Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 134

Bốn tháng sau.

Một buổi sáng đẹp trời hiếm thấy.

Trời cao trong xanh, gió lộng và mát rượi, nắng vàng sưởi ấm khắp cánh đồng.

Từ xa đã thấy khu vực trại giam nằm trên một quả đồi, xung quanh là đồng lúa bát ngát. Trên con đường nhỏ rẽ vào trại, một chiếc xe con màu đen đang lướt về cổng trại.

Bàn tay đang cầm lái trên chiếc vô lăng lóe lên màu sáng của chiếc nhẫn mới trên ngón tay đeo nhẫn cưới. Và bên cạnh cánh tay vững vàng đó là làn váy mềm mại của một cô gái, tay cô đặt trên đùi, ngón tay lấp lánh chiếc nhẫn giống như thế.

Trong trại giam.

Ông Mạnh quần áo phạm nhân đang cầm chổi quét dọn phòng giam, nét mặt thanh thản yên bình, chiếc chổi đều đều lướt trên nền nhà, tới chỗ một phạm nhân khác đang ngồi phệt đó thì dừng lại.

-Đứng lên để quét nhà nào – Y ôn tồn nhắc, nhưng người này như không nghe thấy, mặt vẫn đờ đẫn đi tận đẩu tận đâu. Y đành bỏ qua chỗ nó mà quét tiếp.

-Em ơi em sống khôn chết thiêng thì tha thứ cho anh… - Nó lại cất cái thứ giọng rên rẩm não nề.

Thằng đó tội giết vợ, chốc chốc lại lảm nhảm như một thằng thần kinh. Mà chắc rồi nó sẽ thần kinh. Từ hôm nó tới đây, cả buồng phải nghe tiếng dày xé lương tâm của nó.

Còn y, y biết mình là kẻ hạnh phúc nhất trên đời.

“Thảo ơi. Em lấy chồng chưa?” Y vui vẻ tự hỏi mình “Khi làm cô dâu trông em thế nào nhỉ?” Y mường tượng tới Thảo cứ như đứa trẻ mơ tới cô tiên trong truyện cổ tích.

Thảo là nàng tiên trong lòng y, bây giờ, ở đây, với những tháng ngày tù tội dài đằng đẵng đợi phía trước, y vẫn vui mừng, dù sao nàng tiên của y vẫn chưa bị y làm sứt lấy một chút da, cô ấy vẫn sống, và hoàn toàn được khỏe mạnh.

-Phạm nhân Nguyễn Hùng Mạnh, có người tới thăm. – Tiếng quản giáo từ ngoài cất lên.

Đi dọc hành lang nhà tù với hai bên là hai cảnh sát áp giải, đầu óc y mơ mộng nghĩ tới một điều mà biết sẽ không bao giờ thành hiện thực. Thảo có tới thăm y không nhỉ? Không bao giờ, con bé đã hận mình thấu xương, và Phúc càng không bao giờ cho nó làm điều đó.

Nhưng mà tim y như… rụng xuống, khi vừa thấy người tới thăm mình.

Thảo tới thăm y.

Xinh đẹp, nồng nàn và đầy sức sống. Chiếc đầm kín đáo và hơi diêm dúa kia không che được cơ thể nảy nở của cô gái đương thì xuân sắc nhất. Nàng thấy y thì đứng lên, đôi mắt vẫn còn lo sợ, Phúc ngồi bên cạnh, phóng tia mắt nhìn y như kẻ thù.

Y chợt bật khóc lên rưng rức, một cảm xúc đau khổ xen lẫn với hạnh phúc ào đến khiến toàn thân y run rẩy, người con gái đáng yêu quyến rũ đến dường kia đã có lần bị y rắp tâm sát hại. Sao lại có thể như vậy chứ, y yêu cô ấy, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời này, nhưng y đã để tình yêu đó hóa thành quỷ dữ…

Nếu như lúc ấy không có ai ngăn cản, hay nói đúng hơn nếu như lúc ấy không có một lực mạnh khống chế, chuyện đó đã xảy ra… Không!!! Y rùng mình, y lạnh toát, trái tim y như bị ai banh xé, lần nào cũng chỉ cần vừa chạm đến ý nghĩ đó thôi, y đã như vậy rồi.

Y gục xuống bàn mà khóc tiếp, lại một lần nữa y bật khóc vì tạ ơn trời đất, con quỷ ngày đó đã không thể nào thực hiện được ý định, thậm chí nó còn không động đến được một sợi lông măng của nàng ấy… Để cho nàng ấy giờ đến đây, tỏa ra hương sắc ngất ngây hơn trước, điều đó bởi có một người… 

Y ngẩng lên nhìn Phúc, nhìn như một nhân vật vĩ đại, đã giằng lại được nàng từ tay quỷ. Anh ta đang ngồi bên nàng ấy, tướng mạo uy nghi lồng lộng, anh ta chính là người mang cho nàng hạnh phúc, không chỉ nàng mà còn cả cho y, bởi hạnh phúc của nàng chính là hạnh phúc của y rồi.

Y lại nhìn Thảo, người con gái bằng xương bằng thịt, đang xinh đẹp, an bình và hạnh phúc kia mới thực sự là điều y muốn. 

Y cảm động khóc không cầm nổi nước mắt.

-Phúc, tôi biết ơn cậu, tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn cậu, cậu đã cứu Thảo, cứu tôi. Cậu thật là vĩ đại. Tôi rất khâm phục cậu. Hãy cưới Thảo, tôi muốn cô ấy lấy cậu, bởi chỉ có cậu là người tôi yên tâm nhất.

Y nghẹn ngào nói ra những lời tận đáy lòng. Y còn nắm tay Phúc đầy thành khẩn, y thực sự muốn Thảo được trao gửi vào một con người như Phúc.

Thảo mở túi sắc lấy ra một tấm thiệp cưới, đặt nó lên bàn, đẩy về phía y.

Tấm thiệp hồng sang trọng run run trong tay y, mở ra hai chữ Phương Thảo, Hoàng Phúc lấp lánh, tỏa như hào quang trước mắt y.

-Cảm ơn em – Y nghẹn ngào gật gật – Anh sẽ giữ mãi, anh sẽ coi nó là kỷ vật. Chúc em hạnh phúc, thật hạnh phúc. 

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, chắc không hiểu tại sao lại có một Nguyễn Hùng Mạnh thay đổi như thế.

Ông Mạnh đã đi về tít cuối hành lang, tấm thiệp khư khư cầm trong tay. Dáng ông đã nhỏ tí mà Thảo vẫn thấy ông còn ngoái đầu nhìn lại. Cuộc gặp đã kết thúc, cô muốn đến đưa cho ông ta tấm thiệp để giúp ông ta tỉnh ngộ nhanh hơn, chăm chỉ cải tạo hơn. Thế nhưng ông ta đã thay đổi mau hơn cô tưởng.

-Ông ấy đã thực sự thay đổi – Thảo nhận xét khi cánh cổng tù vừa khép lại.

-Ừ - Phúc đáp – Công lý đã làm ông ấy thay đổi.

-Em vẫn muốn làm đơn xin giảm án cho ông ấy, anh đừng ngăn cản em nữa có được không? – Thảo nhìn Phúc đầy mong đợi.

Phúc gật. Anh đồng cảm nắm tay Thảo.
Bình Luận (0)
Comment