[Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa] Thiên Kiếp

Chương 6

Ai trên đời rồi cũng chết đi, bất quá chúng thần tiên có thể sống lâu hơn người phàm vài trăm hay vài vạn năm. Nếu tu luyện đạt thăng thành thượng thần thì có thể kéo dài đến vài trăm vạn. Trong khoảng thời gian dài đó, liệu họ có thể nhớ được bao nhiêu người, bao nhiêu việc xảy ra trong cuộc đời mình?

Tháng chín, đào hoa tàn rồi lại nở. Cảm đẹp nao lòng nhưng lại khiến cho người ta đau lòng.

Tôi từ Tây Hoang trở về khi trời đã sang thu. Sinh khí trong người đã chẳng còn lại được bao nhiêu, nhờ vào trái tim Linh Tước mà không phải chịu nổi đau bị chướng khí dày vò nhưng nhẩm tính ra thì có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được ngắm hoa đào nở rộ. Vì thuốc dùng càng lúc càng nhiều nên cả ngày thời gian thanh tỉnh chẳng được một tuần trà, thường là đều ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.

Đã sắp 3 tháng trôi qua, A Ly vẫn không một lần quay trở lại. Tôi chợt nhớ có một lần phát bệnh hôn mê liền mấy ngày mấy đêm. A Ly lúc đó cứ ở bên giường thổi mãi một khúc Trường Lạc tôi yêu thích. Cho đến khi tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt tái nhợt của hắn đang mỉm cười, tay điểm vào chóp mũi tôi nheo mắt trêu chọc: "Nàng thích ngủ như vậy sau này tẩm điện của chúng ta cứ đặt là Đông Miên điện đi. Lúc đó kéo hắc vân bao phủ suốt mùa đông để nàng ngủ thật ngon có được không?".

Những ký ức đó tựa như mộng đẹp nhưng là loại mộng đẹp phù du mãi mãi không thể đạt thành.

Thiên tộc gặp nạn, A Ly là hậu duệ duy nhất của Thiên Quân, tất nhiên lúc này đang phải gánh nhiều trọng trách nặng nề. Hắn không thể quay lại thực hiện lời hứa, tôi không hề oán trách. Chỉ là tôi sợ mình không còn thời gian để đợi nữa, giấc mộng muốn cùng hắn dệt chỉ e phải bỏ dở giữa chừng. Dù vậy đến cuối cùng tôi vẫn muốn ích kỉ một lần, muốn được ở bên cạnh hắn cho đến tận cùng của sinh mệnh.

Đang thiêm thiếp thì có thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng cọ xát trên mặt khiến tôi tỉnh táo hơn, mở mắt ra phát hiện mẫu thân bên cạnh đang dùng khăn ấm đắp lên trán cho tôi. Ánh mắt người vẫn tràn đầy yêu thương dù miệng đang trách mắng:

"Ngày nào con cũng ra đây chờ mặc kệ phong vũ. Con có nghĩ sẽ làm người mẫu thân đây đau lòng không? Ta đã dặn con phải quý trọng sinh mạng vậy mà lúc ở Tây Hoang con lại..."

Nhìn người đang nghẹn ngào khóc tôi không kiềm lòng được cũng nghẹn đắng ở cổ. Chết, tôi không sợ, cái tôi sợ chính là ngày ngày phải trông thấy cảnh tượng này đây.

Tôi nắm chặt cổ tay gầy xanh xao của người, vô lực an ủi:

"Mẫu thân, là tiểu Tịch không tốt. Nhưng đổi lại, có thể đem đến hy vọng cứu lấy Sư Phụ và các vị thượng thần. Con thấy sinh mệnh mình đột nhiên vô cùng có ý nghĩa. Mẫu thân xin người hãy hãnh diện vì con."

Cuối cùng tôi cũng thấy cuộc sống như đèn treo trước gió suốt năm vạn năm qua của mình có được một chút hữu dụng. Mẫu thân trước giờ điều là người hiểu tôi nhất, người mở miệng trách mắng chẳng qua bởi vì thương xót quá độ mà thôi.

Mẫu thân nắm lại tay tôi áp lên ngực mình, bàn tay còn lại vuốt ve má tôi mát lạnh, tuy gật đầu mà nước mắt đau lòng vẫn còn rơi lã chã:

"Tịch Nhi hiểu thông đại nghĩa. Mâu thân nuôi dạy con không uổng phí."

Tôi mỉm cười nhìn người. Mấy vạn năm qua cuộc chia ly này đã được chuẩn bị không biết bao nhiêu lần nhưng không thể đối mặt vẫn là không thể đối mặt. Ai biết được bao nhiêu năm là đủ? Ai có thể cười trước một cuộc biệt ly? Người đi lưu luyến không nỡ, kẻ ở dằn vặt chua xót. Nhưng cuộc sống vốn dĩ là vậy, dù là thần tiên hay con người thì vẫn buộc phải trải qua.

Phía trời đông đột ngột xuất hiện một đốm lửa lớn. Tôi thấp thỏm mong chờ, quả nhiên là Hỏa Kỳ Lân lên Cửu Trùng Thiên để kể lại việc xảy ra ở Tây Hoang đã trở về. Lão vừa đáp xuống đã bị tôi níu lấy tay hỏi:

"A Ly thế nào rồi?" Vừa nói hết câu nhịn không được đã ọe ra một ngụm máu lớn. Có lẽ vì quá nóng lòng mà làm chướng khí trong người lại chạy loạn khắp nơi.

Mẫu thân vội đỡ lấy tôi trong khi Hỏa Kỳ Lân không biết lấy từ đâu ra nhét vào miệng tôi một viên hồng ngọc. Vừa nuốt xuống thì không những không còn nôn ra máu nữa đám chướng khí cũng lập tức nằm im.

Mẫu thân mừng rỡ hỏi:

"Thứ đó là gì?"

Lão bậm môi xoay tới xoay lui do dự một hồi mới trả lời:

"Là Ngọc Tụ Hồn. Có thứ đó rồi Tiểu Tịch có thể dần dần ngưng tụ đủ hồn phách, như vậy sẽ không bị chướng khí trong người làm hại nữa."

Mẫu thân lại hỏi:

"Làm sao ngươi có được nó?"

Lão quay mặt đi lại một hồi ấp úng mới đáp ngắn gọn:

"Là do cơ duyên hảo hợp đi qua Đông Hải tìm được."

Mẫu thân ôm ngực vui mừng không thôi cứ lặp đi lặp lại:

"Thật may mắn. Ta từng nghe qua về loại ngọc này nhưng trong y tịch cổ xưa nhất cũng chỉ nhắc đến mơ hồ. Mấy vạn năm qua ta tốn bao công sức đi tìm nhưng vẫn là vô ích không ngờ ngài lại có được nó mà không mất chút công sức. Xem ra tiểu Tịch nhà ta phúc lớn mạng lớn."

Hỏa Kỳ Lân cười gượng quơ đại ly trà đặt trên bàn hớp một ngụm. Thái độ của lão làm tôi thấy nghi ngờ nhưng hiện tại còn có việc khác tôi càng muốn biết hơn.

"Hỏa Kỳ Lân! Thiên Tộc ra sao rồi?"

Vừa nghe thấy câu hỏi, lão liền đặt ly trà xuống nói một mạch liên hồi không ngừng nghỉ:

"Thiên Hậu đã sinh ra được một tiên thai. Có điều tổn thương quá nghiêm trọng nên hiện giờ vẫn còn hôn mê trong điện Tử Thần. Đế Cơ Thanh Khâu vẫn chưa thể hiện lại nguyên hình. Bạch Chân thì ngày đêm đều ở trong phòng luyện đan chưa bao giờ thấy xuất hiện ra bên ngoài. Hiện giờ, Liên Tống hắn đang tạm thời chủ trì đại cuộc. Nhưng Cửu Trùng Thiên không thể một ngày không có Thiên Quân. Nếu Thiên Quân vẫn chưa chết thì chí ít Thái Tử phải ngồi lên ghế rồng trong điện Cửu Trùng mà xử lý mọi việc. Đám thần tiên bọn họ vẫn đang cãi nhau xem ai mới là người thích hợp để nhận kim ấn Thái Tử. Về tình về lý con trai Thiên Quân là người thích hợp nhất nhưng ngặt nỗi hắn chưa từng phi thăng, việc này khiến cho một số thần tiên đắn đo. Lại thêm thế lực Tây Hoang Xà tộc dấy lên ủng hộ Phong Tác, hắn tuổi trẻ ưu tú lại đã là thượng tiên, chiến công hiển hách vang danh khắp tứ hải bát hoang nên tính ra cũng là một lựa chọn tốt. "

Hỏa Kỳ Lân dừng lại thở ra một hơi rồi lại tiếp tục kể:

"Sự việc lần này quá kì lạ. Những người trọng yếu trong Thiên tộc đột nhiên đồng loạt trọng thương. Vô duyên vô cớ Bạch Thạch Kì Môn đứng vững trăm vạn năm phút chốc sụp đổ. Có người nghi là do có kẻ cố tình sắp đặt. Giờ phút này, ai là kẻ được hưởng lợi nhiều nhất? Ngươi nghĩ xem."

Tôi nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên trong đầu lóe lên một đốm sáng.

"Phong Tác."

Mẫu thân gật đầu như có cùng ý nghĩ với tôi, khoanh tay trầm ngâm:

"Nhưng với pháp lực của hắn dù cho có sự trợ giúp của Xà Tộc cũng không thể phá hủy cổng đá rắn chắc đó được. Chắc chắn còn kẻ cao tay hơn đang đứng phía sau."

Nhai Xế sao? Nhưng hắn chỉ đưa mới đưa được hồn cốt ra ngoài lúc thạch môn sụp đổ. Sức mạnh đó không thể đến từ hắn, vậy chuyện này là thế nào?

Nghĩ mãi vẫn không tìm ra đáp án, tôi nhìn sang thấy Hỏa Kỳ Lân lúc này đột nhiên trầm mặc liền hỏi đến việc chính:

"Còn việc ở Tây Hoang?"

Lão lắc đầu lãng tránh cái nhìn của tôi mà trả lời:

"Họ không tin ngươi có thể đi qua lớp chướng khí dày đặt đó nên vừa nói ra bọn lão tiên đã lập tức bác bỏ không nghe."

Tôi sốt ruột cố ngồi thẳng dậy hỏi tiếp:

"Còn A Ly?"

Bọn họ không tin tôi cũng không trách được. Nhưng còn A Ly, hắn nhất định sẽ tin.

Nhắc tới A Ly, Hỏa Kỳ Lân càng có vẻ lúng túng nói năng cũng không trôi chảy được nữa:

"Hắn tất nhiên tin nhưng hiện nay vẫn là chưa nghĩ ra được cách nào để tìm nguyên thần của họ về. Vả lại dạo này hắn bận rộn...ngươi đừng trông chờ quá, tốt nhất là nên quên hắn đi."

Câu nói úp mở của lão càng làm cho tôi thấy nghi ngại. A Ly mấy ngày qua trải qua đồng thời nhiều nỗi đau như vậy, tôi thật sự rất sợ hắn sẽ xảy ra chuyện. Nếu thật cả hắn cũng xảy ra chuyện thì tôi biết làm thế nào đây?

"Chàng làm sao? Có phải là đã bị thương rồi không?"

Lão lắc đầu thở một hơi dài rồi kể hết câu chuyện:

"Lúc ta lên tới Cửu Trùng Thiên có đi ngang qua điện Khánh Vân, thấy trước cổng giăng đèn kết hoa thập phần kì quái nên kéo một tiểu tiên sứ lại hỏi thì biết là...hoàng tử thiên tộc Lam Ly chuẩn bị thành thân với công Chúa Giao Nhân Quán Thanh. Vừa hay tên của họ lại hiện trên đá Tam Sinh mấy hôm trước. Bọn họ...bọn họ nói rằng đây là thiên ý."

Dừng một chút quan sát biểu hiện của tôi lão lại kể tiếp:

"Việc Lam Ly muốn thành thân với ngươi trước khi xảy ra chuyện đã tâu qua một lần với Thiên Quân. Tuy gặp phải dị nghị không ít nhưng cũng được coi là đã được chấp thuận. Thiên Quân vì chuyện này cũng phải đau đầu trước hàng trăm tấu sớ từ các chúng thần tiên muốn ngăn cản hôn sự này, đến cuối cùng phải nhượng bộ phán ngươi không được lên sống tại Thiên Tộc cũng không được có danh phận gì mới xoa dịu được bọn họ. Không ngờ mấy hôm trước tại Điện Lăng Tiêu chính miệng Lam Ly tùy ý một tiếng nói rằng hôn sự đã bị hủy."

Tôi ngây ngốc nhìn sang mẫu thân bắt gặp ánh mắt lo lắng bi thương của người mới nhận ra mình không phải vừa nằm mơ. Đầu óc diễu qua một đoạn hỗn loạn không thể sắp xếp lại nổi. Lại ngẩng đầu nhìn lên trời, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đào hoa cố tìm cho ra thứ gì đó khác với màu đen vô tận đang bao trùm nhưng cuối cùng thứ thu vào mắt lại chỉ là màu đen vô cùng vô tận đó. Không có chướng khí hoành hành nhưng trái tim lại thấy đau, giống như có bàn tay vô hình bóp chặt lấy không cho tôi thở được một hơi. Đối với vận mệnh của mình trước giờ tôi chưa từng nửa lời oán trách nhưng lần này, đá tam sinh chứa thiên duyên đó, tại sao không thể là tôi?.

Ba ngày tiếp theo tôi lén mẫu thân không dùng thuốc nữa nhờ vậy mà đầu óc cũng bớt trì trệ đi. Sức khỏe lại tốt lên rất nhiều. Đến ngày thứ tư thì đã có thể đi lại được, tôi bèn xin phép mẫu thân mang tiểu Phù ra vườn đào dạo mát. Người thấy tôi sau khi liên tục mấy ngày u uất không nói một lời cuối cùng cũng sáng sủa lên được một chút thì lập tức gật đầu đồng ý.

Đi được một đoạn, tôi thả tiểu Phù xuống đất, nó vừa được rảnh chân thì liền vui mừng chạy nhảy khắp nơi dù vậy chốc chốc vẫn quay lại để trông chừng tôi. Từ lúc tôi phát bệnh, nó luôn quanh quẩn bên cạnh nửa bước cũng không rời khẳng định là đã rất buồn chán rồi. Bây giờ nhìn lại mới thấy thân hình béo phị của nó đã to hơn lúc mới gặp rất nhiều, có lẽ vài hôm nữa tôi sẽ không bế nổi mất.

Tôi vừa ngồi xuống vừa nhìn nó chơi đùa với đám hoa khô mà phì cười:

"Ngươi đã to lớn thế rồi mà vẫn nghịch ngợm như một con thú nhỏ là thế nào?"

Làn gió đưa nhẹ thổi qua làm mấy cánh đào hoa rơi lất phất, tôi nhắm mắt tận hưởng mùi thơm dịu ngọt đó, cố hít vào thật sâu không khí thanh sạch của buổi đêm. Một cơn gió khác đột ngột xuất hiện phất nhẹ làn khí mát vào da thịt, tôi vẫn không mở mắt mà mỉm cười:

"Chờ được chàng rồi!"

Tiếng nói trầm trầm êm tai cất lên:

"Để nàng chờ lâu rồi, tiểu Tịch"

Nghe thấy hắn gọi "tiểu Tịch", nước mắt tôi tự động trào ra. Mấy ngày qua dù lòng rối như tơ vò nhưng vẫn tuyệt nhiên không rơi xuống một giọt lệ nào vậy mà mới nghe thấy tiếng của hắn tự nhiên những dồn nén được dịp bung xõa ra hết. Tôi có cảm tưởng như hắn sẽ lại trêu chọc tôi như những lần trước, vừa nheo mắt vừa véo mũi tôi mà cười nói:

"Tiểu Tịch, nàng lại mơ thấy những chuyện không đâu rồi phải không?"

Nhưng không, A Ly chỉ nhẹ nhàng xoay mặt tôi về phía hắn, cẩn thận lau đi những từng giọt nước mắt trên đó, nói:

"Nhìn ta đi, tiểu Tịch. Ta rất nhớ nàng"

Tôi không nghe lời hắn, nước mắt vẫn không khống chế nổi mà càng rơi nhiều hơn, đôi mắt tuy nhắm nghiền nhưng vẫn tưởng tượng ra được khuôn mặt thanh tú quen thuộc, một thân áo lam gọn ghẽ ôm lấy thân hình cao gầy, dải buột thắt lưng trắng bay phất phơ theo gió. Chỉ có điều tôi biết lần này hắn tới không phải để nói chuyện thành thân với tôi.

"Chàng nói cho ta biết. Có phải chàng muốn ta nhìn chàng lần cuối. Có phải muốn cho ta biết trên đá tam sinh không có tên ta, Thiên Tộc cao quý cũng không có chỗ cho ta, người bên cạnh chàng sẽ không bao giờ là ta. Chàng sẽ thành thân với công chúa Giao Nhân. Có phải chỉ cần ta mở mắt ra những thứ đó sẽ trở thành sự thật không?"

Tôi vừa cật lực lắc đầu vừa tuôn ra hết nỗi thống khổ trong lòng nhưng đáp lại chỉ có tiếng thâm u thê thiết của bóng đêm.

Trước đây A Ly từng nói hắn không thích ngôi vị Thái Tử. Nếu được chọn lựa, hắn thà giống như Nhị Thúc Phụ của mình cùng người mình yêu đi tìm một vùng đất tốt hảo hảo sinh sống. Chí hướng của tôi và hắn rất giống nhau nhưng vì A Ly là trưởng tử, hắn phải ở lại chờ đến khi đệ đệ chào đời mới có thể yên tâm rời khỏi, tôi cũng vì thế mà kiên nhẫn đợi chờ. Chỉ không ngờ được cái chờ được chỉ là một cuộc biệt ly!

Gió về đêm càng lúc càng lạnh, tôi nghe thấy tiếng hắn dường như hít thở không thông, bàn tay lạnh toát nắm chặt vai tôi run lên nhè nhẹ:

"Tiểu Tịch...Ta không muốn nàng có kết cục giống như tiền kiếp của nương thân. Năm đó may mắn nương thân chỉ là gặp một kiếp nạn để lịch thăng nhưng còn nàng? "

Tôi vùng ra khỏi vòng tay hắn vừa nhích người về sau vừa cười nhàn nhạt:

"Ta? Vì ta chỉ là một công chúa vô danh vô thực của Yêu Tộc nên nếu phải nhảy xuống Tru Tiên đài nhất định sẽ chết không toàn thây. Vì bối phận kém cỏi đó cho nên chàng thà hủy hôn chứ không chịu để ta ở bên chàng. A Ly, trước đây ta cứ nghĩ sinh ly tử biệt mới là chuyện đau khổ duy nhất giữa hai chúng ta nhưng thực ra không phải."

Bờ vai trở nên lạnh lẽo, lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng A Ly có pha một chút bất lực một chút đau thương:

"Ta chỉ mong nàng có thể khỏe mạnh sống tiếp. Còn về duyên phận giữa hai chúng ta đã cạn. Sau này có chạm mặt ta cũng sẽ coi như chưa từng gặp nàng. "

Biết hắn sắp rời đi, tôi tuyệt vọng quơ tay nắm được dải thắt lưng của hắn, thứ đã từng làm tôi thấy yên tâm bây giờ chạm phải lại gấp gáp lo sợ như sắp mất, hèn mọn hỏi:

"Chàng còn yêu ta không?"

Im lặng.

U tịch.

Lại đợi chờ. Chờ hắn cho tôi một tia hy vọng cuối.

Vậy mà câu hắn trả lại cho tôi lại là:

"Nàng hãy uống nước Vong Tình mà quên ta đi."

Đó cũng là câu nói cuối cùng mà đêm đó hắn nói với tôi.

A Ly đi rồi. Hắn lựa chọn Thiên Tộc mà bỏ lại tôi mặc dù tôi không hề bắt hắn phải chọn.

Cũng không biết là bao lâu đã trôi qua, tôi chỉ biết quỳ trên đất mà khóc, tựa hồ cả thân người có thể tan ra thành nước mắt cả cũng tốt. Chí ít nếu thật sự vậy trong lòng sẽ không đau, trong tim sẽ không tuyệt vọng đến thế này. Trước đây khi nghĩ rằng mình sắp chết tôi đã chuẩn bị những gì để chào tạm biệt mọi người? tại sao bây giờ muốn đem những cảm giác đó ra thì một chút cũng không hữu dụng?

Trở về dược phòng, tôi phá hủy tất cả những loại thuốc dùng để chế ra Vong Tình Thủy. A Ly muốn tôi quên hắn nhưng tôi sẽ không làm vậy. Ký ức hai vạn năm qua cùng với hắn cả những đau khổ này tôi đều muốn nhớ.

Gần sáng, bầu trời phía Đông đột nhiên nổi lên sấm chớp dữ dội. Những tia lửa đỏ hơn máu rạch ngang dọc trên bầu trời xám bạc không hề giống những đạo thiên lôi bình thường. Đến khi sáng hẳn, hàng trăm con Ly Tước đột ngột xuất hiện, bay lượn trên không thay phiên nhau truyền đạt một tin mừng: Lam Quân điện hạ đã phi thăng thành thượng tiên và cũng đã nhận kiếp để tiếp nhận ngôi vị Thái Tử. Người có thể liên tiếp nhận hai lần lôi kiếp mà vẫn còn có thể sống sót tính từ hồng hoang đến nay chỉ có một, đó chính là tân Thái Tử Thiên Tộc-Lam Ly.
Bình Luận (0)
Comment