Tâm Tiêm Ý

Chương 91

“Nhị lang… phải sống tốt…”

***

Trời tối khuya, đội quân bao vây nuôi ý đồ húc đổ cổng phủ. Bọn chúng trèo tường hòng xâm nhập vào, dù binh lính hộ vệ trong phủ ngăn cản được đợt này thì vẫn còn đợt khác xông lên.

Giọng của tên tướng lĩnh bên ngoài nghe khá lạ tai, hình như đến từ Hạ Châu, gã hô to lần nữa: “Nhanh lên! Diệt sạch phản tặc!”

Dường như trông chúng rất cấp bách.

Vết thương trên tay Quận công đã được băng bó, ông cầm đao đứng dưới hiên, cản trước mặt Quận công phu nhân, tức tối quát: “Ta mà có làm phản?!”

“Ngươi âm mưu chiếm đoạt vị trí Tổng quản, ấy chính là mưu phản! Tội đáng chết!”

Quận công hừ lạnh: “Ta đây chinh chiến sa trường suốt bao nhiêu năm, há dễ bị vu oan giá họa!”

Nhưng ngoài kia nào có quan tâm, chúng chỉ muốn xông vào phủ càng sớm càng tốt.

Mục Trường Châu đứng ở một bên, siết chặt cung trong tay: “Bọn chúng nhắm vào vị trí Tổng quản nên mới muốn nhanh chóng loại bỏ phụ thân.”

Mục Doanh Châu xách đao chạy đến, ném cho Mục Sinh Châu một thanh, lạnh lùng nói: “Đường đường phủ Quận công há có thể là nơi chúng thích giết thì giết!”

“Nên chắc chắn chúng có chuẩn bị mới kéo đến.” Mục Trường Châu tiếp lời.

Tứ phía lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề. Chớp mắt sau, cha con mấy người đồng thanh lên tiếng: “Phá vòng vây.”

Mà cũng chỉ có thể làm vậy.

Đêm khuya thanh vắng, cả nhà ngồi trong đại sảnh, nhưng lần này lại thiếu vắng tiếng cười đùa mọi khi. Còn ngoài kia vẫn không ngừng tấn công,  mưa tên tẩm hỏa bắn vào, nhiều nơi trong sân đã bén lửa bốc cháy mà chẳng kịp dập tắt.

Phủ binh bị thương được đưa xuống, nhân lực thủ vệ dần vơi bớt.

Tiếng hô hào chém giết đinh tai nhức óc khiến Quận công phu nhân không tài nào ngủ nổi, bà ngồi một góc trong sảnh, khuôn mặt trắng bợt.

Trên bàn chính giữa sảnh đang trải tấm bản đồ Lương Châu. Mục Tổ Châu đã thay sang đồ đen, xác nhận đường đi một lần nữa rồi quay bước ra ngoài.

“Đại lang.” Quận công gọi y lại, hạ giọng căn dặn, “Nhớ phải cẩn thận.”

Quận công phu nhân lật đật đứng lên.

Mục Tổ Châu chắp tay vái ông và Quận công phu nhân, sau đó xoay gót bước đi. Khi đến cửa, y vỗ vai Mục Trường Châu đang đứng nơi ấy rồi dẫn theo mười mấy người xông vào đêm đen.

Mục Trường Châu vẫn siết chặt cây cung, nhanh chóng phản ứng: “Tam lang!”

Mục Doanh Châu xách đao bước ra, đuổi theo huynh trưởng. Mục Sinh Châu dìu mẫu thân bám sát phía sau còn Quận công đi cuối cùng.

Phủ binh ở hai bên tả hữu cũng lập tức nối gót chạy tới chỗ cửa hông. Vừa tới dưới chân tường, cả hội lại đụng độ kẻ địch đang trèo từ ngoài vào. Mục Trường Châu kéo căng trường cung b ắn ra một mũi tên, Mục Doanh Châu tức thì vung đao bổ xuống.

Quân bao vây hô lớn: “Bọn chúng muốn phá vòng vây!”

Mấy tiếng hô liên tiếp đã thu hút phe chúng kéo đến, chi chít những bóng đen liên tục trèo lên đầu tường.

Mục Doanh Châu quay đầu chạy tới hướng bên kia.

Mục Trường Châu đứng phía sau, ở khoảng cách xa bắn liền hai mũi tên, cản được bọn chúng trong chốc lát, nhân khi đám người bên dưới vẫn đang trèo lên, chàng nhanh chóng chạy đến cửa hông.

Cánh cửa vừa mở, phủ binh ập ra, Mục Doanh Châu vừa giết được mấy gã thì nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập, trong bóng tối, một toán quân đông đúc đang kéo tới nơi này.

Một cánh tay bắt lấy cậu kéo giật về sau: “Quay về nhanh.” Là Mục Trường Châu.

Quận công vội vàng đẩy con út và vợ lùi về, xoay người giết hai tên vi binh rồi cũng rút lui, đóng chặt cửa hông. Mọi người th ở dốc hổn hển, cùng nhận ra một điều là không thể phá nổi vòng vây, quân địch bên ngoài đông hơn họ nghĩ nhiều.

Chợt có một bóng người lao tới trước mặt, vi binh đã ập tới rồi.

Bất chấp vết thương, Quận công giế t chết mấy kẻ vừa lao đến, ngăn cản con út toan xông lên, ra lệnh: “Tất cả rút về sau!”

Ông vừa dứt lời thì có tiếng bước chân vọng đến, Mục Trường Châu lắng nghe, là hướng cửa sau nơi Đại ca phá vòng vây, chàng tức tốc chạy ra đón.

Hai phủ binh dìu Mục Tổ Châu quay về, dừng trên hành lang hậu viện.

Quận công phu nhân vùng chạy đến đỡ y, run rẩy hỏi: “Có bị sao không?”

Mục Tổ Châu lắc đầu an ủi, che vết thương đang rỉ máu trước ngực, đứng thẳng dậy nói nhanh: “Phụ thân, không phá vòng vây được rồi, con mới vừa lao ra đã bị ép phải trở về. Không chỉ phủ Quận công mà toàn thành Lương Châu cũng đã bị bao vây, hình như nhà Lệnh Hồ cũng đang giao tranh với chúng, mà hướng đến cổng thành cũng đã bị chặn, xem ra ở ngoài thành còn có quân địch kéo tới.”

Y vốn định phá vòng vây đi gọi cứu binh nhưng không ngờ bên ngoài đã thành ra như thế.

Quận công nhíu chặt vầng trán đầy nếp nhăn: “Còn có cả quân địch?”

Biến cố ập đến không một dấu hiệu báo trước, nhưng quy mô lớn đến nỗi mọi người đều không nói nên lời.

Mục Trường Châu đổ mồ hôi khắp người, đáy lòng lạnh buốt, đỡ Mục Tổ Châu: “Rút lui trước đã.”

Ở tiền viện đã trở nên hỗn loạn, ánh lửa bừng cháy tứ phía, phủ binh tử vong nằm la liệt khắp nơi.

Bất thình lình vang lên một tiếng *sầm*, cuối cùng cánh cổng cũng đã bị húc đổ.

Chẳng ai hay đã là đêm thứ bao nhiêu.

Cánh cửa hậu viện được đóng kín còn ở tiền viện đằng trước sáng rực ánh lửa, binh mã vờn quanh sẵn sàng xông vào bất cứ khi nào.

Ngoài kia cũng dần mất kiên nhẫn, chốc chốc lại hô lớn: “Vùng vẫy làm gì nữa! Lương Châu đã bị bao vây, phía đông thành cũng bị vây kín, phủ Quận công cũng không thoát khỏi, trong ngoài ba lớp, các ngươi nghĩ mình có thể tháo chạy được hả? Giờ trong thành làm gì có ai quan tâm tới phủ Quận công, chúng còn đang sợ quân địch tấn công kia kìa!”

“Chớ có trông cậy vào Lệnh Hồ gia, bọn chúng dám phản kháng, đã bị diệt sạch rồi!”

Quận công phu nhân đang cúi gục đầu, nhìn chằm chằm lên giường, sau mấy ngày nghi dung đã tiều tụy, nhưng ngay khi nghe thấy câu ấy, bà tức khắc rút đao của hộ vệ đứng bên cạnh rồi xông ra cửa, song sau đó lại đưa tay bụm mặt.

Mục Sinh Châu chạy vội đến đỡ bà.

Trong nhà, Mục Tổ Châu đang nằm dài trên giường, y mất máu quá nhiều mà thuốc thang cũng không đủ, gương mặt trắng bệch không sức sống.

Quận công cầm đao chặn trước cửa, vết thương được băng bó đã nứt toác. Mục Trường Châu và Mục Doanh Châu canh ở hai bên, dẫu đang bị thương cũng chẳng bận tâm.

Xem chừng đối phương đã mất sạch kiên nhẫn, lạc giọng hét lớn: “Ai giết được Quận công và gia đình ông ta, đi ra đầu hàng sẽ được miễn chết!”

Nhưng không một ai đáp lời.

Đối phương phát điên, như muốn giết hết mọi người càng sớm càng tốt mới cam lòng, một lần nữa chúng dồn dập tấn công.

Mục Trường Châu đang suy nghĩ xem ở lân cận có những binh mã Trung Nguyên nào, song nếu đã không thể phá vòng vây thì cũng chẳng làm được trò trống gì, đúng lúc này bên tai chàng bắt được động tĩnh, ngay lập tức kéo Mục Doanh Châu một cái.

Lại thêm một toán quân leo lên tường viện, mưa tên bay rào rào nhắm thẳng về phía họ.

Vừa lùi vào trong nhà, Mục Trường Châu nói: “Chúng ta không thể ở đây mãi được, bọn chúng định đốt nhà.”

Mục Doanh Châu lập tức cõng Đại ca lên lưng, Mục Sinh Châu cầm đao kéo mẫu thân vòng qua cửa chạy về phía sau. Quận công phản ứng rất nhanh, nhân lúc bọn chúng đang dựng cung lắp tên thì vung đao xông đến chân tường, chém ngã thêm mấy tên.

Mục Trường Châu giương cung yểm trợ ông, đẩy lùi được một nhóm quân địch. Nhưng bọn chúng đã lanh tay ném đuốc vào hòng đốt nhà.

Có tiếng *uỳnh uỳnh* vang thật lớn, cửa viện lại bị phá vỡ, đội quân bao vây giục ngựa lao vào.

Quận công cuống cuồng hét to: “Rút lui!”

Đối phương cưỡi ngựa gặp ai giết nấy, tùy tùng thị nữ đang trốn xung quanh không thể may mắn sống sót, tiếng la hét kêu cứu vọng khắp nơi rồi đột ngột im bặt.

Tuy Quận công ra lệnh cho mọi người rút lui nhưng bản thân lại vung đao xông đến, không ngừng chiến đấu như đang ở sa trường.

Trong đầu Mục Trường Châu đã không còn chuyện khác, chàng chỉ biết liên tục dựng cung lắp tên, ngăn cản đối phương tiến vào.

Nhóm phủ binh cuối cùng ra sức ngăn cản kẻ địch đang rục rịch xông đến, hợp sức với Quận công đóng cửa viện lại.

Cuộc tấn công vẫn chưa dừng, tiếng la hét lại lần nữa cất lên.

Mục Trường Châu xách cung chạy đến nhìn quanh, thấy kẻ nào vừa xông vào là giương cung bắn chết, mũi tên nhắm vào người đang chạy đến mới phát hiện đối phương là Mục Doanh Châu, chàng hạ cung, hai cánh tay đã mỏi nhừ, đầu gối khuỵu xuống mới để ý bản thân cũng bị thương, nhưng không rõ bị thương ở đâu.

Quận công sải bước đi đến, máu be bét khắp người, ông chụp lấy cánh tay chàng: “Nhị lang.”

Mục Doanh Châu nhào tới quỳ sụp xuống: “Phụ thân…”

Quận công nhìn sang, buông cánh tay đỡ Mục Trường Châu, bước chân lảo đảo suýt trượt ngã.

Quận công phu nhân nằm sấp trên lưng Mục Doanh Châu, vì trúng đao mà đã thoi thóp.

Mục Trường Châu giãy giụa nhưng không tài nào đứng dậy nổi, chàng chỉ biết trơ mắt nhìn chòng chọc, đã nhiều ngày không một hạt cơm ngụm nước, cảm giác có vị tanh lan tỏa trong họng.

Huyết lệ giàn giụa trên mặt Mục Doanh Châu, cậu đờ đẫn nói: “Bọn chúng định giết mẫu thân, con và Tứ lang đánh trả lại, Tứ lang đệ ấy…”

Mục Trường Châu chống cung gượng dậy, loạng choạng chạy ra sau, trông thấy thi thể nằm la liệt khắp phủ. Nhờ ngọn đuốc rơi dưới đất chưa tắt lửa, cuối cùng chàng cũng thấy Mục Sinh Châu nằm trong vũng máu, tay cậu vẫn cầm chặt cán đao.

“Tứ lang.” Mục Trường Châu đỡ cậu ngồi dậy, vỗ vào mặt cậu, “Đừng dọa Nhị ca mà.”

Mục Sinh Châu gắng gượng mở mắt, vết thương cắt ngay cổ nên không thể thốt ra lời, cậu há miệng, cố mấp máy: Đệ không thể đến Trường An với Nhị ca nữa rồi…

Mục Trường Châu không ôm nổi a đệ, buộc lòng phải cõng cậu, định bụng tới căn nhà còn nguyên vẹn gần đó rồi sẽ đi tìm thuốc cho cậu. Song, chưa kịp đến bục cửa thì cánh tay vắt trên vai chàng trượt xuống buông thõng, người trên lưng đã chẳng còn cử động.

Mục Trường Châu khựng lại, bàn chân nặng trịch như bị đổ chì, chàng nhìn thấy Quận công ôm thê tử bất động bước tới, ngồi rũ xuống bậc thềm, mặt xám tro tàn.

Mục Doanh Châu đứng sau lưng chàng đỡ Mục Sinh Châu, người nghiêng sang một bên, bước chân loạng choạng phải cố gắng mới duy trì đứng vững, cậu cười khan hai tiếng: “Mới hôm trước còn đang say quắc mà hôm nay khéo phải chết vì giết địch, không biết sau này mấy nàng Hồ cơ có còn nhớ mình không, ha ha…” Nói tới cuối, tiếng cười hóa thành tiếng khóc, đột nhiên cậu ngã thụp xuống, hai chân rướm máu.

Mục Trường Châu nhanh tay đỡ cậu nhưng bản thân cũng bị kéo xuống theo, trông thấy huynh trưởng lảo đảo bước ra từ trong nhà, y cầm đao, thấy cảnh tượng trước mắt thì ngã xuống, viền mắt hoen đỏ in rõ nỗi kinh hoàng.

“Người bên trong nghe đây, nếu ai giết được cả nhà Quận công đi ra đầu hàng thì có thể miễn chết! Đầu của Quận công thưởng vạn kim lượng! Đầu của con trai thưởng nghìn kim lượng!” Kẻ bên ngoài hô to, vừa dứt lời đã tức tốc ra lệnh, “Đốt!”

Liên tục có đuốc bị ném vào, chỉ còn lại số ít phủ binh canh chừng trước cửa viện, nhưng ngay bọn họ cũng không còn cầm cự nổi nữa.

Quận công bỗng ngẩng đầu lên: “Nhị lang, phụ thân có chuyện muốn giao phó con.”

Mục Trường Châu miễn cưỡng ngồi dậy, một tay giữ lấy Mục Doanh Châu, muốn kéo cả Mục Tổ Châu nhưng đã không còn sức lực, chàng nghiến chặt răng mới ngăn nổi cơn đau dằn xé trong lòng: “Có chuyện gì phụ thân cứ để từ từ, đợi đẩy lùi được bọn chúng rồi nói cũng chưa muộn.”

Quận công tì vào thanh đao: “Phụ thân từng tiếc nuối vì con không phải con ruột, nhưng nay xem ra, may mà con không phải con ruột nhà ta.”

Mục Trường Châu là con của bộ tướng đồng tộc Mục gia, cha mẹ hi sinh bởi chiến tranh, gửi gắm con trai cho phủ Quận công, do đó chàng mới được vợ chồng Quận công nhận nuôi. Để chàng không quên công lao anh dũng của cha mẹ ruột nên bọn họ vẫn cho chàng biết về thân thế, song vẫn thường đùa rằng, nếu chàng là con ruột thì hay biết mấy.

Ngày xưa đấy chỉ là lời nói đùa, song lần này lại khác, Mục Trường Châu bỗng cảm thấy bất an, ngẩng đầu lên: “Phụ thân định nói gì?”

Quận công cúi đầu nhìn vợ rồi lại nhìn con út, đoạn quay đầu nhìn con thứ ba và con trưởng, bình tĩnh nói: “Con là con nuôi, có cơ hội giữ mạng sống nhất. Nếu bọn ta chết, con hãy dùng thủ cấp bọn ta để giữ tính mạng, chỉ khi còn sống đi ra thì mới có cơ hội rửa sạch nỗi nhục hôm nay.”

Mục Trường Châu điếng người: “Phụ thân đang nói cái gì?!”

Quận công không nén nổi nét đau thương: “Thật có lỗi với Nhị lang, con đọc sách thánh hiền mà phụ thân lại muốn con gánh tiếng xấu giết người thân, nhưng chuyện hôm nay không thể kết thúc thế này được, càng không thể để bọn chúng chiếm đoạt Hà Tây!”

Mục Trường Châu chống cung đứng dậy nhưng lại bị một bàn tay ấn xuống.

Mục Tổ Châu cầm đao đi tới, dùng sức kéo Mục Doanh Châu, viền mắt hoen đỏ nhìn thẳng vào chàng: “Phụ thân chỉ mới nói thế thôi, chưa chắc đã chết mà.”

Nhưng Mục Trường Châu cảm giác không đúng, rõ ràng những lời ấy rất nghiêm túc, chàng quay đầu nhìn Quận công, thấy ông đã đặt vợ xuống, cầm đao bước đi.

Lại có mấy tên trèo tường nhảy vào, gi ết chết phủ binh ở cửa, đá toang cửa viện. Quận công vung đao xông lên, giế t chết đối phương rồi dùng sức khép cửa lại.

Những tiếng í ới không ngừng cất lên ngoài kia, có vẻ bọn chúng đang gọi thêm nhân lực. Đột nhiên một loạt mũi tên tẩm lửa bắn vào, rơi thẳng lên mái hiên phía sau.

Mục Trường Châu dùng hết sức giương cung b ắn ra hai mũi tên, bắn trúng hai kẻ đang trèo tường dựng cung. Chàng cắn răng bò dậy, lao tới tóm lấy Quận công.

Mục Tổ Châu và Mục Doanh Châu cũng bất chấp vết thương mà che chở Quận công, thế nhưng tiếng th ở dốc của người này còn nặng nề hơn cả người kia.

Dường như trở về nhà đã là điều vô cùng khó khăn, đột nhiên Mục Trường Châu bị đẩy ngã tới trước, chàng xoay người lại thì trông thấy Mục Tổ Châu đẩy mình, chàng nhanh chóng túm lấy y kéo lùi về sau.

Thêm một trận mưa tên tẩm lửa hướng về phía mọi người, Mục Trường Châu cảm giác cánh tay đau rát, trên da đã bị phỏng do mũi tên sượt qua, nhưng khi quay đầu nhìn lại chàng mới thấy ba người bên cạnh còn bị nặng hơn chàng.

Mục Tổ Châu được chàng kéo lùi về, do mất máu mà sắc mặt càng trắng bệch, vết thương trên ngực nứt toác, máu chảy như suối còn hơi thở như tơ. Mục Doanh Châu ngồi ở bên cạnh, đầu gục xuống, không còn nói năng. Quận công bị trúng hai mũi tên, ông dùng tay dập lửa trên quần áo rồi bỗng nhiên ngã xuống.

Ban nãy đẩy chàng ra rõ là muốn bảo vệ chàng. Mục Trường Châu nhào tới đỡ Quận công: “Phụ thân, cố chịu đựng một chút nữa thôi.”

“Nhị lang… phải sống thật tốt…” Nhưng Quận công chỉ nói một câu này.

Mục Trường Châu cứng người, huyết dịch như ngừng chảy.

Bàn tay bên người rũ xuống, Mục Doanh Châu cũng đã bất động.

“Nhị lang, phải sống khỏe mạnh vào, phủ Quận công chỉ còn lại mình con, con đỗ Tiến sĩ, không thể chết tại đây…”

Mục Tổ Châu kéo vệt máu lết tới, chợt chồm đến cạnh chàng.

Lại một trận mưa tên nữa ập đến, âm thanh tấn công và leo tường ngày càng vang dội, bởi giờ đây chẳng còn ai chống cự.

Mục Trường Châu bị đẩy xuống đất, xương bả vai bị va chạm mạnh đau nhói, chẳng còn nghe thấy tiếng thở của người đè trên ngực, cả người chàng như chìm thẳng vực băng.

Chống cự tới lúc này đủ để bọn họ biết lực lượng chênh lệch đến cỡ nào, nhưng chưa từng có ý nghĩ đầu hàng. Vậy mà bây giờ họ lại muốn chàng đầu hàng, một mình sống sót.

Mục Trường Châu giơ tay lên, không còn nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, chàng chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy thanh đao trong tay Quận công, mũi đao nhắm vào ngực ông.

Ngay khoảnh khắc định đâm xuống, dường như bên tai nghe thấy tiếng gọi “Nhị lang”.

 “Nh lang, phi sng khe mnh vào.”

“Ph Qun công ch còn lại mình con.”

“Chuyện hôm nay không th kết thúc thế này được, càng không th đ bn chúng chiếm đot Hà Tây…”

Chàng mở bừng mắt, nhìn Quận công nằm sõng soài trên đất, đao buông thõng

Những tiếng la hét ngoài kia vẫn tiếp diễn dữ dội, càng lúc càng có nhiều đuốc lửa được ném vào, nhiều nơi bắt lửa cháy dữ dội.

Chàng chậm rãi mở mắt, không buồn để ý máu đầm đìa khắp người, dốc hết sức xách đao đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Quận công phu nhân, dập đầu mấy cái thật mạnh rồi loạng choạng lùi về sau, tiếp tục quỳ xuống trước mặt Quận công, dập đầu chạm đất, âm thanh phát ra qua kẽ răng: “Võ Uy Quận công Mục Trung Tự, hưởng dương bốn mươi bảy tuổi.”

Đoạn chàng đứng dậy, lưỡi đao cứa một đường sắc bén cắt đứt cổ.

Chàng lại cầm đao quay về phía Mục Tổ Châu: “Con trưởng Tổ Châu, hưởng dương hai mươi hai tuổi.”

Chàng nhắm mắt, chém tiếp một nhát đao.

Tiếp đó đi tới trước mặt Mục Doanh Châu: “Con thứ ba Doanh Châu, hưởng dương mười bảy tuổi.”

“Con út Sinh Châu, hưởng dương mười lăm tuổi…”

Đầu mũi đao của Mục Trường Châu đã nhỏ máu tí tách, chàng giũ mạnh, cuối cùng không thể kìm nén vị tanh trong họng, há miệng phun ra một bụm máu. Chàng buộc mình phải đứng vững, cầm đao đối mặt với chiếc bóng đổ dưới đất, rạch một đường lên cổ: “Con thứ Trường Châu, hưởng dương mười tám tuổi.”

Dứt lời, chàng lau máu trên môi, quay phắt người lại xách thủ cấp bước ra.

Ngọn lửa dữ dội hầu như thiêu rụi tiền viện, vậy mà cánh cửa ở hậu viện vẫn chưa bị phá hủy.

Gã tướng lĩnh bên ngoài đã mất kiên nhẫn: “Chỉ là một cái phủ Quận công, sợ chó gì! Trong nhà hắn không có bao nhiêu người nữa, đã bị giết từ lâu rồi!”

Đội quân bao vây toan tiến lên thì chợt thấy cửa mở ra.

Một con ngựa tắm máu chầm chậm bước ra, một thanh niên gầy gò ngồi trên lưng ngựa, mặc áo bào trắng tay áo rộng, một tay cầm đao, khắp thân người toàn máu. Ở hai bên lưng ngựa treo bốn gói vải trắng, máu rỉ ra nhỏ giọt khắp nơi.

Ngọn lửa bùng cháy phía sau làm nền cho một người một ngựa ấy, trông chừng đáng sợ, bốn phía xung quanh đột ngột ngưng bặt âm thanh.

Đến khi tới gần mới có kẻ nhận ra: “Đấy chẳng phải là con nuôi của Võ Uy Quận công, Tiến sĩ đương triều sao!”

Mục Trường Châu liếc hắn ta, trông trang phục có vẻ là tướng lĩnh Hạ Châu. Giọng chàng khản đặc, lạnh lùng nói: “Phải thì sao.”

Một người khác tháo bọc vải trắng ra nhìn, hốt hoảng la lên: “Hắn gi ết chết cả nhà Quận công rồi!”

Phía sau có kẻ tiến lại gần, nhìn dáng vẻ gầy gò của chàng: “Chỉ một mình ngươi làm?”

Giọng nói này chính là giọng nói đã hò hét lúc nãy, Mục Trường Châu dùng hết sức lực cuối cùng, đột ngột vung đao chém vào ngực hắn ta.

Đối phương ngã ngựa, kêu la đầy đau đớn.

Mục Trường Châu nói: “Giờ đã tin chưa?”

Đối phương định rút đao nhưng sực nhớ chàng đã đầu hàng, vậy là hắn ta thôi động thủ, chỉ biết căm hận trợn trừng mắt, nhưng ngay khắc sau, hắn ta đột nhiên bị một mũi tên bắn chết, ngã ngay xuống đất.

Từ đằng xa có đội ngũ xông qua những bức tường đã nứt đổ hư hại, giẫm lên gạch ngói cháy đen sì, tưởng là đồng bọn của chúng, nhưng khi đến gần đã bao vây đám tướng lĩnh còn lại.

Quân bao vây không có ý ngăn cản, cứ như thể đó chính là người của chúng.

Mục Trường Châu bị mấy thanh đao kề vào cổ.

Trong số binh mã vừa tới, có người cao giọng quát: “Võ Uy Quận công anh dũng bảo vệ đất nước, sao có thể mưu phản? Còn con nuôi nhà ngươi, chỉ vì để sống sót mà tin lời vu khống, sát hại gia đình Quận công! Bắt hắn đi!”

Mấy vị tướng quân còn chưa rõ nội tình, đang định thi lễ thì đột nhiên bị bịt miệng, bị gi ết chết ngay tại chỗ.

Mục Trường Châu bị kéo xuống ngựa, quả không sai, chàng đã lường trước sự việc không hề đơn giản như vậy, những người này chỉ là kẻ chịu tội thay. Dĩ nhiên chàng cũng có thể sống sót, bởi lẽ chàng cũng là kẻ chịu tội thay…

Lúc bị đưa đi, Mục Trường Châu ngẩng đầu lên, nhận ra có mấy kẻ giống vài Đô đốc, mỗi một bước đi là mỗi một lần chàng ghi nhớ gương mặt của từng người.

Bình Luận (0)
Comment