Một mảnh đất nhỏ trồng lưa thưa vài bụi hợp hoan, nếu không nói ra chắc chẳng ai nghĩ rằng Đại Tử Minh Cung từng là một biệt cung lộng lẫy đến chừng nào. Dù mẫu thân đồng ý trở về tiếp nhận vị trí Nữ Quân nhưng cuộc sống của người lại đơn giản như khi vẫn còn là một Yên Chi Công chúa thích cuộc sống ẩn cư an nhàn tự tại năm nào.
Một đêm trăng bàng bạc, tôi trăn trở mấy lần vẫn không thể ngủ được bèn đem tiểu Phù ra ngoài hoa viên hóng mát. Gió mang theo hương hoa dìu dịu lan tỏa làm thần thức của con người cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Mấy đêm nay mỗi lần đặt người xuống giường liền mơ thấy mấy giấc mơ quái dị. Trong mộng cảnh, tôi thấy A Ly toàn thân nhiễm huyết, sắc mặt như hung thần, trên tay Vô Tịch cổ kiếm cũng phủ một thân đầy máu, những thi thể xung quanh chất thành từng đống không thể nhìn rõ mặt mũi. Tôi hoảng hốt bật dậy, khắp người đều run lên, sau đó cảm thấy mừng không kể xiết vì đó chỉ là một cơn ác mộng. Tôi cho là lần ở Bắc Hải bị dọa không ít nên gần đây hay xảy ra mộng mị.
Ngẩng đầu nhìn theo hướng trăng lặn, điện Khánh Vân không biết giờ này đã thổi đèn chưa?.
Từ lúc trở về Dực tộc, người của Bắc Hải Cung đã bảy lần đem lễ vật tới cầu thân. Cả bảy lần, lễ vật đem đến trước cửa lại bị mang trả về. Sau đó mấy ngày lại có người của Bắc Sơn Mộc Thần đến nhà cầu kiến, vòng vo hết nửa ấm trà mới đi vào trọng điểm, thì ra là đến làm người mai mối cho Tam Thiếu Quân nhà họ. Tôi xem đó là sự phiền phức mấy lần sau liền căn dặn gia nhân cấm cửa tất cả những ai đến từ hướng Bắc.
Kẻ không cần cứ tới lui dìu dặt, người tôi mong mỏi lại chẳng thấy tin đâu. A Ly trước khi quay về Cửu Trùng Thiên chỉ vỏn vẹn nói với tôi hai câu. Một câu bảo tôi thành thân với hắn, một câu bảo tôi đợi hắn.
Tôi mới hơn năm vạn tuổi, nhưng thời gian sống trong chờ đợi đã dài gần nửa đời người. Vì vậy chỉ cần hắn nói một câu tôi sẽ như một thói quen mà kiên nhẫn chờ hắn quay lại. Duy chỉ có chuyện định việc chung thân là làm tôi lo lắng không yên.
Lần này A Ly gấp gáp như vậy mà nói là muốn thành thân làm tôi không có đủ thời gian để thích ứng cuối cùng chỉ gật đầu một cái đồng ý. Trước kia đọc sách của phàm nhân dạy làm cách nào để thành một nữ nhân tốt, làm một hiền thê tốt thấy có ghi rằng khi nam nhân ngỏ ý cầu thân, nữ nhân nhà lành đoan trang thục đức không được tự ý nhận lời mà phải đợi bà mai đến nhà làm đủ tam thư lục lễ rồi mới theo người về nhà. Tôi chưa có tam thư lục lễ, cũng không có ngoảnh đầu e thẹn như các tiểu thư khuê các đó. Tôi đã quen lối sống tự nhắc nhở bản thân phải trân trọng từng giây phút vui vẻ trước mắt, A Ly muốn thành thân, tôi mặc kệ Thiên Quy có bao nhiêu điều, nhất định sẽ đáp ứng gả cho hắn. Như vậy có chút mất mặt nhưng chỉ cần A Ly hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc.
Điều tôi lo lắng chính là A Ly phải đối mặt với người của Thiên tộc thế nào. Hắn nhất định sẽ bị mấy lão thần tiên làm khó dễ. Họ là những bậc tiên quân từng giúp việc cho Thiên Quân đời trước nên vô cùng có tiếng nói nhưng cách làm việc lại cũng vô cùng cứng nhắc.
Lần đầu tiên A Ly ra trận bị Ứng Long đốt một bên vai, tôi quỳ đến 7 ngày 7 đêm cuối cùng sư phụ cũng đồng ý đưa tôi lên Điện Khánh Vân trị thương cho hắn. Trong một lúc sơ ý đi lạc thì vô tình gặp một ông lão râu dài tóc bạc, mặc một bộ triều phục đạo mạo uy nghi, thì ra là Bạch Ngạc Thiên tôn đang trên đường đi đến điện Lăng Tiêu dự chầu, tôi suýt chút nữa đã bị ông ta đánh một chưởng bay hết hồn phách. Cũng may là sư phụ có mặt ngăn cản kịp lúc, A Ly từ trên giường bệnh nghe tin cũng muốn bật dậy làm náo loạn một hồi, cuối cùng Thiên Quân phải ra một sắc chỉ cấm tôi không được đặt chân lên Thiên Cung nửa bước nếu trái lệnh sẽ phải chịu lôi hình cho đến khi tan xương nát thịt, hồn phách trở thành một đám khói mới thôi. Nếu A Ly thật sự bị bọn họ nhốt lại trên đó thì tôi làm sao gặp lại hắn nữa, vậy thì cả đời này tôi sẽ không thể thấy được ánh mắt thâm tình hắn nhìn tôi, không còn bàn tay vuốt ve mái tóc trêu chọc "Tiểu Tịch, sau này nàng muốn ở Tây Cung hay Đông Cung?". Ba mươi sáu cổng trời đó, tôi làm sao mà vượt qua được để đi gặp hắn?
Càng nghĩ càng loạn, tôi bèn lắc mạnh xua tan mấy ý nghĩ xấu ra khỏi đầu. Mẫu thân không biết đã ở sau lưng bao lâu, dịu dàng khoác một chiếc áo lông lên vai tôi.
"Lại nhớ tiểu hoàng tử Thiên tộc đó sao?"
Tôi nắm lấy tay người, bàn tay vẫn mịn màng như tay thiếu nữ, thổn thức nói
"Mẫu thân, người nói xem. Người và Tử Lan thượng tiên thâm tình sâu nặng như vậy. Tại sao lại chịu nổi khổ chia ly cả đời không thể gặp lại? "
Mẫu thân vuốt má tôi, ánh mắt trở nên xa xăm cũng nhìn theo hướng trăng lặn, nơi đó có Điện Khánh Vân của A Ly sáng rực bốn mùa, cũng có Vô Vọng Hải quanh năm u tịch
"Nha đầu ngốc, đó là Thiên ý. Chúng ta không thể làm trái được."
Tôi cố chấp nói ra điều bấy lâu bản thân luôn trăn trở
" Mẫu thân, ai là người phân định ranh giới giữa yêu ma và thần tiên. Từ lúc lập nên thiên địa, các tộc không ngừng gây nên chiến tranh, chém giết nhau mà sinh tồn. Thiên tịch ghi rõ: Yêu ma là kẻ chuyên dùng pháp thuật hại người, làm đủ việc xấu. Thần tiên là những cứu giúp chúng sinh diệt trừ yêu ma. Nhưng yêu tộc của chúng ta có rất nhiều người không hại người không làm điều xấu, tại sao vẫn bị xem thường?"
Mẫu thân lắc đầu, bàn tay vẫn dịu dàng gỡ mấy cánh hợp hoan không biết tự lúc nào đã vương đầy trên tóc tôi
" Tiểu Tịch, chúng ta sinh ra đã là người của Yêu Tộc. Việc bị các tộc khác khinh khi sớm đã là điều quen thuộc. Chuyện nảy sinh tình ý với người của Thiên Tộc là đang làm điều trái với thiên quy, huống hồ hắn lại là con của Thiên Quân. Mẫu thân trước giờ vẫn lo lắng cho con nhưng đoạn tình cảm này vốn đã sâu đến mức cản không được, có khuyên cũng vô ích. Mẫu thân chỉ sợ con sau này sẽ gặp họa vì nó mà thôi"
Người vuốt má tôi, giọng nói thanh thanh bỗng nhiên trầm xuống
" Tiểu Tịch, hứa với mẫu thân. Sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng phải cố gắng sống cho thật tốt. Dù gặp trở ngại gì cũng phải giữ ý chí cầu sinh. Đó là tâm nguyện duy nhất mà mẫu thân muốn con thực hiện"
Tôi không biết phải nói gì nên đành im lặng gật đầu. Bản tính trước giờ không muốn làm những việc để người lo lắng, duy chỉ có việc này tôi không thể không cố chấp mà làm theo ý mình. Bởi vì A Ly là thứ duy nhất mà tôi không thể buông bỏ, ngàn vạn lần cũng không thể buông bỏ.
Bây giờ là cuối tháng tư, đào hoa bắt đầu rụng nhiều. Mấy hôm trước lúc quét dọn đã thấy lác đác mấy mảng hồng hồng rải rác khắp nơi. Hôm nay thì đã rơi thành một lớp thảm dày đến nỗi bước đi trên đó cũng không tạo ra được tiếng động nào.
Ngày thứ năm mươi mốt sau khi A Ly về Thiên cung, khi tôi đang ở đào lâm cùng tiểu Phù chơi đùa thì Bạch Chân thượng thần đột nhiên trở về, sắc mặt tái nhợt điên cuồng lục lọi khắp dược phòng. Ánh mắt đờ đẫn dường như không hề để tâm đến sự tồn tại của tôi, vừa tìm kiếm vừa lẩm bẩm không ngừng
" Không được, phải có thứ gì đó. Nhất định phải có thứ gì đó giúp được"
Tôi cũng chạy ngược chạy xuôi theo, cố gắng nói mấy lời trấn an dù chẳng hiểu rõ sự tình
" Bạch Chân thượng thần, người rốt cục đang muốn tìm thứ gì? Những vị thuốc nơi đây tiểu Tịch đều quen thuộc. Con có thể giúp người tìm kiếm. Nếu không tìm được, khi sư phụ về sẽ điều chế cho người"
Thượng thần nghe tôi nói tới đó, động tác tìm kiếm đều dừng lại, ngã ngồi trên mặt đất
" Sư phụ ngươi... làm sao về? Dạ Hoa, Mặc Uyên, Đông Hoa bọn họ làm sao về? Còn ta phải làm sao để cứu tiểu Ngũ đây?"
Tôi nghe xong mấy lời không rõ ràng đó mà chấn kinh, cố gắng lay tay Bạch Chân thượng thần lúc này giống như người đã không còn hồn phách.
" Thượng thần, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao họ lại không thể về? Làm ơn hãy nói cho con biết đi."
Nhưng người hoàn toàn không nghe tôi nói gì nữa, vội vã đem toàn bộ số thuốc trong dược phòng đằng vân đi mất.
Tôi bị bỏ lại một mình cố tự trấn tĩnh nghĩ cách làm rõ mọi việc. Chợt nhớ đến Huyết Phù vẫn luôn đeo bên người liền nhanh chóng đem ra nhỏ vào đó mấy giọt máu, viên hồng ngọc lập tức phát tinh quang ra khắp bốn phương. Thời gian chưa đến một ngụm trà đã thấy một quầng sáng đỏ rực bay tới, Hỏa Kỳ Lân trên mình còn vương mấy đốm tuyết chưa kịp tan đáp xuống bên cạnh tôi. Ngài ấy vốn là thần thú luôn bên cạnh phụ thân thuở trước, sau khi người không còn nữa liền chọn cuộc sống lang bạt khắp nơi. Đối với chuyện xảy ra khắp tứ hải bát hoang đều nắm bắt vô cùng nhanh nhẹn.
Vừa nhìn thấy, tôi hoảng hốt níu tay ngài ấy lại như sợ người này cũng sẽ bay đi mất giống Bạch Chân thượng thần khi nãy. Người hiểu được nỗi lo của tôi, không phí nửa câu lập tức kể lại mọi chuyện
" Lần này Thiên tộc gặp phải đại nạn, chỉ e là tam giới cũng bị vạ lây. Mười ngày trước Vực Đọa Thần ở Tây Hoang có động. Nơi đó là trọng yếu cấm địa giam giữ những ác thần bất tử bất diệt, xưa nay được bao phủ bởi năm mươi bảy lớp chướng khí, bên ngoài lại có Bạch Thạch Đại Môn trấn giữ vốn dĩ không kẻ nào có thể phá vỡ nổi. Nhưng lần này có cao nhân nào đó đã nhúng tay vào, cổng đá thiên tính sánh ngang trời đất đó bỗng nhiên sụp đổ. Bọn Đọa thần bị nhốt dưới vực nhân lúc đó làm loạn muốn thoát ra ngoài. Bốn vị thượng thần của Thiên tộc cùng sư phụ của ngươi hay tin lập tức đến xem xét, định dùng tiên pháp dựng lại Trấn Địa chi thạch đó."
Tôi chau mày, hai tay bắt đầu run rẩy. Bọn thần tiên trẻ tuổi chúng tôi không mấy ai biết đến sự tồn tại của Vực Đọa Thần, duy A Ly là hoàng tử Thiên tộc, hắn bắt buộc phải học thuộc hết thần sử từ thời khai thiên lập địa ở chỗ Đông Hoa đế quân trong suốt hơn trăm năm. Nhiều lúc còn đem bài vở trốn xuống đào lâm cho tôi xem cùng nên đối với những tích sử đó tôi cũng có biết qua.
Thuở Hồng Hoang, các vị thần tiên sinh ra đã được ban sẵn cho sự bất tử, không phải chịu ứng kiếp hay vũ hóa như hiện tại. Nhưng có cuộc sống vĩnh hằng cũng không phải là một điều tốt, họ phải trầm luân qua trăm vạn kiếp, chịu muôn nghìn thống khổ của vạn vật chúng sinh. Một số kẻ lại thường xuyên kích động chiến tranh, gây tai họa giết chóc triền miên. E thần giới có ngày đại loạn, Chí Tôn cổ thần liền triệu hồi tất cả môn đồ của mình về núi Khai Thiên để bàn bạc đối sách. Mười hai vị đồ đệ của Ngài không hề do dự tự nguyện hóa hồn luyện thành đá Trường Sinh để làm nơi đặt lệnh chú lấy lại sự bất tử của thần tiên, định ra thời gian để họ quay về hỗn độn.
Tuy nhiên, một số kẻ vì muốn chống lại thiên ý đã tự nhuộm nguyên thần của mình dưới Tử Vong Hà, trở thành Đọa thần vĩnh viễn bị xóa tên khỏi thần tịch, sống lưu vong khắp thiên địa nhân giới.
Đến đời của Phụ Thần, Chí Tôn Cổ thần đã quay về Hỗn Độn từ lâu, bọn Đọa thần nhân lúc đó nổi loạn khắp nơi, đẩy thiên địa đứng trước cánh cửa diệt vong. Trong lúc thần giới trở nên vô vọng thì Bạch Phụng thượng đẳng thần, vị đồ đệ cuối cùng của Khai Thiên, đem đá Trường Sinh trở về, khởi đầu cho một trận chiến kinh thiên động địa kéo dài suốt bảy mươi sáu năm. Trong trận chiến đó, đá Trường Sinh bị vỡ ra thành ba mảnh rơi xuống hoang địa, không còn ai nhìn thấy nữa. Dù vậy cuối cùng cũng dồn được bọn loạn đản về U Vực Tây Hoang. Lúc này, cả hai bên đều biết nếu tiếp tục kéo dài trận chiến, cả Tây Hoang sẽ bị hủy diệt, một ngọn cỏ cũng không thể sống sót. Bạch Phụng tôn thượng xót thương chúng sinh, thấy đã không còn cách nào khác đành dùng máu thịt của bản thân làm vật tế dựng lên Bạch Linh thạch trấn giữ Địa giới, sau đó tự tán hồn thành năm mươi bảy tầng kết giới bao quanh miệng vực mới cứu được tam giới thoát khỏi cửa ải đó. Giờ linh thạch sụp đổ, tam giới lần nữa lại đứng trước nguy cơ đại loạn.
Hỏa Kỳ Lân ngừng lại giây lát, cảm thán mấy câu rồi tiếp tục kể
" Lúc đó ta đang ngủ trong Hàn Động bỗng nhiên cảm thấy nguyên thần của mình bị thứ gì đó kéo đi. Sau khi định tâm giữ được hồn phách liền lần theo lực đạo mà đến thẳng Đọa Thần Vực. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh ba vị thượng thần mạnh nhất Thiên tộc cùng lão Phượng hoàng Chiết Nhan bị huyết chướng bao phủ, nguyên thần, thần lực gì cũng không còn cảm nhận được nữa. Chỉ có Thiên hậu Bạch Thiển là còn chút tàn hơi nhưng tình thế cũng không mấy lạc quan. Ta liền đem người giao về cho bọn Dược sư của Cửu Trùng Thiên, sau đó định quay lại Tây Hoang xem xét đám người Thiên Quân thì thấy tinh quang của huyết phù nên mới nhanh chóng đến đây."
Tôi hít vào một hơi lạnh, buông tay ngã ngồi trên mặt đất. Đầu óc đối với những thông tin vừa nghe được dường muốn từ chối tiếp nhận lại không thể không tiếp nhận. Sư phụ không còn nữa, Phụ thân của A Ly cũng không còn nữa. Tam giới một lần nữa gặp phải tai họa. Vậy mà tôi lại chỉ có thể chôn chân một chỗ ở đây không thể giúp được gì. A Ly hắn lúc này chắc cũng đau khổ như tôi. Đoạn đường tiếp theo này, chúng tôi sẽ đi đến đâu đây?
hết chương 4