Tả Đăng Phong gọi mặt sẹo đến, kêu hắn tập hợp mọi người lại, Tả Đăng Phong muốn phát biểu.
- Bộ đội có đăng ký quên quán đứng bên trái, không có đăng ký thì đứng bên phải.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi nói.
Những binh sĩ này cũng không biết hành động này của Tả Đăng Phong có ý nghĩa gì, đành phải làm theo.
- Việc chúng ta làm rất nguy hiểm, ta không hy vọng ngày sau có người tìm đến người này các ngươi, toàn bộ bên trái rời đi đi.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt mở miệng, hành động này của hắn xuất phát từ thiện ý, làm vậy là muốn loại bỏ tai họa ngầm.
Mặt sẹo nghe vậy vui mừng bởi vì hắn đứng bên trái, nghe vậy lập tức rời đi.
- Để đạn cùng lựu đạn lại, các ngươi có thể mang vũ khí đi, nếu thượng cấp các ngươi dám phái binh qua đây, ai ra lệnh ta sẽ giết kẻ đó.
Tả Đăng Phong trầm giọng.
Mặt sẹo luôn miệng vâng vâng dạ dạ, để đạn và lựu đạn lại rồi mang theo hai mươi mấy người đón xe rời đi, những người ở lại tỏ ra tức giận nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi. Tả Đăng Phong mỉm cười, cái hắn muốn chính là cục diện quần long vô thủ này, quần long vô thủ, hắn chính là thủ.
- Ở đây, ai là người có chức lớn nhất.
Đợi đám người mặt sẹo rời đi, Tả Đăng Phong cao giọng hỏi hơn 80 người còn lại.
- Ta là nhị liên trưởng Ngưu Đại Toàn.
Một tên lính trẻ tuổi mang vẻ mặt buồn rười rười bước lên.
- Những người này do ngươi quản lý, phát đạn ra đi, ta có chuyện muốn nói.
Tả Đăng Phong phất tay ra lệnh.
Ngưu Đại Toàn nghe vậy gọi mấy người tới lấy đạn rồi phát xuống dưới.
- Các ngươi có thể nghe qua danh hào của ta , hôm nay các ngươi cũng thấy được năng lực của ta. Ta muốn đào lăng mộ phía Bắc của Chu lăng để kiếm một món đồ vật, các ngươi chỉ cần đào mở lăng mộ, mỗi người được 100 lượng vàng, trung đội trưởng gấp đôi, đại đội trưởng gấp bốn, có số tiền kia các ngươi có thể sống cuộc sống mà các ngươi mong muốn.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt mở miệng.
Mọi người nghe vậy tỏ ra kinh ngạc, sau đó là xì xào bàn tán, cuối cùng là vui mừng, tỏ vẻ muốn liều, muốn đánh cuộc một phen.
Tả Đăng Phong thấy thế biết mục đích của mình đã đạt được, nhìn vào Ngưu Đại Toàn:
- Chuẩn bị cắt máu ăn thề, cắt cổ tay trái, đừng cắt sâu quá.
Ngưu Đại Toàn nghe vậy liền tỏ ra kính nể nhìn Tả Đăng Phong, hắn biết Tả Đăng Phong cũng không tin những người này. Cái gọi là cắt máu ăn thề cũng chính là chặt đứt con đường rút lui của bọn họ, nếu cấp trên truy xét xuống, đều đã cắt máu ăn thề rồi, như thế nào cũng không thể nói rõ ra được.
80 người đều cắt máu ăn thề, Tả Đăng Phong không tham gia, hắn không tin lời thề của người khác.
Sau đó, Tả Đăng Phong bắt đầu phân phó cho mọi người làm, phân 20 người mang theo súng đạn phụ trách canh gác 4 phía, những người lại không mang vũ khí, chỉ việc đào móc.
Màn đêm buông xuống, tên trợ thủ kia mang theo máy móc và thức ăn trở về.
- Ta tiên sinh, anh hãy thả chuyên viên của chúng tôi ra đi, chúng tôi sẽ không phái tuần cảnh đến can dự.
Tên trợ thủ bước lên cầu xin Tả Đăng Phong.
- Đi đi, ta sẽ không làm khó các ngươi.
Tả Đăng Phong gật đầu.
Tên trợ thủ nghe vậy vội vàng nói cảm ơn rồi mang theo xe chở lấy tên chuyên viên kia đi.
Sau buổi cơm tối, đèn xe mở lên, 20 người 1 tổ, chuẩn bị đào Chu lăng.
- Mọi người ra sức thêm một chút, nhiều nhất là 5 ngày chúng ta sẽ làm xong, ta nhất định sẽ giữ lời hứa, vất vả 5 ngày, phú quý cả đời.
Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam đứng ở một bên mà khuyến khích.
Mọi người nghe vậy đồng thanh đáp lại, càng thêm ra sức.
- Các ngươi chỉ cần đào mở lăng mộ, việc sau ta sẽ làm, ta sẽ không để mọi người thành pháo hôi đâu.
Tả Đăng Phong lại nói để mọi người yên tâm hơn.
- Đại ca, anh yên tâm đi, bọn em sẽ quyết tâm mà làm.
Ngưu Đại Toàn lên tiếng.
Tả Đăng Phong nghe vậy tán dương vỗ vỗ bờ vai của hắn.
1 đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sâu, xa xa có một chi bộ đội đến, nhân số hơn 1000, không hỏi cũng biết bọn hắn đến thảo phạt.
- Không cần khẩn trương, mọi người không cần chiến đấu, ta đi, mọi người đào tiếp đi.
Tả Đăng Phong nói với Ngưu Đại Toàn đang tỏ ra khẩn trương.
Ngưu Đại Toàn nghe vậy gật đầu.
- Thập Tam, ở đây.
Tả Đăng Phong thả rương gỗ xuống nói với Thập Tam.
Lúc này chi bộ đội kia còn cách đây khoảng 5 dặm, Tả Đăng Phong lướt ra ngoài, trước đó hắn đã cảnh cáo rồi lúc này không cần nói nhảm nữa, sau khi hạ xuống liền vọt vào đám người mặc quần áo quân nhân mà ra tay, ra tay không chút do dự, không phải bọn chúng không tin tà sao, hôm nay sẽ làm cho bọn hắn tin.
- Lập tức cút đi, tiếp tục tiến lên 1 bước nữa thì ta sẽ giết không cần nói.
Chốc lát sau Tả Đăng Phong đã giết chết hết đám quan quân.
Lời này là Tả Đăng Phong dùng bằng Linh khí, nên vô cùng điếc ta.
Đám binh lính kia đã mất đi người dẫn đầu, cho nên không biết làm sao, chỉ biết nhìn quanh.
- Cút.
Thấy bọn lính không biết làm sao, Tả Đăng Phong phát là Huyền Âm chân khí đóng băng tên lính đứng đầu, cảnh tưởng quỷ dị làm cho đám binh lính đại loạn, quay đầu bỏ chạy.
Xử lý xong, Tả Đăng Phong quay trở lại Chu lăng, đám người Ngưu Đại Toàn thấy được chuyện xảy ra bên ngoài, lúc này bội phục sát đất với Tả Đăng Phong. Đối với chuyện này Tả Đăng Phong cũng cười khổ, lúc nãy chỉ mới là bắt đầu, người trong Đạo môn còn chưa đến, khó khăn còn ở phía sau.
Đám người Ngưu Đại Toàn tuổi trẻ nóng tính, phao tin muốn đi theo Tả Đăng Phong tranh đấu giành thiên hạ. Tả Đăng Phong nghe vậy cười ha ha, chốc lát sau cười khổ, đừng nói hắn có bổn sự kia, cho dù có hắn cũng không làm như vậy. Cái hắn muốn không phải là vinh hoa phú quý cũng không phải là hậu cung 3000 phi tần, hắn chỉ muốn vợ của mình sống lại, đơn giản mà kiên định. Nhớ tới Vũ Tâm Ngữ, Tả Đăng Phong cảm thấy những việc mình làm đều đáng giá, hắn chỉ muốn cứu sống Vũ Tâm Ngữ, ai dám chặn đường, hắn liền giết kẻ đó.
Qua một lúc sau, Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ, đi về đánh binh lính đang đào lăng mộ:
- Mau lên, trong vòng 3 ngày phải đào mở.