Tam Thái Tử

Chương 182

- Vi thần không có gì để nói, trách nhiệm của chuyện này vi thần xin gánh chịu một mình.

Thác Bạt Hàn cắn răng cung kính trả lời.

- Xin gánh tránh nhiệm sao? Ngươi có hiểu lần thất bại này đã làm rồi loạn toàn bộ kế hoạch của bổn cung không? Một chi bộ đội hơn hai chục vạn người đủ có thể ảnh hưởng tới chiến cuộc rồi. Đáng chết thực, ngươi có hiểu quân sự hay không?

Đế Quốc Uy lớn giọng gầm lên, từ lời của hai vị thái tử khác thì hắn cũng đoán ra nguyên nhân thất bại lần này của Lang kỵ binh đều là do Thác Bạt Hàn không biết chỉ huy mà tạo thành. Nếu như đổi lại là tướng lĩnh có kinh nghiệm tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại sơ suất này.

- Vi thần chỉ là xem qua binh thư, còn chưa có mang binh đánh giặc nên…

Thác Bạt Hàn lộ rõ sự xấu hổ bản thân, đó cũng không phải là diễn kịch, bởi xác thực hắn đã xem qua không ít binh thư những mang quân ra trận thì giống như người ngoài nghề vậy.

Sắc mặt Đế Quốc Uy ngưng lại, khuôn mặt tuần tú đang nóng phừng phừng bỗng nhiên nguội hẳn, câu trả lời đầy dứt khoát này khiến cho hắn không biết nói gì nữa cho phải.

- Dương Cố nguyên soái đâu? Đại quân không phải vẫn là do y phụ trách chỉ huy đó sao? Tại sao y lại để cho tên gà mờ như ngươi chỉ huy chứ?

Đế Quốc Uy khó chịu, lần thất bại này đối với hắn cũng chẳng hay ho gì, bởi khi nghĩ tới chuyện có một chi đội ngũ hơn hai mươi vạn người, sức chiến đấu mạnh mẽ, bất phàm đang du đãng ở ngoài kia, Đế Quốc Uy cảm thấy nhức đầu vô cùng. Thậm chí từ trong tim hắn còn có chút bất an, bởi thất bại lần này sẽ giống như là chơi bài domino vậy, một khối đổ là tất cả các khối khác sẽ đổ rạp theo.

- Nguyên soái, ông ta… Ông ta….

Khuôn mặt Thác Bạt Hàn đỏ lên, lắp bắp không ra lời.

- Rốt cuộc là như thế nào?

Ánh mắt Đế Quốc Uy sáng quắc nhìn vào hắn, đối với cái tên bất học, vô tài nghệ Thác Bạt Hàn này đã dậy lên lòng căm thù tới tận xương tủy. Từ lúc Đế Quốc Uy xuôi nam tới nay, Thác Bạt Hàn trừ việc nịnh hót, biết quan sát, ăn nói ra thì, các phương diện khác thực không thể chịu được. Hắc Lang hoàng triều mà giao cho người nhu thế thì sớm muộn cũng nằm trên bản đồ của Thần Lang hoàng triều cho xem. Nghĩ tới đây, trong mắt Đế Quốc Uy càng thêm kiên định, ánh mắt nhìn Thác Bạt Hàn càng thêm lạnh lùng, khinh thường.

- Vi thần, vi thần đánh hắn năm mươi quân côn, hiện tại đang nằm trong quân trướng để dưỡng thương!

Thác Bạt Hàn cúi người sâu hơn, hận một nỗi không thể chạm đầu tới cái đũng quần của mình.

- Cái gì? Sao ngươi lại phạt hắn?

Đế Quốc Uy không hiểu được, lúc trước khi hắn đi, Dương Cố nguyên soái vẫn tốt, mình vừa đi, chiến tranh chấm dứt cũng mới chỉ có hai canh giờ. Làm sao Dương Cố bị đánh, Vệ quân bỏ chạy, tất cả cục diện lại trở lại trạng thái trước khi khai chiến rồi.

- Bởi vì nguyên soái…hắn…hắn không đồng ý với kế hoạch của ta. Còn dám mắng ta là tên vô tri ngu ngốc!

Thác Bạt Hàn ngẩng đầu lên nói, trong mắt không hề có sự áy náy, ngược lại là sắc mặt bất phục.

Đế Quốc Uy thở dài, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lang kỵ binh đang có thế mạnh như thế lại để cho đám Vệ quân chạy mất. Hắn giờ cũng lười so đo với hành vi ngu ngốc của Thác Bạt Hàn, bởi nếu làm thế thì mình cũng giống như thằng ngốc vậy.

- Ngươi đi trước đi! Chỉ huy Lang kỵ binh truy kích, địch quân phần lớn là bộ binh, trốn không được xa đâu.

Đế Quốc Uy bất lực, vẫy vẫy tay để cho hắn đi ra ngoài. Cái kẻ ngu ngốc như thế hắn cũng không muốn nhìn nhiều làm gì.

- Vâng, vi thần lập tức tổ chức binh lực truy kích.

Thác Bạt Hàn chạy nhanh ra khỏi quân trướng, gió lạnh thổi qua, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, không ngờ rằng, quần áo bên trong đã bị mồ hôi thấm đầy rồi. Trong quân trướng chỉ còn ba người đang trừng mắt nhìn theo. Từ lúc Vệ quân trốn đi cho tới lúc có thể kịp phản ứng chỉ mới khoảng một khắc thời gian, lúc đó chỉ cần không phải là kẻ ngu thì chắc chắn sẽ ra lệnh cho Lang kỵ binh lập tức truy kích. Nhưng nghe một câu cuối cùng của Thác Bạt Hàn đã khiến cho Đế Quốc Uy cảm thấy không ổn. Xích Lang thái tử nhìn vẻ mặt của Đế Quốc Uy liền chạy ngay ra ngoài. Vài phút sau hắn bước vào, vẻ mặt âm trầm.

- Quả nhiên không ngoài dự liệu của Đại thái tử, lúc trước Thác Bạt Hàn cũng không có mệnh lệnh cho Lang kỵ truy kích, còn nói cái gì mà giặc cùng chớ đuổi, quả thực là khó hiểu.

- Mẹ kiếp! Tên ngu dốt này làm hỏng đại kế của bản cung rồi!

Đế Quốc Uy giáng một quyền lên bàn, khiến nó biến thành bột mịn, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó tới mức sắp vắt ra được nước.

- Đại thái tử, chúng ta không thể để cho tên ngu ngốc Thác Bạt Hàn đó tiếp tục chỉ huy quân đội nữa, nếu còn tiếp tục như thế hắn sẽ phá hư hết tất cả kế hoạch của điện hạ mất.

Ngân Lang thái tử cũng lập tức lên tiếng.

- Đúng đó điện hạ, người có thể coi như là mượn quyền chỉ huy của Lang kỵ binh. Vi thần nghĩ nếu như để Đại thái tử chỉ huy năm mươi vạn đại quân thì ắt có thể quét ngang biên quan Đại Đường, thậm chí là tiêu diệt Đại Đường cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Xích Lang thái tử hùng hồn vuốt đuôi bò, à ngựa…

- Hừ! Nói thì hay đấy, bản cung cũng không có khả năng quản năm mươi vạn đại quân này được, cũng như không thể nào quản lý quân đội của nước các ngươi vậy. Nguyên nhân chắc ta cũng chẳng cần phải giải thích nhiều nữa đâu nhỉ!

Đế Quốc Uy lạnh lùng nhìn hai vị thái tử, bọn họ liền cảm thấy một trận lạnh lẽo từ trong tâm khảm, những tính toán nhỏ nhặt đều bị Đế Quốc Uy nhìn ra nên trong lòng của họ không khỏi lo sợ bất an.

Tam đại lang quốc chính là phụ quốc của Thần Lang hoàng triều chứ không phải là nô lệ, thế nên Thần Lang có thể dùng danh nghĩa mẫu quốc ra lệnh cho bọn họ xuất binh chứ không có quyền dùng quân đội của bọn họ. Dù sao quân đội của một đế quốc chính là nền tảng nước đó, Đế Quốc Uy hiểu nếu như hắn mà chiếm được năm mươi vạn quân này của Hắc Lang thì ngay sau khi chiến tranh chấm dứt, Hắc Lang hoàng triều cũng chấm dứt theo. Quanh Thần Lang hoàng triều có không ít thế lực, những trung cấp, hạ cấp hoàng triều này đều coi Thần Lang hoàng triều vi tôn. Thế nhưng ở giữa bọn họ không phải là quan hệ hòa thuận mà là chinh chiến không ngừng, cắn nuốt đối phương để mình không ngừng lớn mạnh. Hắc Lang hoàng triều cũng tồn tại được năm trăm năm, coi như là kẻ lão luyện trong đám hoàng triều, đáng tiếc là mấy năm nay lại tuột dốc kinh khủng. Từ con sói ăn thịt là biến thành con dê bị ăn, nếu như bọn họ đưa cho Đế Quốc Uy cái răng nanh cuối cùng đó thì đất nước bọn họ chắc chắn sẽ bị thượng quốc cắn nuốt sạch sẽ.

- Lập tức loan tin đi, nói Bạch nương tử chính là gián điệp của Hắc Lang hoàng triều, cho nên lần này Vệ quân có thể phá thành mà ra là do bố trí của thống soái bên Hắc Lang hoàng triều. Còn về phần biên soạn câu chuyện ra sao thì giao cho hai người các ngươi. À, còn có căn cứ theo tin tức thì kẻ lập nên Vệ quân, tức vị Tam hoàng tử Đại Đường kia đã xuất hiện, nhớ phải kéo tên này xuống nước cùng đấy.

Đế Quốc Uy ngẫm nghĩ, nếu như không thể dùng phương pháp cứng rắn để diệt hết Vệ quân thì chỉ có thể dùng thủ đoạn mềm dẻo mà thôi. Thành lũy càng vững thì càng dễ khiến cho nội bộ bị tan rã, mà ý của Đế Quốc Uy cũng đơn giản. Nếu không thể tiêu diệt hết Vệ quân thế thì bức bọn họ rời khỏi chiến trường, khiến cho bọn họ giảm bớt ảnh hưởng.

- Dạ!

Hai vị thái tử mang tâm trạng kích động mà bước ra, tuy chưa thể thuyết phục được Đại thái tử nắm lấy binh quyền của Hắc Lang hoàng triều nhưng có thể khiến cho Thác Bạt Hàn không còn chút giá trị nào trong mắt Đại thái tử thì đây đã là một sự thành công rồi. Nếu như Thác Bạt Hàn đã không còn là mối lo vậy chỉ còn lại một đối thủ… Hai vị thái tử nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị, bầu không khí hợp tác vui vẻ lúc trước còn ở bên trong quân trướng đã biến mất. Sắc mặt Đế Quốc Uy sa sầm hẳn đi, dường như hắn đang suy nghĩ xem nên bố trí quân đội ra sao để thích ứng với sự biến hóa này.

Trung niên kiếm khách nhìn hắn một cái, quay đi không nói gì.

Cuối cùng Đế Quốc Uy bỏ đi cái bàn vỡ, đặt một mảnh giấy lên ghế ngồi, bắt đầu múa bút.

- Trần sư phụ, phiền ông dùng diều hâu đưa đến Hắc Thủy vương thành.

Đế Quốc Uy lên tiếng.

Trung niên kiếm khách nhận thư, cũng không nói gì chỉ bước ra ngoài.

- Chết tiệt, để cam đoan kế hoạch lần này có thể thành công thì chỉ có thể kéo dài thời gian nơi Hắc Thủy vương thành mà thôi!

Trên mặt hắn hiện lên vẻ không cam lòng.

Tại một khe núi cách Nha Thành khoảng chừng ba mươi dặm, con đường muốn tới Phí Thành phải đi qua, cũng từng là nơi yếu lược mà quân đội hai bên chiến đấu kịch liệt nhất để đoạt lấy. Hai bên sơn cốc đều là núi lớn cây cao, trên núi lại nhiều cây cối, rất khó vượt qua. Về sau đại chiến bùng nổ, trăm vạn người chém giết ở nơi này, máu chảy thành sông. Việc này khiến cho Bạch Tố Tố dẫn dắt ba vạn quân tinh nhuệ nhất của Vệ quân, không sợ gian nan vất vả, dưới tình huống không có dẫn đường, chỉ trong khoảng thời gian một ngày đã tới.Thế nên đám Lang kỵ đuổi theo đại quân Bạch Tố Tố phụ trách đã bị mất dấu hoàn toàn.

Mà lúc này Lý Lân đang ngồi trên người Ám Ảnh, ngăn tại thông đạo vào trong khe núi, trên mặt không có chút khẩn trương, trái lại còn có cảm giác thích ý khó tả.

- Ám Ảnh à, đợi chốc nữa ta mở cấm chế cho ngươi, ngươi cần phải phát huy địa vị của cao giai linh thú đó nha! Vệ quân có thoát đi an toàn hay không đều phải xem ngươi phát uy ra sao đó.

Lý Lân vỗ cái đầu lớn của Ám Ảnh.
Bình Luận (0)
Comment