Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 50

Ban đêm vào mùa đông, người bình thường đều thích ở trong phòng ấm áp. Nhưng, thời điểm Lương Mộng Hàm chuẩn bị trở về phòng mình, lại trông thấy một thân ảnh ngồi yên ở ban công ngoài trời. Tập trung nhìn, mới phát hiện đó là ba của mình.
Do dự trong chốc lát, cô cầm áo khoác, đi tới ban công.
Cảm thấy trên lưng phủ thêm thứ gì đó, Lương Dật Thanh theo bản năng quay đầu lại, trông thấy con gái đang cầm áo khoác dày khoác lên vai mình.
"Trời lạnh, đừng để bị cảm." Con ngươi màu đen của Lương Mộng Hàm nhìn đôi mắt mỏi mệt tang thương của ba mình, nhẹ nhàng nói.
Lương Dật Thanh sửa lại áo trên vai, nói: "Đã muộn rồi, sao không nghỉ ngơi đi?" Mấy ngày nay Lương Mộng Hàm trong trong ngoài ngoài vội vàng, mệt nhất chính là cô.
Lương Mộng Hàm ngồi xuống một cái ghế khác: "Vừa mới chuẩn bị đi, nhưng thấy ba đã trễ như vậy rồi còn ngồi bên ngoài, cho rằng chuyện gì xảy ra, nên tới xem sao."
Lương Dật Thanh khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt từ lâu đã không còn nét trẻ trung nữa, bởi vì nụ cười này, khóe mắt hiện ra vài nếp nhăn: "Ba có thể có chuyện gì đây? Con lo lắng vớ vẩn rồi."
Lương Mộng Hàm xoa xoa đôi bàn tay, gió lạnh kéo tới thật sự có chút lạnh: "Con nhớ không lầm, hàng năm vào thời điểm này, ba và mẹ đều có chút..." Cô nhất thời chưa biết hình dung như thế nào, sững sốt rất lâu mới nói, "Có chút kỳ quái."
"Biết tại sao không?" Thật là, hàng năm thời điểm này, trong lòng Lương Dật Thanh hối hận cùng áy náy sẽ cuồn cuộn đi lên giày vò ông. Tăng trưởng theo năm tháng, cái cảm giác đau khổ này sẽ trở nên mãnh liệt hơn. Nói xong, ông cúi đầu xuống, tay thô ráp nắm thật chặt, dường như đang cố gắng khắc chế cảm giác run rẩy.
Lương Mộng Hàm hiển nhiên phát hiện ba mình bất an, cô nói: "Nếu như con nhớ không lầm, có lẽ sinh nhật em gái con là vào lúc này. Đương nhiên, con không nói Thư Hàm." Cô chỉ mơ hồ nói hai từ em gái này, bởi vì cô không biết nên xưng hô với em gái như thế nào vì tên còn chưa kịp đặt, thì đã mất tích. Tuy rằng, hiện tại cô biết em ấy còn sống rất tốt, nhưng bây giờ không phải thời điểm để nói ra chân tướng.
Lương Dật Thanh nghe cô nói xong, tâm tình trở nên càng thêm kích động, ông nhịn không được đứng dậy, có chút nôn nóng dạo bước ở đó.
"Ba?"
Lương Dật Thanh dụi dụi con mắt, sau khi tâm tình thoáng bình tĩnh mới ngồi xuống: "Ba là tên khốn kiếp... Ba là người cha không có trách nhiệm!"
Hai câu này bao hàm hối hận cùng tự trách vô hạn của ông.
"Thật xin lỗi, con... Có lẽ không nên nhắc tới chuyện này." Trong trí nhớ, ba mình dường như chưa từng già nua yếu ớt như vậy.
Lương Dật Thanh lắc đầu: "Không, nó rõ ràng đã xảy ra, mà ba... Cũng có lỗi với con bé." Tiếng thở dài quanh quẩn bên tai Lương Mộng Hàm.
"Con có thể biết rõ rút cuộc năm đó chuyện gì đã xảy ra không?" Lương Mộng Hàm năm đó cũng chỉ mới bốn tuổi, thế sự vô tri, càng khỏi phải nói nhớ rõ ân oán tình cừu gì đó, "Con chỉ sau khi em sinh ra, con với anh nhìn em ấy một hồi, sau đó..." Cô tuy rằng biết được một phần chân tướng sự thật từ chú Trần, nhưng mà cô càng muốn biết từ miệng ba mình.
Hai tay Lương Dật Thanh che mặt, một lát sau mới nói: "Đều là lỗi của ba, là sự nhẫn nhịn của ba thấp, là ba quá xúc động."
Lương Mộng Hàm không có xen vào, yên tĩnh chờ đợi ba mình nói tiếp.
"Trịnh Dương, đã từng kết giao với mẹ con. Về sau mẹ con không thích bối cảnh nhuộm đen của hắn, đối với hắn, có thể cũng không đến mức yêu, liền chia tay. Trịnh Dương không đáp ứng, sau mấy lần cự tuyệt hắn mới dần dần không đến dây dưa." Lương Dật Thanh từ từ nhớ lại chuyện lúc còn trẻ.
Liễu Húc là nghệ sĩ dương cầm, biểu diễn trong ngoài nước không thể thiếu cô. Cô cùng Lương Dật Thanh là quen biết ở một buổi hòa nhạc nước ngoài. Một người là công tử có tiền anh tuấn tiêu sái, một người là mỹ nữ khí chất dung mạo thượng giai, loại chuyện vừa gặp đã yêu này xảy ra cũng là chuyện đương nhiên. Lương Dật Thanh trải qua theo đuổi, rút cuộc thắng được tâm hồn thiếu nữ của giai nhân.
Vốn là tháng ngày yên ổn, lại bị chuyện Liễu Húc còn dư tình với Trịnh Dương đánh vỡ. Nếu không có Lương Dật Thanh bảo toàn chu đáo chặt chẽ, chuyện đoạt hôn không phải không thể xảy ra.
Về sau vài năm, Trịnh Dương cũng cùng người khác kết hôn, một đoạn thời gian rất dài, Liễu Húc không có liên lạc với gã nữa. Thẳng đến một ngày nào đó, Lương Dật Thanh trên đường về nhà vậy mà lại trông thấy Liễu Húc mang thai đứa con thứ ba trò chuyện với Trịnh Dương rất vui ở quán cà phê góc phố. Trong lúc nhất thời, có loại hạt giống tên là đố kị cùng ghen ghét, nảy nở trong lòng anh ta, về sau từ từ biến thành đại thụ che trời.
Anh không biết Liễu Húc cùng Trịnh Dương lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng anh không dám đi hỏi Liễu Húc, sợ có được đáp án mà mình không muốn nghe. Con người là như thế, đối với chuyện mà nội tâm sợ hãi, theo bản năng sẽ trốn tránh. Vì vậy, Lương Dật Thanh làm quyết định xấu nhất—— đến hỏi Trịnh Dương. Trịnh Dương trong lòng cho rằng, gã và Liễu Húc chia tay, đều bởi vì Lương Dật Thanh hoành đao đoạt ái.
Điều này gần như là mối thù cướp vợ, khiến Trịnh Dương trong lòng nảy sinh ý đồ xấu. Hắn lập lờ nước đôi trả lời Lương Dật Thanh, trong ám chỉ trong lời nói thật sự khiến Lương Dật Thanh không thể chịu đựng được, thậm chí đến cuối cùng, Lương Dật Thanh cũng bắt đầu hoài nghi đứa con trong bụng Liễu Húc không phải của mình.
Trẻ tuổi tự ái khó tránh khỏi làm ra chút việc ngốc, cho dù là người thông minh, cảm tình mê hoặc khó tránh khỏi phạm sai lầm. Vốn là tràn ngập mong chờ với đứa nhỏ chưa sinh ra, nhưng mỗi khi nhớ câu nói của Trịnh Dương, trong lòng Lương Dật Thanh loạn rất nhiều, anh ta trong lúc đó hận không thể khiến đứa trẻ chưa sinh ra kia chết ngay trong bụng, hết thảy xong hết mọi chuyện.
Chẳng qua, trời cao không có như ý nguyện nhẫn tâm của anh. Đứa nhỏ thuận lợi sinh ra, tuy rằng trái tim có chút vấn đề, nhưng mà vẻ ngoài rất đáng yêu. Liễu Húc càng yêu thương cô bé như bảo bối, bởi vì thân thể đứa nhỏ không khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác, cho nên khi đó không thể đặt bên cạnh mình, cô một ngày không biết yêu cầu Lương Dật Thanh mang mình đi nhìn con gái mấy lần.
Mỗi lần nhìn thấy nắm tay nhỏ hoặc lúc con gái say ngủ, Lương Dật Thanh không phải mừng rỡ, ngược lại là từng cơn đau khổ, lúc anh ở đó nghi kỵ cùng đố kỵ quanh quẩn. Nhân cách anh tăm tối lúc đối mặt với sinh mệnh nhỏ bé, lộ rõ.
"Về sau?" Lương Mộng Hàm nghe ba kể lại, lông mày không tự chủ nhăn lại.
Lương Dật Thanh thở dài, chuyện kế tiếp đủ khiến ông hối hận cả đời.
Về sau phát sinh một chuyện, rút cuộc khiến tâm tình tồn đọng trong lòng Lương Dật Thanh bùng nổ. Trịnh Dương đến bệnh viện tìm Liễu Húc. Lương Dật Thanh trước kia phải đến công ty, nhưng mà mấy ngày nay đều ở trong bệnh viện cùng Liễu Húc, văn phòng cũng gần như là bệnh viện. Anh vừa vặn quên đồ quan trọng, lúc trở về lấy, nhìn thấy Liễu Húc ngồi trên xe Trịnh Dương. Anh bám theo một đoạn, nhìn thấy hình ảnh đủ khiến anh ta điên cuồng. Lúc này, anh vọt lên trước mặt hai người, cho Trịnh Dương một quyền.
"Dật Thanh, anh làm gì vậy?!" Liễu Húc nhất thời chấn kinh, "Tại sao anh lại ở đây?"
Lương Dật Thanh ôm cô đến bên cạnh, bộ dạng "Tôi không cho cô nhúc nhích": "Trịnh Dương, rút cuộc mày muốn làm gì?"
Trịnh Dương lau máu ở khóe miệng: "Lương Dật Thanh mày đủ rồi đó."
"Đủ rồi chính là mày! Cô ấy là vợ tao, bây giờ mày đến đây dây dưa cái gì?"
Trịnh Dương cười tà nói: "Không có ý nghĩa gì, tao chỉ nghe Tiểu Húc sinh con rồi, tao chỉ tới tặng quà cho đứa nhỏ mà thôi. Hài tử tao cũng thấy, thật sự rất đáng yêu nha. Đại khái —— là giống ba nó?" Trịnh Dương câu nói sau cùng nói rất nhẹ, nhưng rất quỷ dị. Ý tứ trong lời nói càng làm dấy lên độ kỵ trong lòng Lương Dật Thanh.
"Dật Thanh, đừng có đoán mò. Trịnh Dương thật sự chỉ đến tặng quà cho Bảo Bảo mà thôi." Liễu Húc thân thể rất yếu, lời nói ra cũng hữu khí vô lực.
"Vậy tại sao lại một mình đi ra? Em có biết thân thể em đang rất yếu hay không?!" Lương Dật Thanh run rẩy, con mắt đỏ như sói muốn ăn thịt người. Liễu Húc vừa sinh con xong, vốn là nên ở cữ, nhưng bây giờ lại đi ra gặp Trịnh Dương. Cơn giận này, anh ta khó nuốt.
Liễu Húc đi ra gặp Trịnh Dương chính là sợ Lương Dật Thanh hoài nghi, hiện tại đảo ngược, biến khéo thành vụng.
Lương Dật Thanh thấy sắc mặt vợ trắng bệch, trong lòng lo lắng. Liễu Húc khuyên can, anh tạm thời nhịn xuống lửa giận trong lòng, mang cô trở về bệnh viện.
Vài ngày kế tiếp, tình trạng thân thể Liễu Húc hảo hảo phôi phôi, Lương Dật Thanh cũng không dám nhắc đến chuyện ngày đó. Tâm sự anh nặng nề, đêm không thể say giấc. Ma xui quỷ, anh vụng trộm đi vào xem đứa nhỏ đang say ngủ.
Sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt như vậy, Lương Dật Thanh nhìn khuôn mặt cô bé trắng nõn, trên mặt không nhịn được hiện ra cười. Nhưng, thời gian dần qua, lời nói của Trịnh Dương ngày đó cùng nụ cười âm hiểm nổi lên trong lòng, anh nhìn khuôn mặt đứa nhỏ, không tự chủ so sánh với Trịnh Dương.
Đây không phải con của anh! Nó là nghiệt chủng của Trịnh Dương! Nó không nên sinh ra trên đời này!
Tâm ma từng bước một xơi tái lý trí của Lương Dật Thanh, anh ta ôm lấy đứa nhỏ ngủ say, hai tay chậm rãi nâng cô bé qua đỉnh đầu. Chỉ cần vừa buông tay... Đứa nhỏ mang tả lót căn bản không biết ba nó sắp sửa làm chuyện đáng sợ đối với nó.
Tay Lương Dật Thanh run rẩy, dù sao cũng là một sinh mệnh, anh nhất thời cũng không đành lòng ra tay. Do do dự dự rất lâu, đứa nhỏ đại khái cảm thấy rất không thoải mái, vặn vẹo thân thể nhỏ vài cái.
"Dật Thanh!" Liễu Húc nửa đêm ngủ không được, định sang đây nhìn xem con gái mình, nào biết đâu thấy được tình cảnh khiến người ta sợ hãi. Chồng cô đang giơ cao đứa con, tuy rằng cô không rõ Lương Dật Thanh muốn làm gì, nhưng mà cô có dự cảm, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt. Trong miệng cô vừa lẩm bẩm tên Lương Dật Thanh, vừa muốn tiến vào bên trong.
Liễu Húc một tay đoạt lấy đứa nhỏ, đề phòng nhìn Lương Dật Thanh. Anh ta hiện tại vô cùng nguy hiểm.
"Tiểu húc..." Lương Dật Thanh lúc này mới tỉnh táo trở lại, ý thức được mình đang làm cái gì.
Liễu Húc ôm con, dỗ dành con xong, thả vào vị trí cũ.
Sau đó, đối Lương Dật Thanh lạnh lùng nói: "Chúng ta trở về phòng nói."
Lương Dật Thanh thất hồn lạc phách về phòng.
"Vừa rồi anh muốn làm gì?" Liễu Húc đứng ở trước mặt Lương Dật Thanh, thân thể nho nhỏ ngạo nghễ đứng lặng tại đó, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chồng của mình.
"..." Lương Dật Thanh không phản bác được.
Thấy anh không trả lời, Liễu Húc nói: "Anh muốn giết con bé! Anh muốn giết con gái của chúng ta!!" Cô không cách nào giữ tỉnh táo, nghĩ đến chỉ đến chỉ cần mình chậm chân một bước, con của cô có thể đã chết trong tay chính chồng mình, cô một thân mồ hôi lạnh, nghĩ đến mà sợ. Liễu Húc gào lên, cô không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương con của cô.
"Vì sao? Dật Thanh tại sao anh muốn làm như vậy? Chẳng lẽ bởi vì con bé không khỏe mạnh sao?" Liễu Húc than thở khóc lóc, "Cho dù là như vậy, con bé cũng là con của chúng ta mà! Không khỏe mạnh, không sao, em sẽ chăm sóc con bé thật tốt. Dù con bé sống không được bao lâu! Nhưng ... Nhưng sao anh có thể làm như vậy chứ..." Tay cô đánh vào lồng ngực Lương Dật Thanh, dường như chỉ có như vậy mới có khả năng phát tiết oán trách trong lòng cô.
Hai mắt Lương Dật Thanh vô thần, mặc cho cô đánh. Anh cũng không biết vì sao chuyện lại xảy ra đến mức này, Trịnh Dương, đúng, hết thảy đều do Trịnh Dương!!
Anh hết thảy quy tội cho Trịnh Dương! Chưa từng tìm nguyên nhân trên người mình.
Tiếng khóc của Liễu Húc khiến anh phiền lòng, cuối cùng, anh cười lạnh nói: "Vì sao? Rất đơn giản, nó có thể không phải con của tôi?"
Rõ ràng là một câu rất nhẹ nhàng, lại như một khối đá nghìn cân, nặng nề đập vào tâm Liễu Húc.
Anh vừa mới, nói gì đó?!

Bình Luận (0)
Comment