Tâm Tiêm Ý

Chương 97

Mùa đông khắc nghiệt ở Lương Châu dài lê thê. Năm cũ đã qua mà cái lạnh vẫn tiếp tục âm ỉ, chẳng hề hiện hữu dấu hiệu nào của ngày xuân. May thay tuyết đã ngừng rơi, trời nhẹ trong xanh, đường đi thông suốt không còn gặp trở ngại.

Sáng sớm hôm nay, Thuấn Âm mặc áo khoác dày sụ đứng trên hành lang tiền viện, trước mặt là các trinh sát đang cúi đầu nghe lệnh.

Thuấn Âm hạ giọng căn dặn, sau đó cao giọng nói: “Mọi người xuất phát đi.”

Hội trinh sát chắp tay theo lệnh, bước chân vừa nhẹ vừa nhanh, lần lượt rời đi nhân khi trời chưa sáng.

Thuấn Âm xoay người nhìn về phía tiền sảnh. Không lâu sau, Xương Phong dẫn quân y đi ra từ phòng khách.

Quân y cắp hòm thuốc, hành lễ với nàng: “Tổng quản phu nhân có thể yên tâm rồi.” Nói đoạn y cáo từ, trông bộ dạng lấy làm nhẹ nhõm.

Mục Trường Châu bước ra, vừa vuốt vạt áo vừa nhìn về phía nàng.

Thuấn Âm nói: “Xem ra đã khỏe hẳn rồi.”

Chàng bước tới bảo: “Nàng bắt ta nghỉ ngơi những mấy ngày thì đương nhiên phải khỏe rồi.”

Thuấn Âm nhận ra ẩn ý đằng sau câu nói, đúng là độ này nàng không cho phép chàng hành sự thật, nói “nghỉ ngơi” cũng không sai. Nàng nhìn trái phải, khẽ bảo: “Âu cũng vì muốn tốt cho chàng.”

Mục Trường Châu bật cười, thấp giọng hỏi: “Nàng sắp xếp xong rồi à?”

Thuấn Âm gật đầu: “Trinh sát đã lên đường rồi.”

Các trinh sát sẽ xuất phát đến hai mặt giáp giới thăm dò tình hình của Tây Đột Quyết và Thổ Phiên, như thế bọn họ mới có thể yên tâm lên đường.

Mục Trường Châu nói: “Vậy thì đi thôi.”

Thuấn Âm theo bước chân chàng đi ra ngoài.

Hôm trước đã báo tin về Trường An rằng bọn họ sẽ lên đường trong hôm nay. Xe ngựa đậu ngoài cổng phủ, Xương Phong vừa tiễn quân y về là lập tức chạy đi lấy áo khoác đem tới.

Mục Trường Châu vừa khoác áo lên vai thì Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đã cưỡi ngựa đến.

“Lần này Tổng quản và phu nhân sẽ đi mất bao lâu?” Trương Quân Phụng chưa xuống ngựa đã hỏi, “Chúng thuộc hạ còn phụ trách quân sự, chỉ sợ không đảm đương lâu được.”

Mục Trường Châu trả lời: “Sẽ đi nhanh nhất có thể.”

Chàng đã bàn giao công việc quân vụ cho Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi, còn chuyện dân sự giao lại cho Lục Điều cùng trị sở, xem ra mọi việc vẫn suôn sẻ.

Hồ Bột nhi ồm ồm đề nghị: “Chi bằng dẫn thuộc hạ đi cùng đi, cũng tiện hộ tống hơn?”

Mục Trường Châu nhìn gã: “Không cần, ngươi ở lại canh gác Lương Châu.”

Hồ Bột nhi không nói nữa, nhìn chàng dìu tay Thuấn Âm đỡ nàng lên xe, mắt dán chặt vào nàng như không thể rời khỏi.

Khi ấy gã mới sực nhận ra, có vẻ ngài ấy chê mình thừa thãi chướng mắt, thôi vậy.

Mục Trường Châu ngồi lên ngựa, giơ tay ra hiệu xuất phát.

Cỗ xe lập tức lăn bánh, lặng lẽ rời đi nhân khi trời còn sớm.

Khi cả đoàn rời thành đi về phía đông, những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt trở nên nhẹ dần ở mức có thể chịu đựng được.

Lần này đội ngũ vẫn đi tuyến đường mà lần trước Thuấn Âm về Trường An, gập ghềnh khó đi hơn so với đường cái, địa hình hoang vu và thường xuyên phải đổi ngựa. May là bọn họ đã quen với điều kiện như thế trong những lần xuất hành ngày trước, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Cho tới khi trong gió thoang thoảng hương vị ngày xuân, đội ngũ đã vào Trung Nguyên được mấy hôm, đang dừng chân tại một dịch quán.

Thuấn Âm vừa đi vào vừa nói: “Hình như chỗ này không giống đường mà thiếp đã đi.”

Mục Trường Châu xuống ngựa, nhìn nàng nói: “Là đoạn đường hồi xưa ta vào Trường An đi thi, cũng không ngờ lần này sẽ đi ngang qua.”

Ánh mắt Thuấn Âm xao động, cố tình đổi đề tài: “Đã đến chỗ nào rồi?”

Mục Trường Châu đáp: “Kinh Châu.”

Vậy là gần Trường An lắm rồi, qua Kinh Châu là sẽ tới Trường An.

Thuấn Âm xoay bước đi tới hành lang tiền sảnh, bỗng nảy sinh cảm giác hồi hộp sắp trở về quê nhà, kết quả đợi chờ từ lâu đã sắp đến lại khiến nàng có phần không dám chạm thấu.

Chợt một vòng tay ôm quanh eo, Mục Trường Châu tiến tới, nói nhỏ vào tai phải nàng: “Nếu nàng sốt ruột thì chúng ta có thể lên đường ngay bây giờ, không cần dừng chân nữa.”

Thuấn Âm lắc đầu: “Không cần đâu, chúng ta đi nhanh lắm rồi.”

Mục Trường Châu bỗng rụt tay về, đứng thẳng lên.

Thuấn Âm nhìn về phía trước, dịch thừa hớt hải đi tới, niềm nở hành lễ với hai người, trong ánh mắt mang vẻ tò mò, nhất là khi nhìn Mục Trường Châu. Có thể là bởi đã quá lâu không thấy quan viên Lương Châu vào Trung Nguyên, huống hồ lần này còn là Tổng quản.

Dịch thừa sốt sắng mời hai người vào sảnh dùng bữa nghỉ ngơi, thậm chí thu xếp cả phòng thượng hạng dành riêng cho họ.

Trong sảnh có không ít người, vài ba quan viên cùng một nhóm nha dịch truyền tin, mọi người vừa thi lễ chào vừa âm thầm quan sát cả hai.

Thuấn Âm ngồi xuống bàn ăn, liếc Mục Trường Châu nói: “May mà ta đi đường tắt, nếu đi đường cái, dọc đường toàn dịch quán, không biết sẽ bị nhìn như vậy bao nhiêu lần.”

“Thì cứ để bọn họ nhìn đi.” Mục Trường Châu ngồi xuống cạnh nàng, nói nhẹ như không, nhưng lại nghiêng người che chắn nàng khỏi những ánh mắt tò mò.

Cơm canh nóng hổi được dâng lên.

Thuấn Âm đang ăn thì loáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa mơ hồ vọng lại, nhưng khi nhìn sang thì bị người chàng che khuất. Nàng không để ý nhiều, tiếp tục cúi đầu ăn.

Không lâu sau, dịch thừa chạy tới cung kính bẩm: “Có quan viên của Hồng Lư Tự từ Trường An đến, biết Tổng quản cùng phu nhân đang ở đây bèn cho người đến chuyển lời, nói là muốn bái kiến phu nhân, không biết Tổng quản phu nhân có thể cho phép không?”

Thuấn Âm ngó ra ngoài, xem ra chính là tiếng động lao xao ban nãy mà nàng nghe được: “Là vị quan nào của Hồng Lư Tự?”

Mục Trường Châu thì hỏi thẳng: “Họ gì?”

Dịch thừa đáp: “Bẩm, họ Ngu ạ.”

Thuấn Âm ngộ ra ngay, ra là Ngu Tấn Khanh, vì sao y lại rời Trường An đến đây?

Mục Trường Châu đặt đũa xuống, nhếch mép cười một tiếng: “Cứ để y vào đi.”

Thuấn Âm nhìn sang.

Mục Trường Châu đón ánh mắt nàng, nói: “Ta sẽ gặp y với nàng.”

***

Ngu Tấn Khanh cưỡi ngựa dừng trên đường cái cách dịch quán không xa, y mặc áo chùng lụa màu xanh, lặng lẽ chờ đợi trong gió xuân.

Từ Lương Châu muốn đến Trường An buộc phải băng qua Kinh Châu. Sở dĩ y định tới Lương Châu, nhưng đang suy tính ghé vào dịch quán trên đường tắt này thì lại hay tin có khách quý ở Lương Châu tới, y mới dừng chân, cử người đi cầu kiến.

Người được cử đi trở về báo là được chấp thuận gặp mặt.

Ngu Tấn Khanh vỗ ngựa, tiến về phía dịch quán. Có hai cung vệ đứng ngoài cửa quán như đang chờ.

Ngu Tấn Khanh xuống ngựa tới gần, hai cung vệ chắp tay mời y. Y chậm rãi bước vào, vòng qua tiền sảnh đến dãy phòng nghỉ phía sau, bắt gặp bóng người mảnh mai đứng ngoài một căn phòng.

Thuấn Âm mặc váy chẽn, bên ngoài khoác áo dày cổ tròn, bâu áo nhung quấn quanh cổ, dải lụa choàng khoác qua tay, mày đen môi thắm, đôi mắt trong veo làm bật lên gương mặt lạnh lùng không tì vết, nàng nhẹ gật đầu thi lễ với y rồi cất bước đi vào phòng khách bên cạnh.

Ngu Tấn Khanh không cách nào dứt ánh mắt khỏi nàng, nhìn thêm mấy lần mới nhấc chân đuổi theo.

Mục Trường Châu đang đứng tựa vào cột trụ bên ngoài phòng khách, nheo mắt nhìn y bước vào.

Dù chàng nói sẽ cùng nàng gặp mặt nhưng chưa đến mức phải kè kè một bên, chàng chỉ đứng đây nghe động tĩnh. Ngu Tấn Khanh đột ngột xin gặp vào lúc này thì ắt hẳn có chuyện quan trọng, bằng không còn lâu chàng mới cho phép y gặp mặt.

Trong phòng khách, Ngu Tấn Khanh dừng chân thi lễ với Thuấn Âm.

Thuấn Âm đi vòng ra sau bàn, giơ tay mời y ngồi rồi hỏi: “Ngu lang quân tới đây là định đi đâu vậy? Và vì sao lại muốn gặp tôi?”

Ngu Tấn Khanh không ngồi, đôi mắt toát lên vẻ ngơ ngác: “Ta định đi Lương Châu để gặp Phong nữ lang, nghe nói Lương Châu bây giờ đã thay đổi, chúc mừng nữ lang đã là phu nhân Tổng quản Lương Châu.”

Thuấn Âm quan sát y, trông bộ dạng y hốc hác, không còn vẻ thanh lịch nho nhã ngày trước, như thể phải chịu một cú đả kích lớn, nàng không kìm được hỏi: “Có chuyện quan trọng gì mà anh không ngại vất vả, đích thân đến Lương Châu gặp tôi bằng được?”

Ngu Tấn Khanh hỏi ngược lại: “Vậy lần này nữ lang về Trường An vì lí do gì?”

“Vì chuyện của Phong gia tôi.”

Y tiếp lời: “Tôi cũng đoán vậy…”

Thuấn Âm mơ hồ nhận ra điều gì đấy, nghiêm nghị nói: “Có phải Ngu lang quân đến gặp tôi vì chuyện đó không?” Nàng nghĩ ngợi, “Chuyện này không thuộc bổn phận của Hồng Lư Tự, không làm phiền đến Ngu lang quân, anh cũng không cần rời bỏ cương vị đi xa làm gì.”

Ánh mắt Ngu Tấn Khanh càng thêm đờ đẫn: “Tôi để ý cương vị làm gì, vốn dĩ cũng không nên có.”

Thuấn Âm ngạc nhiên, bỗng nhớ lại lần gặp mặt chóng vánh hồi trước, y nói chỉ sợ mai sau khó có cơ hội gặp lại, lúc ấy nàng đã cảm giác y rất lạ, nay ngẫm kỹ càng cảm thấy bất ổn, sao y phải đến Lương Châu để gặp nàng vào đúng lúc này? Nàng hỏi: “Có phải Ngu lang quân đã gặp chuyện gì không, lẽ nào chuyện xảy ra có liên quan đến Phong gia tôi?”

Ngu Tấn Khanh cứng người đáp: “Cũng không biết Phong nữ lang… nhìn nhận chuyện của Phong gia như thế nào.”

Thuấn Âm mặn nhạt đáp: “Dù gì phụ thân tôi cũng là Binh bộ Thượng thư, kẻ có khả năng sắp đặt âm mưu hãm hại ông ấy chắc chắn không phải hạng vừa, cũng chắc chắn không chỉ là một người, tất sẽ dính dáng đến nhiều người, nhưng kẻ cầm đầu phía sau tuyệt đối phải có quyền cao chức trọng.”

Nói đến đây, nàng đột nhiên vỡ lẽ một điều, sầm mặt nhìn đối phương: “Có phải người kia có liên quan đến Ngu lang quân?”

Mặt Ngu Tấn Khanh trắng bệch, tựa hồ khó lòng mở miệng.

Thuấn Âm chậm rãi đứng dậy, nếu có liên quan đến y và nắm quyền cao chức trọng đủ để hãm hại phụ thân nàng, vậy thì chỉ có một.

“Người kia là Tống Quốc công?”

Ngu Tấn Khanh không cất nổi tiếng nói, song Thuấn Âm đã dần dần hiểu rõ. Trí nhớ của nàng quá tốt, chỉ đôi lời bâng quơ cũng khó lòng mà quên.

“Tôi nhớ ngày trước khi gặp Ngu lang quân ở Tần Châu, anh nói với tôi chuyện lấy lại đất công truyền đến Trường An, anh muốn tới Tây Đột Quyết điều tra tình hình, do đó mới đồng hành với mẫu thân nhà tôi. Anh còn nói lúc ấy có sứ giả của Tây Đột Quyết chạy đến Trường An gặp Tống Quốc công, có thể vì không cam tâm nên muốn nhờ ông ấy truyền đạt lên Thánh thượng, nhưng Tống Quốc công đổ bệnh, không màng chính sự cũng không tiện nhúng tay…” Nàng lạnh lùng nói, “Sứ giả Tây Đột Quyết đó, chắc hẳn chính là Hạ Xá xuyết.”

Khi Hạ Xá xuyết mai phục nàng ở chỗ giáp giới Trung Nguyên và Hà Tây, trên người còn mặc Hán bào là bởi vì vừa từ Trường An về.

Ngu Tấn Khanh lùi về sau nửa bước, mặt cắt không còn giọt máu: “Nữ lang còn biết nhiều hơn cả tôi…”

Y thực sự không biết quá nhiều, thậm chí khi án cũ của Phong gia được tái điều tra cũng không nghĩ sâu xa.

“Gia phụ thực sự đã rời xa triều chính,” Y lẩm nhẩm, “Mấy năm gần đây Thánh thượng liên tục chấn chỉnh triều đình, thỉnh thoảng cũng điều động quan viên, nhưng lúc ấy gia phụ đã không màng triều chính. Một hai năm nay trong triều thường xuyên thay đổi nhân sự, ông ấy không một lời hỏi han, cũng vì vậy mà tôi rời kinh mấy tháng, đến lúc cô về… thì đã gả chồng rồi.”

Y ngẩng đầu, nhìn Thuấn Âm với vẻ khó tin, “Rõ ràng Thánh thượng vẫn trọng đãi Ngu gia, tôi còn được bổ nhiệm làm sứ giả tuần biên, nhậm chức ở Hồng Lư Tự… Tôi thực sự không hiểu… tại sao tự dưng chuyện này lại liên quan tới phụ thân…”

Trong lòng Thuấn Âm càng rét lạnh thì ngoài mặt càng thêm bình tĩnh: “Chỉ e chính vì Thánh thượng thỉnh thoảng điều động quan viên nên mới khiến Tống Quốc công lo lắng, quyết định rời xa triều chính hòng tự vệ, đồng thời cũng để anh rời kinh. Làm sao anh biết được Thánh thượng thường xuyên thay đổi nhân sự không phải là vì đã phát hiện? Bổ nhiệm anh làm sứ giả tuần biên, để anh nhậm chức xử lí những chuyện ở biên quan chẳng phải là để thăm dò sao?”

Ngu Tấn Khanh mở to hai mắt, toàn thân ớn lạnh, trong đầu bỗng nhớ lại chuyện quá khứ.

Có một ngày cha đột nhiên gọi y tới, nói mình không muốn dính dáng tới chính sự, muốn rời xa triều đình, bảo y đến đạo quán trong núi một chuyến, quyên góp cầu phúc cho nhà.

Y nghe lời lên đường, hay tin có quý nữ ẩn cư trong quán bèn lặng lẽ tới xem, bấy giờ mới phát hiện Thuấn Âm.

Đến hôm nay y cứ ngỡ đó là duyên phận, y vô tình gặp được Thuấn Âm, còn nhắc với cha một hai câu, xuýt xoa chuyện nàng vốn là con gái Thượng thư nhưng phải sống cô độc ở đạo quán trong núi rừng.

Khi ấy Tống Quốc công đã hỏi nàng có nó gì với y không. Dĩ nhiên không nói gì rồi, nàng tính lạnh lùng, không ưa nói nhiều trước mặt y. Sau đó Tống Quốc công không hỏi nữa, chuyện ấy cứ vậy trôi qua. Y chỉ tưởng cha tiện miệng hỏi thăm nên cũng sớm quên khuấy.

Đến hôm nay khi chuyện của Phong gia có dính dáng tới cha, y mới vỡ lẽ nhận ra nào có thứ gọi là duyên phận, vốn dĩ đó là sự sắp đặt của cha.

Ông cố tình để y làm quen Thuấn Âm, thậm chí muốn lợi dụng y thăm dò nàng, xem nàng biết được bao nhiêu chuyện cũ của Phong gia, Phong gia còn có ý định lật lại án cũ không.

Bây giờ nghe nàng nói, những chuyện rời rạc đột nhiên ghép lại thành toàn cảnh rõ ràng. Có lẽ hành động của Thánh thượng đã thực sự khiến cha y phát hiện, e sợ chuyện của Phong gia sẽ được lật lại nên mới tìm cách để y làm quen Thuấn Âm.

Thuấn Âm ngoảnh mặt thôi nhìn y: “Nếu Ngu lang quân có thể rời Trường An thì chắc chuyện này cũng không dính dáng tới anh.”

Ngu Tấn Khanh rất muốn gật đầu nhưng tựa như cạn kiệt sức lực: “Tôi cũng chẳng thể đi xa được, đáng lẽ không nên tự ý rời đô, sở dĩ muốn tới Lương Châu là vì muốn giải thích trực tiếp với nữ lang…”

“Giải thích?” Giọng Thuấn Âm lạnh băng, “Còn giải thích cái gì?!”

Ngu Tấn Khanh ngẩng phắt đầu lên, “Phụ thân tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, chính ông ấy nói với tôi Phong Thượng thư quá cứng rắn, lần nào cũng chủ chiến khiến bách tính lầm than chịu khổ, ông ấy chỉ muốn quốc thái dân an, vì vậy mới tìm cách vạch tội Phong Thượng thư, nhưng thực sự không muốn hãm hại ngài ấy…”

Thuấn Âm cười gằn: “Cứ phải bào chữa như vậy ư?”

Ngu Tấn Khanh ngừng lời nói.

Thuấn Âm nói: “Phụ thân ta chưa bao giờ ưa thích tàn sát, nhưng cũng chưa từng sợ chiến đấu. Khi mà cường địch luôn rình rập ngấp nghé, ngay tới dũng khí chiến đấu cũng không có thì cái viễn cảnh hòa bình mà cha anh nói nằm ở đâu? Vì sao Tống Quốc công không dám thừa nhận sự ích kỷ của mình? Cũng không dám thừa nhận vì quyền vì lợi mà đã mưu hại một người trung lương?!”

Ngu Tấn Khanh bị ánh mắt nàng bức lùi hai bước, loạng choạng suýt ngã.

Nhớ lại chuyện trong quá khứ chỉ khiến con tim thêm nghẹn ngào, nàng không buồn nhìn y thêm lần nào nữa, quay người rời đi đầy dứt khoát.

Không biết sức lực từ đâu đến, Ngu Tấn Khanh đột nhiên bước tới, vươn tay chụp lấy tay áo nàng: “Tôi còn có chuyện…”

Thuấn Âm dừng chân: “Phụ thân của anh vẫn ung dung tự tại, cả nhà anh vẫn khỏe mạnh sống tốt, còn chuyện gì để mà nói nữa?”

Ngu Tấn Khanh nhìn khuôn mặt không biểu cảm của nàng, thậm chí cũng không có vẻ chán ghét, như thể nàng không có chút cảm xúc nào với y. Dẫu gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời. Sau ngày hôm nay ngăn cách giữa hai người là huyết hải thâm thù, bao mộng tưởng hão huyền của y chợt hóa trò đùa trớ trêu.

Ngón tay đang nắm tay áo nàng dần buông ra, y lùi về sau mấy bước, quỳ gối xuống, thấp giọng nói: “Không có gì, chỉ là tôi thấy có lỗi với nữ lang… Tổng quản phu nhân, chứ không còn chuyện khác.”

Thuấn Âm rút tay áo về, không thèm nhìn mà đi thẳng ra ngoài.

Ngu Tấn Khanh cảm thấy có lẽ đây thật sự là lần gặp nhau cuối cùng, y chợt đứng bật dậy, nhào tới trước bám vào khung cửa.

Nhưng người đàn ông đứng bên ngoài đã cản bước y.

Mục Trường Châu nhìn Thuấn Âm đã rời đi thì mới bước tới, cúi đầu nhìn y: “Con trai của kẻ thù sờ sờ ở trước mắt, nàng ấy như vậy là khách khí lắm rồi, ngươi đi đi.”

Ngu Tấn Khanh như muốn giải thích: “Tôi chỉ thấy áy náy với nàng…”

“Nhận tội là đủ rồi.” Mục Trường Châu trầm giọng nói, “Quá khứ của nàng không liên quan đến ngươi, có ta ở đây, tương lai sau này càng không liên quan tới ngươi.”

Mặt Ngu Tấn Khanh trắng bệch, không thốt nổi thêm một câu nói nào.

Chàng xoay bước rời đi.

Cửa phòng thượng hạng khép hờ, Mục Trường Châu đẩy cửa đi vào, thấy Thuấn Âm đứng yên không nhúc nhích, tựa như đã nhập định.

Chàng chậm rãi bước tới, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, muốn nói gì đấy nhưng biết dẫu có nói cũng vô ích, bèn đưa tay ôm nàng từ phía sau.

Thuấn Âm khựng người lại, rồi sau đó như đã hoàn hồn, nàng đột nhiên xoay người lại, vòng tay qua cổ chàng.

Mục Trường Châu trông thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng vùi vào ngực mình, hầu kết lên xuống, càng ôm nàng thật chặt.
Bình Luận (0)
Comment