Tam Quốc Tranh Phong (Full Dịch)

Chương 9 - Chương 111

Chương 111

Trong bụi cỏ thấp bé cách trại ngựa không xa có một người đang nấp mình trong đó, thi thoảng có trận gió thổi qua khiến bụi cỏ thấp bé nhấp lên thụt xuống. Sau luồng gió mát, người trong bụi cỏ vô thanh vo tức xuất hiện tại một chỗ khác cạnh hàng rào trại ngựa, cước bộ nhẹ nhàng chui qua lan can đi vào chuồng ngựa, lúc này người thấp bé kia mới thở phào nhẹ nhõm, sờ soạng trên người một hồi lấy ra viên đá lửa. Xoẹt một tiếng đốm lửa nhỏ rơi xuống lương thảo, ngựa lửa nhỏ bé từ từ dâng lên, còn người vừa tới nơi này chỉ nhoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi.

Ngọn lửa nhỏ trên đống cỏ kho dần dần lớn dần, không lâu sau đã làn ra khắp trại ngựa, khiến vài gã sĩ tốt trước xửa vừa hô cứu hỏa vừa đổ nước dập lửa.

Toàn bộ trại ngựa thoáng chốc đại loạn. Nhưng không có nhiều người tới cứu hỏa, ngược lại một đám vây bên ngoài nhà xí kêu đau bụng, thậm chí có kẻ trực tiếp giải quyết ngay bên ngoài.

...

Lưu Kỳ ngoài trại ngựa chăm chú theo dõi tình hình bên trong trại ngựa, xác thực được ở cửa trại ngựa có ba trăm sĩ tốt trấn thủ. Lúc này hai gã binh sĩ đi phóng hỏa và hạ độc kia đã sớm trở về, khu bốc lên lửa lớn bên trong trại ngựa chính là nơi có thể thấy rõ nhất, thậm chí có thể nghe được tiếng sĩ tốt trong trại ngựa kêu gào ầm ĩ, tiếng tướng lãnh quát lớn.

Đột nhiên một gã Phi Hổ Vệ chạy tới, phấn chấn nói:

- Khởi bẩm công tử, ba trăm binh mã kia đã chạy đi cứu hỏa, hiện tại cửa lớn cơ hồ không người trấn thủ.

Trên mặt Lưu Kỳ rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười, quay đầu nói với Cam Ninh:

- Lệnh mọi người tập hợp, sau khi đại hỏa dập tắt chúng ta liền tấn công. Lúc này tấn công trại ngựa không chừng ngay cả bản thân chúng ta cũng bị chết cháy trong đó, tuy trong trại ngựa có vài hồ chứa nước nhưng trong đó cũng có không ít tạp vật, nếu như không có ai trông giữ trại ngựa này rất có thể bị thiêu đốt không còn gì.

- Rõ.

Cam Ninh xoay người rời đi an bài, không lâu sau tám trăm người trang bị đầy đủ ngựa và binh khí đứng sau lưng Lưu Kỳ,

Tiếng gọi ầm ĩ trong trại ngựa dần dần nhỏ lại, đại hỏa rốt cuộc cũng bị dập tắt. Lưu Kỳ cưỡi chiến mã rút trường kiếm ra hô lớn về phía trại ngựa:

- Giết.

Tám trăm người giống như lưu tinh lao về phía trại ngựa, trong phút chốc tiếng vó ngựa ầm ầm giống như thiên quân vạn mã đang nhằm về phía trại ngựa, cửa lớn trực tiếp bị phá tan để tám trăm người vọt thẳng vào bên trong.

Dương Tư Mã vừa mới từ nhà xí ra quát lớn đối với thân binh:

- Không nghe thấy tiếng vó ngựa sao? Xảy ra chuyện gì?

Không đợi thân binh trả lời đột nhiên vang lên tiếng chém giết rung trời, một gã sĩ tốt chạy tới vẻ mặt lo lắng nói:

- Khởi bẩm tướng quân, có người xông vào trại ngựa chém giết.

Dương Tư Mã tóm lấy cổ mọt gã sĩ tốt tới đây, quát lớn:

- Là ai chém giết tới đây?

Gã sĩ tốt sợ tới mức câm như hết, sau hồi lâu mới run run nói:

- Không. . . Biết.

Dương Tư Mã một tay đỡ lấy sĩ tốt vẫn nằm trên mặt đất, hô:

- Đi theo ta.

Cửa lớn trại ngựa lại bị đóng chặt lần nữa, đoàn quân Phi Hổ Vệ công kích gần cửa lớn, khiến binh sĩ gần cửa lớn không một người may mắn sống sót. Còn Lưu Kỳ thống lĩnh Cẩm Phàm Tặc chém giết trong trại ngựa, quả thực là cuộc chiến không cân sức. Sĩ tốt trong trại ngựa đối mặt với Cẩm Phàm Tặc không chút lực chống đỡ, Cẩm Phàm Tặc dựa vào cướp bóc mà sống qua đó có thể thấy được bọn họ là những tên cướp mạnh mẽ nhất.

Mục đích lần này chính là tới cướp bóc rất thích hợp với Cẩm Phàm Tặc, còn Phi Hổ Vệ am hiểu xung phong được Lưu Kỳ mệnh lệnh trấn thủ cửa lớn trại ngựa không để kẻ nào chạy thoát, trong trại ngựa trở thành thiên hạ của Cẩm Phàm Tặc.

Giết chóc tàn khốc khiến cho trại ngựa vốn đại loạn trở thành một mảnh ảm đạm, đám sĩ tốt Giang Đông hoảng loạn tìm đường bỏ trốn căn bản không có tâm tư phản kháng.

Dương Tư Mã dẫn người vọt ra nhìn thấy Cẩm Phàm Tặc rong ngựa rượt đuổi sĩ tốt, nhìn tràng cảnh chém giết nghiêng lệch về một phía, trên mặt toát lên vẻ kinh hoàng. Kéo một gã thân binh lại, nói:

- Ngươi lập tức đi thông báo với Đô Uý, nói trại ngựa bị đạo tặc cướp bóc, xin Đô Uý hỏa tốc tiếp viện.

Gã thân binh này cũng bị tình cảnh chém giết hù dọa, vội vàng đi về phía cửa lớn, còn chưa đi được bao xa đã bị Dương Tư Mã túm trở lại:

- Ngu, quay lại. Vượt qua tường.

Gã thân binh lúc này mới bừng tỉnh, lập tức vượt qua rào chắn, còn Dương Tư Mã ở lại lén chiu vào kho lương thảo chưa bị đốt.

Gần nửa canh giờ, hơn một nghìn người trong trại ngựa bị giết sạch, Lưu Kỳ không kịp chỉnh đốn lại chiến trường liền vội vàng dẫn theo Cam Ninh đi vào chuồng ngựa. Rất ít khi ngựa được thả ra ngoài, mà phần lớn thời gian đều bị nhốt trong chuồng.

Nhìn đàn ngựa, Lưu Kỳ cười lớn nói:

- Có những con ngựa này, chúng ta có thể quay về Kinh Châu.

Cam Ninh cũng cười nói:

- Không tồi, có những con ngựa khỏe, binh mã Giang Đông làm sao có thể truy đuổi chúng ta?

Lưu Kỳ lúc này mệnh lệnh nói:

- Mỗi người chọn hai con ngựa, những con khác toàn bộ làm thịt.

Nếu bản thân không dùng được nhiều, vậy cũng không thể lưu lại cho Giang Đông dùng.

Đúng lúc này Vương Nghị chạy tới nói:

- Công tử, tìm được gấn bốn nghìn chiếc yên ngựa cũng không đủ để chúng ta dùng.

Lưu Kỳ sửng sốt lập tức cười lớn, hắn vốn dự định sau khoảng thời gian ngắn sẽ đổi yên ngựa cho từng con ngựa, không ngờ ở đây không có sẵn yên ngựa.

Cam Ninh nói với Vương Nghị:

- Công tử đã nói, mỗi người chọn hai con ngựa, còn đâu giết sạch, Vương Tướng Quân mau triệu tập binh sĩ đi chọn ngựa.

Vương Nghi thấy Lưu Kỳ muốn giết ngựa, trong lòng có chút đáng tiếc, chỉ là lúc này cũng không thể lưu lại cho Tôn Sách. Ngay lập tức đi triệu tập Phi Hổ Vệ tới cùng Cẩm Phàm Tặc chọn lựa ngựa.

Bọn họ lại không biết, toàn bộ những gì bọn họ nói đều bị Dương Tư Mã kia nghe sạch, Dương Tư Mã nghe bọn họ nói liền biết bọn họ không phải sơn tặc. Y mới đầu cho rằng bọn họ là sơn tặc ở đâu đó xuất hiện, nhưng ngay lập tức phủ định. Lại nghĩ tới khoảng thời gian trước Thái Thú Tôn Hà đến mượn ngựa, y mơ hồ cảm giác được những người này chính là bị Tôn Thái Thú truy sát. Nghĩ vậy tim y dường như ngừng đập, Tôn Thái Thú muốn bao vây diệt trừ những người này? Hiện tại những người này xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Tôn Thái Thú không xong rồi?

Nếu như Tôn Thái Thú chết rồi, vậy trại ngựa của bọn họ khó tránh khỏi liên quan, Tôn Thái Thú đến mượn ngựa bọn họ không đáp ứng nói: Phải có Tôn Sách chỉ định. Hiện tại Tôn Hà đã chết, rất có thể Tôn Sách trút giận lên đầu bọn họ. Còn hiện tại lại để mất trại ngựa, thì dù Dương Tư Mã kia chết trăm lần cũng không hết tội.

Lưu Kỳ là người không hiểu nhiều về ngựa, nhưng Cam Ninh và Vương Nghị cả ngày ngồi trên lưng ngựa tự nhiên biết thế nào là ngựa tốt, ngựa như thế nào thích hợp với kỵ binh. Trong hơn bốn nghìn con ngựa có mấy con sánh ngang với ngựa của đám người Vương Nghị.

Lưu Kỳ nhìn đống lương thảo còn sót lại cách đó không xa, nói:

Chương 112

- Thời điểm này phải cho ngựa ăn chút cỏ tươi, mấy ngày nay ngựa của chúng ta trên cơ bản không có ăn cỏ tươi, tiếp tục kéo dài ngựa sẽ không chịu nổi.

Cam Ninh gật đầu nói:

- Đúng vậy, cứ ba con ngựa cho ăn một thùng cỏ tươi, như vậy trên đường đi không cần dừng lại cho ngựa ăn.

- Ai đó?

Vương Nghị nhạy bén, quát lớn về phía đống lương thảo, đồng thời rút ra trường thương chắn trước người Lưu Kỳ.

Dương Tư Mã trong đống lương thảo bị mắng sợ chết khiếp, vừa nãy nghe nói Lưu Kỳ muốn cho người khuân vác lương thảo trong lòng vui mừng, nhoáng cái vui mình trong đống lương thảo, lúc này nghe thế Vương Nghị quát trong lòng sợ hãi tới mức không dám động đậy nữa.

Vương Nghị cứ tưởng mình nghe lầm, xấu hổ nhìn về phía Lưu Kỳ. Lưu Kỳ cười nói:

- Cứ thiêu hủy đống lương thảo đó đi là được.

Vương Nghị cơ trí, tự nhiên biết nếu không có chuyện gì Lưu Kỳ sẽ không làm như thế.

Xoạt xoạt. . . Tiếng xoạt xoạt vang lên khiến đám người Lưu Kỳ hoảng sợ, ngay lập tức thấy một người miệng ngậm cỏ tươi, người dính đấy cỏ từ trong đống cỏ hô lớn:

- Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng.

Người này chính là Dương Tư Mã bị hù dọa sợ hãi mà đứng dậy.

Ba người không ngờ bên trong đống cỏ có người, Lưu Kỳ chỉ vừa nói một tiếng liền chạy ra, từ sau lưng Lưu Kỳ lập tức xuất hiện hai gã sĩ tốt áp tải y tới trước mặt Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ bưng mũi nhìn Dương Tư Mã trước người cầu xin tha thứ:

- Ngươi là người ở đâu? Vì sao trốn trong chuồng ngựa?

Dương Tư Mã bị đám người Lưu Kỳ hù dọa giết chóc, trong lòng chỉ lo Lưu Kỳ không vui làm thịt mình, vì thế vội nói:

- Tiểu nhân là Tư Mã trại ngựa, vừa nãy nhìn thấy Tướng Quân cho nên sợ hãi núp vào, xin Tướng Quân tha mạng.

Đám người Lưu Kỳ bỗng nhiên bừng tỉnh, chẳng trách vừa nãy trong trại ngựa không có chút chống cự nào, trong trại ngựa tuy bị bọn họ phóng hỏa lẫn hạ động biến thành đại loạn, nhưng thực sự chưa đủ tới tình trạng không còn lực chống đỡ. Chỉ cần có người đứng ra chỉ huy ít nhất cũng có thể chống đỡ một hồi, không ngờ gã Tư Mã này lại núp ở đây. Lưu Kỳ nhìn gã Từ Mã chau mày nói:

- Ngươi hiểu rõ trại ngựa này chứ?

Dương Tư Mã không dám chậm trễ, nói:

- Hiểu rõ, hiểu rõ. Nếu Tướng Quân cần tìm ngựa tốt, vậy không cần phiền lòng, để ta dẫn mọi người đi là được.

Nói xong, sắc mắt toát lên vẻ nịnh bợ nhìn Lưu Kỳ nói:

- Những con ngựa này tuy là ngựa tốt nhưng chưa phải tốt nhất, ngựa tốt nhất đều được giam giữ riêng lẻ một chuồng, ở phía sau.

Dương Tư Mã chỉ chỉ về phía dãy chuồng ngựa phía sau, nhìn Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ nói:

- Ngươi đi trước dẫn đường.

Dương Tư Mã vui mừng, lập tức dẫn Lưu Kỳ tới dãy chuồng ngựa phía sau, vừa đi vừa nói:

- Trong trại ngựa có tổng cộng hơn bốn nghìn sáu trăm con, trong đó có tắm trăm con ngựa nhỏ và hơn năm trăm con ngựa già, tất cả ngựa còn lại đều thích hợp dùng làm kỵ binh. Tại dãy chuồng ngựa sau cùng kia có năm mươi con ngựa, tất cả đều là ngựa tốt, phẩm chất không hề thua kém ngựa của Tướng Quân cưỡi.

Trên mặt Lưu Kỳ đã lộ ra vài phần vui mừng, ngựa của Phi Hổ Vệ là ngựa tốt nhất Kinh Châu tự nhiên không cần phải nói, còn ngựa của Cẩm Phàm Tặc cũng là do Cam Ninh dùng giá tiền lớn mua về. Những con ngựa này đều là ngựa hoàn mỹ nhất, dù tìm kiếm khắp phương bắc cũng khó gặp ngựa tốt như vậy, không ngờ ở đây có năm con phẩm chất tương đương với chúng.

Dương Tư Mã nhìn thấy khuôn mặt Lưu Kỳ toát lên vẻ vui mừng mới thở phào nhẹ nhõm, miễn là vị Tướng Quân này vui vẻ nói không chừng sẽ buông tha mình. Ngay lập tức không dám giấu diếm, nói:

- Năm mươi con ngựa này chuyên môn chuẩn bị cho Thân Vệ Quân, cho dù tìm kiếm toàn bộ Giang Đông cũng không thấy được một con ngựa tốt như vậy, loại ngựa tốt này hàng năm huấn luyện nhiều nhất cũng chỉ có thể huấn luyện ra hơn mười con, năm mươi con ngựa này chính là tổng thành quả huấn luyện trong vòng ba năm.

Lưu Kỳ nghi hoặc nói:

- Ngựa này chẳng phải năm nào cũng dâng lên Thân Vệ Quân một lần sao?

Dương Tư Mã lắc đầu, trên khuôn mặt a rua toát lên vài phần hãnh diện, nói:

- Ngựa tốt tự nhiên có thể kéo theo ngựa tốt, nếu muốn lấy hết ngựa tốt đi như vậy trong trại ngựa sẽ không còn ngựa đầu đàn, huấn luyện ngựa tốt càng thêm khó khăn.

Lưu Kỳ nhìn Dương Tư Mã nói:

- Nói vậy ngươi rất thành thạo huấn luyện ngựa?

Theo hắn biết Kinh Châu hiện tại cũng có hai trại ngựa, hai trại ngựa này một năm huấn luyện nhiều nhất chỉ thêm hơn mười con ngựa, còn cái trại ngựa Giang Đông này huấn luyện hơn bọn họ rất nhiều, cứ tiếp tục như vậy thực lực Giang Đông tất nhiên sẽ qua Kinh Châu. Lưu Biểu không có hứng thú với ngựa cũng không sao, nhưng hắn lại cần ngựa để sau này tranh phong với chư hầu trong thiên hạ.

Thời đại này binh mã phân chia rất đơn giản, bao gồm: Bộ binh, kỵ binh và thủy quân. Nếu muốn tranh đấu trường kỳ với chư hầu phương bắc, nếu không có kỵ binh thực sự không có khả năng.

Sắc mặt Dương Tư Mã càng thêm hãnh diện, nói:

- Đúng vậy, trong trại ngựa này không có người nào giỏi huấn luyện ngựa hơn ta.

Lưu Kỳ gật gật đầu, trong lòng đã âm thầm quyết định phải điều gã Dương Tư Mã này đi theo. Trên mặt cũng không lộ chút vết tích, nói:

- Người vừa nãy nói có năm mươi con ngựa tốt, nhưng lúc này trong chuồng chỉ có bốn chín con, vậy còn một con nữa ở đâu?

Dương Tư Mã sửng sốt, lập tức lúng túng nói:

- Ngoài ra còn có một chuông ngựa nữa giam giữ một con ngựa, con ngựa này vốn dùng dâng hiến chủ công. . . Oách. . . Không ngờ con ngựa này lại khó có thể thuần phục vì thế đành phải giam giữ trong chuồng.

Nghe nói có ngựa dùng để dâng tặng Tôn Sách, đám người Lưu Kỳ đều cảm thích hứng thú, Lưu Kỳ nói:

- Ngươi dẫn ta đi xem sao?

Dương Tư Mã cười khổ nói:

- Con ngựa này dã tính khó thuần đã đả thương hơn mười binh sĩ thuần ngựa, Tương Quân nên cẩn thận thì tốt hơn.

Nếu như con ngựa ki đá trúng vị Tướng Quân trước mặt, vậy coi như mạng y tiêu rồi.

Lưu Kỳ phẩy phẩy tay nói:

- Không sao, ta chỉ đi xem chút thôi.

Dương Tư Mã không biết làm thế nào, đành phải dẫn Lưu Kỳ đến chuồng ngựa trong cùng.

Không lâu sau đám người Lưu Kỳ tới trước chuồng ngựa, chuồng ngựa này hoàn toàn khác so với những chuồng ngựa khác, những chuồng ngựa khác không có cửa tối đa chỉ là hai cái lan can đơn giản, còn chuồng ngựa này lại được lắp cửa lớn chắc chắn.

Dương Tư Mã chỉ vào cánh cửa, nói:

- Con ngựa này có thể dễ dàng vùng đứt dây thừng bỏ trốn, hai ngày trước cánh cửa bình thường đã bị nó phá hỏng vì thế mới trang bị cánh cửa này.

Lưu Kỳ gật gật đầu, lúc này bọn họ đã nghe được thanh âm vó ngựa đá cánh cửa bên trong. Dương Tư Mã mở cửa chợt nghe một tiếng hí, Dương Tư Mã vội vàng lui lại bên cạnh Lưu Kỳ nói:

- Tướng Quân cẩn thận, con ngựa này rất nhanh và nguy hiểm.

Lưu Kỳ nhìn con ngựa này toàn thân màu trắng không chút tạp màu, tuy vết roi khắp mình nhưng cũng không che dấu nổi sự cao ngạo của nó, ngẩng cao đầu nhìn người ngoài cửa trong mắt tràn đầy vẻ cao ngạo và khinh thường. Thậm chí vừa nãy Dương Tư Mã kia bị hù dọa lui lại phía sau, trong mắt ngựa còn lóe lên một tia chế giễu.

Chương 113

Lưu Kỳ nhìn con ngựa này trong lòng dao động, đôi mắt kia không phải mắt một con ngựa rõ ràng là đôi mắt của con người. Đều nói ngựa có tính thông thái nhưng chưa từng thấy ngựa thông thái như vậy, hơn nữa ánh mắt có phần tương tự mắt người.

Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu, nói:

- Ta thích con ngựa này.

Tựa hồ hiểu được lời Lưu Kỳ nói, con bạch mã sửng sốt thoáng khinh miệt liếc nhìn Lưu Kỳ, sau đó quay đầu đi không để ý tới hắn. Lưu Kỳ không chút bất mãn, ngược lại trong lòng vô cùng vui vẻ, có ngựa như vậy bên người sau này sẽ không còn nhàm chán, nghĩ vậy Lưu Kỳ liền lao về phía chuồng ngựa.

Thấy Lưu Kỳ lao về phía chuồng ngựa, gã Tư Mã vừa nãy sửng sờ nghe Lưu Kỳ nói lúc này vội vàng ngăn cản Lưu Kỳ:

- Tướng quân, con ngựa này rất táo bạo, chỉ cần có người tới gần nó sẽ bị nó đá bay, xin tướng quân hãy chọn con ngựa khác.

Y cảm giác hối hận vì vừa nãy ở trước mặt Lưu Kỳ nhắc tới con ngựa này.

Mà ngay Cam Ninh, Vương Nghị cũng nói:

- Công tử, con ngựa này nhất thời e là không thể thuần phục, không bằng trước hết hãy mang về, sau đó từ từ thuần phục.

Lưu Kỳ tới gần khiến bạch mã không ngừng đạp chân xuống đất, bộ dáng giống như tùy thời đá bay người khác, nếu Lưu Kỳ thực sự bị đá trung cho dù không chết cũng thương nặng.

Lưu Kỳ lắc đầu nói:

- Không sao, các ngươi ở đây chờ là được.

Nói xong không để ý tới mọi người, lao thẳng về phía chuồng ngựa. Cam Ninh và Vương Nghị đứng trước cửa chuồng ngựa, hai mắt chằm chằm nhìn con bạch mã chuẩn bị tùy thời xuất thủ cứu Lưu Kỳ, còn gã Từ Mã kia sắc mặt nhăn nhó đứng ngoài cửa.

Lưu Kỳ từ từ tiến vào chuồng ngựa, theo Lưu Kỳ tới gần con bạch mã càng lúc càng gây loạn, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ nhìn bạch mã chỉ ra bên ngoài cười nói:

- Ngươi có muốn đi ra ngoài không?

Trong mặt bạch mã lập tức hiện lên tia nghi hoặc, nhìn ra bên ngoài đầy vẻ mong chờ.

Lưu Kỳ ngạc nhiên nhìn bạc mã nói:

- Ngươi có thể hiểu lời ta nói?

Bạch mã ngẩng đầu lên, bộ dáng hiên ngang, trong mắt lóe lên tia khinh thường, giống như muốn nói nó có điểm phi thường.

Nhìn bộ dáng bạch mã, Lưu Kỳ không khỏi bật cười, bạch mã này thoáng nhìn Lưu Kỳ rồi hững hờ cúi đầu ăn đồ ăn trên mặt đất. Lưu Kỳ nhìn thấy đồ ăn trên mặt đất đều là loại chất lượng thấp, vì thế quay đầu nhìn về phía Dương Tư Mã nói:

- Vì sao cho nó ăn đồ ăn chất lượng thấp vậy?

Dương Tư Mã cười khổ, nói:

- Nó không ăn thứ khác, chỉ ăn loại đồ ăn này.

Lưu Kỳ nhìn đống đồ ăn trên mặt đất liền biết đây là loại đồ ăn chất lượng thấp nhất, đồ ăn cho ngựa chia làm ba loại: Tốt nhất chính là đồ ăn giống như của người, thậm chí còn tốt hơn đồ ăn người ăn, đồ ăn trung bình chính là lương thực và cỏ khô trộn lẫn, mà đồ ăn thấp nhất chính là toàn bộ cỏ khô. Chẳng lẽ con bạch mã này chỉ thích ăn cỏ khô? Lưu Kỳ có chút nghi hoặc.

Ra khỏi chuồng ngựa, Lưu Kỳ tới gọi Dương Tư Mã, hỏi:

- Loại cỏ khô nó ăn ở đâu có?

Dương Tư Mã thoáng nhìn cỏ khô trên mặt đất, nói:

- Loại cỏ khô này đâu đầu cũng có.

Lưu Kỳ gật gật đầu sai Dương Tư Mã dẫn đường, không lâu sau Lưu Kỳ liền cầm một bó cỏ quay trở về, Lưu Kỳ quay đầu nói với Cam Ninh:

- Các người cũng đi chọn ngựa đi, trước hết không cần để ý tới ta.

Nói xong xông vào chuồng ngựa.

Bạch Mã trong chuồng chằm chằm nhìn mớ cỏ trên tay Lưu Kỳ, trong mắt tràn đầy vẻ thèm khát.

Lưu Kỳ cười cười đưa mớ cỏ tới trước mặt ngựa, nói:

- Ăn đi.

Con Bạch Mã nghi hoặc thoáng liếc nhìn Lưu Kỳ, lập tức nhấm nháp.

Lưu Kỳ lại lấy ra thuốc sát trùng trị thương cho Bạch Mã, Lưu Kỳ đưa tay dính thuốc từ từ bôi lên thân thể Bạch Mã. Từ khi bàn tay Lưu Kỳ đến lúc chạm lên mình ngựa, hắn cảm thấy toàn thân ngựa cứng ngắc sau đó dần buông lỏng, cứ như vậy Lưu Kỳ chà thuốc trị thương cho Bạch Mã còn Bạch Mã cúi đầu ăn cỏ, thi thoảng ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ hừ một tiếng lại tiếp tục cúi đầu ăn cỏ.

Hai người Cam Ninh ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau một cái mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là bọn họ cũng không dám khinh thường, hai người bọn họ thay phiên nhau tiến đến chọn ngựa. Còn trên khuôn mặt Dương Tư Mã kia toát lên vẻ khó tin nhìn Lưu Kỳ bôi thuốc trị thương cho con bạch mã, con bạch mã này trước kia không cho bất cứ ai tiếp cận, không ngờ Lưu Kỳ chỉ cần một nắm cỏ có thể thuần phục.

Lưu Kỳ xoa xoa tay lâu mồ hôi tích thành giọt trên trán, vỗ lưng ngựa nói:

- Ngươi chính là con ngựa đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ này.

Bạch mã hừ một tiếng cúi đầu dúi dúi vào tay Lưu Kỳ, xem như tỏ ý thân cận.

Lưu Kỳ xoa xoa đầu ngựa nói:

- Có muốn đi ra ngoài không?

Bạch mã ngẩng đầu liếc nhìn ra bên ngoài đầy vẻ mong chờ. Lưu Kỳ liền tiến lên cởi một đầu dây cương bị buộc chặt, bạch mã cúi đầu ủi ủi Lưu Kỳ, sau đó ngẩng đầu hí một tiếng lao ra khỏi chuồng ngựa, mấy người xung quanh thậm chí còn không thấy rõ bạch mã làm thế nào phi ra khỏi chuồng, chỉ cảm thấy một đạo tia sáng màu trắng vọt qua đã thấy bạch mã biến mất không thấy tăm hơi.

Nhìn bạch mã biến mất trong nháy mắt, Lưu Kỳ cười khổ một tiếng đi ra khỏi chuồng ngựa. Hắn ngay từ đầu đã có ý muốn mang con bạch mã này theo bên mình, hơn nửa khi tiếp xúc với nó Lưu Kỳ đã có lòng yêu mến, thực sự không muốn để lại cho Tôn Sách cũng không muốn hại nó, vì thế không bằng thả nó đi.

Đám người Cam Ninh từ khiếp sợ khôi phục lại, bọn họ còn chưa tới đã thấy Bạch Mã phi nhanh tới, cả đám ngạc nhiên nhìn Lưu Kỳ:

- Công tử?

Lưu Kỳ phẩy phẩy tay chuẩn bị chọn lựa những con ngựa khác chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng binh sĩ hô hoán và tiếng ngựa tê hí truyền đến. Lưu Kỳ và mấy người Cam Ninh liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng chuyển ánh mắt đến bải đất trống trong trại ngựa. .

Chỉ thấy một đám thành viên Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc xung quanh mảnh đất trống đều hô lớn. Phía trên đất trống lúc này là mấy nghìn con ngựa đang cùng nhau phi nhanh, dẫn đầu là một con bạch mã bỏ xa những con ngựa khác ở phía sau, cơ hồ chỉ nhìn thấy một đạo màu trắng mờ ảo, đúng là con bạch mã vừa nãy Lưu Kỳ thả đi.

Bạch mã vừa chạy chồm vừa ngửa đầu tê hí kéo theo đàn ngựa phía sau tê hí náo nhiệt, mà ngay cả Lưu Kỳ nhìn cảnh tượng vạn mã chạy chồm cũng không khỏi hào khí ngất trời.

Chạy chồm khoảng một khắc đồng hồ, bạch mã nhìn nhìn Lưu Kỳ rồi chạy về phía Lưu Kỳ, khi chỉ còn cách khoảng mười bước thì dừng lại. Tiếp đến bước đi thong thả về phía Lưu Kỳ, cúi đầu dúi dúi vào người Lưu Kỳ ra hiệu cho Lưu Kỳ trèo lên người nó, Lưu Kỳ có chút bất ngờ, chỉ là không có từ chối cũng không cần yên ngựa, cứ như vậy cưỡi lên lưng bạch mã.

Bạch Mã thấy Lưu Kỳ ngồi trên lưng, lập tức hí lớn một tiếng mang Lưu Kỳ phi nhanh, đàn ngựa phía sau cũng đi theo Bạch Mã lao điên cuồng. Lưu Kỳ ngồi trên lưng Bạch Mã cảm giác giống như đang bay, cảnh vật xung quanh cảm giác có chút mơ hồ, hai tay nắm chặt bờm ngựa hai chân ghì sát bụng ngựa.

Chương 114

Bạch Mã chạy chồm Camột vòng mới dừng lại, Lưu Kỳ trên lưng ngựa cũng mệt mởi thở hồng hộc, vỗ nhẹ lưng ngựa nói:

- Sau nay ngươi sẽ gọi là Tuyệt Ảnh được chứ?

Bạch Mã hừ một tiếng vui vẻ giống như phi thường hài lòng, nhìn Bạch Mã đồng ý Lưu Kỳ cũng cười ha hả, đứng lên:

- Ha ha ha. . . Đã vậy gọi ngươi là Tuyệt Ảnh.

Lúc này đám người Cam Ninh lo lắng chạy tới, thấy Lưu Kỳ không việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó cười nói:

- Chúc mừng công tử thu phục ngựa tốt.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tuyệt Ảnh tràn đầy hâm mộ, Tuyệt Ảnh không có phản ứng gì đối với ánh mắt bọn họ, ngược lại thản nhiên cúi đầu ăn cỏ.

Lưu Kỳ cười nói:

- Mọi người mau chuẩn bị chút, thời gian không còn nhiều. Đô Uý thành Bà Dương e là đã nhận được tin tức, lúc này hẳn là đang trên đường đi.

Lưu Kỳ thực sự không sợ gã Đô Uý kia, chỉ là hiện tại không nên dây dưa lâu ở Giang Đông.

Đám người Cam Ninh sau khi nghe xong, vội vàng chạy xuống chuẩn bị, Lưu Kỳ tự mình chuẩn bị yên ngựa cho Tuyệt Ảnh, cùng tám trăm người nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.

Cho tới khi Đô Uy dẫn binh mã quay lại trại ngựa, toàn bộ trịa ngựa đã không còn bóng người, thậm chí có thể nói toàn bộ trại ngựa đã không còn gì. Trước khi rời đi, Lưu Kỳ chạy trong trại ngựa lại phóng hỏa lần nữa, thiêu hủy sạch trại ngựa.

Đô Uý sợ tới mức toàn thân lạnh ngắt nhưng lúc này vẫn phái người đi bẩm báo Tôn Sách, y lại dẫn binh mã ý đồ truy đuổi đoàn người Lưu Kỳ, thế nhưng đoàn người Lưu Kỳ lúc này đã đi xa hơn trăm dặm.

Ngày hôm sau, tin tức năm nghìn đại quân Tôn Hà thất bại, Tôn Hà bị chém chết lan truyền khắp Giang Đông. Ngay sau đó tin tức đại quân Kinh Châu đánh vào Giang Đông chiếm cứ huyện Ngả và huyện Tu Thủy lại truyền tới khiến cho mọi người nguyên bản không tin nhất thời không biết làm thế nào.

Từ xưa tới nay đều là Giang Đông tấn công Kinh Châu, bỗng nhiên biến thành Kinh Châu tấn công Giang Đông, Giang Đông tấn công Kinh Châu còn chưa hạ được một toàn thành trì của Kinh Châu, chưa từng chém chết một viên đại tướng Kinh Châu. Vậy mà kỵ binh Kinh Châu chưa tới nghìn người có thể đánh tan năm nghìn đại quân Giang Đông, chém chết đại tướng Giang Đông, những người biết được tin tức này nhất thời khó có thể tiếp thu.

Biến đổi này khiến Giang Đông không còn là nơi an toàn nhất nữa, ngay cả quận Dự Châu được Thái Sử Từ Tướng Quân trấn thủ cũng bị đại quân Kinh Châu đánh vào như vậy còn ai có thể bảo vệ thành trì, ngăn cản đại quân Kinh Châu.

Trong huyện phủ huyện Nghi Phong, Khuất Thành và Từ Thịnh đang ngồi đối diện nhau, nhìn tình hình trước mắt trong lòng tràn đầy khiếp sợ. Bọn họ đã xác định người dừng lại tại đây vài ngày hôm trước chính là Lưu Kỳ và đoàn kỵ binh gần nghìn người kia là Phi Hổ Vệ, nếu khi trước bọn họ còn tồn tại tâm lý may mắn như vậy hiện tại bọn họ đã muốn dốc lòng dốc sức vì Lưu Kỳ, không cần biết thế nào đi nữa bọn họ kết nạp đoàn người Lưu Kỳ đồng thời giúp đoàn người Lưu Kỳ che dấu hành tung, Tôn Sách kia sẽ không bỏ qua cho bọn họ, như vậy bọn họ chỉ có thể dốc sức vì Lưu Kỳ.

Gần nghìn đại quân đánh tan năm nghìn đại quân chém chết đại tướng Tôn Hà, gần vạn đại quân trong một đêm đánh vào Kinh Châu, thực lực như vậy cũng đáng để bọn họ nguyên trung thành, nếu không phải trước khi đi Lưu Kỳ từng dặn dò: Không có sự phân phó của Lưu Kỳ không được manh động. Bọn họ đã trực tiếp đầu hàng Từ Thứ rồi.

Từ Thịnh, Khuất Thành nhìn nhau cười, đi theo chủ công như vậy sau này e là sẽ có vô số trận chiến, chỉ có điều bọn họ cũng không lo lắng, loạn thế như vậy mới không tịch mịch.

Hai mẩu tin tức trươc so với mẩu tin tức thứ ba lại có vẻ không khiến người ta chú ý, Lưu Kỳ sau khi đánh bại năm nghìn quân quân Tôn Hà chém chết Tôn Hà thuận thế đánh chiếm trại ngựa Bà Dương ở Giang Đông, năm nghìn con ngựa trong trại ngựa không sót lại một con.

Quân Ngô.

Tôn Sách nhìn hai tín thư cấp báo trên bên sắc mặt âm trầm cực điểm, mấy hôm trước vừa mới nhận được tin năm nghìn đại quân Tôn Hà bị đánh bại, Tôn Hà bị giết chết, lúc này mới chỉ cách hai ngày lại truyền đến hai tin dữ.

Từ khi nào Giang Đông trở nên suy yếu như thế, chỉ một gã Lưu Kỳ nhỏ nhoi lại có thể khiến Giang Đông tổn thất nặng nề. Năm nghìn đại quân không chống cự nổi không đến nghìn kỵ binh cũng có thể chấp nhận được, nhưng ba vạn đại quan Thái Sử Từ sao có lại không thể ngăn cản một vạn đại quân Kinh Châu, hơn nữa còn để binh mã Kinh Châu đánh vào Giang Đông, chuyện này đã nhiều năm qua chưa từng xuất hiện, chính là từ khi Tôn Kiên bị giết binh mã Kinh Châu cũng không đánh vào Giang Đông, hơn nữa hiện tại Giang Đông binh hùng tướng mạnh. Y hùng tâm bừng bừng chuẩn bị thống nhất thiên hạ lại là lúc bị đánh vào lãnh thổ, điều này khiến y không tức giận sao được.

Trại ngựa bị cướp, năm nghìn chiến mã bị cướp sạch không còn càng làm cho y tức giận, Giang Đông tổng cộng có bao nhiêu chiến mã? Nhiều nhất không vượt quá hai vạn con. Hiện tại tổn thất một phần tư, Giang Đông lấy cái gì để tranh đấu với chư hầu khác.

Cạch! Tôn Sách ném hai mảnh thẻ tre ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng, nói:

- Được! Được! Giang Đông ta từ khi nào chịu nỗi nhục lớn như thế.

Đám quan viên phía dưới câm như hến, mà ngay cả Chu Du và Trương Chiêu cũng cúi đầu không nói gì.

Tôn Sách nhìn quan viên phía dưới nói:

- Một gã Từ Thứ nho nhỏ chỉ dẫn theo một vạn binh mã trong vòng một ngày đánh vào Giang Đông, Thái Sử Từ trấn thủ Dự Chương thế nào? Ngàn kỵ binh ở Giang Đông tung hoành ngang dọc, tùy ý chém giết. Các ngươi cũng không biết làm gì?

Tôn Sách hít sâu một hơi, nói:

- Công Cẩn, ngươi nghĩ nên làm thế nào?

Chu Du đứng dậy nói:

- Từ Thứ kia tài cán không kém thuộc hạ, Thái Sử Tướng Quân nhất thời sơ suất bị y thưa cơ đánh vào Giang Đông là chuyện bình thường, thuộc hạ nguyện y đi tới Dự Chương thu hồi huyện Tu Thủy và huyện Ngả để tránh đại quân Kinh Châu đứng vững gót chân ở Giang Đông. Còn nghìn kỵ binh của Lưu Kỳ cơ động lại tốc độ kinh người, Trình Tướng Quân nhất thời không đuổi kịp cũng không thể trách, chỉ cần phong tỏa các tuyến đường nghiêm lệnh các nơi xuất binh là có thể bao vây diệt trừ nghìn kỵ binh của Lưu Kỳ.

Tôn Sách hừ một tiếng nói:

- Nói như vậy Thái Sử Từ và Trình Đức Mưu không phạm sai lầm?

Tôn Sách hiển nhiên có chút bất mãn đối với việc Chu Du bào chữa cho hai người này.

Chu Du nói:

- Hiện tại là thời điểm đặc biệt không thích hợp xử phạt đại tướng, không bằng trước hết đánh lui đại quân Kinh Châu sau đó căn cứ theo ưu khuyết điểm rồi thưởng phạt.

Tôn Sách quay đầu nhìn về phía Trương Chiêu nói:

- Bố, ngươi nghĩ thế nào?

Trương Chiêu đứng dậy nói:

- Công Cẩn nói không sai, lâm trận xử phạt đại tướng ảnh hưởng tới sĩ khí xin chủ công hãy suy xét lại.

Tôn Sách trầm mặc một hồi nói:

- Đã như vậy, Công Cẩn lập tức khởi hành đi Dự Chương đánh đuổi đại quân Kinh Châu ra khỏi Giang Đông.

Chu Du lập tức nói:

Chương 115

- Rõ.

Nói xong đứng dậy rời đi.

Tôn Sách lại nhìn về phía Trương Chiêu nói:

- Lập tức mệnh lệnh các nơi đóng quân bao vây diệt trừ Lưu Kỳ, nếu sợ địch không tiến về phía trước trảm không tha.

- Rõ.

Trương Chiêu lập tức đi xuống truyền mệnh lệnh.

Tôn Sách nhìn về phía những khác nói:

- Tôn Tĩnh, Tôn Tê, các ngươi thống lĩnh một vạn đại quân hiệp trợ Trình Tướng Quân bao vây diệt trừ Lưu Kỳ.

Tôn Tĩnh là đường thúc của Tôn Sách, Tôn Tê là đường huynh của tôn Sách, hai người này và Tôn Hà là ba đại tướng lãnh Tam Thị, Tôn Sách cử những người này là muốn bộ tộc Tôn Thị báo thù cho Tôn Hà.

- Rõ.

Hai võ tướng phía dưới đi ra, sau đó khom người tuân mệnh rồi rời đi.

Sắc mặt Tôn Sách âm trầm quay lại hậu viện, chợt nghe thấy thị nữ báo lại:

- Khởi bẩm Tướng Quân, lão phu nhân tới thăm Tướng Quân, hiện tại phu nhân đang chờ ngài ở phòng khách.

Tôn Sách vung tay ra hiệu cho thị nữ quay lại phòng khách, thấy trong phòng khách có một bà lão hơn năm mươi tuổi, tuy rằng ăn mặc sang trọng nhưng trên người không đeo bất cứ trang sức nào, thế nhưng ngồi ở chỗ kia không giận mà uy, bên trái bà lão là một thiếu niên hơn mười tuổi phấn điêu ngọc nộn cực kỳ đáng yêu. Con bên phải bà là một cô bé hơn mười tuổi mắt ngọc mày ngài, hào khí bức người.

Lúc này thiếu nam và thiếu nữ đang vây quanh bà lão không ngừng hỏi lung tung, bà lão sắc mặt hiền từ tỉ mỉ trả lời tất thảy các câu hỏi.

Đúng lúc này Tôn Sách đi đến, thiếu nam và thiếu nữ lập tức yên tĩnh, chạy tới trước mặt Tôn Sách, kéo tay Tôn Sách nói:

- Đại ca thật lâu không chơi cùng chúng ta, hôm nay chơi đùa cùng chúng ta được chứ?

Tôn Sách cười cười, nói:

- Đại ca còn có việc, các người đi chơi đi.

Nói xong sai thị nữ dẫn bọn họ đi xuống.

Tôn Sách đi tới trước người bà lão, khom người hành lễ nói:

- Mẫu thân.

Bà lão gật gật đầu đánh giá Tôn Sách, nói:

- Lại gặp phải vấn đề gì khó khăn sao?

Tôn Sách bất đắc dĩ gật gật đầu kẻ lại chuyện tình gần đây với bà lão, bà lão thở dài nói:

- Tính cách của ngươi giống phụ thân người, quá mức nóng vội, quá mức cứng ngắc. Đại sự quốc gia không phải trò đùa, phải luôn lắng nghe ý kiến của quần thần. Về phần báo thù cho phụ thân ngươi không cần phải vội vàng, ngươi có thể làm được như ngày hôm nay nếu phụ thân ngươi biết cũng sẽ rất vui mừng rồi.

Nói xong giúp Tôn Sách sửa sang lại quần áo, nói:

- Chư hầu trong thiên hạ có người nào là không mạnh? Kinh Châu kia nếu như nhỏ bé yếu nhược, vì sao phụ thân ngươi lại chết nơi đất khách? Trải qua những chuyện vừa rồi, ngươi phải ghi nhớ kỹ lời phụ thân ngươi dạy.

Tôn Sách gật gật đầu, trước kia đúng là y xem thường anh hùng trong thiên hạ. Chỉ một gã Lưu Kỳ, một gã Từ Thứ nhỏ bé có thể làm Giang Đông long trời nở đất, đừng nói đến Tào Tháo và Viên Thiệu ở phương bắc.

Nhìn Tôn Sách nghe xong đi vào bên trong, bà lão nhếch miệng cười cười, Tôn Sách giống như chồng bà đều vô cùng kiêu ngạo và xem thường người khác, hôm nay cũng xem như một bài học.

Cùng lúc đó đám người Lưu Kỳ ngày đêm tốc hành, rốt cuộc rời khỏi quận Bà Dương tiến vào quận Lư Giang. Quận Lư Giang gần quận Giang Hạ, chỉ cần vượt qua quận Lư Giang là có thể trở về Kinh Châu, tuy biết Tôn Sách chắc chắn sẽ phong tỏa các con đường quanh đó, nhưng đoàn người Lưu Kỳ vẫn không thể không thử.

Lâm Hạ chỉ về phía trước nói:

- Công tử, phía trước không xa chính là huyện Bành Trạch, vượt qua huyện Bành Trạch là đến Cửu Giang, tiếp đến vượt qua Cửu Giang là có thể trở về Kinh Châu.

Lưu Kỳ nhìn huyện Bành Trạch cách đó không xa, trong lòng có chút kích động: Trải qua hơn hai trăm dặm nữa bọn họ có thể trở lại Kinh Châu, tuy biết hơn hai trăm dặm này khẳng định gặp nhiều khó khăn nhưng ít ra còn có hi vọng. Cửu Giang và Sài Tang là cứ điểm quan trọng tấn công Kinh Châu, đi đường thủy chỉ cần vài canh giờ là có thể tới Giang Hạ còn đường bộ thì chỉ một lát là tới, Giang Đông thường xuyên quấy rối Giang Hạ chính là dựa vào trọng binh trấn thủ Cửu Giang và Sài Tang tuy thời tấn công Giang Hạ.

Lưu Kỳ nhìn về phía Lâm Hạ nói:

- Hai ngày nay vì sao người đi đường càng lúc càng gia tăng, có phải Giang Đông có lễ hội gì không?

Vì để dễ dàng hành động, đoàn người Lưu Kỳ đã thay khôi giáp binh mã Giang Đông, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không biết bọn họ là kỵ binh Kinh Châu.

Lâm Hạ lắc đầu nói:

- Mấy ngày nay Giang đông không có lễ hội gì, những nơi khác cũng vậy, chỉ là chúng ta càng tới gần Bành Trạch người đi đường càng lúc càng nhiều, có lẽ Bành Trạch xảy ra chuyện lớn gì đó?

Lưu Kỳ gật gật đầu nhìn về phía Dương Tư Mã, Dương Tư Mã lúc này đã biết Lưu Kỳ chắc chắn sẽ không thả y rời đi, bất đắc dĩ nói:

- Có lẽ hai vị phu nhân của Tôn Sách và Chu Du đi qua Cửu Giang.

Lưu Kỳ nghi hoặc nhìn Dương Tư Mã, Dương Tư Mã giải thích:

- Tôn Sách và Chu Du cưới hai tỉ muội Kiều Thị ở quận Lư Giang, lúc này hai tỷ muội Kiều Thị đi tới quân Ngô thành hôn với bọn họ vì thế cần phải đi qua quận Cửu Giang.

- Tỷ muội Kiều Thị? Là Đại Kiều và Tiểu Kiều.

Lưu Kỳ ngạc nhiên nhìn Dương Tư Mã, thấy Dương Tư Mã gật đầu Lưu Kỳ mới dám khẳng định đây chính là Đại Kiều và Tiểu Kiều trong lịch sử, nếu hiện tại Lưu Kỳ không vội vàng trở về Kinh Châu, nói không chừng còn muốn tới chiêm ngưỡng hai mỹ nữ nổi danh trong lịch sử.

Cam Ninh cũng nói:

- Công tử, Tôn Sách kia điều động binh mã đuổi giết chúng ta, không bằng cướp Đại Kiều, Tiểu Kiều kia để xả giận.

Vương Nghị ở bên tuy không nói gì, nhưng trong mắt cũng lóe lên tia hưng phấn, nếu cướp thê tử của Tôn Sách và Chu Du, đây chẳng phải tát mạnh một cái vào mặt Tôn Sách sao?

Trong mắt Lưu Kỳ lóe sáng, cướp Đại Kiều, Tiểu Kiều thoạt nhìn quả thực khiến người ta hưng phấn, chỉ là Lưu Kỳ vẫn lắc đầu nói:

- chúng ta cần phải nhanh chóng trở về Kinh Châu, nếu Tôn Sách kia biết chúng ta cướp trại ngựa của y, y chắc chắn phái trọng binh tới bao vây diệt trừ đoàn người chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.

Đại Kiều, Tiểu Kiều thực sự khiến người ta mong chờ, nhưng so với tính mạng, thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Dương Tư Mã ở bên lại nói:

- Công tử e là khó có thể rời khỏi Giang Đông, Chu Du đã sớm phong tỏa các con đường rời khỏi Giang Đông, hơn nữa đoàn người hơn nghìn người đi tới đâu cũng khiến người ta chú ý. Tuy chúng ta hiện tại mặc khôi giáp Giang Đông nhưng nếu không có thân phận thích hợp, như vậy bất cứ ai cũng hoài nghi.

Lưu Kỳ chau mày, thân phận thực sự khó có thể che dấu. Nhìn về phía Dương Tư Mã hỏi:

- Thân phận phó tướng của Hàn Đương có thể dùng được hay không?

Dương Tư Mã cười khổ nói:

- Thận phận này đã sớm bị bại lộ, nếu công tử dùng thân phận này ngay lập tức sẽ bị binh mã Cửu Giang công kích.

Lưu Kỳ nhìn Dương Tư Mã nói:

- Có thể làm giả quan ấn chứng minh thân phận không?

Dương Tư Mã cúi đầu trầm tư một hồi, nói:

Chương 116

- Công tử có quan ấn của phó tướng kia, chỉ cần bắt chước hẳn là không khó.

Giả tạo quan ấn là tử tội, nhưng hiện tại không ngụy tạo thân phận người Giang Đông cũng không còn cách nào.

Làm giả quan ấn không khó, mà Lưu Kỳ còn có quan ấn của phó tướng kia như vậy chỉ cần thay đổi thân phận phó tướng thành Thân Vệ Quân, Thân Vệ Quân sử dụng kỵ binh vừa vặn phù hợp với thân phận bọn họ hiện tại.

Đoàn người Lưu Kỳ đang định rời đi liền thấy một gã thám báo chạy tới, thám báo thi lễ với Lưu Kỳ, sau đó nói:

- Khởi bẩm công tử, con đường phía trước đã bị phong tỏa, hơn nữa Huyện Uý huyện Bành Trạch đã phát hành thông báo, trong vòng hai ngày này bất luận kẻ nào cũng không được tới gần Bành Trạch – Cửu Giang.

Sắc mặt Lưu Kỳ biến đổi, nếu như con đường này thực sự phong tỏa như vậy dù hắn dựa vào thân phận Tướng Quân Thân Vệ Quân cũng không có cớ thích hợp để rời đi. Nếu chờ hai ngày nữa e là truy binh đuổi tới, đến lúc đó muốn chạy trốn cũng rất khó khăn.

Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh và Vương Nghị, hai người không có cách gì, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Dương Tư Mã ở bên nói:

- Ta có một kế giúp công tử trở lại Kinh Châu.

Lưu Kỳ nhìn về phía Dương Tư Mã, nói:

- Oh, mau nói đi.

Dương Tư Mã lắc lắc đầu nói:

- Chỉ cần công tử đồng ý không lấy mạng ta, ta sẽ nói.

Lưu Kỳ cười nói:

- Từ khi nào ta nói muốn lấy mạng của ngươi?

Dương Tư Mã cười khổ nói:

- Nếu công tử trở lại Kinh Châu, ta không còn hữu dụng, công tử tự nhiên sẽ không giữ ta lại.

Lưu Kỳ biết y hiểu lầm, lắc lắc đầu nói:

- Ngươi yên tâm, ta đây sẽ không lấy mạng ngươi đâu.

Dương Tư Mã thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Nếu công tử giả mạo thân phận làm Thân Vệ Quân, không bằng làm bộ đi hộ tống thê tử của Tôn Sách và Chu Du, đến lúc đó ngầm cướp lấy tỷ muội Kiều Thị, tìm cớ rời đi là được.

Lưu Kỳ liếc nhìn Dương Tử Mã một cái, nói:

- E là Tôn Sách kia đã an bài người hộ tống các nàng đi rồi?

Dương Tử Mã lắc đầu nói:

- Đích thực đã an bài hộ vệ, nhưng đó là khoảng thời gian trước, hiện tại công tử ở Giang Đông đại khai sát giới khiến lòng người sớm hoảng loạn. Tôn Sách lại phái thêm người đến hộ tống cũng là chuyện bình thường, đến lúc đó chỉ cần công tử tìm sơ hở âm thầm chém chết đám hộ vệ kia là có thể mượn cớ hộ tống hai vị phu nhân hành động trong Giang Đông, thậm chí có thể hiên ngang mà đi cũng không vấn đề.

Lưu Kỳ gật gật đầu, nếu như vậy hắn cũng có thể giả truyền lệnh của hai vị phu nhân, quan viên các nơi sao có thể dám làm khó hai vị phu nhân, phải biết rằng Tôn Sách và Chu Du ở Giang Đông uy danh không ai sánh bằng, vậy ai dám làm khó phu nhân của bọn họ.

Lưu Kỳ nhìn về phía thám báo hỏi:

- Ngươi biết khi nào Đại Kiều, Tiểu Kiều đến Bành Trạch chứ?

Thám báo vội nói:

- Ngay ngày hôm nay, hơn nữa các nàng sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này hai ngày.

Lưu Kỳ quay đầu nói với Cam Ninh, Vương Nghị:

- Chúng ta sẽ cướp đi Đại Kiều và Tiểu Kiều xem Tôn Sách và Chu Du sẽ thành hôn thế nào? Ha ha. . .

Nói xong Lưu Kỳ phá lên cười.

Cam Ninh, Vương Nghĩ cũng phá lên cười, cướp thê tử của Tôn Sách trước kia bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, không ngờ hôm nay lại dám làm.

Lưu Kỳ ngẩng đầu chằm chằm nhìn Bành Trạch cách đó không xa, thực sự trong đầu hắn không có chút ý niệm chiếm đoạt hai tỷ muội Kiều Thị, dù sao trong lịch sử hai tỷ muội họ Kiều có thanh danh rất cao, bất kể ai cũng coi trọng.

Hí. . . Tựa hồ cảm nhận được sự hưng phấn trong lòng Lưu Kỳ, Tuyệt Ảnh cũng ngửa đầu tê hí.

Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Tuyệt Ảnh khóe miệng nhếch lên tươi cười, lấy tay vỗ vỗ lưng Tuyệt Ảnh, Tuyệt Ảnh mới hư một tiếng rồi ngưng lại, thân thể rung rung hất bộ bờm dài một cái sau đó mũi phát ra tiếng kêu phì phì, mới ngoan ngoãn cúi đầu ăn cỏ.

Thân Vệ Quân chính là binh mã tinh nhuệ nhất Giang Đông trực tiếp chịu sự chỉ huy của Tôn Sách, những người khác rất khó gặp. Giả mạo tướng lãnh Thân Vệ Quân cũng rất khó để người khác nhận ra, Lưu Kỳ giả mạo chính là Tiểu Tướng Lữ Mông trong Thân Vệ Quân. Thân Vệ Quân tuy không cho người ngoài biết nhưng vài Tiểu Tướng trong đó cũng đã nổi danh Giang Đông, trong đó có Lữ Mông và Trần Võ chính là nhân vật nổi bật.

Tôn Sách phái Thân Vệ quân đi hộ tống tỷ muội Kiều Thị, tự nhiên phái ra tướng lãnh có danh tiếng tô điểm sự long trọng. Lưu Kỳ giả mạo Lữ Mông hợp tình hợp lý người bình thường không dễ dàng nhìn thấu.

Âm thầm suy nghĩ không có vấn đề gì, Lưu Kỳ mới quay đầu nhìn về phía Cam Ninh, hỏi:

- Thế nào? Tỷ muội Kiều Thị kia tới chứ?

Cam Ninh gật gật đầu, có chút vui vẻ nói:

- Tỷ muội Kiều Thị vừa mới tiến vào huyện Bành Trạch, lúc này chính là thời điểm tốt nhất để đoàn người chúng ta vào thành.

Đám người Lưu Kỳ ở chỗ này đợi hai cánh giờ chính là vì không muốn dây dưa nhiều với sĩ tốt Giang Đông, Lưu Kỳ không hiểu nhiều đối với Giang Đông vì thế nếu lộ ra dấu vết vậy sẽ trở thành cá trong chậu. Nhận thấy tám trăm kỵ binh đã chuẩn bị tốt, Lưu Kỳ hít một hơi thật sau đó nhảy lên ngựa nói:

- Xuất phát.

Tám trăm người tiến về phía Bành Trạch, không lâu sau đã đến trạm kiểm soát do Huyện Uý huyện Bành Trạch thiết lập, một gã sĩ tốt nhìn thấy đám người Lưu Kỳ lập tức hô lớn:

- Các ngươi là ai?

Gã sĩ tốt vừa hô khiến sĩ tốt xung quanh xông tới, giơ binh khí lên cảnh giác nhìn đám người Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ quát lớn đối với đám sĩ tốt kia:

- Ta chính là Giáo Uý Thân Vệ Quân – Lữ Mông phụng mệnh chủ công tới bảo vệ hai vị phu nhân trở về quận Ngô, mau tránh đường.

Đám sĩ tốt nghe được ba chữ Thân Vệ Quân, trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ, lúc này một gã tiểu giáo chạy tới hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Sĩ tốt bước lên phía trước bẩm báo với tiểu giáo.

Nghe sĩ tốt bẩm báo, gã tiểu giáo giật mình bước lên phía trước nói:

- Lữ Tướng Quân xin hãy thứ lỗi, Huyện Uý đã phong tỏa toàn bộ huyện Bành Trạch bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, mạt tướng không thể cho đi.

Lưu Kỳ nhướng mày nói:

- Ngươi mau chóng bẩm báo với Huyện Uý lệnh y cấp tốc tới đây.

Thấy Lưu Kỳ không có trách cứ, gã tiểu giáo mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào gã sĩ tốt vừa nãy nói:

- Ngươi lập tức đi bẩm báo với Huyện Uý.

- Rõ.

Gã sĩ tốt vội vàng chạy về phía huyện phủ.

Sau gần một khắc đồng hồ, liền thấy một gã tướng lãnh hơn ba mươi tuổi dưới sự hộ tống của sĩ tốt chạy lại đây, người này tới trạm kiểm soát nói với Lưu Kỳ:

- Mạt tướng Huyện Uý huyện Bành Trạch, không biết xưng hô với Tướng Quân thế nào?

Lưu Kỳ chắp tay nói với gã Huyện Uý:

- Bản Tướng chính là Giáo Uý Thân Vệ Quân của chủ công – Lữ Mông, phụng lệnh chủ công tới hộ tống hai vị phụ nhân trở về quận Ngô.

Huyện Uý nghe tới tên Lữ Mông lập tức biến sắc, tiểu giáo và sĩ tốt bình thường có lẽ không biết Lữ Mông nhưng y lại biết Lữ Mông này rất có danh tiếng ở Giang Đông. Sắc mặt Huyện Uý toát lên vài phần cung kính nói:

Chương 117

- Không biết Tướng Quân có gì làm bằng chứng?

Lưu Kỳ từ trong lòng lấy bằng chứng chứng minh thân phận giao cho Huyện Uý, Huyện Uý nhìn kỹ sau đó vội vung tay ra hiệu đối với tên tiểu giáo, tiểu giáo vội vàng lệnh sĩ tốt mở rào chắn gỗ đặt trên đường. Huyện Uý đi tới trước mặt Lưu Kỳ nói:

- Không biết Tướng Quân tới đây, mạt tướng mạo phạm xin Tướng Quân thứ lỗi.

Lưu Kỳ lắc đầu không truy cứu, hỏi:

- Hai vị phu nhân đã tới huyện Bành Trạch chưa?

Huyện Uý không dám chậm trễ vội nói:

- Hôm nay vừa tới.

Lưu Kỳ nói với Huyện Uý:

- Mau đi trước dẫn đường để ta đi bái kiến hai vị phu nhân.

Huyện Uý lập tức lui qua một bên, nói:

- Mời Tướng Quân qua bên này.

Nói xong dẫn theo Lưu Kỳ đi về phía huyện Bành Trạch.

Tiểu giáo trấn thủ trạm kiểm soát nhìn thấy đám người Lưu Kỳ rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cảm giác may mắn vừa nãy không có mạo phạo vị tướng quân này, ngay cả Huyện Uý cũng cung kính, nếu như y đắc đội e là đầu y không còn nguyên vẹn.

Bên trong huyện phủ, Huyện Uý dẫn Lưu Kỳ đi về phía đại sảnh, không lâu sau liền đi tới cửa đại sảnh. Huyện Uý chắp tay nói:

- Hai vị phu nhân đang ở đại sảnh, mời Tướng Quân vào trong.

Lưu Kỳ gật gật đầu với Huyện Uý, đi vào đại sảnh. Vào đại sảnh, Lưu Kỳ ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy hai thiếu nữa độ tuổi xuân thì đang ngồi trên đại sảnh, hai thiếu nữ này hẳn là Đại Kiều và Tiểu Kiều, trong lòng thầm nghĩ Tôn Sách và Chu Du phúc khí thật tốt. Thiếu nữ bên trái thân thể đẫy đà, trong lúc tọa tĩnh toát lên một cổ khí thái ung dung, còn thiếu nữ kia dáng vẻ thướt tha giống như hoa Phù Dung mềm mại nhu mì.

Hai thiếu nữ ngồi cùng một chỗ làm cho Lưu Kỳ có loại cảm giác kinh diễm, thiếu nữ bên trái giống như hoa Mẫu Đơn chớm nở, thiếu nữ bên phải khoan thai độ lượng giống như xuân xanh nở rộ, băng thanh ngọc khiết.

Lưu Kỳ hít sâu một hơi áp chế xao động trong lung, khom người nói:

- Bái kiến hai vị phu nhân, mạt tướng Lữ Mông phụng lệnh chủ công tới hộ tống hai vị phu nhân về quận Ngô.

Thiếu nữ bên tría khẽ gật đầu nói:

- Làm Tướng Quân khổ cực.

Thanh âm giống như truyền trong khe núi, linh động mà không mất đại khí, bên trong còn kèm theo vài phần cứng ngắc. Khiến cho Lưu Kỳ tâm tư nguyên bản bình tĩnh lại bắt đầu xao động. Trong lòng Lưu Kỳ cười khổ, trên mặt không chút biến đổi, lại vội nói:

- Không dám.

Thiếu nữ bên phải mở miệng hỏi:

- Không phải đã có người hộ tống sao? Vì sao Tướng Quân còn đến đây?

Thanh âm nhỏ nhẹ giống như nốt nhạc nhẹ, khiến Lưu Kỳ nhất thời không thể nghe rõ, ngẩng đầu nhíu mày hỏi:

- Phu nhân nói cái gì?

Thiếu nữ bên phải nghe Lưu Kỳ hỏi, lập tức sửng sốt, cúi đầu không nói gì. Còn thiếu nữ bên trái vội vàng kéo tay thiếu nữ bên phải nói:

- Muội muội nói: Đã có người hộ tống chúng ta đến quận Ngô, vậy vì sao còn phải phiền Tướng Quân tới đây.

Giọng nói tuy êm tai, nhưng Lưu Kỳ lại thấy rõ sự cứng ngắc bên trong. Nghe hai người nói, liền biết thiếu nữ bên phải hẳn là Đại Kiều, thiếu nữ bên trái là Tiểu Kiều. Lưu Kỳ không rõ vì sao giọng điệu của Đại Kiều lại cứng ngắc như thế, nhưng vẫn khom người nói:

- Gần đây trưởng tử của Lưu Biểu Kinh Châu – Lưu Kỳ mang theo nghìn kỵ binh tiến vào Giang Đông, chém chết đại tướng Giang Đông ta, hơn nữa đại quân Kinh Châu nhân lúc chủ công chưa chuẩn bị đánh vào Giang Đông, sơn tặc các nơi ở Giang Đông bởi vậy mà rục rịch, chủ công lo lắng sự an toàn của hai vị phu nhân vì thế cố ý lệnh mạt tướng tới hộ tống.

Nghe Lưu Kỳ nói xong, trên mặt Đại Kiều toát lên vẻ ưu phiền:

- Vậy xin phiền Tướng Quân.

Lưu Kỳ vẫn khom người như cũ:

- Không dám.

Trên đại sảnh nhất thời rơi vào trầm tĩnh, Lưu Kỳ không chịu nổi không khí nặng nề, nói:

- Nếu không chuyện gì khác, mạt tướng đi xuống điều động hộ vệ bảo vệ hai vị phu nhân.

Đại Kiều vừa mới phục hồi lại tinh thần, lại sửng sốt một chút nói:

- Vậy làm phiền Tướng Quân.

Thanh âm đã không còn cứng ngắc như vừa nãy.

Lưu Kỳ thi lễ với hai người, nói:

- Mạt tướng xin cáo lui.

Sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh.

Cho đến khi Lưu Kỳ rời khỏi đại sảnh, Tiểu Kiều vẫn cúi đầu lén liếc nhìn, thấy Lưu Kỳ không còn ở đây mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đại Kiều bên cạnh nói:

- Tỷ tỷ, vị tướng quân này khí thế thật lớn, ta vừa nãy bị khí thế của hắn đè nén không nói thành lời.

Trên trán Đại Kiều mơ hồ toát mồ hôi, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo kéo tay Tiểu Kiều. Đại Kiều buông tay ra nói:

- Muội muội nói không sai, khí thế của vị Tướng Quân này không hề thua kém Tôn Tướng Quân, ta thiếu chút nữa là bêu xấu.

Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn về phía Đại Kiều nói:

- Nên gọi là phu quân chứ? Tỷ tỷ sao còn xưng hô như thế?

Sắc mặt Đại Kiều tối sầm lại, nói:

- Vẫn chưa kết hôn sao có thể tùy ý gọi như vậy?

Tiểu Kiều thấy Đại Kiều không vui đành yên lặng ngồi một bên không nói gì, trong lòng oán trách Tôn Sách ngang ngược, ngay cả hỏi cũng không hỏi đã định đoạt hôn sự với tỷ muội các nàng rồi.

Tôn Sách vừa gặp các nàng đã quyết định việc hôn ước rồi. Tuy rằng phụ thân các nàng không đồng ý, nhưng đối với một nữ nhân mà nói, tuy không thể tự quyết định hôn sự của mình, nhưng thoáng chốc lấy được Tôn Sách và Chu Du cũng là chuyện khó có thể cầu. Tôn Sách là người đứng đầu Dương Châu, còn Chu Du là Đại Đô Đốc Giang Đông uy danh không ai bằng, tài năng thực vĩ đại, nhưng các nàng không thích những thứ đó. Nếu như Tôn Sách và Chu Du có thể đích thân tới phủ cầu thân hai người, mà không trực tiếp bàn bạc với phụ thân các nàng, như vậy hai nàng cũng sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Lưu Kỳ rời khỏi đại sảnh cũng thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ tỷ muội Kiều Thị quả thực xinh đẹp giống như trong lịch sử miêu tả, cho dù hắn ở hậu thế từng chứng kiến vô số mỹ nhân hoàn hảo trên máy tính, nhưng khi trực tiếp nhìn thấy tỷ muội Kiều Thị cũng khó cưỡng xao động trong lòng. Nghĩ vậy Lưu Kỳ không khỏi có chút đồng cảm đối với tỷ muội Kiều Thị, tuổi còn trẻ như vậy đã phải làm góa phụ, chỉ là hiện tại không phải thời điểm suy tính việc này, Lưu Kỳ bước nhanh đi về phía ngoài phủ.

Đi ra cửa phủ Lưu Kỳ nhìn tám trăm kỵ binh đứng trước cửa, Lưu Kỳ nói:

- Lập tức tiếp quản hết thảy tuyến phòng ngự trong phủ.

Tám trăm người lập tức tách thành mấy đội đi vào trong phủ.

Tám trăm người vừa mới hành động liền thấy một gã Tướng Quân dẫn theo mấy chục người chạy tới, Tướng Quân kia chỉ vào tám trăm người Lưu Kỳ quát:

- Các ngươi là ai? Mau mau rời đi.

Lưu Kỳ nhìn người đi tới phỏng đoán y hẳn là gã Tướng Quân hộ tống tỷ muội Kiều Thị, liền đi lên phía trước nói:

- Bắt đầu từ ngày hôm nay an toàn của hai vị phu nhân do Thân Vệ Quân phụ trách, các ngươi có thể rời đi.

Gã Tướng Quân kia cả giận nói:

- Trương Trưởng Sử đích thân lệnh ta đến đây hộ tống hai vị phu nhân, khi nào sai các ngươi đến đây?

Lưu Kỳ nhíu mày nói:

- Chủ công có lệnh, từ ngày hôm nay Thân Vệ Quân tiếp nhân bảo vệ sự an toàn cho hai vị phu nhân, vừa nãy ta đã bẩm báo với hai vị phu nhân, các ngươi có thể quay về quận Ngô.

Chương 118

Lưu Kỳ không muốn dây dưa quá nhiều với gã Tướng Quân này, vốn tính tìm một chỗ giải quyết người này, nhưng sợ để lộ dấu về vì thế không bằng đuổi bọn họ đi.

Gã Tướng Quân kia lại nói:

- Vì sao không có ai báo cho chúng ta?

Lưu Kỳ âm trầm nói:

- Chẳng lẽ chủ công quyết định còn phải bàn bạc với các ngươi sao?

Gã Tướng Quân kia lắc đầu nói:

- Chủ công quyết định đương nhiên không cần bàn bạc với ta, nhưng các ngươi có gì xác thực?

Lưu Kỳ hừ một tiếng nói:

- Vừa nãy hai vị phu nhân và Huyện Uý huyện Bành Trạch đã xem qua, ngươi có tư cách gì xem xem quân ấn của Thân Vệ Quân ta?

Tướng Quân kia còn định nói điều gì đó lại thấy một gã Tướng Quân ở bên kéo kéo tay y, gã Tướng Quân này tiến lên phía trước nói:

- Tướng Quân chớ trách, ta không phải hoài nghi thân phận của Tướng Quân, chỉ là nghi hoặc chủ công vì sao lại đột nhiên thay đổi mệnh lệnh?

Sắc mặt Lưu Kỳ khẽ trầm lại, giải thích:

- Đại quân Kinh Châu đánh vào Giang Đông, còn Lưu Kỳ lại dẫn theo kỵ binh vọt vào Giang Đông, ở quận Bà Dương đánh tan năm nghìn địa quân Tôn Hà đồng thời chém chết Tướng Quân Tôn Hà, sơn tặc các nơi tác loạn. Các ngươi làm sao có thể bảo vệ an toàn cho hai vị phu nhân về quận Ngô?

Nghe Lưu Kỳ nói xong, hai gã Tướng Quân kia đều biến đổi sắc mặt, bọn họ không muốn buông tay chính là hy vọng có thể lập chút công lao, không ngờ lúc này mới vài ngày Giang Đông đã trở nên loạn như vậy. Không chỉ bị đại quân Kinh Châu đánh vào Giang Đông, mà ngay cả Đại Tướng Tôn Hà cũng bị chém chết. Quận Bà Dương kia là con đường chủ yếu để bọn họ trở về quận Ngô, nếu xảy ra chuyện, mạng nhỏ của mấy người bọn họ e là cũng không giữ được.

Tướng Quân kia liền nói:

- Vừa rồi đắc tội xin Tướng Quân chớ trách, chúng ta sẽ rút khỏi phủ đệ giao cho các người bảo vệ.

Nói xong phân phó vài tiếng với bộ hạ, mấy tên bộ hạ kia lập tức chạy vào trong phủ rời binh mã đi. Gã Tướng Quân kia ôm quyền thi lễ với Lưu Kỳ, sau đó dẫn người vội vàng rời đi.

Thấy bọn họ rời đi, Lưu Kỳ vung tay lên ra hiệu cho tám trăm người lập tức tiến vào trong phủ, sau khi kiểm tra xung quanh phủ một hồi mới vây kín phủ đệ dù con kiến cũng khó lọt, khiến ngay cả người trong huyện Bành Trạch đều cảm thấy biến hóa trong phủ đệ, Huyện Uý huyện Bành Trạch kia nhân được tin tức âm thầm lau mồ hôi, may mắn vừa nãy không đắc tội với vị Tướng Quân này, bằng không Thân Vệ Quân chém giết xông vào khó có thể chống đỡ.

Trong phủ ngoại trừ tỷ muội Kiều Thị và người đi cùng các nàng, toàn bộ những người khác đều bị Lưu Kỳ đuổi ra khỏi phủ đệ, cho dù là thị nữ do Huyện Uý huyện Bành Trạch sắp xếp cũng bị đuổi đi, toàn bộ phủ đệ đều nằm trong sự khống chế của Lưu Kỳ, không khí trong phủ cũng trở nên âm trầm, tuy hai tỷ muội Kiều Thị cũng cảm giác được nhưng vẫn ở trong phòng không muốn ra ngoài.

Ba người Lưu Kỳ, Vương Nghị và Cam Ninh trong một tòa phòng trong phủ vây quanh bàn ngồi cùng một chỗ, còn ngoài phòng lại âm thầm bố trí không ít người canh gác, tránh tỷ muội Kiều Thị đến gần.

Lưu Kỳ nhìn hai người nói:

- Hiện tại chúng ta đã nắm trong tay toàn bộ phủ đệ, hơn nữa trước mắt không ai biết được thân phận của chúng ta, bước tiếp theo chính là nên làm thế nào rời khỏi Giang Đông?

Vương Nghị nhìn bản đồ nói:

- Con đường rời khỏi Giang Đông nhanh nhất chính là vượt sông, sau đó đi qua Cửu Giang và Sài Tang, chỉ mất vài canh giờ là có thể trở về Kinh Châu. Nhưng làm như thế sẽ có chút nguy hiểm, Cửu Giang và Sài Tang đều là nơi có trọng binh trấn thủ tùy ý vượt qua, nếu bại lộ thân phận sẽ gặp nguy hiểm.

Cam Ninh gật gật đầu nói:

- Đi đường bộ không được, vậy đi bằng đường thủy quay về Kinh Châu, ngược dòng mà đi trực tiếp đến Giang Hạ tuy sẽ tốn chút thời gian nhưng an toàn hơn đường bộ không ít.

Lưu Kỳ nhìn bản đồ không nói gì, đi đường thủy và đường bộ đều có khuyết điểm, đi đường bộ cần phải vượt qua Cửu Giang và Sài Tang. Cửu Giang và Sài Tang là cứ điểm quan trọng của Giang Đông, nếu có Đại Tướng Giang Đông trấn thủ vậy không khó phát hiện thân phận của bọn họ, như vậy khi bị trọng binh bao vây việc đào tẩu sẽ trở nên khó khăn.

Mà đi đường thủy cũng gặp phiền toái, ngược dòng Giang Hạ mà đi ít nhất phải mất ba ngày, vào khi đó tin tức ở quận Bà Dương Dương đã truyền tới huyện Bành Trạch, nếu như Giang Đông phái thuyền nhẹ đuổi theo nói không chừng có thể đuổi kịp bọn họ.

Đoàn người bọn họ không những phải bảo vệ tỷ muội Kiều Thị, cộng thêm mấy xe ngựa trở quà, căn bản không đi nhanh được. Quan trọng hơn chính là Giang Đông nếu phái kỵ binh dọc bờ sông đuổi theo, muốn đuổi kịp bọn họ thực sự dễ dàng.

Lưu Kỳ chỉ vào bản đồ nói:

- Đi đường thủy.

Hẳn là Lưu Kỳ có thể nhận ra tai họa khi đi đường thủy, lúc này quyết định khiến Cam Ninh và Vương Nghị nghi hoặc nhìn Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ không đợi bọn họ hỏi, liền nói:

- Chỉ cần vòng qua Cửu Giang và Sài Tàng liền có thể lên bờ, sau khoảng thời gian mọt nén nhàng là có thể về Kinh Châu.

Sài Tang và Giang Hạ lúc này lấy Trường Giang làm ranh giới, đông Trường Giang thuộc Kinh Châu còn tây Trường Giang thuộc Kinh Châu, chỉ cần vòng qua Sài Tang sau khi lên bờ là có thể trở về Kinh Châu. Tuy rằng gần Sài Tang nhưng về Kinh Châu cũng không cần bó chân bó tay, chỉ cần tới thị trấn là có thể thoát khỏi truy binh của Giang Đông.

Cam Ninh, Vương Nghị sửng sốt, sau đó cười nói:

- E là nên chuẩn bị xe ngựa cho mấy nữ nhân trong phủ.

Lưu Kỳ cười cười nói:

- Sau đó đến hỏi xem nữ nhân có biết cưỡi ngựa không? Nếu không lệnh cho Huyện Uý chuẩn bị là được, trong huyện hẳn là có xe ngựa thích hợp.

Cam Ninh, Vương Nghị gật gật đầu, cưỡi ngựa tự nhiên sẽ nhanh hơn nhưng nữ nhân e là không có mấy người biết cưỡi ngựa.

Cam Ninh ngẩng đầu nói:

- Không biết công tử tính toán khi nào xuất phát?

Lưu Kỳ nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nói:

- Càng sớm càng tốt, chi bằng rời khỏi đây ngay đêm nay.

Ở Giang Đông càng lâu, nguy cơ bại lộ bị bại lộ thân phận sẽ càng lớn

Trong phủ đệ huyện Bành Trạch, Vương Nghị đang bàn bạc việc rời đi với Huyện Uý huyện Bành Trạch.

Huyện Uý huyện Bành Trạch nhìn Vương Nghị, nghi hoặc nói:

- Tướng quân vừa tới huyện Bành Trạch, vì sao không nghỉ ngơi ở huyện vài ngày rồi rời đi? Bành Trạch tuy là huyện nhỏ những có mấy nơi có thể du lịch, Tướng quân không bằng ở lại huyện thêm vài ngày hãy rời đi? Hai vị phu nhân liên tục chay ba ngày đường lúc này cũng cần nghỉ ngơi, nếu lập tức rời đi có lẽ có chút không ổn?

Việc đoàn người Lưu Kỳ hôm nay rời khỏi huyện, khiến Huyện Uý cảm thấy có chút đột ngột.

Vương Nghị lắc đầu nói:

- Một kỵ binh của Lưu Kỳ đang hoạt động ở quận Bà Dương, nếu như để hắn biết hai vị phu nhân ở đây tất nhiên sẽ đến cản trở. Ta tuy tự tin bảo vệ hai vị phu nhân an toàn, nhưng nếu hai vị phu nhân bị hù dọa ta không thể ăn nói với chủ công. Lần này hộ tống hai vị phu nhân đi quận Ngô bằng đường thủy, vì thế Huyện Uý không cần lo lắng tới sức khỏe của hai vị phu nhân.

Chương 119

Nghe Vương Nghị nói, không phải vì y mà hai vị phu nhân rời khỏi Bành Trạch, Huyện Uý mởi thở phào nhẹ nhõm chắp tay nói:

- Mạt tướng cung chúc Tướng Quân thuận buồm xuôi gió, nếu có việc gì xin Tướng Quân cứ phân phó.

Hai vị phu nhân rời đi sớm ngày nào y yên tâm ngày đó, nếu thực sự ở Bành Trạch xảy ra chuyện chính là mất mạng, như vậy mất nhiều hơn được.

Vương Nghị thấy Huyện Uý không truy hỏi thêm, liền mở miệng nói

- Lần này đi đường thủy về quận Ngô mất vài ngày, hai vị phu nhân ở khoang thuyền khó tránh khỏi phiền muội, Tướng Quân sai mạt tướng tới mượn Huyện Uý mấy chiếc xe ngựa, cũng tiện để hai vị phu nhân lên bờ nghỉ ngơi.

Huyện Uý gật gật đầu, thầm nghĩ Lữ Mông chuẩn bị chu toàn, vội nói

- Tướng Quân yên tâm, trước khi mặt trời lặn chắc chắn sẽ chuẩn bị chu toàn cho hai vị phu nhân.

Vương Nghị gật gật đầu, mấy chiếc xe ngựa đối với Huyện Uý mà nói cũng không có gì khó khăn, dặn dò:

- Hôm nay trước lúc mặt trời mọc, nhân lúc trong thành không có người hai vị phu nhân sẽ rời đi, hy vọng Huyện Uý có thể chuẩn bị đầy đủ. Ngoài ra vì hai vị phu nhân xin Huyện Uý giữ bí mật.

Huyện Uý trịnh trọng nói:

- Tướng Quân yên tâm, ngày mai trước khi mặt trời mọc sẽ không ai biết hai vị phu nhân rời đi.

Vương Nghị đứng dậy ôm quyền nói với Huyện Uý

- Đã như vậy, mạt tướng liền quay về bẩm báo với Lữ Tướng Quân. Vào lúc này Huyện Uý xin hãy đến quý phủ hai vị phu nhân lần nữa.

Huyện Uý nói:

- Chắc chắn rồi.

Vương Nghị không dây dưa liền xoay người rời khỏi huyện phủ.

Mà Lưu Kỳ bên kia gặp lại hai nữ tử khuynh quốc khuynh thành, không còn thất lễ như lần đầu tiên gặp mặt. Thi lễ với hai tỷ muội Kiều Thị, nói:

- Mạt tướng hôm nay chuẩn bị hộ tống hai vị phu nhân rời Bành Trạch bằng đường thủy, quay về quận Ngô, không biết hai vị phu nhân có ý kiến gì không?

Đại Kiều ngạc nhiên liếc mắt nhìn Lưu Kỳ một cái, hỏi:

- Tướng Quân vì sao vội vàng rời khỏi Bành Trạch?

Lưu Kỳ đành phải vịn cớ chuyện xảy ra trước đó:

- Lưu Kỳ dẫn theo một nghìn kỵ binh hoành hành tại Bà Dương, nếu bọn chúng gặp không khỏi khổ chiến một hồi, hai quân giao chiến nhất định không tránh được đổ máu, hai vị phu nhân sẽ phải chịu khổ.

Nghe thấy máu tanh, sắc mặt Đại Kiều biến đổi, nói:

- Tướng Quân tính toán khi nào rời đi?

Lưu Kỳ nói:

- Đêm này, đợi khi trong thành không người chính là lúc chúng ta ngồi thuyền do Huyện Uý sắp xếp rời đi.

Đại Kiều và Tiểu Kiều liếc mắt nhìn nhau, thấy Tiểu Kiều không có gì bất mãn, liền nói:

- Vậy làm theo ý Tướng Quân.

Lưu Kỳ nhẹ nhàng thở phào, nếu Đại Kiều không đồng ý, hắn cũng chỉ có thể cưỡng ép các nàng rời đi, nhưng bây giờ vẫn ở Giang Đông nếu để người khác nhận ra sẽ rất phiền toái. Lưu Kỳ nói:

- Mạt tướng đi trước chuẩn bị.

Nói xong đứng dậy rời đi.

Tiểu Kiều ngẩng đầu, sắc mặt ưu sầu nhìn Đại Kiều nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta sẽ không ở chỗ này chờ phụ thân sao?

Đại Kiều lắc đầu nói:

- Phu thân nói đi bái phỏng bằng hữu, không rõ khi nào mới đuổi tới đây? Phụ thân đã dặn, nếu đợi không được chỉ cần sai người để lại lời nhắn, phụ thân sẽ tự mình đi tới quận Ngô.

Tiểu Kiều kéo tay Đại Kiều nói

- Chỉ là không đi cùng phụ thân, lòng ta có chút sợ hãi.

Đại Kiều vươn cánh tay nhỏ bé trắng như ngọc sờ sờ đầu Tiểu Kiều, nói:

- Không cần lo lắng, nói không chừng phụ thân sẽ đi đường bộ, như vậy còn tới quận Ngô trước chúng ta.

Tiểu Kiều gật gật đầu không nói gì.

Ra khỏi đại sảnh Lưu Kỳ thấy Vương Nghị trở về, Vương Nghị gật đầu xem như không có vấn đề gì, Lưu Kỳ mới nở nụ cười. Qua đêm nay bọn họ sẽ trở về Kinh Châu, mặc dù ở Kinh Châu huynh đệ lục đục nhưng còn thoải mái hơn so với ở Giang Đông, ít nhất Kinh Châu cũng có chỗ dừng chân.

Sau đó đám người Lưu Kỳ âm thầm chuẩn bị rời khỏi Giang Đông, mà Huyện Uý Bành Trạch cũng sai người đi chuẩn bị xe ngựa. Mặc dù có sẵn xe ngựa, nhưng xe ngựa giành cho hai vị phu nhân cần phải có chút sang trọng, tự nhiên phải chuẩn bị lại lần nữa.

Màn đêm buông xuống, trên ngã tư đường đã không còn người qua lại, hơn nữa thời gian gần đầy đã truyền lệnh cấm qua lại vào ban đêm. Vì sự an toàn của hai vị phu nhân, Huyện Uý huyện Bành Trạch không chỉ phong tỏa xung quanh huyện Bành Trạch, hơn nữa còn cấm đi lại vào ban đêm.

Cửa phủ mở ra, ba chiếc xe ngựa lặng lẽ đi về chỗ hai vị phu nhân, sau thời gian gần một chén trà liền đu tới trước cửa phủ. Vương Nghị sớm ở cửa phủ chờ đợi, đi xuống bậc thang nói:

- Là Huyện Uý?

Huyện Uý trên chiếc xe ngựa đi đầu, xốc màn che lên, nói:

- Mạt tướng tới chậm, khiến Tướng Quân đợi lâu.

Vương Nghị cười nói

- Huyện Uý tới thật đúng lúc, hai vị phu nhân cũng vừa thu xếp xong nữ trang.

Hai người nói chuyện vài câu, rồi đứng chờ ngay tại cửa phủ.

Không lâu sau chợt nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, chính là Lưu Kỳ dẫn theo tỷ muội Kiều Thị đi ra, phía sau còn có hơn mười thị nữ và đám người Cam Ninh.

Vương Nghị và Huyện Uý lúc này hành lễ nói:

- Tham kiến hai vị phu nhân.

Đại Kiều thoáng liếc nhìn Huyện Uý khẽ gật gật đầu, sau đó cùng Tiểu Kiều leo lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa lăn bánh chạy về phía cửa thành, Lưu Kỳ cưỡi Tuyệt Ảnh đi phía trước, Huyện Uý và Vương Nghị theo sát phía sau. Xe ngựa vừa mới khởi hành, người ở cửa hậu trong phủ liền lấy ra từng chiếc từng chiếc xe ngựa, những chiếc xe ngựa chính là xe ngựa đựng quà tặng. Cam Ninh dẫn theo tám trăm kỵ binh hộ vệ hai bên.

Huyện Uý đã sớm sai người chuẩn bị ba chiến thuyền lớn đậu ở bến phà, Đại Kiều và Tiều Kiều cũng xuống xe ngựa đứng ở bến phà quay đầu nhìn về phương bắc, sắc mặt u sầu.

Lưu Kỳ đứng ở bên, nói:

- Hai vị phu nhân nếu không ngại, có thể đi thuyền lớn ngược lên phương bắc vài dặm rồi xuôi nam về quận Ngô?

Nghe Lưu Kỳ nói, Đại Kiều ngạc nhiên không ngờ Lưu Kỳ thận trọng như thế, Tiểu Kiều cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt vui mừng nhìn Đại Kiều. Đại Kiều có chút bất an nói:

- Như vậy đi có thể làm chậm tiến trình?

Lưu Kỳ lắc đầu nói:

- Chỉ khoảng một canh giờ có thể trở về, hai vị phu nhân không cần lo lắng.

Sắc mặt Đại Kiều thoáng trầm ngâm, nói:

- Như vậy xin phiền Tướng Quân.

Nói xong dẫn theo Tiểu Kiều lên thuyền.

Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Huyện Uý nói:

- Mời Huyện Uý quay về, mạt tướng cáo từ.

Nói xong ôm quyền từ biệt Huyện Uý sau đó lên thuyền. Tiếp đến tám trăm kỵ binh cũng mau chóng lên thuyền. Vương Nghị áp giải xe ngựa đựng quà chất toàn bộ ở phía sau thuyền lớn, còn Cam Ninh dẫn theo mấy sĩ tốt sắp xếp toàn ngựa trong chiến thuyền.

Thuyền lớn chậm rãi rời khỏi bến đò tiến về phương bắc. Đại Kiều và Tiểu Kiều khoác áo lông thú đứng trên đầu thuyền nhìn về phương bắc xa xăm đều im lặng không nói, lần này rời quận Lư Giang không biết khi nào mới có thể trở lại, tâm tư hai người đều có chút lắng đọng. Lưu Kỳ đứng phía ở bên không nói gì, đám sĩ tốt sau lưng lúc này đã muốn động thủ.

Hơn mười gã sĩ tốt lặng lẽ tới gần khoang thuyền chém giết từng người từng do Huyện Uý sắp xếp, ngoài ra hai chiếc thuyền lớn khác đều nằm dưới sự khống chế của Cam Ninh và Vương Nghị. Cẩm Phàm Tặc và sĩ tốt Phi Hổ Về từ nhỏ lớn lên ở Kinh Châu tự nhiên không lạ gì việc điều khiển thuyền, lúc này điều khiển thuyền từ từ gia tăng tốc độ.

Chương 120

Sau nửa canh giờ, ba chiến thuyền lớn đã vượt qua Cửu Giang, Sài Tang từ từ cập bến.

Thuyền lớn từ từ cập bến, ngay sau đó vài tên sĩ tốt trên thuyền nhảy xuống, từ trên bờ ném thừng lên thuyền rồi kéo thuyền vào, để thuyền nặng nề leo lên. Sau đó cột thừng vào cây trên bờ sông.

Khoảng cách từ mép thuyền đến bờ sông có chút khoảng cách, chỉ có điều đám sĩ tốt đã sớm chuẩn bị ván gỗ, từng từng ván gỗ được sít chặt với nhau bằng dây thừng, khiến mấy chục tấm ván gỗ hợp thành một cây cầu gỗ nghiêng.

Động tĩnh trên thuyền làm kinh động Đại Kiều và Tiểu Kiều ở đầu thuyền, hai nàng quay đầu hỏi:

- Tướng Quân không tới xem, xảy ra chuyện gì sao?

Lưu Kỳ lắc đầu nói:

- Không cần, ta đã biết rồi.

Đại Kiều khó hiểu hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Vì sao thuyền lại ngừng lại?

Lưu Kỳ không trả lời mà chỉ tới sau lưng hai nàng:

- Hai vị cô nương biết sau lưng là nơi nào chứ?

Đại Kiều, Tiểu Kiều quay đầu thoáng nhìn, nói:

- Đây không phải Kinh Châu sao?

Lưu Kỳ buông cánh tay xuống, nói:

- Đó chính là nơi chúng ta muốn đi.

Đại Kiều ngạc nhiên nhìn Lưu Kỳ, nói:

- Không phải Tướng Quân nhầm lẫn đấy chứ? Chúng ta muốn đi quận Ngô, không phải đi Kinh Châu.

Lưu Kỳ lắc lắc đầu, nói:

- Ta không nhầm, tại hạ Lưu Kỳ hoanh nghênh hai vị cô nương tới Kinh Châu.

Nói xong cười cười nhìn hai nàng.

Nghe Lưu Kỳ nói xong, Đại Kiều sửng sốt nhìn Lưu Kỳ bằng ánh mắt khó tin, mà ngay cả Tiểu Kiều cũng không nói gì ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ. Đại Kiều cố gắng giữ bình tĩnh, nói:

- Tướng Quân nói đùa sao?

Lưu Kỳ lắc đầu không nói gì, hai nàng sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch. Đại Kiều kéo tay Tiểu Kiều lui lại phía sau vài bước nhìn Lưu Kỳ, hoảng hốt nói:

- Chúng ta và ngươi xưa nay không oán không thù, ngươi vì sao phải bắt cóc hai tỷ muội ta?

Lưu Kỳ tiến lên hai bước, nói:

- Tại hạ cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Nếu không phải Tôn Sách bức bách quá mức, ta cũng không muốn mượn tay các nàng quay về Kinh Châu.

Nhìn thấy Lưu Kỳ tiến lên, hai nàng lại lui về phía sau, cho đến khi không còn đường lui mới ngừng lại. Đại Kiều vỗ vỗ vai Tiêu Kiều, nhìn Lưu Kỳ nói:

- Hiện tại đại công tử đã trở về Kinh Châu, cũng nên thả chúng ta rời đi chứ?

Lưu Kỳ lắc lắc đầu, không để ý tới sắc mặt tuyệt vọng trên mặt Đại Kiều, nói:

- Hiện tại thả hai nàng về sao? Chẳng lẽ hai nàng còn muốn quay về thành hôn với Tôn Sách và Chu Du? Các nàng cho rằng Tôn Sách và Chu Du vẫn muốn thành hôn với các nàng sao?

Đại Kiều gắng gượng nói:

- Vì sao không thành hôn với hai tỷ muội ta nữa?

Lưu Kỳ cười lớn, nói:

- Hai nàng là quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt trần. Còn ta là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, nếu như bắt có hai nàng mà không làm chuyện gì, vậy ai tin tưởng? Đến khi đó hai nàng biết làm thế nào đây?

Đại Kiều, Tiểu Kiều sửng sốt, sắc mặt trở nên u ám, Kinh Châu và Giang Đông có thể nói là sinh tử cừu địch, Lưu Kỳ cướp thê tử của Tôn Sách không làm tổn hao sợi lông nào mà thả đi dao? Cho dù thả các nàng về, thì có bao nhiêu người tin tưởng các nàng vẫn trong sạch? Đến này đó các nàng ngoại trừ tự sát chứng minh sự trong sạch, còn biết làm gì nữa đây?

Lưu Kỳ nhìn sắc mặt hai nàng u ám, thở dài nói:

- Chuyện này do ta gây lên, nếu vì vậy khiến hai nàng không có chỗ dung thân, tại hạ cũng băn khoăn. Chi bằng hai nàng theo tại hạ quay về Kinh Châu, tuy khó tránh lời thị phi đồn đại, nhưng có thể cam đoan hai nàng không phải chịu khinh nhục.

Đại Kiều thoáng liếc nhìn sắc mặt Tiểu Kiều trong lồng ngực có vẻ không cam chịu, còn Lưu Kỳ ở bên chờ nàng quyết định, trầm mặc suốt một khắc đồng hồ Đại Kiều mới ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ, nói:

- Ta sao có thể tin tưởng, sau khi ngươi đưa tỷ muội ta về Kinh Châu, tỷ muội ta không bị lăng nhục?

Lưu Kỳ sửng sốt, không ngờ Đại Kiều lại hỏi thẳng như vậy, lúc này cười lớn nói:

- Lưu Kỳ ta tuy không phải chính nhân quân tử, nhưng chưa bao giờ làm việc hại nước hại dân. Huống hồ nếu ta là người như vậy, thì bây giờ sao còn ở đây nói chuyện với các nàng?

Sắc mặt Đại Kiều trắng bệch, nếu Lưu Kỳ thực sự là người như vậy, hà tất phải lãng phí thời gina nói chuyện với các nàng nhiều như thế. Đại Kiều gật gật đầu nói:

- Hy vọng công tử nói lời giữ lời, nếu ngày nào đó công tử nuốt lời, tỷ muội ta dù chết cũng không để công tử như nguyện.

Nói xong, kéo tay Tiểu Kiều rời đi.

Lưu Kỳ thở dài, hắn biết câu nói cuối cùng của Đại Kiều là thật, nếu sau này Lưu Kỳ thực sự lăng nhục Đại Kiều, Tiểu Kiều, bọn họ nhất định sẽ tự sát. Chỉ là Lưu Kỳ cũng không lo lắng, Đại Kiều và Tiểu Kiều tuy dung mạo tuyệt luận, nhưng không đến mức khiến Lưu Kỳ vì các nàng mà không từ bỏ mọi thủ đoạn, huống chi chuyện tình như vậy hắn thực sự không làm được.

Tám trăm người theo tấm ván gỗ đi lên bờ, Lưu Kỳ nói với Cam Ninh:

- Đề phòng chuyện bất chắc, tìm mấy người mang thuyền trở về bến đò Bành Trạch.

Nếu Huyện Uý Bành Trạch cẩn thận, không chừng sẽ ở Độ Khẩu chờ đợi.

Cam Ninh gật gật đầu, bọn họ lúc này tuy ở Kinh Châu nhưng cách Sài Tang không xa, một khi thân phận bị bại lộ như vậy vẫn có thể gặp nguy hiểm. Chỉ là nhớ tới vật dụng trên thuyền, Cam Ninh hỏi:

- Công tử, đống tặng phẩm trên thuyền nên xử lý thế nào?

Lưu Kỳ phẩy phẩy tay nói:

- Không cần để ý tới, tìm chút đá giả trang trên thuyền đừng để người khác nhận ra sơ hở, qua huyện Bành Trạch hỏa thiêu là được.

Cam Ninh gật gật đầu đi xuống an bài, Lưu Kỳ nhìn Đại Kiều Tiểu Kiều đứng cách đó không, do dự một chút rồi sau đó vẫn đi qua. Nhìn sắc mặt hai nàng có chút tiều tụy, Lưu Kỳ thầm than một tiếng, lần này đả kích đối với hai nàng thực sự quá lớn. Lưu Kỳ nói:

- Không biết hai nàng có thể cưỡi ngựa không?

Đại Kiều có chút cảnh giác đối với Lưu Kỳ, chỉ có điều nghe Lưu Kỳ nói xong, sau đó vẫn gật gật đầu. Hai tỷ muội bọn họ cũng thường xuyên cưỡi ngựa ra ngoài chơi, nếu không cũng sẽ không gặp Tôn Sách.

Đúng lúc này Vương Nghị dẫn theo mấy người chạy tới, sắc mặt vui vẻ nói:

- Công tử, các đây không xa có một con đường nhỏ đi thông tới phía tây, có lẽ sẽ đi sâu vào Kinh Châu.

Lưu Kỳ nhìn toàn thân Vương Nghị tràn đầy cỏ dại, nói:

- Đường rộng thế nào, xe ngựa có thể đi qua không?

Dù sao dung mạo của Đại Kiều, Tiểu Kiều cũng quá mức rung động lòng người, vì thế Lưu Kỳ muốn các nàng đi xe ngựa để tránh phiền phức.

Vương Nghĩ suy nghĩ, nói:

- Hẳn là có thể vừa một chiếc xe ngựa đi qua.

Lưu Kỳ quay đầu nhìn ba chiến thuyền lớn đã rời xa bờ, thuyền kia ngập sâu trong dòng nước hơn khi bọn họ ở trên thuyền, cho rằng Cam Ninh đã tìm ngựa đặt đá lớn lên thuyền.

Đúng lúc này Cam Ninh toàn thân mồ hôi, chạy tới nói:

- Bẩm chủ công, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.

Lưu Kỳ gật gật đầu chỉ vào tỷ muội Kiều Thị, nói:

- Ngươi chọn ra mấy con ngựa ngoan cho các nàng dùng.

Cam Ninh lúc này xoay người rời đi, sau khoảng thời gian ngắn liền dẫn theo mấy người mang tới mấy con ngựa, Lưu Kỳ nhìn nhìn thấy mấy con ngựa này đúng là ngựa ngoan. Mặc dù trong rừng cây ở đây tràn đầy cỏ dại nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau mấy người Cam Ninh. Lưu Kỳ đi tới trước mặt Đại Kiều, nói:

Chương 121

- Nơi này đường nhỏ, nhiều bụi cỏ gai góc, các này hãy cưỡi ngựa sau khi ra tới đường lớn sẽ ngồi xe ngựa.

Đại Kiều gật gật đầu kéo Tiểu Kiều đi chọn hai con ngựa, sau đó để những thị nữ khác cũng ra chọn ngựa, các này đều theo Đại Kiều, Tiểu Kiều từ nhỏ đương nhiên cũng biết cưỡi ngựa.

Thấy mọi việc đã định, Lưu Kỳ không chút do dự, lúc này cưỡi kỵ binh theo Vương Nghị đi qua đường nhỏ này, Phi Hổ Vệ toàn thân khôi giáp đi trước mở đường. Hơn mười nữ tử đi ở giữa, phía sau có Cẩm Phàm Tặc và ngựa còn dư thừa. Con những xe ngựa trước kia đã được tháo thành mảnh nhỏ đặt trên lưng ngựa.

...

Trình Phổ một thân quân trang rốt cuộc chạy tới quận Bà Dương, một đường quanh co từ quận Ngô đến quận Bà Dương, bọn họ đi mất gần ba ngày. Ba ngày không ngừng nghỉ khiến ngựa mết chết gần trăm con, phải biết rằng ngựa này đều ngựa tốt nhất ở Giang Đông, cho dù Quận Thủ bình thường cũng không có đến hai con, nhiều nhất chỉ được Tôn Sách ban thưởng một con là cùng, ngựa tốt như thế còn mệt chết tới gần trăm con, vậy có thể thể tưởng tượng bọn họ hành trình gian khổ tới mức nào.

Lúc này mặc dù Trình Phổ một thân quân trang cũng xuất hiện vẻ mệt mỏi, khôi giáp trên người thậm chí có chút hỗn độn, mũ giáp sớm không biết bị y ném đi nơi nào rồi. Phía sau y có gần hai nghìn kỵ binh, hai nghìn kỵ binh này là Thân Vệ Quân của Tôn Sách, lúc này năm nghìn kỵ binh khác đã bị bỏ xa ở phía sau.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, chiếu rội thân hình hai nghìn kỵ binh mệt mỏi, Trình Phổ quay đầu thoáng liếc nhìn Thân Vệ Quân phía sau, trong mắt lóe lên tia kính nể, tiếp đến biến thành tán thưởng. Kính nể chính là kính nể Tôn Sách có thể huấn luyện đội kỵ binh tinh nhuệ như thế, quả thực Tôn Sách đáng để y kính nể. Còn kỵ binh tinh nhuệ như thế cũng đáng để y tán thưởng. Một đường chạy gần ngàn dặm, những kỵ binh này lại không một câu oán hận, không chút bất mãn, không chút do dự chấp hành mệnh lệnh, cho dù là y cũng có chút bội phục nghị lực của những kỵ binh này. Những kỵ binh này có lẽ võ nghệ không bằng y, nhưng so ra không kém y, trên đường đi có đôi khi y không kiên trì được, nhưng những kỵ binh này lại làm được.

- Không biết từ khi nào huấn luyện ra đội kỵ binh tinh nhuệ như thế?

Trong đầu Trình Phổ chợt lóe lên nghi vấn này. Trình Phổ quay đầu nói:

- Lập tức đẩy nhanh tốc độ tới thành Bà Dương.

Kỵ binh phía sau nghe vậy toàn thân chấn động, cố gắng chấn tĩnh tinh thần đi theo Trình Phổ tiến về phía thành Bà Dương.

Sau nửa canh giờ, Trình Phổ rốt cuộc dẫn theo hai nghìn Thân Vệ quân chạy tới trước thành Bà Dương. Thủ tướng trên thành chính là Đô Uý trại ngựa, nhìn thấy hai nghìn kỵ binh này, trên mặt toát lên vẻ cảnh giác, quát:

- Các ngươi là ai? Nếu dám tới gần ta sẽ phóng tiễn.

Nói xong vung tay lên với binh sĩ trên thành, mấy trăm tiễn thủ giương cung cài tên nhằm xuống dưới thành, tùy thời bắn tiễn.

Trình Phổ nhìn Đô Uý trên thành, mắng:

- Ta là Đại Tướng Trình Phổ, tiểu tướng trên thành còn không mau mở cửa thành?

Trong phủ Quận Thủ thành Bà Dương, hai nghìn đại quân nằm la liệt trên mặt đất, còn Trình Phổ cố gắng chấn định tinh thần, hô lớn với Đô Uý trước mặt hỏi:

- Vậy các ngươi biết Lưu Kỳ đi hướng nào không?

Đô Uý run rẩy nói:

- Lưu Kỳ kia sau khi phục kích Thái Thú, lại ngày đêm không ngừng đuổi tới thành Bà Dương bất ngờ đánh chiếm thành Bà Dương. Cho tới khi mạt tướng đuổi tới thì hắn đã rời đi, còn hắn men theo đường nhỏ đánh cướp trại ngựa, hiện tại không biết đã đi nơi nào.

Trinh Phổ nghe thấy Lưu Kỳ cướp trại ngựa, vội hỏi:

- Tổng cộng trại ngựa có bao nhiêu ngựa?

Đô Uý nói:

- Tổng cộng có gần năm nghìn con.

Trình Phổ choáng váng một hồi, năm nghìn con ngựa chẳng phái nói đám người Lưu Kỳ ít nhất mỗi người có ba con ngựa sao? Kỵ binh tối đa chỉ có thể trang bị ba con ngựa, nếu trang bị hơn chỉ chịu thêm ràng buộc, mà Thân Vệ Quân bọn họ nhiều nhất mỗi người chỉ trang bị hai con ngựa tốt vậy sao có thể đuổi kịp đoàn người Lưu Kỳ. Trình Phổ liếc mắt nhìn gã Đô Uý, tức giận nói:

- Ngươi không biết bọn chúng đi hướng nào sao?

Đô Uý cười khổ nói:

- Mạt tướng nhận được tin liền đuổi tới trại ngựa, khi đến nơi trại ngựa đã trở thành đống đổ nát, cũng không biết đám người Lưu Kỳ kia đi về hướng nào, mạt tướng mệnh lệnh sĩ tốt truy tìm khắp nơi cũng không tìm được, vì thế đành phải quay về thành Bà Dương trấn thủ.

Trình Phổ rốt cuộc không nhịn được vung tay hất tung chiếc bàn trước mặt, chỉ nghe ầm một tiếng, Trình Phổ đứng lên chỉ vào gã Đô Uý quát:

- Ngươi thật là tên phế vật, ngay cả một cái trại ngựa cũng không trông giữ nổi, vậy giữ ngươi lại làm gì?

Đô Uý sợ hãi, lập tức quỳ trên mặt đất không ngừng hô lớn:

- Tướng Quân tha mạng, Tướng Quân tha mạng. . .

Trình Phổ hít thật sâu, đá một cước khiến Đô Uý ngã nhào xuống đất:

- Cút ra ngoài cho ta.

Đô Uý vội nói:

- Vâng, vâng.

Sau đó chạy ngay ra ngoài.

Sắc mặt Trình Phổ tối sầm nhìn gã Đô Uý chạy ra ngoài. Y thật vất vả mới chạy tới Bà Dương, tướng rằng đến nơi là có thể đuổi kịp Lưu Kỳ, không ngờ tới nơi Lưu Kỳ lại cướp trại ngựa biến mất không thấy tung tích. Hiện tại đám người Lưu Kỳ mỗi người trang bị ít nhất ba con ngựa, cho dù Thân Vệ Quân muốn đuổi theo bọn họ cũng rất khó khăn.

Hi vọng có người ngăn cản bọn họ lại, ngày mai trước hết đến quận Lư Giang xem xét tình hình. Nơi này gần quận Lư Giang, khả năng lớn nhất chính là đoàn người Lưu Kỳ dựa theo đường thủy quay về Kinh Châu. Nghĩ vậy Trình Phổ mới trở lại phòng nghỉ ngơi.

Vào lúc này tin tức Lưu Kỳ lọt vào Giang Đông và tin tức Tôn Sách phong tỏa thông thương đã truyền tới Kinh Châu. Nhất thời khiến Kinh Tương chấn động, trước đó không lâu Lưu Kỳ làm Chinh Nam Tướng Quân chinh phạt Trường Sa – Trương tiện, chỉ sau vài ngày đầu Trương Tiện được đưa tới Tương Dương. Nhanh chóng bình định phản loạn khiến uy danh của Lưu Kỳ từ từ nâng cao, không ngờ chỉ vài sau liền truyền về tin tức Lưu Kỳ bị nhốt ở Giang Đông, khiến toàn bộ Kinh Tương trở nên xôn xao. Lưu Kỳ bị nhốt ở Giang Đông đã hơn mười ngày mà Trường Sa lại không có tin tức truyền về, chắc chắn bên trong có điều quỷ dị.

Tương Dương, Châu Mục phủ.

Sắc mặt Lưu Biểu có chút âm trầm, trưởng tử của mình bị nhốt ở Giang Đông, vậy mà giờ y mới được biết. Ông biết Giang Đông tấn công Kinh Châu, ông vốn tưởng rằng chỉ là rối loạn thường xuyên phát sinh giống như trước kia, cũng chẳng có gì lạ. Không ngờ lần này chính là trưởng tử của mình bị nhốt ở Giang Đông, Lưu Biểu thoáng liếc nhìn mấy người phía dưới nói:

- Có ý kiến gì hãy nói đi?

Y Tịch tiến lên phía trước nói:

- Hiện tại quan trọng nhất chính là cần biết rõ đại công tử có bị nhốt ở Giang Đông thật hay không và tình cảnh hiện tại của đại công tử, nếu đại công tử thực sự bị nhốt ở Giang Đông, cần lập tức phái binh mã cứu viện.

Thái Mạo cũng đứng lên nói:

- Đúng vậy, trước hết cần phái người đi Trường Sa hỏi rõ tình hình, chuyện lớn như vậy mà Trường Sa không có truyền tin về, nói không chừng lại xuất hiện một gã Trương Tiện khác.

Chương 122

Y Tịch hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu phái người tới dò hỏi ít nhất mất ba bốn ngày, như vậy đại công tử phải ở lại Giang Đông ba bốn ngày nữa, xảy ra chuyện tình gì ngươi gánh được trách nhiệm không?

Thái Mạo lắc đầu nói:

- Bất kể chuyện gì cũng cần biết rõ tình hình sau đó quyết định, nếu không rõ tình hình liền xuất binh sẽ càng khiến đại công tử thêm nguy hiểm.

Y Tịch phản đối nói:

- Dù thế nào đi nữa cũng cần chuẩn bị trước, nếu không có chút chuẩn bị gì thì sao có thể xử lý chuyện tình thuận buồm xuôi gió, chẳng lẽ đợi cho kẻ khác đánh vào Kinh Châu mới chuẩn bị sao?

Lưu Biểu nhìn hai người tranh luận, quay đầu nhìn về phía Vương Uý nói:

- Vương Tướng Quân có ý kiến gì không?

Vương Uy nói:

- Đại công tử từng nói mọi việc cần có cơ sở mới có thể suy đoán, lúc này bất luận kết quả thế nào, việc cấp bách chính là tập kết binh mã đợi lệnh, nếu đại công tử thực sự bị nhốt ở Giang Đông đương nhiên phải nghĩ cách cứu viện, còn nếu thực sự xuất hiện Trương Tiện thứ hai cũng không cần nương tay.

Lưu Biểu gật gật đầu muốn hạ lệnh, liền thấy một gã hộ vệ chạy vào nói:

- Chủ công, Trường Sa cấp báo.

Người trên đại sảnh đều hốt hoảng, lúc trước còn thắc mắc vì sao Trường Sa không có tin tức? Chỉ sau một hồi Trường Sa đã truyền tin tới. Lưu Biểu nói:

- Trình lên.

Gã hộ vệ vội vàng cầm thẻ tre trong tay dâng lên trước mặt Lưu Biểu, sau đó lui xuống. Lưu Biểu nhìn thẻ tre vài lần, trầm mặc một hồi sau đó giao thẻ tre cho Vương Uy nói:

- Đọc.

Vương Uy tiếp nhận tin báo, đọc:

- Đại tướng Giang Đông – Hàn Đương đột nhiên thống lĩnh một vạn đại quân tấn công huyện Du, mạt tướng khổ chiến hai ngày may mắn có Chinh Nam Tướng Quân đuổi tới, giải nguy huyện Du. Sau đó Chinh Nam Tướng Quân thống lĩnh binh mã đánh tan vạn đại quân của Hàn Đương, khiến Hàn Đương bỏ chạy. Chinh Nam Tướng Quân thống lĩnh nghìn kỵ binh truy kích, không ngờ Đại Tướng Giang Đông Thái Sử Từ dẫn theo ba vạn đại quân đuổi tới ngăn chặn Chinh Nam Tướng Quân ở Giang Đông, không quay về được. Chinh Nam Tướng Quân truyền tin về, mệnh lệnh mạt tướng tử thủ, hết thảy quân vụ Trường Sa giao cho Từ Quân Sư xử lý, không được tiết lộ bất cứ tin tức nào về Chinh Nam Tướng Quân. Mạt tướng vừa tử thủ vừa phía người thông báo cho quân sư, hai ngày sau Quân Sư thống lĩnh binh mã đến Lâm Tương đánh lui Thái Sử Từ, nghe tin Chinh Nam Tướng Quân ở quận Bà Dương đánh tan năm nghìn đại quân Giang Đông, chém chết Thái Thú Bà Dương – Tôn Hà, Quân Sư liền dẫn binh tiếp ứng, trong vòng một ngày đánh vào Giang Đông đánh hạ huyện Tu Thủy và huyện Ngả. Chinh Nam Tướng Quân sau khi chém chết Tôn Hà thì không thấy tung tích. Mạt tướng, Thủ tướng trấn thủ huyện Du – Hoắc Tuấn trình báo.

Đọc xong tin báo, sắc mặt Vương Uy tuy vẫn bình tĩnh như trước nhưng trong lòng sóng đào cuộn khởi, không ngờ chỉ thời gian mấy ngày ngắn ngủi lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Mấy người phía dưới sau khi nghe xong cũng lâm vào trầm mặc.

Vương Uy lại tiến lên phía trước nói:

- Chủ công, trước mắt đã xác định đại công tử thực sự bị nhốt ở Giang Đông, hơn nữa Giang Đông dẫn đại quân xâm phạm Kinh Châu, chủ công cần lập tức triệu tập binh mã phản kích, cứu đại công tử ra.

Nghe Vương Uy nói, toàn bộ quần thần không nói gì trực tiếp nhìn về phía Lưu Biểu, chuyện bây giờ đã rõ ràng không ai dám phản đối xuất binh tới cứu Lưu Kỳ. Lưu Biểu gật gật đầu nói:

- Mệnh Văn Sính thống lĩnh Phi Long Quân đi tới Giang Hạ trước, khi nào có tin tức của Kỳ nhi liền đánh vào Giang Đông cứu Kỳ nhi ra, ngoài ra triệu tập hai vạn đại quân đi về Trường Sa quy về trướng Quân Sư đại quân nam chinh tiếp ứng Kỳ nhi.

Hiện lại không rõ tung tích của Lưu Kỳ, không biết hắn từ huyện Du hay Giang Hạ trở về Kinh Châu, Giang Hạ có Phi Long Quân đi trước đánh vào Giang Đông cứu người cũng không khó, còn Quân Sư đại quân nam chinh ông cũng biết, ông từng chiêu mộ Từ Thứ, nhưng Từ Thứ không đến. Nếu Từ Thứ có thể một ngày đánh vào Giang Đông tất nhiên tài năng bất phàm, chỉ là binh mã Trường Sa ít lại là binh mã bình thường vì thế triệu tập hai vạn binh mã để phòng ngừa chuyện bất trắc.

Quận Nam!

Phi Long quân sau khi giao chiến với Nam Dương Trương Tú liền tới quận Nam Dương nghỉ ngơi, Phi Long Quân và Phi Hổ Vệ có hai vạn người, trong đó cũng có hai nghìn Phi Long Vệ là kỵ binh.

Văn Sính là một trong hai tướng lãnh Kinh Châu, uy danh không ai sánh bằng, cho dù là Vương Uy Phi Hổ Vệ so ra cũng thấp hơn y một chút. Mấy năm nay Phi Hổ Vệ rất ít khi xuất hiện, còn Phi Long Quân liên tục nam chinh bắc chiến không ngừng nghỉ, khiến Văn Sinh và Vương Uy nguyên bản uy danh sánh ngang nhau giờ nổi bật hơn chút, mà Phi Long Quân cũng bởi vậy uy danh truyền khắp Kinh Tương vượt qua Phi Hổ Vệ một bậc.

Khác với Vương Uy nổi tiếng dũng mãnh, Văn Sinh lại nổi tiếng nhờ vào cẩn thận, nhưng cẩn thận không có nghĩa là phòng thủ. Văn Sinh thống lĩnh Phi Long Quân tính cách cẩn thận nhưng mưu lược bất phàm, thường thường một trận đánh là có thể đánh tan địch nhân, khiến địch nhân không có lực chống đỡ. Văn Sinh tuy tính cách cẩn thân nhưng toàn thân có một cổ sát khí, một khi Giang Đông và Trương Tú đụng phải Văn Sính không dè chừng cũng không được.

Văn Sính thích đọc sánh, khiến trên thân thể y lại tản ra khí tức nho nhã, nếu thay khôi giáp thành nho bào nói không chừng người khác còn tưởng rằng y là danh sĩ nơi nào đó.

Văn Sinh đang cúi đầu đọc tín thư tại trung quân, trước mặt có một gã tướng lãnh sừng sững mà đứng. Văn Sinh buông tín thư cấp báo trong tay xuống, nói với viên tướng lãnh kia:

- Truyền lệnh toàn quân lập tức tập hợp.

Viên tiểu tướng khom người xác nhận, sau đó chạy ra ngoài, không lâu sau tiếng trống trận dồn dập truyền khắp đại doanh, tiếng bước chân hỗn độn vang lên, chỉ vài tức Phi Long Quân đã tập kết hết ngoài thao trường, Văn Sinh một thân khôi giáp xuất hiện trên thao trường. Không nói lời nào, Văn Sính vung tay lên ra hiệu cho hai vạn đại quân tiến về phía Giang Hạ.

Khôi giáp của Phi Long Quân trái ngược với khôi giáp của Phi Hổ quân, toàn thân khôi giáp nhuộm màu đen chỉ có trên vai có một mảnh khôi giáp màu trắng, đó cũng là cái lệ đối chọi gay gắt giữa Phi Hổ quân với Phi Long Quân. Ba người Lưu Biểu, Vương Uy, Văn Sinh ngăn cản mà khéo léo để loại cạnh tranh này lắng xuống.

Viên phó tướng đi tới trước người Văn Sính, hỏi:

- Tướng Quân, lần này đi tới nơi nào?

Văn Sính ngắn gọn nói:

- Giang Hạ.

Viên phó tướng ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ Giang Đông lại quy mô tấn công Giang Hạ?

Giang Đông đã thật lâu rồi không tấn công Giang Hạ, nhiều nhất chỉ tiến công mang tính chất thăm dò mà thôi, mấy tháng gần đầu thế cục phương bắc đột nhiên biến đổi thế nhưng Giang Đông không chút động tĩnh, mà ngay cả Trương Tú kia cũng ngồi yên ở Nam Dương.

Văn Sính gật gật đầu nói:

- Đúng là quy mô tấn công Kinh Châu, chỉ là không phải tấn công Giang Hạ mà là tấn công Trường Sa.

Viên phó tướng nghi hoặc nói:

- Vì sao Phi Long Quân lại tới Giang Hạ? Chẳng lẽ phòng bị Giang Đông? Còn Trường Sa là ai đến, không phải là Phi Hổ Vệ đấy chứ?

Chương 123

Đối với mấy vấn đề này, Văn Sinh cũng không buồn chán, ngược lại vui vẻ giải thích:

- Phi Long Quân đi Giang Hạ trước là đến cứu người, Trường Sa đã có thủ hạ của Chinh Nam Tướng Quân trấn thủ vì thế không cần lo lắng.

- Cứu người? Cứu ai?

Viên phó tướng có chút mơ hồ.

Văn Sinh trầm ngâm một hồi, nói:

- Chinh Nam Tướng Quân.

Viên phó tướng nỉ non, nói:

- Chinh Nam Tướng Quân.

Viên phó tướng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Văn Sinh nói:

- Là đại công tử!

Văn Sinh gật gật đầu, đưa tin báo trong lồng ngực cho viên phó tướng, viên phó tướng tiếp nhận tin báo vội vàng xem, trong tin cấp báo không có nhiều nội dung vì thế viên phó tướng liếc nhìn vài lượt, cuối cùng thở dài một hơi nói:

- Không ngờ đại công tử có thể làm nên chuyện thống khoái như thế.

Trên mặt tràn đầy hưng phấn, hơn nữa nhìn đến đại công tử ở quận Bà Dương đánh tan năm nghìn đại quân Giang Đông, chém chết Tôn Hà càng làm y hưng phấn, mấy năm nay y đã sớm muốn tấn công Giang Đông chỉ là chưa có cơ hội, hiện tại nhìn đến đại công tử tấn công Giang Đông khiến y bừng bừng khí thế.

Văn Sinh nhìn viên phó tướng hưng phấn, khéo miệng nhếch lên tươi cười.

Phó tướng nhìn Văn Sính nói:

- Từ nơi này đến Giang Hạ cần một ngày đường, mà không biết đại công tử đang ở nơi nào, không bằng trước hết để mạt tướng dẫn kỵ binh đi trước tìm hiểu tin tức.

Văn Sính tự nhiên biết tâm tư viên phó tướng, chỉ là viên phó tướng nói cũng có đạo lý, liền phân phó:

- Ngươi hãy tới Giang Hạ trước, tìm hiểu tin tức.

Viên phó tướng lúc này xác nhận:

- Rõ.

Sau đó quay đầu ngựa rời đi.

... .

Quận Dự Chương.

Chu Du mất năm ngày liền chạy tới quận Dự Chương, còn ba vạn đại quân của Thái Sử Từ đã bị Từ Thứ dồn ép khó có thể tiếp tục chống đỡ, chỉ là thấy Chu Du tiến đến đám sĩ tốt đều khôi phục tinh thần, Chu Du có uy danh cực lớn ở Giang Đông không chỉ vì tài năng của y, mà quan trọng hơn chính là năng lực lãnh binh của y.

Thấy Chu đến, Hàn Đương và Thái Sử Từ thậm chí ngay cả tín thư truyền lệnh của Tôn Sách cũng chưa xem đã chuyển cho Chu Du, qua đó có thể thấy được uy danh cực lớn của Chu Du. Tài năng của Chu Du khiến trái tim bọn họ đóng băng, nhưng Chu Du đến làm cho Thái Sử Từ và Hàn Đương thở phào nhẹ nhõm.

Chu Du đuổi tới quân Dự Chương sau đó mệnh lệnh ba vạn binh mã tập kết một chỗ, không hề để ý tới việc Từ Thứ gây rối loạn. Đại quân Kinh Châu tuy đánh vào Giang Đông, nhưng đại quân Kinh Châu chỉ có một vạn đại quân hiện tại đóng ở hai huyện, chỉ có thể gắng gượng phòng thủ, căn bản không dám chia binh bất ngờ đánh chiếm huyện khác, Chu Du nhận ra điểm này cho nên không hề để ý tới Từ Thứ quấy rày, hai ngày gần đây bị Từ Thứ ngày đêm không ngừng tập kích quấy rối biến ba vạn đại quân mặt mày xám như tro lập tức khôi phục tinh thần, hơn nữa sĩ khí bành trướng tới đỉnh điểm.

Không chỉ vận chuyển lương thảo đồ quân nhu, mà còn vận chuyển cả lợi khí công thành – Đầu Thạch Xa đến đây, Giang Đông liên tục điều động binh mã hy vọng sớm ngày thu phục hai huyện Tu Thủy và huyện Ngả.

Trong vòng hai ngày Chu Du không chỉ huy động binh mã địa phương, hiện tại ba vạn binh mã của Chu Du đã tập kết đợi mệnh tùy thời chuẩn bị xuất phát thu hồi hai huyện.

Từ Thứ cũng không nhàn rỗi, sau khi Chu Du đến y lập tức sai sĩ tốt không ngừng tập kích quấy rối, tuy chưa từng thấy mặt Chu Du. Nhưng có thể làm được Đại Đô Đốc Giang Đông tự nhiên bất phàm, hơn nữa mấy gã Tư Mã ở đây cũng ca ngợi Chu Du, vì thế Từ Thứ vô cùng cẩn thận. Tình hình nơi này đã truyền về Tương Dương, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra Lưu Biểu sẽ phái binh mã đến. Y hiện tại cần trấn thủ tốt hai huyện này chờ viện binh tới.

Huyện Ngả kề sát Kinh Châu không những có thể phối hợp chặt chẽ với huyện Tu Thủy, lại có thể tùy thời hồi báo tình hình về Kinh Châu. Từ Thứ vì phòng ngừa chuyện bất chắc đã điều Hàn Huyền và Dương Linh tạm thời tới huyện Du, mà ngay cả một vạn đại quân còn lưu lại ở Lâm Tương cũng điều tới, tùy thời trợ giúp huyện Ngả và huyện Tu Thủy.

Huyện Ngả lúc này có Triệu Luy trấn thủ, chỉ là Từ Thứ điều động thêm Mã Lương và Tô Phi tới huyện Ngả, khiến binh mã huyện Ngả gia tăng tới năm nghìn quân. Huyện Ngả dưới sự chỉ đạo của Triệu Luy không chỉ tường thành được nâng cao, hơn nữa sông đào bảo vệ quanh thành cũng sâu hơn nhiều. Quân nỏ từ Kinh Châu vận chuyển tới đặt trên tường thành tùy thời có thể phóng tiễn. Dựa theo đề xuất của Mã Lương, Triệu Luy lại di dời toàn bộ dan chúng huyện Ngả đến Kinh Châu, huyện Ngả hiện tại hoàn toàn là một toàn thành quân sự, đường trong thành đường sửa chữa và mở rộng tạo lợi thế cho việc phòng thủ.

Cùng lúc đó Từ Thứ đã gia tăng lực lượng phòng ngử ở huyện Tu Thủy, binh mã tăng lên gần một vạn, dân chúng huyện Tu Thủy cũng được điều đến Kinh Châu, huyện Tu Thủy rộng lớn như vậy cũng chỉ có trên thành Tu Thủy có người.

Từ Thứ từ một vạn đại quân lấy ra năm trăm sĩ tốt khỏe mạnh giao cho Chu Thương thống lĩnh, xem như một doanh. Còn Phong Thỉ Doanh của Lưu Bàn cũng đang làm lễ thành lập, Lưu Bàn được Từ Thứ đồng ý từ trong một vạn đại quân lấy ra ba trăm sĩ tốt và mấy trăm sĩ tốt ban đầu tạo thành lập Phong Thỉ Doanh, ngày ngày huấn luyện không biết mệt mỏi.

Giống như huyện Ngả, huyện Tu Thủy cũng không xây dựng rầm rộ, Từ Thứ chỉ sai người nâng cao tường thành, còn những thứ khác vẫn giống ban đầu.

Tình hình quận Dự Chương căng thẳng tùy thời bùng nổ chiến sự, khiến cho rất nhiều thương nhân dự định đến quận Dự Chương cũng không dám đến nữa.

...

Trình Phổ sau khi nghỉ ngơi ở quận Bà Dương một đêm, sau đó dẫn theo hai nghìn kỵ binh lao thẳng tới quận Lư Giang, rốt cuộc ở huyện Bành Trạch tìm ra tung tích của Lưu Kỳ. Sau khi biết Lưu Kỳ cướp hai vị phu nhân, mới đầu Trình Phổ trừng mắt há mồm, vừa phong tỏa tin tức về hai vị phu nhân, vừa bí mất sai người truyền tin về quận Ngô.

Kế sách của Lưu Kỳ tuy tinh tế nhưng rất dễ dàng tìm ra manh mối, Trình Phổ thống lĩnh đại quân ở huyện Bành Trạch dễ dàng phát hiện ba chiến thuyền lớn ở phía nam bị thiêu đốt. Sau khi phát hiện ven sông Trường Giang có vết tích đoàn người Lưu Kỳ, Trình Phổ lúc này thống lĩnh đại quân phối hợp với Lăng Thao Sài Tang, từ Sài Tang đánh vào Kinh Châu tìm kiếm dấu vết của Lưu Kỳ.

Thành tây Sài Tang tuy thuộc Kinh Châu, nhưng không có thành trì phòng thủ, còn hành tung đám người Lưu Kỳ lại quá mức rõ ràng, cơ sở ngầm do Lăng Thao an bài ở Kinh Châu thật dễ dàng phát hiện đám người Lưu Kỳ. Sau khi Trình Phổ bàn bạc với Sài Tang, liền từ Sài Tang thống lĩnh binh mã truy kích đoàn người Lưu Kỳ.

Lúc này hai vạn đại quân của Tôn Tĩnh và Tôn Tê cũng đã rời khỏi quận Ngô, trực tiếp tiến về phía Sài Tang sáp nhập đại quân Trình Phổ, toàn bộ Giang Đông đều có thể cảm nhận được không khí cực kỳ căng thẳng.

Khi song phương đại chiến hoàn toàn không có báo trước, đã bắt đầu rồi.

Binh mã Kinh Châu và binh mã Giang Đông điều động tự nhiên kinh động các chư hầu khác, trái ngược trước kia, lần này Kinh Châu và Giang Đông điều động rất nhiều binh mã, không chỉ có binh mã quận Lư Giang đột nhiên tăng mạnh, mà ngay quận Dự Chương cũng tập kết binh mã, tình cảnh song phương lúc này gay gắt tương tự cảnh ngộ giữ Tào Thào và Viên Thiệu.

Chương 124

Các lộ chư hầu không ngờ Tào Tháo và Viên Thiệu còn chưa khai chiến, mà ở phương nam Lưu Biểu và Giang Đông đã khai chiến. Tác chiến ở hai tuyến Giang Hạ và Trường Sa, khiến các chư hầu nhìn nhận Kinh Châu và Giang Đông rõ ràng tính toán quyết chiến.

Ở phương bắc, Tào Tháo và Viên Thiệu không có vì vậy mà ngừng điều động binh mã, Tào Tháo mong muốn Lưu Biểu và Tôn Sách giao tranh lưỡng bại câu thương để tránh lúc y và Viên Thiệu quyết chiến bị tập kích phía sau. Còn Viên Thiệu trước kia không có để Tôn Sách và Lưu Biểu vào mắt, trước kia cũng từng tính toán để Lưu Biểu đánh lén Tào Tháo, nhưng sứ giả phái đi lại không có truyền tin tức về.

Trương Tú Nam Dương tuy vẫn thèm khát Kinh Châu nhưng Tào Tháo phương bắc tùy thời rình rập y, một khi y rời khỏi thành Tào Tháo chắc chắn sẽ phái ngườ chặn đường lui của y, vào lúc này Trương Tú cũng không dám vọng động.

Lưu Chương Ích Châu vẫn phái binh phòng bị Trương Lỗ ở Hán Trung, trong lòng không hề để ý tới Lưu Biểu giao tranh với Tôn Sách, thậm chí còn lén phái người đi Kinh Châu hỏi Lưu Biểu cần viện trợ hay không?

Còn Lưu Kỳ lúc này ngày đêm không ngủ thống lĩnh tám trăm kỵ binh tiến về phía Kinh Châu, bọn họ hiện tại đang cách Sài Tang mấy chục dặm, mà toàn bộ Giang Hạ vẻn vẹn chỉ có vài toàn thành trì có thể ngăn cản binh mã Giang Đông tấn công.

Mới đầu cấp bách lên đường vì thế Lưu Kỳ để Đại Kiều và Tiểu Kiều cưỡi ngựa, sau vài canh giờ hai nàng đều mệt mỏi mồ hôi chảy đầm đìa, Lưu Kỳ bất đắc dĩ đành phải cho các nàng ngồi xe ngựa, khiến tốc độ hành trình của đoàn người Lưu Kỳ đột nhiên giảm xuống.

Cách huyện Tu Thủy mười dặm đi về phía đông, lúc này đại quân Giang Đông đang xây dựng cơ sở tạm thời, lần này Đại Đô Đốc Giang Đông - Chu Du tự mình đảm nhiệm chức vụ chủ tướng, ba vạn đại quân hiện tại cắm trại dựng tinh kỳ ngập trời, khiến sắc trời biến thành màu sắc xanh đỏ rực rỡ. Trên lóc trướng bồng trong đại doanh, khói bếp nghi ngút, sĩ tốt huyên náo rống giận rung trời đánh tan từng đám mây lơ lửng trên không trung.

Từng đội từng đội thám báo ra khỏi đại doanh,tiến về huyện Tu Thủy tìm hiểu tin tức.

Thái Sử Từ và Hàn Đương thỉnh thoảng dẫn binh mã tuần tra quanh đại doanh, nhìn sĩ khí binh sĩ tăng cao, Thái Sử Từ nói:

- Ngoại trừ chủ công, uy danh của Đại Đô Đốc ở Giang Đông không ai sánh bằng, chỉ mình Đại Đô Đốc đến đây có thể sánh ngang thiên quân vạn mã, lúc này chỉ trải qua vài ngày đã khiến ba vạn binh mã vốn hỗn loạn lập tức vùng dậy.Thực khiến người ta phấn khởi.

Đây không phải lần đầu tiên Hàn Đương chứng kiến uy danh của Chu Du, vì thế đối với lời Thái Sử Từ nói không có phản ứng gì chỉ gật gật đầu, sau đó thoáng liếc nhìn chân trời phía tây nói:

- Lần này Đại Đô Đốc tự mình thống binh, sau khi đánh hạ huyện Tu Thủy nhất định phải lăng nhục Từ Thứ một phen, cho y biết Giang Đông không phải nơi y múa võ giương oai.

Thái Sử Từ có chút bội phục đối với tài năng của Từ Thứ, không cũng không tin Từ Thứ có thể chạy thoát khỏi đội quân tiên phong của Chu Du. Lắc lắc đầu nói:

- Nếu có thể khiến y dốc sức vì chủ công, như vậy Giang Đông sẽ có thêm một nhân tài.

Hàn Đương tuy có chút bất mãn đối với Từ Thứ nhưng dù sao cũng là lão tướng Ginag Đông, biết nhân tài như Từ Thứ quả thực không nhiều, có thể thay chủ công thu phục tự nhiên không gì tốt hơn, nói:

- Nếu y biết điều tự nhiên đồng ý, nhưng nếu y không biết nặng nhẹ vậy đừng trách ta không khách khí. Mấy chục trượng đánh xuống ngay cả quân nhân cũng khó chịu đựng, ta xem y một gã thư sinh làm thế nào tiếp nhận.

Thái Sử Từ cười cười không nói gì, y cũng muốn xem Từ Thứ khi đó sẽ có bộ dạng gì, chỉ là y có dự cảm Từ Thứ sẽ không để bản thân mình lâm vào hoàn cảnh như thế.

- Hai vị Tướng Quân, Đại Đô Đốc mời hai vị tới nghị sự.

Một viên tiểu tướng chạy tới, nói.

Thái Sử Từ và Hàn Đương liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy sự hưng phấn trong mắt đối phương, lúc này nghị sự vậy ngày xuất chinh sẽ không còn xa nữa, nghẹn khuất trong lòng bởi khi trước thất bại có thể đòi lại rồi. Hai người không dám chậm trễ lập tức viến về phía đại trướng.

. . . . .

Huyện Tu Thủy, trong huyện phủ Từ Thứ và các tướng đang nghị sự, Hoàng Trung, Tô Phi, Ngô Hùng, Chu Thương và Lưu Bàn đều khom người chờ Từ Thứ phân phó.

Từ Thứ nhìn Tô Phi nói:

- Phía tây huyện Tu Thủy có một khe sâu, cũng là con đường chính nối liền huyện Ngả với huyện Tu Thủy, Tô Tướng Quân dẫn hai nghìn binh mã phục hai bên khe sâu, chuẩn bị thật nhiều cây lăn và đá lớn. Nếu phát hiện có đại quân Giang Đông đi ngang qua, đợi sau khi đại quân đi qua hơn phân nửa chính là lúc công kích, cần phải đánh tan đại quân Giang Đông, chỉ cần đánh tan không cần truy đuổi, lập tức quay lại huyện Tu Thủy.

Tô Phi lúc này bước ra khỏi hàng, nói:

- Rõ.

Nói xong dẫn theo hai nghìn binh mã lặng lẽ ra khỏi thành.

Từ Thứ quay đầu nhìn về phía Tô Hùng nói:

- Ngươi thay ta đến đại doanh Giang Đông, sự tình cụ thể theo như lời nói trên phong thư này.

Nói xong từ trong lòng lấy ra một cây gậy trúc giản đưa cho Ngô Hùng, Ngô Hùng tiếp nhận trúc giản thi lễ với Từ Thứ, sau đó rời đi.

Từ Thứ lại nhìn về phía Hoàng Trung, Lưu Bàn:

- Hoàng Tướng Quân, ngươi thống lĩnh năm nghìn binh mã trấn thủ cửa thành, không cho đại quân Giang Đông đánh vào thành.

Rồi sau đó nói với Chu Thương:

- Chu Tướng Quân, ngươi thống lĩnh hai nghìn binh mã mai phục ngoài thành, chờ sau khi toàn bộ đại quân Giang Đông tiến đến, ngươi dẫn binh mã tới tập kích trại địch, nhớ kỹ phải tập kích trại địch vào ban ngày.

- Rõ.

Hoàng Trung, Chu Thương lĩnh mệnh rời đi. Lưu Bàn ở bên không kiềm chế được, nói:

- Quân Sư, vì sao những người khác đều có nhiệm vụ, còn Phong Thỉ Doanh ta không có nhiệm vụ?

Từ Thứ cười nói:

- Ai nói Phong Thỉ Doanh không có nhiệm vụ?

Lưu Bàn bừng tỉnh, sắc mặt phấn chấn nhìn Từ Thứ, Từ Thứ lắc đầu cười nói:

- Ngươi thống lĩnh hai nghìn binh mã và Phong Thỉ Doanh bí mất ra ngoài thành, ẩn nấp tại khu rừng phía nam huyện Tu Thủy cách đây năm dặm, ngay khi thấy huyện Tu Thủy khai chiến liền kích trống, ngoài ra ngươi thống lĩnh hai nghìn binh mã tập kích hậu quân đại quân Chu Du, không được ham chiến, nếu như đại quân Giang Đông rút lui không được truy kích.

- Rõ.

Lưu Bàn trịnh trọng nói, y vẫn nhớ kỹ bài học lần trước, vì thế sẽ không dám tiếp tục phạm sai lầm.

Nhìn thấy Lưu Bàn rời đi, Từ Từ ngẫm nghĩ sau đứng dậy triệu tập một nghìn binh mã sau cùng để lại huyện phủ đề phòng chuyện bất trắc.

Ngoài huyện Tu Thủy, Ngô Hùng dẫn theo hơn mười sĩ tốt tay cầm lễ phù tiến về phía đại doanh Giang Đông, lộ trình mười dặm thoáng chốc đã tới, cho tới khi còn cách đại doanh Giang Đông hơn mười bước, liền có sĩ tốt Giang Đông quát lớn:

- Các ngươi là ai? Không được tới gần, nếu không ta bắn.

Ngô Hùng giơ tay lên ra hiệu cho hơn mười sĩ tốt phía sau ngừng lại, Ngô Hùng nói với gã sĩ tốt trong đại doanh:

- Ta phụng mệnh quân sư có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Tướng Quân nhà ngươi, mau đi bẩm báo.

Chương 125

Viên tiểu tướng ngoài cửa liếc mắt nhìn Ngô Hùng một cái, nói:

- Ngươi chờ ở đây, đợi ta đi bẩm báo.

Chu Du và Thái Sử Từ, Hàn Đương đang trong đại trướng bàn tính chuyện thu hồi hai huyện Tu Thủy và huyện Ngả, Hàn Đương nhìn bản đồ nói:

- Đại Đô Đốc, ba vạn binh mã quân ta hoàn toàn có thể một lần hành động thu phục hai huyện, mạt tướng không phải đối thủ của Từ Thứ, nhưng vài viên tiểu tướng trong huyện Ngả mạt tướng không để vào mắt, chỉ cần năm nghìn binh mã mạt tướng có thể đánh hạ huyện Ngả, bắt giữ mấy viên tiểu tướng kia.

Chu Du lắc đầu nói:

- Huyện Ngả hiện tại đã cải tạo không khác gì huyện Du, trong huyện Ngả bây giờ có năm nghìn binh mã trấn thủ, nếu muốn dùng năm nghìn binh mã đánh hạ huyện Ngả là chuyện không có khả năng.

Chu Du không hề giữ thể diện cho Hàn Đương, nói.

Hàn Đương nghe Chu Du nói, sắc mặt đại biến không nói gì. Y tự nhiên hiểu rõ tính cách Chu Du, đừng nhìn Chu Du bình thường tao nhã nhưng vừa đến đại doanh sẽ không hề chùn tay đối với tướng lãnh, đại tướng Giang Đông cũng đã thích ứng với tính cách của Chu Du. Hàn Đương thật không ngờ chỉ vài ngày huyện Ngả đã tăng thêm hai nghìn binh mã trấn thủ, hơn nữa còn cải tạo lại thành trì huyện Ngả.

Chu Du không để ý tới Hàn Đương, mà nhìn huyện Ngả tiếp tục nói:

- Muốn một lần hành động đánh hạ hai huyện Tu Thủy và huyện Ngả cũng không phải không có khả năng, chỉ cần thuận lợi đánh hạ huyện Tu Thủy, chắc chắn Từ Thứ sẽ cầu viện huyện Ngả, nhân lúc huyện Ngả trống rỗng chính là lúc đại quân có thể nhất cửa đánh hạ huyện Ngả.

Nói xong nhìn Thái Sử Từ nói:

- Thái Sử Tướng Quân, tối nay ngươi dẫn theo một vạn binh mã chạy tới huyện Ngả, không cần công thành chỉ cần hạ doanh bên ngoài, khi thấy binh mã huyện Ngả rời khi thành liền tập kích bất ngờ đánh chiếm huyện Ngả.

Thái Sử Từ lập tức nói:

- Rõ.

Nói xong lập tức chuẩn bị đi điểm binh mã, lại thấy một viên tiểu tướng chạy vào nói:

- Khởi bẩm Tướng Quân, huyện Tu Thủy phái sứ giả đến, có cho phép vào hay không?

- Oh.

Chu Du có chút ngạc nhiên, đại quân chuẩn bị giao chiến, Từ Tứ lại còn phái sứ giả tới, chẳng lẽ tới hạ chiến thư? Nghĩ vậy Chu Du cười cười nói:

- Cho y vào.

- Rõ.

Tiểu tướng rời đi không lâu, Ngô Hùng đã xuất hiện trong đại trướng.

Ngô Hùng nhìn Chu Du trước mặt còn trẻ tuổi hơn so với lời đồn, nói:

- Tại hạ phụng mệnh Quân Sư đến thương lượng với Đô Đốc.

Ngô Hùng thoáng liếc nhìn Thái Sử Từ và Hàn Đương ở bên, cũng không giấu diếm nói:

- Tại hạ phụng mệnh Quân Sư đến nghị hòa với Đô Đốc.

- Nghị hòa?

Chu Du có chút nghi hoặc, ngay cả Thái Sử Từ và Hàn Đương ở bên cũng thần tình mê muội, Kinh Châu và Giang Đông từ xưa đến nay đã bao giờ nghị hòa, nếu nghị hòa có thể giải quyết còn phải đánh nhau nhiều năm như vậy làm gì?

Nghĩ đến nội dung trong tín thư, Ngô Hùng không thể không cẩn thận, khi ra khỏi thành mở tín thư ra, nội dung trên thẻ tre dù họa y không nhẹ. Tuy rằng y không phải lão tướng Kinh Châu, nhưng y biết rõ cừu hận giữa Kinh Châu và Giang Đông, cừu hận như thế làm sao có thể hội nghị, nếu để cho Lưu Biểu biết Từ Thứ bí mật nghị hòa với Giang Đông, tám phần mười sẽ phái người đến lấy thủ cấp của Từ Thứ. Chỉ có điều cuối tín thư Từ Thứ nhắn nhỏ làm y yên tâm hơn nhiều, lúc này hủy tín thư chạy tới đại doanh Giang Đông.

Ngô Hùng nhìn mấy người cười nói:

- Ta nghĩ Đô Đốc biết thế cục thiên hạ hiện nay, không biết Đô Đốc cho rằng lúc này có phải thời điểm khai chiến hay không?

Chu Du lắc đầu nói:

- Thực sự lúc này không phải thời điểm khai chiến.

Ngô Hùng nhỏ giọng nói:

- Nếu Đô Đốc và Quân Sư nhà ta đều biết lúc này không phải thời điểm khai chiến, vậy sao không tạm nghị hòa để tương lại quyết phân thắng bại?

Chu Du nhìn Ngô Hùng cười nói:

- Lúc này thực sực không phải thời điểm tốt nhất khai chiến, nhưng đại quân Kinh Châu ngươi lại chiếm cứ hai huyện Giang Đông, ngươi cũng biết sự quan trọng của hai huyện này, chẳng lẽ Quân Sư nhà ngươi sẽ buông tha hai huyện này sao?

Ngô Hùng lắc lắc đầu, hai huyện này là cứ điểm trọng yếu sau này Kinh Châu tiến công Giang Đông bất luận thế nào cũng không thể buông tha. Chỉ là trên mặt cũng không biểu hiện, nói:

- Quân Sư nhà ta nói, chỉ cần Đô Đốc có thể biểu hiện thành ý, không phải không thể trao đổi hai huyện kia với Giang Đông.

Trong lòng Chu Du cũng đoán được đôi phần thành ý theo lời Ngô Hùng nói, tám phần chính là Lưu Kỳ, Chu Du ra vẻ không biết:

- Không biết Quân Sư nhà ngươi muốn thành ý thế nào?

Ngô Hùng đương nhiên không nghĩ Chu Du thực sự không biết, trước khi đi Từ Thứ từng nhắn nhủ y, tài năng của Chu Du này không hề thua ta, thấy mầm biết cây, chỉ cần dựa theo lời nhắn nhủ này y có thể đoán được ý tứ bên trong. Chỉ là Ngô Hùng lại lộ ra vẻ mặt khó xử, nói:

- Chỉ cần Giang Đông có thể khiến đại công tử nhà ta bình an trở về Kinh Châu, như vậy hai huyện cũng không phải không trả được. . .

Chu Du phía trên còn không nói gì, Hàn Đương và Thái Sử Từ ở bên đã biến đổi sắc mặt. Lưu Kỳ ở Giang Đông đánh tan năm nghìn binh mã Giang Đông, chém chết đại tướng Giang Đông - Tôn Hà, hôm trước còn tới trại ngựa Bà Dương đánh cướp, Giang Đông rộng lớn như vậy thế nhưng đoàn kỵ binh Lưu Kỳ lại giống như ở ngay hậu hoa viên tung hoành ngang dọc, việc này đối với Giang Đông quả thực là nỗi sỉ nhục vô cùng to lớn, Giang Đông từ Tôn Sách cho đến các tướng bất luận thế nào đi nữa cũng không bỏ qua cho Lưu Kỳ.

Lúc này nghe Ngô Hùng chậm rãi nói, Hàn Đương quát lớn:

- Đừng hòng! Đại Đô Đốc ở đây, ít ngày nữa sẽ thu hôi hai huyện Tu Thủy và huyện Ngả, cần gì nhiều lời với gã Từ Thứ kia, ngươi muốn dùng đất Giang Đông ta đổi lấy tính mạng Lưu Kỳ quả thực là vọng tưởng.

Nghe Hàn Đương hô lớn làm trong đầu Ngô Hùng vang lên tiếng ồ ồ, nhướng mày nhìn về phía Chu Du nói:

- Không biết trong đại quân là Hàn Tướng Quân làm cho hay Đại Đô Đốc làm chủ?

Hàn Đương mắt đỏ ngầu, nói:

- Đương nhiên là Đại Đô Đốc làm chủ. Nhưng tuyệt đối không thể buông tha Lưu Kỳ.

Ngô Hùng sau khi nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Chu Du nói:

- Đô Đốc cũng có tâm tư giống Hàn Tướng Quân sao?

Nói xong chỉnh sửa quần áo có chút nhếch nhác, chỉ cần Chu Du gật đầu một cái y sẽ rời đi.

Chu Du cười nói:

- Thiên hạ này không có chuyện gì không thể thương lượng, chỉ là có muốn bỏ ra giá lớn hay không? Chỉ cần Quân Sư nhà ngươi nguyện ý biểu hiện thành ý với Giang Đông, cũng không phải không có khả năng buông tha Lưu Kỳ.

Lời nói giống như từ miệng bằng hữu phát ra, nhưng hương vị hoàn toàn khác biệt.

Hàn Đương khó tin nhìn Chu Du nói:

- Đại Đô Đốc. . .

- Hả?

Chu Du quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Đương một cái, Hàn Đương sắc mặt phẫn nộ cúi đầu không nói gì, Thái Sử Từ liền vỗ vỗ vai Hàn Đương an ủi, ở trong quân đừng bao giờ tranh luận với Chu Du.

Ngô Hùng cười cười nói:

- Nếu Đại Đô Đốc nói thế, tại hạ cũng không giấu diếm.

Bình Luận (0)
Comment