Không ngờ người đầu tiên đi ra khiêu chiến lại là gã? Còn người kia chính là Lý Điển rồi, không ngờ Tào Nhân này lập tức phái ra hai viên Đại tướng, vẫn cẩn thận như vậy.
- Tào Nhân lệnh hai người này đến khiêu chiến, hẳn là muốn thử hư thực trong thành, không cần để ý tới.
Hoàng Trung gật đầu, thờ ơ nhìn hai người khiêu chiến dưới thành, không hề để ý.
- Hiển nhiên là thăm dò hư thực trong thành, lại không hẳn có ý kinh sợ, vừa vặn Quan Tướng quân đến đây, chính là một quân phản tướng.
Từ Thứ cười nói, trận này không thích hợp cho Hoàng Trung xuất chiến, nhưng Quan Vũ đã sớm danh chấn thiên hạ, cho Quan Vũ xuất chiến xứng đáng làm khiếp sợ chư quân, dương oai Kinh Châu.
Nghe thấy lời Từ Thứ nói, trong lòng Hoàng Trung khẽ động, lập tức phá lên cười, quay đầu hạ lệnh:
- Người đâu, đi mời Quan Tướng quân đến đây.
Không bao lâu, Quan Vũ một thân chiến bào màu xanh, tay cầm chiến đao đi ra chỗ cửa thành.
Từ Thứ và Hoàng Trung đã sớm đi xuống dưới cổng thành, nhìn thấy Quan Vũ, hai người nhìn nhau cười, Từ Thứ đi trước, tiến lên trước nói:
- Sớm nghe nói đến đại danh của Quan Tướng quân, hôm nay Tào Tặc xâm phạm, uy thế to lớn, lại có hai viên Đại tướng tới khiêu chiến dưới cổng thành, trong thành tạm thời chưa có ai có thể địch nổi, vậy xin phiền Quan Tướng quân ra ngoài thành đánh một trận.
Với lời khen ngợi của Từ Thứ, Quan Vũ thờ ơ tiếp nhận, tuy rằng không nghĩ sẽ chinh chiến vì Kinh Châu, nhưng trước kia Lưu Kỳ đã nói qua, muốn dung thân ở Kinh Châu, nhất định phải có được chiến tích gì đó.
Hừ lạnh một tiếng, Quan Vũ dời mắt, nhìn về phía cửa thành:
- Mở cửa đi.
- Như vậy phải tạ ơn Quan Tướng quân rồi.
Từ Thứ chắp tay, gật đầu với Hoàng Trung, lúc này cửa thành mở rộng, Quan Vũ dẫn theo một đội binh mã ra khỏi thành.
Lại nói, hai người Tào Thuần và Lý Điển vẫn ở dưới thành la mắng, thấy trên cổng thành không có chút phản ứng nào, trong lòng không khỏi tức giận, vốn tưởng rằng Kinh Châu sẽ không phái người ra ứng chiến, đã bắt đầu nghĩ đến việc quay về. Vừa đúng lúc này lại nhìn thấy cửa thành mở rộng, trong lòng cực vui mừng, vừa nhìn cổng thành mở, vừa chửi rủa một trận:
- Ha ha, một đám rùa đen rụt đầu cuối cùng cũng đồng ý đi ra lộ mặt rồi, toàn bộ Kinh Châu này là một đám rác rưởi, một đám quỷ sợ chết, chịu chết cũng chậm vậy.
Tào Thuần nghẹn khuất cả buổi, rốt cuộc thấy có người đi ra, trong lòng thở phào một hơi, đáng định mắng chửi tiếp lại thấy Lý Điển giữ chặt mình, quay đầu nhìn về phía Lý Điển. Chỉ thấy sắc mặt Lý Điển ngưng trọng nhìn về phía cổng thành, trên mặt mang theo vẻ kinh nghi nồng đậm.
Trong lòng Tào Thuần không khỏi kinh ngạc, rốt cuộc Lý Điển này nhìn thấy gì, không ngờ dám thất thố như vậy, hắn cũng biết mặc dù Lý Điển là võ tướng nhưng cũng biết rõ binh mã vui buồn không hiện, ít có thất thố như thế.
Trong lòng ngạc nhiên, Tào Thuần quay đầu nhìn về chỗ cửa thành, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, người vừa tới chiến giáp cũng không mặc, chỉ có một thân áo bào xanh quen thuộc cũng khiến hắn chấn động rồi:
- Quan Vũ?
- Ừ, không ngờ xuất chiến cho Kinh Châu lại là y?
Lý Điển gật đầu, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, trong mắt cũng thêm vài phần ngưng trọng, quả nhiên đối thủ là Quan Vũ, hắn nhất định phải thận trọng.
- Hửm
Ra khỏi thành, Quan Vũ cũng kinh ngạc đánh giá hai người, hai người đương nhiên hắn biết, còn có chút quen thuộc, lúc ở Hứa Đô một đám võ tướng dưới trướng Tào Tháo lui tới rất nhiều.
- Vân Trường, người muốn thay Kinh Châu xuất chiến?
Tào Thuần nghiêm mặt, lãnh đạm nói, mặc dù vậy Quan Vũ cũng chỉ khiến hắn thận trọng thêm chút thôi.
- Đúng vậy, Quan mỗ phụng mệnh trấn thủ thành, khó tránh xung đột, chư vị vẫn nên thoái lui đi.
Quan Vũ gật đầu nói.
- Vân Trường, ta nghe nói Lưu Huyền Đức ở Kinh Châu cũng không tốt, bọn ngươi cũng bị Lưu Kỳ kia giam lỏng, vì sao còn muốn bán mạng cho Lưu Kỳ, hắn bức ngươi xuất chiến sao?
Lý Điển tiến lên một bước, đứng ngang với Tào Nhân, hỏi.
Quan Vũ lắc đầu, lời nói của Lưu Kỳ cũng chỉ là một loại giao dịch thôi, không tính là bức bách:
- Tuy tình thế bất đắc dĩ, nhưng ta tự nguyện xuất chiến, không ai bức bách.
- Vậy thì không còn gì để nói nữa, hiện giờ chúng ta đều vì chủ công của mình, hết sức chiến một trận là được.
Tào Thuần hừ lạnh một tiếng, quơ trường đao trong tay, xông lên trước, tư sát với Quan Vũ.
Quan Vũ cũng không khách khí, quơ múa Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay, chiến cùng Tào Thuần, không để lộ chút sơ hở nào, mà Tào Thuần cũng càng đánh càng hăng, thậm chí mấy lần bức lui trường đao của Quan Vũ.
Hai người ngươi tới ta đi, giằng co không ngừng.
Hai người chiến đấu kịch liệt, thời gian càng dài, trên mặt Quan Vũ đã hiện ra vài phần không kiên nhẫn, vung chém Thanh Long Yển Nguyệt Đao bức lui Tào Thuần, Quan Vũ ngồi trên ngựa Xích Thố xông tới, chặn ngang chém tới chỗ Tào Thuần.
- Tử Hòa cẩn thận.
Thấy tình thế nguy hiểm của Tào Thuần, Lý Điển quát to một tiếng, khoái mã tiến lên, trường thương trong tay đâm tới.
Tào Thuần bị một đao của Quan Vũ bức lui, muốn ổn định lại cơ thể để chiến đấu tiếp, liền thấy Quan Vũ theo sát phía sau công kích, trong lòng kinh ngạc nhưng không bối rối, né thân tránh một đao của Quan Vũ, trường đao trong tay thuận theo hướng đó mà chém về phía Quan Vũ.
Quan Vũ lập tức rơi vào thế gọng kìm của hai người Tào Thuần, Lý Điển, cho dù là Quan Vũ, nhất thời cũng rơi vào thế yếu.
Cùng với trận chiến kịch liệt của ba người, trên dưới thành đều là tiếng trộng trận dồn dập, nhiều tiếng tuyên truyền giác ngộ, mấy vạn sĩ sốt la lên, âm thanh như muốn nổ trời.
- Là hắn?
Bên trong đại quân, nhìn hai người Tào Thuần cùng xông vào chém giết một chỗ, Tào Nhân cũng kinh ngạc không hiểu, tin tức Lưu Bị chạy trốn tới Kinh Châu sớm đã truyền đến Hứa Đô, mà thấy Lưu Bị ở Kinh Châu càng giúp cho Tào Tháo thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng để cho Lưu Bị chạy, nhưng Lưu Bị cũng đã bị giam cầm ở Kinh Châu, nếu ở Hứa Đô cũng không khác mấy…
Tào Tháo cũng cảm thán e rằng đám người Quan Vũ đến nước này đã mất đi cơ hội thương chiến rồi, không ngờ vừa mới lần đại chiến đầu, người có ít khả năng xuất hiện trên chiến trường là Quan Vũ lại xuất hiện.
Nhìn thấy ba người đánh khó phân chia, trong nhất thời Tào Nhân cũng không chắc Tào Thuần và Lý Điển liên thủ lại có thắng nổi Quan Vũ không, ở Hứa Đô Quan Vũ cũng có mấy lần thi đấu với đại tướng dưới trướng Tào Tháo, đương nhiên Tào Nhân hiểu rõ thực lực của Quan Vũ.
Chương 646- Gõ kẻng thu binh!
Tào Nhân hạ lệnh, thay vì cho ba người đánh tiếp như vậy, chẳng bằng tạm thời thu binh, nghĩ đối sách khác.
Nghe được tiếng kẻng gõ phía sau, Lý Điển và Tào Thuần cũng nhau ra tay bức lui Quan Vũ, cùng hồi trận, mà trên cổng thành cũng vang lên tiếng kẻng gõ, Quan Vũ không truy kích, xoay người bước vào thành, chỉ thấy Tào Nhân một mình cưỡi ngựa lao tới trước mặt Quan Vũ.
- Vân Trường, đã lâu không gặp.
Sắc mặt Tào Nhân phức tạp, nói, ban đầu nghĩ ngay đầu tiên có thể khiến binh mã Kinh Châu kinh sợ, không ngờ lại bị Quan Vũ quấy nhiễu thế cờ.
- Ừ.
Quan Vũ gật đầu, ừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
- Việc Vân Trường ở Kinh Châu ta đã nghe chủ công nhắc tới mấy lần, chủ công vẫn có ý niệm với Vân Trường, nếu Vân Trường cảm thấy ở lại Kinh Châu không như ý, vậy có thể cùng ta trở về, Kinh Châu cũng không thể nói gì.
Tào Nhân giương mắt, nhìn thoáng trên cổng thành, mở miệng nói.
- Được Tào Công ưu ái, mỗ ở Kinh Châu không hề gì, đã đi theo đại ca, sao có thể vứt bỏ, không để ý tới chứ.
Quan Vũ lắc đầu, so với Hứa Đô, y vẫn mong Lưu Bị có thể ở lại Kinh Châu, mặc dù bị Lưu Kỳ lạnh nhạt với bọn họ, nhưng ít nhất không làm hại đến Lưu Bị.
- Như vậy thật đáng tiếc, nếu một ngày nào đó Vân Trường thay đổi ý kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Hứa Đô.
Tào Nhân chắp tay với Quan Vũ, quay đầu ngựa xung vào trong trận, dẫn theo đại quân dưới trướng chậm rãi đi.
... ... ... ... . . .
- Ha ha, Quan Tướng quân dũng mãnh quả nhiên là danh bất hư truyền, hôm nay Quan Tướng quân bức lui Tào Binh, dương uy cho Kinh Châu ta, có công đầu. Ta sẽ sai người về bẩm báo với chủ công. Về sau còn cần Quan Tướng quân đảm đương nhiều hơn nữa.
Trên đại diện, Từ Thứ nhìn về phía Quan Vũ, thản nhiên cười nói.
- Quân sư khách khí.
Đối với lời tán thưởng của Từ Thứ, Quan Vũ chỉ gật đầu, dường như đây là chuyện dĩ nhiên.
- Quả nhiên là một thân ngông nghênh, trách không được chủ công nói người này toàn thân đều lộ ra ngạo khí, khăng khăng bình tĩnh quả quyết, chỉ có dùng lợi đổi, không thể ép buộc.
Thấy Quan Vũ như vậy, trong lòng Từ Thứ ngầm cảm thán, chỉ gần một ngày hắn đã tường tận bản tính của Quan Vũ. Nghĩ tới đánh giá của Lưu Kỳ đối với người này, không khỏi âm thầm gật đầu.
Người này một thân ngạo khí, dường như không chút coi trọng bất cứ ai trong thiên hạ, chỉ có thể làm tướng, không thể làm chủ tướng, nếu sơ suất có thể khiến đại quân mất con đường thoát.
- Nếu đã như vậy, hôm nay Quan Tướng quân đã đại chiến một ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi.
Từ Thứ mở miệng.
- Đã vậy, mỗ liền lui xuống.
Quan Vũ thản nhiên mở miệng, đứng dậy ra khỏi đại điện.
- Quan Vũ này quả là một thân ngạo khí.
Quan Vũ vừa rời khói, Hoàng Trung không khỏi cảm thán.
- Ha ha, chính vì người này một thân ngạo khí, nên không cần lo người này bày trò quỷ quái gì, thật ra ta đã hiểu được tại sao chủ công kính trọng người này nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Từ Thứ cười nói, thầm than e rằng Kinh Châu không có cơ hội thu phục người này.
Hoàng Trung cũng cực kỳ đồng ý với lời nói của Từ Thứ:
- Quân sư nói không sai, Quan Vũ này ngạo khí như vậy, chỉ sợ cả đời cũng không thay đổi, nếu hắn quyết tâm cống hiến cho Lưu Bị, tuyệt đối sẽ không đổi tân chủ.
... ... ... ... . .
- Chết tiệt, Quan Vân Trường này thật sự khiến người ta bực mà, Lưu Kỳ đối đãi như vậy, gã vẫn vì Lưu Kỳ mà xuất chiến, thật sự không ngờ được. Lúc trước chủ công còn phong thưởng cho gã nhiều như thế, vậy mà gã để đi đâu rồi.
Vừa về tới đại trướng, Tào Thuần đã quẳng mũ giáp lên án kỷ kêu ầm một tiếng, bực tức nói.
- Xem ra chúng ta đã xem thường Kinh Châu rồi, hiện giờ Quan Vũ đã ra chiến trường, chỉ sợ Trương Phi cũng sẽ sớm xuất hiện thôi, việc này không thể không đề phòng, ta lập tức viết thư cho chủ công, để chủ công sớm phòng bị.
Sau khi hỏi rõ tình hình đại chiến, sắc mặt Trình Dục như thường nói, lần này đại chiến không phải chỉ một binh một tướng có thể thay đổi thắng bại, làm như vậy cũng là đề phòng đại tướng dưới trướng Tào Tháo không chuẩn bị, bị đánh lén.
- Quân sư nói không sai, nếu chỗ này là Quan Vũ, rất có khả năng Trương Phi sẽ ở Hán Trung, đề phòng bất trắc vẫn nên sớm báo cho chủ công thì tốt hơn.
Tào Nhân gật đầu nói, tuy rằng Quan Vũ dùng mãnh, nhưng ở trong đại quân vẫn có Tào Thuần và Lý Điển có thể khống chế hắn, khiến hắn không thoát thân được.
- Hiện giờ binh mã Kinh Châu đã an tọa trong thành, nếu cứ kéo dài như vậy sẽ rất bất lợi cho chủ công, ta nghĩ chỉ còn một biện pháp đã bức binh mã Kinh Châu ra ngoài thành, chỉ cần vừa ra thành, chúng ta có thể phát huy ưu thế.
Tào Nhân nhíu mày nói, Quan Vũ xuất hiện cũng chỉ là một bất ngờ nhỏ, điều thực sự khiến y để ý vẫn là chuyện thắng bại.
- Lời này cũng không sai, nhưng Từ Thứ kia mưu lược cao tuyệt, mưu kế bình thường chỉ sợ hắn sẽ không mắc mưu. Có khi còn tạo thêm cơ hội cho hắn.
Trình Dục lắc đầu nói, trong nhất thời y cũng không có phương pháp xử lý việc này.
- Tuy rằng mưu lược của Từ Thứ siêu phàm, tài trí vượt bậc, nhưng lại chưa từng nghe nói gã am hiểu trận pháp, ngày mai ta dẫn ba vạn đại quân ra ngoài thành Uyển Thành bày Bát Môn Kim Tỏa trận, dụ gã tiến đến phá trận.
Đột nhiên Tào Nhân nói.
- Đại ca, chưa từng nghe nói Bát Môn Kim Tỏa Trận có người phá được, đến lúc đó nhất định phải tru sát hết toàn bộ binh mã xuất thành.
Trong mắt Tào Thuần chợt lóe tia tàn khốc rồi biến mất, hung hăng nói.
Trình Dục vẫn có chút không yên lòng, y hiểu rõ Từ Thứ hơn rất nhiều người, biết người này giao hữu cực rộng, nói không chừng có thể nhận biết được một số trận pháp:
- Ừ, tuy Bát Môn Kim Tỏa trận rất ít người có thể công phá được, nhưng lại không thể không đề phòng bản lĩnh của Từ Thứ, đến lúc đó ta và Tử Hòa sẽ dẫn đại quân tiếp ứng, Mạn Thành trấn thủ đại doanh, ngừa Kinh Châu đánh lén.
- Vậy làm theo lời quân sư đi, ta muốn nhìn xem Từ Thứ kia sẽ phá giải Bát Môn Kim Tỏa trận như thế nào.
Tào Nhân cũng cực kì cẩn thận, gật đầu đáp ứng.
... ... ... ... ...
- Không ngờ lại là Vân Trường?
Lúc nhận được tin cấp báo của Tào Nhân, Tào Tháo lập tức thay đổi sắc mặt, xưa nay y đều yêu tài, y hao hết tâm tư cho Quan Vũ chỉ vì muốn gã quy thuận mình, không ngờ lại thất bại trong gang tấc, không ngờ gã lại xuất hiện ở Uyển Thành.
- Quan Vân Trường?
Trong đại trướng mọi người đều cả kinh, đều biết Tào Tháo cực kì coi trọng người này.
- Trọng Đức nói ngoài Quan Vũ xuất hiện tại Kinh Châu, không chừng Trương Phi cũng đã chạy tới Hán Trung, để ta và những người khác đề phòng, hai người này đều là những thiện chiến dũng mãnh, nếu như Hứa Chử vẫn còn thì không cố kỵ như vậy, hiện giờ phải bố trí mới được.
Sắc mặt Tào Tháo như thường, nói:
- Ta phái Nhạc Tiến, Từ Hoảng phân chia nhau chạy tới Hán Trung, Uyển Thành, trợ giúp đại quân một tay.
Chương 647- Lời của chủ công rất đúng, phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên chuẩn bị thỏa đáng.
Quách Gia gật đầu nói, đối với hắn càng nhắc Tào Tháo cẩn thận, phần thắng trận chiến này càng lớn.
Sáng sớm hôm sau, mấy vạn đại quân lại đi về hướng Uyển Thành, lần này đã sớm chuẩn bị, dù chưa tới dưới cổng thành Uyển Thành, mấy vạn đại quân liền phân ra một ma trận, mấy vạn đại quân lập tức phân chia ra, ùn ùn kéo tới dưới thành Uyển Thành.
Ở trong mấy vạn đại quân, Tào Nhân tay cầm cờ lệnh đứng ở trên đài cao, lạnh lùng nhìn về phía trên Uyển Thành.
- Đây là Bát Môn Kim Tỏa trận.
Nhìn đại quân lui tới ngoài thành, Từ Thứ không khỏi cười khẽ một tiếng, không ngờ Tào Nhân muốn cùng trận này áp chế nhuệ khí Kinh Châu, quả nhiên là dùng sai chỗ.
- Quân sư biết trận này?
Hoàng Trung kinh ngạc nói, tuy rằng hắn chưa bao giờ nhìn qua đại trận ngoài thành, nhưng có thể cảm nhận rõ sát ý đầy rẫy trong đại trận này, nếu không biết cách phá giải, tùy tiện xông trận, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Từ Thứ gật đầu:
- Bát Môn Kim Tỏa trận này chính là một trận binh pháp cực kỳ lợi hại, một trận này sinh tử khó liệu, cửu tử nhất sinh.
Trong lòng Hoàng Trung thầm kinh hãi, vội truy vấn:
- Quân sư có cách phá giải?
Từ Thứ khẽ cười nói:
- Nếu tào Nhân dùng trận này ở chỗ khác, nhất định có thể giết địch lập uy, nhưng lại dùng vào hôm nay, vậy Kinh Châu ta đại thắng rồi.
Từ Thứ nói xong chỉ vào đại trận ngoài thành, giải thích cho Hoàng Trung:
- Tám cửa này: Hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai. Nếu vào sinh môn, cảnh môn, khai môn sắt sẽ thuận lợi; nếu vào thương môn, kinh môn, hưu môn ắt sẽ thiệt hại; nếu vào đỗ môn, tử môn thì người ắt sẽ bị diệt. Mặc dù tám cửa này được bố trí chỉnh tề, nhưng Tào Nhân cũng chỉ biết sơ qua, không thể làm được như tí huy sử. Có thể phái một đại tướng đánh vào hướng Đông Nam của sinh môn, sau đó đi ra hướng chính Tây, trận này ắt loạn.
Nghe tỉ mỉ lời của Từ Thứ, Hoàng Trung thêm tin tưởng vài phần, quay đầu nói với Vương Nghị:
- Ngươi dẫn theo Phi Hổ Vệ tiến đến phá trận như lời quân sư vậy.
Lại lo lắng Vương Nghị không phải là đối thủ của Tào Nhân, nói với Ngụy Diên:
- Ngươi theo Vương Nghị ra khỏi thành, trợ giúp Vương Nghị đánh một trận.
- Rõ.
Hai người Vương Nghị, Ngụy Diên khom mình lĩnh mệnh, xoay người bước nhanh xuống cổng thành.
Không bao lâu, cửa thành mở rộng, ba nghìn Phi Hổ Vệ ầm ầm xông ra khỏi cửa thành, tốc độ kinh người, mới một lát đã tới trước trận tiền.
- Ừ, không ngờ thực sự có người tiến đến phá trận, quả nhiên là trời giúp ta.
Trong lòng Tào Nhân mừng rỡ, hắn tự hỏi Bát Môn Kim Tỏa trận không ai có thể phá giải, binh mã Kinh Châu ra bao nhiêu sẽ tổn hại bấy nhiêu, hiện giờ nhìn thấy Phi Hổ Vệ tinh nhuệ Kinh Châu liền có ý nghĩ muốn toàn diệt Phi Hổ Vệ.
Mắt thấy Phi Hổ Vệ vọt tới trước trận, Tào Nhân đứng nghiêm nghị, cờ lệnh đong đưa trong tay, mấy vạn đại quân nhanh chóng di chuyển, một ma trận bắt đầu di chuyển, sát khí lạnh lẽo thấu trận tỏa ra, khiến trong lòng Vương Nghị và Ngụy Diên cũng sinh hàn ý.
- Không cần để ý, cứ làm theo lời quân sư.
Vương Nghị thầm nhủ trong lòng, quay ngựa lại dẫn theo Phi Hổ Vệ xoay tròn thần tốc quanh đại trận, xem ra đang tìm kiếm cơ hội vào trận.
- Còn không vào trận?
Thấy đám người Vương Nghị như vậy, Tào Nhân cảm thấy sốt ruột, không ngừng vung cờ lệnh, đại trận thay đổi cực nhanh, gần như Phi Hổ Vệ xuất hiện ở chỗ nào, chỗ đó sẽ xuất hiện khe hở, âm thầm lôi Phi Hổ Vệ vào trận.
- Giết!
Với mấy khe hở đó, Vương Nghị không chút để ý, dẫn theo Phi Hổ Vệ lập tức vọt tới phía Đông Nam sinh môn, không chờ cho Tào Nhân kịp phản ứng đã đánh vào, mấy ngàn Phi Hổ Vệ phía sau tay cầm trường thương ầm ầm xông vào trận, thoáng nhìn như rót dầu sôi vào dòng nước chả, toàn bộ đại trận sôi trào lên.
Trong nháy mắt, tiếng kêu rung trời vang lên, vô số sĩ tốt dưới thiết kỵ của Phi Hổ Vệ đã bị nghiền ép rời ra, lực xung kích kinh khủng của một cán trường thương đã đánh thủng tấm chắn phía trước Tào Binh.
- Biến trận!
Không ngờ Phi Hổ Vệ lập tức xông vào sinh môn, lúc này sắc mặt Tào Nhân đã biến sắc, vung cờ lệnh trong tay, đại quân hai bên sinh môn chậm rãi khép lại, tiếng bước chân ầm ầm vang lên, mấy vạn đại quân theo đó mà di chuyển.
Từng dãy tấm chắn dựng thẳng lên chặn hai bên Phi Hổ Vệ, qua khe dài ở giữa đâm thương ra, chậm rãi tấn công về phía Phi Hổ Vệ, tựa hồ như muốn cứng rắn ép Phi Hổ Vệ thành bánh thịt.
- Giết! Nhanh lên!
Vương Nghị biến sắc. mấy vạn đại quân đè ép, mặc dù là Phi Hổ Vệ e rằng cũng bị nghiền náp trong nháy mắt, lúc này chợt vỗ lưng ngựa, quay đầu phóng tới phía Tây, phía sau mấy ngàn Phi Hổ Vệ dùng trường thương vuworj qua tấm chắn hai bên của Tào Binh, một đám thúc vào thân ngựa đến cực hạn.
Toàn bộ Phi Hổ Vệ giống như dòng nước lũ, Phi Hổ Vệ theo chỗ khe hở do mấy vạn Tào Binh di chuyển không ngớt mà tấn công vào, mấy vạn người tạo thành đại trận sau một thời gian cũng xuất hiện một tia đình trệ, càng ngày càng nhiều binh lính khó di chuyển được, càng ngày càng lộ ra nhiều chỗ phá trận, cho dù là Tào Nhân cũng không phát hiện ra.
- Ngăn bọn chúng!
Trong lòng Tào Nhân kinh hãi, không khỏi thêm vội vàng cuống cuồng, không ngừng chỉ huy đại quân vây kín, có ý muốn vây Phi Hổ Vệ trong trận, càng ngày càng nhiều binh mã rời khỏi chỗ, càng ngày càng nhiều binh mã lâm vào chỗ hỗn loạn.
Dần dần càng loạn, trận địa bắt đầu bị phá vỡ!
- Xông ra!
Phía trước Phi Hổ Vệ, trường thương của Vương Nghị như hồng, mỗi cán thương đều lấy mạng người ta, với tốc độ tấn công như vậy, gần như chỉ có thể nhìn thấy thương ảnh của trường thương, càng làm người ta khó lòng phòng bị, một đám Tào Binh rùng mình sợ hãi, không dám ngăn cản.
Mà bên cạnh Vương Nghị, trường đao Ngụy Diên đại khai đại hợp, bảo vệ bên người Vương Nghị, cùng Vương Nghị mở đường cho Phi Hổ Vệ, lực đánh khủng bố và tốc độ cực hạn của Phi Hổ Vệ lập tức phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỗ mấy ngàn Phi Hổ Vệ đi qua đều là một mảng máu chảy đầm đìa, dường như là bị Phi Hổ Vệ cứng rắn đục một đường máu.
Một tiếng ầm vang, chỗ hổng mở ra, Vương Nghị dẫn đầu thúc ngựa chạy ra khỏi đại trận, mấy ngàn Phi Hổ Vệ theo sát phía sau.
- Đại trận đã phá, tùy ta giết!
Lúc này nhìn thấy mấy vạn Tào Binh bối rối dị thường, trận địa là đại loạn, mà ngay cả Tào Nhân trên đài cao cũng không thể chỉ huy, Vương Nghị hét lớn một tiếng cùng Ngụy Diên dẫn theo Phi Hổ Vệ quay đầu ngựa tiếp tục giết.
Trên chiến trường, mấy vạn Tào Binh thấy rõ đại trận đã rách nát tả tơi, mất đi chỉ huy, dưới sự tấn công của Phi Hổ Vệ mấy vạn đại quân nhanh chóng sụp đổ, dưới vó ngựa tàn khốc của Phi Hổ Vệ, vô số Tào Binh quay đầu chạy trốn.
- Giết Tào Nhân!
Đúng lúc này đột nhiên Ngụy Diên hét lớn một tiếng, Vương Nghị bên cạnh ngầm hiểu, chỉ huy Phi Hổ Vệ đến giữa đài cao.
- Đại ca chạy mau!
Trên đài cao, tâm Tào Nhân đã thất thủ, không ngừng la to hòng chỉ huy binh mã đánh tan Phi Hổ Vệ, mà Tào binh bốn phía không một ai nghe theo lệnh hắn, Tào Thuần bên cạnh thấy Phi Hổ Vệ quay đầu xông tới, một tay túm lấy Tào Nhân trên đài cao, cứng rắn nâng hắn lên ngựa, bảo vệ Tào Nhân rời đi.
Chương 648Cùng lúc đó, vạn mũi tên được bắn ra từ trên cổng thành, không đếm được bao nhiêu tên đã bắn xuống, lúc này mấ trăm Tào Binh bốn phía lập tức chết ngay tại chỗ.
- Giết!
Hoàng Trung tự mình dẫn binh mã lao ra ngoài thành, sát nhập trong loạn quân, quân tâm Tào quân đã suy sụp, dưới sự tấn công của binh mã Kinh Châu giống như tấm lục bình yếu ớt không chống cự được.
- Gõ kẻng thu binh!
Nhìn thấy đám người Hoàng Trung đã đuổi theo vài dặm, Từ Thứ vội hạ lệnh gõ kẻng thu binh, nụ cười trên mặt cũng không che đậy nổi.
Hôm nay Kinh Châu đại thắng!
- Đáng giận, Từ Thứ này thật đáng chết!
Một tay Tào Nhân hất hết toàn bộ công văn trúc giản trên bàn, vẻ mặt giận dữ nói.
Bát Môn Kim Tở trận bị phá, mấy vạn đại quân chỉ một kích mà vỡ, bị Kinh Châu đuổi giết vài dặm, nếu không có đám người Trình Dục dẫn quân tiếp ứng phía sau, chỉ sợ sau trận chiến này, mấy vạn đại quân sẽ tổn thất một nửa. Đối với Tào Nhân mà nói, quả là nhục nhã vô cùng.
- Tướng quân hà tất phải như vậy, thắng bại là chuyện thường binh gia, trận này không phải tội. Từ Thứ kia tinh thông trận pháp, có thể phá giải Bát Môn Kim Tỏa trận quả thật là ngoài dự đoán của mọi người.
Thấy Tào Nhân như vậy, trình Dục không khỏi mở miệng khuyên nhủ.
Bên cạnh, Từ Hoảng và Lý Điển cũng gật đầu đồng ý, hàng năm bọn họ đều thống lĩnh binh mã, đều biết thắng bại vô thường, đối với việc này đã quá quen thuộc, cũng không kinh ngạc.
Nghe mọi người khuyên bảo, trong lòng Tào Nhân cũng đã bình tĩnh chút ít, dù sao cũng trải qua mấy năm thống lĩnh binh mã, tỉnh táo lại liền truy vấn:
- Quân sư, trận này tổn thất ra sao?
- Trận này tổn thất gần hai vạn binh, nếu đến cuối Từ Thứ không gõ kẻng thu binh, e rằng sẽ tổn thất nhiều hơn một chút.
Trình Dục thở dài nói, cuồi cùng binh mã Kinh Châu tiến lên đánh lén, gần như chính là một bên giết hại, Tào Binh bốn phía căn bản không chống lại được.
- Đáng chết!
Trong lòng Tào Nhân giận dữ, lập tức tổn thất hai vạn binh, cho dù là hắn cũng không thể không thận trọng:
- Việc này phải nhanh chóng báo cho chủ công, ta cũng muốn nhanh chóng nghĩ ra cách, nhất định phải bắt Uyển Thành này.
- Lời của Tướng quân rất đúng, chủ công xuôi nam, Uyển Thành là đặc biệt quan trọng, nếu có thể bắt Uyển Thành, chủ công liền tiến có thể công, lui có thể thủ, đối với Kinh Châu chính là một kích trí mạng.
Trình Dục gật đầu, bởi vì Uyển Thành rất quan trọng, cho nên Tào Tháo mới phái mười vạn đại quân tấn công.
- Ưu thế của Kinh Châu chính là dựa thành mà thủ, chỉ cần thi triển kế có thể dẫn dụ binh mã Kinh Châu ra ngoài thành, nhất định có thể đánh tan binh mã Kinh Châu.
Từ Hoảng mở miệng, nếu lần này không phải binh mã Kinh Châu lui nhanh hơn, đợi cho viện quân Tào Binh vừa đến, binh mã Kinh Châu liền mất hết ưu thế, chỉ còn nước tan tác.
- Đến lúc này ta đã có một cách có thể dụ binh mã Kinh Châu ra khỏi thành, chỉ có điều kế này chắc chắn bị Từ Thứ nhìn thấu, chỉ còn cách dựa vào mấy vị tướng quân thôi.
Trình Dục nói.
- Ồ, quân sư nói mau.
Mấy người Tào Nhân mừng rỡ nói.
- Tướng quân có thể lệnh binh mã dưới trướng đuổi dân chúng trong quận Nam Dương tới hướng Hứa Đô, chỉ cần mấy ngày, từ Thứ tất nhiên là phái binh đến ngăn cản. Đến lúc đó chính là lúc đại quân quyết chiến.
Trình Dục nói:
- Lúc này dương mưu, cho dù Từ Thứ có biết đấy là kế cũng sẽ xuất binh đến ngăn cản.
- Kế này khả thi.
Tào Nhân gật đầu đồng ý, chỉ cần có thể bức binh mã Kinh Châu ra khỏi thành, hắn tin rằng có thể đánh tan được.
- Như vậy liền bố trí theo lời quân sư đi.
Đám người Từ Hoảng cũng gật đầu đồng ý.
Ngay hôm đó, mấy vạn Tào Binh dưới sự dẫn dắt của đám người Từ Hoảng, phân chia ra các huyện Nam Dương đuổi hết dân chuings, mấy ngày liên tiếp, dân chúng trong các quận huyện Nam Dương đều bị trục xuất, vô số nhà cửa bị thiêu rụi, khắp nơi đều nhìn thấy cảnh tượng Tào Binh đuổi đánh dân chúng.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
- Quân sư, Tào Binh này thật ác độc, ta sao có thể ngồi yên không để tâm.
Trên đại điện, đám người Hoàng Trung một lòng căm phẫn vô cùng,cực kỳ tức giận với những gì Tào Binh đã làm, hận không thể ra khỏi thành lúc này chém hết Tào Binh.
- Tào Binh làm như vậy đơn giản vì muốn dụ ta ra khỏi thành, lúc này bọn chúng đã sớm bày ra thiên la địa võng ngoài thành, chỉ chờ ta ra khỏi thành, bất cứ lúc này cũng sẽ trúng gian kế của Tào Binh.
Từ Thứ lắc đầu, trong lòng cũng rất phiền não.
- Vậy phải làm sao, chẳng nhẽ trơ mắt nhìn?
Ngụy Diên vội vàng nói.
- Đương nhiên không thể, hôm qua ta đã liên lạch với Cam Tướng quân, nếu trận này muốn thăng, phải cần Cam Tướng quân hỗ trợ rồi.
Từ Thứ nói:
- Các vị tướng quân cần chuẩn bị sẵn sàng để xuất chiến, chỉ cần đến thời cơ thích hợp, chư vị tướng quân cùng ra khỏi thành, chém giết hết mười vạn Tào Binh này.
- Được!
Đám người Hoàng Trung hít khí lạnh, lập tức chém giết hết mười vạn Tào Binh, cho dù là bọn họ cũng chưa từng nghĩ qua, dã tâm của Từ Thứ thật khiến mấy người hoảng sợ.
... ... ... . . . .
- Tướng quân, chúng ta thực sự mặc kệ?
Ngoài thành Uyển Thành trăm dặm, một chỗ thủy trại bí ẩn, có mấy ngàn thủy quân Kinh Châu đang tập kết.
- Việc này ta đã biết, đã có sách lược ứng đối.
Cam Ninh lắc đầu không trả lời thẳng, thư của Từ Thứ hắn đã nhận được, mặc dù có chút tàn nhẫn nhưng đây là cách tốt nhất.
Màn đêm buông xuống, Cam Ninh tìm tới mấy trăm Cẩm Phàm Tặc đi theo hắn tới Kinh Châu, những người này là những người hắn tín nhiệm nhất, cũng chỉ có những người này có thể hoàn thành nhiệm vụ của hắn.
Mấy trăm người lặng yên rời khỏi doanh địa không phát ra tiếng động nào, không có một ai chú ý, mầy trăm người vừa rời đi liền chia ra làm mười luồng, tốp năm tốp ba cùng nhau tản đi bốn phía.
Khuya hôm đó, những này này xuất hiện tại đại trong của Tào quân, một đám mặc rách rưới, như những tên ăn mày bình thường.
- Tướng quân, có cần lập tức đuổi mấy vạn dân chúng tới Hứa Đô?
Một vị tiểu tướng nói với Từ Hoảng.
- Hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai lại đi đi.
Từ Hoảng lắc đầu, tuy rằng hơn mười ngày nay Kinh Châu không có động tĩnh, nhưng không thể không cẩn thận chút.
- Rõ.
Lúc đêm khuya, tất cả đều tĩnh lặng, toàn bộ đại doanh ngoài những cây đuộc lay động bên ngòai, thì tất cả đều tĩnh lặng không một tiếng văng.
Lúc này Cam Ninh đã mang theo mấy nghìn người lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên ngoài đại doanh, vì bức bách binh mã Kinh Châu ra khỏi thành, Tào Binh đã sớm mệt không chịu nổi, một đám ngủ say như chết, căn bản không có phát giác.
Ầm!
Đột nhiên trong đại doanh lóe lên ánh lửa, ngay sau đó tiếng gào thét lung tung vang lên.
- Tào Binh muốn thiêu chết chúng ta, chạy mau.
Căn bản mấy vạn dân chúng bị tạm giam lập tức trở nên rối loạn, bắt đầu chuyển động.
- Chạy mau lên!
Càng ngày càng nhiều người chạy tán loạn bốn phía, ý chạy trối chết, mặc dù mấy vạn dân chúng không biết rốt cuộc sao lại thế này, nhưng thấy nhiều người chạy tứ phía như vậy, một đám trốn xông lên. Mười mấy tên sĩ tốt canh giữ cửa không thể ngăn được dân chúng rối loạn, bị mấy trăm người dẫn đầu chém giết.
Giờ này mấy vạn dân chúng phía sau cũng điên cuồng vùng lên, một đám nhặt vũ khí trên mặt đấy, đi theo mọi người cùng nhau xông tới ngoài đại doanh.
Toàn bộ đại doanh lập tức trở nê hỗn loạn, Tào Binh bốn phía thấy mấy vạn dân chúng đột nhiên bạo động, một đám vọt lên, muốn trấn áp rối loạn.
- Giết!
Đúng vào lúc này, ở ngoài đại doanh, đột nhiên vang lên tiếng hét hò rung trời, ngay sau đó một đám binh sĩ Kinh Châu ở bốn phía đột nhiên ầm ầm xông vào cửa doanh trại.
Dẫn đầu một người tay cầm trường kích, một đường đi lên không có người nào địch nổi, bị Cam Ninh xông lên như vậy, trong lúc nhất thời Tào Binh trong đại doanh cũng không biết nên làm sao.
- Sao lại thế này?
Từ Hoảng một thân giáp sắt chạy ra khỏi đại trướng, mấy ngày nay hắn đều mặc giáp sắt ngủ, có đôi khi cũng không ngủ được, đột nhiên nghe thấy tiếng động rối loạn trong đại doanh, lập tức chạy ra khỏi đại trướng.
Nhìn thấy bốn phía đại doanh đều ngập trong ánh lửa, Từ Hoảng thầm nhủ không tốt, lúc này dẫn theo mấy trăm binh chạy tới chỗ cửa doanh, nơi đó là nơi la hét dữ dội nhất, ánh lửa đầy trời, gần như đi qua chỗ nào thì thiêu rụi tất cả.
- Từ Hoảng đã chết, giết!
Lúc Từ Hoảng dẫn theo mấy trăm người đến, đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, ngay sau đó mấy nghìn người cùng hô, sắc mặt Từ Hoảng lúc này đã trở nên trắng bệch.
Quả nhiên nghe tin tức Từ Hoảng đã chết, Tào Binh trong đại doanh lập tức lâm vào hỗn loạn, ban đầu trong lòng còn có chút chống cự, lúc này cũng giống như mọi người đang chạy trốn.
- Là binh mã Kinh Châu, bọn họ đến chỗ chúng ta rồi.
Ngay sau đó trong đại doanh vang lên tiếng hét to, toàn bộ đại doanh lập tức rối loạn.
Sắc mặt Từ hoảng xanh mét, mấy tiếng hét vừa rồi thật quá trùng hợp mà, lúc này chỉ sợ là hắn đã trúng kế nội ứng ngoại hợp của Kinh Châu rồi.
Binh mã Kinh Châu ở đâu tới vậy, chắc chắn không phải là binh mã trong Uyển Thành, đám người Tào Nhân dẫn theo phân nửa binh mã đang đóng tại ngoài thành Uyển Thành không xa, chỉ đợi binh mã Kinh Châu ra khỏi thành sẽ cho một kích lôi đình.
Đang lúc Từ Hoảng suy tư, Cam Ninh đã mang theo người giết Từ Hoảng trước.
Cam Ninh đang chém giết bên trong liếc mắt nhìn thấy đám người Từ Hoảng đang lao nhanh tới, Cam Ninh không chút do dự quơ một kích về phía Từ Hoảng.
Trận chiến này còn lại một nửa, chỉ cần đám người Từ Thứ đánh tan Tào Nhân, hôm này liền đại thắng rồi.
- Giết!
Kẻ thù gặp lại hết sức tức giận, hôm nay người tập kích doanh trại lại chính là người mà từ hoảng hết sức oán hận, trường thương trong tay tung ra từng chiêu trí mạng, mà Cam Ninh cũng không chút yếu thế, đánh với Từ Hoảng khó phân thắng bại.
- Giết!
Vô sô tiếng hét hò vang lên trong đại doanh, Tào Binh bị vây trong hỗn loạn không ngăn được nội ứng ngoại hợp tấn công, gần nửa canh giờ liền bị đánh tan, mà từ Hoảng cũng không dẫn được mấy trăm tàn binh lui lại chỗ đại quân Tào Nhân.
Uyển Thành
Ngay lúc ánh lửa nổi lên trong đại doanh của Từ Hoảng, cửa thành Uyển Thành đột nhiên mở rộng, mấy ngàn Phi Hổ Vệ tiên phong lao ra ngoài thành, Hoàng Trung, đám người Ngụy Diên theo sát phía sau, ngay cả Quan Vũ cũng dẫn theo binh mã ra khỏi thành.
Tào Nhân đóng tại ngoài Uyển Thành cũng không chút do dự, mấy vạn đại quân lập tức đè lên, lúc này hắn còn đang không biết chút gì tình hình phía sau.
Đại chiến kịch liệt nháy mắt nổ ra, Phi Hổ Vệ dựa vào ưu thế kỵ binh, nháy mắt thoát ly chiến trường, ở ngoài chiến trường tìm chút sơ hở, mà Hoàng Trung, Ngụy Diên và Quan Vũ chia nhau dẫn binh mã, cùng chém giết đám người Tào Nhân.
Trận này Tào Binh đại bại, mười vạn đại quân chỉ còn không tới một vạn binh, bị binh mã Kinh Châu đuổi giết chạy trốn tứ phía.
Nhận được tin tức Tào Tháo đã bắt đầu sinh thoái ý, lúc này mệnh mười vạn đại quân Hán Trung lui binh, mà Gia Cát Lượng cũng dẫn dắt đại quân theo sát phía sau, không tiến công cũng không bỏ chạy, mười vạn đại quân đi lại đặc biệt thong thả.
Mà Tôn Sách Lư Giang đột nhiên dẫn dắt binh mã dưới trướng sát nhập Nhữ Nam, Thái Thú Nhữ Nam bị chết, Nhữ Nam bị chiếm đóng. Mà Lỗ Túc cũng dẫn theo binh mã dưới trướng sát nhập Cửu Giang, trên đường đi kỳ khai đắc thắng (thắng ngay từ trận đầu), liên tiếp thắng nhiều trận công thành.
Lúc nhận được tin tức Giang Đông, Lưu Kỳ cũng dẫn theo binh mã Kinh Châu tiến Bắc, cùng Tôn Sách giáp công Tào Tháo. Sau hai tháng, Tào Tháo tổn thất mấy vạn đại quân, dời đô Nghiệp Thành. Hứa Du đóng giữ ở Hứa Đô dẫn theo hai vạn binh mã, mở thành đầu hàng.
Giang Đông và Kinh Châu, mấy lần đại quân chung tiến, ngay cả đám người Quách Gia mấy lần cứu được tình thế nguy hiểm nhưng được cái này mất cái khác, hai năm sau, Tôn Sách và Lưu Kỳ hội sư Nghiệp Thành, Tào Tháo binh bại tự sát.
Ba tháng sau, Tôn Sách dẫn theo mấy trăm người hồi Giang Đông, bị đại tướng Từ Thịnh bên mình liên hợp với Cẩm Y Vệ tru sát, Giang Đông như rắn mất đầu, Kinh Châu nhân cơ hội tiến công, mấy đạo quân sát nhập Giang Đông, thống nhất thiên hạ.vipTruyenGG.com