Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 1

Thảo ngoan ngoãn chờ đợi Phan đeo chiếc đồng hồ xinh xắn vào cổ tay mình. Vẻ trân trọng cùng với những cử chỉ nâng niu của người con trai khiến cô cảm động. Đeo xong rồi mà Phan vẫn chưa rời tay cô ra, anh cứ nắm yên bàn tay cô và hài lòng nhìn nó mãi. Nếu cô không tự mình rút tay lại thì chẳng biết khoảnh khắc này còn tiếp tục đến bao giờ.

-Đẹp lắm Thảo ạ, cậu đeo rất hợp. – Phan buông ra rồi ngẩng mặt nhìn Thảo, chợt bắt gặp gương mặt đỏ hồng của Thảo, Phan thoáng chút bối rối.

- Cảm ơn cậu, lần nào đạt giải, cậu cũng có quà cho mình. – Thảo nói.

Anh lại nhìn cô không chớp mắt, có vẻ như ngây ra trước nụ cười đẹp dịu hiền.

Thảo thẹn thùng lảng tránh nhìn vào chiếc đồng hồ. Ánh sáng lóng lánh của chiếc đồng hồ mới khiến cô thích thú thốt lên.

-Ôi đẹp quá. Sao cậu chọn đẹp thế!

Cô chao nghiêng mặt đồng hồ ngắm nghía thỏa thích, chợt cô sực nhớ ra:

-Chắc là đắt lắm có phải không. Sao cậu cứ tốn tiền với mình thế.

Phan lắc đầu cười hiền từ, kiểu cười đã quá đỗi quen thuộc với cô. Anh giơ chiếc đồng hồ đang đeo trên tay mình lên, để cạnh tay cô. Hai cái đồng hồ đặt cạnh nhau, cùng một kiểu, cùng một màu, cùng mới tinh, chỉ khác là một cái kiểu nam một cái kiểu nữ. Phải, đó là đồng hồ đôi.

Thảo lại ngắm cái đồng hồ của Phan, cô cầm tay Phan, mặt đồng hồ sáng loáng không lấn át được cánh tay gầy xương xương vất vả, đen chắc với nắng mưa. Những năm tháng xa nhà vừa học vừa làm nơi thành phố đã khiến dáng vẻ Phan trở nên sắt đá giống như quyết tâm nghị lực trong anh. Với cô, dù anh có gầy và đen đến thế nào thì anh vẫn luôn là thần tượng số một. Cô ngưỡng mộ anh – con người đã luôn dẫn đầu về tinh thần vượt khó ở vùng quê nghèo này. Nhưng dù đã xây đắp cho mình một tương lai đầy hứa hẹn, anh vẫn luôn nghĩ đến cô, người bạn gái nghèo khổ có hoàn cảnh vô cùng éo le.

Đúng, cô nghèo lắm, nhưng cô vẫn cảm thấy mình có tất cả, vì anh luôn đến với cô, bất chấp ngôi nhà cũ kỹ nghèo xơ xác này. Và giờ đây cô chỉ muốn thời gian ngưng đọng lại, để cô được thật lâu bên anh, ấm áp và thân thương biết bao.

Gâu gâu gâu!

Có tiếng chó sủa từ ngoài ngõ, rồi tiếng xe máy. Thảo như tỉnh cơn mê, mặt biến sắc hẳn. Phan còn chưa kịp hỏi thì cô đã hoảng hốt lôi Phan cùng ba chân bốn cẳng chạy ra sau nhà. Phan không hiểu gì cứ chạy theo.

-Gì thế? Gì thế? – Phan hớt hải.

-Ông Mạnh. Ông Mạnh đến! – Thảo cuống quýt.

Hai người chạy tít trong vườn sau thì nghe thấy tiếng xe máy đi vào trong sân rồi tắt máy. Thảo kéo Phan nấp vào sau bụi cây cùng mình. Phan có vẻ rất lo lắng khi nghe rõ hơi thở dồn dập của cô. Cô đang nắm tay anh, những ngón tay run rẩy cho biết là lòng cô đang vô cùng sợ hãi.

Hai người căng mắt nhìn về phía nhà, thấp thoáng bóng hai người đàn ông đi lại lục soát.

-Lại trốn rồi anh ơi. – Giọng thanh niên ồm ồm tiu nghỉu.

-Nhà cửa toang hoang thế này… Nó có ở nhà đấy. – Tiếng khàn khàn cáu kỉnh của người đàn ông đứng tuổi.

Phan thấy Thảo bấu chặt tay mình. Anh như nghe được tiếng tim cô đang đập thình thịch. Mặt Thảo căng thẳng theo dõi nhất cử nhất động người đàn ông này. Phan quàng tay qua vai cô như để cô bớt sợ.

Im lặng.

-Được, em trốn nhanh lắm. Nhưng hôm nay anh sẽ quyết tìm, lôi em ra cho bằng được.

Tiếng người đàn ông đứng tuổi vừa dứt thì lập tức Thảo cũng vùng chạy và còn chạy nhanh hơn lúc trước. Phan khom lưng chạy theo. Thảo chạy qua ranh giới vườn nhà Phan, chỗ không có rào, nhưng lại có một cái mương cạn nằm dọc đó. Thảo nhảy phịch xuống, trượt chân ngã đánh oạch, Phan kéo Thảo dậy. Cả hai chạy thông qua sân, qua cổng nhà Phan rồi thoát ra ngoài ngõ làng.

***

Giờ thì cả hai đã an toàn trong một cái nhà hoang, xung quanh cây cỏ um tùm bao kín và cách nhà Thảo khá xa. Nơi này giúp cô yên tâm ở bên Phan, mặc kệ cho kẻ đang kiếm tìm cô tha hồ lồng lộn tức tối. Cô đã bình tĩnh trở lại để có thể kể cho Phan nghe nỗi sợ của mình.

-Mình sợ lắm Phan ơi, số nợ bây giờ đã lên đến một trăm năm mươi triệu rồi. Lão nhất định không cho mình gia hạn thêm nữa, lão cứ đến đòi nợ nhưng thực ra là thúc cưới…chết mất Phan ơi, biết làm sao bây giờ.

Phan nghiến răng căm giận:

-Khốn kiếp, già bằng bố người ta mà cứ đòi cưới. Mặc kệ lão, không cưới thì làm gì được.

-Nhưng mà… lão sẽ kiện mình ra tòa, mình sẽ mất nhà… - Thảo rơm rớm nước mắt.

Phan gạt phắt:

-Kệ lão, lão đã kiện đâu mà sợ.

Thảo lặng im giây lát rồi lại thảng thốt.

-Nhưng mà, nhỡ lão kiện thật thì sao…

Phan phát cáu:

-Lão mà kiện thì cậu cũng kiện, chứ cái chuyện lão bắt cậu cưới trừ nợ mà không đáng tội à. Đó là tội cưỡng hôn đấy.

Thảo ngần ngại.

-Sao mình có thể làm thế được. Hồi đó mà không có lão ấy, giờ mẹ mình đã…

Phan nhíu mày nhìn Thảo, anh quá biết Thảo sẽ không bao giờ làm nổi điều này. Anh vò đầu suy nghĩ, rồi đột nhiên anh nắm tay Thảo quả quyết:

-Giờ cậu có hai mươi triệu, mình sẽ rút hết tiền cho cậu nữa là tổng số có năm mươi triệu. Cậu đem trả lão trước chỗ đó. Còn lại mình đi vay cho.

Thảo cảm động nhìn Phan, nước mắt lăn xuống:

-Mình cảm ơn cậu nhiều, nhiều lắm. Nhưng mình xin cậu đừng làm như vậy. Thứ nhất vì hoàn cảnh cậu, mẹ cậu sẽ không vui vẻ gì với việc này đâu. Thứ hai, lão chỉ nhận một lần đủ cả số nợ. Mình đã đem tiền trả mấy lần nhưng lần nào cũng phải đem về.

Phan giận dữ đứng phắt dậy, anh đi đi lại lại, dường như anh cũng đang trong cảnh bí bách như cô. Chợt anh quay lại, mặt đỏ phừng:

-Đã bảo cậu hãy đi với mình, sao không nghe, ở nhà có giải quyết được gì đâu, ở nhà thì đến bao giờ mới trả được nợ. Hả?

Thảo rùn người lại vì thái độ của Phan. Đi thành phố kiếm việc làm. Phải, đó là cái cách mà Phan nói đến cả trăm lần rồi mỗi khi hai người nói đến chuyện này. Nhưng cô không thể, vì sao thì Phan cũng biết rõ mà. Thảo ngồi ôm gối, mặt cúi gằm. Vẻ túng quẫn của Thảo làm Phan đau đớn. Anh còn biết làm gì hơn đây để giải cứu người con gái mà anh yêu thương.

-Thảo cứ nghe Phan đi. – Anh lại ngồi bên Thảo, giọng anh trở lại ấm áp, vỗ về- Mấy năm trước mẹ Thảo ốm thì Thảo phải ở nhà đã đành. Năm nay mẹ Thảo đã khỏe rồi thì Thảo phải đi thôi, có mẹ ở nhà làm tin mà. Thảo đi kiếm việc, viết cam kết đàng hoàng với lão, đây là đi làm trả nợ, chứ không phải đi trốn nợ, thế thì có tội gì đâu.

Thảo ngước mặt nhìn Phan:

-Nhưng còn cái cam kết mình không được rời khỏi địa phương khi đang còn nợ lão? Cái tờ giấy đó nó cứ như cái cùm với mình. Nếu vi phạm lão sẽ kiện ngay, chắc chắn là như thế. Mẹ mình cũng rất sợ, mẹ cấm không cho mình đi khỏi đây.

Phan nghiêm mặt:

-Tất nhiên là lão tìm đủ cách để ràng buộc cậu rồi. Nhưng cậu cứ cam chịu thì số nợ sẽ lên tới vài trăm triệu trong nay mai. Lúc đó cậu định thế nào đây? Đừng có nói với mình là cậu sẽ chịu cưới lão đấy nhé.

Thảo la lên:

-Mình còn lâu. Lão ấy già rồi cũng phải tìm người khác mà cưới chứ. Mình cứ ì ra lão ấy sẽ chẳng chờ nổi đâu. Đợi lão lấy vợ xong là mình được tự do.

Phan chau mày, thật anh không hiểu nổi câu chuyện của Thảo rồi sẽ đi đến đâu nữa. Và câu chuyện này không biết từ bao giờ nó cũng là câu chuyện của anh.
Bình Luận (0)
Comment