Tàn Bào

Chương 259

- Tôi đi bắt nó,.

Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phật một câu rồi đuổi theo Thập Tam.

- Ngọc chân nhân, sau này gặp lại.

Sau khi bắt được Thập Tam, trước mặt mọi người trừ chạy ra thì không còn biện pháp nào khác.

- Tả Đăng Phong, đợi chút.

Phía sau truyền đến tiếng gọi của Ngọc Phật.

Tả Đăng Phong không quay đầu lại cũng biết Ngọc Phật đuổi đến, giờ phút này sự tình đã hỏng bét, giọng nói của Ngọc Phật tràn đầy nhu tình cùng vội vàng, người ngốc cũng nhìn ra Ngọc Phật có cảm tình với hắn.

- Mày đã gây họa cho tao rồi đó.

Tả Đăng Phong cũng không dừng lại, để Thập Tam lên đầu vai tăng tốc lăng không về phía Nam.

Tả Đăng Phong lướt một hơi hơn 100 dặm, Ngọc Phật đã đuổi không kịp hắn nhưng Tả Đăng Phong dừng lại vì hắn đã bỏ lại Thiết Hài.

Bất đắc dĩ, Tả Đăng Phong đành phải trở lại, thế nhưng mà khi lướt được vài chục dặm thì hắn đã thấy Ngọc Phật ở trước mặt, ngay lúc Tả Đăng Phong đang tỏ ra ngạc nhiên thì Ngọc Phật đã lao tới rồi ôm lấy hắn.

- Anh chạy rồi còn quay lại làm gì?

Ngọc Phật ôm lấy hắn, 2 người đối mặt với nhau, Ngọc Phật vừa mở miệng thì Tả Đăng Phong có thể ngửi được hơi thở như lan trong miệng của nàng, đây là dấu hiệu của xử nữ a.

- Tôi quay lại là bởi vì Minh Tịnh đại sư vẫn còn…

Tả Đăng Phong chưa nói hết lời thì đã bị miệng của Ngọc Phật chặn lấy, động tác của Ngọc Phật rất nhanh, Tả Đăng Phong không ngờ sau khi ôm nàng lại làm ra động tác này.

Đây là cảm giác rất lâu rồi mà Tả Đăng Phong chưa trải qua, mềm mại mà tươi mái, như tình mà nóng bỏng, giờ phút này đầu óc Tả Đăng Phong trống rỗng, cảm giác duy nhất chính là tuyệt vời, đây là cảm giác mà hắn hoài niệm cùng rất cần.

Dương khí trong cơ thể Tả Đăng Phong vốn đã quá thịnh, sau khi bị kích thích liền có phản ứng, phản ứng vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến nổi Ngọc Phật có thể cảm nhận được dù còn cách lớp quần áo.

Cảm nhận được phản ứng của Tả Đăng Phong, Ngọc Phật càng hôn Tả Đăng Phong một cách say đắm.

Ngọc Phật có thể cảm nhận được phản ứng sinh lý của Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng có thể phát hiện được biến hóa trên cơ thể nàng, giờ phút này Tả Đăng Phong có thể cảm nhận được thân thể của nàng kích động, run lên.

- Em muốn tôi chết ngạt à.

Qua một lát, Tả Đăng Phong nghiêng đầu qua một bên, thở phì phò, cùng lúc đó Hàn khí từ Huyền Âm hộ thủ truyền ra, trung hòa Dương khí trong người của hắn.

- Lúc đấy em không nên hờn dỗi mà xuôi Nam, em đã bỏ qua cơ hội đồng sinh cộng tử với anh rồi.

Sắc mặt Ngọc Phật hồng hồng, nhanh chóng nhìn xung quanh.

- Không thể trách em, chuyện lúc đó tôi đã làm em sinh nghi, tôi cũng quá mức cường thế, kỳ thật tôi hẳn là nói cho em biết tu vi của tôi đã bị người ta phế đi.

Dương khí trong cơ thể Tả Đăng Phong vô cùng bạo ngược, trong thời gian hắn Hàn khí không cách nào áp chế Dương khí trong cơ thể của hắn.

- Nơi này không có ai đến, hôm nay em sẽ trao thân cho anh.

Ngọc Phật lấy tay cởi áo của Tả Đăng Phong ra.

- Tôi cũng rất muốn nhưng không thể.

Tả Đăng Phong nắm lấy bàn tay của Ngọc Phật.

- Cái này không phụ thuộc vào anh, nhất định ảnh phải bước qua đạo khảm này, bằng không anh vĩnh viễn sống trong quá khứ.

Ngọc Phật giải thích.

- Ngay từ đầu em hôn tôi thì tôi đã mê loạn rồi nhưng mà rất nhanh tôi đã khôi phục lý trí nhưng tôi vẫn không đẩy em ra.

Tả Đăng Phong nắm lấy tay nàng ngăn cản động tác của nàng.

- Hôm nay anh nói cái gì cũng không được.

Ngọc Phật bộ ngực sữa phập phồng, hô hấp dồn dập.

- Em có biết vì sao tôi không đẩy em ra không?

Tả Đăng Phong cố gắng đen Hàn khí truyền vào người nàng để làm cho dục vọng của nàng lắng xuống như Ngọc Phật vận Linh khí ngăn không cho Hàn khí nhập vào cơ thể.

- Không biết.

Ngọc Phật lại rút tay lại, lúc này nàng không có mở cúc áo của Tả Đăng Phong ra mà làm động tác to gan hơn, nàng muốn Tả Đăng Phong thấy quyết tâm của mình.

- Mau buông tay.

Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn thấy tay phải của Ngọc Phật đang sờ vào tiểu jj của mình.

- Vì sao anh phải ủy khuất chính mình, anh kiên trì có ý nghĩa gì, nếu trên trời nàng có linh thiên cũng không hy vọng thấy anh như thế này, đúng không?

Ngọc Phật vẫn chưa buông tay, nàng cảm nhận rõ Tả Đăng Phong có phản ứng mãnh liệt.

- Tôi đã gia được 4 năm, thêm 1 năm nữa sẽ hoàn toàn giải thoát, em hy vọng tôi chết không nhắm mắt sao?

- Nếu như anh tự sát, em sẽ cùng chết với anh.

Ngọc Phật buông tay ra, khóc rống lên, giờ phút này nàng cảm thấy hối hận vì những chuyện trước kia bản thân nàng đã làm.

- Chẳng lẽ em không biết Tử khí đỉnh phong có thể tăng tuổi thọ, nếu như tôi không giết người lương thiện nào nữa thì hẳn là bản thân tôi có thể sống đến ngày 10 tháng 10 năm sau.

Tả Đăng Phong lắc đầu cười nói.

Ngọc Phật nghe vậy hoảng sợ kinh hãi, vội vã ngẩng đầu nhìn về 2 hàng lông mi của Tả Đăng Phong, phát hiện lông mi của Tả Đăng Phong bắt đầu trắng bệch, nếu lông mi trắng nói rõ tuổi thọ đã đến cuối cùng rồi.

- Kỳ thật lần này tôi tới là vì muốn giúp Đỗ Thu Đình cưới em.

Tả Đăng Phong cố gắng áp chế dục niệm.

- Anh cam lòng sao?

Ngọc Phật rơi nước mắt, đặt câu hỏi.

- Không bỏ được bởi vì tôi cũng thích em.

." Tả Đăng Phong thản nhiên thừa nhận.

- Rốt cuộc anh cũng thừa nhận rồi sao?

Ngọc Phật vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

- Tôi thừa nhận, tôi vẫn muốn xử lý mọi chuyện cần thiết, sau sau đó tâm vô vướng bận tiêu sái, bây giờ nhìn dường như rất khó làm được điều này.

Tả Đăng Phong gật đầu.

- Bất hiếu nằm trong 3 tội, em nguyện ý vì anh mà lưu lại người nối dõi.

Ngọc Phật kiên nghị nhìn vào Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong có thể nói ra những lời kia, nàng đã thỏa mãn lắm rồi. Nữ nhân yêu một nam nhân điên cuồng chính là vì muốn sinh con cho hắn, Ngọc Phật cũng có suy nghĩ này, nếu chẳng may ngày sau Tả Đăng Phong rời đi, nàng có thể từ trên người đứa con mà nhìn thấy bóng dáng của cha nó.

- ….

Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu.

- Anh có năng lực nuôi nấng một mình sao?

Ngọc Phật lấy tay cài cúc áo cho Tả Đăng Phong.

- Không cần phân lòng.

Tả Đăng Phong nói cười, hắn thản nhiên thừa nhận thích Ngọc Phật nhưng mà hắn rất rõ ràng, yêu và thích khác nhau. Tuy rằng hắn bị động bị Ngọc Phật hôn nhưng mà hắn cũng không phản bội Vu Tâm Ngữ bị phản bội, hắn hiểu Vu Tâm Ngữ, nếu ngày sau gặp lại, Vu Tâm Ngữ cũng sẽ không tức giận.

Ngọc Phật còn muốn nói điều gì, Tả Đăng Phong bỗng nhiên nhíu mày nghiêng tai, hắn nghe được tiếng xé gió.

- Thiết Hài đến rồi, 5 dặm về phía nam.

Tả Đăng Phong nói.

Ngọc Phật nghe vậy lập tức vận hành Linh khí khôi phục sắc mặt, để tránh bị Thiết Hài phát hiện dị thường.

- Đại sư, chúng ta ở đây.

Tả Đăng Phong nhảy lên, hô.

Thiết Hài nghe vậy, lập tức bay vút tới, nhìn thấy Ngọc Phật cũng không cảm giác ngoài ý muốn, thái độ của hắn quang minh, sẽ không nghĩ nhiều.

- Đạo sĩ của Chính Nhất giáo có rời đi không?

Tả Đăng Phong vội vàng hỏi.

- Không có.

Thiết Hài ngạc nhiên trả lời.

Tả Đăng Phong nghe vậy thờ phào, mọi người không có rời đi đã nói lên bọn hắn cũng không xác định quan hệ giữa hắn và Ngọc Phật.

- Đại sư, ông đi đến ngọn núi phía Bắc đợi ta, ta có chuyện muốn nói với Ngọc chân nhân, rất nhanh sẽ đến.

Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài.

Thiết Hài nghe vậy gật đầu đáp ứng.

- Em đi với anh.

Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong để Thiết Hài đến ngọn núi phía Bắc, biết hắn sẽ lập tức rời đi.

- Lúc trước tôi dạy cho em Đạo thuật trú nhan, thật ra đó chính là Âm Dương Sinh Tử quyết của Xiển giáo, em hãy dốc lòng tu hành, có hy vọng bạch nhật phi thăng, còn có một khẩu quyết, em hãy nhớ kỹ.

Tả Đăng Phong lại đếm khẩu quyết của Âm Dương Sinh Tử quyết ra đọc lại 2 lần.

Ngọc Phật biết mình không được đi cùng với Tả Đăng Phong, nội tâm bi thương, không nói nên lời.

- Đỗ Thu Đình là bằng hữu của tôi, em hãy nể mặt hắn 3 phần.

Tả Đăng Phong nói, hắn biết Ngọc Phật sẽ không lấy Kim Châm nhưng cũng không có làm Kim Châm khó sống, bởi vì tâm lý của nam nhân rất kỳ quái, ai không chiếm được thì sẽ rất khó chịu.

- Em muốn gặp lại anh một lần.

Ngọc Phật giơ tay lau nước mắt, nàng hiểu người nam nhân trước mắt này, biết lúc trước hôn môi Tả Đăng Phong cũng không đẩy nàng ra là vì muốn cho nàng một công đạo, hắn làm vậy đã là đến mức cực hạn rồi.

Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày, thật lâu sau mới nở nụ cười:

- Mùa thu sang năm tôi sẽ cố gắng đến đây một chuyến.

Bình Luận (0)
Comment