Tam Thái Tử

Chương 890

Lý Lân cảm thấy quá là thần kỳ, bản thân rõ ràng đã bị Chúa tể U Minh đánh chết, phân thân toái cốt, hình thần câu diệt. Nhưng hiện giờ bản thân lại xuất hiện không chút tổn thương. Trong khoảnh khắc khôi phục ký ức, một loại cảm giác sợ hãi sâu sắc xuất hiện.

Đó là uy hiếp của tử vong, cũng là bóng ma lưu lại lúc cường giả cấp Chúa Tể giết hắn.

Lý Lân kiểm tra bản thân, trên mặt lộ vẻ cười khổ. Chân khí toàn thân khô kiệt, huyết mạch hoàn toàn đóng lại. Thần niệm bị vây trong cơ thể, căn bản không thể phát ra ngoài một chút nào, đây cũng là nguyên nhân thần niệm của hắn không yếu lại không thể sử dụng pháp khí không gian.

Trong đan điền một khoảng trống không, hơn nữa không giống như héo rũ. Đan điền của Lý Lân trừ cứng cỏi ra, còn không bằng võ giả cấp thấp nhất. Nhưng trong thân thể lại tràn ngập cảm giác cực kỳ cường đại, dường như mỗi một tế bào đều ẩn chứa năng lượng đầy đủ. Trong lúc vung tay cũng có lực lượng khủng bố.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao thân thể cường đại nhưng lại hoàn toàn mất đi chân khí?
Lý Lân rất khó hiểu, dựa theo đạo lý bản thân không phải là chuyển thế, mà là khôi phục sau trọng thương, trong thân thể không nên không có một chút chân khí nào mới đúng. Nhưng hắn dò xét kiểu gì, trong thân thể khô héo cũng không có một tia chân khí nào cả, tĩnh mạch đóng chặt kia dường như trước giờ chưa từng tu luyện chân khí, kết quả kỳ lạ như vậy khiến Lý Lân cau mày không thôi.

- Chết tiệt!
Lý Lân giận dữ đấm tới. Ầm một tiếng, gốc đại thụ bị đấm lắc lư mạnh, vỏ cây bị đánh tróc ra, lại không đổ gãy như trong tưởng tượng của Lý Lân. Đây là cổ thụ sinh trưởng vô số năm, trong cánh rừng này cũng thuộc vào hàng đầu. Hơn nữa trên cây gỗ phát tán lưu quang nhàn nhạt, dường như có cấm chế bao bọc cả thân cây. Gốc cây này là thần thụ mà con voi bị Lý Lân đánh ngã cũng không thể lay động, lại thêm gốc thần thụ không biết tên này mỗi năm lại kết mấy chục trái. Mà trái này từ khi sinh ra bên trong đã ẩn hàm nguyên khí nồng đậm, vẫn luôn bị con voi đó chiếm làm của riêng.

Một quyền này của Lý Lân tuy rằng chưa từng đánh nát đại thụ ra từng mảnh, nhưng lực lượng kinh khủng lại khiến đại thụ rung động, mấy chục quả vàng kim từ bên trên rơi xuống. Lý Lân theo bản năng đưa tay ra đỡ, trong nháy mắt đỡ tất cả mấy chục quả này. Loại quả này to như đầu người, phát ra kim quang, hắn tự mình cảm thụ, trong quả lại ẩn hàm từng tia lực lượng bản nguyên.

Lý Lân tiện tay nắm lấy, cảm thấy trong đó tràn đầy nguyên khí thiên địa.

- Đây là quả gì?
Lý Lân tò mò nhìn lên. Trên thân cây có không ít quả vàng kim lấp lánh, mỗi quả đều có kết giới ngũ sắc bao bọc, đề phòng quả chưa chín đã rụng. Với kiến thức của Lý Lân tự nhiên biết tác dụng của những kết giới này. Chỉ là không biết những quả này thì sao, có ngon như những quả bình thường phát tán mùi hương.

Gào!

Con voi gầm lên, giãy dụa muốn đứng lên. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào quả vàng kim trên tay Lý Lân, trong mắt tràn đầy kích động và khát vọng.

- Thế nào, ngươi bảo vệ quả này?
Lý Lân nhìn ánh mắt khát vọng của con voi, há mồm cắn một miếng trên quả cây. Động tác này khiến con voi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể hất ngã Lý Lân trên lưng. Sau đó giày xéo ba nghìn lần.

Oa!

- Sao mà khó ăn thế, cho ngươi này!
Lý Lân vẻ mặt buồn nôn ném mười mấy trái quả cho con voi. Đồng thời vỗ một cái đưa xương cốt con voi về khớp.

Con voi nhấc chân muốn chạy, đáng tiếc mấy quyền của Lý Lân đánh vào sau đầu, không thể không ấm ức trở thành vật cưỡi của Lý Lân.

- Đi thôi! Đưa ta đi đến nơi có nhiều người xem!
Lý Lân muốn nhanh chóng giải quyết tất cả. Mười năm trôi qua rồi, hắn nghịch thiên trùng sinh lại mất đi chân khí bản nguyên mà trường sinh cần có, thân thể cường đại còn mạnh hơn cả dã thú. Nhưng đó lại không phải là thứ Lý Lân mong muốn. Trước mắt con ma thú chi vương đạt đến Thần cấp sơ giai này trước mặt lại yếu đuối cũng tạm được, nếu không phải thần niệm Lý Lân không thể phóng ra, hắn căn bản không có tâm tư thu phục nó thay đi bộ.

Con voi tràn đầy khát vọng nhìn quả cây trước mắt, trong mắt tràn đầy do dự. Nó không muốn đi, khó khăn lắm mới bảo vệ thời gian dài như thế, hiện giờ có lẽ đã chín, con voi căn bản không muốn rời đi.

Lý Lân nghĩ một chút, nhảy lên trên cây. Sau đó vặt xuống toàn bộ quả.

Con voi ở phía dưới vui mừng ăn uống. Ánh mắt nhìn Lý Lân cũng vô cùng mâu thuẫn. Thế giới này không gian ổn định, đừng nói cường giả cấp Võ Tôn, cho dù là cường giả Thần cấp cũng không thể ngự không phi hành. Thân thể Lý Lân cường đại còn chưa cảm thấy, vừa rồi lúc quả cây rơi vào người hắn, hắn cảm nhận được trọng lực của thế giới này hoàn toàn khác với Thương Long đại lục. Trọng lực ở đây ít nhất cũng gấp mười lần Thương Long đại lục, thậm chí còn cao hơn.

Con voi vốn là ma thú đại tượng bình thường, cho dù khai phá huyết mạch đến cực hạn cũng chỉ có thực lực cấp Võ Tôn, nhưng con ma tượng này rất may mắn, nó lại tìm được gốc thần thụ kết quả vàng kim này, nhiều năm ăn quả, khiến nó phá tan huyết mạch cấm cố, cuối cùng trở thành vương giả trong cánh rừng này.

Nhìn thấy đã hái tạm đủ, Lý Lân đột nhiên hai tay như đao, chém mạnh lên thần thụ.

Gào gào!

Cự tượng bị dọa nhảy dựng lên, muốn ngăn trở, trong lòng nó, gốc thần thụ này chính là hy vọng không ngừng trưởng thành. Nhưng nó đã nhanh chóng nghĩ đến sự khủng bố của Lý Lân, ngăn cản hắn khẳng định không tránh được một trận đòn. Cự tượng trí tuệ rất cao, sau khi suy tính thiệt hơn, chỉ có thể thầm rủa quay mặt đi.

Gốc cây tuy kiên cố, nhưng cánh tay của Lý Lân càng mạnh mẽ. Lý Lân lại làm ra một cái khe to bằng người trên gốc cây, bản thân xông vào bên trong thân cây.

- Tìm thấy rồi!
Bên trong hốc cây truyền đến tiếng kêu vui mừng của Lý Lân. Một cây côn như hạt châu vàng kim bị lấy ra.

Trong nháy mắt cây gậy bị lấy đi, khí tức trên cự thụ nhanh chóng suy yếu, một ít cấm chế trên trái cây tan vỡ, giống như quả khô rụng xuống.

Đối mặt với tình hình này, Lý Lân coi như không thấy, cự tượng thì lại vô cùng đau lòng. Tên tán gia bại sản này, đây là một gốc chuẩn linh thụ, nếu lại trải qua mấy lần lôi kiếp mà không chết, sẽ trở thành một mộc linh khủng bố. Nhưng hiện giờ trái tim linh thụ bị lấy đi, nếu không trở lại trước khi sinh cơ tan biến, gốc linh thụ này coi như hoàn toàn bỏ đi rồi.

- Tuy không biết lai lịch của gốc cây này, nhưng có thể chịu đựng một kích toàn lực của mình mà không hỏng, chỉ cường độ này đã có thể trở thành binh khí vừa tay rồi!
Lý Lân hài lòng vung thụ tâm trong tay. Cự thụ chi tâm này nếu so với cả gốc cự thụ thì không đáng kể, nhưng với vóc người như Lý Lân mà nói, thì có phần to lớn.

- Cây côn này tuy tiện dùng, nhưng quá lớn. Ta hiện giờ không thể sử dụng vật phẩm không gian, vì thế không tiện mang đi.
Lý Lân hơi đau đầu. Hiện giờ hắn rất thiếu thứ vừa tay. Kim sắc quyền trượng trong lòng đã sắp tan vỡ, Lý Lân trước khi không rõ lai lịch thứ gì đó sẽ không sử dụng.

Lý Lân trầm ngâm một hồi, đột nhiên nhìn về phía cự tượng. Nhảy lên lưng cự tượng, trọng lượng đột nhiên gia tăng khiến cự tượng suýt chút nữa bị đè bẹp.

Gào gào!

Cự tượng gào lên, muốn hất Lý Lân đang ôm thụ tâm vàng kim nhảy lên người nó xuống. Thân thể Lý Lân khủng bố, tuy rằng không to, nhưng lực lượng lại rất kinh khủng. Nếu không phải cự tượng vốn nổi danh về sức lực, căn bản sẽ không gánh nổi hắn. Hiện giờ lại thêm một thụ tâm vàng kim khối lượng cơ hồ không kém hơn nó, lực lượng của cự tượng cũng có phần khó mà chống đỡ.

- Đừng động, đây là binh khí của lão tử, nếu ngươi còn động, vậy ngươi không cần thiết phải tồn tại nữa.
Lời nói của Lý Lân bình thản, nhưng sát cơ trong đó lại khiến thân thể cự tượng run rẩy.

Cuối cùng cự tượng chỉ có thể tự an ủi mình, ấm ức gánh Lý Lân và thụ tâm vàng kim tiến tới.

Cự tượng là vương giả của cánh rừng này, khí tức phát tán ra, tất cả ma thú đều chạy trốn. Một ít Nhân loại thám hiểm trong rừng cảm thụ được khí tức của cự tượng, đều chạy về phía xa, căn bản không ai đến trêu chọc. Điều này khiến kế hoạch sớm gặp Nhân loại của Lý Lân tan vỡ.

Đi được trăm dặm, tiến vào trong một tiểu trấn, tiểu trấn có mấy con đường, mỗi con đường đều có người qua lại. Cự tượng đột nhiên xuất hiện, khiến cả thành trấn tán loạn. Binh sĩ lên tường thành, cường giả cũng lần lượt quét thần niệm điều tra, khi mọi người nhìn thấy rõ cự tượng kia, sắc mặt trở nên khó coi.

- Trời ơi, con cự tượng khốn kiếp kia lại tới rồi! Mọi người mau đi chuẩn bị thức ăn.
Có người gào lớn, tất cả sinh linh sinh sống trong thành đều khẩn trương, rất nhiều thức ăn nhanh chóng chất đống trên tường thành.

Gào gào!

Cự tượng gào thét, trong con mắt to lớn đầy vẻ hưng phấn.

- Đây chính là thành trấn ngươi thường tới đòi thức ăn? Xem ra không được hoan nghênh lắm.
Lý Lân nhìn những cường giả trốn sau tường thành kia, sắc mặt có vẻ thú vị

Khịt khịt!

Cự tượng nâng vòi, cực kỳ đắc ý nhìn thức ăn chất như núi trước cửa thành trấn. Giống như khoe khoang chiến lợi phẩm của mình với Lý Lân.

Lý Lân không nói đúng sai, trực tiếp nằm trên lưng cự tượng, so với cự tượng mà nói, hắn đúng là nhỏ không đáng kể, lại thêm lông trên người cự tượng rất dài, trực tiếp che dấu Lý Lân, nếu chỉ dùng mắt thường mà không dùng thần niệm, căn bản không thể nhìn thấy Lý Lân.

Cự tượng xông đến trước thành trấn, một hơi nuốt quá nửa thịt những ma thú không biết tên kia, tiếp đó cái vòi lớn như bộ đồ ăn linh hoạt, nhanh chóng quét sạch núi thức ăn trước thành trấn.
Bình Luận (0)
Comment