Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 46



Tư duy rối bời, tim đập nhanh như muốn nhảy phốc ra ngoài, bờ môi run lên vài cái, Nam Hướng Bắc nhìn mẹ của mình, chẳng nói nên lời.



Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị mẹ mình hỏi thẳng thắn như vậy, Nam Hướng Bắc hoàn toàn có thể phủ nhận, nhưng cô không muốn làm thế.



Che giấu tạm thời và cố tình lừa gạt, trường hợp thứ hai không thể nào xảy ra ở cô, bởi vì, cô không muốn gạt mẹ của mình.



“Theo mẹ về công ty.” Nhìn dáng vẻ vô dụng thế kia của con mình, Bắc Đường Lạc Anh thản nhiên mở lời, sau đó quay sang Tô Vi Tích đang đứng bên cạnh Nam Hướng Bắc, rất tự nhiên mà cúi xuống bế cô bé lên.



Vừa được bồng lên thì Tô Vi Tích đã vòng hai tay ôm lấy cổ của bà, tiếp đó, nó nhìn sang Nam Hướng Bắc mặt mày xanh xao, bất giác lo lắng, “Bà nội, Bắc Bắc bị bệnh rồi ư?”



“Không.” Bắc Đường Lạc Anh trả lời rất bình tĩnh, “Bị dọa mất hồn thôi.”



“Dạ?” Tô Vi Tích lộ rõ vẻ không hiểu, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của bà nội, và thần sắc khó coi của Nam Hướng Bắc, chần chừ một lúc sau cuối cùng chỉ lựa chọn im lặng.



“Cứ để xe ở đây đi.” Thấy Nam Hướng Bắc muốn đến bãi giữ xe, Bắc Đường Lạc Anh mới lại mở lời, “Khi nào về thì lấy.”



“Dạ.” Đáp lại bằng giọng lí nhí, Nam Hướng Bắc lẻn nhìn mặt mẹ mình, nhưng trên đó chẳng có một thần thái nào khác thường, khiến người ta không đoán được chủ nhân của nó đang nghĩ gì, thầm thở dài, chỉ còn biết theo chân mẹ về Tập đoàn Bắc Đường thôi.




Khi đến bên dưới công ty, người phụ nữ mang họ Nhan có nụ cười điềm đạm ấy mới dừng bước, “Tôi về đây, không lên đó nữa.”



“Ừm, cũng được.” Bắc Đường Lạc Anh gật đầu, “Thăm hỏi nhà chị giúp tôi.”



“Được rồi.” Người phụ nữ họ Nhan cười đáp, sau đó nhìn cô bé đáng yêu đang được Bắc Đường Lạc Anh bế trên tay và nói: “Cháu gái của chị rất đáng yêu.”



Bắc Đường Lạc Anh không bộc lộ biểu cảm, lẳng lặng nhìn người đối diện, phụ nữ họ Nhan cũng không để tâm, chỉ lại bật cười, “Thôi tôi đi đây, gặp sau.”



“Gặp sau.”



“Tạm biệt dì Nhan.” Nam Hướng Bắc ngoan ngoãn nói, người phụ nữ nhìn cô một cái, nhẹ nhàng gật đầu, nín cười đi về xe của mình.



Thế là mẹ con nhà họ Nam dẫn theo tiểu Vi Tích nhà họ Tô đi vào cao ốc, đứng trước thang máy, Nam Hướng Bắc chỉ lo suy nghĩ lát nữa phải nói thế nào với mẹ về chuyện này, phải làm sao để mẹ hiểu cho mình.



Nếu việc này bị mẹ phát hiện ở nhà thì hay biết mấy, chí ít còn có ba giúp đỡ vài câu, bây giờ…



Thang máy dừng lại tại tầng cao nhất, tầng này chỉ có vài phòng làm việc, và căn lớn nhất hiển nhiên là văn phòng của đổng sự trưởng Bắc Đường Lạc Anh. Đến trước cửa, Bắc Đường Lạc Anh thả Tô Vi Tích xuống, mở cửa, bật đèn, ánh sáng phỏng theo mặt trời bất chợt tràn ngập khiến Nam Hướng Bắc càng thấy bất an.



Bắc Đường Lạc Anh bảo Nam Hướng Bắc đóng cửa rồi đi thẳng về bàn làm việc của mình, mở ngăn tủ lấy ra một thứ rồi vứt lên bàn.



Như cảm nhận được bà nội và Bắc Bắc hơi kỳ lạ, Tô Vi Tích ngoan ngoãn chạy tới ghế sô-pha ngồi vào đó, ngước mặt nhìn hai người lớn, nét mặt ghi đầy dấu chấm hỏi cùng hai chữ “tò mò”.



Tiến lên hai bước về phía bàn làm việc, nhìn kỹ vật trên đó, đầu của Nam Hướng Bắc tức thì như bị càn quét không để lại gì, rất lâu sau cô mới chợt nhận ra, đi thêm vài bước, cầm vật đó lên, “Hóa ra… nó ở chỗ của mẹ…”



Nhìn dáng vẻ của cô như thế, Bắc Đường Lạc Anh nhếch nhếch môi, lại tình cờ quay sang Tô Vi Tích đang nhìn mình, nét mặt của bà thay đổi, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: “Tự mình suy nghĩ kỹ đi, về đến nhà thì vào phòng sách tìm mẹ.”



“Dạ.” Nam Hướng Bắc đáp lại nhỏ xíu.



Vậy là, văn phòng lại rơi vào yên tĩnh, nhìn con gái nắm chặt mp3 trong tay, đứng yên bất động, dáng vẻ khó xử, sắc mặt của Bắc Đường Lạc Anh lại biến đổi, bà đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hãy ngoan ngoãn mà ở yên đây.”



“Dạ.”



Tô Hướng Vãn nào có biết Tiểu Tủng nhà mình đang phải trải qua những gì, đứng trước nơi khiến cô cảm thấy chán ghét này, đặc biệt là khi tiếp xúc với ánh mắt mang rõ ý đồ xấu của người đàn ông đối diện, trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ: làm cách nào để nhanh chóng rời khỏi chỗ này.



Trên hình thức, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng Lưu Viện, Lưu Viện là tiếp viên đã có nhiều năm kinh nghiệm trong hãng Hàng không Vân Phi, nghe rằng sắp tới sẽ thăng làm tiếp viên trưởng. Chỉ là, ngoài công việc ra, cô và Tô Hướng Vãn không hề có giao điểm.




Tô Hướng Vãn không quan tâm những chuyện xào xáo trong công ty, nhưng không có nghĩa cô không biết, Lưu Viện tuy đã kết hôn, song luôn giữ quan hệ mờ ám với không ít cơ trưởng cơ phó, còn về chồng của cô, Tô Hướng Vãn không quen biết, nghĩ chắc là không rõ những chuyện lung tung của vợ mình.



“Tiếp viên trưởng, chị Lưu đã biết chuyện em tát nước trái cây lên người khách hàng, nói nếu em không mời được chị đến đây thì tuần sau không cần đến công ty nữa.” Trương Quân Nhã đã nói như thế với cô trong điện thoại, “Chị cũng biết đó, chị Lưu có quan hệ với tầng lớp quản lý, nên… em xin chị đó….”



Trên đường đến khách sạn Trung Hào, Tô Hướng Vãn đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí nghĩ đến tình trạng xấu nhất, cô không hiểu vì lý do gì mà Lưu Viện nằng nặc muốn mình đến lễ kỷ niệm ngày cưới, nhưng nghĩ đến chồng của Lưu Viện có lẽ cũng có mặt, mọi việc sẽ không đến mức tồi tệ, cô mới tạm gạt bỏ những suy nghĩ không hay ấy.



Tuy nhiên khi đứng trong thang máy, cô vẫn đã thiết đặt phím gọi tắt cho số của Nam Hướng Bắc, một khi có chuyện gì, cô chỉ việc nhấn phím “1” là có thể liên lạc được đối phương.



Mặc dù đã nói chỉ đến 15 phút, nhưng nếu chỉ vừa tới mà đã đòi về, những người đó chắc chắn sẽ không đồng ý, song Tô Hướng Vãn vẫn đã nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, định bụng nói vài lời chúc phúc với cặp vợ chồng này rồi xin phép.



“Hướng Vãn, em nhỏ hơn chị, vào công ty sau chị, nhưng lại đã là tiếp viên trưởng, chị phục em.” Lưu Viện một tay cầm chai rượu nồng độ cao, tay còn lại cầm ly thủy tinh, rót gần đầy ly mới đưa sang cho Tô Hướng Vãn, “Lâu nay luôn muốn mời em dùng một bữa mà không có cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng được dịp uống một ly với em rồi.”



Nhìn ly rượu đỏ ấy, Tô Hướng Vãn bặm nhẹ môi, song nét mặt vẫn điềm nhiên, nhận lấy ly và hớp một ngụm nhỏ, “Tửu lượng của em không cao, chúc chị và anh đây hạnh phúc viên mãn.”



“Ấy, hiếm khi có dịp, sao lại có chuyện chỉ hớp một ngụm?” Lưu Viện dứt lời thì uống cạn ly trong tay, sau đó nhìn vào ly của Tô Hướng Vãn, ý rất rõ ràng: không uống hết thì đừng hòng rời khỏi.



Trương Quân Nhã ngồi lặng thinh ở bên cạnh, ánh mắt nhìn sang Tô Hướng Vãn chứa đầy nỗi bất an và áy náy.



Lướt nhìn một vòng, bắt gặp tia nhìn của Trương Quân Nhã, Tô Hướng Vãn cũng không tỏ ra gì, chỉ là, khi một lần nữa nhìn thấy thần thái của người đàn ông đối diện nhìn mình, tim cô chợt lạnh rờn.



Người đàn ông ấy rõ ràng là vị khách đã bị tát nước trái cây ngày hôm đó, hôm nay Trương Quân Nhã có mặt, người đó cũng có mặt, vậy có nghĩa là gì?



Tô Hướng Vãn thầm suy tính trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh, dẫu cho nước da trắng trẻo đã bị cồn rượu nhuốm lên màu đỏ hồng.



“Hướng Vãn, thế nào? Không nể mặt ư.” Thấy cô không có ý cạn ly, Lưu Viện một lần nữa mở lời.



Họ đang uống rượu đỏ, lại không dùng loại ly nhỏ, cho dù là mời rượu cũng đâu có lý bắt người ta uống cạn trong một lần?



Tự hiểu đã có nguy cơ, Tô Hướng Vãn đưa tay vén tóc vào mang tai, cầm ly lên uống hết rồi nói: “Như vậy được chưa?”



“Đương nhiên là được.” Ánh mắt lạnh lùng của Tô Hướng Vãn hơi đáng sợ, song ngẫm lại, đây là chỗ của mình mà, thế là Lưu Viện ngồi thẳng người lại, gấp ít thức ăn vào chén của Tô Hướng Vãn: “Ăn một chút đi.”



“Tôi đã ăn tối rồi.” Tô Hướng Vãn ngồi xuống, đặt tay trên túi xách, trên thực tế tay phải của cô đã âm thầm tìm đến điện thoại trong đó và ấn giữ phím số “1”.




“Lời chúc đã nói rồi, rượu cũng uống rồi, tôi có thể xin phép về chưa?”



“Ơ, tiếp viên trưởng Tô nói vậy là không phải rồi.” Chồng của Lưu Viện tiếp lời, lại rót thêm một ly, “Anh thường nghe vợ anh nhắc đến em, Lưu Viện rất nể phục em, hôm nay được gặp tận mắt, anh cũng thấy rất vinh dự, nào, anh mời em một ly.”



Cơn giận bén lên, nhưng Tô Hướng Vãn biết nổi giận trong lúc này không có lợi cho mình, thấy họ lại đưa rượu sang, cô chỉ biết hít sâu, thầm trấn an rằng chẳng bao lâu nữa Nam Hướng Bắc sẽ đến.



“Chị… chị Lưu, em còn có chút việc.” Tô Hướng Vãn đang bị một nhóm người làm khó, vậy mà Trương Quân Nhã lại quay sang run rẩy nói: “Em có thể đi trước không ạ?”



Lườm sang cô gái một cái, Lưu Viện cười cười, lại đưa mắt nhìn Tô Hướng Vãn, lời nói tuôn ra đầy ý vị: “Được, em rất thành thật, đi đi.”



“Vậy… vậy em xin phép.” Trương Quân Nhã hạ thấp giọng đáp lại, không dám nhìn Tô Hướng Vãn, kéo túi lên là chạy vội ra khỏi phòng.



“Đúng là còn non quá.” Lưu Viện khẽ cười, những tiếp viên có quan hệ tốt với cô cũng bật cười, trong lòng Tô Hướng Vãn chợt thấy bi ai.



Nam Hướng Bắc ngồi thơ thẩn suy nghĩ tâm sự trong phòng làm việc của mẹ, đến khi thấy bà cầm hồ sơ quay trở vào, cô mới hồi thần.



Chơi suốt một ngày, cô bé năm tuổi đã say giấc trên ghế sô-pha tự bao giờ, Bắc Đường Lạc Anh đặt hồ sơ xuống, bế Tô Vi Tích lên đặt xuống chiếc giường mà bà nghỉ ngơi ngày thường, đắp chăn đâu vào đấy xong mới quay trở ra.



Phải ngồi riêng với mẹ, đặc biệt là trong tình cảnh bối rối không biết phải giải thích như thế nào về việc mình thích Tô Hướng Vãn, căn phòng lặng thinh vô tình gia tăng thêm áp lực cho Nam Hướng Bắc.



Điện thoại đã reo lên chính trong lúc này, Bắc Đường Lạc Anh đang ngồi xử lý văn kiện chỉ hơi ngước nhìn con gái mình một cái.



Không muốn làm phiền mẹ, Nam Hướng Bắc đứng dậy đi ra hành lang bắt máy, nhưng lại chỉ nghe thấy âm thanh hỗn tạp từ bên trong, chẳng biết bên kia đang nói gì.



“Hướng Vãn?” Chau mày thử gọi một tiếng, không nghe phản hồi, Nam Hướng Bắc bắt đầu cảm thấy bất an, đại sư tỷ chỉ vô tình bấm nhầm nút, hay là đang ám thị điều gì với mình?



Nín thở tập trung, cuối cùng cô cũng nghe thấy một giọng nam, và nội dung của câu nói ấy càng khiến cô biến sắc.



“Tô đại sư tỷ, cửu ngưỡng đại danh… Tôi họ La, tên chỉ mang một chữ Khắc, tôi nghĩ cô đoán được tôi là ai.”


Bình Luận (0)
Comment