Một giọng nói quen thuộc cất lên:
"Lệnh Hồ quản gia,có phải huynh đó không,thật không thể nhận ra nổi huynh mà,huynh nhìn thật có khí khái của người làm quan đấy nha"
Người vừa cất tiếng không ai khác chính là Doãn bình,nhìn Doãn Bình rất nổi bật giữa đám đông,hắn nhỏ nhất nhìn như một hài đồng nhỏ tuổi,nhưng khuôn mặt thì lại là phụ huynh,không thể lẫn đi đâu được cái mặt cá sấu,mồm diều hâu đấy
Cha hắn đáp lại
"Ra là Doãn Bình đệ,đệ nói vậy ta không dám nhận mà"
Hắn nhìn sang Lệnh Sung,thấy hai cha con hắn đã khác trước,dù gì hai cha con họ Lệnh cũng có chút danh tiếng nhỏ ở cái trấn này,nếu quan hệ tốt sau sẽ át có lợi,xoa xoa vẻ mặt không biết vô sỉ nói
"Nay thể nào Lệnh Sung Cũng có thể có hệ linh căn tốt cho mà coi,huynh nhìn xem,nhìn hắn rất ra dáng,nhỏ tuổi mà khí chất hơn người rồi,thông minh,nhanh nhẹn,hoạt bát,chăm chỉ đọc sách,còn rất ngoan ngoãn lễ phép nữa chứ,ta luôn mong Doãn chí nhà ta bằng một nửa phong thái của Sung nhi,ta thường bảo Doãn Chí nhà ta,phải học theo Sung nhi nhiều lắm,Mẹ hắn ở chín suối cũng rất tự hào về hắn cho coi"
Cha hắn tiếp lời:
"Còn ta cũng chỉ mong lưỡi mình có thể dẻo như đệ"
Hắn vỗ ngực tự tin nói:
"Huynh cứ nói thế,đệ ghét nhất kẻ nào xu nịnh đấy,con người đệ rất thích kết giao với người chứng nhân quân tử như Lệnh huynh đây,người ta thường nói,mây tầng nào gió tầng đấy,đệ là người thật thà,chất phác,có sao nói vậy,đi không thay tên,ngồi không đổi họ,đệ cũng ghét nhất những kẻ ăn không nói có,ngậm máu phun người,ăn cháo đá bát,qua cầu rút ván,gặp kẻ này nhất định phải tránh xa,huynh thấy có đúng không"
"Đúng,vậy chúng ta cách xa nhau ra chút thì hợp lý hơn"
"Huynh…"
Nói xong hai cha con hắn đi ra gần bên khảo sát đài ngồi,thấy hai cha con hắn,một số người trong trấn cũng ra chào hỏi xu nịnh vài câu,cha hắn không cho chút mặt mũi Doãn Bình thúc như vậy hỏi cha hắn:
"Cha,sao cha không cho Doãn thúc chút mặt mũi vậy"
"Có những người có thể bằng mặt không bằng lòng,còn có những người nên dứt khoát cắt đứt mọi mối quan hệ ngay từ đầu,càng dây dưa,càng thiệt bản thân"
Hắn im lặng nghĩ về cuộc khảo sát năm nay,năm ngoái hắn chỉ còn cách một chút nữa,một chút nữa thôi là có thể có hệ linh căn rồi,năm nay hắn tự nhủ phải quyết tâm chịu đựng đau đớn cơ thể cho bằng được,dù có đau chịu đau đớn thế nào đi chăng nữa
Vẫn như mọi năm,vẫn là ông Lão Hồ Thủy lên nói lại về ngũ thuộc tính và phản hệ linh căn,năm nay khảo sát linh căn ít hơn năm ngoái,chỉ có 15 hài đồng tham gia khảo sát
Người lên đầu không ai khác,vẫn là con Cháu Hồ Gia,Hồ Quang Hiếu,hài đồng này đi lên khảo sát đài,dáng đi rất từ tốn chậm dãi,nhìn khác hẳn người huynh của hắn là Hồ Hoài Anh,ông lão Hồ Thủy đặt một viên đá màu đen lên tay hắn,những cảm giác lúc nóng lúc lạnh bắt đầu xuất hiện,mặt hắn rất nhăn nhó,hét lên một tiếng dài
A..A..A
Lần này lạ lắm,không còn là vòng sáng hộ thể quanh thân,một vòng khí màu xanh dương xuất hiện,bao phủ bán kính tầm ba mươi mét,mọi người trong phạm vi bán kinh,tất cả im lặng một vài tích tắc,khi thấy cơ thể mình,quần áo đã bị lột sạch từ lúc nào không hề hay biết,lúc chợt bừng tỉnh lại,những tiếng hô hoán,toán loạn ầm ầm xảy ra
"Chết tiệt,gặp phải dị linh căn vớ vẩn rồi"
"Cái gì thế này,quần áo của ta"
"Ai,ai làm gì với quần áo của ta thế này"
"A..aa…ngươi không được nhìn"
"Hu hu,sao lại thế này,sau này ta lấy chồng làm sao được""
Tét một tiếng,nghe có vẻ là hết cỡ tay,chắc là đau lắm:"đồ biến thái,ngươi không được nhìn"
Một ông lão lên tiếng
"Lộ hết rồi,cơ thể của ta,trinh tiết của ta,bao năm giữ gìn giờ mất hết rồi,ta sống sao đây,tấm thân ngọc ngà của ta"
Mọi người đều thi nhau che những bộ phận nhạy cảm trên người,kẻ thì ngồi xuống lấy quần áo đắp lại,kẻ thì lấy hai tay che ở giữa hai háng,kẻ thì một tay che ngực một tay che háng,kẻ thì lấy quần áo che kín mặt không cho ai nhận ra,dù sao thì ai chẳng giống ai,che cái mặt đi là hết ngại,lại còn giữ được thanh danh nhanh chóng chạy đi nơi khác,không chỉ nữ nhi,ngay cả nam nhi cũng thẹn thùng,mặt đỏ dần dần
Sau khi tất cả ổn định lại,mọi người không ai dám lại gần đài,không ai bảo ai tự đứng rộng ra cách đài chừng ba mươi mét
Trưởng tộc họ Hồ,tên Hồ Lô lên tiếng,rất đắc ý nói:
"Tốt..rất tốt,hệ linh căn này có tác dụng,có thể nói là hiếm"
Khi tất cả mọi người vẫn ngơ ngác không hiểu cái phản hệ linh căn quái dị này có gì mà hữu dụng,có gì mà được gọi là hiếm,chỉ đơn giản là lột quần áo một cách vô sỉ,trơ tren thôi sao,ông lão mới giải thích:
"Các ngươi thử tưởng tượng mà xem,nếu hai bên đang đánh nhau,lơ đãng 1 chút có thể bỏ lại tính mạng.
Mà đây lại bị lộ hết cơ thể trước mặt đối phương,con trai thì chạy một chút cục thịt thừa cứ sừng sững sừng sững,lủng là lủng lẳng,lắc lư sang hai bên,thì đánh cái gì,đấm cái gì,còn nếu nữ nhi gặp phải tình cảnh này,chạy một chút hai trái đào nẩy lên nẩy xuống,bận che thân thì đánh cái gì,đấm cái gì nữa,vào các ngươi,có chịu lộ hết cơ thể cho người khác xem không,hay bỏ chạy và che lấy cơ thể là điều đầu tiên nghĩ đến"
Nói xong ông lão cười càng đắc ý hơn,lúc này một tráng hán ngồi ở cạnh các vị trưởng lão đứng lên nói,không biết tiểu hài đồng này,do ai sinh hạ mà tài năng thế,gãi đúng điểm ngứa,chờ đợi rất lâu rồi một phụ nữ trung niên đứng lên nói:
"Do ta hạ sinh đấy,không biết cha hắn là ai,mà có con trai tài năng thiên bẩm thế này"
Tráng hán vừa hỏi vỗ ngực trả lời:
"Hắn là con trai Hồ phụ này đấy"
Mấy vị trưởng lão hồ ra quay sang nhìn nhau cười rất khoái khoái