Tâm Tiêm Ý

Chương 29


"Mục Nhị ca không muốn để ta biết hắn nói gì về huynh."
***
Thuấn Âm lật sổ gấp.
Bên trên ghi chép lại những gì đã nhìn thấy trên đường đến Cam Châu, chỉ đôi ba câu đơn giản nhưng khá khó hiểu.

Nàng cầm bút trong tay, sắp xếp lại manh mối, chốc chốc viết ra vài chữ.
Sau khi tiễn biệt Ngu Tấn Khanh cùng phái đoàn, nàng không ra ngoài thêm lần nào nữa, được dịp hôm nay rảnh rang bèn sửa lại những quyển sổ ghi lỗi.
Tới tận lúc gác bút, nàng mới nhìn ra ngoài cửa.
Hoàng hôn đã buông, ánh nắng nhạt nhòa, chỉ vài canh giờ nữa sẽ đến thời khắc giới nghiêm.

Cũng không thấy Mục Trường Châu đâu, có vẻ chàng càng bận rộn hơn từ sau ngày đưa tiễn.
Nghĩ đến đưa tiễn lại nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó, cảm giác trông chàng có vẻ không vui.
Ngày hôm ấy trên đường trở về, chân chàng cứ tì vào nàng, cũng lấn người lại gần – chẳng hay là vô tình hay cố ý.

Cho tới khi xe dừng trước cổng phủ, chàng mới chịu nhích ra bước xuống.
Phải đến lúc đó cảm giác áp lực trên người nàng mới biến mất, ngón tay theo đó thả lỏng, sực nhận ra bản thân nắm chặt tà váy suốt dọc đường, nhịp thở cũng rối loạn...
Thuấn Âm hoàn hồn, thôi nghĩ suy vẩn vơ.

Càng nghĩ càng cảm thấy không nhìn thấu nổi chàng, nàng tiện tay gác bút xuống.
"Phu nhân." Thuấn Âm bước đến ngoài cửa, cúi người hành lễ, có hai thị nữ theo sau.
Thuấn Âm lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Có thư từ tín trạm hả?" Thư gửi đi Tần Châu đã được mấy hôm, với tốc độ của khoái mã thì ắt hẳn đã đến nơi từ lâu, nhưng tới tận bây giờ Phong Vô Tật vẫn chưa hồi âm, gần đây nàng đang đợi thư của cậu.
Thắng Vũ đáp: "Không phải ạ, có chuyện quan trọng khác."
Thuấn Âm cũng lường được điều đó, bởi nếu có thư chắc chắn sẽ giao cho Mục Trường Châu trước, nàng bèn hỏi: "Chuyện gì?"
Thắng Vũ vào phòng, đứng về bên phải nàng báo cáo: "Đã vào tuần trăng non, hằng năm mỗi khi đến dịp này, Đô đốc ở các châu sẽ về Lương Châu gặp Tổng quản báo cáo công tác.


Sứ giả tuần biên vừa rời đi mấy ngày thì các Đô đốc cũng lần lượt đến.

Quân tư bảo Xương Phong chuyển lời, những dịp khác không cần làm phiền phu nhân nhưng hôm nay nhất định phải tới phủ Tổng quản, mời phu nhân chuẩn bị."
Thuấn Âm nhớ lại, lần trước ở phủ Tổng quản hình như Lưu thị cũng từng nhắc qua.
Chợt có âm thanh lao xao vang lên, ngay cả nàng cũng có thể nghe được, nhưng chỉ cảm thấy rộn ràng mà không rõ cụ thể là gì.
Thắng Vũ giải thích: "Chắc là vị Đô đốc nào đó đến muộn mới vào thành, gân đây khách từ các châu lục tục ghé thăm, thành mình náo nhiệt hẳn."
Bảo sao dạo này Mục Trường Châu bận tối mắt tối mũi, thường xuyên chẳng thấy tăm hơi.

Hôm qua trời vừa hửng sáng đã nghe thấy tiếng bước chân của chàng trên hành lang, hình như dừng trước cửa phòng nàng một lúc, nhưng đến lúc nàng ra mở cửa thì chàng đã rời đi.
Thuấn Âm ngẫm nghĩ rồi bảo: "Nếu cần ta tham dự ngày hôm nay thì hẳn là có mở tiệc."
"Vâng." Thắng Vũ hỏi ý, "Có cần chuẩn bị Hồ phục cho phu nhân không?"
Thuấn Âm lắc đầu, đứng lên nói: "Không cần, cứ bộ nào trịnh trọng là đủ."
Thắng Vũ vâng dạ, quay đầu gọi hai thị nữ ở ngoài cửa sửa soạn chuẩn bị cho nàng.
Quả thật trong thành vô cùng náo nhiệt, khác một trời một vực so với phái đoàn của sứ giả tuần biên.
Đường lớn dẫn đến phủ Tổng quản phía bắc rộng rãi trang nghiêm, đèn lồ ng giăng dài ở hai bên, nắng hoàng hôn vừa tắt thì đồng loạt điểm nến, xe ngựa băng băng, phố phường sáng rực chẳng khác nào ban ngày.
Thuấn Âm ngồi trong xe, nhìn khung cảnh bên ngoài qua ô cửa vuông vắn, lần đầu tiên thấy sự nô nức phồn hoa nhường ấy, xem ra lần này mới thực sự là đại sự ở Lương Châu.
Xương Phong và Thắng Vũ cũng ngồi ngoài cáng xe dẫn đường, đến trước phủ Tổng quản thì ngựa xe chật ních như nêm, loay hoay mãi mới tìm được chỗ trống đậu xe.
Thuấn Âm bước xuống, ngoài cánh cổng uy nghiêm có nhiều lính gác hơn so với lần trước.

Một gia nhân lon ton chạy tới dẫn đường, có vẻ đã chờ được một lúc.
Nàng theo gia nhân nọ vào phủ Tổng quản, Xương Phong và Thắng Vũ được người hầu dẫn đến nơi khác đợi chủ – bọn họ không được phép vào trong.
Thuấn Âm vừa đi vừa nhìn quanh, ở tiền viện không có mấy khách, chỉ có người hầu thị nữ trong phủ lui tới thoi đưa.
Gia nhân thoăn thoắt dẫn đường, chẳng mấy chốc đã tới ngoài phòng khách, dừng chân mời nàng: "Mời Quân tư phu nhân nán lại đây một lát, Tổng quản phu nhân đang tiếp đãi các vị phu nhân ở bên trong."

Thuấn Âm nhìn lướt, hầu hết đều là nữ quyến, nàng gật đầu bước vào.
"Tới rồi đấy à." Lưu thị ngồi ở ghế chủ, thấy nàng vào liền cười chào.
Thuấn Âm nhún mình thi lễ, thẳng lưng lên nhìn quanh một vòng.

Quả nhiên chỉ toàn nữ quyến, chưa tới mười người, đa số còn khá trẻ, cô nào cô nấy cũng mặc Hồ phục, vốn đang cười nói rôm rả thì bất thình lình quay sang nhìn nàng, khiến căn phòng chìm trong im lặng.
Lưu thị cao giọng giới thiệu: "Đây là phu nhân nhà Quân tư, người ta có tài lắm đấy, sau này mà biên thành sách thì sẽ đưa cho các cô đọc thử."
Thuấn Âm xoay thân, khom lưng chào mọi người.
Các phu nhân cũng chào lại song chẳng ai bắt chuyện, bởi vốn dĩ nào có thân thiết.
"Được rồi, các cô cứ hàn huyên thoải mái, ta đi thay trang phục đã, sắp đến giờ nhập tiệc rồi." Lưu thị đứng lên, khoát tay gọi thị nữ dìu đi.
Mọi người khom lưng cung tiễn, khi đứng thẳng dậy đã khôi phục trạng thái nói cười rôm rả trước đó.
Thuấn Âm cẩn thận nhìn một vòng, gồm mười bốn châu Hà Tây nhưng ở đây lại bị hụt nhân số, có vẻ có vài châu vắng mặt.
Đã một khắc trôi qua mà không ai mở lời bắt chuyện với Thuấn Âm, hẳn là do còn xa lạ, nhưng chốc chốc bọn họ cứ ngó rồi lại liếc nàng.
Cũng may nàng không có tâm trạng hàn huyên, thỉnh thoảng dỏng tai phải nghe các nàng líu ríu hoặc nhìn đọc khẩu hình.

Tiếc thay lại chẳng có lấy một thông tin hữu dụng, không phải chuyện lông gà vỏ tỏi thì cũng là những điều lạ mới mẻ.
Người đông tiếng cũng lao xao, làm nhiễu thính cảm của nàng.
Láng máng nghe thấy ai đó gọi "Quân tư phu nhân", âm thanh bé như muỗi vo ve, Thuấn Âm toan ngó nghiêng tìm kiếm nhưng kịp thời dừng lại, sợ bị nhận ra điều bất thường, chỉ đảo tròng mắt nhìn quanh, bấy giờ mới phát hiện bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Dường như lại có người lấm lét nhìn nàng, chỉ vì nàng không đáp lại ngay chăng? Thuấn Âm nhíu mày, đứng dậy đi ra.
Đứng ngoài cửa là Lục Chính Niệm, cô nàng mặc váy quây lụa xanh rất trang trọng.
Vì cô ấy đã từng đưa tin cho mình nên Thuấn Âm coi như người quen, gật đầu hỏi: "Cô vừa gọi ta à?"
Lục Chính Niệm khá nhát người lạ, khom người đáp lễ, một lúc sau mới cất lời: "Vâng, ở đây tôi chỉ biết mỗi phu nhân."
Giọng cô thực sự quá bé mà trong sảnh lại ồn ào, Thuấn Âm buộc phải đọc khẩu hình: "Lục Thứ sử cũng tới hả?"
Lục Chính Niệm lí nhí đáp: "Gia mẫu mất sớm, mà những buổi tiệc thế này cần dẫn gia quyến đi cùng, năm nào phụ thân cũng dẫn tôi theo."

Vậy cũng hay, Thuấn Âm không quen với những dịp thế này, trong căn phòng ấy lại chẳng có tin tức hữu dụng đáng thăm dò, còn không bằng đi với cô ấy.
Mà cũng thực khéo, không lâu sau có người hầu đến mời, xem ra đã sắp đến lúc nhập tiệc.
Lục Chính Niệm đứng gần cửa nhất nên đi ra đầu tiên, vừa ra ngoài, cô lập tức nhìn lên hành lang phía trước.
Thuấn Âm nối gót đi ra, thấy cô ấy nhìn chằm chằm bên ngoài thì vô thức nhìn sang.
Trong giao thoa giữa sáng và tối, Mục Trường Châu sải bước đi đến, theo sau là Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng.
Ánh lửa nhảy nhót hắt lên áo choàng gấm sẫm màu của chàng, thân hình cao ráo cùng vùng hông rắn chắc được chiếu sáng bằng một đường nghiêng nghiêng, chàng tiến đến, ánh sáng xung quanh như lu mờ dần.
Thuấn Âm quay đầu nhìn phòng khách rồi lại nhìn chàng, lạ nhỉ, chàng đến chỗ nữ quyến làm gì?
Nhưng Mục Trường Châu chẳng buồn nhìn vào trong lấy một lần, chỉ gật đầu với nàng rồi xoay người rời đi.
Thuấn Âm vỡ lẽ, có thể chàng đến đây để gọi mình.

Thấy những người khác đã lục tục đi ra, không rõ đã bị bắt gặp hay chưa, nàng lập tức xách váy đuổi theo chàng.
Đi được vài bước nàng mới sực nhớ ra, ngoái đầu nhìn, Lục Chính Niệm đã theo người hầu vòng qua đầu bên kia hành lang, nhưng thỉnh thoảng cứ ngoảnh lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía này.
Thuấn Âm nhớ lại đã từng nhìn thấy ánh mắt đó một lần, nàng nhìn Mục Trường Châu, chợt hiểu ra, lẽ nào cô ấy có tình ý với chàng ta?
Mục Trường Châu bước lên trường lang, quay sang nhìn nàng: "Sao thế?"
Thuấn Âm chậm rãi đi theo, không bộc bạch, dù gì cũng chỉ là suy nghĩ từ một phía, nàng hạ giọng hỏi: "Mục Nhị ca đã vơi giận chưa?"
Mục Trường Châu không dừng lại, nhìn nàng chăm chăm, nhanh chóng nhận ra nàng đang nói chuyện trong ngày đưa tiễn Ngu Tấn Khanh: "Ai bảo ta giận?"
"Thế thì là gì?" Thuấn Âm hỏi.
Mục Trường Châu cười nửa miệng, không trả lời.
Mà cũng không thể nói nữa, bởi đã sắp tới hậu viện rồi.

Tầm nhìn trở nên thoáng đãng, người đông đúc tấp nập rộn rã.
Hóa ra khách khứa đều đang ở đây, Thuấn Âm nhìn quanh, có thể nhận ra thân phận của kha khá người thông qua trang phục.
Đa số những ai mặc áo bào rộng, thân hình phốp pháp thì sẽ là Đô đốc các châu, vì chắc chắn phải quá nửa còn độn áo giáp bên trong.

Áo bào của quan văn có sắc màu riêng biệt, hẳn là quan lại ở các quận huyện.
Sơ sơ cũng có đến bảy tám chục người, dẫu đang ở xa vẫn nghe thấy âm thanh ồn ào, quả là khung cảnh đầy choáng ngợp.
Còn chưa tới nơi mà Mục Trường Châu đã dừng bước.
Thuấn Âm cũng dừng lại, nhác thấy có người đang đứng trong bóng râm ở hàng cây bên trái, nàng vô thức lùi một bước nhưng bên hông chùng xuống, bị Mục Trường Châu vòng tay ôm lấy.

Đối phương bước ra, trên người mặc nhuyễn giáp, lạnh lùng nhìn chàng.
"Hừ!" Sau lưng vọng đến tiếng hừ lạnh của Hồ Bột nhi, tuy cách khá xa nhưng vẫn nghe rõ.
Mục Trường Châu khoát tay ra sau.
Ngay sau đó nàng lại nghe thấy tiếng bước chân vang, có lẽ cả Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng đều rời đi.
Thuấn Âm nhìn người bước đến, chẳng phải ai lạ mà chính là Lệnh Hồ Thác đã từng gặp ở Cam Châu.

Nàng lập tức nhìn người bên cạnh, hơi nóng từ lòng bàn tay truyền sang eo, nàng lặng lẽ thò tay ra sau móc lấy tay chàng.
Mục Trường Châu nghiêng đầu nhìn nàng, buông tay ra.
Thuấn Âm thu tay vào tay áo, đoan trang đứng tại chỗ, nhìn Lệnh Hồ Thác trước mặt.
"Tại sao lại giao chức Đô đốc Cam Châu cho ta?" Hắn hỏi, giọng đặc âm khàn vốn có, khá khó nghe, hai mắt nhìn Mục Trường Châu chằm chặp.
Thuấn Âm ngạc nhiên, không ngờ Mục Trường Châu lại đưa chiếc ghế Đô đốc Cam Châu cho hắn ta, hèn gì Hồ Bột nhi mới thấy hắn đã hừ lạnh.
Tả hữu không có người ngoài, chỉ có âm thanh rộn ràng từ xa vọng tới, Mục Trường Châu nhìn một vòng đằng sau, lúc này mới nói: "Tổng quản lệnh cho ta toàn quyền xử lý, ngươi từ phó Đô đốc thăng lên Đô đốc là điều dĩ nhiên, mà việc An Khâm Quý không được tướng lĩnh trong thành trợ giúp cũng có công của ngươi, chỉ vậy mà thôi."
"Còn lâu ta mới tin ngươi có lòng tốt đó." Sắc mặt Lệnh Hồ Thác càng hung hãn.
Mục Trường Châu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Người như ta giao chức Đô đốc cho ngươi là đủ rồi, còn lại ngươi không cần bận tâm."
"Hai trại ngựa quân đội ở Cam Châu với hơn mười nghìn binh mã đều bị ngươi thôn tính, ngươi vốn dĩ không hề có ý tốt." Lệnh Hồ Thác tới gần một bước, tay đặt bên hông như muốn tuốt kiếm, tuy nhiên nơi này cấm tiệt đem đao gươm vào.

Hắn gầm ghè nhìn Mục Trường Châu chòng chọc, "Trước kia ngươi..."
Thuấn Âm vừa nghe được ba chữ đó thì Mục Trường Châu đột nhiên nghiêng người, giơ tay bịt tai phải nàng.

Nàng bị kéo áp sát lồ ng ngực chàng, trông như thể được ôm vào lòng.
Lỗ tai không nghe được dù chỉ nửa chữ, toan đọc khẩu hình của Lệnh Hồ Thác qua đuôi mắt nhưng lại bị nhấn một cái vào tai phải, nàng càng tựa sát vào chàng, khuôn mặt sắp vùi trong ngực chàng, không rõ sau đó bọn họ đã nói gì.
Bốn bề yên ả, tới lúc liếc thấy bóng người đến gần thì nàng mới có thể nghiêng đầu, qua cánh tay chàng trông thấy Lệnh Hồ Thác có vẻ định đi.
Lệnh Hồ Thác bước tới, chắp tay với nàng như muốn xin lỗi vì đã xúc phạm, song vẫn lườm nguýt Mục Trường Châu, bấy giờ mới vào sảnh tiệc.
Thuấn Âm cựa quậy, tai phải vẫn bị chàng che kín, má dán vào ngực chàng, nàng bỗng nhận ra hiện hai người đang đứng ở đâu, tim đập thình thịch, khẽ rít lên: "Buông ra."
Mục Trường Châu nhìn theo bóng dáng Lệnh Hồ Thác, tới lúc hắn đi xa mới cúi đầu, trong ánh đèn, thấy làn mi nàng lả xuống đang khe khẽ chớp, có vẻ đã dùng lực tay quá mạnh, dừng một lúc, bàn tay che tai phải nàng vỗ nhè nhẹ rồi buông ra.
Thuấn Âm đứng thẳng dậy, vuốt tóc mai, vành tai đã đỏ bừng tự lúc nào, nàng ngẩng đầu nhìn chàng: "Mục Nhị ca không muốn để ta biết hắn nói gì về huynh."
Mục Trường Châu nhìn nàng, cười bảo: "Ta đã nói rồi, có nhiều kẻ bất mãn về ta lắm, nàng không cần để ý." Dừng một lúc, chàng nói tiếp, "Nếu hắn dám giở trò, ta sẽ ngăn cản trước.".

Bình Luận (0)
Comment