Tàn Bào

Chương 336

Phía bắc Thần Châu là rừng rậm, đi được mấy trăm dặm Tả Đăng Phong chuyển sang hướng tây bắc, đến trưa là đến di tích cổ thành Dong quốc.

Hắn tới đây thuần túy là muốn tìm vận may, nhưng may mắn thật, vì con khỉ Cửu Dương quả thực đang ở trên ngọn núi giữa hố trời. Lông nó không còn màu vàng óng, mà là màu xám như khỉ thường, đây là hậu quả bị mất đi nội đan, lúc Tả Đăng Phong tới, nó đang cúi đầu ủ rũ phơi nắng, tinh thần uể oải.

Hai viên nội đan Ngọc Phất để lại cho hắn có một viên là của con khỉ cửu dương. Tả Đăng Phong đã để cho Lão Đại tự do, thì hắn cũng sẽ tác thành cho con khỉ này.

"Cửu nhi, tới đây." Tả Đăng Phong gọi.

Con khỉ ngẩng đầu lên nhìn Tả Đăng Phong, rồi lập tức nhắm mắt, nó rất không thích Tả Đăng Phong, nó phải chạy về đây dù chỗ này là chỗ giam cầm nó, nhưng có độc vật diễn sinh có thể bảo vệ nó, nó vốn thích chạy loạn khắp nơi, giờ lại bị hạn chế ở đây nên nó cực kỳ ủ rũ.

"Nội đan của mày này, trả cho mày." Tả Đăng Phong móc viên nội đan ra quơ quơ, đề khí khinh thân lướt tới ngọn núi.

Tả Đăng Phong hạ xuống cạnh con khỉ, đưa viên nội đan cho nó.

Con khỉ chộp ngay lấy, ngửi ngửi rồi nhét vào miệng.

"Là Ngọc chân nhân bảo tao trả cho mày." Tả Đăng Phong nói.

Con khỉ nhìn hắn, giơ hai tay như muốn ôm, đây là lần đầu tiên nó biểu đạt thiện ý với hắn.

Tả Đăng Phong sờ sờ đầu nó, rồi rời đi.

Đến tối, Tả Đăng Phong đi tới phía bắc Hồ Bắc, trời đang là mùa thu, buổi tối rất là Thanh Lương, vì muốn tĩnh tâm cô đọng linh khí, hắn không vào trấn nghỉ chân, mà ở trong núi nghỉ ngơi.

Hắn đã là cao thủ hàng đầu, thân pháp và linh khí tu vi đều là kiệt xuất, nhưng không ai biết pháp môn luyện khí của hắn có vấn đề. Tụ khí chỉ quyết của Tử Dương Quan là tụ tập linh khí bên ngoài, phải qua linh khí chân nguyên của bản thân rèn luyện mới trở thành linh khí tinh khiết, quá trình này hắn sử dụng pháp môn luyện huyết hóa khí. Ngày đó khi hủy tu vi của hắn, Ngọc Hành Tử Tử đã phong bế huyệt quan nguyên và thiên khu huyệt , làm hắn không thể hành khí được, pháp môn hành khí bị phế mất một nửa, nên hắn phải dung hợp tụ khí chỉ quyết của Tử dương quan, nói dễ nghe một chút gọi là dung hợp hai nhà, nói khó nghe là chắp vá lung tung, không ra gì cả.

Trong núi có miếu, Tả Đăng Phong tìm một ngôi miếu đổ để trú, hắn không nhóm lửa, ngồi xếp bằng luyện khí.

Trong núi sâu có miếu chính là vì thời nào cũng có ngưới vào vùng núi sâu tìm tiên học đạo, cũng có muốn lánh khỏi thế gian, vào núi ẩn cư. Nhưng đa số người ẩn cư đều chỉ ở một quãng thời gian là đi ra ngoài , vì những nơi này quá cô quạnh , còn có sài lang hổ báo, không an toàn, người đi khỏi, nhưng chỗ ở thì không đi đâu được.

Vừa qua canh ba, Tả Đăng Phong nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hắn nhíu mày, nơi này lẽ ra không thể có người.

Tiếng bước chân này nhẹ hơn bước chân người thường, một lát sau, một cô gái trẻ cầm đèn lồng đi vào.

Đêm hôm khuya khoắt, nơi hoang sơn dã lĩnh, trong ngôi miếu đổ nát mà xuất hiện con gái thì nhất định là yêu quái. Cô gái này có nhan sắc, mặc đồ thời nhà Minh Thanh, tóc cài trâm, dáng cao ráo thon thả, đến cách Tả Đăng Phong chừng năm bước thì nhìn hắn mỉm cười.

Vốn người vượt qua tử khí thiên kiếp thì trong người có dấu oai thiên lôi, yêu quái không thể tới gần , nhưng người tu hành có thể thu giấu khí tức, Tả Đăng Phong khi luyện khí chính là lúc thu lại khí tức , nên con yêu quái này mới dám lớn mật đến gần.

Cô gái kia cười, nụ cười cười quỷ dị đến gai người.

Tả Đăng Phong bình tĩnh nhìn yêu quái. Sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, tóc búi hai bên, đèn lồng cầm trên tay viết một chữ tế, rõ ràng là một người đã chết.

"Không muốn chết thì cút ngay!" Tả Đăng Phong lạnh lùng. Cô gái này là người chết, nhưng không phải cương thi, vì cô không có dấu hiệu thi biến, nên Tả Đăng Phong cũng hơi tò mò, không biết cô di chuyển như thế nào.

Cô gái trẻ không đáp, giơ tay chỉ chỉ Hổ Dực bên hông Tả Đăng Phong .

Tả Đăng Phong nghi hoặc, nhưng rồi hiểu ra. Trên thi thể này chắc chắn đang bị con vật gì đó khống chế , Hổ Dực sát khí quá nặng, nên yêu quái kia có lẽ hứng thú với nó.

"Đi đi." Tả Đăng Phong xua tay ,

Cô gái trẻ không đi, mà dợm chân định đến gần.

"Cút!" Tả Đăng Phong nghiêm mặt, may mà hắn là người có tu vi, chứ người thường gặp phải kiểu này chắc bị hù chết rồi.

Cô gái nhìn chằm chằm Hổ Dực, khẽ động đèn lồng, nhe răng cười rất quỷ dị.

Thấy nói không được, Tả Đăng Phong không chút khách khí, xách Hổ Dực bức đao khí ra, chém một phát đứt bay đầu cô gái.

Đầu văng đi, nhưng không có máu phun ra, thi thể ngã xuống đất, Tả Đăng Phong chém thêm một đao, phân thây cô gái. Cô gái chết đã nhiều năm, lồng ngực đã trống rỗng, bên trong có một con hoàng thử lang, đã bị nhát chém đầu tiên của hắn đánh chết.

Thường thế là xong, nhưng Tả Đăng Phong lại có cảm giác sự tình không đơn giản như vậy, xem ra Hổ Dực này có một loại năng lực kỳ quái nào đó, phải thử nghiệm thêm mới được.

Đến giữa trưa hôm sau, Tả Đăng Phong lần thứ hai trở lại Thiểm Tây Tây An, hắn không tới Chu Lăng ngay, mà ở Tây An ăn uống no đủ mới đi. Xung quanh Chu Lăng có rất nhiều quân đội canh gác, phạm vi canh gác cách Chu Lăng phải tới mười dặm, người Nhật và Quốc dân đảng rốt cuộc làm sao cấu kết được với nhau làm việc này hắn không quan tâm, Tưởng Giới Thạch có thể cắt đất cho Nhật ‘và quản lý’, thì Quốc dân đảng cũng có thể làm ra chuyện tồi tệ không kém.

Nếu còn cho canh gác, nghĩa là bên trong vẫn còn đang đào móc, nghĩa là người Nhật vẫn còn ở đó. Đăng Phong quyết định đi vòng quanh bố trí trận pháp, vây chỗ này lại sau đó mới đi vào bắt ba ba trong rọ, diệt cỏ tận gốc, báo thù chính là như vậy, tất cả những ai tham dự đào móc Chu Lăng thì đều là đồng bọn của Ninja Nhật , một người cũng không được sống.

Phương pháp bày trận không phải lúc nào cũng giống nhau, mà phải căn cứ vào địa thế địa hình và các loại nhân tố tổng hợp cân nhắc, địa thế nơi này khác với trấn nhỏ ở biên thùy, nên lần này, Tả Đăng Phong dùng cành đào, cây đào là dương mộc, bố trí theo bát trận đồ, vừa vặn kẻ bị vây khốn là người sống.

Đến sáu giờ chiều, trận pháp đã bố trí xong, phạm vi phong tỏa là mười dặm, vì phạm vi quá lớn, cộng với long khí nơi này vẫn chưa khô cạn hết nên trận pháp kéo dài không lâu, tối đa chỉ được ba canh giờ, nói cách khác đến mười hai giờ khuya trận pháp mất đi hiệu lực.

Ninja Nhật cũng tinh thông âm dương Ngũ hành, thuật ninja của họ là từ âm dương Ngũ hành mà nghiên cứu ra, trận pháp này tuy lớn nhưng không tinh vi, cao thủ có thể nhìn ra mắt trận không khó, nên Tả Đăng Phong quyết định đóng trận hoàn toàn, không để lại mắt trận, nói cách khác nếu hắn bước vào trong trận thì cũng không thể ra được. Như vậy, không ai bên trong thoát được ra ngoài, người ngoài cũng không thể xông vào tiếp viện, hắn đã từng được nếm sự lợi hại của đại pháo, đến giờ vẫn còn sợ.

Tả Đăng Phong đi vòng qua phía đông, người trong trận không ai phát hiện ra mình đã bị nhốt, ai vẫn ở chỗ người ấy, hắn đếm đếm, binh lính phụ trách canh gác ít nhất cũng một ngàn người, hẳn là một binh đoàn.

Năm đó Thạch Hữu Tam hỏa thiêu Thiếu lâm tự, Thiết Hài đã giết sạch người một doanh, lần này hắn giết một binh đoàn.

Việc đào móc đã tạm dừng, phần mộ phía bắc bị đào ra một lỗ thủng to, công binh phụ trách đào móc đều ở ngoài cửa động chừng trăm bước nghỉ ngơi, gần lăng mộ chỉ còn mười mấy ninja đứng gác, họ đều mặc trang phục của người Trung quốc, nhưng đao võ sĩ sau lưng đã tiết lộ thân phận của họ, trong mộ lấp lóe ánh lửa, cho thấy cao thủ đều ở bên trong lăng mộ.

Lúc này là sáu giờ rưỡi, mặt trời chưa xuống hẳn, Tả Đăng Phong quyết định trời tối hẳn mới hạ thủ, nên tới sơn động mấy ngày trước Ngọc Phất ẩn thân để nghỉ chân, nhưng vết máu và định hồn châm bên trong động lại làm hắn trong nháy mắt mất đi lý trí, lập tức quay trở xa, xông tới Chu Lăng.

Tả Đăng Phong lướt vào trong trận, cực tốc xông tới lăng mộ, đao múa lên, dưới ánh nắng chiều, ánh tà dương và ánh đao đỏ như máu...
Bình Luận (0)
Comment