Tàn Bào

Chương 325

Tả Đăng Phong nhíu mày, Diệp Phi Hồng và Thù Hổ từng nói trong sa mạc thường có mã phỉ, thành cổ hai người đặt chân có giếng nước, rất có thể có một đội mã phỉ muốn tới bổ sung nước uống, gặp phải Diệp Phi Hồng, sinh ra xung đột.

Diệp Phi Hồng canh chừng đội lạc đà và cấp dưỡng, nếu cô gặp phải nguy hiểm, đồ tiếp tế xuất hiện vấn đề, nên bắt buộc phải cứu viện, nhưng bây giờ đang lôi theo bò cạp, nếu chạy tới thành cổ trợ giúp, âm chúc hỏa xà có thể xông ra cứu nó đi mất.

"Thập Tam, tới đó giết hết chúng đi." Tả Đăng Phong chỉ chỉ hướng thành cổ, nói với Thập Tam, hắn không thể phân thân, đành phải nhờ vào Thập Tam.

Thập Tam nhảy lên cao, nhanh chóng lướt đi. Với thực lực hiện giờ của Thập Tam, giết mã phỉ chẳng có gì khó, khoảng cách lại chỉ còn không tới hai mươi dặm, không cần sợ nó bị lạc đường.

Thập Tam rời đi không có lâu, Tả Đăng Phong nhìn thấy lớp cát bên phải hắn, cách khoảng trăm trượng chuyển động, tốc độ cực nhanh, là âm chúc hỏa xà đang đuổi theo Thập Tam.

"Thập Tam, mau quay lại đây." Tả Đăng Phong vội kêu to. 

Thập Tam vẫn chưa đi xa, nghe hắn gọi lập tức quay trở lại, Tả Đăng Phong đã súc thế, sẵn sàng tiếp ứng.

Vì hắn báo động kịp thời, Thập Tam trở về an toàn, âm chúc hỏa xà không kịp công kích.

Nhưng thế này thì không thể tới cứu Diệp Phi Hồng, tiếng súng vẫn nổ liên hồi, Tả Đăng Phong không hiểu gì lắm về súng ống, nhưng hắn biết khẩu súng trường hắn đưa cho Diệp Phi Hồng sử dụng là loại tự lên nòng, có thể liên tục xạ kích, viên đạn cũng to hơn đạn thường một chút, tiếng súng của cô giòn vang, đều đặn có quy luật, cho thấy cô chưa nguy hiểm mấy, nhưng Phùng Tứ lúc ấy chỉ cấp cho hắn có một trăm viên đạn, nếu bắn hết, Diệp Phi Hồng gặp nguy hiểm.

"Trong thành cổ có bảo tàng, trong thành cổ có bảo tàng." Tả Đăng Phong vội dồn khí vào đan điền la to, vừa la vừa kéo xe đi nhanh. Hắn muốn Diệp Phi Hồng biết vị trí của mình, để cô rời khỏi thành cổ chạy tới chỗ hắn, đồng thời đám mã phỉ trong thành cổ tạm ngừng công kích để đi tìm bảo tàng, hắn lôi theo bò cạp một giờ đi được có bốn năm dặm, chỉ cần mã phỉ ở đằng kia ngừng lại ba bốn giờ, là hắn đã về tới nơi.

Dù Tả Đăng Phong đã kêu to hết sức có thể, nhưng hắn cũng không có biết chắc người trong thành có nghe thấy hay không, một là ở xa quá, hai là tiếng súng quá lớn, khó mà nghe rõ được hắn hô cái gì, ấy là chưa kể tiếng súng át đi chưa chắc đã nghe được tiếng la của hắn. 

Nên chỉ kêu hai lần, Tả Đăng Phong không có kêu nữa. Hắn rất bực mình vì không thể đi nhanh hơn được, trong đầu lại nghĩ đến hậu quả nếu mất đội lạc đà. Đám mã phỉ nhất định cướp Lạc Đà và thực phẩm đi, may mà trong thùng gỗ hắn cõng không thiếu lương khô, trong thành cổ lại có giếng nước, sinh tồn trong trong thời gian ngắn tuyệt không có có vấn đề, nhưng không thể ở lại lâu dài. 

Lúc này tiếng súng đã bắt đầu giảm bớt, Tả Đăng Phong sốt ruột, tiếng súng của Diệp Phi Hồng thưa hẳn đi, cho thấy cô chẳng còn bao nhiêu đạn, nhưng cô vẫn còn thủ vững, hắn cảm thấy bội phục ý chí của Diệp Phi Hồng, nhưng cô làm vậy là tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nếu sớm kịp bỏ thành, cô còn có cơ hội cưỡi Lạc Đà chạy ra ngoài, nếu thủ vững đến cuối và, kẻ địch vây lại, cô chỉ có thể trốn được một mình, bao nhiêu lạc đà mất sạch.

Tiếng súng rốt cục cũng ngừng, Tả Đăng Phong lại la to trong thành cổ có bảo tàng. 

Cứ cách mỗi nửa giờ, Tả Đăng Phong lại hô to câu nói kia, để chỉ dẫn phương hướng bỏ chạy cho Diệp Phi Hồng, lúc rời đi hắn đã từng dặn Diệp Phi Hồng nếu gặp phải sự cố, phải bảo vệ tính mạng của mình trước, nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra Diệp Phi Hồng hẳn là còn sống.

Lúc này trời đã chạng vạng tối, Tả Đăng Phong đã được Thù Hổ và Diệp Phi Hồng dạy cách nhìn mặt trời dự đoán phong bạo, theo ánh mặt trời này, đêm nay không có phong bạo, nên đám mã phỉ không rời khỏi thành cổ mà ở lại qua đêm.

Khoảng sau đó, Tả Đăng Phong không hô nữa. Mã phỉ không phải người ngu, người tới gần thành mà cứ hô "Thành cổ có bảo tàng" thì chắc chắn không phải người thường, nên còn hô nữa, họ chạy mất. 

Tám giờ tối, phía nam xuất hiện một người, Tả Đăng Phong nhìn chăm chú, nhận ra là Diệp Phi Hồng, chân phải cô kéo lê, có lẽ đã trúng đạn.

Tả Đăng Phong tuy nhìn thấy cô nhưng không lên tiếng, âm chúc hỏa xà đang ở gần đây, chào cô mang đến họa sát thân cho cô.

Diệp Phi Hồng còn cách Tả Đăng Phong hai dặm thì ngã xuống đất, cô biết Tả Đăng Phong đã nhìn thấy mình, cô đã trúng đạn, lê đi mấy dặm không còn chống đỡ nổi, nên nhìn thấy Tả Đăng Phong thì yên tâm thả lỏng toàn thân, hôn mê bất tỉnh.

Tả Đăng Phong đi tới, nhưng chệch hướng một chút để đánh lừa hỏa xà, đến khi chỉ còn cách Diệp Phi Hồng khoảng một dặm mới bất ngờ vọt sang ôm lấy cô, mang về xe kiểm tra.

Đùi dưới chân phải của Diệp Phi Hồng trúng đạn, cho thấy cô trúng đạn lúc đang rút lui, khi trúng đạn lại không kịp băng bó, nên bị mất nhiều máu. Tả Đăng Phong dùng linh khí xác định vị trí viên đạn, hút ra ngoài. 

Viên đạn bị hút ra, cơn đau nhói làm Diệp Phi Hồng thức tỉnh, cô cắn răng, cố gắng chịu đựng.

"Anh. . ." Diệp Phi Hồng nhìn Tả Đăng Phong định nói chuyện, nhưng đã lại hôn mê.

Tả Đăng Phong biết Diệp Phi Hồng muốn hỏi hắn và Thập Tam sao lại trông chật vật như vậy. Hắn cởi đạo bào, băng bó vết súng cho cô, rồi phát Huyền Âm Chân Khí để hạ nhiệt độ nước, mớm cho cô.

Sau đó, hắn để Diệp Phi Hồng lên xe, kéo đi.

Vết súng của Diệp Phi Hồng không chạm đến gân cốt, không hề nguy hiểm, cô hôn mê chỉ vì bị mất nhiều máu và thiếu nước, tìm ít nước cho cô uống là cô tỉnh, lúc này Tả Đăng Phong chỉ còn cách thành cổ ba dặm.

Diệp Phi Hồng tỉnh dậy nhìn quanh, rồi nhìn vào trong thành cổ, trong đó không hề có ánh lửa.

"Là đám mã phỉ Diêm vương mặt ngựa, họ đông người quá." Diệp Phi Hồng nói với Tả Đăng Phong.

"Cô không sao là được rồi, vết súng của cô không có gì cả, tôi lấy viên đạn ra giúp cô rồi." Tả Đăng Phong mỉm cười với cô.

"Bọn chúng đi chưa lâu đâu, theo hướng đông nam, anh đuổi theo, vẫn còn kịp." Diệp Phi Hồng cố gắng ngồi dậy, ngửa đầu ngửi ngửi mùi vị trong không khí, người dẫn đường có kinh nghiệm chỉ cần ngửi mùi không khí là đoán ra được hướng đội lạc đà đi.

"Tôi không bỏ con bò cạp này lại được, nếu không tôi đã sớm chạy tới giúp cô rồi." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Không phải anh đi tìm độc xà à, sao lại mang con bò cạp chết về? " Diệp Phi Hồng không hiểu.

"Âm chúc hỏa xà chạy mất rồi, con bò cạp này là người của nó, tôi bắt nó để chờ hỏa xà tới cứu nó." Tả Đăng Phong giải thích.

"Chết rồi mà cũng có ích quá ha." Diệp Phi Hồng nhìn con bò cạp bên người.

"Nó chưa chết đâu, chỉ bị tôi đông cứng lại thôi. Hỏa xà đang lẩn dưới cát đi theo, nên tôi không thể rời nó ra một giây nào được." Tả Đăng Phong nhìn quanh, càng gần tới nơi càng phải cảnh giác hỏa xà bất ngờ nhảy ra tập kích.

"Con độc xà kia biết phun lửa?" Diệp Phi Hồng hỏi, tóc Tả Đăng Phong tóc bị đốt không ít, sau lưng áo choàng cũng bị cháy nhiều. 

"Ừ." Tả Đăng Phong gật đầu, nhìn dấu chân trên cát, hắn nhận ra sau khi Diệp Phi Hồng bỏ trốn, vẫn còn có người cố gắng đuổi theo cô.

Một lát sau, Tả Đăng Phong cũng kéo được xe vào bên trong thành cổ. mặt đất nơi này cứng, tương đối an toàn.

Diệp Phi Hồng mạnh mẽ, trở lại thành cổ đã lập tức khập khiễng đi sắp xếp để xe vào một gian phòng, rồi ủ rũ trở về.

"Anh không có việc sao lại làm ồn, bọn chúng lục khắp nơi tìm bảo tàng, thực phẩm tôi giấu bị chúng tìm ra lấy mất rồi." Diệp Phi Hồng tuyệt vọng, trong sa mạc mà mất Lạc Đà và thực phẩm thì chỉ còn đường chết.

"Tôi ý là muốn kéo dài thời gian, đâu ngờ chúng làm nhanh như vậy." Tả Đăng Phong lắc đầu, cái hầm kia đã bị mã phỉ tìm được, đồ đã bị cướp sạch. 

"Bây giờ làm gì?" Diệp Phi Hồng hỏi.

"Sắp xếp xong rồi tính. . ."
Bình Luận (0)
Comment