Tàn Bào

Chương 333

Khai Phong, thời Tống Triều, ba thanh đao hành hình, ba manh mối vừa nói ra, Tả Đăng Phong lập tức đoán ra ngay Tôn Phụng Tiên Tiên muốn nói tới long đầu đao, hổ đầu đao, cẩu đầu đao của Bao Chửng. Chúng là vật hành hình Khai Phong phủ, trên chém hoàng thân, dưới chém thảo dân.

"Ba thanh đao đó vốn đã có tà khí, sau khi được chế thành đao hành hình, giết người vô số, là đại hung vật thật sự, nếu ngài ngại nó mang điềm xấu, tôi nghĩ cách khác." Tôn Phụng Tiên Tiên bảo người làm dọn bàn ăn, mang điểm tâm lên. 

"May mắn? ha ha ha, cả đời này tôi không có biết cái gì gọi là may mắn hết!" Tả Đăng Phong cười to.

"Tả chân nhân, chúng tôi tuổi xêm xêm nhau, nếu ngài đồng ý, hãy coi tôi là bạn bè, tôi rất muốn biết ngài đã xảy ra chuyện gì." Tôn Phụng Tiên Tiên thừa dịp lớn mật đề nghị. Hắn được giáo dục rất nghiêm khắc, hắn biết đằng sau mỗi thành công đều có một thời gian gian khổ cố gắng, hắn rất ngạc nhiên không biết làm sao Tả Đăng Phong lại có được tu vi hôm nay, nhưng hắn hỏi này vấn đề không phải đơn thuần vì hiếu kỳ, mà là muốn kéo gần quan hệ giữa hai người.

"Tốt nhất cậu đừng xem tôi là bạn, nếu không cậu phải chết nhanh lắm. " Tả Đăng Phong xách bầu rượu đi về phòng. 

Tả Đăng Phong không kể chuyện bản thân, nhưng đề nghị của Tôn Phụng Tiên Tiên lại làm hắn nhớ lại những chuyện cũ. Hồi nhỏ cha mất, hắn sống rất nghèo khổ, đắc tội Hồ Thiến bị đuổi vào rừng sâu núi thẳm, Vu Tâm Ngữ qua đời làm hắn tê tâm liệt phế, bốn năm đầy gian khổ nguy hiểm, bị bắt áp giải phải nhận nhục nhã và ngược đãi, Ngọc Phất gặp nạn, Thiết Hài rời đi, Kim Châm Ngân Quan khoanh tay đứng nhìn, tất cả mọi chuyện đều làm hắn giận dữ. 

"Cút!" một gốc cây chắn đường đi của hắn, Tả Đăng Phong vung tay, cái cây bị nhổ tận gốc bay vèo ra ngoài.

Cái cây to bị ném vèo qua sân nhỏ, ngoài viện lập tức vang lên tiếng nhà cửa sụp đổ và tiếng kêu hoảng sợ, Tôn Phụng Tiên Tiên vội chạy ra đi giải quyết hậu quả, hắn nhận ra Tả Đăng Phong đã uống quá nhiều, nếu không đã không đi lệch tới ba bốn mễ tới chỗ cái cây, ây da, tình hình này phải cách hắn xa một chút thì mới an toàn.

Tả Đăng Phong không dùng linh khí chống đỡ, nên uống hai cân rượu đã say, nhưng hắn lại thích cảm giác này, vì nếu hắn không tỉnh táo, không suy nghĩ, không suy nghĩ, không thấy đau khổ, nhưng mà sao thấy cái cửa rõ ràng ngay trước mắt rồi, mà sao đi mãi lại không vào được? 

Tôn Phụng Tiên Tiên giải quyết xong quay lại, người may vá cũng đi ra ngoài sân, tường viện đã bị lủng một lỗ to, Tả Đăng Phong cầm bầu rượu nằm sải cánh trên đất ngay giữa phòng.

"Đông gia, làm gì bây giờ?" Chu chủ sự nhìn Tả Đăng Phong.

"Quần áo sửa xong chưa?" Tôn Phụng Tiên Tiên không trả lời Chu chủ sự, mà quay sang hỏi người thợ may.

"Còn một chút nữa." Người thợ may sắc mặt trắng bệch, Tả Đăng Phong hất cây đại thụ, làm thủng tường, bà đều nhìn thấy, nên bà sợ. 

"Chị quay lại đó, mau sửa xong đi, sửa xong thì ở lại đến sáng mai, tiền công trả gấp mười lần. Những người khác rời khỏi hậu viện, không ai được vào đây nữa." Tôn Phụng Tiên Tiên trầm ngâm một lát rồi ra lệnh. Không phải là hắn không muốn đi đỡ Tả Đăng Phong, nhưng hắn không dám vào phòng. Quần áo của Ngọc Phất đang sửa, nghĩa là Ngọc Phất nằm sau bình phong không có mặc quần áo, nếu có đàn ông dám vào phòng, Tả Đăng Phong khi tỉnh lại nhất định giết họ.

Thợ may sợ, nhưngm tiếp được trả hậu hĩnh. Tiền công của bà là hai đồng đại dương, gấp mười lần nghĩa là tới hai mươi đồng, đáng giá để mạo hiểm. 

Rượu không thể làm một cao thủ tử khí điên phong bất tỉnh triệt để, hắn nghe được tiếng của Tôn Phụng Tiên Tiên, biết vì sao Tôn Phụng Tiên Tiên lại ra giá cao để giữ người thợ may lại, chính là để sau khi hắn tỉnh lại, chứng minh với hắn là không có ai khác đi vào phòng. 

Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong tỉnh dậy, đi tới bàn uống nước.

"Quần áo sửa xong rồi." Thợ may thấy Tả Đăng Phong đã tỉnh, lập tức đưa quần áo ra. 

"Cám ơn." Tả Đăng Phong kiểm tra xong rất hài lòng, thợ may này thật là khéo tay, hầu như không hề nhìn ra dấu vết may vá nào. 

"Quần áo của ngài có cần vá lại hay không? " Tả Đăng Phong cám ơn làm thợ may dạn dĩ hơn. 

Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ, cởi đạo bào, lấy hết đồ bên trong ra, rồi đưa đạo bào cho thợ may. Đạo bào lớp bị rách lớp bị cháy, không sửa không thể mặc được nữa. 

Thợ may kinh ngạc nhìn Tả Đăng Phong, không ngờ hắn cởi đồ ra rồi, bà mới nhìn ra hắn rất gầy, thực không tưởng được một người gầy như vậy mà lại lợi hại đến như thế. 

"Có muốn giặt trước hay không? " Thợ may hỏi, một bộ đồ để bốn năm không giặt, đủ biết bẩn tới cỡ nào. 

"Đừng giặt." Tả Đăng Phong cầm quần áo Ngọc Phất đi vào sau tấm bình phong.

"Hai người đều quan trọng đối với tôi, tôi đã không phụ lòng cô ấy, cũng không phụ lòng chị." Tả Đăng Phong lầm bầm, hồi trước hắn chưa bao giờ đặt Ngọc Phất và Vu Tâm Ngữ ngang hàng với nhau, nhưng từ lúc quay về sơn động nhìn thấy Ngọc Phất muốn tán công tự bạo, Ngọc Phất và Vu Tâm Ngữ đã được đặt lên ngang nhau, vì hai người họ đều là tự nguyện trả giá tính mạng của mình cho người đàn ông mình yêu mến mà không cần đền đáp. 

Tả Đăng Phong mặc đồ vào cho Ngọc Phất. Hắn nắm cổ tay cô, cảm nhận hàn khí trong người cô. Huyền Âm Chân Khí một khi nhập vào cơ thể, trừ phi có Thuần Dương Chân Khí giải cứu, nếu không khó mà tự biến mất. Mấy hôm nay hàn khí trong người Ngọc Phất bị tản đi cực ít, dù không cần bổ sung, trong vòng nửa năm cũng không vấn đề gì.

Tôn Phụng Tiên Tiên đã cho mang tới quần áo và giày mới cho hắn, cũng đổi nước tắm. Tả Đăng Phong tắm rửa thay quần áo, tóc đã rất dài, Tả Đăng Phong không có lòng nào đi cắt tóc, nên vấn lên theo kiểu đạo sĩ, hắn phải đi Hồ Nam Thần Châu Phái, bộ dáng không chật vật quá được.

Đến trưa, Tả Đăng Phong và Tôn Phụng Tiên Tiên ăn cơm trưa, chủ nhà là Chu chủ sự lại không thấy mặt.

"Tôi đã điều tra xong, ba thanh trảm đao kia được cất trong kho của cơ quan hành chính Khai Phong, ngài tới chi nhánh của tôi ở Khai Phong, có người dẫn đường cho ngài." Tôn Phụng Tiên Tiên nói,

"Mấy cái đó là vật phẩm văn hóa, giữ được quả là không dễ." Tả Đăng Phong đáp. Thời Thanh mạt, Trung Quốc hai lần bị cướp sạch vật phẩm văn hóa, lần trước là tám nước liên minh cuối thời Thanh, lần sau là ngay bây giờ, người Nhật rất hứng thú với văn hóa của Trung Quốc, đang trắng trợn cướp đoạt chở về Nhật.

"Theo tin tức đáng tin cậy, những thứ có giá trị trong kho đó đã bị người Nhật lấy hết rồi, ba thanh đao kia vì quá mức tà khí, lại không có giá bao nhiêu giá trị, nên bọn chúng không động tới." Tôn Phụng Tiên Tiên xách bình châm trà.

"Lấy một cái có đủ không?” Tả Đăng Phong điềm tĩnh.

"Chắc là đủ, tôi chưa nhìn thấy ba thanh đao đó bao giờ, chỉ nghe nói chúng được chế thành ba lưỡi đao, ngài lấy lưỡi đao là được rồi, không cần lấy cả cái bệ." Tôn Phụng Tiên Tiên dặn.

"Ăn xong tôi đi cả." Tả Đăng Phong chỉ chỉ món ăn trên bàn, ý bảo ăn đi.

"Chỗ đó là văn phòng của nhà nước, có tuần cảnh trông coi, hay đến tối hẵng đi." Tôn Phụng Tiên Tiên nhắc.

"Tôi cần gì phải lén lút." Tả Đăng Phong cười nhạt.

"Phải rồi. Ăn cái này đi, nếm thử món cá hấp này, đây là món ăn nổi tiếng của Hà Nam, đây cũng là lần đầu tôi được ăn đấy ." Tôn Phụng Tiên Tiên cầm đũa chuyển đề tài.

"Thợ rèn chừng nào tới?" Tả Đăng Phong gắp một miếng cá, rất mềm rất thơm, nước hấp cũng ngọt, nhà hắn cũng từng đánh bắt được, nhưng chưa bao giờ được ăn. 

"Ta đã cho xe đi đón, sáng mai là tới." Tôn Phụng Tiên Tiên trả lời,

Tả Đăng Phong gật đầu, lần này hắn không đụng tới rượu, chỉ đơn thuần ăn cơm.

"Tối đa một canh giờ tôi trở về." Tả Đăng Phong chỉ ăn mấy miếng, rồi bỏ đũa xuống, đứng dậy bước đi. 

"Tôi ở ngoài đợi ngài. " Tôn Phụng Tiên Tiên vội theo ra.

Tả Đăng Phong mỉm cười khen ngợi, Tôn Phụng Tiên Tiên có muốn đi qua bình phong tới chỗ Ngọc Phất cũng không làm được, vì hắn đã bố trí lá chắn linh khí. 

Tả Đăng Phong thản nhiên lăng không lướt đi, không buồn giấu diếm. 

Ba trăm dặm đường đi chưa tới nửa canh giờ đã tới, nhưng tốc độ của hắn có mau hơn nữa cũng không nhanh bằng tốc độ gọi điện thoại, hắn tới tiệm cầm đồ, thì người dẫn đường đã đang đợi sẵn.

Khai Phong là một thành thị rất lớn, nếu không có ai dẫn đường, muốn tìm được kho của cơ quan hành chính là rất tốn thời gian.

Khai Phong đã bị Nhật chiếm, nhưng chính sách của Nhật hiện giờ đã thay đổi, còn đốt giết cướp bóc, mà để nguyên vẹn, giả bộ trấn an, trên tường viết một câu khẩu hiệu ‘Vì Đại Đông Á và chung vinh’, chính là cái kiểu đánh cho mày một trận để mày biết sự lợi hại của tao, sau đó giả bộ làm người tốt, bồi dưỡng bản tính nô lệ cho người trong nước.

Tuy người Nhật không phải vì lòng tốt, nhưng nhờ chính sách này, Khai Phong không bị chiến hỏa tàn phá, không bị cướp bóc, sinh hoạt vẫn bình thường.

Cơ quan hành chính là của chính phủ Hán gian, văn phòng ở ngay trung tâm thành thị, nhà kho ở bên phải văn phòng, xung quanh có rất nhiều cảnh sát canh gác. 

Trừ chuyện liên quan tới Vu Tâm Ngữ và Ngọc Phất, những chuyện khác hắn rất tỉnh táo. Hắn cứ thế đi vào nhà kho, ai dám cản hắn giết ngay, ai nhát gan bỏ chạy hắn mặc kệ. 

Nhà kho rất lớn, dài đến ba mươi mấy mễ, nhà ngói tường bằng đá xanh, cửa lớn bằng đồng, trên cửa có khóa, trên dưới tổng cộng ba cái khóa, rất là nghiêm ngặt. 

Nhưng dù có như thế cũng không ngăn được hắn, một cái phẩy tay hất bay cửa lớn, hắn đi vào trong...
Bình Luận (0)
Comment