Hôm sau trước khi mặt trời ló dạng, Hạng Thiếu Long từ biệt Ô Ðình Phương, Triệu Ni.
Trước khi rời cung, binh tướng xe ngựa tập trung ở luyện võ trường. Triệu vương thân hành chủ trì nghi thức cúng trời đất tổ tiên, cầu xin bình an, xong Hạng Thiếu Long đương nhiên biết y cầu xin họ có thể đánh cắp được Lỗ Công bí lục trở về mà chẳng hề quan tâm đến sự sống chết của họ, hạnh phúc của đứa con gái Triệu Thiên cũng chẳng cần đến.
Triệu vương miễn cưỡng phái thêm người đi cùng Hạng Thiếu Long, binh lực của gã giờ đây được năm trăm người, thêm hai trăm gia tướng của Thiếu Nguyên quân, bảy trăm ky binh đưa hai mươi bảy chiếc xe ngựa chở Nhã phu nhân, tam công chúa, Bình Nguyên phu nhân và gia quyến cùng với hơn bốn mươi chiếc xe la chở lương thực và các thứ linh tinh, ra khỏi Hàm Ðan từ cửa phía nam, men theo quan đạo tiến đến trạm thứ nhất là Tư Huyện.
Ðây vẫn nằm trong địa giới nước Triệu cho nên không cần lo lắng vấn đề an toàn. Ðại tướng Lý Mục lại sai năm trăm ky binh đưa họ ra khỏi thành Tư Huyện. Cho nên Hạng Thiếu Long trong lòng nhẹ nhõm, bỏ lại nỗi lo lắng trong thành, khi bước vào biên giới nước Ngụy, mới lo lắng trở lại.
Ðiều ngạc nhiên nhất là tám tên thị tỳ của Nhã phu nhân đều mặc nhung trang, cưỡi ngựa mà đi, thân thủ rất linh hoạt.
Trong thời chiến tranh này, nam đinh cố nhiên là ai cũng tập võ, còn tráng nữ cũng không ngoại lệ.
Ðối với biên chế của quân đội trong thời này, gã là kẻ chẳng hiểu biết gì, nhân lúc không có chuyện gì liên hỏi phó tướng Thành Tế. Thành Tế bùi ngùi nói, „Chiến tranh là chuyện liên quan đến sống chết, chỉ cần có một chút sức thì phải dùng hết chút sức ấy. Trong trận Trường Bình nước Tần, ngay cả người năm mươi cũng phải ra trận. Lần này Yên vương Hỷ tấn công chúng ta, đại vương ngay cả bọn vị thành niên cũng gọi vào quân ngũ, may mà có thể đánh bại được người Yên, nếu không... Than ôi!“
Hạng Thiếu Long biết Thành Tế là người của Nhã phu nhân nên nói chuyện không kiêng dè, nên hỏi về chuyện biên chế trong quân đội thời này.
"Gọi là tam quân, thông thường là chỉ tráng nam, tráng nữ và lão nhược. Quân tráng nam là bộ phận chiến đấu chủ lực, tráng nữ đảm nhận nhiệm vụ giúp đỡ xây dựng công sự và lao dịch, quân lão nhược phụ trách những loại tạp dịch như hậu cần và chuyện ăn uống của quân đội, „ Thành Tế nói.
Hạng Thiếu Long cảm thấy ngạc nhiên lắm, ngày trước khi xem phim, những hình ảnh chiến tranh đều hào hùng tráng liệt, đầy tính lãng mạn anh hùng. Té ra sự việc lại không như vậy, ngay cả phụ nữ, trẻ con, người già cũng bị đẩy ra chiến trường.
Thành Tế hạ giọng nói, „Lần này quân số chúng ta tuy ít nhưng đều là tinh nhuệ, có thể nói đại vương rất coi trọng chuyến đi này."
Hạng Thiếu Long quay đầu nhìn lại, thấy hai mươi chiếc xe ngựa và hai trăm gia tướng của Thiếu Nguyên quân lọt tọt đi ở phía sau. Nén không được thở dài, nếu có chuyện xảy ra, Thiếu Nguyên quân chắc sẽ không nghe lời chỉ huy của gã, chỉ có mối họa bên trong này cũng đã khiến gã đau đầu.
Triệu Thiên và Triệu Nhã đều ở trong xe, không nhìn thấy được tình hình bên trong, chẳng biết bọn họ có nhìn lén gã không?
Nghĩ tới đây, gã kìm ngựa, đến bên xe ngựa của Nhã phu nhân. Quả nhiên Nhã phu nhân kéo rèm lên, thò đầu ra, mỉm cười nói, „Binh vệ đại nhân có cần lên đây ngồi chăng?"
Hạng Thiếu Long cười khổ não, „Bỉ chức đang có nhiệm vụ, làm sao buông lỏng được?"
Tám ả nữ tỳ cưỡi ngựa phía sau mỉm cười.
Bốn tên gia tướng trung thành, thân thủ cao cường, chia làm hai nhóm, bảo vệ hai bên, thấy Hạng Thiếu Long cũng tỏ vẻ cung kính.
Triệu Nhã nói, „Bọn họ bốn người đều là cô nhi, mang họ của ta, tên gọi Triệu Ðại, Triệu Nhị, Triệu Ngũ, Triệu Thất, có chuyện gì cứ căn dặn bọn họ."
Hạng Thiếu Long nhìn người có vẻ lớn tuổi nhất trong bọn họ là Triệu Ðại, cũng chẳng thua mình bao nhiêu. Triệu Thất cao lắm cũng chỉ mười sáu tuổi, nhưng đã ra dáng một tráng niên, xem ra cũng khá lắm, cười rằng, „Lời căn dặn của ta là bọn chúng lúc nào cũng phải bảo vệ cho nàng và tam công chúa, như thế cũng đủ." Bụng thầm nghĩ nước Triệu có lẽ là nước có nhiều cô nhi quả phụ nhất trong thời này.
Bọn bốn người Triệu Ðại đều nhất tề dạ ran.
Hôm ấy đi được hơn ba mươi dặm, may mà cảnh vật bên đường đẹp như tranh vẽ, Hạng Thiếu Long lại ưa thích du sơn ngoạn thủy, chốc chốc lại nói chuyện cùng bọn Nhã phu nhân, nên cũng không thấy buồn tẻ.
Triệu Thiên và hai tên nô tỳ cận thân của nàng cứ trốn mãi trong xe không hề ra mặt.
Hạng Thiếu Long tuy rất muốn gặp nàng nhưng vẫn kiềm chế được. Dù sao nàng vẫn là cành vàng lá ngọc, địa vị tôn quý, không thể tùy tiện nói chuyện với nam nhân. Huống hồ chi biết rõ nàng phải gả cho nước Ngụy, nên không quấy rầy nàng nữa.
Chiều đến, cả đoàn người dừng lại bên một con suối nhỏ dựng trại nghỉ ngơi.
Trong trại chủ soái, Hạng Thiếu Long, Thành Tế và viên phó tướng do Lý Mục phái đến là Ðinh Thủ cùng với hai viên lãnh quân Thượng Tử Ky và Nhậm Chinh ngồi quây quần ăn tối.
Năm người ấy ngồi lại, chủ đề dĩ nhiên ngoài chiến tranh và binh pháp. Lúc này Ðinh Thủ, người đã trải qua hàng trăm trận đánh, trở thành chuyên gia, bình luận tình tiết và thay đổi và những tình thế của chiến tranh.
Ðinh Thủ nói, „Trước kia chiến tranh rất đơn giản, thắng bại được quyết định ở việc xung phong hãm trận, sau này lại có nhiều cách hiểu khác nhau. Ví như vây thành tương đối lâu dài, cũng phải từ hai đến ba mươi ngày, cuộc vây dài nhất là sở Trang vương vây Tống, kéo dài đến chín tháng. Đó là ví dụ hiếm thấy, đâu giống chiến tranh của ngày nay, có thể đánh tới năm năm, một lời thật khó nói hết."
Hạng Thiếu Long tò mò, hỏi, „Tại sao thay đổi nhiều đến thế?"
Thành Tế tiếp lời, „Ðại nhân tham quân chưa bao lâu nên không rõ. Ðiều này có thể chia thành mấy phương diện để nói. Ðầu tiên là nhân số đông, binh lực cũng được tăng cường. Trước kia nước lớn như Tần, Sở, binh lực chẳng qua chỉ hơn bốn ngàn. Nhưng nay cộng thêm nữ binh và lão nhược, ít ra cũng hơn trăm vạn. Tiếp theo là phương diện quốc phòng."
Lãn quân Thượng Tử Ky chen vào, „Thành binh vệ nói phải, trước kia quốc phòng có nghĩa là chỉ giữ ở kinh đô, sau này mới lan ra các vùng biên thùy và đô ấp, còn những vùng khác, địch quân có thể đến lúc nào cũng được, như vào chỗ không người."
Nhậm Chinh nói thêm, „Ngày nay đã hoàn toàn khác, giữa các nước với nhau đều xây thành đắp lũy. Muốn chinh phục nước khác phải hạ từng thành một, lại thêm các vấn đề khác nữa, cho nên nhắc đến chiến tranh quả thật không ai không nhíu mày cau mặt."
Thành Tế ý vẫn chưa dứt, nói tiếp, „Ðánh trận trước kia mục đích là bắt tù binh đoạt của cải, khuất phục kẻ địch.
Nhưng nay là chiếm đất đai, giết chết kẻ địch. Kẻ bại thì vong thân diệt quốc, thử hỏi ai không dám liều chết chống địch? Chiến tranh quả thật càng lúc càng ác liệt."
Ðinh Thủ than rằng, „Còn nữa, chiến tranh bộ binh và chiến tranh bao vây đã thay thế chiến tranh bằng xe, chiến tranh xung kích theo hàng lối trước kia. Chiến thuật lại càng phức tạp hơn, nào là binh bất yếm trá, mai phục, dụ địch, bao vây, nắm eo của địch mà đánh, tránh thực đánh hư, dĩ dật đãi lao. Ðể thắng địch, phải làm tất cả mọi cách."
Thành Tế cười, „Trước kia hai bên giao chiến phải định thời gian địa điểm, chiến xa là chủ lực, bộ binh bổ trợ, dàn trận ra, sau đó hô to rồi xông lên. Bây giờ đâu còn như trước nữa. Giặc đến cửa thành cũng chẳng biết, bị giết lúc nào cũng chẳng hay!“ rồi bùi ngùi than rằng, „Vì giành đất mà đánh nhau, thây người chất đầy đồng, vì hạ thành mà đánh nhau, thây người chất đầy thành.“
"Ngày trước chỉ là tạm thời trưng tập nông dân làm binh, nhưng giờ đây chiến tranh càng lúc càng chuyên nghiệp, không những có quân thường trực mà huấn luyện càng nghiêm ngặt hơn, „ Ðinh Thủ cũng cảm khái.
Hạng Thiếu Long cảm nhận sâu sắc được nỗi sợ hãi và chán ngán chiến tranh của họ. Nghĩ bụng ngay cả những quân nhân như họ mà cũng có thái độ như thế, huống hồ chi những bọn người như Nhã phu nhân và Ô Thị Lô. Ðặc biệt tù sau cuộc chiến Trường Bình, tình hình nước Triệu càng xuống dốc, khiến ai cũng cảm thấy nguy ngập. Xem ra nước Triệu quả thật chẳng đứng vững được bao lâu nữa, làm thế nào mới có thể kịp thời dắt đám thê thiếp bỏ chạy an toàn đây?
Ðang suy nghĩ vẩn vơ thì ngoài trại có âm thanh hỗn loạn truyền vào.
Bọn Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, lao ra khỏi trại.
Chỉ thấy bọn lính vây đầy nơi doanh trại của Nhã phu nhân. Tiếng tranh cãi không ngớt truyền đến.
Lúc ấy có một tên lính chạy tới, thở hổn hển nói, „Hỏng bét rồi, Từ Hải của Thiếu Nguyên quân giết người."
Hạng Thiếu Long và Thành Tế nhìn nhau, rõ ràng có ý khinh miệt Thiếu Nguyên quân.
Người bị giết chính là gia tướng Triệu Nhị của Nhã phu nhân.
Té ra Thiếu Nguyên quân thừa lúc bọn Hạng Thiếu Long dùng cơm nói chuyện trong trại, sai ba cao thủ của mình là Từ Hải, Phố Bố và Lưu Sào cùng mười tay hảo thủ khác, xông vào trại Nhã phu nhân. Không hỏi cũng biết là ép nàng nối lại mối duyên trước, đồng thời lại khiến cho Hạng Thiếu Long mất mặt.
Bọn thủ hạ đương nhiên không dám cản y, cho đến khi xông vào đến nơi thì mới bị bọn Triệu Ðại cản lại, đồng thời báo cho Nhã phu nhân biết. Thiếu Nguyên quân vốn muốn gây chuyện nên sai thủ hạ tấn công bốn người, vì không phòng bị lại thêm địch nhiều ta ít nên bốn người đồng thời bị thương, Triệu Nhị lại bị Từ Hải chém đứt cổ họng, chết ngay tại trận.
Bọn thị vệ thấy tình thế không hay, lẻn ra vây bọn Thiếu Nguyên quân lại, đến lúc này mới cản được chúng. Bọn gia tướng của Thiếu Nguyên quân nghe thế chạy đến, nhưng bị cấm vệ quân, thuộc hạ của Hạng Thiếu Long ngăn ở ngoài, nhất thời thành tình thế đối địch.
Khi bọn Hạng Thiếu Long, Thành Tế và Ðinh Thủ chạy đến nơi, Nhã phu nhân đang đứng giữa tám tên thị nữ và bọn Triệu Ðại, Triệu Ngũ, Triệu Thất vốn đã mình mẩy đầy máu, mặt tái xanh, gườm gườm nhìn Thiếu Nguyên quân.
Còn Thiếu Nguyên quân và bọn thủ hạ thì không thèm để ý, tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình. Thấy Hạng Thiếu Long đến, không thèm nhìn gã, Thiếu Nguyên quân chỉ nói với Ðinh Thủ, „Chẳng có chuyện gì cả đâu, ta chỉ giết một tên phạm thượng vô lễ mà thôi, chẳng có chuyện gì lớn cả. Ðinh phó tướng hãy lập tức đuổi bọn này đi cho ta."
Ðinh Thủ giận lắm, nhưng y cũng hiểu rõ đạo làm quan, không kéo chuyện này vào người nên trầm giọng đáp, „Tất cả mọi chuyện ở đây là do Hạng binh vệ làm chủ, mạt tướng chỉ phụ trách bảo vệ an toàn trên đường."
Nhã phu nhân đến bên Hạng Thiếu Long, nói nhỏ, „Giết Từ Hải, tất cả mọi hậu quả để ta gánh lấy."
Bọn Triệu Ðại có tình thủ túc với Triệu Nhị nên cùng quỳ xuống, „Mong Hạng binh vệ làm chủ cho chúng tôi."
Thiếu Nguyên quân cười lạnh lùng hai tiếng, khoanh tay trước ngực không thèm nhìn đến Hạng Thiếu Long.
Lúc bấy giờ tấm màn bằng vải bị kéo xuống đất, bọn cấm vệ quân thấy Thiếu Nguyên quân vô lễ với Hạng Thiếu Long, đều cảm thấy tức giận nên cùng nhau la hét, tình thế rất căng thẳng.
Hạng Thiếu Long đưa tay lên yêu cầu mọi người im lặng. Trong lòng hận cũ thù mới, quả thật muốn giết phăng Thiếu Nguyên quân đi, nhưng đương nhiên không thể làm như thế. Ðầu tiên là vì gã có trách nhiệm bảo vệ Thiếu Nguyên quân đến nước Ngụy, kẻ đáng sợ chính là nhân vật thứ hai của nước Ngụy, cậu của Thiếu Nguyên quân, giết y rồi thì làm sao có thể đến nước Ngụy. Thiếu Nguyên quân biết rõ điều này nên ngày đầu tiên đã tìm cách hạ gục uy phong của Hạng Thiếu Long.
Ðây là thời đại tôn trọng anh hùng hảo hán. Có lẽ ngay cả Nhã phu nhân cũng sẽ thay đổi đối với gã. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên gã.
ánh mắt Thiếu Long dừng lại trên thân thể của Triệu Nhị đang nằm dưới đất, lạnh lùng quát, „Từ Hải!"
Từ Hải là một kẻ mặt mũi thâm độc, thân hình cao gầy, đang định lên tiếng trả lời, Thiếu Nguyên quân ngăn lại, „Chính là ta hạ lệnh, muốn gây chuyện cứ đến tìm ta."
Hạng Thiếu Long quắc mắt nhìn Thiếu Nguyên quân, „Giả sử Từ Hải có thể chống được ba kiếm của tại hạ mà không chết thì chuyện này có thể bỏ qua."
Mọi người đều im lặng.
Có người lại nghĩ Hạng Thiếu Long bỏ qua chuyện này. Phải biết rằng kiếm pháp của Hạng Thiếu Long tuy cao, nhưng ba kiếm mà có thể giết được một kiếm thủ như Từ Hải thì thật là một chuyện khó tưởng tượng nổi.
Thiếu Nguyên quân đương nhiên không tin gã chỉ trong ba kiếm mà có thể giết được Từ Hải. Lòng mừng thầm, nghĩ bụng nếu trong ba kiếm mà không thành, sẽ tự hủy đi uy phong của mình, nghĩ vậy nhưng mặt vẫn tỉnh như không nói, „Nếu binh vệ bị Từ Hải làm bị thương thì đừng oán trách."
Hạng Thiếu Long ngửa mặt lên trời cười dài, keng một tiếng, rút ra thanh Phi Hồng kiếm mà Triệu Mục đã tặng, chỉ vào mặt Từ Hải nói, „Ðến đây!"
Người của hai bên lùi ra để lộ một khoảng trống.
Từ Hải cười âm hiểm, rút kiếm ra.
Y đã chứng kiến cuộc đấu giữa Hạng Thiếu Long và Liên Tấn trong hoàng cung, biết được kiếm pháp của Hạng Thiếu Long. Nghĩ bụng lẽ nào ta không đỡ nổi ba kiếm của ngươi. Thế là quyết định dùng kiếm thủ kín thân người, khiến cho Hạng Thiếu Long không thể nào phát huy được.
Bọn Thành Tế, Ðinh Thủ và Nhã phu nhân đều tưởng rằng Hạng Thiếu Long mượn cách này để xuống thang.
Hạng Thiếu Long hít sâu một hơi, gác thanh Phi Hồng kiếm lên vai, bước về phía Từ Hải.
Từ Hải đưa cánh tay ra, thanh kiếm nằm ngang ngực chĩa về phía yết hầu của Hạng Thiếu Long, cố gắng không để Hạng Thiếu Long có cơ hội tiến sát đến.
Những kẻ bàng quan hai bên đều đoán rằng Hạng Thiếu Long sẽ chẳng làm gì được.
Hạng Thiếu Long lúc ấy chỉ còn cách mũi kiếm của Từ Hải hai bước. Không biết chân đã đạp phải thứ gì mà bị trượt mất thế, nghiêng sang một bên.
Bọn đàn bà Nhã phu nhân là những kẻ quan tâm nhất đến Hạng Thiếu Long, hoảng hốt kêu lên.
Thiếu Nguyên quân và bọn thủ hạ cả mừng, nhất tề hò reo trợ oai cho Từ Hải.
Từ Hải là một cao thủ kiếm thuật, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, nên quát lớn một tiếng xông về phía trước, trường kiếm nhanh như điện chớp đâm về phía Hạng Thiếu Long.
Nào ngờ Hạng Thiếu Long đang dùng loại kiếm thuật binh bất yếm trá mà họ vừa mới bàn luận, bởi vì trong tình huống bình thường thì e rằng mười kiếm của gã cũng chưa giết nổi một kiếm thủ chuyên nghiệp như Từ Hải, chỉ có cách dụ y phát chiêu thì mới có thể có cơ hội phản kích.
Khi trường kiếm đến ngay ngực, gã lập tức đứng vững lại, đồng thời ngửa người ra phía sau, thân trên và thân dưới cong lại như một góc suýt soát chín mươi độ.
Trường kiếm thì đâm lên phía trên.
Từ Hải nằm mơ cũng không ngờ đối phương sử dụng một chiêu quái lạ như vậy, thành thử kiếm ấy đâm chỗ trống, vì lực đi quá mạnh nên lao thẳng về phía trước, khi định chém kiếm xuống thì bốp một tiếng, hạ âm đã sớm trúng một cước của Hạng Thiếu Long. Từ Hải đau đến nỗi la thảm thiết, trường kiếm rơi khỏi tay, người lùi ra phía sau.
Hạng Thiếu Long lại vặn người lên, thanh Phi Hồng kiếm vác trên vai kéo xuống chĩa vào yết hầu của Từ Hải.
"Bình."
Từ Hải ngã ngửa xuống đất thì đã biến thành một cái xác không hồn.
Toàn trường đều im lặng trong một sát na, tiếp theo là tiếng reo hò vang trời của phía bên Hạng Thiếu Long.
Bọn người của Thiếu Nguyên quân tiu nghỉu.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nhìn Thiếu Nguyên quân, nói, „Thiếu Nguyên quân thân thể ngàn vàng, chúng ta không dám ***ng đến, nhưng nếu gia nô của ngươi gây chuyện, đừng trách thủ hạ của ta không dung tình."
Thiếu Nguyên quân hai mắt lộ ra tia thù hận, miệng mấp máy nhưng không nói ra được lời, dợm chân định quay người đi.
Hạng Thiếu Long quát lớn, „Khoan đã! Công tử định để xác của tên nô bộc này ở đây hay sao?"
Thiếu Nguyên quân vừa giận vừa thẹn, sai người khiêng xác của Từ Hải.
Bọn cấm vệ la hét vang trời, ngay cả bọn Thành Tế cũng lộ ra ánh mắt khâm phục, cảm thấy Hạng Thiếu Long xử lý sự việc rất gọn gàng, khiến cho Thiếu Nguyên quân không ngóc đầu lên nổi.
Bọn Thiếu Nguyên quân đi xong, Hạng Thiếu Long cảm thấy không ổn, dặn dò vài câu rồi quay về trại của mình.
Sai người giữ ngoài cửa không cho bất cứ kẻ nào vào rồi mang ra các linh kiện cho Quách Tùng chế tạo, bày xuống đất.
Những linh kiện ấy sáng lấp lánh, gia công rất tinh tế, khiến cho Hạng Thiếu Long không ngớt khen, không ngờ trong thời đại Chiến Quốc, kỹ thuật tôi luyện đã phát triển đến trình độ cao như thế. Ðầu tiên là phải ráp lại bộ móc câu dùng để leo tường, đó là một thiết bị quý giá của bộ đội đặc chủng. Dùng lo xo bắn ra dây dài, móc câu sẽ móc lên tường hoặc bất cứ nơi chịu lực nào, sau đó lại đeo móc ở ngay eo, như thế có thể bò lên hoặc tụt xuống.
Bộ đội đặc chủng dùng dây bằng thép, nhưng giờ đây chỉ có thể dùng loại dây bằng sợi gai để thay thế.
Tuy nói kết cấu đơn giản, mà bản thân Hạng Thiếu Long cũng quen thuộc với những thứ này, nhưng cũng phải làm đến nửa đêm mới xong.
Ðang lúc ngắm nhìn kiệt tác của mình, ngoài trại có tiếng Nhã phu nhân, „Ai dám cản ta!"
Hạng Thiếu Long toan giấu thứ ấy đi nhưng không kịp, Nhã phu nhân xông vào, thấy mấy thứ quái lạ dưới đất, ngẩn người ra, hỏi, „Thiếu Long! Chàng làm gì đó?"
Hạng Thiếu Long cười lúng túng, cất những món ấy vào trong rương, cười đáp, „Sao nàng không nghe lời ta?"
Nhã phu nhân lập tức mềm lòng, ngồi vào lòng gã, buồn rầu nói, „Ta đã phái tiểu Siêu nhiều lần đến đây tìm chàng, đều bị bọn thủ vệ ngăn lại, còn tưởng chàng vì chuyện Thiếu Nguyên quân mà giận người ta, trong lúc gấp gáp chỉ đành tự mình đến tìm chàng, sao dám không nghe lời chàng được?"
Rồi nén không được hỏi, „Ðó là thứ gì?"
Hạng Thiếu Long giả vờ nói, „Ðây chỉ là những món đồ chơi thôi, nhưng có lúc cũng có tác dụng lắm."
Nhã phu nhân cầm một xâu những lá thép lên, ngạc nhiên hỏi, „Những thứ này có phải dùng để mở khóa hay không?
Hạng Thiếu Long biết không thể giấu được một chuyên gia như nàng nên đành gật đầu.
Nhã phu nhân quay người lại, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn gã hồi lâu mới nói, „Ta càng lúc càng cảm thấy chàng thâm bất khả trắc, vừa rồi chàng dùng kế giết Từ Hải, báo thù cho Triệu Nhị, giúp thiếp hả giận. Nhã nhi quả thật rất cảm kích chàng, nguyện làm bất cứ chuyện gì cho chàng."
Hạng Thiếu Long thấy nàng ngoan ngoãn như thế, thưởng cho nàng một nụ hôn, rồi ghé sát tai nàng nói, „Hứa với ta!
Ðừng đem chuyện nàng đã thấy kể cho bất cứ kẻ nào được không?"
Nhã phu nhân nói, „Lời Hạng lang đối với ta là mệnh lệnh cao nhất. Biết chàng không muốn bị hỏi những chuyện này, Nhã nhi về sau sẽ không hỏi nữa."
Hạng Thiếu Long yêu cầu nàng cho người may một chiếc đai để quấn ngang lưng, cắm các phi châm vào. Nhã phu nhân hớn hở gật đầu ngay.
Sáng sớm hôm sau lại lên đường.
Bọn Thiếu Nguyên quân không có động tĩnh gì, vẫn lọt ở phía sau.
Cảm giác bất an của Hạng Thiếu Long càng lúc càng mạnh. Thiếu Nguyên quân từ bé đã kiêu căng, không phải là người dễ nuốt giận, trước mắt đành phải nén chịu, định tới vùng biên giới nước Ngụy thì mới thực hiện kế hoạch đối phó của mình.
Tam công chúa Triệu Thiên suốt cả ngày ngồi cúi đầu trên xe ngựa, khi xuống xe lại bị che mặt lại, chỉ núp trong trại mà không bước ra ngoài, khiến cho Hạng Thiếu Long cảm thấy kỳ lạ.
Cứ đi như thế cho đến trưa thứ tư thì cuối cùng đã đến được biên giới nước Triệu, đó chính là Tư Huyện.
Tướng quân giữ thành ở đây là Ngõa Xa rất cung kính với mọi người, bày yến ở tướng quân phủ để đãi họ.
Triệu Thiên và Nhã phu nhân là thân thể ngàn vàng, đương nhiên không tham dự, mẹ con Bình Nguyên phu nhân cũng thoái thác không đến, may mà Ngõa Xa là người khôi hài, nói chuyện không ngớt nên chủ khách mới vui vầy với nhau.
Sau buổi tiệc Ngõa Xa đưa Hạng Thiếu Long tham quan biên phòng của Triệu quốc. Đó là một đoạn trường thành hùng vĩ nằm men theo những ngọn núi xung quanh.
Bước lên trên thành, Hạng Thiếu Long nhớ lại rằng sau này Tần Thủy Hoàng sẽ nối lại tất cả những đoạn trường thành biên phòng của các nước, trở thành Vạn Lý Trường Thành, một trong mười kỳ quan của thế giới, giúp cho Trung Quốc có thể giữ được cục diện thống nhất lâu dài. Hạng Thiếu Long nén không được nỗi nhớ tương lai, lòng sinh cảm khái Bức trường thành này vừa dày vừa cao, đoạn hào trước thành vừa sâu vừa rộng, quả thực là một nơi phòng thủ rất tốt Phía xa có con sông lớn chảy quanh, khí thế hùng vĩ khiến người ta phải khen ngợi không ngớt.
Ngõa Xa chỉ một khoảng đất trống trải vô tận ở ngoài xa, mỉm cười nói, „Ðó là nơi xấu nhất của nước Triệu chúng ta, nhưng cũng vì người làm cả. Mỗi một khoảng thời gian, chúng tôi đều chặt hết cây cối ở ngoài thành, ngay cả tảng đá cũng không giữ lại, tóm lại là phải mang đi tất cả những thứ có thể vào thành được, không để lại cho kẻ địch những thứ có thể tấn công thành."
Hạng Thiếu Long khen, „Làm thế, còn sợ quân định tấn công biên giới hay sao?"
Ngõa Xa chỉ con sông ở phía xa xa nói, „Ðoạn trường thành dài hàng trăm dặm này, chỉ toàn dựa vào thế núi và con sông này để phòng thủ, chủ yếu để chống lại Ngụy và Tần."
Hạng Thiếu Long gật đầu nói, „Thế hiểm yếu của thành là điều quan trọng, trường thành chúng ta xây dựa vào núi, bản thân dễ thủ khó công."
Trường thành giống như cánh tay của người khổng lồ, ôm nước Triệu an toàn trong vòng tay.
Ngõa Xa tự hào nói, „Ðể ứng phó với cách đánh của kẻ thù, ví dụ như đắp thành đồi cao, thang mây, đào địa đạo, thủy công, thậm chí máy bắn đá hoặc các loại khí giới công thành khác, chúng ta đã nhiều lần sửa tường thành. Giờ đây không phải tại hạ nói khoác, dù quân Tần có mạnh như hổ mà chúng tôi không có ngoại viện thì vẫn có thể chống cự được chúng vài tháng."
Nói đoạn y dẫn Hạng Thiếu Long tới xem các loại binh khí như nỏ, mâu, thuẫn, búa, trường mâu, trường liêm, búa dài, lưỡi lê. Lại có các loại xe gỗ bốn bánh để chở đất, giúp cho Hạng Thiếu Long được mở mang thêm. Trên thành còn có nhiều nước và sa thạch, các vật dụng để đựng nước, ngoài ra còn có các lò lửa để ứng phó khi địch hỏa công, lại có thể tưới nước khi kẻ địch bò lên thành.
Hạng Thiếu Long âm thầm ghi nhớ lại trong đầu, thầm nghĩ trong tương lai nói không chừng có một ngày phải dựa vào các loại công cụ tuy thô sơ nhưng có hiệu quả để giữ thành, lúc đó sẽ không bị lúng túng tay chân.
Cuối cùng Ngõa Xa nói, „Khi giữ thành quan trọng nhất là ngoài phải chuẩn bị phòng ngự, còn phải có đủ lương thực và chất đốt. Ðiều quan trọng hơn là bên trong phải có đủ binh để giữ, bên ngoài phải có binh viện trợ."
Hạng Thiếu Long gật đầu, nhưng nghĩ lại nước Triệu nam đinh vốn ít, bất đồ trong lòng buồn bã. Quả thật muốn lôi tên gian tặc Triệu Mục đến đây để y nhìn thử xem, để y cảm nhận được cái cảm giác lúc nào cũng có thể bị kẻ địch tấn công, khiến cho y không dám chỉ trốn ở chốn an toàn như Hàm Ðan, suốt ngày tìm cách hãm hại trung thần lương tướng.
Cho đến hoàng hôn, Hạng Thiếu Long mới quay về.
Quay về đến doanh trại, Hạng Thiếu Long mượn cớ thỉnh an Bình Nguyên phu nhân, đến đông quán tìm hai nữ nhân nước Triệu.
May mà vừa đúng lúc Thiếu Nguyên quân không có mặt, bọn hạ nhân báo lại, Bình Nguyên phu nhân đang chờ tiếp kiến gã.
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên gặp được Bình Nguyên phu nhân, thấy bà xinh đẹp, vì giữ gìn tốt nên vẻ ngoài trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, xem ra cũng khoảng trong vòng ba mươi. Ðến gần mới thấy được những nếp nhăn ở đuôi mắt, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp của bà.
Mái tóc của bà được bới lên cao làm tăng thêm vẻ nữ tính. Người mặc bộ váy áo có thêu hoa, chân mang hài thêu hoa, đầu cài một cây trâm, tai đeo đôi hoa tai bằng minh châu sáng lấp lánh.
Hạng Thiếu Long không ngờ bà lại có một đứa con hư hỏng như thế mà vẫn giữ được vẻ bình thản, lòng kinh ngạc, sau khi thi lễ ngồi xuống ghế.
Bốn tên thị nữ đứng sau Bình Nguyên phu nhân nhìn gã với vẻ dò xét, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không chút vui vẻ, khiến cho không khí không được tự nhiên.
Hạng Thiếu Long lên tiếng trước, „Phu nhân đi đường mệt mỏi, tichức có gì thất trách xin phu nhân cứ quở mắng."
Bình Nguyên phu nhân lạnh nhạt nhìn gã nói, „Ta nào dám trách đại nhân?"
Hạng Thiếu Long biết bà vì gã đắc tội với đứa con trai của mình nên trong lòng bực bội, đang định cáo từ thì Bình Nguyên phu nhân ra hiệu cho bọn thị nữ lui xuống, nghiêm giọng nói, „Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chẳng hay Hạng binh vệ là kẻ thức thời hay không?"
Hạng Thiếu Long nghĩ thầm trong bụng đã sắp có chuyện nên cung kính nói, „Mong phu nhân chỉ điểm cho Thiếu Long."
Bình Nguyên phu nhân lạnh lùng nói, „Nếu ngươi không biết được thân phận của mình, ta không cần nhiều lời với ngươi."
Hạng Thiếu Long thầm khen lợi hại, nói, „Chim khôn chọn cây mà đậu, nhưng nếu nơi nào cũng là cây khó đậu thì làm sao đây?"
Phải biết rằng chuyện hai người này bàn là chuyện bội phản nước Triệu, cho nên Hạng Thiếu Long dùng cách nói ẩn dụ để tránh bị Bình Nguyên nắm tẩy hăm hại.
Một là gã cảm thấy bội phản nước Triệu chả có chuyện gì cả, thứ đến nếu có thể cấu kết với người đàn bà này, nói không chừng chuyến đi sứ nước Ngụy sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu mụ ta có thể nói vài lời với Tín Lăng quân thì sẽ có lợi cho gã.
Bình Nguyên phu nhân hình như rất vừa ý câu nói vừa rồi của gã, miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, „Hiện nay kẻ mạnh nhất trong thiên hạ là Tần, nhưng Tần là phường lang sói, lại chỉ coi trọng những người cùng tộc của mình, cho nên Thương ưởng dù có lập nhiều công to cho Tần thì vẫn bị tru diệt, có thể thấy rằng chim khôn chọn cây, còn phải xem xét nhiều nhân tố."
Hạng Thiếu Long rất ngạc nhiên về ý kiến này, nhất thời không biết được mụ ta phải chăng đang lôi kéo mình, nên dò xét, „Phu nhân phải chăng đã biết rõ chuyện của ta và quý công tử?"
Bình Nguyên phu nhân mặt lạnh lùng nói, „Ðó chỉ là thằng bé đa sự mà thôi, Thiếu Long không cần để ý đến nó, lúc nào mới đến lượt nó làm chủ?" rồi mỉm cười nói, „Nếu không phải thấy ngươi văn võ kim toàn, trong tình huống như thế mà vẫn có thể giết được Từ Hải, ta sẽ không phí lời với ngươi đâu."
Hạng Thiếu Long lạnh người, mạng sống của con người trong thời đại này như cỏ rác, lại thấy mụ sáng suốt lợi hại như thế nên càng không thể đắc tội, cung kính nói, „Xin phu nhân hãy chỉ cho một con đường sáng."
Bình Nguyên phu nhân lúc bấy giờ thái độ đã thân thiện hơn, dịu dàng nói, „Thiếu Long cũng đã hiểu rõ tình hình nước Triệu. Triệu vương tin tưởng Triệu Mục, kẻ này không thể dung tha cho ngươi, nhưng ngươi có biết là nguyên nhân gì chăng?"
Hạng Thiếu Long thở dài, „Xem ra bởi vì chắc là ta đoạt Nhã phu nhân của y!“
Bình Nguyên phu nhân nhíu mày, hừ một tiếng lạnh lùng nói, „Ngươi đã quá coi thường Triệu Mục, y làm sao vì một con ả ai cũng coi là chồng mà bỏ qua một nhân tài hiếm có như ngươi."
Hạng Thiếu Long nghe bà nói Triệu Nhã như thế, trong lòng rất không vui. Nhưng cũng không thể không thừa nhận lời bà là sự thực, ít nhất trước kia Triệu Nhã là như thế, đồng thời lòng hiếu kỳ nổi lên, ngạc nhiên hỏi, „Vậy thì rốt cuộc nguyên nhân gì?"
Bình Nguyên phu nhân nở một nụ cười bí hiểm, „Chỉ vì Triệu vương thích ngươi."
Hạng Thiếu Long nổi da gà, giọng lạc đi, „Cái gì?"
Bình Nguyên phu nhân thấy dáng vẻ gã như thế, cười mà đáp rằng, „Ngươi quả thật lẩm cẩm, nếu chẳng phải Hiếu Thành không coi trọng ngươi thì làm sao sai ngươi đi làm chuyện này."
Rồi bà nhìn chằm chằm vào gã, nhoẻn miệng cười, „Chỉ cần những kẻ thích đàn ông thì đều không bỏ qua ngươi, Thiếu Long ngươi hãy cẩn thận ấy."
Hạng Thiếu Long thấy mắt bà chứa đầy tình cảm, xuân ý nở rộ, bất đồ đưa mắt nhìn lên người bà, lòng chợt nhột nhạt, nhưng lại nhớ đến mối thù con trai của bà đã khiến Tố Nữ phải chết thảm, chỉ đành kiềm nén những lời nói hoa mỹ xuống, thở dài nói, „Ta hiểu rồi, cho nên Triệu Mục sẽ bất chấp thủ đoạn dồn ta vào chỗ chết, nhưng ta vẫn lo lắng Thiếu Nguyên quân đang lập mưu đối phó với ta!"
Bình Nguyên phu nhân nở nụ cười khó hiểu, vẻ mặt lạnh lùng trở lại, „Trước tiên đừng nói chuyện này nữa. Thiếu Long ngươi hãy thẳng thắn nói cho ta biết, trong khắp thiên hạ này, ai là kẻ có đủ tài cán để đối phó với giặc Tần?"
Hạng Thiếu Long ngẩn người, tự hỏi hiện giờ bản thân vẫn chưa biết gì về tình thế trước mắt, quả thật không nghĩ ra được một người nào, nhưng lại không thể không trả lời, nếu không Bình Nguyên phu nhân sẽ không vui.
sau một lúc suy nghĩ, Bình Nguyên phu nhân dịu dàng gợi ý cho gã, „Thiếu Long không còn nhớ đến người sáu năm trước đã giải vây cho Hàm Ðan sao?"
Hạng Thiếu Long bừng tỉnh nói, „Ðó chính là Tín Lăng quân."
Năm 258 trước công nguyên, Tần Chiêu vương sai đại tướng đánh Triệu vây Hàm Ðan, nước Ngụy sai Phổ Bỉ cứu viện, nào ngờ bị Tần vương hù họa, Ngụy An Ly vương hoảng sợ ra lệnh cho Phổ Bỉ án binh bất động. Sau đó nhờ có Tín Lăng quân dùng kế giành lấy binh phù, lại sai Chu Hải giết Phổ Bỉ, đoạt quân. Năm ấy Tín Lăng quân đại phá quân Tần ở Hàm Ðan, khiến cho chủ tướng quân Tần là Trình An Bình cũng phải đầu hàng người Triệu.
Cuộc chiến ấy khiến cho quân Tần mất uy, còn Tín Lăng quân thì được cả thiên hạ kính ngưỡng. Nhưng Tín Lăng quân cũng vì chuyện này mà khiến cho Ngụy vương tức giận, có nhà mà không thể về được, sau nhiều năm lưu lại nước Triệu. Năm ngoái Bình Nguyên quân qua đời, y mới về lại nước Ngụy. Giờ đây tới lượt Bình Nguyên phu nhân về Ngụy, đó là bởi vì Tín Lăng quân đã củng cố được thế lực của mình, mới mời Bình Nguyên phu nhân quay về.
Bình Nguyên phu nhân vui vẻ nói, „Giờ đây chỉ có Tín Lăng quân mới có đủ uy thế kêu gọi thiên hạ đứng lên chống Tần, cho nên trừ khi Thiếu Long muốn sang với người Tần, nếu không chỗ dung thân chỉ có một mà thôi. Nếu ta chịu nói vài lời, đảm bảo y sẽ trọng dụng ngươi."
Hạng Thiếu Long chỉ còn một cách là thực hiện kế hoãn binh, may mà bà ta dù có thông minh lợi hại đến mức nào, nằm mơ cũng không ngờ tới gã có con cờ Tần Thủy Hoàng, đứng dậy bái tạ, „Ða tạ phu nhân đã có ý tốt!"
Khi hai người đang tiếp tục nói nữa, thì Thiếu Nguyên quân xông vào, quát lớn, „Mẹ!"
Bình Nguyên phu nhân tức giận quát lại, „Câm mồm cho ta!" rồi quay sang nói với Hạng Thiếu Long, „Binh vệ xin hãy tạm lui trước, sau này ta sẽ bàn kỹ với ngươi lại chuyện lúc nãy."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ Thiếu Nguyên quân đến thật đúng lúc nên cáo từ.