Tàn Bào

Chương 180

- Ý của anh là Địa chi đã bị Khương Tử Nha mang đi?

Ngọc Phật hỏi.

- Không biết, tôi xuống nước nhìn một lát.

Tả Đăng Phong xoay người đi ra, hắn biết lý luận suông rất khó tìm ra được chân tướng.

Tả Đăng Phong rời khỏi phòng nghị sự cũng không có đi về hồ nước phía Tây, mà đi tới chỗ đầm nước nhỏ ở hướng Đông Nam, dựa theo suy đoán của hắn nơi này hẳn là nơi ẩn thân của Địa chi trước đây.

Đi tới ngoài thủy đàm, Tả Đăng Phong cởi áo choàng đưa cho Ngọc Phật, chuẩn bị xuống nước.

- Hay là đợi hừng đông đi,.

Ngọc Phật cũng không cầm lấy áo choàng của Tả Đăng Phong.

- Tôi tin phán đoán của mình, dưới này là trống không.

Tả Đăng Phong nghiêm mặt nói.

- Trong vòng trăm dặm cỏ mọc thành bụi, xà trùng không đến, giải thích thế nào?

Ngọc Phật nhắc nhở.

- Đó là độc vật mà Địa chi diễn sinh ra độc vật tạo thành, không quan hệ, tôi xuống đây.

Tả Đăng Phong đưa áo cho Ngọc Phật rồi xoay người nhảy vào đầm nước.

Chỗ này rộng khoảng 2 dặm, vô cùng trong suốt, nhiệt độ nơi này cao hơn nước sông một chút.

Bởi vì trong suốt nên tầm nhìn dưới nước không quá 3 trượng.

Bởi vì không mang đồ lặn nên tốc độ lặn của Tả Đăng Phong rất nhanh, người bình thường có thể nín thở 2’ nhưng Tả Đăng Phong đã độ qua thiên kiếp nên có thể ở dưới nước 5-10’.

Chỗ này sâu bao nhiêu Tả Đăng Phong cũng không đoán được nhưng không bao lâu hắn đã đến đáy đầm, đáy đầm có vô số hạt cát, dựa theo độ lớn nhỏ của những hạt cát sỏi này thì có thể thấy được những thứ này là do người sàng lọc thả vào đây để giữ ấm, trong những hạt cát sỏi kia còn có những vật trang sức nhỏ, bởi vậy có thể thấy được năm đó Địa chi kia được cho là thánh vật, được mọi người cúng bái.

Tìm ở đáy đầm một vòng, Tả Đăng Phong liền phát hiện ở phía Bắc của đáy đầm có một động khẩu hình tròn, động khẩu này không thông xuống phía dưới mà thông về phía Bắc.

Động khẩu này hiển nhiên là thông với nơi dừng lại của Địa chi, bởi vì Địa chi không phải là cá, cho nên nó không thể sống mãi trong nước, nhất định nó có nơi ấm áp để ngủ, nghỉ ngơi.

Tả Đăng Phong liền bơi vào động khẩu, cửa động khoảng 3 thước, thông đạo còn dài hơn so với dự tính của Tả Đăng Phong, chừng hơn 100 trượng, đến cuối cùng sau khi quẹo qua một khúc khoảng 3 trượng thì Tả Đăng Phong mới trồi lên mặt nước, trước mặt hắn là một huyệt động to bằng một gian phòng, mái vòm hình tròn cao khoảng 3 trượng, trong huyệt động rất bằng phẳng, cũng có vô số hạt cát.

Trên cát có rất nhiều dấu chân lớn, móng heo là dạng gì tự nhiên là Tả Đăng Phong biết nhưng mà trên cát cũng không phải là dấu chân heo, mà là còn có dấu chân giống với loài người, dựa theo độ lớn nhỏ thì có thể thấy được Địa chi là một động vật 4 chân.

Tuy rằng Địa chi không ở nơi này nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn muốn tìm hiểu kỹ một chút, để xác định rốt cuộc là nó loại động vật gì, bởi vậy hắn liền cúi đầu tìm kiếm trên mặt cát. Nơi này là nơi ở của Chúc Thủy Âm Trư, nếu nó ở đây thì tự nhiên sẽ tìm được lông trên người của nó rụng xuống.

Rất nhanh Tả Đăng Phong liền phát hiện được cọng lông màu đen, dài khoảng 4 tấc, ngay tại khi Tả Đăng Phong đang nhìn kỹ thì Ngọc Phật thò đầu từ dưới nước lên.

- Làm sao cô xuống đất?

Tả Đăng Phong lấy tay lau mồ hồi trán rồi đi tới kéo Ngọc Phật lên.

- Lo lắng cho anh.

Ngọc Phật nổi trên mặt nước.

Lúc này Ngọc Phật chỉ mặc một chiếc áo trong người, áo choàng cùng với Kim Giáp hộ thân thì nàng đã cởi ra ngoài, áo trong gặp nước trong hồ nổi bật những đường cong trên người nàng, mặt ngọc dính nước, búi tóc tích thủy, vô cùng xinh đẹp.

Thấy được bộ dạng vô cùng động lòng người của Ngọc Phật thì Tả Đăng Phong liền có phản ứng của một người đàn ông, chỉ thấy thẳng em của Tả Đăng Phong đã dựng đứng lên.

- Anh thật không biết xấu hổ.

Ngay tại khi Tả Đăng Phong vô cùng xấu hổ thì Ngọc Phật nở nụ cười.

- Cô mới không cần mặt, mặc như vậy xuống đây để dụ dỗ tôi sao?

Tả Đăng Phong vui đùa mà đáp lại, vừa noi hắn vừa dùng Âm khí trong Huyền Âm thủ để điều hòa Âm Dương trong người.

Ngọc Phật là người thông minh, cho nên hiểu được Tả Đăng Phong đang làm dịu bớt cảm giác xấu hổ nhưng mà chung quy nàng không phải là nữ nhân có kiến thức rộng rãi cho nên nói xong câu đó thì nàng liền khẩn trương không thôi.

Hoàn cảnh trầm mặc, yên tĩnh, phong kín có thể làm cho ngươi ta cảm thấy an toàn cũng là nơi để cho người ta dễ sinh ra dục niệm nhất, nơi này có độ ẩm cao, thở không thông, lượng máu lên não không nhanh, làm cho người ta có suy nghĩ chậm chạp nên bản tính của Tả Đăng Phong bốc lên.

Ngọc Phật thấy được ánh mắt Tả Đăng Phong không ngừng nhảy lên, cho nên nàng rất hồi hộp, tuổi của nàng không còn nhỏ, nhưng mà cuối cùng nàng vẫn là con gái chứ không phải là nữ nhân, mặc dù giờ phút này nàng hy vọng nhưng mà dưới sự ngượng ngùng của một cô gái, nàng vẫn là cúi đầu.

Ở thời điểm mấu chốt này, chỉ một hành động nhỏ thôi cũng sẽ tạo thành hậu quả khác nhau, động tác cúi đầu của Ngọc Phật đã phá vỡ cục diện cân bằng trước mắt, trong nháy mắt Tả Đăng Phong liền thanh tĩnh, Linh khí liền vào Đan Điền của hắn, dục niệm biến mất.

- Nếu không phải cả ngày cô mặc Kim Giáp, phỏng chừng cô cũng đã có chồng rồi.

Tả Đăng Phong mở miệng cười đùa.

Tả Đăng Phong vừa nói xong, Ngọc Phật lập tức cảm thấy mất mát và hối hận. Mặc dù Tả Đăng Phong từng abc với nữ nhân khác nhưng mà bản thân hắn làm một người cố chấp và kiên nghị để biến thành một người cực đoan đây chính là khiếm khuyết của hắn, nam nhân như vậy không nhiều lắm, cho nên Ngọc Phật mới không ngừng theo đuổi, ngay tại khi ông trời rủ lòng thương, cho nàng cơ hội thì nàng lại làm ra một hành động sai lầm.

Ngọc Phật liền dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong cũng là người thông minh, biết Ngọc Phật muốn làm gì, hắn biết nếu nàng lấy lại thế chủ động thì hắn cũng khó mà chống đỡ được, vì thế liền nói:

- Kim Giáp của cô vẫn còn ở bên ngoài, coi chừng bị người ta lấy mất đó, tôi đi ra ngoài đây.

- Tại sao nơi này lại không có người khác?

Ngọc Phật ngạc nhiên đặt câu hỏi, nàng vừa nói ra thì Tả Đăng Phong đã không thấy đâu, hắn đảy nhảy vào trong hồ nước.

Bình Luận (0)
Comment