Tam Thái Tử

Chương 947

- Sư phụ, sư phụ, sư mẫu ác nói ngươi không chết được, có phải là sư mẫu gạt người hay không? Tại sao chúng ta những học sinh của ngươi, cảm giác hơi thở của ngươi càng ngày càng yếu, không đến nỗi chưa qua được hai ngày liền âm dương xa cách chứ! Ngươi cũng không thể chết được đâu nha, sư mẫu ác lệnh cho ta chắm sóc tốt cho sư phụ, nếu sư phụ chết sư mẫu sẽ lột da ta. Ta béo như thế này, nếu phải lột da sẽ đau lắm. Hoắc Sâm cằn nhằn nói liên miên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sầu khổ của nó tràn đầy nước mắt.

May mắn Lý Lân hiện tại chuyên chú trong cơ thể, nếu không hắn cũng bị tên tiểu giảo hoạt này làm cho bực tức mà sinh bệnh.

Tên tiểu mập mạp nói đâu đâu hậu quả xấu cũng không xuât hiện, nửa tháng sau hơi thở gần như không còn giống như thởi điểm Lý Lân phải chịu đựng cực khổ nhất, hơi thở trên thân cũng từ từ sống lại, hô hấp càng ngày càng tráng kiện hơn, trong cơ thể cả ngưởi truyền đến thanh âm bang bang, tiếng tim đập hữu lực này làm cho tiểu mập mạp phải bịt lỗ tai mà trốn ra xa.

Trong khoảng thời gian này La Đức đã trở lại một lần, sắc mặt của nàng thật không tốt, y phục trên người cực kỳ hỗn độn, thoạt nhìn có nhiều chỗ rách tơi tả. Nàng giống như tìm Lý Lân có việc, nhưng thấy hắn trước sau vẫm chưa tỉnh nên lại thở dài rời đi.

- Ác sư mẫu đã gần một tháng rồi không trở lại, không biết đã xảy ra chuyện gi? Hoắc Sâm cau mày ra bộ dạng một tiểu đại nhân nói.

- Tên béo ngươi không phải là rất sợ sư mẫu sao? Sư mẫu không trở lại ngươi hoàn toàn tự do tự tại. Đại Sơn từ trường tư thục trỏ về bên người Lý Lân, cực kỳ nhanh nhẹn lau tay chân cho Lý Lân.

- Hơi thở của thầy càng ngày càng mạnh, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại. Thầy tỉnh lại nhìn thấy ta đã đột phá đến Tiên Thiên, nhất định sẽ rất cao hứng. Hoàn toàn khác với tên mập mạp này, Đại sơn cực kỳ hồn nhiên thường xuyên đem những chuyện lý thú nói lại cho Lý Lân nghe, đương nhiên người nghe thực sự chỉ có một người là tiểu mập mạp. Tiểu mập mạp hiện nay hàng ngày trông chừng Lý Lân nên cũng đã trì hoãn tu luyện, hiện tại vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên.

- Thầy, ngươi mau tỉnh dậy một chút đi, ta muốn đi xem một chút. Nghe bọn họ nói bên ngoài thích lắm, giống như có hồ nước còn có mặt cỏ màu xanh nữa, lại còn có rất nhiều các tiểu động vật đáng yêu nữa. Ngươi không phải không, ta vẫn muốn bắt một con ma thú về làm vật nuôi trong nhà, như vậy khi xuất môn cũng không cần phải cố sức chạy. Hoắc Sâm ngẩng mặt lên nói.

- Ngươi muốn ma thú như thế nào? Một giọng nói bình thản vang lên.

- Theo như thiên tài Hoắc Sâm ta, tối thiểu cũng phải có một con rồng làm vật nuôi chứ. Tiểu mập mạp nói xong đột nhiên cảm thấy không đúng, nó đột nhiên xoay người lại, phát hiện ra Lý Lân đã muốn ngồi dậy.

- Thầy, ngươi đã tỉnh lại rồi nha, những lời ta vừa nói những ngươi cũng không nghe được chứ. Đôi mắt tiểu mập mạp mấp máy vo thành một nắm, theo bản năng nhìn ra phía bên ngoài.

- Ta sẽ không nói cho La Đức sư mẫu của ngươi biết đâu. Lý Lân trêu tức nói.

Tiểu mập mạp hú lên quái dị, xoay người bỏ chạy.

- Về đây. Lý Lân bình thản nói, đã chạy ra ngoài trên mười mét, bỗng nhiên tên béo lại từng bước một kỳ lạ ngã trở về. Khi nó phát hiện ra mình chẳng biết tại sao lại rút lui đến bên giường Lý Lân thì một khuôn mặt nhỏ nhắn đã sợ hãi đến tái nhợt.

- Ô ô… Thầy, ta gặp quỷ rồi, thân thể của ta bị khống chế. Hoắc Sâm ô ô khóc nói.

Sắc mặt Đại Sơn cũng tái nhợt, nó không nghĩ ra tại sao lại phát sinh loại tình huống này.

- Đi thôi. Chỉ cần hai tiếng thốt ra khỏi miệng, mập mạp liền xông ra ngoài, thậm chí bởi vì quá nhanh mà nó bị sẩy chân ngã gục ở bên ngoài.

- Hồi. Tiếng thét chói tai của mập mạp còn chưa dứt thì cả người nó là đổ bay trở về, lần này không phải là lui trở về mà là trực tiếp bay trở về. Nếu không có Lý Lân vươn tay ra đỡ lấy thân thể hắn, lúc này đây nhất định cái mông của nó sẽ bị đập xuống mà vỡ thành tám mảnh.

Tiểu mập mạp thật sự sợ hãi, chỉ thiếu chút nữa thì cả người nó tê liệt, tình huống kỳ lạ như thể nó chưa từng thấy bao giờ.

- Thầy. Đại Sơn vẫn đứng bên người Lý Lân, tự nhiên nhìn thấy mập mạp theo lời nói của Lý Lân mà sinh ra những hành động kỳ lạ.

- Được rồi, đừng khóc nữa, đây là thần thông của thầy, về sau cồ gắng tu luyện thầy sẽ truyền cho ngươi.

Quả nhiên vừa nghe nói như thế, tiểu mập mạp lập tức thôi không khóc nữa, nó chớp chớp đôi mắt to nhìn Lý Lân, giống như đang nói nhất định phải nhớ rõ truyền cho nó.

Lý Lân nhìn xem rồi nở một nụ cười, đặt nó xuống rồi nói với Đại Sơn cùng với Hoắc Sâm: - Ta chuẩn bị thu nhận hai ngươi làm đồ đệ, không biết các ngươi có bằng lòng hay không?

Hai đứa đều sửng sốt, Đại Sơn vẻ mặt rất kích động, nó rất là cung kính quỳ xuống, dập đầu nói.

- Đệ tử Hàn Đại Sơn bái kiến sư phụ.

Tiểu mập mạp có chút do dự yếu ớt hỏi: - Ta làm đồ đệ của ngươi, ngươi có thật sự chịu dạy ta cái trò chơi thần thông rất hay vừa rồi không?

Lý Lân kinh ngạc bật cười, tiểu gia hỏa này thật là một kẻ dối trá, không thấy con thỏ không thả chim ưng, nhưng thật ra nó lại có cái phong độ năm đó của Lý Lân.

Nhìn thấy Lý Lân gật đầu, tiểu tử kia lập tức quỳ xuống đất, cung kính hành lễ đối với Lý Lân.

- Vì xuất thân của sư phụ không tiện nói với các ngươi, cũng không có cái gì gọi là môn phái quy củ, chỉ cần tôn kính sư phụ hòa đồng với các bạn cùng thế hệ là được rồi. Thiên phú của Đại Sơn kém một chút, tu luyện làm nhiều mà công ít, sở dĩ lấy được thành tựu hiện tại toàn bộ dựa vào chăm chỉ cố gắng. Còn Hoắc Sâm thì lại vừa vặn tương phản, thiên phú xuất chúng nhưng lại không chịu cố gắng. Nếu bái ta làm thầy, tự nhiên ta sẽ nghiêm khắc yêu cầu các ngươi, hy vọng chỉ là các ngươi cố gắng nhiều hơn, tương lại trở thành cường giả chân chính. Lý Lân nói đại khí lăng nhiên, vẻ mặt Đại Sơn rất kích động, còn đôi mắt Hoắc Sâm cũng tỏa ánh sáng.

Bao nhiêu năm sau, Đại Sơn cùng với Hoắc Sâm đã trở thành siêu cấp cường giả, đối với mấy câu nói này chúng vẫn còn khắc sâu trong lòng. Điều đáng tiếc duy nhất là sư phụ của bọn họ không đến điều, căn bản là nói một đàng làm một nẻo, ngay cả Đại Sơn phúc hậu đều nói, lúc trước còn quá nhỏ đã lên con tàu cướp biển của sư phụ.

Lý Lân thu nhận đồ đệ là một đại sự, tổi thiểu đối với toàn bộ sơn thôn mà nói là như thế. Mấy đứa trẻ khác cũng muốn bái sư nhưng Lý Lân cự tuyệt. Hắn cũng không phải là người tốt người xấu đều thu nhận, Đại Sơn cùng với Hoắc Sâm có duyên với hắn, thu làm đồ đệ còn có thể. Những người khác tuy nhiên cũng có thể có tư thế, nhưng không phải là những người coi trọng ý chí, thu làm đệ tử chỉ là thêm phiền toái.

Đồ đệ quý ở chất lượng chứ không phải số lượng, nếu không phải hai đứa nhỏ này dốc lòng chăm sóc hắn, cho dù Lý Lân có xem trọng thiên phú của bọn chúng thì cũng sẽ không thu làm đồ đệ. Dù sao thầy với sư phụ là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Thầy chỉ cần đem những cái chính mình biết giao cho đệ tử là được rồi, đệ tử trưởng thành phần nhiều phải dựa vào chính mình. Nhưng sư phụ thì lại không phải như thế, sư phụ ở một mức nào đó so với phụ thân còn thân cận hơn. Lý Lân chẳng những muồn giáo thụ hai đứa trẻ này tri thức cùng với võ đạo, còn muốn phụ trách tương lai của bọn nó.

Đương nhiên lúc này Lý Lân vẫn chưa có ý thức như vậy.

Hàn Đại Đao ôm đứa nhỏ của chính mình tìm đến Lý Lân.

- Triệu tiên sinh, có phải ngay cả con nhỏ của ta mà ngươi cũng không nhận? Ta chỉ là thợ săn không có văn hóa, đứa nhỏ này đi theo Triệu tiên sinh mới có thể học được này nọ, tương lai nó mới có thể trở thành người có bản lĩnh.

Lý Lân kinh ngạc nhìn Hàn Đại Đao, không hiểu được vì sao ông ta lại làm như vậy. Đứa nhỏ của Hàn Đại Đao đặt tên là Hàn Bá Thiên, một cái tên phi thường khí thế. Ngay tiếp theo con của Hàn Lão Ngưu đặt đên là Hàn Bá Địa, còn con của Hàn Tiểu Tam thì lại đặt là Hàn Bá Nhân. Thiên địa nhân đủ hết, không thể không nói, đặt tên như thế này thật quá mức tùy ý.

Trên mặt Lý Lân lộ ra thần sắc khó xử, có chút chần chờ nói: - Đại Đao ca ta, biết ý tứ của huynh, nhưng ta không biết ta có khả năng ở lại chỗ này bao lâu nữa, không lâu có thể phải dời đi, như vậy mang theo đứa nhỏ thật là quá mức nguy hiểm.

Nghe Lý Lân nói phải dời đi trên mặt Hàn Đại Đao lộ ra ý chua sót.

- Triệu tiên sinh, ta biết ngươi là một nhân vật lớn, đến sơn thôn chúng ta khẳng định không phải đơn giản chỉ là ẩn cư. Đứa nhỏ của ta ta cảm thấy rất đặc thù, ta cảm thấy rất sợ hãi. Lão Ngưu với Tiểu Tam cùng ta thương lượng, để cho ba đứa bé đi theo Triệu Tiên sinh là tốt nhất. Chúng ta biết việc này làm cho ngài khó xử, hy vọng ngươi có thể dừng lại được một hai năm, đợi cho những đứa nhỏ hiểu được rồi ngài hãy rời đi. Hàn Đại Đao lớn tiếng cầu xin, chỉ còn thiếu quỳ xuống để thỉnh cầu.

Lý Lân cất tiếng cự tuyệt, dù sao thì thời gian hắn trì hoãn cũng đã quá lâu rồi.

- Đáp ứng đi, ba đứa bé này rất bất phàm, mặc dù không phải là chân nhân nhưng cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, tương lai có thể thành bất khả hạn lượng. Huống chi trong một thời gian ngắn, chỉ sợ ngươi cũng chưa rời đi được, thật tốt để có thể cho bọn chúng một cơ sở tốt. Một thanh âm mỏi mệt từ ngoại giới truyền đến.

La Đức đi tới, lúc này quanh thân nàng vết máu loang lổ, thoạt nhìn giống như là vừa trải qua một cuộc ác chiến.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý Lân nhướng mày lên, hiển nhiên là trong lúc mình hôn mê này La Đức đã rất vất vả.

- Để ta nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ nói chuyện. Nói xong La Đức không hề cố kỵ ngã lên trên gường của Lý Lân, chăn cũng không đắp lập tức ngủ thật say.

Lý Lân nhíu nhíu mày nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, rồi cùng đoàn người đi ra ngoài.

- Được rồi, trước hết ta thu nhận ba đứa bọn họ làm đệ tử ký danh, sau này có thật sự bái sư hay không, toàn bộ xem nguyện ý của bọn nó. Lý Lân mặc dù là người sáng lập của ba đứa bé, nhưng tương lai của bọn nó có thể đi đến một bước kia, Lý Lân đều không thể đo lường được.

- Đa tạ Triệu tiên sinh, đa tạ Triệu tiên sinh. Hàn Đại Đao cao hứng rời đi, ông ta biết Lý Lân sẽ không dừng lại quá lâu, bọn họ phải nắm chặt thời gian yêu thương những đứa bé này.

Lý Lân đi ra sân, nhìn đến hoàn cảnh đại biến xung quanh nhất là phía tây kia một khe hẹp giống như là một lưỡi kiếm sắc xông thẳng lên tận chân trời. Đôi mày nhịn không được nhíu lại, chỗ này có chút rất quen thuộc.

Lý Lân trầm tư hồi lâu rồi đột nhiên mở to tròng mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

- Đúng rồi, nơi này là nơi La Căn – Tư Phi đạt được phù triện thần bí, làm sao có thể đến được nơi đây? Lý Lân cảm thấy tò mò. Có thể có được không gian phù triện của Thương Long đại lục này, nơi này chỉ sợ là một chỗ thượng cổ chiến trường, mà cường giả của Thương Long đại lục lại không phải ngã xuổng ở bên trong mà chỉ là bị trọng thương mà rời đi. Nếu không sẽ không phải lưu lại không gian phù triện chân quý này.

- Hiển nhiên là La Đức đã biết, chỉ không biết nàng đã hiểu rõ được bao nhiêu? Lý Lân lĩnh ngộ không gian thần thông, trong thực chiến cực kỳ thực dụng. Nhưng mà không gian thần thông quá mức huyền ảo tối nghĩa, cho dù là có không gian bản nguyên lực tìm hiểu. Tốc độ tìm hiểu của Lý Lân đúng là rất chậm, nếu như có thể đạt đươc phù triện, thông qua không gian phù triện tiến hành tìm hiểu sẽ đơn giản hơn không ít. Chỉ là lúc đó trên người La Căn – Tư Phi chỉ có hai quả không gian phù triện, hơn nữa hai quả không gian phù triện này đều đã bị sử dụng, một bộ phận ký hiệu đã bị ma diệt, giá trị tham khảo cũng không lớn. Hiện tại cơ duyên xảo hợp đến nơi đây, Lý Lân vô luận như thế nào đều phải tìm hiểu đến cùng.
Bình Luận (0)
Comment