Tam Thái Tử

Chương 467

Lão tử là người, hiện tại ngươi đi chết đi cho lão tử!

Lý Lân hổ gầm một tiếng, phóng về phía chiến hồn thần bí. Hiện tại khí thế đôi bên không khác biệt nhiều, cho dù là giao thủ chính diện Lý Lân cũng đã không còn sợ chút nào. Thần hồn kia tất nhiên là lão già thượng cổ kia chuyển thế, trong trí nhớ tất nhiên có vô số vật trân quý, tuyệt đối không thể để cho nó đào tẩu, nếu không hậu hoạn vô cùng.

- Ngươi..., ngươi không nên ép ta!

Sắc mặt chiến hồn thần bí trở nên vô cùng khó coi. Mặc dù thì ra gã chính là một phân thân của cường giả thượng cổ, nhưng dù sao đã từng bễ nghễ thiên hạ, lại chưa từng bị người bức bách như vậy.

- Ép ngươi thì sao, lão tử chẳng những muốn ép ngươi, còn muốn hoàn toàn giết chết ngươi.

Lý Lân không chút do dự phát ra đao mang khôn cùng, bao phủ về phía chiến hồn thần bí.

Chiến hồn thần bí biến sắc, phá vỡ hư không biến mất không thấy gì nữa. Gã không dám đón đỡ chân khí quỷ dị kia của Lý Lân, bởi vậy chỉ có thể trốn tránh.

- Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận vừa rồi không buông tay!

Chiến hồn thần bí đột nhiên dừng lại, ở trong tay xuất hiện một quả cầu nhỏ chin màu. Một luồng dao động khí tức có chút quỷ dị tỏa ra từ trên quả cầu nhỏ.

Thần sắc Lý Lân biến đổi, hắn phát hiện chỉ trong nháy mắt kia, nguyên cả tiểu thế giới đều đã xảy ra biến hóa nhỏ nhoi, điều này làm cho hắn nhất thời không thích nghi thiếu chút nữa ngã xuống từ giữa không trung.

- Thế... Giới... Bản... Nguyên!

Lý Lân gằn từng chữ. Không nghĩ tới bản nguyên của thế giới này vậy mà lại được nắm giữ ở trong tay chiến hồn thần bí, trách không được hắn ở đỉnh núi không cảm ứng được. Sau khi đi lên đỉnh núi, trong cơ thể Lý Lân ngưng tụ một dấu ấn thế giới chỉ thuộc về tiểu thế giới này, cũng dựa vào dấu ấn đó, hắn mới có thể không chịu ảnh hưởng quá lớn trong lồng giam mà chiến hồn thần bí phát ra trước đó, cuối cùng đánh lén thành công, một lần đã khiến gã bị thương nặng.

- Không sai, đây là bản nguyên thế giới, có bản lĩnh ngươi đến đoạt đi!

Chiến hồn thần bí đột nhiên ném nó ra giữa không trung. Đồng thời cả người hóa thành một hồn ảnh màu vàng kim nhập vào trong quả cầu nhỏ thế giới bản nguyên.

Thần sắc Lý Lân âm trầm, đột nhiên quay đầu nói với Vệ Thanh Tuyền: "Xem chừng nhục thể của ta, ta đi tranh đoạt bản nguyên thế giới."

Dứt lời thần hồn Lý Lân ra khỏi vỏ, mang theo vài món thần binh không chút do dự nhảy vào trong quả cầu nhỏ chín màu.

- Ngươi...

Vệ Thanh Tuyền bị giọng điệu đương nhiên của Lý Lân làm cho sắc mặt cứng đờ, có ý cự tuyệt, đáng tiếc Lý Lân căn bản không cho nàng cơ hội, trực tiếp túm vài món thần binh nhảy vào trong bản nguyên tiểu thế giới.

- Khốn nạn, đợi ngươi đi ra, xem bản cô nương tính sổ với ngươi thế nào!

Vệ Thanh Tuyền nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng không phát hiện, hiện tại nàng chỉ muốn tìm Lý Lân tính sổ, mà không phải muốn giết Lý Lân như trước đó.

Đi đến trước nhục thân của Lý Lân, chậm rãi ngồi xuống, tuy rằng trong lòng có đủ điều không tình nguyện, nhưng động tác của Vệ Thanh Tuyền lại cực kỳ trung thực hộ pháp cho nhục thân Lý Lân.

Trong quang cầu chín màu, Lý Lân với chiến hồn thần bí đang đứng giữa không trung.

- Bản tọa tên là Cửu U chân nhân, tiểu tử ngươi có thể bức bản tọa đến mức này đủ để kiêu ngạo. Nhưng không thể không nói cho ngươi biết, đến nơi đây, ngươi chỉ có một con đường chết.

Chiến hồn thần bí Cửu U chân nhân trầm giọng nói.

- Không ngờ tới bản nguyên tiểu thế giới vậy mà lại bị nắm giữ trong tay ngươi, chắc là xuất thân của ngươi tương đối đặc biệt, nếu không tại sao bản nguyên thế giới vô hình vô chất kia lại ở trong cơ thể của ngươi, lại không nhận ngươi làm chủ nhân.

Lý Lân lạnh nhạt nói. Lời của hắn làm cho Cửu U chân nhân biến sắc.

- Ngươi chiếm được dấu ấn thế giới?

Cửu U trầm giọng nói

- Không sai, nếu không như vậy lão tử cũng không có khả năng thoát ra khỏi được sự giam cầm của thế giới của ngươi. Hiện tại ngươi đã lấy ra bản nguyên thế giới, sứ mạng của ngươi cũng kết thúc, ngươi có thể đi chết rồi!

Ánh mắt Lý Lân lạnh như băng, không một chút sợ hãi do ở hoàn cảnh xa lạ.

- Vô liêm sỉ, bản tọa có được bản nguyên tiểu thế giới này đã trên vạn năm, mặc dù chưa hoàn toàn luyện hóa, nhưng cũng xâm chiếm được một phần rất lớn. Mạnh hơn vô số lần so với người chỉ có được dấu ấn thế giới như ngươi, hôm nay bản tọa muốn luyện hóa thần hồn ngươi. Đánh nát Chân linh, khiến ngươi hoàn toàn hồn phi phách tán.

Cửu U chân nhân âm trầm nói.

- Nếu là lúc trước ngươi còn có chút chắc ăn, thực lực ngươi hiện tại chẳng qua chỉ là Võ Hoàng Lục Phẩm, ta căn bản không sợ ngươi. Nhưng lời của ngươi lại nhắc nhở ta, làm lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, khẳng định biết rất nhiều bí mật, mấy thứ đó ta sẽ không từ chối.

Trong ánh mắt Lý Lân hiện lên một chút hứng thú. Tục ngữ nói ‘nhà có một già, như có một bảo’. Bản thân lão già sống không biết bao nhiêu năm kia chính là một bộ điển tịch tu luyện sống, nếu có thể nắm trong tay, Lý Lân sẽ có thể bớt đi được rất nhiều đường vòng.

- Ngươi... Chẳng biết cái gì sất!

Cửu U không nói chuyện. Đột nhiên quanh thân tuôn ra lượng lớn năng lượng chín màu. Đây là lực lượng bản nguyên của tiểu thế giới, bị Cửu U xâm chiếm một phần ba, cũng khiến cho gã có được một phần ba quyền khống chế tiểu thế giới.

Lý Lân hít sâu một hơi, lực lượng Lục Mang Tinh tuôn vào trong Huyền Vũ Khải. Một tiếng rống trầm thấp truyền đến. Ánh sáng màu đen của Huyền Vũ Khải đại phóng. Một luồng hơi nước lờ mờ xuất hiện bên cạnh Lý Lân.

- Quỳ Thủy Trấn Thiên Giáp, vậy mà thật là Quỳ Thủy Trấn Thiên Giáp! Đó là chiến bảo phòng ngự mạnh nhất thượng cổ, tại sao lại xuất hiện ở trong tay ngươi.

Cửu U đột nhiên hoảng sợ hô to.

Lý Lân hừ lạnh một tiếng. Nhưng đáy lòng cũng có chút kinh ngạc. Bởi vì trong nháy mắt lực lượng Lục Mang Tinh tuôn vào Huyền Vũ Khải vừa rồi, thần binh này dường như có linh, phát ra dao động thần hồn nhàn nhạt. Loại kết quả này hoàn toàn bất đồng với Thanh Long Đao Bạch Hổ Kiếm. Chỗ thần dị của hai đại thần binh sinh ra nhiều nhất là khi va chạm nhau, chỉ có Huyền Vũ Khải bình thường ngoại trừ có thể phòng hộ linh hồn, không có tác dụng đặc thù khác. Hiện tại xem ra, không phải Huyền Vũ Khải không đủ thần dị, mà là vì chất lượng chân khí của Lý Lân không đủ, căn bản khó có thể kích phát thần uy của Huyền Vũ Khải.

“Không biết Tiên Thiên Thuần Dương cương khí sau khi tiến hóa có thể thúc dục được hay không, sớm biết vậy đã thí nghiệm ở bên ngoài.” – Hắn nghĩ.

Trong lòng Lý Lân có chút nóng ruột. Vừa rồi trong nháy mắt lực lượng Lục Mang Tinh rót vào, Huyền Vũ Khải bộc phát ra khí thế cực kì khủng bố, gần như có thể trấn áp tất cả cao thủ dưới Võ Tôn. Loại lực lượng này khiến cho Lý Lân có chút hướng tới. Nếu hắn có thể nắm giữ, Huyền Vũ Khải sẽ không chỉ là chiến giáp phòng ngự, mà là chiến bảo công phòng nhất thể siêu cấp.

- Cửu U kiếm, Phá Thiên Nhất Kích!

Tiếng rống bén nhọn phát ra từ trong miệng Cửu U, một thanh kiếm khổng lồ khủng bố từ trong hư không chém về phía thần hồn Lý Lân.

- Âm Dương Tương Phân!

Lý Lân cũng bổ ra một đao, đao mang rực rỡ trước nay chưa từng có bổ về phía cự kiếm chín màu.

Một tiếng ầm vang, đao mang vỡ tan, trên cự kiếm xuất hiện một khe nứt, nhưng thế kiếm lại không chút dừng lại, vẫn bổ về phía thần hồn Lý Lân.

- Âm Dương Tương Hợp!

- Âm Dương Tương Dung!

Ba thức đao pháp cường hãn nhất hiện nay của Lý Lân được chém ra liên tục không ngừng, cự kiếm trong hư không ầm ầm nứt vỡ, Cửu U chân nhân đối diện biến sắc. Gã không nghĩ tới Lý Lân chỉ bằng vào thực lực bản thân đã có thể phá một kích cường hãn này của mình.

- Cửu U lĩnh vực, Thiên Hạ Cửu Phân!

Cửu U không muốn trì hoãn, kích thứ hai đã dùng đến thủ đoạn lợi hại nhất. Cảm giác mà Lý Lân cho gã quá mức quỷ dị. Ở trên người hắn ngoại trừ Bạch Hổ Kiếm, Thanh Long Đao, Huyền Vũ Khải, còn có một loại dao động nguy hiểm mịt mờ, loại dao động này làm cho gã rất kiêng kị, đây là việc chưa từng có từ sau khi gã sinh ra thần thức cho tới giờ.

- Thanh Long Đao, Bạch Hổ Kiếm, Thái Cực Long Hổ Đồ!

Lý Lân không cam lòng yếu thế, thúc giục Bạch Hổ Kiếm cùng Thanh Long Đao, hình thái cực hai màu xanh trắng ầm ầm thành hình, nháy mắt hóa thành phạm vi hơn mười trượng, nghiền ép về phía lĩnh vực chín màu kia.

Một tiếng ầm vang, một tiếng vang lớn chấn động không gian như thực như ảo này. Lý Lân cùng Cửu U chân nhân đồng thời biến sắc, thân hình lui ra phía sau cực xa.

- Điều đó không có khả năng, bản tọa triệu tập đến một phần ba lực lượng tiểu thế giới, vì sao không làm gì được ngươi!

Cái mặt già của Cửu U chân nhân tràn đầy không thể tin.

- Một phần ba? Ngươi quá ngây thơ rồi. Nếu ta không cảm ứng sai, ngươi khống chế được nhiều nhất chỉ hơn một phần tư một chút, mà bản nguyên tiểu thế giới tuyệt không hoàn toàn, còn có một điểm quan trọng nhất, tiểu thế giới này thiếu khuyết gia cố, đã đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, ngươi cảm thấy tiểu thế giới như vậy còn có thể cho ngươi bao nhiêu lực lượng?

Lý Lân lãnh khốc nói.

- Một phần tư, không có khả năng, bản nguyên tiểu thế giới thủy chung ở trong tay ta, làm sao có thể không hoàn chỉnh!

Sắc mặt Cửu U chân nhân đại biến, căn bản không tin lời Lý Lân.

- Tin hay không là tùy ngươi, đúng rồi, ta ở giữa sườn núi đã đánh thức một người trung niên, trên người ông ta cũng có hơi thở của bản nguyên tiểu thế giới này, tuy rằng rất mỏng manh." Lý Lân nhướng mày, nghĩ tới người trung niên mặt trắng quỷ dị đụng phải trên nửa đường tới.

- Cái gì? Là ông ta, tại sao có thể là ông ta, ông ta vậy mà còn chưa chết! Chết tiệt, nói như vậy là ông ta đánh cắp bản nguyên tiểu thế giới?

Sắc mặt Cửu U chân nhân đại biến, đột nhiên nhắm mắt lại, bản nguyên tiểu thế giới phát ra một luồng dao động có chút quỷ dị, giống như một loại tìm kiếm, một loại thủ đoạn tìm kiếm chỉ thuộc về người khống chế của tiểu thế giới.

- Đáng chết, sơn môn tông phái phía dưới đã không thấy nữa. Tên đó vậy mà nhân cơ hội mang đi toàn bộ sơn môn tông phái!

Nháy mắt sau, Cửu U chân nhân mở to mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Bình Luận (0)
Comment