Tàn Bào

Chương 323

Thứ Tả Đăng Phong nhìn thấy làm hắn chảy mồ hôi lạnh. Một con rắn đỏ đang chậm rãi bò tới, cả thân thể uốn lượn, nhìn không thấy đuôi, trên thân là những chiếc vảy đỏ rực rỡ rất đẹp mắt, cho thấy nó cực kỳ độc. Con mắt to cỡ cái bát, cũng là màu đỏ, kinh khủng nhất là giữa trán nó còn có một con mắt nữa, con mắt này hình dạng giống như mắt người, nhưng dựng thẳng. Đầu nó không nhọn, hai cái răng nọc thòi hẳn ra, dài cả gần hai thước, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là con rắn hắn đang tìm.

Tả Đăng Phong hồi hộp. Con rắn này bự quá, mỗi cái vảy đã bự bằng lòng bàn tay, đỏ rực chói mắt. Tả Đăng Phong rất hưng phấn, mới đi đã thấy được chính chủ, chỉ cần giết nó là hắn có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Âm chúc hỏa xà di động rất chậm, hình như nó không hề có ý định tấn công, còn cách Tả Đăng Phong hơn mười trượng thì dừng lại, nghiêng đầu đánh giá Tả Đăng Phong,

Trong đêm khuya mà bị một con vật thế này dò xét trong khoảng cách gần, thực là khó tin, nhưng loài rắn khi tấn công thì thường ngẩng ngang đầu, chứ không có nghiêng đầu như con này, chứng tỏ nó thực sự không hề có ý muốn tấn công. 

Tả Đăng Phong đang nghĩ không biết ra tay như thế nào. Âm chúc hỏa xà này, trừ Kim Long của Thập Tam thì nó là con vật lớn nhất từ trước đến giờ hắn thấy, cả câu xà trong động đá vôi cũng không to bằng một phần ba nó. Những con vật bự thế này thường có sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, muốn giết nó rất là không dễ, nhất là cả thân hình nó không có chỗ để trèo lên đứng, ngồi, ôm cũng ôm không được, vậy ra tay làm sao?

Theo lý thuyết động vật không thể biểu lộ cảm xúc, nhưng nét mặt hỏa xà lại cho thấy rõ là nó đang hiếu kỳ, hai con mắt rắn mù trong đêm thì không nói, nhưng con mắt dựng thẳng trên trán lại có mí mắt, nó chớp chớp không ngừng, chứng tỏ âm chúc hỏa xà rất ngạc nhiên về hắn, nhưng loại hiếu kỳ này tuyệt đối không phải là hiếu kỳ vì thiện ý, mà là một loại hiếu kỳ mèo đùa chuột, là hiếu kỳ của cường giả trước khi giết chết kẻ yếu.

Hai bên nhìn nhau hơn mười giây, âm chúc hỏa xà thong thả ngóc đầu lên, nó bị tiếng kêu phẫn nộ của Thập Tam hấp dẫn, ngóc đầu lên để nhìn Thập Tam đang ở trên ngọn cây. Ở đây nó là chúa tể, ngạo khí mười phần, coi trời bằng vung.

Đối phương ở gần, lại còn chủ quan khinh địch, đây là cơ hội hiếm có, nhưng con quỷ này to quá, vảy cứng thịt dày, cả người không có điểm yếu, ra tay ở chỗ nào đây? 

Âm chúc hỏa xà ngóc đầu lên làm lộ bụng ra, bụng nó cũng có lớp vảy đỏ, nhưng màu nhạt hơn trên lưng, cho thấy lớp vảy này mỏng hơn. Tả Đăng Phong nhanh chóng tính ra vị trí bảy tấc, Bao tay Huyền Âm biến thành lợi khí, linh khí sau khi xuyên qua lân giáp truyền vào trong người hỏa xà là hoàn toàn có thể.

Thập Tam đứng trên cây kêu to thị uy, Tả Đăng Phong lúc này triệt để bội phục Thập Tam, trong tiếng kêu Thập Tam không hề có một chút ý sợ hãi, chỉ có phẫn nộ và thị uy, Thập Tam khi xưa lợi hại là vì nó khống chế Kim Long, chứ bản thân nó không mạnh mẽ, nhưng bây giờ thực lực đã yếu đi, mà thấy đối thủ to hơn mình cả mấy trăm lần mà vẫn không hề sợ hãi, đây mới thực sự là phong phạm vương giả, khí độ này không thể nào giả vờ ra được.

Nếu âm chúc hỏa xà không nhìn Thập Tam, Tả Đăng Phong còn do dự, nhưng khi an toàn của Thập Tam đã bị uy hiếp, hắn không còn chần chừ được nữa. Thập Tam có ân cứu mạng hắn, có nghĩa đi theo hắn, hắn tuyệt đối không cho phép Thập Tam thấy phải nguy hiểm, nên lập tức nhún chân mượn lực, đột ngột phóng lên, năm ngón tay khép lại, linh khí đi trước, bao tay theo sau, cắm thẳng vào sườn âm chúc hỏa xà.

Hắn đã nghĩ kỹ vị trí này. Nếu đánh vào bụng, tuy lớp vảy mỏng hơn, nhưng nếu bị đau, hỏa xà rất có khả năng dán người xuống đất, đè xuống không chừng hắn phải gãy xương, vảy trên lưng rắn lại là chỗ dày nhất, nên hắn không dám thử, mà chọn vị trí bên sườn.

Tả Đăng Phong cảm nhận được lớp vảy dày bẻ gãy móng tay của hắn, nhưng hắn mặc kệ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, là phải dùng tốc độ nhanh nhất phóng thích Huyền Âm Chân Khí, đóng băng trái tim hỏa xà,

Âm chúc hỏa xà căn bản không nghĩ kiến hôi kia dám ra tay với nó, cơn đau kịch liệt bên thân làm nó nhận ra đấy là sự thật, và vị trí công kích còn là khu vực trái tim của nó.

Rắn không có tay chân, nó thiện về sử dụng miệng và đuôi, chỗ bảy tấc quay đầu lại không tiện, nên sau khi kêu lên một tiếng vì đau, cái đuôi to tướng từ phía dưới quật lên, quét thẳng vào Tả Đăng Phong,

Tả Đăng Phong lập tức phục cúi gập người nằm sấp trên lưng nó, tay trái bám chặt vào khe vảy, tay phải tiếp tục điên cuồng phun Huyền Âm Chân Khí, hắn biết mình chỉ có một cơ hội này, nên tận lực thúc giục Huyền Âm Chân Khí, bức tất cả linh khí trong người đến cánh tay, chuyển hết thành Huyền Âm Chân Khí.

Vì phản ứng nhanh chóng, Tả Đăng Phong không bị đuôi rắn quét trúng, nhưng cái thùng gỗ trên lưng hắn thì bị quét bay.

Hỏa xà uốn thân vặn vẹo, tay trái Tả Đăng Phong bám chặt vảy rắn, mặc cho vảy rắn cắt đứt bàn tay cũng không buông, hắn chỉ thấy tiếc mình không mang theo lựu đạn.

Vị trí bảy tấc thường là khu vực trái tim của rắn, nhưng vị trí này không cố định, tùy theo kích thước của rắn, vị trí đó không giống nhau. Tả Đăng Phong lại không phải chuyên gia về rắn, hắn chỉ có thể ước tính đại khái, chứ không nhắm chính xác, nhưng chỉ sai lệch một chút, mà trái tim hỏa xà lại không bị tấn công. Hỏa xà hình thể khổng lồ, chỉ cần trái tim không có bị hao tổn, Huyền Âm Chân Khí không thể trong thời gian ngắn làm nguy hiểm tính mạng nó được.

Thập Tam thấy Tả Đăng Phong ra tay, cũng từ trên cây nhảy xuống. Thân hình nó không nhỏ, nhưng so với hỏa xà lại chẳng có ý nghĩa, nên nó nhắm thẳng vào mắt hỏa xà. Nhưng hỏa xà lại đang kịch liệt vặn vẹo cơ thể, cái đầu lắc lư bất định, Thập Tam giữa không trung trái truy hữu đuổi, nhưng không có cách nào nhắm chuẩn được mục tiêu.

"Khẹt!" Một chuyện bất ngờ xảy ra, một luồng lửa dài từ trong miệng hỏa xà phun ra, phóng thẳng vào Thập Tam đang quấy rầy nó.

Luồng lửa dài đến mấy trượng, hai màu hồng lam giao nhau, bốc mùi tanh tưởi, hẳn là khí mê tan do cơ thể hỏa xà sinh ra.

Thập Tam không né kịp, trúng lửa, thét chói tai nhảy trở lại lên cây, Tả Đăng Phong vội ngẩng đầu xem Thập Tam có bị súng không, thì thấy một luồng lửa nữa đang bắn về phía hắn, đành phải lại cúi đầu xuống tránh.

Ngọn lửa xém qua mái tóc dài và áo choàng, Tả Đăng Phong cân nhắc, mặc kệ áo choàng đang bốc lửa, tiếp tục phóng Huyền Âm Chân Khí.

Loài rắn vốn có hệ thần kinh khá là trì độn, miệng vết súng lành lạnh như bị gây tê làm âm chúc hỏa xà không có cảm thấy đau đớn, nhưng nó cảm nhận được nội tạng đang đóng băng, nên vội chui xuống dưới cát.

Tả Đăng Phong thầm nghĩ không xong, nhưng không phản ứng kịp, âm chúc hỏa xà chui xuống đất mất, còn hắn bị ngã lộn nhào vào cát.

Cát tuy mềm nhưng lại cứng, Tả Đăng Phong đành phải chống tay xuống cát để khỏi bị lún, rồi lăn mấy vòng dập lửa trên người.

Dập lửa xong, hắn chạy tới xem thương thế Thập Tam, lửa của âm chúc hỏa xà phun ra không liên tục, nên Thập Tam không có sao, chỉ bị cháy ít lông và râu ria trên má.

Tả Đăng Phong đi lượm lại thùng gỗ, rồi kiểm tra hai tay của mình, tay trái bị thương nghiêm trọng nhất, năm ngón tay bên trong và lòng bàn tay đều bị thủng lỗ sâu thấy cả xương, máu tươi chảy ròng ròng, tay phải thì toàn bộ móng tay đã bị bẻ gãy, tóc cũng bị đốt cháy nham nhở..

Sắp thành lại bại làm Tả Đăng Phong tiếc hùi hụi, nhưng hắn không tức giận, vì hắn đã cố hết sức, nhưng âm chúc hỏa xà bị thương đã chạy mất, sau này muốn tìm thấy nó khó càng thêm khó.

Tả Đăng Phong còn đang phát sầu, thì trong rừng lại có một con vật đang cấp tốc chạy ra. Hai mắt Tả Đăng Phong sáng rực, vì đó là một con bò cạp màu đen cực bự, hai cái càng gồ ghề to tướng với những khối u, đôi mắt lấp lóe màu xanh. 

"Thập Tam, nó có phải bạn của con rắn kia không? " Tả Đăng Phong chỉ con bò cạp, hỏi.

Thập Tam quay đầu sang nhìn, rồi gật đầu.

Tả Đăng Phong lập tức đổi giận thành vui, quỷ tử chạy không có sao cả, vẫn còn hán gian ở chỗ này, chỉ cần bắt con bò cạp này, sợ gì hỏa xà không quay lại.
Bình Luận (0)
Comment