Tàn Bào

Chương 289

Quả trứng này dài năm thước rộng ba thước, có hình trứng, sắc vàng óng ánh, chung quanh có rất nhiều mảnh gỗ vụn, bên trên chúng và cát đá xung quanh có dấu bị đè nén xuống rất rõ, cho thấy đã từng có một con vật cực lớn đi quanh qua.

"Ồ, chưa giao phối mà sinh ra trứng rắn." Ngọc Phất nghe tiếng đi qua, quan sát quả trứng một lát, nói .

Tả Đăng Phong gật đầu, xem ra quả trứng này đã bị vứt bỏ lâu rồi, địa chi diễn sinh ra độc vật không đồng loại, dù có đẻ trứng cũng không thể ấp trứng nở thành công, ấp trứng rắn cần phải có ánh nắng mặt trời, trong này không có điều kiện đó, nhưng có thể thông qua quả trứng này đủ thấy con vật giống rắn do thổ ngưu sinh ra có hình thể vô cùng lớn.

"Trong lúc này không gian rất lớn, thuận tiện cho chúng ta xê dịch, hay chúng ta dụ nó ra đây đi." Ngọc Phất nói .

"Thân pháp của tôi nhanh nhất, tôi đi dẫn." Tả Đăng Phong gật đầu, Ngọc Phất nói có lý, nếu vào trong thông đạo hẹp, con vật kia không cần đầu đuôi phân thân, chỉ cần ngăn chặn lối ra là một người đã đủ giữ quan ải vạn người không qua lọt.

"Không cần đưa thân vào nguy hiểm, khứu giác và thính giác của loài rắn rất linh mẫn, chúng có thể phát giác mặt đất chấn động, chúng ta ném thảy đống thú đá này, làm cho mặt đất chấn động mạnh là được." Ngọc Phất lắc đầu .

"Biện pháp này hay lắm." Thiết Hài đồng ý, xoay người ngắm nghía tìm bức tượng thú phù hợp.

Tả Đăng Phong cũng cảm thấy đề nghị của Ngọc Phất là hợp lý nhất, nơi này gần cửa thông đạo của động đá vôi, tiến có thể công thối có thể thủ.

Vì sợ chấn động nhỏ quá không đủ dẫn ra độc vật, ba người chọn một con ngựa đá to cả ba bốn ngàn cân, hợp lực ném lên không trung, rồi thu linh khí về để mặc cho nó tự do rơi xuống, thạch mã rơi xuống đất chấn động ầm ầm, ba người lại làm thêm lần nữa.

Luân phiên hơn mười lần, Tả Đăng Phong dừng lại, chấn động mạnh thế chắc chắn độc vật đã cảm nhận được, giờ chỉ còn chờ nó xuất hiện.

Một lát sau, trong thủy đạo truyền tới tiếng vang, thanh âm dồn dập liên tục, Tả Đăng Phong nhắm mắt ngưng thần lắng nghe, thường rắn khi di chuyển sẽ tạo nên tiếng vang ngắt quãng, nhưng lần này lại liên tục, cho thấy con vật hình rắn này có lớp vảy cực kỳ cứng rắn, hơn nữa tốc độ di động của nó nhanh chóng.

"Không giống rắn lắm, thân thể của nó kết cấu rất cứng, tốc độ nhanh chóng, tính khí táo bạo, tính công kích rất mạnh." Ngọc Phất cũng nhắm mắt, nghe âm thanh đoán vật.

"Đừng nghe nữa, tới rồi kìa." Thiết Hài mơ hồ nhìn thấy con quái vật khổng lồ bên trong thông đạo tối đen.

"Đại sư, cùng lúc ra tay, tốc chiến tốc thắng." Tả Đăng Phong đề khí ngưng thần, chuẩn bị sẵn sàng.

Tả Đăng Phong vừa dứt lời, trong thông đạo phóng ra một con quái vật khổng lồ toàn thân vàng óng ánh, dù ba người đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn thấy sởn tóc gáy, con độc vật dài tới ba mươi mấy mễ, chiều rộng hai trượng, bảy phần như xà, ba phần như con rết, thân thể hơi bẹp, hai bên thân và dọc lưng mọc những chiếc sừng dài hơn một thước, những chỗ không có sừng thì dày đặc giáp phiến, đầu to như sọt phơi thực phẩm của nhà nông, trên đầu có một cái sừng, cho thấy nó thiên về loài giao, hàm răng hơn ngắn, răng nọc không mọc dài ngắn phân biệt, mà mọc đều tràn ra cả hai bên, hai mắt đỏ hồng to như chuông đồng, ánh mắt tức giận, cho thấy mắt nó không bị mù.

Độc vật nhìn thấy ba người lập tức tấn công, tuy nó giống rết, nhưng vẫn có tập tính quét đuôi của giống rắn, cái đuôi quét qua, đuôi này không hề mềm mại và trơn tru như của rắn, mà ở gần chót đuôi có một cái móc đâm dài tới năm thước, lỡ bị đâm trúng chỉ có nước xuyên người.

"Đánh chỗ nào trước?" Thiết Hài đứng ở bên trái, là người nhảy sang né trước tiên.

"Để tôi." Ngọc Phất lên tiếng, Tả Đăng Phong lập tức lùi ra sau.

Ngọc Phất không trốn tránh, mà giơ cả hai tay ra, chìa phần kim giáp che tay chính diện đón nhận cú móc, Tả Đăng Phong hiểu dụng ý của Ngọc Phất, biết cô muốn bẻ gãy phần móc nhọn kia. 

So với con độc vật, Ngọc Phất cực kỳ nhỏ yếu, bị cái đuôi đập bay ra ngoài, Tả Đăng Phong căn cứ tốc độ bay của cô, biết cô thể nào cũng bị đập vào vách đá nên nhào tới, đỡ lấy Ngọc Phất trước khi cô chạm vào vách.

"Cái đuôi nó quá to, phần kim giáp chống đỡ lại quá nhỏ, không giữ nó lại được." Ngọc Phất vội nói.

Thập Tam và Lão Đại đã xông tới, nhưng độc vật không nhìn thẳng vào chúng, độc vật hình thể quá lớn, mấy người Tả Đăng Phong trong mắt nó là đã cực kỳ nhỏ bé, Thập Tam và Lão Đại lại càng giống con kiến hôi, nên nó không buồn để ý.

"Ba mặt giáp công, khiến nó không thể phân thân." Tả Đăng Phong nhún chân lướt tới đầu độc vật, Thiết Hài bên trái, Ngọc Phất bên phải.

"Đánh chỗ nào?" Thiết Hài hô lớn, hai bên thân và lưng của độc vật đều có gai dài nhọn, thân thể lại dẹp, cơ hồ chẳng có chỗ nào để ra tay.

Lúc Thiết Hài kêu, Tả Đăng Phong đã tấn công vào đầu độc vật, trước mắt chỉ thấy mỗi phần đầu là có thể tấn công được. Tả Đăng Phong đề khí vào tay phải, chỉ đợi tới gần đầu độc vật sẽ phát ra Huyền Âm chân khí đóng băng đầu nó.

Nhưng chưa tới gần đầu độc vật, cái móc ở đuôi đã đâm tới, Tả Đăng Phong lập tức hạ xuống né tránh, nhưng như thế đòn công kích đã đương nhiên thất bại.

Cái đuôi tiếp tục quét sang phải, Ngọc Phất cấp tốc ngửa ra sau, dùng thế Thiết Bản Kiều tránh thoát, Thiết Hài đang ở bên trái nắm ngay cơ hội xông tới, đập một chưởng vào sườn độc vật, nhưng ông không kịp phát ra Thuần Dương chân khí đã phải thu tay lại, chỗ sườn ông công kích có gai nhọn, độc vật chỉ cần hơi đẩy sườn là những chiếc gai đã đâm tới, Thiết Hài đành phải thu tay.

"Chú ý cái đuôi của nó, tiếp tục tấn công." Tả Đăng Phong vội lên tiếng báo động, cái đuôi của con độc vật này tốc độ di động cực nhanh, mà lại không theo quỹ tích nào, không thể bắt được, một chút sơ sẩy sẽ bị nó đâm trúng.

Hai người đồng thanh đáp ứng, đều là trước tự bảo vệ mình, sau mới tấn công địch, chỉ có Tả Đăng Phong là chính diện tấn công, độc vật hình thể lớn như thế, cần phải tiếp cận thật sát thì phát ra Huyền Âm chân khí mới có hiệu quả, nhưng hình như độc vật đoán ra ý đồ của Tả Đăng Phong, quyết không cho hắn cơ hội tới gần, không phải vung đuôi thì quét cái sừng trên đầu, lần nào cũng buộc Tả Đăng Phong phải nửa đường thu tay lại.

Trên thân độc vật có ba hàng gai nhọn, xen giữa là lớp giáp phiến vàng cực kỳ cứng rắn, quanh người chẳng có chỗ nào mềm, nên nó hoàn toàn chỉ chuyên ở thế tấn công, không cần phải phòng thủ, chỉ mỗi cái gai nhọn dưới đuôi đã đủ bức ba người rơi vào thế hạ phong.

"Ai bảo cậu vội vàng tặng bảo kiếm cho người ta, nếu không thì bây giờ đâu có vất vả." Thiết Hài phát ra Thuần Dương chân khí công kích bụng của độc vật, nhưng khoảng cách quá xa, không gây ra vết thương chính thức nào.

"Bảo kiếm gì?" Ngọc Phất nhanh tay rút bùa trong ngực áo.

"Có người đem Thừa Ảnh kiếm tặng cho hắn, còn có bộ đồ đạo sĩ cổ đại gì đó, hắn đem tặng hết cho Đỗ Thu Đình." Phần lớn áp lực là do Tả Đăng Phong gánh, Thiết Hài có thể thong dong nói chuyện.

"Đại sư, mau gọi Lão Đại về đi." Tả Đăng Phong lăng không nhìn thấy Thập Tam và Lão Đại đã trèo lên lưng độc vật, Thập Tam đang chạy về phía đầu độc vật, Lão Đại thì dừng ở phần đuôi, hai cái chân trước nhỏ nhắn đang nhanh nhẹn cào vào lớp bối giáp, trông cứ như chuột đang đào động.

Thiết Hài chạy lên cố gắng kéo Lão Đại về, nhưng thì đã trễ, độc vật đã đã nhận ra Lão Đại trên lưng của mình cào loạn, thân rắn uốn lên hất văng Lão Đại bay ra ngoài, Lão Đại không biết lăng không, nên bị đánh văng ra sẽ tông vào thạch bích, Thiết Hài trở lại cứu không kịp, Lão Đại bị đập vào thạch bích, dù thạch bích khá trơn nhẵn, nhưng cũng đủ làm nó thất điên bát đảo, đầu choáng mắt hoa, lảo đảo liểng xiểng, Thiết Hài lập tức ôm lấy nó chạy qua một bên xem xét vết thương.

"Sao cậu lại đưa Thừa Ảnh kiếm cho Đỗ Thu Đình?" Ngọc Phất cao giọng, cô là Người trong đạo môn, đương nhiên biết Thừa Ảnh là một thanh thần binh trong thập đại danh kiếm thời cổ đại, lưỡi kiếm sắc không gì sánh được, Tả Đăng Phong cũng đã tương trợ Đỗ Thu Đình nhiều lần rồi, đâu cần phải …tặng cho người ta lễ vật nặng như vậy.

"Tôi có nó cũng không dùng được." Tả Đăng Phong lượn quanh, tìm thời cơ và vị trí thuận lợi.

Ngọc Phất nhíu mày, Tả Đăng Phong còn ba viên âm chúc nội đan chưa tìm được, sao lại không cần thần binh lợi khí, nhưng một lát sau, Ngọc Phất đã lại vui vẻ, trước giờ Tả Đăng Phong vẫn muốn tác hợp cô với Kim Châm, giờ chắc chắn là không còn nghĩ vậy nữa, hắn tặng Kim Châm bảo kiếm quý hiếm thế gian khó có đã đủ mang ý tứ đền bù tổn thất cho đối phương rồi.

"Minh hỏa chiêu hồn phù dẫn đường, chính nhất khôn đạo tế thiên thư, tạm mượn Cửu U phần cốt hỏa, tẫn lay động trọc khí hiện chính đồ, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân làm." Ngọc Phất niệm chú ngữ vung phù tác pháp, hơn mười lá bùa màu vàng và mấy miếng cốt phù quái dị huyễn hóa thành một con Hỏa Kỳ Lân to lớn, thân cao hai trượng, thánh uy rầm rộ, thành hình ngẩng đầu rống giận.

"Thần binh hỏa lập tức tuân làm, đi!"Kỳ Lân vừa thành hình, Ngọc Phất lập tức thúc dục Hỏa Kỳ Lân công kích độc vật, nhưng không ngờ Hỏa Kỳ Lân lại không công kích, chỉ đứng nguyên tại chỗ rống lên, dù cô có thúc dục cỡ nào cũng vậy.

Độc vật cũng đã phát hiện ra, vung đuôi quét tới, biến Hỏa Kỳ Lân trở về nguyên hình lá bùa, địa chi là thuận theo địa khí mà sinh, độc vật do chúng diễn sinh ra có nhiệm vụ bảo vệ địa chi, dù là độc vật, nhưng không bị thiên địa thần minh coi là tà vật.

Tả Đăng Phong nhân cơ hội cách không đem Thập Tam từ trên lưng độc vật bắt xuống, thực lực của Thập Tam và Lão Đại không đủ chống lại độc vật do địa chi khác diễn sinh ra, nói trắng ra là chúng là người chỉ huy chứ không phải chiến sĩ.

Tả Đăng Phong mang Thập Tam tới thông đạo của động đá vôi ném nó vào đó, Thiết Hài cũng vừa để Lão Đại trong đó, lao ra.

Độc vật không để cho ba người thời gian thở dốc, nhanh chóng nhào tới, ngóc lên nửa người, Ngọc Phất vội cao giọng cảnh báo, "Chú ý, nó muốn phun khói độc."

"A, còn biết phun độc!" Thiết Hài rất kinh ngạc, ông đi theo Tả Đăng Phong đã gặp mấy loại độc vật do địa chi diễn sinh, nhưng con này mới là con lợi hại nhất.
Bình Luận (0)
Comment