Tầm Thần Ký

Chương 73


Đám người bàn luận xong, cảm thấy sắc trời đã tối, không có phương tiện lên đường, cho nên quyết định ngồi lại ở tại chỗ.
Thiết Huyết dong binh đoàn phân người ra thay phiên nhau canh gác.

Cho nên Doãn Nguyệt cùng Yến Thanh có được một đêm rảnh rỗi, hai người dự định chợp mắt một chút.
Sau đó lại phát hiện, Tịch Thần tựa hồ đang làm cái gì đó, bộ dáng rất chăm chú.

Hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng tới gần.
Bọn họ tới gần, Tịch Thần cũng không có ngẩng đầu lên, giống như hoàn toàn không quan tâm bọn họ.
Yến Thanh há miệng định hỏi nàng đang làm gì đó, nhưng Doãn Nguyệt đã kéo tay nàng, ý bảo im lặng đừng quấy rầy.
Hai người nhẹ nhàng ở bên cạnh ngồi xuống, tò mò nhìn Tịch Thần viết viết vẽ vẽ.

Cây bút nàng cầm thập phần kỳ quái, nó không giống như là bút lông bình thường, mà có gai nhọn ở đuôi bút, thân bút càng giống như là một căn xương cốt.

Mà nguyên liệu nàng vẽ trên kia, thình lình là một trương da thú còn tươi mới, hơn nữa bên cạnh để một cái tráp đựng mực.

Trong đó chứa chất dịch màu xanh nhạt.
Ánh mắt Yến Thanh hơi sáng lên, bởi vì nàng phát hiện cái Tịch Thần đang sử dụng chính là máu của thủy quái mà Tịch Thần thu thập khi ở đầm lầy.
Chẳng lẽ, máu yêu thú còn có tác dụng khác?
Yến Thanh thập phần tò mò.

Tịch Thần đây là đang vẽ cái gì?
Doãn Nguyệt không phải lần đầu tiên thấy Tịch Thần viết viết vẽ vẽ đồ vật, đáng tiếc nàng nhìn một hồi cũng không hiểu được, đường cong rối tung rối mù chẳng khác gì quỷ vẽ bùa.
Không biết khi nào thì, Lăng Quang cùng Hoa Y cũng tới bên cạnh bọn họ, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Bốn người ngổi xổm xuống, xem Tịch Thần vẽ.
Lăng Quang cảm thấy Tịch Thần vẽ những đường cong đó tựa hồ rất quen thuộc, nhưng hắn không nhớ rõ là mình ở nơi nào gặp qua.

Mà Tịch Thần thì lại hoàn toàn chăm chú vào công việc trên tay, tinh thần lực cùng ma lực song song đổ xuống.
Từng nét bút thật cẩn thận mà di chuyển…
Nơi nét bút đi qua, da của ma thú dường như trở nên sống động hơn hẳn, có những đường cong uốn lượn chạy dọc theo nét bút, mỗi một ký hiệu chứa đựng dào dạt năng lượng, nhưng bởi vì có tinh thần lực bao trùm, cho nên năng lượng không thất thoát ra ngoài dù là một chút.
Tinh thần lực đi phía trước mở đường, ma lực lại theo đường cong uốn éo đổ xuống, in những ký hiệu cổ xưa xuống da của ma thú.
Ở tại một chỗ cuối cùng, Tịch Thần véo tay cầm bút xoay tròn vài vòng, ma lực quấn quanh như cuộn chỉ, sau đó nàng đem tinh thần lực ấn nó sâu vào trong da của ma thú, chấm một giọt mực ngay tại chỗ đó.
Da thú da sáng bừng lên một giây, sau đó ảm đạm trở về như bình thường.
Quyển trục hoàn thành!
Tịch Thần hít sâu một hơi, đem quyển trục đã vẽ xong đặt sang một bên, sau đó tiếp tục lôi ra một trương da thú khác, tiếp tục vẽ.

Quá trình chuyên chú mà nhạt nhẽo, nhưng Tịch Thần lại mở to mắt, nháy cũng không dám nháy một chút, cẩn thận từng li từng tí.

Giống như nàng không phải là vẽ một trương bùa chú, mà giống như nâng niu một tờ hi thế trân bảo.
Yến Thanh chỉ mới ngồi một chút mà hai mí mắt đã đánh vào nhau, nàng đánh ngáp một tiếng, nói với ba người còn lại:
“Oa! Nhàm chán đến mức buồn ngủ, các ngươi tiếp tục nhìn, ta đi chợp mắt một chút đây!” Nói xong, nàng đã uốn éo thân hình đi đến một cây đại thụ, sau đó phi thân lên nằm ngang ở trên đó.
Doãn Nguyệt cũng cảm thấy có chút không thú vị, liền nói:
“Ta cũng trở về tu luyện đây!”
Nháy mắt, chỉ còn lại có hai người Lăng Quang cùng Hoa Y.

Hai người cảm thấy ngồi xổm như vậy cũng khá là mất hình tượng, vì vậy tìm một chỗ đất trống gần đấy mà ngồi xếp bằng xuống.
“Đoàn trưởng, ngươi cho rằng nàng có ngũ hành nguyên tố thật sao?” Hoa Y ngập ngừng một hồi, rốt cuộc hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Nàng khẳng định chắc chắn như vậy, hẳn là có đi!” Lăng Quang đấm đấm hai bắp đùi, thẫn thờ nói.
“Nhưng mà, tất cả mọi người đều nói, sở hữu truyền thừa để thành tiên ở Hoang Vực Giới đã mất đi từ rất lâu rồi.

Nàng lại đột nhiên nói nàng có ngũ hành năng lượng, làm cho người ta trong lúc nhất thời không thể tin tưởng được.


Ta chỉ lo lắng nàng có rắp tâm gì mà thôi!” Hoa Y xưa nay có thói quen đa nghi, muốn làm việc gì trước tiên, nàng đều suy nghĩ kĩ lưỡng, xem đối phương có đang tính kế bọn họ hay không.
“Hoa Y, ta biết ngươi cẩn trọng là tốt, nhưng có đôi lúc quan hệ giữa người với người, chúng ta xét nét quá cũng không được.

Đối đãi với nhau, nên dùng cái tâm chân thật cùng sự tin tưởng đi thấu hiểu một người.

Đừng chỉ nên nhìn người qua cặp mắt hay sự phán đoán của bản thân, mà nên dùng tâm đi cảm nhận.
Từ lần gặp gỡ đầu tiên, ta liền cảm nhận được nàng hẳn không phải là người xấu.

Từ cặp mắt của nàng, ta thấy được một sự đáng tin cậy cùng với trải đời sâu sắc.

Cho nên, thử tin tưởng một lần lại có làm sao?
Huống chi, nàng cùng chúng ta đều bị nhốt ở nơi này.

Chúng ta nếu không ra được, thì nàng có thể ra được sao?” Ánh mắt Lăng Quang sâu thẳm nhìn qua bộ dạng chuyên chú của Tịch Thần, trong đáy mắt có mỉm cười lướt qua, lời lẽ thấm thía nói.
Hoa Y cười khổ, nhưng từ đáy lòng đối với Lăng Quang càng thêm bội phục, trong cách đối nhân xử thế, hắn tuy rằng lớn hơn nàng có vài tuổi nhưng nhìn sự việc lại thấu đáo hơn nàng, nàng tự cảm thấy không bằng.
“Đoàn trưởng, nhưng ngươi nói xem, nàng định dùng cách gì để cùng lúc phá vỡ mắt trận ở năm nơi?” Hoa Y mỉm cười tò mò hỏi.
“Cái này, chúng ta chờ xem chẳng phải sẽ biết?” Lăng Quang lắc lắc đầu, ánh mắt lại hứng thú mà nhìn quyển trục trên tay Tịch Thần.
Trực giác nói cho hắn, thứ mà nàng đang vẽ góp một phần cực kỳ quan trọng trong việc phá vỡ khốn trận.

Chỉ là, không biết nguyên lý sử dụng như thế nào?
Bởi vì người của Thiết Huyết dong binh đoàn đều là tranh thủ nghỉ ngơi, cho nên không gian cực kỳ yên ắng.
Chỉ có Tịch Thần còn thỉnh thoảng tạo ra “phốc xuy, phốc xuy” tiếng động nhỏ.
Ở vẽ xong năm cái quyển trục tứ cấp, Tịch Thần ngừng lại, lấy ra dược tề bổ sung ma lực.

Cắn hút dược tề xong, nàng lại luyện chế quyển trục cùng nghiên cứu bản chép tay ma pháp.

Dù sao thì thời gian còn rất dài, mà nguyên tố nơi này quá ít ỏi, minh tưởng cũng không có được bao nhiêu tác dụng, cho nên Tịch Thần không ngừng tìm chuyện để làm.

Nàng phát hiện, thiên phú của khối thân thể này thực sự rất tốt, mà nàng đã có sẵn căn cơ tri thức, chỉ cần đào sâu nghiên cứu, là có thể đột phát rất nhiều ý tưởng.

Mà cái này, cũng nhờ tinh thần lực tăng trưởng một mảng lớn, khiến cho trí não nàng minh mẫn rất nhiều, có tinh lực dư thừa để làm rất nhiều chuyện mà không cảm thấy mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này, nàng đều là nghiên cứu nguyên lý của hắc ám ma pháp cùng một số kĩ năng pháp thuật.

Chỉ là tiến bộ đều không khả quan.
Bởi vì hắc ám ma pháp đối với nàng là một lĩnh vực mới, hơn nữa nó còn tinh diệu thâm ảo, không thể trong một sớm một chiều mà hiểu hết được.

Trước mắt mới thôi, nàng còn đang suy nghĩ làm thế nào để tối giản kĩ năng hắc ám ma pháp, rút ngắn thời gian đọc pháp chú.
Nói đến việc này cũng phải cảm tạ Ma pháp hộp, bởi vì lúc nàng nhặt được nó, trong đó tồn tại rất nhiều loại sách, ngay cả sách cấm đều có.

Bởi vì kiếp trước thiên phú có hạn, cho nên nàng chỉ nghiên cứu một phần ba đã tiêu hao hết tinh lực, mà đa số đều là đơn giản ngũ hành thuật pháp.

Ngay cả vận dụng thuần thục Băng hệ ma pháp, cũng là trải qua trăm cay ngàn đắng mới lĩnh ngộ được.
Có thể nói, trong cuộc sống của kiếp trước, tu luyện các hệ ma pháp, luyện dược tề, chế quyển trục, luyện kim,...!nàng đều học qua.

Nhưng bởi vì học tạp, cho nên cái gì cũng không tinh thông, chỉ đơn giản là không cần cầu cạnh người khác thôi.
Mà từ khi biết mình có thể tu luyện hắc ám ma pháp, nàng đã điên cuồng lục lọi, rốt cuộc ở trong một góc thấy được bản chép tay về hắc ám ma pháp do một vị Ma đạo sư viết ra.
Mặc dù chỉ là bút tích của Ma đạo sư, nhưng đối với người mới tiếp xúc như nàng khó khăn cũng không nhỏ.
Bởi vì, kiếp trước cả đời tu luyện, nàng cũng mới chỉ đạt đến Đại ma pháp sư mà thôi.

Ma đạo sư, vẫn luôn là cảnh giới mà nàng hướng tới.
Nhưng hiện tại khối thân thể này, lại không giống nhau.

Nàng phảng phất cảm nhận được, trong khối thân thể này có lực lượng dùng mãi mà không hết.
Tịch Thần không ngủ không nghỉ, hứng khởi bừng bừng mà nghiên cứu ma pháp.


Lúc này, hầu như mọi người đều đã thiếp đi hết rồi.
Nửa đêm.
Ầm vang!
Một tiếng động thật lớn từ xa vang lên, mặt đất rung chuyển.

Cây cối khắp nơi rung rinh, không gian có trong chớp mắt mờ ảo, cảnh vật dường như xoay tròn.
Mọi người bị tiếng động chấn đến bừng tỉnh, đồng loạt xách lên vũ khí, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ánh mắt Lăng Quang thoáng co rụt lại, hô lớn với mọi người:
“Có kẻ đã xúc động cơ quan của mê trận, mọi người nhanh chóng nắm chặt tay nhau, trong lúc mê trận tiến hành chuyển đổi phương vị, người đi lạc đan sẽ dễ dàng bị tách ra đến một không gian khác!”
Tất cả mọi người nghe vậy thì sôi nổi tụ lại gần nhau, người này nắm tay người kia, kết thành một vòng tròn.
Yến Thanh từ trên cây phóng xuống.

Doãn Nguyệt từ trạng thái tu luyện nhanh chóng tỉnh lại.
Ở đây, người tỉnh táo nhất là Tịch Thần, nàng đem bản chép tay ma pháp thu hồi về không gian, sau đó đứng lên.
Ba người nháy mắt lại gần, cùng người của Thiết Huyết dong binh đoàn tụ ở gần nhau.
“Đáng chết, rốt cuộc là ai xúc động cơ quan? Ngay cả một giấc ngủ cũng không cho người yên ổn!” Một tên Thiết Huyết dong binh chửi thầm, sắc mặt khó coi.
Mặc cho ai đang ngủ ngon lành, bị quấy rầy đều sẽ bực bội trong lòng.
Mọi người đều cho nhau nhìn thoáng qua, trong bọn hắn hẳn là không có ai làm sự tình gì khác thường, cho nên không phải bọn họ.
“Chắc chắn là những dong binh đoàn khác, bọn họ không biết nơi này là trận pháp, tùy tiện phá hủy cũng có thể gây xúc động cơ quan!” Hoa Y nghĩ nghĩ rồi nói.
“Cũng không biết mê trận lần này chuyển đổi phương vị, sẽ đưa chúng ta đến chỗ nào?” Yến Thanh rầu rĩ nói.
“Mặc kệ là chỗ nào, đều chỉ có thể là ở trong mê trận mà thôi! Sự ra bất thình lình như thế này, chúng ta ngoài cam chịu ra, không còn cách nào khác!” Lăng Quang giải thích, sau đó cười khổ một tiếng.
Hiện tại làm gì cũng trở thành vô nghĩa, bọn họ chỉ có thể nắm chặt tay nhau, để tránh bị lạc đồng đội.
Rốt cuộc, chấn động càng lúc càng mãnh liệt, trước mắt đám người dường như xuất hiện ảo ảnh, hình ảnh đan xen chồng chéo lên nhau, có sáng có tối, như thiêu quang lược ảnh.
Một cái chớp nhoáng, bốn phương chuyển đổi, tựa như núi sông dời lấp.
Ở trong lúc chuyển đổi đó, tinh thần lực của Tịch Thần vô tình bắt gặp vài đạo phong cảnh lướt qua.

Thình lình, trong đó một cái chính là sa mạc ngoài Địa Hoang Chiến Trường, trên đó đang di chuyển mấy đạo thân ảnh.
Tịch Thần chưa kịp suy nghĩ đây là chuyện như thế nào, hình ảnh trước mắt đã cắt qua, sụp đổ thành một mảnh tối tăm..

Bình Luận (0)
Comment