Tàn Bào

Chương 184

Hạ quyết tâm, hai người nhanh chóng trở lại cổ thành, nhảy lên thành lâu phía nam nghỉ ngơi, đây là nơi quan sát tốt nhất.

"Nó luôn ở trong thành, có tường thành ngăn cách, làm sao biết chúng ta tới?" Ngọc Phất thấp giọng hỏi, cô đã dùng cách đặc biệt che lấp mùi của mình và Tả Đăng Phong.

"Có lẽ do thằng bé nhân ngư kia tiết lộ tin tức, có lẽ lúc tối nó đang nghỉ trong nước, lúc đó tôi còn thả một mồi lửa, ánh lửa phóng lên trời, người mù cũng biết." Tả Đăng Phong thấp giọng trả lời, trong hồ nước có không ít người cá tới lui tuần tra, lại không hề nhìn thấy bóng dáng thủy thuần âm trư.

Ngọc Phất không nói gì thêm, mở chăn nệm.

"Nghỉ một chút đi, tôi canh cho." Ngọc Phất chỉ chăn nệm.

"Ừ, trong thùng gỗ có đồ ăn." Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ trên tay, thấy nó bị nước vào, tiện tay tháo ra, để ra ngoài chỗ có ánh nắng . 

Tả Đăng Phong nằm xuống ngủ, tiện tay kéo Thập Tam qua để nó khỏi đi lung tung, làm bại lộ. 

Một lát sau Tả Đăng Phong đã ngủ, đến lúc tỉnh lại là 12g trưa, đây là giờ hắn đã định sẵn. 

"Hơn một giờ trước, nhân ngư chui vào trong nước đi kiếm đồ ăn, khoảng năm sáu chục con, không thấy thủy thuần âm trư." Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong tỉnh dậy, liền thông báo tình huống.

"Chờ một chút, nhiệt độ bây giờ chưa phải là cao nhất, chị ngủ một lát đi." Tả Đăng Phong gật đầu, bình thường mỗi ngày sau 12h trưa là lúc mặt trời lợi hại nhất, là lúc thủy trư có khả năng xuất hiện lớn nhất.

"Tôi không buồn ngủ." Ngọc Phất lắc đầu.

Tả Đăng Phong nghiêng người dựa vào tường thành, ngẩn ngơ. 

"Có tâm sự à?" Ngọc Phất ôn nhu hỏi, theo lý thuyết, tìm được thủy thuần âm trư, Tả Đăng Phong phải vui vẻ mới đúng, nhưng thần sắc hắn hiện giờ không giống thế. 

"Nếu bây giờ tôi có thể lấy được nội đan, vậy nghĩa là tôi có ba viên âm chúc nội đan, ngàn dặm đường đã đi được năm trăm, không biết kết quả cuối cùng đợi tôi sẽ như thế nào." Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu.

"Trời không phụ người có lòng, nhất định cậu sẽ được như nguyện." Ngọc Phất an ủi.

"Tôi biết chị nói thật, cũng biết nói vậy nhưng trong lòng chị không vui. " Tả Đăng Phong cười khổ.

"Cậu từng nói bất kể kết thế nào, cậu cũng sẽ cho tôi một công đạo, tôi chờ công đạo đó của cậu." Ngọc Phất khẽ cười.

Tả Đăng Phong gật đầu, có một số việc Ngọc Phất không biết, thực ra hắn đã cho cô công đạo, Âm Dương Sinh Tử Quyết tinh thâm huyền diệu, dốc lòng tu luyện sẽ được Trường Sinh, Ngọc Phất đã được truyền pháp quyết đó.

"Có mấy lời tôi không muốn nói nhiều, vì trong lòng cậu nghĩ gì cậu đã biết rồi, chính cậu cũng biết con đường cậu lựa chọn không phải con đường phù hợp với lý trí." Ngọc Phất than.

"Nhìn ra đại đạo thì dễ, nhưng phá cửa ải tình thì khó, chỉ vì một chữ bản mà cố chấp, tu vi và tạo nghệ trận pháp tôi hiện giờ đã đạt tới đăng phong tạo cực, tôi sẽ cố cân bằng với quỹ tích nhân sinh." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.

"Nếu cậu đã nhìn thấu âm dương đại đạo, sao lại còn cố gắng làm như thế?" Ngọc Phất hỏi, chữ bản kia là từ của Phật gia, Ngọc Phất không hiểu ý nó cho lắm. 

"Cân đối, bình tĩnh, bình thản chính là âm dương đại đạo, trong ba cái đó, cân đối là đứng đầu. Năm người các chị đều đã trải qua hết lòng khổ tu, cố gắng gấp mấy lần người thường mới có được tu vi hôm nay, tôi nhập đạo tuy thời gian ngắn nhất, nhưng tôi đã trải qua hung hiểm gấp mấy lần năm người, nên mới có thể đứng song song với các người, Vu Tâm Ngữ đã cho tôi tất cả những gì cô ấy có, tôi cũng phải đem hết tất cả những gì mình có hồi báo cho cô ấy, đây không phải là trao đổi, mà là vĩnh viễn cũng không từ bỏ." Tả Đăng Phong nói.

"Không nói chuyện này nữa, chúng ta phải tìm cách chặn đường lui thủy thuần âm trư." Ngọc Phất quyết định chuyển đề tài.

"Tôi đang nghĩ dùng trận pháp gì thì phù hợp." Tả Đăng Phong lắc đầu. Hắn đang nghĩ làm sao phong bế cả khu vực này. Đây là một tòa âm dương thành, bây giờ tường thành đã sụp, hơi nước quá nặng, nếu muốn phong tỏa khu vực này mà làm vật còn sống thì phải dùng trận pháp mang tính thổ. Trong Ngũ Hành trận pháp tính thổ là khó bố trí nhất, vì trong Ngũ Hành đất chỗ nào cũng có, rất khó tăng cường tính năng đất trong một khu vực. 

"Mau lên đây nhìn!" đột nhiên Ngọc Phất khẽ kêu, Tả Đăng Phong vội quay đầu nhìn xuống, thấy một con vật kỳ lạ đang từ trong nước bò lên đảo nhỏ giữa hồ. 

Con vật này dài hơn mười thước, rộng hơn một trượng, thân hình tròn trịa mập mạp, tứ chi tráng kiện nhưng ngắn ngủn, có một cái đuôi, chỉ nhìn thân hình đơn thuần thì giống kỳ nhông, nhưng lại có một cái đầu heo to tướng, mõm lồi, tai to, toàn thân mọc lông dài vài tấc giống hệt heo nhà, chỉ khác chăng là lông nó không phải màu đen, mà loang lổ hoa râm, vì cự ly quá xa, Tả Đăng Phong không thấy rõ móng vuốt nó, nhưng có thể hoàn toàn chắc chắn, nó chính là thủy thuần âm trư.

"Phải nó không, hình như màu lông không đúng." Ngọc Phất hỏi, lúc cô vào trong huyệt động, từng thấy Tả Đăng Phong cầm một chiếc lông đen sững sờ.

"Nó đó, đen ngàn năm trắng vạn năm không chỉ có hồ ly." Tả Đăng Phong gật đầu, đám địa chi này dù xuất hiện thi thố tài năng vào ba ngàn năm trước, nhưng thời điểm chúng có mặt trên đời chắc chắn sớm hơn nhiều, sống lâu năm như vậy, màu lông thay đổi cũng đâu có gì lạ.

"Thập Tam, nó có phải con heo đó không? " Tả Đăng Phong níu cổ Thập Tam kéo tới xem. 

Thập Tam vẫy ra, không gật đầu, mà chạy sang chỗ khác ngồi, nó rất không thích Tả Đăng Phong túm cổ nó.

"Vật lão thành tinh, hèn gì nó sống lâu như vậy. " Ngọc Phất bật cười.

Tả Đăng Phong gật đầu.Thủy thuần âm trư bò lên tiểu đảo, đi vào trong đảo, đi tới chỗ bình khí lặn Tả Đăng Phong bỏ lại , ủi ủi mũi vào. 

"Bây giờ làm gì?" Ngọc Phất hỏi Tả Đăng Phong.

"Con heo này da dày thịt béo, rất khó giết chết." Tả Đăng Phong đáp, lông trên thân thủy thuần âm trư rất thưa mà sáng, làn da xanh xanh sáng bóng, chứng tỏ da nó rất dầy.

"Có thể hạ độc." Ngọc Phất kích động, thủy thuần âm trư đang đưa lưng về phía hai người, là cơ hội tốt để đánh lén.

"Tí nữa tôi đẩy chị lên đảo, chị nhất định phải nhanh." Tả Đăng Phong nhét đạn vào trong súng máy. 

Ngọc Phất gật đầu, Tả Đăng Phong nâng súng, lại giắt thêm vài quả lựu đạn vào hông, hai người nhảy xuống đất, lặng lẽ chạy tới gần đảo nhỏ. 

"Chỉ hạ độc thì không đủ, để tôi tận lực giết nó." Ngọc Phất rút hai cây châm, cắm vào trọng huyệt sau đầu, đây là phương pháp định hồn điều khiển kim giáp của Thần Châu Phái, sắc mặt Ngọc Phất lập tức biến đổi, vô cùng âm lãnh, cổ tay phải khẽ run, miếng kim giáp che tay tự động phủ lên bảo vệ bàn tay cô, tay trái nắm một miếng xương thú màu đỏ, là một miếng xương lưu lại một loại kịch độc gì đó cực kỳ bá đạo.

"Tôi đẩy chị đi trước, rồi tôi nhảy theo, tôi có thể dừng lại một lúc trên không trung, tận lực giúp chị một tay." Tả Đăng Phong cởi đạo bào.

"Lăng không thiếu chỗ dựa, cậu sẽ bị rơi xuống nước, nếu nó không chết, tất sẽ công kích cậu." Ngọc Phất lắc đầu.

"Không sao đâu, chị nhớ, phải một kích trí mạng." Tả Đăng Phong hừ lạnh

"Bùm." Đột nhiên, từ đảo nhỏ vang lên tiếng nổ nặng nề, hai người vội núp vào sau một căn nhà ló mắt ra nhìn, thì ra thủy thuần âm trư đẩy đẩy làm sao bung nắp van xả khí của bình lặn, khí trong bình còn còn sót lại không còn bị nén, nổ tung, bình khí bay vụt về phía sau, hướng sâu vào trong đảo, thủy thuần âm trư sững sờ, rồi gầm lên giận dữ, đuổi theo cái bình. 

Tả Đăng Phong mừng rỡ, thủy thuần âm trư đuổi theo bình khí đã rời khỏi mép nước, đây quả là cơ hội tốt.

Hai người liếc nhau, cấp tốc vọt tới bên hồ, Tả Đăng Phong nắm eo Ngọc Phất, ném về phía đảo, Tả Đăng Phong dùng hết toàn lực, Ngọc Phất bay vèo được nửa đường thì hết trợ lực, cô ngay giữa không trung xoay người, phóng được trăm mét, may mắn tới được mép tiểu đảo.

Tả Đăng Phong vội lùi lại phía sau hơn bảy mươi trượng, đây là cự ly xa nhất hắn có thể đạt tới thì hết hơi, Tả Đăng Phong dùng hết linh khí có trong ngực, dừng ngay giữa không trung, nâng súng lên, kéo chốt, chuẩn bị sẵn sàng.

Ngọc Phất vọt vào trong đảo, theo hướng đông bắc, cô chọn hướng này để đánh lạc hướng thủy thuần âm trư, để nếu lỡ một kích không thành công, thủy thuần âm trư theo đường cũ chạy trở về, sẽ rơi ngay vào phạm vi công kích của Tả Đăng Phong.

Sâu trong đảo cây cối tươi tốt um tùm, Tả Đăng Phong ở phía xa không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu của Ngọc Phất và tiếng thủy thuần âm trư gầm lên vì đau, sau đó thấy thủy thuần âm trư vội vã từ trong bụi cỏ chạy ra mép nước, nơi cổ máu tươi đầm đìa, Ngọc Phất theo sát phía sau như bóng với hình, tay phải phủ kim giáp lại cắm vào cổ thủy thuần âm trư, thủy thuần âm trư bị thương nhiều lần, đau đớn gào thét, máu tuôn xối xả. 

Tả Đăng Phong vốn đã sẵn sàng ngăn chặn, nhưng thấy tình cảnh này thì đành phải thôi, hắn bắn súng không giỏi, lỡ nổ súng trúng phải Ngọc Phất thì không tốt, lựu đạn cũng không dám ném loạn, vì theo tình hình trước mắt, Ngọc Phất dù đuổi tới mặt nước cũng sẽ không dừng tay, nhất quyết phải giết chết thủy thuần âm trư, mà nhân ngư dưới nước đã cảm nhận được thủy thuần âm trư gặp nguy, trồi cả lên mặt nước, Tả Đăng Phong đành phải ném lựu đạn vào chúng trước để đối phó. 

"Ở lại cho bổn tọa !" Ngọc Phất quát to, Tả Đăng Phong vội nhìn, thấy cánh tay phải của Ngọc Phất đã cắm sâu vào cổ thủy thuần âm trư, đến tận khuỷu tay.

Bình Luận (0)
Comment