Tam Thái Tử

Chương 114

Hắc Thủy vương thành lấy thực lực làm trọng, trong thành có vô số cao thủ. Khi thành mới được lập nên, các cao thủ của tứ đại thế lực định ra một số quy định. Một trong đó chính là không được tranh đấu trong thành, bởi vì như thế nên tuy Hắc Thủy hành tỉnh ở phía đông tuy là một mảnh loạn vực, nhưng trong thành lại là một mảnh đất bồng lai tiên cảnh.

Hai người tiến vào bên trong Hắc Thủy vương thành. Lý Lân trong nháy mắt đã bị sự phồn hoa, sầm uất trong thành làm cho ngây ngất.

- Thành phố cực lớn, lại còn phồn hoa nữa.

Hai bên đường đều là hàng vỉa hè, các loại linh dược, tài nguyên linh thú chỗ nào cũng có. Càng tấp nập đám giang hồ hào khách, cao thủ tán tu đứng tại các quầy hàng để chọn đồ.

- Đương nhiên rồi công tử, Hắc Thủy thành chính là phường thị nổi danh nhất Đông Bắc đại lục, cũng là phường thị lâu đời nhất nơi đây. Ở đây một bên là do các tán tu tự mình lập quầy hàng, còn bên kia sẽ là các thương điếm do thế lực lớn mở ra. Cho dù là linh dược, hay linh thú thì ở nơi đó giá sẽ cao hơn nơi này rất nhiều, tất nhiên là giá trị cũng cao hơn.

Ngụy Duyên vừa đi vừa giải thích cho Lý Lân.

Lý Lân gật đầu, hắn đã nhìn ra, các quầy hàng trên con đường này đều bày biện lân giáp, da lông với thịt linh thú, phần lớn đều là dưới nhất giai, nhất giai cũng rất hiếm khi xuất hiện. Linh thảo phần lớn đều là loại hàng phổ thông. Đối với những tán tu độc hành này thì những thứ giá cao mà mình không dùng được chắc chắn sẽ tới các thế lực lớn kia để bán lấy tiền, bởi vì thế lực lớn thu mua sẽ cho nhiều hơn so với tán tu bình thường thu mua, bởi quầy hàng ở nơi này đều là sự chướng mắt của các đại thương hội.

Đột nhiên, ở phía trước truyền tới tiếng ồn ào khiến cho nhiều người đang đi dạo ở đây cũng bị hấp dẫn tới.

- Chúng ta cũng đi xem thôi!

Hiếu kỳ cũng không phải chỉ là “đức tính” của kiếp trước, dị giới cũng không tránh khỏi. Điều này khiến cho Lý Lân cảm thấy thú vị, hơn nữa, bốn tháng qua bị ngăn cách với cuộc sống bên ngoài, nhìn thấy những gì nơi đây đều cảm thấy rất thân cận. Nói cho cùng thì nhân loại vẫn là động vật quần cư, Lý Lân có ý chí cứng cỏi mấy thì cũng không thoát khỏi được phạm trù con người.

Ngụy Duyên gật gật, bước theo Lý Lân về phía đoàn người đang chen chúc. Lý Lân đã đạt tới Vpx Tông cao giai, thân thể lại cường hãn, trong đám Võ Tông sơ giai với trung giai tán tu đã tính là cao thủ. Ngụy Duyên thì là cửu phẩm Võ Tông, tuy rằng trên người có thương thế, nhưng khí thế vẫn không thể xem thường được. Hai người rất nhanh đã đi vào trung tâm đám người.

Chỉ thấy mọi người đang vây quanh một quầy hàng hơn mười thước, phía trước có một thi thể linh thú dài hơn năm mét, to lớn dữ tợn.

- Nhị giai linh thú, Thiết Tí Đại Tích Dịch, không ngờ lại có người kiếm được loại linh thú khó chơi này.

Ngụy Duyên kinh ngạc lên tiếng, ánh mắt nhìn chủ quán tràn đầy vẻ tò mò.

Lý Lân cũng rất hiếu kỳ, ở nơi chỉ nên xuất hiện bán chuẩn giai vị linh thú lại có thể xuất hiện một con linh thú nhị giai, thế nên oanh động đúng là không thể tránh khỏi rồi.

Chủ quán có hai người, một gã hán tử 27, 28 tuổi với một tiểu cô nương chỉ mới mười mấy tuổi. Hán tử lưng hùm vai gấu, thân cao gần hai thước, cánh tay phình to, trông tràn ngập cảm giác lực lượng. Chỉ có một điều là khuôn mặt tuy có khí thể nhưng không thể che dấu được sự ngu ngơ, khù khờ, đích thị đây là một tên đại ngốc. Mà tiểu cô nương bên cạnh hắn thì lại khác, thân chỉ cao tới eo tráng hán, vóc người mảnh mai. Một khuôn mặt non nớt nhưng lại tràn đầy vẻ khôn ngoan, bất đồng với tuổi tác, tướng mạo tiểu cô nương thanh tú, đứng cùng chỗ với đại hán rất có cảm giác như là người đẹp và dã thú vậy.

- Nhị giai linh thú Thiết Tí Đại Tích Dịch, chỉ bán hai trăm tinh thạch, tuyệt đối là vật có giá trị nha.

Thanh âm ôn nhu của tiểu cô nương vang lên, rất hấp dẫn người xem. Tất nhiên, muốn hấp dẫn chính là đám nam nhân, chẳng qua cái tên cự hán bên người nàng ta to như cái cột điện nên mấy kẻ này tâm địa có quỷ thì cũng không dám mạo muội lỗ mãng.

- Hai trăm tinh thạch sao, lại có thể nhiều như vậy à!

Lý Lân cảm thấy nhức đầu, trong giới chỉ của hắn giờ chỉ còn có hơn một trăm khối tinh thạch mà thôi, mà trung phẩm tinh thạch cũng chỉ có năm viên. Tuy rằng không biết trung phẩm tinh thạch với hạ phẩm tinh thạch quy đổi ra sao nhưng Lý Lân vẫn có cảm giác dùng hai trăm linh thạch để đổi lấy con nhị giai linh thú này căn bản là không đáng.

- Ta muốn! Nhưng tiểu cô nương này có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại không mang con Thiết Tí Đại Tích Dịch này bán cho cửa hàng của các thế lực lớn? Thứ này ở mấy nơi đó có thể bán được càng nhiều tinh thạch hơn đó.

Một trung niên hán tử hơn ba mươi tuổi lên tiếng hỏi, xem khí tức thì thực lực cũng khoảng Tam phẩm Võ Tông thôi, thực lực như này ở một số nơi khác thì khá ổn nhưng ở nơi ngoại vi Hắc Thủy tùng lâm chỉ có thể coi là tầng lớp dưới đáy mà thôi.

- Chúng ta có nỗi khổ tâm khó nói. Vị đại ca này nếu muốn thì trả tinh thạch còn nếu không thì xin mời qua bên.

Tiểu cô nương cười nói, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh rất dễ khiến cho mọi người đồng tình.

Trung niên hán tử tỏ vẻ do dự.

- Hai trăm tinh thạch ta muốn!

Một hán tử tướng mạo hèn mọn chen vào nói.

- Chờ chút, vừa rồi ta đã nói là muốn rồi. Tiểu cô nương, đây là hai khối trung phẩm tinh thạch, hãy cất kỹ đi.

Trung niên nhân thấy có kẻ tới đoạt hàng, lập tức lấy ra hai viên tinh thạch trong suốt màu nhũ bạch đưa cho tiểu cô nương. Tiểu cô nương liền gật đầu, ý nói trung niên hán tử có thể lấy đi Thiết Tí Đại Tích Dịch.

- Chờ chút! Ta ra 210 khối tinh thạch, con Thiết Tí Đại Tích Dịch này ta muốn!

Hán tử hèn một đột nhiên chắn trước mặt thiếu nữ.

- Vị đại ca này, linh thú đã bán cho vị tiên sinh kia rồi. Trên quầy hàng của chúng ta còn có những thứ khác, không biết đại ca có coi trọng không?

Thiếu nữ biểu hiện vượt qua dự liệu của mọi người, vốn cho rằng nàng ta sẽ đổi chủ ý, ai ngờ lại vẫn kiên trì đem linh thú bán cho vị trung niên nhân ra giá đầu tiên.

- Đa tạ!

Trung niên nhân gật đầu, thu nhị giai Thiết Tí Đại Tích Dịch lại, sau đó chui vào đám người, rồi không thấy nữa.

- Mẹ nó! Chỉ là một con tiểu nha đầu mà cũng dám ăn gan hùm mật gấu, dám đem con mồi mà bổn đại gia coi trọng hơn bán cho người khác! Ngươi có biết địa bàn nơi này là của ai không?

Tên hèn mọn giận dữ, hắn không tìm kẻ đã mua linh thú mà lại tìm người bán linh thú để gây phiền phức, một đôi bàn tay heo liền sờ tới khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ.

- Không mua đồ thì cút đi!

Gã cự hán to như cái cột liền bước lên một bước, gạt cánh tay của tên hèn mọn ra.

Đám người liền xôn xao, tuy ai cũng thấy chướng mắt với hành vi của tên hèn mọn này, nhưng hắn dù sao cũng có thực lực của một Tứ phẩm Võ Tông, trong đám tán tu cũng coi là cao thủ. Nhưng một cao thủ như thế lại bị một cự hán không dùng chân chí, chỉ dùng lực lượng đánh bay ra ngoài. Đây cần phải dùng biết bao nhiêu lực lượng đây. Phút chốc đám tán tu có tâm tư hèn mọn đều phải im lặng.

- Lực lượng mạnh thật!

Con ngươi Ngụy Duyên co lại, không nhịn được lên tiếng.

- Không phải là thiên sinh thần lực thì chính là tu luyện bí pháp luyện thể nào đó.

Lý Lân khẽ nói, đối với luyện thể công pháp thì Lý Lân cũng đã sớm nghe qua. Thế nhưng khác với những gì hắn biết thì ở kiếp này, luyện thể công pháp có rất nhiều thứ thuộc phạm trù của bí thuật, không giống với võ đạo công pháp có thể liên tục tu luyện, chứ đừng có nói tới giống như Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh có thể tu luyện ra chân khí.

- Ca ca, không phải ta nói ngươi rồi sao! Không được tùy tiện động thủ.

Tiểu cô nương mau chóng kéo ca ca mình lại, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.

Trên khuôn mặt dữ tợn của cự hán tràn đầy vẻ xấu hổ, rất nhu thuận đứng phía sau thiếu nữ, giọng ồm ồm:

- Hắn không có ý tốt, dám đánh chủ ý tới muội muội. Nên đánh mà!

- Nơi đây là Hắc Thủy vương thành, hai huynh muội chúng ta mới đến thì nên an phận mới tốt. Thôi được rồi, chờ tới khi bán đồ xong chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây.

Thiếu nữ rất bất đắc dĩ, tựa hồ đối với tính cách lỗ mãng dễ kích động của ca ca mình rất là đau đầu.

Lý Lân quan sát những thứ khác bên trên quầy hàng, thần sắc đột nhiên biến đổi, liền ngồi xổm tới trước quầy hàng này. Trừ cái con Đại Tích Dịch hấp dẫn người xem kia ra thì còn có đại lượng linh dược. Tuy rằng chỉ là phổ thông linh dược ở ngoại vi của Hắc Thủy tùng lâm, nhưng số lượng chủng loại thì lại vô cùng nhiều, hầu như cái gì cũng có, thoạt trông dược tính chưa hề bị mất đi. Lý Lân tuy không rõ giá trị của chúng lắm nhưng nhìn vài loại linh dược thì thấy lượng thiên địa linh khí khá được, hẳn là mặt hàng trân quý.

- Vị tiểu cô nương này, những thứ này đều là các người hái sao?

Lý Lân vừa nhìn đám linh dược vừa hỏi, hắn đã gặp rất nhiều trong rừng chỉ là bản thân không hiểu thu thập nên phần lớn đều bị lãng phí mất.

- Vị đại ca này thực biết hàng, những thứ này đều là thu thập được từ ngày hôm qua bên trong tùng lâm. Hơn nữa được bảo tồn hoàn hảo cho nên dược hiệu không mất đi. Tuyệt đối là mặt hàng cao đẳng trong đám hàng cao cấp, đại ca không biết là coi trọng loại nào?

Tiểu cô nương cho rằng ca ca mình nổi điên sẽ dọa chạy đám người này, nhưng thấy Lý Lân hỏi giá thì lập tức nhiệt tình giải thích.

- Ta không có nghiên cứu mấy với linh thảo, bản thân cũng không biết chế thuốc. Chẳng qua những vật khác ở trên quầy hàng này trừ linh dược có bán hay không?

Lý Lân cười hỏi.

- Bán! Bán chứ! Chỉ cần có thứ mà đại ca coi trọng ở trên quầy hàng thì đều bán.

Tuy thiếu nữ có chút thất vọng vì Lý Lân không mua linh dược nhưng vẫn nhiệt tình trả lời.

- Ta muốn cái đám màu trắng kia! Nói giá đi!

Lý Lân chỉ vào bên trong góc quầy hàng, nơi có một đám đồ màu trắng.

- Hừ…! Tiểu tử lớn mật, dám đùa giỡn muội muội ta!

Vốn là cự hán đang an phận phía sau tiểu cô nương liền hét một tiếng rồi xông lên.

- Đậu mợ!

Lý Lân giật mình nhưng không có ý tránh né.

- Ca ca!

Thiếu nữ hô lớn, nhưng đã quá muộn. Bàn tay to như cái bồ đoàn đã đập xuống vai Lý Lân..

Meo meo…!

Vốn là linh miêu đang nằm sấp liền kêu một tiếng sợ hãi, sau đó nhảy qua bên vai kia của Lý Lân. Nó nhìn cự hán mà gào lên giận dữ, nhưng chỉ có âm thanh non nớt không có tác dụng uy hiếp gì.

Thình thịch...!

Bàn tay to của cự hán chộp tới đầu vai của Lý Lân, hắn lay động một cái nhưng Lý Lân vẫn không làm sao.

Cự hán biến sắc, hét lên:

- Lên cho ta!

Một cỗ khí thế hũng hãn từ trên người hắn phóng lên!

- Khí lực mạnh đấy, nhưng ta không có hứng thú với khí lực đâu! Với cả ta không hiểu tại sao ngươi lại nổi điên lên đây!

Lý Lân một tay đè lên bàn tay kia của cự hán, thần sắc ngưng trọng. đại hán nổi nóng mà không có lý do, khiến cho hắn có chút phẫn nộ trong lòng.

- Ca ca, mau buông tay!

Thanh âm lo lắng của thiếu nữ truyền tới, nhưng vẻ mặt cự hán vẫn không thay đổi, một đôi mắt hổ vẫn trợn tròn, tựa như muốn đấm bay Lý Lân vậy. Điều này khiến cho hắn rất phiền muộn.

- Buông tay ra!

Ngụy Duyên đứng sau Lý Lân, khí thế của Cửu phẩm Võ Tông không chút bảo lưu phóng ra hết. Nếu như không phải Lý Lân bảo hắn đừng nhúng tay, sợ rằng trong lúc tên đó động thủ thì hắn đã ra tay rồi.
Bình Luận (0)
Comment