Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 67

“Vong Khước hoàn toàn không bị Thiên Đạo áp chế, hễ ở đâu có dấu hiệu sắp sửa luỵ tàn, thì nó lại cư nhiên xuất hiện. Ngay cả Yêu Vương kia, mặc dù mang tiếng ngự trên ngọn Tâm Vẫn Si Phong, nhưng thực ra nó cũng chỉ đơn thuần hợp tác cùng Lập Phong thôi a...”

“Nói vậy, vãn bối lại hiểu thứ này giống như hệ luỵ tất yếu mà mỗi thời đại đều phải trải qua. Thời gian nếu càng kéo dài, thì sức mạnh của Vong Khước càng tăng trưởng, lâu dần cũng sẽ chẳng còn ai đủ khả năng kìm hãm nó nữa...”

Lạc Thạch vô thức gãi cằm, nhàn nhạt nhận xét.

‘Cái Chết’ và ‘Thời Gian’ là hai trong vài cái lực lượng cấm kỵ trên Thiên Diễn Tinh Cầu, Tu Chân Giả khi chưa đạt đến cảnh giới nhất định, tuyệt đối không được phép táy máy vào. Vong Khước từ bộ đôi này diễn sinh, nên nó như người ‘tiểu đệ đệ’, luôn theo sát hai vị huynh trưởng, chuyên lo việc dọn bãi chiến trường.

Nặc lão gật gù vuốt râu, đoạn tiếp lời.

“Khả năng của Vong Khước... Ừm, để cho dễ so sánh, lão phu liền lấy thí dụ cụ thể. Vĩnh Hằng Yêu Mẫu - lão tổ Yêu Tộc - chỉ tương đương với một tia Tử Khí hoá hình, còn Thời Gian Bổn Nguyên, thì ngay cả Thiên Đạo cũng phải ôm mấy phần kiêng kỵ, chứ đừng nói đến thao túng. Vong Khước thừa hưởng đặc tính của cả hai, thế nên, nó khủng khiếp cỡ nào, Thạch đầu tử ngươi chắc mường tượng ra rồi chứ?”

...

“Toái Tinh Kính... Cấp bậc... Chi... Chi... Thời điểm chế luyện... Chi... Chi... Khí Hồn... Chi... Chi...”

“... Sở hữu hai Đại Thần Thông: ‘Triệt Tiêu’ để ngăn chặn... Chi... Chi... và ‘Hồi Quang’ - phản lại... đòn đến. Chủ nhân hiện tại, theo ghi nhận... Chi... Là Hỗn Thiên Mục...”

Tửng mảnh ký ức, từng đoạn thông tin chắp vá tới tấp ùa về, cái được cái mất hết sức lộn xộn, cứ thế lướt qua trước mắt Mục tử. Thời khắc cả thiên địa đông cứng, mọi thứ như đoạn phim chiếu siêu chậm, quyển phong vừa chạm tới người nó, sấm chớp trên đầu cùng lúc nổ vang, lôi văn loang lổ hỗn loạn, rẽ nhánh trải khắp bầu trời đêm Noạ Bức Sơn.

Sau đó, đúng vào cái lúc điện mang bùng lên, đám dơi kinh hãi lấy cánh che mặt, thì biến cố lần nữa xảy ra. Từ cơ thể nhỏ bé của Mục tử, vô số các sợi tơ ánh sáng đủ màu bất chợt phóng xuất, mà nếu Lạc Thạch có ở đây, chắc hẳn cũng sẽ một phen choáng váng, bởi thứ hiện được thi triển kia, gã đã từng tự lấy thân mình nếm trải - Thần Kỹ Tri Tuyền Lưu Khảo!

Vừa chớm hình thành, chúng lập tức vô thanh vô tức hướng về những lưỡi tầm sét ngoằn nghèo vẫn đương trùng trùng bổ xuống.

Giọt thời gian ‘tích tắc’ rơi, ‘tinh’ một tiếng ngân dài trong trẻo, phá tan sự tịch mịch phủ kín thiên địa. Không gian xung quanh, giống như mặt kính hồ đang tuyệt đối phẳng lặng, bất ngờ gặp động, dù vi tế nhưng vẫn sẽ nổi sóng, nhẹ nhàng lan toả.

Giữa cơn giông tố, một đầu bạch kiêu được bọc trong chiếc kén ánh sáng nhiều màu rực rỡ, dù nhỏ bé vẫn hiên ngang đối mặt, hết sức tương phản.

Ngay vào lúc quang tuyến ti và lôi điện quấn lấy nhau, vùng hư không gần đó lập tức dập dềnh, thiên địa kỳ tượng, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hùng vĩ buông xuống. Toàn bộ các tia sét đột ngột khựng lại, rồi đồng loạt bị ‘nắn’ thẳng tắp, bẻ góc sắc nhọn vuông vức, biến thành... đồ văn vi mạch quen thuộc.

Hỗn Thiên Mục nhân hoạ đắc phúc, Thần Kỹ của nó, chưa biết vì lý do gì, đã tự động kích hoạt. Lần này cũng khá giống tình cảnh trước đây, khi Mục tử mới thức tỉnh và xuất hiện ở trong phòng Lạc Thạch, giúp cho nó chớp nhoáng kết nối được với Tri Tuyền, dễ dàng dò xét Vị Diện. Những ký ức đứt đoạn, vốn tưởng đã vĩnh viễn thất lạc, theo đó, cũng lần lượt quay về.

...

Giang Thành Nội những ngày cuối năm, đường xá vắng lặng, hàng quán chốt cửa im ỉm, mọi người quây quần trong nhà, chuyên tâm khấn bái. Khinh Vũ nhẹ rơi, chỉ vừa đủ làm ẩm nền đất, nồi Thực Vi Thiên nhà nào nhà nấy đều đang réo rắt nhả khói.

Lạc Gia Biệt Phủ, một trong hai phủ đệ lớn, được hưởng đặc cách xây dựng sát bên cạnh Thuỵ Giang Cấm Cung. Cái còn lại, quả thực cũng không quá khó đoán, đương trường thuộc sở hữu Sấm Gia.

Sấm Gia Biệt Phủ.

“Cách, cách...”

Thanh âm nứt vỡ vang lên rõ mồn một, phá tan sự im lặng như tờ. Bên dưới gian mật thất, ánh sáng trắng đục của mấy viên Dạ Tinh Sa đã cũ, bôi ra thứ màu bàng bạc nhuộm khắp căn phòng nhỏ. Đập vào mắt là một thân ảnh đang an tĩnh đả toạ, bóng lưng mờ ảo in lên bốn bức tường đá nhẵn nhụi.

Người đó hé mắt nhìn, nắp ấm trà trên bàn vừa vặn tách làm mấy mảnh, chỉ trực đổ sụp. Cặp mày kiếm nhíu chặt, đồng tử như lấp loé tinh quang, y ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi mới thở dài lẩm bẩm.

“Chưa tới một năm, phương Nam xuất hiện liên tiếp hai cái dị tượng. Thiên Địa cuộn mình, nhân tài xuất thế, vốn phải là việc đáng mừng. Chỉ bất quá...”

Y với tay, tự châm thêm trà. Trà rót vào chén sóng sánh nóng hổi, khói bốc lên mang hương cỏ cây thơm thảo dễ chịu. Hít một cái thật sâu đầy khoan khoái, đoạn tiếp lời.

“... Chỉ bất quá, cả hai lần dị tượng đều không thể hình thành trọn vẹn. Điều này ám chỉ cái gì đây? Là điềm hung hay lành? Khiếm khuyết hay vốn dĩ đã vậy? Trước nay dường như cũng chưa từng có tiền lệ thì phải?”

Giọng nam tử tuy còn khá trẻ, khẳng định không tới ba mươi, nhưng đặc biệt trầm ổn bác học, cho người nghe cái cảm giác đáng tin cậy mơ hồ, hết sức thiếu căn cứ.

Cái nắp bằng đất nung lúc này đồng thời không chịu nổi mà vỡ toác, rơi vào bên trong ấm khiến nước trà văng ra, giọt vương lấm tấm trên mặt bàn.

Lặng lẽ quan sát mất một lúc, thủ chỉ giấu sau tay áo vẫn bấm độn liên tục nãy giờ, ánh mắt y lại càng thêm ngưng trọng.

“Tính không ra... Thậm chí nhìn không ra... Nước trà hoàn toàn không sắp xếp thành bất kỳ một Tinh Đồ nào cả... ‘Đối Ẩm’ của Sấm gia, đã bao giờ phạm phải sai lầm như thế...”

Nặng nề đưa chén trà lên ngang miệng, y lắc đầu, bần thần tự vấn.

“Là chưa từng có? Hay bất khả lộ đây? Lão Thiên à lão Thiên, ngay cả Thời Dự ta, cũng không đủ tư cách hay sao?”

Nói xong liền nâng tay, ngửa cổ uống cạn. Vị trà đắng chát còn vướng nơi đầu lưỡi, thấm vào cồn cào ruột gan. Nét mặt Sấm Thời Dự nhăn nhó, trà khó uống như vậy, Đối Ẩm cùng Thiên Ý mà y luôn luôn tự hào, lần này thực sự đã thất bại mất rồi. Đặt chén xuống bên cạnh, y đứng dậy, vội vàng mở cửa bước ra ngoài, cước bộ hối hả, lòng ngổn ngang suy tính.

“Mau mau khẩn trương báo cho Thành chủ. Mặt khác, Thiên Địa dị tượng xảy ra hơn nửa năm trước, hình như là do Dược Siêu đại ca phụ trách thu thập thông tin thì phải? Chắc cũng cần gọi cả huynh ấy nữa...”

...

Đám Noạ Bức hỗn loạn run rẩy, bầu trời chói loà phủ xuống khiến mắt chúng vô thức nhắm chặt, chỉ kịp nghe tiếng nổ rất lớn vang lên bên tai, rồi xung quanh lập tức cũng rơi vào tĩnh lặng.

Không ai kịp để ý, sấm chớp đánh vào Mục tử, toàn bộ đều bị quang tuyến ti giữ lại. Cái kén được bện bằng ánh sáng đồng thời ‘rũ’ nhẹ một cái, nhịp xung kích từ bên trong nó, men theo vô số sợi tơ, mau chóng truyền sang cho các tia lôi điện. Sóng chấn động lan toả đến đâu, lôi điện chỗ đó lại khẽ cuộn lên rồi duỗi ra, tương tự với khi người ta vẫy mạnh đầu một sợi dây thừng, làm dư ba xuất hiện, cứ thế chạy dọc thân.

Trong khoảnh khắc, dòng điện lưu khúc khuỷu như bị Mục tử hút lấy, xử lý sau đó tống xuất ngược trở ra. Thiên không đang giăng lưới sét trùng trùng, chưa kịp chớp mắt liền được thay thế hoàn toàn bằng đống vi mạch dị văn kỳ lạ dày đặc.

...

Nồi hầm sau sáu lần gỡ phong rồi lại bồi thêm, giờ đã trở nên dày nặng hơn nhiều so với ban đầu, khả năng hấp thụ nhiệt lượng và duy trì áp suất của nó, vì thế tăng lên đáng kể.

Đêm nay là Giao Thời, đồng thời cũng là lúc hoàn thành thủ tục cúng kiếng Thất Độ, món Thực Vi Thiên sẽ được hạ xuống chờ nguội mới có thể dùng.

Trong sân nhỏ trước Thực Dưỡng Phòng, lẽ trẻ đang quây quần ăn tối, tiếng nói cười khúc khích vô cùng đầm ấm.

“Nhiễm đệ, Bát Ương chúng ta đã biết, tên Ngạ Kỳ thì phải?” Lạc Kỷ ôm chặt Tiểu Niệm, vừa nhai vừa hỏi.

“Đúng rồi! Nhiễm ca ca, ca mau kể tiếp”, Lạc Phấn tò mò lên tiếng phụ hoạ, thật hiếm khi thấy cô bé có hứng thú với thứ gì khác ngoài đồ ăn như vậy “Muội nhớ, nếu tính cả Nhục Mễ sắp sửa cho vào đêm nay, thì mới chỉ có bảy loại nguyên liệu thôi a...”

Lạc Nhiễm cười toe, chậm rãi húp miếng canh nóng đầy sảng khoái, đoạn từ tốn trả lời.

“Chẳng phải ăn no liền hết đói đó sao? Ngạ Kỳ không chiến tự thua, ngay khi món Thực Vi Thiên được nấu xong và đem chia cho mọi người, thì nạn đói cũng theo đó mà bị tiễu trừ...”

Nạn đói có thể mặc nhiên lây lan, trở thành đại dịch, cuốn trôi rất nhiều sinh mạng, nhưng kỳ thực, nó chỉ như một thứ hậu quả tất yếu của mấy cái Ương kia để lại.

“... Tức là, Ngạ Kỳ không có cái ‘nhân’ cụ thể nào, nên muốn ngăn cản nó, đồng nghĩa với việc phải tiêu diệt cả Thất Ương kia. Ngoài ra, Ngạ Kỳ chính thức, cũng hoạ hoằn lắm mới đản sinh...”

Trên tay Nặc lão phóng xuất hình ảnh, cảnh tượng hệ sinh thái tuần hoàn hiện lên. Con người nằm xuống biến thành thức ăn cho dã thú, xác bọn chúng chết đi bị chôn vùi, cung cấp dinh dưỡng cho cây cối sinh sôi, hoá rừng, hoá núi, hoá sông, rồi lại được thấy khói bếp lửa, con người lần nữa quần cư.

“Ngạ Kỳ thực sự, mang tới khả năng tuyệt diệt vô cùng khủng bố, không chỉ đối với riêng phàm nhân, mà kể cả các Đại Tộc khác thì nó cũng nan giải đấy...”

Khu vực Ngạ Kỳ tràn qua, thường chính là ‘bãi chiến trường’ mà mấy người anh em của nó vừa càn quét xong, bồi thêm một cước nặng nề, làm cho cây cỏ cũng không dám mọc, gián tiếp đẩy nơi đó vào miệng Vong Khước, và gần hơn bước nữa về phía cõi vĩnh hằng lãng quên.

“Sinh vật mắc phải Ngạ Kỳ, hệ tiêu hoá suy nhược tới mức độ, khiến cả quá trình chuyển hoá năng lượng của cơ thể gặp phải vấn đề nghiêm trọng. Nạn nhân tử vong vì thiếu ăn, dựa theo thống kê trong thực tế, chỉ chiếm gần một nửa trên tổng số về sau, còn trước đó, ăn mãi cũng chẳng thấy no, dẫn đến việc bị bội thực, vỡ bụng chết tại chỗ, mới là nguyên nhân chủ yếu...”

Theo lời Nạc lão, Ngạ Kỳ có vẻ khác với cảm giác ‘đói’ thông thường, khi cơ thể thông qua não bộ, đòi hỏi được cung cấp năng lượng, mà nó thì lại gây rối loạn hấp thu, tạo ra ‘báo động giả’, thôi thúc cơn thèm ăn của vật chủ lên đỉnh điểm.

Đưa mắt nhìn Sấu Thỉ đang cặm cụi kiểm tra nguyên liệu cúng tế, Lạc Thạch lắc đầu chép miệng, đoạn lẩm bẩm.

“Giống như tên kia, phải không Nặc lão? Hắn nhai luôn mồm, nhưng vẫn gầy rộc như que củi, ngày đầu tiếp xúc, ta đã đoán hắn có vấn đề trong người. Địa Đàng Động vãn bối quả thực có nghiên cứu đôi chút về bệnh này, từ triệu chứng cho thấy, nguyên nhân, khẳng định tám chín phần, do loài sán chuyên ký sinh đường ruột...”

“Ồ, bất ngờ đấy!” Nạc lão gật gù vuốt râu, tiếp lời “Chính xác! Ngạ Kỳ, thực tế là một loài trùng cực nhỏ, người trần mắt thịt vô kế khả thi nhìn ra chúng, mang tên Ký Cư... (#1)”

Điểm đáng sợ nhất của Trùng Ký Cư, thì dĩ nhiên là khả năng ăn bám dai dẳng, cùng với sức chịu đựng bền bỉ, dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh và sự biến đổi môi trường sống xung quanh lại càng làm cho chúng trở nên khó tiêu diệt.

Sẽ đặc biệt nguy hiểm, nếu để Ký Cư tìm được đường xâm nhập vào hệ tiêu hoá vật chủ, phát triển và đẻ trứng trong đó. Lượng dinh dưỡng của chúng cướp lấy thực sự cũng không quá lớn, nhưng Mẹ Thiên Nhiên lại lần nữa biết cách làm khó cuộc đời, khi ‘ưu ái’ cho trứng Ký Cư Trùng sức hấp thu huỷ diệt, gấp mấy lần cá thể trưởng thành.

“Thạch đầu tử, ngươi cứ thử tưởng tượng xem, một con Ký Cư Trùng đẻ ra ngàn trứng, tính toán qua loa cũng có thể thấy, vật chủ còn gì mà ăn nữa?”

Gã nghĩ ngợi hồi lâu, rồi chợt cất tiếng hỏi.

“Ký Cư Trùng, chắc hẳn cũng không coi nhân loại là vật chủ ưu tiên đi?”

“Hỏi hay lắm! Khá khen cho Địa Đàng Động ngươi, kiến thức rất rộng!” Lão mỉm cười tán thưởng, đoạn hào hứng tiếp tục trả lời gã. “Bọn này chủ yếu chọn loài ruồi tầm thường nhất để ký sinh, đồng hành khắp nơi cùng nhau, lây nhiễm Ngạ Kỳ. Bất quá, như lão phu đã nói, năng lực sinh tồn của Ký Cư Trùng là hết sức đáng nể, nên trong một số tình huống, chúng sẵn sàng rời bỏ vật chủ cũ, chui vào vật chủ mới, hòng chờ đợi thời cơ, tiếp tục xâm chiếm.”

(#1): ở nhờ.
Bình Luận (0)
Comment