Tam Thái Tử

Chương 111

Mang theo một đầu linh miêu, Lý Lân cảm thấy cuộc sống thú vị hơn hẳn. Bởi hình thể của nó chỉ to hơn con mèo một chút, thế nhưng khẩu vị lại khủng bố vô cùng, nếu như không phải ở nơi Hắc Thủy tùng lâm linh thú rậm rạp như này thì Lý Lân khó có thể nuôi nổi nó.

Một người một thú, hướng về phía tây nam mà đi, tốc độ rất nhanh. Dù sao phía sau hắn cũng có một đại cao thủ chân chính bảo hộ. Hắn cũng từng cảm thụ được khí tức của bạch y nữ tử nhưng lại không đi tìm, hắn hiểu hiện tại gặp không bằng không gặp.

Dọc đường đi, Lý Lân chí ít đã đánh chết hơn mười con linh thú nhị giai, trừ số lượng bị một người một thú dùng trên đường đi, tất cả đều bị hắn nướng lên, sau đó tồn trữ lại. Hiện ở trong không gian giới chỉ của hắn chứa đầy thịt linh thú. Kèm với đó chính là ma luyện thực lực bản thân mình, đem một thân chân khí khổng lồ chuyển hóa thành chiến lực, Lý Lân càng nhiều lần khiêu chiến tam giai linh thú. Tổng cộng đã có chín con tam giai linh thú chết trên tay hắn. Bản thân hắn cũng bị thương nặng nhiều lần, vốn trong không gian giới chỉ cũng có mấy bị bình đan dược chữa thương cũng bị hắn dùng liên tục. Bị thương nhiều như thế cũng không phải là không có chỗ tốt, nhờ có những cuộc ác chiến mà Lý Lân bắt đầu có thể chuyển hóa lượng tinh khí khổng lồ trở thành khí huyết thân thể, thôi động sự tiến giai cho Bất Động Minh Vương kinh. Giờ hắn vẫn ở tầng thứ nhất, nhưng đã là bức vẽ thứ chín rồi, khí huyết bản thân càng thêm cường đại so với trước, còn so thân thể thì hắn đã không kém linh thú nhị giai đỉnh phong. Tiên Thiên Thuần Dương chân khí trong cửu đại khiếu huyệt cũng dần dần nhuộm lên một tầng kim quang nhàn nhạt, dần dà biến thành chân khí xoáy màu vàng kim. Thuộc tính chân khí ngoại trừ Thuần Dương chân khí ôn hòa thì chính là Kim Cương Bất Động Minh Vương kinh đứng yên như núi. Lý Lân cũng không biết chân khí biến dị của mình đã đạt tới trình độ nào nữa.

Không ngừng đi, Lý Lân cuối cùng cũng phát hiện cảnh sắc chung quanh đã biến hóa, vốn là rừng rậm cùng một đống tam giai thì lại hiếm thấy. Linh thú theo đàn cũng không còn là nhị giai nữa mà chính là chuẩn giai linh thú. Lý Lân cảm thấy hưng phấn vô cùng, hắn biết, chính mình đã tiếp sát với biên giới, giấc ác mộng tàn khốc sắp kết thúc rồi.

- Nhanh, bổ thêm một đao đi, giải quyết xong con linh thú này, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay hoàn thành, còn phải cẩn thận đừng dẫn cao giai linh thú qua đây.

Cách đó khá xa chợt có tiếng nhân loại kêu lên.

Tinh thần hắn chấn động, hắn đột nhiên có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi. Bất tri bất giác cuộc sống của hắn ở Hắc Thủy tùng lâm đã qua bốn tháng, bốn tháng bị ngăn cách với ngoại giới.

- Tiểu chút chít, chúng ta sắp đi vào quốc gia của nhân loại, có muốn chào tạm biệt nơi mày sinh ra không?

Tâm tình Lý Lân thực tốt, hắn nhịn không được đùa với linh miêu đang ngủ trên vai hắn. Lúc này nó đã mất đi tầng lông tơ lúc mới sinh, lại dài thêm một tầng khá ngắn, nhưng lại thêm nhu thuận hơn. Thân hình cũng từ mười phân mà dài tới hẳn một thước, giờ nó nằm trên vai tựa như là một cái khăn quàng cổ của Lý Lân vậy.

- Meo meo…!

Tiểu linh miêu lười biếng duỗi cái lưng, cũng không biết làm thế nào mà cho dù động tác của Lý Lân kịch liệt tới mức nào thì nó cũng không ngã khỏi người hắn được, tựa như nó sinh ra từ vai Lý Lân vậy.

- Đi thôi, mang ngươi đi gặp nhân loại khác nào.

Trên mặt Lý Lân có một sự hưng phấn khó che dấu được.

Ở một nơi xa, tiếng linh thú rên rỉ, sau đó là một trận hoan hô bùng lên.

- Ngã rồi, ngã rồi. Chúng ta giết chết một con linh thú nhị giai đỉnh cao rồi!

Ở một nơi trống trải trong rừng rậm, một đội ngũ sáu người hưng phấn nhìn linh thú nhị giai Tật Phong Báo ngã xuống. Sáu người gồm bốn nam hai nữ, dẫn đầu là một trung niên nhân hơn ba mươi tuổi.

- Tiêu Thiến, thuốc chữa thương còn có bao nhiêu?

Trung niên nam tử hỏi nữ tử trẻ tuổi nhất đội ngũ.

Nữ tử gọi là Tiêu Thiến này khoảng 24, 25 tuổi. Vóc người cao gầy, ăn mặc rất là hào phóng, bì giáp trên người khó khăn lắm mới che phủ được bộ vị yếu hại trên thân thể, cho dù là ở nơi rừng rú này cũng toát ra vẻ cuồng dã nóng bỏng. Toàn thân nàng tảo ra một cỗ khí tức dã tính, khiến cho mấy tên nam nhân khác, kể cả trung niên hán tử cũng không nhịn được mà nhìn nàng ta thêm vài lần.

- Còn ba viên Thanh Linh Đan thôi, còn những thứ khác đã hết rồi.

Tiêu Thiến mở túi không gian bên hông xem xét một chút rồi nói.

- Trừ thuốc chữa thương ra thì bỏ hết những thứ khác đi, thu con Tật Phong Báo này lại, chờ khi chúng ta về đến gia tộc, nhất định phải đổi một cái túi không gian lớn hơn mới được.

Trung niên hán tử nói.

Tiêu Thiên gật đầu, bỏ một ít y phục, thức ăn, nước uống ra, sau đó thu con Tật Phong Báo dài 4 thước vào.

- Kẻ nào?

Trung niên hán tử đột nhiên hô lên, toàn thân bộc phát ra khí thế Võ Tông cao giai.

- Đừng có hiểu lầm, ta không có ác ý!

Lý Lân đi từ trong rừng ra, giơ hai tay biểu thị mình không có ác ý.

- Ngươi là ai?

Trung niên hán tử lạnh lùng hỏi, ánh mắt nhìn Lý Lân hiện lên sự địch ý.

- Ta lạc đường vào bên trong Hắc Thủy tùng lâm, rất vất vả mới có thể gặp được đồng loại, các vị có thể giúp ta chỉ đường không?

Lý Lân thiện ý nói.

- Lạc đường sao? Nếu như thế thì đi dọc theo hướng kia, khoảng 5 dặm là có thể thấy được thông đạo.

Trung niên hán tử không muốn chọc tới phiền toái, bởi Lý Lân gây cho hắn cảm giác quỷ dị. Hắn là một cao giai Võ Tông lại không thể nhìn thấu thực lực của Lý Lân, dường như hắn không biết võ vậy. Thế nhưng kẻ không biết võ lại có thể sống sót từ trong Hắc Thủy tùng lâm đi ra, nhìn hình tượng của Lý Lân là biết sống lâu ngày bên trong rừng, chưa từng có kẻ nào không học võ mà làm được. Bởi không phán đoán rõ thực lực Lý Lân nên hắn lựa chọn không nên đắc tội.

- Đa tạ!

Lý Lân cảm thấy sự đề phòng của đối phương, đối phương không muốn chọc phiền toái, hắn cũng không muốn, nhưng hắn cực kỳ muốn rời khỏi nơi này, nên xoay người về hướng đám người kia chỉ mà đi.

- Chờ một chút…!

Một thanh niên nam tử trong đội ngũ lên tiếng gọi Lý Lân.

- Chuyện gì?

Lý Lân khó hiểu hỏi.

- Ngươi có thể đi theo hướng nam, chỉ cần ba dặm đường là có thể ra ngoài rồi.

Trên mặt người thanh niên hiện lên sự thiện ý, tràn đầy hảo ý nhắc nhở. Tất cả những người khác đều đưa mắt nhìn hắn, nhưng sắc mặt người thanh niên không chút biến hóa nào.

- Đã biết!

Lý Lân thản nhiên nói, sau đó điều chỉnh phương hướng, đi theo hướng người thanh niên chỉ.

Sau khi thân ảnh Lý Lân biến mất, trung niên hán tử đột nhiên quay đầu về người thanh niên nói:

- Tiêu Thành ngươi có ý gì vậy? Hướng đó chính là lãnh địa của Cuồng Bạo Tê Ngưu đấy, mà cao giai linh thú thường hay lui tới, hắn chỉ là một thiếu niên, thực lực có mạnh hơn nữa thì cũng là chịu chết.

Những người khác cũng không hiểu nổi, Tiêu Thành là người nhỏ nhất trong đội ngũ, cũng là kẻ được chiếu cố nhất trong đội ngũ. Tiêu Thành cũng luôn biểu hiện ra sự ôn thuận, luôn được mọi người yêu mến. Đây cũng là nguyên nhân khi hắn mở miệng mà không có ai phản bác gì hết.

- Tam thúc, không biết thúc có thấy không, trên tay phải người kia mang theo một chiếc không gian giới chỉ.

Tiêu Thành chậm rãi trả lời.

- Không gian giới chỉ?

Tiêu Thiến kinh hô, phản ứng của nàng so với người khác còn mạnh mẽ hơn. Cái tên vừa rồi trông có vẻ bẩn thỉu, đến liếc mắt nàng cũng chẳng thèm, nên không có để ý tới không gian giới chỉ cổ xưa nơi tay hắn.

Trung niên nhân hai mắt tỏa sáng, vừa rồi hắn chỉ lo Lý Lân thực lực quỷ dị, lại chưa hề quan sát kĩ phương diện đồ vật này.

- Đúng thế, là không gian giới chỉ, hơn nữa cũng là thứ cao giá nhất. Không gian cực lớn, so với túi không gian của chúng ta lớn hơn rất nhiều , thậm chí còn lớn hơn nhiều so với cái không gian giới chỉ kia của gia tộc nữa!

Lão giả duy nhất trong đội ngũ lên tiếng.

- Tiêu Thành, ta đây muốn hỏi là ngươi muốn làm gì?

Trung niên hán tử trầm giọng hỏi.

- Tam thúc, đây chính là không gian giới chỉ, chỉ cần chúng ta có được thì nó còn đáng giá hơn cả linh thú nhị giai đó. Huống chi những kẻ có không gian giới chỉ, thì trong không gian giới chỉ khẳng định sẽ có không thiếu những thứ đồ đáng giá. Chỉ cần Tiêu gia chúng ta có được khoản tài phú đó, thì thực lực sẽ tăng lên vượt trội. Có thể thu được vị trí cao hơn trong bảng xếp hạng các thế gia ở Hắc Thủy vương thành.

Tiêu Thành giọng cuồng nhiệt đáp.

- Cách nghĩ của ngươi mặc dù tốt nhưng kẻ có được không gian giới chỉ nào có ai không phải có một thế lực lớn nào đó. Một ngày kia người đó thoát hiểm, ta chỉ sợ sẽ tìm Tiêu gia gây phiền phức thôi, mà Tiêu gia thì khó có thể chịu nổi lửa giận của đối phương đâu.

Trung niên hán tử giọng âm trầm nói tiếp.

- Tam thúc, chúng ta chỉ là chỉ đường cho hắn, nhưng đâu có nói sai. Về phần phía trước là lãnh địa của Cuồng Bạo Tê Ngưu thì ta nói là không biết thôi, bởi vì chúng ta chưa từng đi qua.

Tiêu Thành cười gian.

- Hơn nữa chỉ cần tên đó chết đi, với tính cách của Cuồng Bạo Tê Ngưu thì nhất định sẽ giẫm nát nhân loại thành thịt nát. Nhưng không gian giới chỉ không thể nào bị phá hư được, chỉ cần chúng ta sau đó ẩn thân mò vào là được. Đây chính là chuyện thần không biết quỷ không hay, người nọ có chết thì chẳng ai sẽ hoài nghi Tiêu gia chúng ta làm.

Tiêu Thành nói rất tự tin.

- Đúng thế đó tam thúc, hàng năm những kẻ chết ở lãnh địa của Cuồng Bạo Tê Ngưu cũng không ít, ta nghe nói có người đúng là đã nhặt được mấy thứ như túi không gian hay không gian giới chỉ gì gì đó. Coi như suy nghĩ của A Thành không phải hiện thực thì chúng ta cũng chả mất gì.

Tiêu Thiến lớn tiếng nói, bởi nàng sớm đã muốn có được một chiếc không gian giới chỉ, cho dù chỉ là đeo trong một lúc ngắn ngủi thôi cũng được. Hiện tại có một cơ hội như thế, nàng đương nhiên là cổ động mạnh mẽ.

- Hy vọng như vậy, chúng ta trước cứ rời nơi này đã. Nếu như kẻ đó biết được nguy hiểm mà lùi thì chúng ta cũng khó có thể giải thích được.

Trung niên hán tử nói, hắn có cảm giác rằng Lý Lân rất nguy hiểm, tuy rằng không biết vì lý do gì nhưng thủy chung vẫn có chút canh cánh trong lòng.

- Ta học qua truy tung thuật rồi, để ta đi theo hắn.

Lão già kia lên tiếng, lão ta là gia nô của Tiêu gia, bản thân chỉ là ngũ phẩm Võ Tông, nhưng lại có thuật truy tung vô cùng phi phàm. Nếu bị lão ta theo dõi, cho dù là thất phẩm Võ Tông cũng không thể phát hiện được. Bọn họ cũng không tin Lý Lân là thất phẩm Võ Tông, bởi hắn trông vẫn còn quá trẻ.

- Làm phiền Thích cung phụng! Nếu như có thu hoạch ngài sẽ được ba thành trong đó!

Tiêu Thành lớn tiếng.

Đôi mắt lão già lóe lên, ánh mắt nhìn Tiêu Thành có thêm vài phần thưởng thức, có tâm kế, có quyết đoán, đủ độc ác, chỉ có người như thế mới có thể sinh sống ở Hắc Thủy vương thành hỗn loạn này. Trách không được hắn nhỏ như thế đã được gia chủ coi trọng, chuẩn bị được gia chủ trọng điểm bồi dưỡng làm người thừa kế đời sau.
Bình Luận (0)
Comment