Tam Thái Tử

Chương 287

Đáng chết!

Phượng Vô Lương khẽ mắng một tiếng. Linh bảo Phượng Hoàng Linh tuy không phải dùng lông vũ Phượng Hoàng luyện chế nên, nhưng là dùng lông vũ của linh điểu có huyết mạch của Phượng Hoàng để luyện ra, nên khi phất ra sẽ không phải là hỏa diễm bình thường. Tuy còn xa mới có thể so được với Phượng Hoàng Chân Hỏa được xưng có thể thiêu đốt được vạn vật trên thế gian này của Phượng Hoàng, nhưng nước sông bình thường không thể dập tắt được nó. Mà linh dịch màu xanh da trời do Quách Uy vẩy ra này có cấp bậc không thấp, nhưng rõ ràng là đã hoàn toàn khắc chế năng lực linh bảo của gã.

Quách Uy nhắm thẳng tới Kim Lợi, khí tức trên người càng lúc càng mãnh liệt.

- Từ khi học được Hóa Thần Thất Bộ, bản tọa còn chưa giao thủ với ai! Ngươi may mắn đấy, trở thành mục tiêu đầu tiên của bản tọa!

Trên khuôn mặt Quách Uy lộ ra vẻ dữ tợn, liên tục bước ra. Mỗi một bước chân hạ xuống, khí tức trên người y đều tăng vọt lên một đoạn. Đến khi bước ra bước thứ bảy, khí tức của y đã tăng lên không chỉ gấp đôi. Lúc này cả người y trông hệt như chiến thần lam, không hề kiêng nể gì mà nhào tới Kim Lợi.

- Hừ! Gì mà Hóa Thần Thất Bộ, đừng có to miệng. Bản tọa còn sợ ngươi chắc!

Sắc mặt Kim Lợi ngưng trọng, thu hồi Xuyên Vân thương lại, cả người đều được bao phủ lại bởi một chiến giáp màu vàng. Quách Uy có Phệ Linh Quy trong tay, linh bảo công kích như Xuyên Vân Thương sẽ không có tác dụng gì. Kim Lợi không có hứng thú lãng phí chân khí để tra xét giới hạn của Phệ Linh Quy. Gã chuẩn bị dùng thực lực bản thân để liều mạng, khí tức trên người đã sắc bén hơn nhiều. Bốn thế lực lớn xưng hùng ở Hắc Thủy vương thành nhiều năm như vậy, những vị chưởng giáo đó đều là cao thủ cả, từ khí tức của Kim Lợi có thể thấy địa vị siêu nhiên của bọn họ cũng không phải là không có đạo lý.

Ầm ầm!

Trong giây lát, hai người đã giao thủ được mấy chục chiêu, toàn bộ Hắc Thủy vương thành đều chấn động. Hội đấu giá của Thiên Uyên các vốn là dẫn dắt lòng người, chỉ là sau đó bốn thế lực lớn phát động đại trận phong tỏa không gian khiến cho mọi người không rõ tình hình bên trong là như thế nào. Sau đó Quách Uy lại tự bạo linh bảo, không gian đại trận tan rã, chỉ cần là võ giả trên Tiên Thiên đều có thể tra xét tình hình chiến trường. Đương nhiên, võ giả Tiên Thiên có thể cảm nhận được dao động hơi thở ở nơi đây, nhưng không thể nhìn rõ thủ đoạn khi Kim Lợi và Quách Uy giao thủ. Dù sao thì động tác của hai người quá nhanh, đã vượt xa khỏi phẩm chất Cửu phẩm Vương Tọa bình thường rồi. Phượng Vô Lương không nhúng tay vào, gã cũng muốn xem Kim Lợi có thể chiến đấu được tới trình độ nào, dù sao từ trước đến nay bốn thế lực này vẫn luôn cạnh tranh với nhau.

Trước khi Dư Thương Hải định kéo Tiêu Vũ đối phó mình, Lý Hằng đã quyết định là sẽ rút lui khỏi đây, bây giờ thấy Quách Uy phát uy, Lý Hằng cho rằng thời cơ đã chín mười, nhanh chóng thúc giục chân khí toàn lực bỏ chạy.

- Chạy đâu!

Sắc mặt Dư Thương Hải biến đổi. Chiến lực mà Quách Uy và Kim Lợi thể hiện ra khiến y lo lắng, cho dù y ở vị trí của Kim Lợi thì cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn Kim Lợi được, không hổ là đối thủ cạnh tranh nhiều năm với y. Mặc dù không chạm tới Hoàng đạo bình chường, nhưng lại không phải Cửu phẩm Vương Tọa bình thường có thể so sánh với được. Nhìn mặt đất hỗn độn cùng những người bị thương nặng kia, Dư Thương Hải rốt cuộc quyết định truy kích Lý Hằng. Không có đại trận phong tỏa không gian, Dư Thương Hải có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, y ở lại cũng chẳng hề có chỗ tốt nào. Nếu truy kích Lý Hằng thì có khi sẽ có cơ cội tiêu diệt một nhân tố không ổn định ở Hắc Thủy vương thành này.

Tiêu Vũ không theo Dư Thương Hải truy kích Lý Hằng, mà dùng thần thức đảo qua khắp nơi, y muốn tìm Lý Lân và nữ tử che mặt kia. Hai người kia trông có vẻ không phải nhân vật khó lường gì, xử lý bọn chúng chắc chắn là dễ dàng.

- Ồ? Sao lại không thấy?

Sắc mặt Tiêu Vũ ngưng trọng, không thể tin được.

- Chẳng lẽ trước khi đại trận hỏng bọn chúng đã chạy ra ngoài rồi? Không thể nào, đại trận giam cầm không gian này ngoài người có thực lực Hoàng cấp ra thì khó có thể đánh vỡ được.

Ngay cả Tiêu Vũ y sau khi đại trận không gian bị phá rồi mới có thể dùng thần thức tra xét bốn phía. Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi y phóng thần thức ra, Lý Lân đã thu lại toàn bộ khí tức, lại đổi hình thượng khác. Giờ hắn có đi đến trước mặt Tiêu Vũ thì chưa chắc Tiêu Vũ đã nhận ra. Đây chính là vì thuật thu liễm khí tức của Lý Lân lợi hại, người thường sao có thể tự do khống chế dao động hơi thở của mình như hắn được. Mà về phần nữ tử che mặt kia, người có thể khiến Lý Lân cảm thấy khó giải quyết nên không muốn động vào thì sao có thể là người thường được.

Trong phủ tổng đốc Hắc Thủy, trong khoảnh khắc khi vụ nổ xảy ra, Ngao Kim liền vọt ra khỏi hầm ngầm của phủ tổng đốc, Ngụy Duyên và Mạc Phi Linh theo sát phía sau.

- Tiền bối, xảy ra chuyện gì vậy?

Mạc Phi Linh và Ngụy Duyên tuy có thể cảm nhận được dao động khí tức ở phụ cận Thiên Uyên các, nhưng lại không thể nhìn rõ được là chuyện gì đã xảy ra.

- Hai tên Cửu phẩm Vương Tọa đang đánh nhau, giỏi thật, không ngờ nhân loại cũng có cao thủ như vậy!

Hai mắt Ngao Kim tỏa sáng, nếu không phải trước khi đi Lý Lân đã yêu cầu bọn họ không được rời khỏi phủ tổng đốc, gã đã sớm chuồn ra ngoài góp vui rồi. Dù sao đây là lần đầu tiên Ngao Kim đến thế giới loài người, chưa biết tới sự hiểm ác của con người, chỉ có từ bản năng linh thú cứ thấy chiến đấu là nhiệt huyết sôi trào mà thôi. Trước khi xuất phát, Lý Lân đã dự liệu là sẽ xảy ra tranh đấu, cho nên nghiêm khắc yêu cầu Ngao Kim ở lại, chỉ cần Ngao Kim không ra khỏi phủ tổng đốc Hắc Thủy thì sẽ không có tên mắt mù nào không việc gì mà chạy tới trêu chọc bọn họ.

- Nhân loại?

Trương Hạo ra theo sau nghe thấy câu này thì không khỏi nhíu mày lại, nhìn bóng lưng Ngao Kim với vài phần ngờ vực.

- Tiền bối, điện hạ, điện hạ giờ đang ở đâu?

Ngụy Duyên lo lắng hỏi.

- Đừng lo, chỉ cần không phải cao thủ Hoàng cấp ra tay thì tên tiểu tử Lý Lân đó chẳng có việc gì đâu.

Ngao Kim biết năng lực không gian khó giải quyết của Lý Lân kia, ngoài cao thủ Hoàng cấp và linh bảo thuộc loại không gian ra, không gì có thể hạn chế hắn xuyên qua không gian. Nếu không phải Thánh Long vương yêu cầu, Ngao Kim cũng sẽ nhịn không được mà ra tay xử Lý Lân đoạt bảo rồi.

- Vậy điện hạ vẫn còn ở trong chiến trường sao?

Mạc Phi Linh hỏi.

- Không cảm nhận được khí tức của hắn, tiểu tử đó trơn như lượn ấy, không cần phải lo đâu.

Ngao Kim không thèm để ý khoát khoát tay, ánh mắt tỏa sáng nhìn tới phía chiến trường. Trong suy nghĩ của gã, cách tốt nhất để nghiên cứu phương thức chiến đấu của con người chính là điều tra. Dù sao Thánh Long Vương đã hạ lệnh cho gã đi điều tra tình hình con người, để chuẩn bị cho mai sau linh thú ra khỏi Hắc Thủy Tùng Lâm. Ngao Kim không phải kẻ cuồng chiến tranh như Đại Địa Bạo Long vương Ngạo Thiên kia, nhưng khiến Hắc Thủy vương thành thoát khỏi quẫn cảnh hiện tại thì gã cũng vui mà đứng nhìn. Huống chi đi theo Lý Lân còn có Thần Long quả để lấy, Ngao Kim sẽ không từ chối cơ hội tăng thực lực lên như vậy.

- Ồ? Sao bản tọa cảm thấy Hắc Thủy vương thành hôm nay có gì đó không đúng!

Ngao Kim nhướng mày, dường như từ sau vụ nổ mạnh kia, Hắc Thủy vương thành đã có điểm khang khác. Bởi vì là quá mỏng manh nên Ngao Kim chỉ thoáng nghĩ tới rồi quẳng ra sau đầu. Dù sao Hắc Thủy vương thành là thế giới của nhân loại, đâu liên quan gì tới Long thái tử hắn.

- Nhân loại nhiều linh bảo ghê! Xem ra có cơ hội bản tọa cũng phải cướp lấy một cái. Đến lúc đó bản tọa sẽ dạy cho tên rắm thối Ngạo Thiên kia một bài thật đau.

Ngao Kim thầm nghĩ trong lòng. Luyện chế linh bảo chẳng những cần thiên tài địa bảo đỉnh cấp, còn cần thuật luyện khí cao siêu, với yêu thú mà nói, đây là uy hiếp khó có thể bù lại được. Cho nên thực lực của Hắc Thủy Tùng Lâm tuy bất phàm đấy, nhưng linh bảo có thể dùng để ra tay thì chẳng có mấy. Không giống xã hội loài người, thế lực đỉnh cấp luôn có linh bảo trấn giáo, thậm chí nhiều thế lực không chỉ có một hai món linh bảo.

Theo một tiếng ầm vang lên, một giọng nói kiêu ngạo dị thường truyền khắp toàn bộ Hắc Thủy vương thành.

- Thần binh này bản tọa nhận!

Lúc này trên không trung của Thiên Uyên các, một đôi cánh chân khí màu lam khẽ vỗ sau lưng Quách U đang nghịch một cây trường thương màu vàng trong tay, đúng là linh bảo trấn giáo của Kim Mã đường, Xuyên Vân thương. Mà chưởng giáo Kim Mã đường Kim Lợi vẫn còn hình dạng như thiên thần đã ngã xuống đất, không rõ sống chết.

- Tiếp theo là ai?

Quách Uy thu Kim Lợi vào trong không gian giới chỉ, liếc mắt về phía Phượng Vô Lương và Tiêu Vũ đang khiếp sợ không thôi. Ai cũng không ngờ hai người giao thủ lại nhanh chóng chấm dứt như thế.

- Ngươi… đã đụng tới Hoàng đạo pháp tắc!

Phượng Vô Lương nói với giọng nói đầy khiếp sợ. Mặc dù thủ đoạn cuối cùng của Quách Uy gần như hoàn thành nhanh như tia chớp, nhưng Phượng Vô Lương vẫn có thể cảm nhận được dao động khí tức Hoàng đạo nhàn nhạt từ trong đó.
Bình Luận (0)
Comment