Tàn Bào

Chương 104

"Mày nhận thua phải không?" tên phiên dịch thấy Tả Đăng Phong trở về tới chỗ ngồi, liền ngoác miệng ra hỏi.

"Tao không có thiếu cốt khí giống mày, chờ hắn trở ra, rồi đánh tiếp." Tả Đăng Phong đặt chén trà xuống, khinh miệt nhìn thoáng qua tên phiên dịch, đường đường hán tử thân cao năm thước làm gì không làm, lại đi làm hán gian.

Tên phiên dịch quan liền lùi lại, hắn biết Tả Đăng Phong pháp thuật cao cường, muốn giết hắn chẳng khác gì giết một con kiến, để che giấu bối rối, bèn cúi đầu xuống dịch lời Tả Đăng Phong cho ba tên tướng quỷ tử nghe.

Nét mặt Đằng Khi mờ mịt quay tới quay lui quanh mấy cái xác, mỗi khi định rời đi thì đều tự động quay lại, giống như một con lừa ngốc, hay một con ruồi không đầu.

Ngân Quan, Ngọc Phất đều hiểu Đằng Khi thành như thế chắc chắn là Tả Đăng Phong đã bày ra trận pháp nào đó, Đồng Giáp và Tam Xuyên Tố cũng nhìn ra vị trí Tả Đăng Phong đặt mấy cái xác có cổ quái, nhưng bốn người không biết Tả Đăng Phong đang bày trận gì.

"Trận pháp này tên gì?" Ngọc Phất nâng chung trà lên thấp giọng hỏi, đạo cô phái Mao Sơn đã đưa tới cho cô một chiếc đạo bào mới.

"Tự nghĩ ra, không có tên." Tả Đăng Phong cười lắc đầu.

"Nội tướng là cái gì?" Ngọc Phất ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong, cô và Kim Châm đều là hành gia về bày trận, nhưng là trận pháp họ bố trí đều do tổ sư truyền xuống, họ không thể tự mình nghĩ ra trận pháp. ‘Nội tướng’ theo ý cô hỏi chính là muốn biết người ở trong trận sẽ nhìn thấy cái gì. Một khi trận pháp lập thành, người ở trong trận người sẽ bị địa khí chung quanh biến hóa khiến sinh ra ảo giác, loại ảo giác này được gọi là ‘nội tướng’.

"Dùng kim bày trận sẽ thấy kim ngân tài bảo, dùng mộc bày trận sẽ thấy lầu các phòng ốc, dùng thủy bày trận có thể thấy rượu thơm món ngon, dùng hỏa bày trận có thể thấy mỹ nữ giai nhân, nhưng tôi chưa bao giờ thử dùng xác người bày trận, nên không biết hắn nhìn thấy cái gì." Tả Đăng Phong lắc đầu đáp, hắn dùng trận pháp này vốn mục đích là để vây người, là từ bát trận đồ của Gia Cát Lượng, trọng điểm không phải âm dương Ngũ Hành đối ứng, mà là sự xếp đặt đồ vật.

"Thật do cậu tự nghĩ ra?" Ngọc Phất nhíu mày.

"Ừ, trận pháp này chẳng là gì cả, bản thân trận có chỗ thiếu hụt rất lớn, mấy cái xác kia mà bị dời đi thì trận pháp sẽ bị phá vỡ." Tả Đăng Phong đáp. Hắn thấy Đằng Khi đấm đá lung tung, chứng tỏ Đằng Khi đã biết thứ mình nhìn thấy chỉ là ảo giác, và cũng đoán được ra ảo giác này có liên quan tới việc đặt thi thể của Tả Đăng Phong, hắn đấm đá lung tung đá chính là để tìm vận may hất những thi thể kia đi.

"Cả âm thanh cũng bị ngăn cách, mà cậu còn bảo trận này không ra gì?" Ngọc Phất kinh ngạc, tự nghĩ ra trận pháp là một việc cực kỳ khó khăn, chẳng những phải biết âm dương hiểu rõ Ngũ Hành, còn phải hiểu sắp đặt các vật khác nhau trong Ngũ Hành sẽ dẫn đến các kết quả khác nhau.

"Ngăn cách thanh âm khó lắm sao?" Tả Đăng Phong quay sang hỏi. Theo hắn thấy trận pháp này đương nhiên là phải ngăn cách thanh âm, nếu không người ngoài trận chỉ cần nói một câu thì người trong trận sẽ phá được trận mất.

"Hắn ra kìa." Ngọc Phất không trả lời câu hỏi của Tả Đăng Phong, mà nhắc nhở hắn Đằng Khi đã đá bay một cỗ thi thể phá trận đi ra, chính xác mà nói là mù mờ mà thoát trận.

Tả Đăng Phong cười nhạt, nhảy vào trong sân đấu, Đằng Khi rất giận dữ, cao giọng gọi Tả Đăng Phong ra.

Lần này Tả Đăng Phong không du đấu nữa, mà phóng Huyền Âm chân khí ra chính diện giao phong, lúc trước chạy suốt đêm khiến hắn vừa mệt vừa đói, sáng giờ chờ đợi và tranh đấu càng khiến hắn cực kỳ mỏi mệt, nên rất cần chấm dứt nhanh trận đấu ‘trao đổi’ vô vị này.

Nếu đấu với những người khác, Đằng Khi có thể dùng Thuần Dương chiếm tiện nghi, nhưng đấu với Tả Đăng Phong, hắn không dùng được ưu thế này, hắn không có linh khí, không thể hấp thu dương khí trong Thuần Dương để trung hoà Huyền Âm chân khí, chỉ có thể dựa vào lưu động máu để hoá giải, mà tay trái của hắn đã héo rút, huyết chảy rất kém, nên chỉ sau mấy chiêu, là lại bị Huyền Âm chân khí đông lại, toàn thân trắng bệch, lạnh run.

"Nhất định tao sẽ cắt đứt tay trái của mày." Tả Đăng Phong lạnh lùng nói nhỏ với Đằng Khi. Hàn khí nhập vào cơ thể, động tác của Đằng Khi chậm dần đi, cứ tiếp tục như vậy không được bao lâu chắc chắn Tả Đăng Phong sẽ chế trụ được hắn.

Đằng Khi hoảng sợ, hắn thực sự rất sợ hãi, vì mặc dù hắn có được Thuần Dương hắn cũng không phải đối thủ của Tả Đăng Phong, hơn nữa hắn cũng biết Tả Đăng Phong nhất định sẽ cắt đứt cánh tay của mình.

Đằng Khi hoảng sợ Tả Đăng Phong cũng không ngạc nhiên, nhưng hắn không ngờ Đằng Khi lại quay người bỏ chạy, hơn nữa lại rất nhanh và dứt khoát, không hề có một chút dấu hiệu.

Tả Đăng Phong nghi ngờ có trá, lập tức quay sang nhìn Đồng Giáp và Tam Xuyên Tố, Đồng Giáp cũng đầy ngạc nhiên, Tam Xuyên Tố tuy không giật mình như Đồng Giáp, nhưng lại giận dữ nhíu mày, mặt lộ vẻ khinh thường, chứng tỏ Đằng Khi bỏ chạy không phải là kế hoạch của bọn họ.

Kinh hãi nhất là ba vị tướng quân quỷ tử, thấy Đằng Khi lâm trận bỏ chạy, lập tức giận dữ hất tung cái bàn, còn đám người vây xem bật cười dữ dội.

"Người Nhật thua!" Tả Đăng Phong hô lớn.

"Không phải." tên phiên dịch vội vàng phủ nhận.

"Bỏ chạy, mà còn không chịu là thua?" Tả Đăng Phong nhướng mày nhìn tên phiên dịch kia.

" Đại tá Đằng Khi tạm thời có chuyện gấp gáp cần phải xử lý." Tên kia cố chống đỡ.

"Con mẹ nó, vậy để lão tử tóm hắn về hỏi một chút." Tả Đăng Phong cười nhạt, xoay người vọt đi, Đằng Khi đã chạy hơn hai dặm, và vẫn còn đang chạy như điên.

Ngọc Phất lo lắng Tả Đăng Phong bị nguy hiểm, liền đứng dậy, Tam Xuyên Tố thấy Ngọc Phất đứng lên, cũng vội đứng dậy theo. Ngân Quan tâm tính trầm ổn, liền mở miệng khuyên can, nếu hai người vọt theo hỗ trợ, hai phe chắc chắn sẽ cùng nhảy vào, sẽ trở thành cục diện quần ẩu không thể khống chế được.

Ngọc Phất biết Ngân Quan nói có lý, lại nhớ ra Đằng Khi không phải là đối thủ của Tả Đăng Phong, nên ngần ngừ rồi ngồi trở xuống, cười nhạt nhìn Tam Xuyên Tố. Tam Xuyên Tố giận dữ quay đầu nhìn theo bóng Đằng Khi và Tả Đăng Phong, ánh mắt của cô cho thấy cô đang hận sao Tả Đăng Phong không đuổi kịp cái tên Đằng Khi khiến người Nhật Bản mất mặt kia.

Đằng Khi chạy như điên ở phía trước, Tả Đăng Phong đuổi theo không bỏ, hắn rất cao hứng, nếu Đằng Khi chịu ở trong sân, thì chỉ mất một cánh tay, nhưng nếu chạy đi thế này, thì mạng cũng không còn.

Hai người một trước một sau nhanh chóng rời khỏi phái Mao Sơn, một là ban đầu Tả Đăng Phong chưa đuổi theo ngay, cộng với Đằng Khi vì bảo vệ tánh mạng cực lực chạy như điên, nên hắn chạy hơn ba mươi dặm Tả Đăng Phong mới đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa hai người đã bị Tả Đăng Phong rút lại chưa tới một dặm.

Không lâu sau, phía trước xuất hiện một đồng cỏ lớn, cỏ tranh rất cao, Đằng Khi chui vào mất đi bóng dáng.

Tả Đăng Phong khẽ cười, hắn đã biết trước Đằng Khi dụ hắn đi chính là để giết hắn, hắn có thể cảm giác được trong đồng cỏ có không ít người tản ra khắp đồng, trăm phần trăm đều là tay súng bắn tỉa.

Tả Đăng Phong tập âm dương quyết và Sinh Tử Quyết, Sinh Tử Quyết chủ yếu dùng để thao khống linh khí, còn âm dương quyết dùng để quan sát sự vật, có âm dương quyết, mấy tên bắn tỉa mai phục trong cỏ này không thể thoát khỏi tai mắt hắn.

Tả Đăng Phong cười nhạt, chui vào trong trảng cỏ, một lát sau bên trong vọng lên tiếng quát của tay súng bắn tỉa trước khi chết, đến khi Tả Đăng Phong giết đến tên cuối cùng thì Đằng Khi đã biến mất. Tả Đăng Phong ngưng thần nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, phát hiện chung quanh không còn tiếng hít thở, vọt lên cao hơn mười trượng, nhìn chung quanh tìm kiếm, phát hiện Đằng Khi đã chạy hơn năm dặm về phía đông.

Tả Đăng Phong lập tức quay thân đuổi theo, đáng tiếc vì cự ly quá xa, lại thêm hắn đã quá mỏi mệt, đuổi theo hơn hai mươi dặm vẫn chưa bắt được Đằng Khi.

Tả Đăng Phong không tức giận, cũng không chửi rủa, suốt một ngày một đêm qua lăn qua lăn lại khiến hắn chẳng còn khí lực để chửi người. Tả Đăng Phong đi đến một thôn tìm cái gì ăn, quãng đường đã hơn năm mươi dặm, phải tìm cái gì đó lót dạ mới được.

Tả Đăng Phong tìm được một tiệm cơm, kêu hai cân thịt dê và một bình rượu, bây giờ này hắn rốt cuộc đã biết vì sao thời cổ đại người ta ăn một cái là ba cân năm cân thịt bò, thực đói đến kinh khủng, mấy cân thịt thật đúng là không coi vào đâu.

Như gió cuốn ăn uống xong, Tả Đăng Phong xách theo phần rượu còn lại đi ra, chưa bao xa thấy ven đường có một quán coi bói, một đạo nhân trẻ tuổi tự nhận mình là thầy tướng số, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt với một khách nữ. Tự xưng mình là đạo sĩ phái Mao Sơn, có thể tịch tà khu yêu, lại tự nhận mình có thể xem phong thủy, hiểu thấu thiên chi huyền cơ, hù cô gái trợn mắt há mồm bái phục không thôi. Tả Đăng Phong tò mò tiến tới hỏi thử vài câu, phát hiện người này ngay cả đạo lý âm dương cơ bản cũng còn không biết, cái đạo bào kia thật chẳng hiểu trộm được từ chỗ nào.

"Chân nhân bất lộ tướng, lộ mặt thật thì không phải chân nhân, đi nhanh đi, đừng để Đỗ Thu Đình nhìn thấy cậu." Tả Đăng Phong cười cười nói với đạo sĩ.

"Đỗ Thu Đình là ai?" Đạo sĩ ngạc nhiên.

Tả Đăng Phong lắc đầu bước đi, nếu cô gái kia là nữ nhân của mình, Tả Đăng Phong tuyệt đối sẽ không cho phép người khác lừa gạt cô, nhưng cô không phải. Loại người ngốc nghếch như thế này không đáng cho hắn phải há mồm.

Ngay khi Tả Đăng Phong đang ảm đạm sầu não, mấy chiếc xe tải quỷ tử chạy qua bên cạnh hắn, có rất nhiều quỷ tử đứng trên xe, cùng nhiều tù phạm bị trói chặt tay để phía trước, sau lưng cắm bài tử, không hỏi cũng biết là áp giải tử tù ra pháp trường.

Xe tải tổng cộng có bốn chiếc, ba chiếc đầu tiên đều tràn đầy người, chiếc cuối chỉ có một tù phạm, bị trói tay sau lưng, đầu tóc bù xù, nhưng nhìn thân hình, Tả Đăng Phong nhận ra đó là nữ tù, hắn rất nghi hoặc vì nữ tù này chẳng những bị trói gô, mà trên cổ còn có gông xiềng.

"Đả đảo bọn đế quốc Nhật Bản!" Nhưng lúc vừa đi tới chỗ hắn, cô gái trên xe đột nhiên ngẩng đầu hô vang khẩu hiệu, khẩu hiệu này chứng tỏ cô là người của Bát lộ quân, vì Quốc Dân đảng không hô như vậy.

Tả Đăng Phong tò mò rướn đầu nhìn mặt cô, tuy trên mặt dính đầy máu đen, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhìn thấy rõ bộ dáng của cô, mắt hai mí, đôi mắt to, gương mặt trái xoan, cái mũi thẳng nhỏ nhắn, môi vừa phải.

Tả Đăng Phong mở to hai mắt nhìn, bình rượu rơi xuống đất, toàn thân hắn run lẩy bẩy.

Đây là gương mặt đã hằn sâu trong lòng hắn, gương mặt mà hắn đã lâu không được nhìn thấy, không phải chỉ là tương tự, cũng không thể là giống nhau, vì dù có là chị em song sinh thì cũng không thể giống như đúc như vậy, chính là cô, tuyệt đối là cô.

"Tâm Ngữ, anh đến cứu em! ! !"

Bình Luận (0)
Comment