Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 110

Bốn người, Phan, Thảo, Phúc, Thư ngồi trong một quán cà phê sang trọng, trên bàn bốn ly sinh tố đã vơi đi một chút. Thư nổi bật nhất bởi chiếc đầm xanh coban sang chảnh, mái tóc màu socola trầm thả bồng bềnh sóng sánh, trông cô đẹp huyền bí, mạnh mẽ và đài các.

-Thật ra tôi đã theo dõi CDI từ lâu, và tôi đã học được khá nhiều từ bên đó. CDI là doanh nghiệp trong nước mà tôi chú ý nhất, tôi cũng rất khâm phục ba anh. – Thư nhìn Phúc nói với thái độ kính nể.

Phúc cười hiền từ giản dị, người con gái nước hoa thơm ngát bên cạnh lại tiếp tục.

-Thật không ngờ lại có ngày tôi được ngồi trò chuyện với nhân vật quan trọng bậc nhất CDI, anh chắc chắn là người kế tục có đúng không?

-À, giờ tôi mới chỉ bước những bước đầu – Phúc khiêm tốn.

-Anh cùng khóa anh Phan thì như vậy là sớm rồi. Còn tôi thì đã hai năm, nhưng thật sự đến giờ… cũng chỉ như các anh thôi. – Thư cười nhã nhặn.

-Cô rất đáng ngưỡng mộ, nghề này nam giới chúng tôi theo còn mệt, vậy mà cô đã là nữ mà còn ngồi cương vị lãnh đạo. Thật không đơn giản chút nào.

-Có gì đâu, tôi vừa làm vừa học, có sự hỗ trợ của gia đình.

-Chúng ta đều như nhau vậy. – Phúc cười xòa.

-Vâng, chỉ khác về quy mô – Thư mỉm cười khiêm tốn.

-Quy mô đâu quan trọng, cách đây mười năm, CDI chỉ là doanh nghiệp vừa. Còn bên cô tuy mới nhưng đã lấn sân lĩnh vực khách sạn với tốc độ đáng nể đấy.

-Anh cũng quan tâm đến bên tôi sao?

-Sao lại không chứ? Cũng là đối thủ mà. – Phúc nháy mắt.

-Ừm, anh thật khéo nói, bên anh có bao giờ thi công những công trình như vậy đâu.

-Chà. Hóa ra cô đã tìm hiểu CDI kỹ như vậy à?

-Cái này là do anh Phan cung cấp, anh ấy giờ là gián điệp cho tôi đấy, anh có sợ không? – Thư tinh nghịch.

-Cứ việc – Phúc nhún vai. - Nhưng cô liệu mà đối xử với anh ta cho tử tế, tôi sẵn sàng nhận lại anh ta bất cứ lúc nào.

-Trời đất, anh lạ thật đấy, có ông chủ nào lại tốt với nhân viên cũ như thế.

-Bởi vì anh ta thực sự xứng đáng – Phúc nghiêm chỉnh nói và nhìn Phan đầy trân trọng.

Thư nhìn Phan, Phan thì hơi ngại, với tay xoa gáy, Thư lại cười rạng rỡ, và ánh lên lòng hãnh diện.

-Anh Phan đây là cánh tay phải của em, từ lúc có anh ấy về, em như tiếp thêm sức mạnh. Không bao giờ em lại bạc đãi một người như anh ấy, ghế tổ trưởng dự án, em đã giao anh ấy từ lâu rồi.

-Vậy sao? Nhanh đấy nhỉ - Phúc có vẻ ngạc nhiên – Thế này thì CDI đã chờ anh ta hoài công rồi.

-Đúng thế, tôi sẽ không để anh ấy đi đâu hết.- Thư nói và nhìn sang Phan trìu mến.

-Hự… ừm… - Phan ngại ngần nhìn tránh – Thực sự là cái mũi của tôi nó sắp vỡ ra rồi đấy, hai vị làm ơn nói sau lưng tôi cái.

-Có người muốn tranh anh với em, em phải cho họ thấy.- Thư chưa thôi cái nhìn tình tứ.

Thảo e dè nhìn Thư, hình như Thư đã quên mất vở kịch mình đang diễn, rồi cô thấy Phúc cũng nhìn Thư, Phan thì cố lờ đi. Ôi, đúng là con gái khi yêu!

***

Phòng trọ Thảo buổi sáng các cửa mở thông thoáng, đón lấy không khí mát dịu hiếm hoi xuất hiện sau những ngày trời nắng âm ngột ngạt.

Thảo và Phan ngồi sát bên nhau trước một cái bàn nhỏ đặt dưới nền nhà. Trên bàn là trang sách đang mở ra và Thảo đang mấp máy đọc, thỉnh thoảng Phan lại chỉ tay vào nhắc. Thời gian trôi đi êm đềm.

Bên ngoài cuộc sống tấp nập vẫn đang tiếp diễn, cuối tuần đường xá vẫn đông vui. Ngày cuối tuần đẹp thế này, ai muốn bỏ lỡ dịp đi chơi.

Bên bờ hồ, Phúc và Thư đang dạo bước.

Thư mặc chiếc đầm trắng ngà toát lên vẻ sang trọng, còn Phúc chỉ đơn giản quần âu áo sơ mi nhưng trông cực kỳ lịch lãm. Hai người, nam thanh nữ tú đi bên nhau, thu hút những cái nhìn nể nang của người đi qua.

-Xin lỗi, cho em xin một bức hình của anh chị được không? – Một thanh niên đeo máy ảnh chuyên nghiệp từ đâu chạy tới vồn vã. Phúc lắc đầu.

-Em chỉ xin một kiểu thôi, để thi ảnh ngày tình nhân. – Thanh niên mặt rất khẩn thiết.

-Nhưng chúng tôi không phải là tình nhân – Phúc khẳng định.

-Dạ? – Thanh niên mặt nghệt ra.

Phúc bình thản đi qua. Hai người đi một đoạn, Thư ngó lại vẫn thấy thanh niên đó cùng một người bạn đứng đó nhìn theo mình.

-Phải thế nào thôi, họ vẫn muốn chụp mình kìa. – Thư e ngại.

-Đi ăn thôi, tôi sẽ đưa cô đến một nhà hàng có biểu diễn – Phúc giơ tay xem đồng hồ - Ở đó có những tiết mục rất độc đáo, ta có thể thưởng thức nghệ thuật trước khi đến giờ đói bụng.

-Ôi được đấy! – Thư hồ hởi – Tôi thấy hào hứng rồi đấy!

-Ăn xong chúng ta sẽ đi xem phim, cô thấy được không?

-Quá được! Cảm ơn anh! – Thư reo lên.

-Và chúng ta còn có thể đi hát nữa, nếu cô muốn sảng khoái hơn.

-Trời đất, anh chiều phụ nữ thế! – Thư thốt lên.

-Ừ… - Phúc gật nhẹ - Nhưng có một người… tôi lại không chiều được – Phúc nhìn xa xăm – Mà không, với cô ấy… tôi phải chiều bằng cách thế này đây.

-Dẫn tình địch của người mình yêu đi chơi, để cho cô ấy được hạnh phúc, tôi thấy anh đúng là có một không hai đấy.

-Còn cô nữa, đóng vai sếp đi công chuyện, để anh ta được tranh thủ từng chút thời gian bên người đó, cô còn cao cả hơn tôi nhiều.

Phúc nhìn Thư cười giản dị, Thư chợt thấy cảm động, cô nhìn anh mà không biết nói sao.

-Nào, hai kẻ thất tình, chúng ta cùng đi nào. – Phúc nhắc Thư.

***

Thảo và Thư đi bộ trên vỉa hè, trên tay hai người xách mấy túi rau củ và thịt cá. Sau lưng họ là cảnh chợ búa đông đúc xa dần.

-Chị đã có một ngày rất vui vẻ, Phúc đúng là một người đàn ông tâm lý, anh ta rất biết chiều phụ nữ, dù chỉ là mới quen sơ. Chị bất ngờ nhất là lúc anh ấy dẫn chị vào nhà sách, và mua tặng chị đúng cái chị đang cần. Mà sao anh ấy lại hiểu chị nhanh thế nhỉ? – Thư hào hứng nói và liếc thái độ Thảo, Thảo đang rất lắng nghe, Thư tiếp – Bây giờ chị đã phát hiện ra rằng đi với người đàn ông tâm lý sẽ rất thú vị, rất… hạnh phúc.

Thảo đi chậm lại, hơi cúi mặt, vẻ tần ngần. Thư nhìn Thảo ranh mãnh.

-Ngày mai, chị sẽ cùng anh ấy đi hội chợ triển lãm, rồi đi viện bảo tàng, bữa trưa anh ấy nói là sẽ ở một nơi cực kỳ đáng nhớ, còn anh Phan, cứ việc mà làm thầy giáo cả ngày, cho em muốn học bao nhiêu thì học.

Thảo mím môi. Thư làm vẻ mơ màng.

-Chị phải đi mua một cái đầm mới, chị sẽ chọn cái đầm nào đó thật là mềm mại, thật là dịu dàng. Phúc có vẻ thích con gái như vậy. Mà có lẽ cũng phải đi làm lại tóc nữa. Chị sẽ thể hiện đúng mẫu người anh ấy thích.

-Chị… sao chị lại… - Thảo dừng lại quay nhìn Thư bàng hoảng.

-Đúng vậy, tại sao chị lại không thể. Đúng là chị đã tiếp cận anh ta với ý định sẽ chỉnh đốn anh ta, giúp em cắt đuôi. Nhưng bây giờ thì chị lại muốn có một cái đuôi như thế, chị sẽ hạnh phúc vì cái đuôi đó, chứ không như em, dùng mọi thủ đoạn để ruồng rẫy. Một người như Phúc, không đáng bị như thế.

-Em… em… - Thảo lo lắng – Thế còn anh Phan? Anh Phan thì thế nào?

-Thế nào em tự biết, chị với anh ta đã có gì ràng buộc nhau đâu. – Thư ráo hoảnh.

Phịch! Mấy túi thức ăn trên tay Thảo rơi xuống đất. Cô luống cuống nhặt, Thư cũng nhặt giúp. Sự choáng váng của Thảo thể hiện trên từng nét mặt, trên đôi tay, những ngón tay run run nắm gượng gạo mấy túi đồ. Thư đành phải đỡ lấy và xách chúng. Đôi mắt Thảo thất thần hẫng hụt nhìn Thư, môi tái đi.

-Chị không thể nào làm như thế, anh ấy là của em.

-Của em ư? Cô có yêu anh ta đâu mà đòi là của cô chứ?

-Có mà, em có yêu anh ấy mà.- Thảo run rẩy.

-Thế tại sao cô lại đóng kịch là đã có người yêu như thế?

-Em… Em… - Thảo bối rối, không dám nhìn Thư.

-Cô điên rồi! – Thư kinh ngạc thốt lên.

***

Trong căn hộ chung cư cao cấp của Thư, Thư và Phan đang cùng dọn dẹp các phòng. Từ ngày giao Phan chìa khóa căn hộ này, Thư tự dưng muốn mình trở thành người phụ nữ nội trợ. Lần nào về đây cô cũng tự tay dọn dẹp, dù là nhọc vã mồ hôi. Tất nhiên, Phan chẳng bao giờ để cô dọn mình.

-Em nghĩ anh không nên chiều Thảo mà phải khuyên cô ấy ngược lại thì đúng hơn – Thư vừa lau cửa kính vừa nói – Yêu thì cứ thoải mái mà yêu, yêu rồi không hợp thì chia tay, ít ra sau này sẽ không có gì phải hối tiếc, chứ đóng kịch thế có vui sướng gì đâu, vừa mới dọa chút đã cuống lên sợ mất anh ta rồi.

-Tất cả là tại anh ta - Phan dừng cây lau nhà lại – Một tay ăn chơi gái gú khét tiếng nên Thảo mới không dám lại gần. Ba Thảo đã bồ bịch từ khi Thảo chưa đầy một tuổi, rồi bỏ hẳn hai mẹ con mà đi từ khi cô ấy mới lên chín. Bao nhiêu cay đắng khổ cực đã nếm trải rồi, bây giờ cô ấy bắt buộc phải đề cao cảnh giác. Anh cũng tán thành, vì không thể để lịch sử tái diễn.
Bình Luận (0)
Comment