Tầm Thần Ký

Chương 167


Doãn Nguyệt trắc xong rồi liền đứng sang một bên, Tiêu Nhạc tiến lên thay vào vị trí ấy, vẻ mặt khẩn trương đặt tay lên khối đá trên bàn.
Trong ánh nhìn chờ mong từ các đồng đội, khối đá ấy có bốn cái góc đều sáng lên.
Can Mạch ngay lập tức ra tiếng tuyên bố:
"Tiêu Nhạc! Mộc - thủy - hỏa - thổ, tứ hệ linh căn!"
Chỉ thiếu một cái Kim hệ thì Tiêu Nhạc đã tập hợp đủ nguyên tố ngũ hành.

Đáng tiếc thời vậy, mệnh vậy.

Nhưng có linh căn đại biểu cho cơ hội trở thành tu sĩ, Tiêu Nhạc vui mừng nhiều hơn là thất vọng.
Đối với Tịch Thần, nàng cảm thấy thiên phú của Tiêu Nhạc rất lợi hại, nếu hắn vận dụng thích đáng thì trong chiến đấu, biểu hiện hay thay đổi của nguyên tố thậm chí áp qua Doãn Nguyệt một bậc.
Kế tiếp là đến Cố Thành, hắn cũng bắt tay phóng lên khối đá, nhưng đợi một hồi lâu, các góc cạnh trên đó đều không có màu nào được sáng lên cả.
Vẻ mặt thiếu niên tựa như bị sét đánh, ngơ ngác hoảng loạn, thật lâu không thể phản ứng lại.
Can Mạch cũng chép chép miệng, ngữ điệu đáng tiếc mà nói:
"Cố Thành! Không có linh căn.

Nhưng ngươi cũng đừng nản lòng thoái chí, không có linh căn thì không thể trở thành pháp tu, nhưng ngươi vẫn có thể lựa chọn những chức nghiệp khác, dùng dược lực rèn luyện gân cốt thành võ sư, hay ngày đêm miệt mài luyện kiếm trở thành kiếm sĩ,...
Danh ngạch của ngươi không về ta quản, ngươi là bằng hữu của Tịch cô nương, hẳn là nàng sẽ dành cho ngươi một vị trí nhỏ.

Thế giới bên ngoài muôn hồng nghìn tía, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, trời cao luôn chừa lại một đường sinh cơ cho nhân loại chúng ta, chỉ cần ngươi đừng từ bỏ thì ắt sẽ tìm ra đạo thuộc về mình."
Lời nói là nói như vậy, nhưng Cố Thành vẫn thất tha thất thểu như người bị trừu đi ba hồn bảy phách.

Doãn Nguyệt và Tiêu Nhạc kéo hắn sang một bên, tận tình khuyên nhủ:
"Thành Thành! Đừng nản chí! Nhất định sẽ có phương pháp khác mà.

Chúng ta cùng nhau tìm ra nó có được không?"
"Thành Thành, từ trước đến giờ chúng ta vẫn mò mẫm tu luyện, mò mẫm ra nội khí đó không phải sao? Cho nên có linh căn hay không kỳ thật đều không quan trọng, việc chúng ta phải làm là rèn luyện chính mình, nỗ lực tu luyện đến hạn mức cao nhất mà chúng ta có thể với tới!"
Yến Thanh cũng vỗ tay, xen vào đáp lời:
"Truyền thừa của thế giới này đứt đoạn, nhưng ngươi thấy Phong Hành không? Hắn vẫn dựa vào sự kiên trì của chính mình, trở thành người duy nhất đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Trúc Cơ.

Trước đó hắn biết mình có linh căn sao? Không biết, nhưng hắn vẫn nỗ lực tu luyện ra thành quả.


Bởi vậy, mọi việc trên đời này đều có khả năng xảy ra, chỉ cần ngươi dám nghĩ và dám làm hay không thôi!"
Tịch Thần cũng hợp với tình hình mà phụ họa một câu:
"Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều, mong chờ vào những thứ xa xôi không thể với tới.

Nên trân trọng cái trước mắt, thành thật kiên định với năng lực hiện tại của bản thân mới là lẽ phải!"
Cũng không biết câu nói nào nổi lên tác dụng, Cố Thành nhìn mọi người một lát, sau đó nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khoác, giọng điệu vẫn uể oải mà nói:
"Để mọi người lo lắng rồi! Có điều ta sẽ không chịu thua đâu, cho dù không có linh căn thì ta cũng nhất định phải trở thành một cung tiễn thủ ưu tú, như Hậu Nghệ bắn mặt trời trong truyền thuyết khi xưa vậy!"
Doãn Nguyệt nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời câu môi cười khích lệ:
"Ừ! Phải có chí khí như vậy mới được chứ! Thành Thàn nhất định sẽ thực hiện được mộng tưởng của chính mình."
Theo đó, sự buồn bực trong lòng nàng cũng được vơi bớt phần nào.

Cố Thành còn không có linh căn nhưng vẫn nhanh chóng vực dậy tinh thần.

Mà nàng lại có linh căn, hai loại linh căn xung đột thì sao? Nàng chỉ cần tẩy rớt một loại là được, cần gì phải vì vấn đề này mà rối rắm khó yên, mặt ủ mày chau chứ.
Vấn đề của Cố Thành đã giải quyết xong, mấy người lúc này mới tập trung vào hai thiếu nữ còn lại của Dạ Nguyệt binh đoàn.
Tiêu Nhạc muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hai tỷ muội Mẫn Lan - Mẫn Điệp đã ăn ý mà cười hì hì, đoạt trước đáp lời:
"Mọi người không cần khuyên, tỷ muội chúng ta không có chí lớn gì, cũng sẽ không có tâm lý gánh nặng!"
"Chúng ta có linh căn thì đó là sự may mắn mà ông trời ban tặng.

Nhưng nếu không có, chúng ta cũng sẽ làm từng bước một, thành thành thật thật mà tu luyện như trước nay.

Chỉ cần chăm chỉ kiên trì, thì sợ gì cảnh giới không đề cao được?"
Nghe hai tỷ muội nói vậy, đoàn người thiện ý mà nở nụ cười cổ vũ.
"Các ngươi có thể nghĩ thoáng như vậy, thật sự là quá tốt!"
Dứt lời, hai tỷ muội thay phiên nhau đặt tay lên Trắc Linh Thạch.

Mà kết quả cho ra cũng cực kỳ bất ngờ.
Cả hai tỷ muội đều có linh căn, hơn nữa cả hai người đều là Ngũ linh căn cơ bản.

Độ tinh khiết và phẩm chất linh căn giữa hai người, cơ hồ đều giống nhau như đúc.
Lúc đọc kết quả, Can Mạch thiếu chút nữa thì cắn nhầm vào đầu lưỡi của chính mình.


Hắn nhìn hai tỷ muội bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cư nhiên thấy được hai cái linh căn có phẩm chất giống nhau như đúc.

Không hổ là tỷ muội song sinh!
Nói cách khác, nếu người cùng người hợp tác chiến đấu thì lực lượng sẽ bằng hai.

Nhưng đối với đôi tỷ muội này, cùng loại pháp thuật, cùng một cảnh giới phát ra, nhưng khi hai người đem công kích chồng lên nhau thì kết quả nhất định sẽ lớn hơn hai, tỷ lệ bạo kích đạt tới trăm phần trăm.
Bốn chữ "tâm linh tương thông" nói đến phá lệ huyền ảo, nhưng loại thể chất khó gặp đó có xác suất sẽ xuất hiện trên người đôi hoa tỷ muội này.
Đồng thời, những gã tu sĩ chuyên tìm lối tắt, dùng biện pháp tà môn ma đạo để tăng tu vi thích nhất chính là những loại thể chất này.

Bởi vì đó là "lô đỉnh" thích hợp nhất, tốt nhất để thải bổ mà bọn người kia thèm nhỏ dãi.
Can Mạch nhìn thoáng qua Tịch Thần ngồi ở chỗ kia, hắn thức thời mà không đem "thể chất kỳ dị" của hai tỷ muội công khai trước bàn dân thiên hạ.
Hắn chỉ mong bọn họ có thể bảo hộ tốt chính mình, đừng xui xẻo gặp phải những kẻ tà môn ma đạo kia.
Đến tận đây, các thành viên của Dạ Nguyệt binh đoàn xem như đã trắc xong.

Một tiểu đoàn thể năm người, tới tận bốn người có linh căn, thành tích cực kỳ nổi bật, bởi vậy bọn họ rước lấy vô số ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét từ những người khác.

Bất quá bọn họ cũng không bị chú ý bao lâu, bởi vì đã đến phiên Tứ đại gia tộc trắc linh căn, mở đầu là Phong gia.
Mười mấy người thiếu niên, thiếu nữ bước ra khỏi hàng, xếp thành hàng dài trước Trắc Linh Thạch.
Tịch Thần nhìn thoáng qua một người, tò mò hỏi Phong Hành vốn đứng bên cạnh nàng từ nãy đến giờ:
"Phong Hành! Người kia ta đã thấy hắn khi ở trong Địa Hoang Chiến Trường, gương mặt hắn có mấy phần giống ngươi.

Các ngươi là huynh đệ à?"
Phong Hành chỉ hơi nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt, biểu cảm như băng sương, giọng điệu không tình nguyện nói:
"Hắn tên Phong Tiêu, nhỏ hơn ta hai tháng tuổi.

Bất quá ta và hắn là huynh đệ cùng cha khác mẹ.

Mẫu thân ta và lão Phong là liên hôn.


Mà mẫu thân hắn là mối tình đầu của lão Phong, hai người giận dỗi chia tay mười mấy năm, mẫu thân hắn chết rồi, Phong Tiêu ở mấy năm trước mới được tìm thấy rồi nhận tổ quy tông.

Đúng rồi, hai chúng ta không thân!"
Phảng phất sợ Tịch Thần muốn hiểu biết về người kia, Phong Hành ngay tức khắc tỏ rõ lập trường.
Tịch Thần vội vàng loát thanh đống quan hệ rối loạn này một hồi, mới nghi ngờ hỏi:
"Lão Phong… là cha ngươi?"
Phong Hành lạnh lùng gật đầu, ngữ điệu đầy sự châm chọc và chán ghét:
"Ừ, hắn là cha ta! Nhưng hắn cũng là một tên tra nam chân đạp hai thuyền, đã ăn trong chén còn ngắm trong nồi.

Tính tình không dứt khoát khiến cả hai nữ nhân đều vì hắn mà đau khổ!"
Tịch Thần: "..."
Quả nhiên, cho dù ở thời đại nào, thì quý vòng cũng mẹ nó thật loạn.
Yến Thanh quang minh chính đại nghe xong một hồi chuyện chê cười, vỗ vỗ vai Phong Hành, ánh mắt đầy thương tiếc mà nói:
"Người ta thường nói, thê tử chính quy thường không bằng nốt chu sa trong quá khứ.

Đặc biệt là nốt chu sa này còn có hài tử làm mối liên hệ mật thiết.

Thảo nào, cả Phong gia đều sẽ yêu ai yêu cả đường đi, tài nguyên đều nghiêng cho hắn mà xem nhẹ trưởng tử như ngươi.

Đứa nhỏ đáng thương nột!"
Phong Hành khó được trợn trắng mắt, cười lạnh nói:
"Từ khi biết được sự thật thì mẫu thân ta đã chết tâm, kiên quyết ly hôn trở về nhà mẹ đẻ.

Ta cũng đủ bản lĩnh để lang bạt bên ngoài tự kiếm tài nguyên tu luyện.

Ai mà cần sự bố thí rẻ mạt từ nhà bọn họ? Ta chỉ hận mình là họ khác mà không phải họ Phong!"
Tịch Thần nghe xong, như suy tư gì mà đề nghị:
"Ngươi không muốn thì có thể đổi theo họ mẹ nha!"
Phong Hành cười khổ một tiếng, nói:
"Mẫu thân ta đề nghị qua, nhưng Phong gia không đồng ý.

Tứ đại cổ tộc, chung quy có thực lực khiến người khác phải cúi đầu nghe theo."
Yến Thanh nhưng không đồng tình loại tam quan này, nàng lắc đầu nói:
"Chỉ cần thực lực của ngươi cường hơn bọn họ, nắm đấm đủ rắn chắc, thì còn sợ một cái Phong gia sao?"
Tịch Thần cũng gật đầu nhận đồng vấn đề này.
Thấy hai người đều tư vấn nhiệt tình phương pháp giải quyết cho mình, Phong Hành hơi chột dạ, nhỏ giọng nói:

"Kỳ thực… không phải toàn bộ người của Phong gia đều là kẻ xấu.

Gia gia… hắn là người dạy dỗ ta từ nhỏ cho đến lớn, các trưởng lão trong tộc cũng rất tốt với ta… cho nên… ta… ta không tuyệt tình được…"
Yến Thanh nghe vậy đã mất đi hứng thú, bĩu môi, không chút lưu tình mà nói:
"Cách hành sự của ngươi cũng mâu thuẫn y như cha ngươi vậy? Ngươi lại lấy tư cách gì để mà trách hắn? Nam nhân… tam thê tứ thiếp mới là chuyện bình thường trên đời này.
Đừng trách ta nói mẫu thân ngươi làm kiêu, nàng nếu chấp nhận liên hôn thì sớm nên biết đoạn hôn nhân này chỉ là một hồi giao dịch.

Nàng sai ở chỗ đem tình cảm đặt quá nặng, trộn lẫn chung với giao dịch vốn vô tình.

Như vậy, người bị thương không chỉ là nàng, mà còn khiến địa vị của ngươi lửng lơ, xấu hổ như bây giờ.
Trên đời này, cá cùng tay gấu vốn không thể cùng nắm lấy.

Ta nếu là nàng, ta mới mặc kệ tình yêu không tình yêu, ngồi ổn chính thê chi vị, đem quyền hành và tài nguyên nắm chặt trong tay.

Như vậy, con của kẻ đến sau không thể đạp lên trên đầu trưởng tử mà ngồi yên hưởng thụ được."
Tịch Thần nghiêng mắt nhìn Yến Thanh, thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi mà đã xem mọi chuyện đến thấu triệt như vậy, thật là khó được.
Thấy Phong Hành im lặng, rũ mắt suy tư, Tịch Thần cười nhẹ, đáp thêm một câu:
"Lời của Yến Thanh tuy khó nghe, nhưng sự thật vốn là như thế.

Đương đoạn bất đoạn, tất chịu ưu phiền.

Cha của ngươi không quyết đoán, lập lờ nước đôi giữa hai nữ nhân.

Mẹ của ngươi nhất ý cô hành, vì yêu sinh hận, không màng tới tương lai của nhi tử như ngươi.

Mà hiện tại ngươi cũng đang bước lên con đường do dự không quyết như bọn họ.

Một nửa vì tình cảm mà không nỡ từ bỏ gia tộc, một nửa vì thù riêng mà oán trách thân nhân.

Ngươi ba phải cái nào cũng được, đừng đợi đến cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, giỏ trúc múc nước công dã tràng."
Phong Hành nghe lời này, vẻ mặt phút chốc trở nên ngẩn ngơ.

Hắn đột nhiên nhìn sang bên kia, thấy Phong Tiêu đã trắc xong linh căn, mỗi người của Phong gia đều mặt mày hớn hở, phảng phất Phong Tiêu là toàn bộ hi vọng rực rỡ duy nhất của gia tộc.
Âm thanh tuyên bố của Can Mạch vang lên, tiến vào trong tai hắn chẳng khác nào một cây búa, gõ khai sở hữu mê mang trầm tích từ bấy lâu nay.
"Phong Tiêu! Thiên linh căn - hệ Lôi!"

Bình Luận (0)
Comment