Tam Sinh Chuyển Kiếp

Chương 2 - Cao Lầu

Sau hơn 20 lần nghỉ chân bất đắc dĩ của Vương Tôn , cuối cùng Vương và Tào cũng đã tới trước Cao lầu .

Nói là Cao lầu nhưng thực sự nơi đây to như 1 tòa thành vậy , bốn bề được bao quanh bởi Hắc thạch và chỉ có 1 đường vào duy nhất . Trên cổng ra vào khắc 2 chữ " Cao Lầu " được viết bằng hán tự . Trước cổng thành là 7 lính gác mặt mày bặm trợn , tay cầm đại đao , người đeo giáp sắt , trong đó có 1 kẻ là chỉ huy , nổi bật hẳn lên với phong thái uy nghiêm , bên hông treo 1 chiếc lệnh bài trạm trổ hình bạch xà , khoác trên người chiếc áo choàng màu hường , Cao đô đầu , Cao Quá .

Những kẻ vào thành nối nhau thành hàng dài , nam có , nữ có , già có , trẻ có , kẻ tay không tấc sắc như Vương cũng có , kẻ trang bị đầy đủ khiên , giáo cũng không ít . Đám lính gác cổng kiểm tra khá là khắt khe , còn kiểm tra cái gì thì đến tác giả cũng không biết . Vương và Tào dễ dàng qua được , 1 phần là vì mối giao hảo giữa Tào Nham và Cao Quá , 1 phần cũng vì 2 người họ chẳng có gì ngoài 2 bộ đồ cùng 1 thanh đoản đao .

Bước vào bên trong cánh cổng , những con đường được lát phiến thẳng tắp , bên cạnh mà 1 con kênh dẫn nước , những chiếc cầu bắt qua 2 bên bờ được điêu khắc rồng phượng , 2 bên bờ là hàng dương liễu xanh rì , dưới kênh lác đác một vài chiếc đò , nổi bật hơn cả là những ngôi nhà mái ngói với những chiếc đèn lồng màu đỏ .

Khác với cái vẻ u ám đáng sợ mà Vương Tôn tưởng tượng , Cao Lầu 1 cổ thành đầy hoa mỹ và náo nhiệt . Vương Tôn mải mê đắm chìm vào không gian đầy thơ mộng , những thứ mà hắn chỉ có thể thấy trên phim ảnh , nay lại được tận mắt trông thấy , vẻ đẹp ấy quả thực còn tăng thêm vài phần .

- " Vương huynh , ta đi mua thêm ít vật dụng . Huynh ở yên đây , đừng đi lung tung ". Tào nói , rồi chẳng đợi Vương gật đầu mà đã vội đi , chẳng mấy chốc đã ra khỏi tầm nhìn của Vương .

Nghe nói trước đây Cao lầu chỉ là 1 lầu gác bình thường , nhưng rồi người của Cao lầu dần mở rộng ra , còn căn gác lầu khi xưa được người tại đây gọi là Thủ Thiên Tháp . Cao lầu hiện tại có hơn 50 nóc nhà , mỗi gian nhà lại chứa những vật dụng mà người ở Dược Trấn này cần , gian chứa lương thực , gian bày vũ khí , khiên giáp , gian lại chứa đan dược . Lúc này hắn mới rõ , những người đương sơn nơi đây khi đem vật phẩm về sẽ đổi lấy ngân kim từ dịch quán Cao lầu , rồi sau đó mới dùng ngân kim để đổi lấy các vật dụng tại từng gian hàng , có thể đổi lấy lương thực , quần áo , cũng có thể đổi lấy khiên giáo để dễ dàng đương sơn hơn .Nhưng có 1 điều khiến hắn thắc mắc , đan dược chỉ có 1 loại duy nhất , đan dược trị thương loại hạ phẩm , chỉ có thể chữa những vết thương nhỏ như chó cắn , mèo cào chứ không có những đan dược giúp tấn cấp như hoạt huyết dưỡng não traphaco .

" So với việc mạo hiểm tính mạng để đương sơn , thì thứ hạ phẩm này căn bản không có tác dụng , đúng là coi mạng người như cỏ rác mà " Vương Tôn thầm nghĩ .

" Choang ..... Rắc.... Rắc ... Hự .... Hự "

Tiếng rơi vỡ , hò reo kèm theo tiếng rên rỉ từ đằng xa cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Tôn . Bỏ mặc lời mẹ dặn tránh xa những rắc rối nơi đông người , với bản tính tò mò sẵn có , hắn tiến tới gần đám đông , chen chúc mãi cuối cùng hắn cũng vào được bên trong . Trước mặt Vương là 1 thiếu gia khoảng 18 20 tuổi . ăn mặc sang trọng , dắt bên hông 1 chiếc lệnh bài khắc chữ " Đường " . Tay thì phe phẩy thiết phiến , miệng nở 1 nụ cười tàn độc . Đứng trước hắn là 4 tên tùy tùng vạm vỡ đang liên tục đấm đá vào người 1 lão bá .

- Lão già ngu ngốc , thiếu gia nhà ta để ý tới con gái nhà ngươi đã là phước ba đời .

- Để ta nói cho các người nghe danh tính của thiếu gia ta , thiếu ta ta là con trai thứ 3 của môn chủ Đường gia trang , 1 trong 3 gia trang lớn nhất cái Đường Lâm Dược Trấn này , Đường thiếu tam chủ , Đường Một Chiều .

- " Hức....hức .... tiểu nhân có mắt như mù , xin thiếu tha cho tiểu nữ của tiểu nhân ... hức...hức... " . Lão bá ôm lấy chân hắn rồi van xin yếu ớt , máu từ trong miệng đã tuôn trào , nhưng cái lão bá ấy nhận được chỉ là thêm 1 cú đá như trời giáng . Cú đá ấy khiến lão bá ấy văng lên vài trượng rồi đập mình vào gốc cây , rồi lại rơi xuống đất .

- " Chia .......Chia " Con gái của lão bá hét lên trong sự bất lực , 2 dòng lệ đã tuôn trào trên gò má .

Điều làm Vương Tôn bất ngờ là trong đám người đang coi kia chẳng ai có ý định can ngăn , thứ chúng làm chỉ là cười và reo hò , thật đáng khinh bỉ .... Không kìm hãm được sự căm phẫn tột độ . Vương Tôn bước tiến tới rồi hét lớn :

- Lũ khốn k.....................

Chưa kịp nói hết chữ , Vương Tôn đã 1 người kéo đi , bỏ lại đằng xa là sự hoang mang của đám người ấy ." Tên nào vừa nói đó , mau tìm ra cho bản thiếu gia "

=======

- Thả ta ra ! Thả ta ra ! Là kẻ nào đang lôi ta đấy .

Vương Tôn bị kéo lê đi 1 đoạn dài , dù cho hắn chà sát đôi chân xuống đường , hay cố níu vào bất cứ thứ gì trên đường thì vẫn bị kéo đi . Người lạ mặt kéo hắn đi 1 đoạn xa , mãi đến khi Vương chẳng còn chút phản kháng , mới tìm 1 góc phố vắng người rồi mới thả Vương xuống . Lúc này Vương Tôn mới nhận ra , người nãy giờ kéo hắn là Tào Nham .

- " Là Tào Nham lão bá sao , nãy giờ kéo lê ta trên đường , bàn tọa ta đã chín tới 3 phần . lão không thể nhẹ nhàng mà bế ta đi hay sao " . Trong 1 giây phút Vương Tôn đã quên mất mình đang trong thân xác già nua này , phải xưng huynh gọi đệ với Tào lão bá , nên nhất thời lỡ miệng , còn tay hắn vẫn không quên phủi hết bụi trên áo quần .

- Vương huynh , huynh nói gì lạ vậy . Mà sao huynh không nghe lời ta dặn mà chạy đi lung tung vậy . Còn chuyện lúc nãy là sao , đừng nói huynh định gây hấn với những kẻ ở Đường gia trang .. Tào Nham lên tiếng .

Lúc này Vương Tôn như giải tỏa bức xúc , nói liền 1 mạch :

- Những kẻ đó giữa thanh thiên bạch nhật hùa nhau bắt nạt 1 tiểu cô nương , lại còn đánh phụ thân tiểu cô nương ấy trọng thương , nếu không lên tiếng thì ta chẳng phải là nam tử hán đại trượng phu .

Tào Nham gằn giọng đáp trả :

- Ở cái Đường Lâm Dược Trấn này , chỉ có mạnh và yếu , không có chuyện đúng hay sai .

Tào tiếp lời , lúc này lại có đôi phần mỉa mai và tức giận :

- Huynh lại còn đòi làm nam tử hán đại trượng phu , cơn trọng bệnh làm huynh điên rồi sao , trước đây huynh đâu có như thế .

- Huynh có chết ta cũng chẳng quan tâm , nhưng còn Trúc Yên tỉ tỉ , huynh có nghĩ đến tỉ ấy không hả .

Vương Tôn lúc này đứng trước uy lực của Tào Nham thì Vương đã có phần nhún nhường , 1 phần nhớ lại thân xác hiện tại của hắn là của 1 lão già thất tuần . Lúc này hắn mới bình tĩnh suy xét , quả thực nếu lúc đó không có Tào Nham lôi hắn đi , 1 cân 30 là điều không thể , ắt hẳn người quỳ gối cầu xin tha mạng ngoài là lão bá và tiểu cô nương kia , chắc chắn sẽ có thêm hắn . Thoáng chút rùng mình , Vương Tôn xuống nước với Tào Nham .

- Ta xin lỗi , là lỗi của ta . Vương nói

Nét mặt Tào Nham lúc này đã có phần dịu xuống , y liền nói

- Huynh đã nói vậy ta cũng không trách huynh . Nhưng ta cũng nhắc cho huynh biết , những kẻ có lệnh bài 3 chữ ĐƯỜNG , NGÔ và TRẦN tuyệt đối không được giao du , động vô chúng thì không những huynh mà Trúc Yên tỉ tỉ cũng khó lòng mà yên ổn . Người huynh định gây hấn lúc nãy là Đường Một Chiều , con trai thứ 3 của Đường Tăng , hắn nổi tiếng cưỡng đoạt gái nhà lành , lại còn giết người không chớp mắt . Người mà huynh định cứu lúc nãy chết chắc rồi .

- " Ta biết rồi " . Vương Tôn miễn cưỡng trả lời , rồi hắn lại lái sang chuyện khác .

- " Lúc nãy đệ nói đi mua vật phẩm " . Vương bỏ lửng câu nói

Tào Nham lúc này lôi trong túi ra 5 viên đan dược trị thương loại hạ phẩm , tay lại cầm 1 chiếc liềm .

- Ta mua cho huynh mấy thứ này , huynh có muốn nhận không ?

Dù thấy có hơi kì lạ với câu hỏi thế này , nhưng Vương vẫn tươi cười đón nhận .

- " Vương huynh , chúng ta đi " . Tào nói

Vương Tôn và Tào Nham chẳng mấy chốc đã đi tới hành quán , hành quán không phải là 1 quán bán bánh hành , mà nó giống như 1 quán trà , dựng trên 4 gốc đại thụ cách mặt đất 20 trượng , được làm bằng Trắc Mộc , phần tường và mái đã phủ đầy rêu phong và dây leo . Hành quán có 2 lầu , bên trong mỗi lầu lại đặt 8 chiếc bàn lớn . Đây là nơi ai cũng có thể tới uống trà , đàm đạo trước khi đương sơn . Nhưng những kẻ có thể 1 bước lên tới đây là không nhiều .

Đường lên núi đi qua 1 vùng hoa tam giác mạch , hồ điệp đủ sắc màu bay lượn ,rồi tiếp bước qua từng bậc đá xuyên qua Mộng hồ , mặt hồ gợn sóng , sương trên hồ quanh năm không tan , thật là cảnh sắc hiếm thấy trên đời . Đi qua Mộng hồ , Vương Tôn lại phải đối mặt với thực tại tàn khốc , phía trước không bao xa là 2 ngã rẽ . tên 2 ngọn núi được viết trên 1 tấm bảng gỗ . Uông Sơn , Mãnh Sơn .

Bình Luận (0)
Comment