Tàn Bào

Chương 284

Chỗ Thiết Hài bị cắn là cánh tay, không ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển, khi rời khỏi thông đạo dưới nước, hai người tăng tốc độ, vì Tả Đăng Phong khi vào đã diệt sạch đường đi, nên giờ đi trở ra nhanh chóng, không tới một giờ đã lên tới mặt đất.

"Đại sư, ông thấy thế nào?" Tả Đăng Phong ân cần hỏi.

"Rất không tốt, cậu mau đi tìm thuốc cho lão nạp giải độc." Thiết Hài hít thật sâu một hơi không khí mát mẻ thanh tân.

Tả Đăng Phong nhíu mày, độc của đám rắn trong động đá vôi khác bình thường, hắn không biết độc tính, làm sao tìm ra thuốc giải.

"Đại sư, ông cảm giác trong người như thế nào?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Máu bị trúng độc, bồn chồn hoảng hốt." Thiết Hài ngồi phệt xuống cửa động.

Tả Đăng Phong nhíu mày càng chặt, Thiết Hài mô tả đúng tình trạng ban đầu khi trúng độc, dưới tình huống bình thường người độ quá Thiên kiếp luôn có chút năng lực miễn dịch đối độc vật, không ngờ độc của đám rắn này mạnh đến thế.

"Đại sư, cho tôi xem vết thương." Tả Đăng Phong chụp cánh tay Thiết Hài, kéo tay áo lên, thấy miệng vết thương vẫn còn đang ứa máu, miệng vết thương không lớn, nhưng máu chảy ra nhanh chóng, khác hẳn với vết thương sưng đỏ của rắn độc bình thường.

"Mau đi đi, lão nạp chống đỡ không được bao lâu đâu." Thiết Hài rút cánh tay về.

" Bệnh viện Trùng Khánh nhất định có huyết thanh, đại sư, nhanh đứng dậy, tôi đưa ông đi bệnh viện." Tả Đăng Phong kéo Thiết Hài.

"Lão nạp không tin bệnh viện của bọn tây dương, không cần thuốc của họ, cậu mau đi tìm thảo dược cứu tôi." Thiết Hài đứng dậy không nổi.

Tả Đăng Phong càng thêm lo lắng, Thiết Hài nói có lý, dù bệnh viện có huyết thanh, cũng chưa chắc giải được độc rắn trong động đá vôi, huống hồ Quốc Dân đảng không ưa hắn, lỡ bỏ đá xuống giếng thì càng phiền toái, hắn lại không quen thuộc Trùng Khánh, biết đi đâu tìm thảo dược cho Thiết Hài.

"Đại sư, chỗ này cách Thần Châu Phái chỉ hơn một ngàn dặm, tôi lập tức lên đường, trễ nhất trưa mai sẽ về, ông ráng chờ tôi." Tả Đăng Phong trong lúc vội vàng nhớ tới Ngọc Phất, Ngọc Phất là thánh thủ dùng độc, hơn nữa lại cách đây không xa.

"Ừ, cậu mau đi đi." Thiết Hài gật đầu.

"Ông ở đây chờ tôi, nếu gặp phải người Nhật thì trốn vào trong động đá vôi, tôi sẽ mau chóng trở về." Tả Đăng Phong lo lắng dặn.

"Mau đi đi, lão nạp mệt lắm rồi." Thiết Hài phất tay.

Tả Đăng Phong nói với Thập Tam một câu, đề khí khinh thân, cực tốc chạy đi.

Thiết Hài lắng nghe Tả Đăng Phong rời đi xa, vỗ mông đứng lên, mở thùng lấy thịt lấy rượu ra ăn uống.

Thập Tam rất không hiểu, rõ ràng lúc nãy Thiết Hài đi đứng loạng choạng, hữu khí vô lực, sao Tả Đăng Phong vừa đi ông lại khỏe khoắn đi uống rượu rồi.

"A Di Đà Phật, lão nạp lừa hắn đó. Đàn ông còn trẻ thì phải có phụ nữ tuổi trẻ tương bồi, nếu không cứ cố chấp sẽ bị nhập ma, mà thôi, có nói con mèo mập mày cũng không hiểu." Thiết Hài nhếch miệng cười với Thập Tam.

Nhưng Thiết Hài đã đánh giá thấp Thập Tam, Thập Tam tuy không hiểu Thiết Hài tại sao phải làm như vậy, nhưng hiểu được ông đã lừa Tả Đăng Phong, nên nó nhảy ngay lên đỉnh núi, nhưng Tả Đăng Phong đã đi xa, Thập Tam đành phải quay về, tựa vào cái thùng gỗ của Tả Đăng Phong tức giận nhìn Thiết Hài.

Vết thương trên tay Thiết Hài là do ông dùng móng tay quẹt vào làm bị thương, ông căn bản không hề bị độc xà cắn trúng, mà dù có bị rắn độc cắn thì Dịch Cân Kinh vẫn có thể vận khí trừ độc. Ông gạt Tả Đăng Phong là vì muốn làm cho hắn đi tìm Ngọc Phất, cảnh Tả Đăng Phong giết rắn làm Thiết Hài kinh hãi, độc xà trong động không dưới ngàn con, một mình Tả Đăng Phong giết hơn bảy thành, điên cuồng giết chóc tạo nên nghiêm trọng lệ khí, loại lệ khí này cần phải xả ra, hoặc phải giải trừ, nếu không Tả Đăng Phong sẽ bị thực sự nhập ma thành cuồng thì rất nguy hiểm, Thiết Hài không muốn thấy Tả Đăng Phong nhập vào ma đạo, một là vì ông thích bản tính của Tả Đăng Phong, biết hắn bản tính không xấu, hai là ông biết năng lực của Tả Đăng Phong, người như vậy nếu nhập ma, thế gian không có ai trị được hắn, sinh linh dân chúng sẽ thật sự phải gặp tai ương.

Bản tính Thiết Hài vốn không thông minh, hành động cũng thô thiển, có rất nhiều sơ hở, nhưng Tả Đăng Phong vốn chẳng bao giờ nghĩ Thiết Hài trung hậu như vậy lại lừa gạt hắn, nên bỏ qua rất nhiều chi tiết khả nghi, hắn vận Cương Quyết Quyết đến mức tận cùng, đuổi gió rẽ mây, nhanh như điện chớp, cấp tốc đi Thần Châu Phái, Thiết Hài đối với hắn có ân cứu mạng, lại vẫn luôn đi theo trợ giúp hắn, nếu Thiết Hài có chuyện không hay xảy ra, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Tả Đăng Phong chọn đường thẳng mà đi, Cương Quyết Quyết khi toàn lực thi triển thì tốc độ cực kì khủng bố, một cái nhún chân lướt hơn mười dặm, hai chân dậm xuống, dưới mặt đất hiện hai lỗ sâu, linh khí phản chấn bắn lên được tụ vào hai tay, chấn xuống tiếp tục mượn lực vọt lên không trung.

Tốc độ Cương quyết quyết mang lại làm Tả Đăng Phong rất cảm khái, nếu tu chân ngộ đạo, thì Âm Dương Sinh Tử Quyết tốt hơn, nhưng nếu để đi chinh chiến sát phạt thì pháp thuật Tử Dương quan thực dụng hơn hẳn, hai loại pháp thuật hành khí pháp môn hoàn toàn khác biệt, được này thì mất cái kia, không thể cùng kiêm.

Hắn bắt đầu đi lúc chạng vạng tối, đến khoảng chín giờ Tả Đăng Phong đã đến ngọn núi có bốn ao nước thủy sinh kim xung quanh, tuy vội nhưng hắn vẫn tạt xuống chỗ sông ngầm dưới đất mang ra một bao bảo thạch, khiến bảo thạch trong sông ngầm hoàn toàn tuyệt tích.

Những lễ vật này không phải đưa cho Ngọc Phất, mà để đưa cho Thần Châu Phái, quan điểm của Tả Đăng Phong là tặng quà cho người khác là một loại lễ nghĩa, chứ không phải có việc cầu cạnh nên mới làm thế.

Nửa đêm giờ tý, Tả Đăng Phong bắt đầu bồn chồn, vì đã sắp tới Thần Châu Phái, hắn đã từng hạ quyết tâm không muốn sinh ra dây dưa với Ngọc Phất, giờ lại chạy tới, dù là vì Thiết Hài, nhưng trong lòng cũng không được tự nhiên.

Ba canh giờ điên cuồng lướt ngàn dặm, làm cho Tả Đăng Phong thấm mệt, giết đám cự xà trong động đá vôi đã làm hắn hao tốn nhiều linh khí, giờ lại gắng gượng chạy hết tốc lực tới Thần Châu Phái làm hắn thở hổn hển, mồ hôi rơi như mưa.

Tả Đăng Phong không biết Ngọc Phất ở chỗ nào, hắn cũng không được leo tường mà vào, hắn chọn dùng phương pháp chính thống nhất bái sơn, gõ cửa báo danh, "Vô Lượng Thiên Tôn, Tả Đăng Phong bái kiến Thần Châu Phái chưởng giáo Trần chân nhân."

Hắn dù là tới tìm Ngọc Phất, nhưng theo cấp bậc lễ nghĩa thì phải gặp chưởng giáo Thần Châu Phái trước, nếu không là vô lễ, trong đạo quan nhanh chóng sáng lên ánh nến, một lát sau, cửa đạo quan mở rộng, một đạo nhân trung niên mặc áo tím dẫn đầu đi ra, Ngọc Phất mặc áo trắng, tóc tai còn hơi lộn xộn, đi theo đằng sau.

"Vô Lượng Thiên Tôn, xin chào Trần chưởng giáo, chào Ngọc Chân Nhân." Tả Đăng Phong hành lễ, Ngọc Phất mặt mũi hớn hở, vui vẻ vô cùng, cô ở ngay mé tây bên cạnh, nên nghe thấy tiếng của Tả Đăng Phong còn sớm hơn chưởng giáo ở trong Thiên Điện.

"Vô Lượng Thiên Tôn, Tả chân nhân hạc giá tới thăm, thật vẻ vang cho Thần Châu Phái, mời đi vào dâng trà." Thần Châu chưởng giáo mời khách.

"Đa tạ." Tả Đăng Phong cảm ơn, nghiêng người vào cửa.

Trần chưởng giáo đi bên trái Tả Đăng Phong, Ngọc Phất đi bên phải, Ngọc Phất kéo tay áo Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong nhìn thẳng không chớp mắt, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ, Ngọc Phất thực không chút bận tâm tới mặt mũi, chẳng buồn che giấu tình cảm đối với hắn.

Đi vào đại điện, đạo đồng đã đốt đèn, Tả Đăng Phong chắp tay chào tượng Đạo Đức Thiên Tôn, ba người ngồi xuống, Ngọc Phất không ngồi bên cạnh chưởng giáo, mà ngồi bên cạnh Tả Đăng Phong, hành động đã quá rõ ràng, nhưng Trần chưởng giáo không nói gì, ông cũng hết cách với sư muội của mình.

"Lần trước tới đi quá vội, không kịp chào Trần chưởng giáo, lễ nghĩa thiếu sót, đã là không đúng, thế mà nghiệt súc không đức, nhảy lên đỉnh ngọc ngói kim của quý quan, đả thương vật yêu của Ngọc Chân Nhân, ít tục vật này xin gởi Thần Châu Phái để sửa chữa phòng xá, Trần chưởng giáo xin đừng vì lễ mỏng mà cự tuyệt." Tả Đăng Phong để túi bảo thạch lên bàn, lần trước hắn tới đi không chào hỏi người ta, còn đứng trên nóc nhà người ta, đó là cực kỳ vô cùng thất lễ.

"Vô Lượng Thiên Tôn, Tả chân nhân nói quá lời, thịnh tình của chân nhân, bần đạo xấu hổ nhận vậy." Trần chưởng giáo vội đứng dậy tạ lễ, vốn ông có ấn tượng không tốt về Tả Đăng Phong, nhưng hành động hôm nay đã làm ông thay đổi cái nhìn, không phải vì hắn mang tới lễ vật, mà vì hắn đã dùng cấp bậc lễ nghĩa tới bái sơn, xin lỗi chuyện lần trước, nhiêu đó đã đủ để cho ông mặt mũi.

"Thực không dám đấu diếm, bần đạo lần này tới là muốn mời Trần chân nhân đi giúp cứu chữa Minh Tịnh Đại Sư bị độc xà cắn phải, nhưng chân nhân chức cao nhiều việc, không dám làm phiền hạc giá chân nhân, nên rất mong Ngọc Chân Nhân từ bi ra tay giúp." Tả Đăng Phong nói với Trần chưởng giáo , hắn là dùng thân phận đạo nhân tới chào hỏi đối phương, nên phải tự xưng là bần đạo.

"Sư huynh, anh đi ngủ đi, anh ấy là tới tìm tôi." Ngọc Phất không để hai người nói chuyện thêm, đứng dậy kéo kéo Tả Đăng Phong đi ra ngoài.

Tả Đăng Phong đành thủ thế xin lỗi Trần chưởng giáo, người kia mỉm cười gật đầu ý bảo không sao, đưa mắt nhìn hai người rời đi, mới mở cái bọc ra. Không phải là ông tham tài, mà vì lo lắng về lễ nghĩa, phải biết đối phương tặng lễ vật giá trị thế nào để còn đáp lễ, nhưng mở túi ra rồi mới biết lễ vật quá nặng không thể nào đáp lại được, nhưng ông cũng chẳng lo, coi như Tả Đăng Phong đưa đây làm sính lễ.

"Chị kéo tôi đi đâu đấy?" Tả Đăng Phong hỏi nhỏ .

"Đương nhiên là tới phòng tôi, mấy hôm nay cậu có nhớ tôi không? " Ngọc Phất cười, lý trí của cô hiện giờ đã chẳng còn, cô chẳng cần giấu diếm gì hết, hành động cực kỳ lớn mật.

"Không được." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Lừa mình dối người, còn dám nói dối là không." Ngọc Phất nguýt mắt.

"Tôi không nói dối." Tả Đăng Phong lắc đầu.

" Dịch Cân Kinh của Minh Tịnh Đại Sư đã đến mức Hóa Cảnh, độc xà thường không làm ông ấy bị thương được, cậu nhớ tôi, cứ nói thẳng là được." Ngọc Phất vui vẻ.

"Ông ấy là bị một loại độc xà quái dị cắn phải, đang rất nguy cấp, chị mau đi cùng tôi đi." Tả Đăng Phong dừng lại, lúc này đã tới cửa phòng Ngọc Phất.

"Đi vào rồi nói." Ngọc Phất dùng cả hai tay kéo Tả Đăng Phong vào phòng, đóng cửa phòng lại.

"Nha, chị thổi tắt đèn làm gì. . ."
Bình Luận (0)
Comment